“Công Tôn sư đệ?” Tả Mạc bửng tỉnh, nguyên lai không phải Bồ yêu sẽ xuất chiến, nhưng hắn cảm thấy có chút kì quái: “Ngươi dùng thủ đoạn gì để kéo Công Tôn sư đệ vào đây?”

“Hắc hắc.” Bồ yêu vẻ mặt đắc ý: “Ta tốn không ít sức lực nhưng cũng may thần thức của hắn còn mạnh hơn ngươi, vẫn còn có biện pháp.”

Tả Mạc vừa ngượng vừa giật mình hỏi lại: “Thần thức của Công Tôn sư đệ còn mạnh hơn ta sao?”

“Hừ! Biết rõ còn hỏi, ngươi cái gì cũng học, môn nào cũng biết, chẳng môn nào tinh.” Bồ yêu đối với điều này đã sớm bất mãn, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội “đá xoáy” hắn.

“Có thể sống tiếp, có thể kiếm tinh thạch là được rồi!” Vẻ mặt Tả Mạc bất cần, Bồ yêu giận đến mắt trợn trừng, ngược lại Vệ ngồi ở bên mỉm cười, ngồi rất nghiêm chỉnh, chiêu bài chính khí lẫm liệt hắn vẫn treo trên mặt.

Tả Mạc phát hiện ra điều rất kì quái, bọn họ đang đứng từ cao nhìn xuống mà Công Tôn sư đệ lại không chú ý tới sự tồn tại của họ. Tả Mạc hết nhìn đông nhìn tây, cảm thấy hiếu kì hỏi: “Đối phương có thể nhìn thấy Công Tôn sư đệ hay không?”

Bồ yêu chẳng thèm nhìn hắn, Vệ giải thích: “Không thể nhìn thấy. Ngoại trừ chúng ta, những người khác đều không nhìn thấy.”

“Ồ!” Tả Mạc bừng tỉnh, ngay lập tức xoa tay, nóng lòng muốn thử: “Công Tôn sư đệ nhất định sẽ đem tên Ngọc Hành kia đánh cho tè ra quần, Bồ, chiêu này của ngươi thật lợi hại!”

“Đối phương cũng chẳng phải kẻ yếu.” Vệ lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Ngọc Hành là hoàng kim chiến tướng, thực lực không thể khinh thường!”

“Hoàng kim chiến tướng?” Tả Mạc sửng sốt, không tin hỏi lại: “Không thể nào, tên gia hoả nhìn như kẻ lừa bịp này lại là hoàng kim chiến tướng sao?”

Bồ yêu cười nhạo nói: “Khinh hắn sao? Hắn chính là hoàng kim chiến tướng đó! Những kẻ như ngươi hắn tuỳ tiện vươn một đầu ngón tay là có thể tiêu diệt cả mảng lớn.”

Da mặt Tả Mạc dày vô cùng, kiểu “đá xoáy” này hắn đã sớm miễn dịch, cười hì hì nói: “Muốn diệt ta sao? Trước hết hãy qua cửa Công Tôn sư đệ đi! Đúng rồi, Công Tôn sư đệ bây giờ đã đạt tới trình độ gì? Làm thịt lão gia hoả này có vấn đề gì không?”

“Khó nói.” Tiếu ý trên mặt Bồ yêu biến mất, thần tình nghiêm túc: “Ta chưa từng cùng Ngọc Hành giao thủ qua, không biết trình độ hắn như nào.”

“Dù sao ta vẫn rất tin tưởng Công Tôn sư đệ!” Vẻ mặt Tả Mạc đầy tin tưởng.

Bồ yêu hơi kinh ngạc: “Ngươi tin tưởng hắn đến thế sao?”

“Sư đệ là một thiên tài!” Tả Mạc không chút do dự nói.

---------------------------

Bình thường khi Công Tôn Sai thẹn thùng xấu hổ thì khi nói chuyện đều rất nhẹ nhàng. Nhưng một khi chiến đấu, hắn giống như biến thành một người khác. Không biết có phải hay không bị Bồ yêu ảnh hưởng, hay đó là bản tính điên cuồng vốn dĩ, trong chiến đấu Công Tôn Sai lớn mật và cuồng nhiệt, sát phạt quyết đoán, không có một chút lằng nhằng.

Nhưng rất ít người biết rõ, ẩn dưới sự điên cuồng kia là một dòng sông băng lạnh lẽo.

Chỉ nhìn lướt qua, hắn đã phát hiện ra hoàn cảnh nơi đây khác xa so với cờ Dịch Chiến. Hoàn cảnh phức tạp, hắn chưa từng gặp qua thảm thực vật như này, còn có vô số khí lưu quái dị được mô phỏng như thật.

Thật là một ván cờ khổng lồ!

Công Tôn Sai đang đứng ở đỉnh của một ngonj núi, nhìn mặt đất rộng lớn vô biên dưới chân, gió thổi trên khuôn mặt anh tuấn. Gió núi rất lớn, mấy sợi tóc lạc bị gió cuốn lên mà bay bay trước mắt hắn, giống như ngựa bất kham vậy. Hắn coi như không có, một nụ cười hiện lên trên khoé môi, ánh mắt hướng tới xa xa, tóc thỉnh thoảng bay qua trước mắt, ngọn lửa càng ngày càng lớn, gặp gió thì tăng mạnh, hừng hực rừng rực!

Quy mô của ván cờ này vượt xa tất cả các ván cờ trước đây hắn từng chiến đấu.

Hắn nhắm mắt, giang hay tay ra.

-------------------------

Trong bóng tối, Ngọc Hành mở mắt, tinh mang chợt loé lên rồi biến mất.

Một lát sau, hắn lộ ra vẻ thoả mãn. Mấy ngày này tĩnh toạ quả nhiên không uổng phí, hắn có thể cảm nhận bản thân đang đạt trạng thái tốt nhất. Nôn nóng, phẫn nộ của mấy ngày trước hoàn toàn biến mất, lúc này hắn giống như một con sói bước ra từ bóng đêm, khao khát chiến đấu nhưng tâm lại rất bình tĩnh.

Khiêu chiến của Tiếu Ma Qua bức hắn đến đường cùng, hắn chỉ có thể đưa ra một lựa chọn, đó chính là tử chiến đến cùng.

Hắn chưa từng chật vật bị động như thế, phẫn nộ ban đầu đều bắt nguồn từ đây.

Chiêu này của Tiếu Ma qua vượt xa dự liệu của hắn.

Nhưng Ngọc Hành để có thể thăng tiến làm quân đoàn trưởng thì đã trải qua vô số âm mưu quỷ kế, so với tình huống bây giờ còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Rất nhanh hắn đã tỉnh táo trở lại, hắn đã tìm được một tia hi vọng mỏng manh trong đó.

Ván cờ Dịch Chiến này không những không thắng, mà còn phải thắng thật đẹp!

Chỉ có như vậy, mới có thể giữ được vinh quang trước mặt bao nhiêu người. Hiểu rõ điều này, hắn liền vất bỏ tất cả do dự, tự điều chỉnh trạng thái của bản thân. Từ điểm này có thể thấy hắn rất quyết đoán chứ không phải dạng người buông thả chạy theo hư danh.

Một gã chiến tướng từng trải đối với tâm tính của bản thân phải có năng lực điều tiết, điều này cực kì quan trọng.

Ngọc Hành không chút do dự tiến nhập bàn cờ hoang thú.

----------------------------

“Ngọc Hành tới rồi.” Cơ Thành trầm giọng nói, đồng thời mắt hắn cũng mở ra.

Cơ Lệ Ngữ không mở miệng, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào yêu tần trước mặt.

Trận chiến này ở bất kì yêu giới nào đều gây ra náo động, tất cả yêu tần, bất luận lớn nhỏ hiện tại đều chỉ truyền phát tin tức về trận chiến này. Mỗi yêu giới, một thành thị, lúc này đều nín thở chờ đợi. Không người nào muốn bỏ qua trận chiến này, mấy cuộc chiến trước đó của Tiếu Ma Qua so với trận chiến này là không cùng một cấp bậc.

Đối thủ của hắn là hoàng kim chiến tướng, đại quy mô yêu cầu siêu cao cờ Dịch Chiến, tất cả điều đó khiến sự hấp dẫn của trận đấu được đẩy lên tận cùng. Kết quả của trận chiến này ảnh hưởng trực tiếp tới hưng suy của quân đoàn Hậu Thổ, trực tiếp ảnh hưởng tới tiền đồ của hoàng kim chiến tướng Ngọc Hành.

Trong lịch sử yêu giới chưa từng xuất hiện việc dựa vào sức một người để quyết định tiền đồ của cả một quân đoàn như này.

Ngoại trừ tầng lớp thường dân, chuyện này còn hấp dẫn cả lớp cao tầng. Không chỉ cao tầng trong quân đội mà ngay cả trưởng lão hội cũng bị kinh động. Minh đấu lúc trước với liên minh thiên tài so với với trận chiến lúc này thì thật quá tầm thường.

Ngọc Hành đảm nhiệm chức vụ quân đoàn trưởng của quân đoàn Hậu Thổ đã tròn mười năm, danh vọng khá lớn, mà hắn được gọi là hoàng kim chiến tướng cũng đã rất lâu rồi.

Phải biết rằng, toàn bộ yêu giới, bạch ngân chiến tướng có tròn mười bảy vạn, mà hoàng kim chiến tướng không vượt quá tám trăm yêu. Có thể xưng là hoàng kim chiến tướng đồng nghĩa với việc kẻ đó đã bước vào hàng ngũ nhất lưu chiến tướng.

Cơ Lệ Ngữ nhìn chằm chằm vào cờ Dịch Chiến ở trong yêu tần. Tiếu Ma Qua và Ngọc Hành đồng thời tiến nhập chiến cuộc, nhất thời mọi người đều tập trung tinh thần.

Người đang xem cuộc chiến tuy rằng không thấy hai người nhưng đột nhiên toàn bộ cờ Dịch Chiến trở nên sáng ngời, điều này nói lên hai gã tham chiến đã tiến nhập cờ Dịch Chiến.

Trong đầu mỗi yêu đều hiện lên một ý niệm.

Bắt đầu rồi!

--------------------------

Trận chiến đấu này cũng hấp dẫn sự chú ý của các chiến tướng. Trong hàng ngũ chiến tướng, hoàng kim chiến tướng có thể nói là cao thủ đứng đầu, hoàng kim chiến tướng có thể đạt được chức vị quân đoàn trưởng càng là cao thủ trong cao thủ, tận mắt thấy cao thủ như vậy chỉ huy chiến đấu, cơ hội như vậy không có nhiều.

“Đại nhân, ngươi bắt người nào?” Một gã chiến tướng còn trẻ cung kính hỏi.

Đông đảo hộ vệ giống như chúng tinh ủng nguyệt vây quanh một vị nữ tử, tóc dài màu vàng như thác nước phủ trên vai nàng, da thịt trắng như tuyết, mặt không chút tì vết, mỹ lệ phi phàm. Nhất là đôi mắt màu lam nhạt kia, mênh mông như biển, giống như thấy rõ vạn vật thế gian. Đám yêu xung quanh không ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Những kẻ bên người nàng, không tuấn tú cũng mỹ mạo, nàng im lặng đứng trong đó, không nói một lời, không ai có thể che khuất sự rực rỡ của nàng.

Nàng chính là Dạ Minh Nguyệt, như trăng sáng trong đêm, minh chủ của liên minh thiên tài.

Dạ Minh Nguyệt mỉm cười, môi anh đào khẽ mở: “Ngươi xem trọng người nào?”

Giọng như oanh vàng, mấy kẻ gần nhất đều lộ ra vẻ say mê, trên mặt chiến tướng trẻ tuổi cũng không khỏi lộ ra sự ái mộ. Rất nhanh sự ái mộ này biến mất, hắn thu liễm tâm thần, cẩn thận nói: “Trình độ của Tiếu Ma Qua tạm chưa biết. Nhưng, phong cách cay độc của Ngọc Hành quân đoàn trưởng chính là một khối xương khó gặm.”

Một vị nữ yêu xinh đẹp khác cười duyên nói: “Khối xương khó gặm, trước mặt A Nam cũng chỉ là một bữa ăn sáng.” Hà Mị là tâm phúc của Dạ Minh Nguyệt, nàng không những xinh đẹp yêu mị, phong cách hành sự thập phần mạnh mẽ, là đoá hoa hồng có gai.

Tang Nam vội vàng khiêm tốn nói: “Hà tỷ nói đùa, so với Ngọc Hành quân đoàn trưởng, ta còn kém nhiều lắm.”

“A Nam cảm thấy người nào sẽ thắng?” Hà Mị không khỏi hiếu kì hỏi, đám yêu xung quanh đối với vấn đề này cũng khá hiếu kì, không khỏi cùng nhìn về phía Tang Nam. Thiên tài xuất hiện lớp lớp tại liên minh thiên tài, ngoại trừ những yêu còn trẻ có tiền đồ vô lượng trên phương diện yêu thuật còn có không ít những chiến tướng

Hoàng kim chiến tướng, liên minh thiên tài có mười sáu người, Tang Nam là một trong số đó. Không những thế, hắn còn là thủ tịch chiến tướng của liên minh thiên tài, thực lực của hắn đã sớm khiến trưởng lão hội chú ý. Nhưng một vị thiên tài tài hoa hơn người lại một lòng một dạ đi theo Dạ Minh Nguyệt. Nếu không phải như thế, hắn vô cùng có khả năng trở thành quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong toàn bộ yêu giới.

Suy nghĩ một chút, Tang Nam nói: “Song phương đều có cơ hội, dù sao có quá nhiều ẩn số. Nhưng ta cảm thấy Ngọc Hành hơi chiếm thượng phong, Ngọc Hành sáu, Tiếu Ma Qua bốn.”

“Nguyên lai A Nam coi trọng Ngọc Hành.” Hà Mị bừng tỉnh hiểu ra.

Dạ Minh Nguyệt đăm chiêu, đôi mắt màu lam nhạt kia sâu như biển.

Tang Nam đang muốn hỏi thì đúng lúc này, song phương bắt đầu chọn đội ngũ của mình. Trong cờ Dịch Chiến, bước này cực kì quan trọng, mỗi người am hiểu chiến thuật khác nhau, bởi vậy đội ngũ được chọn cũng khác nhau. Quy mô cờ Dịch Chiến làn này cực lớn, có thể cung cấp đủ các loại binh chủng. Chiến tướng có kinh nghiệm thường thường có thể dựa vào đội ngũ mà đối phương lựa chọn để đoán ra đấu pháp của gã.

Bỗng nhiên hắn thở nhẹ: “A!”

“A Nam thế nào rồi?” Hà Mị kì quái hỏi.

Tang Nam nhìn chằm chằm vào yêu tần, biến sắc nói: “Tiếu Ma Qua quả nhiên là hạng người cực đoan cuồng ngạo!”

“Vì sao ngươi nói vậy?” Hà Mị không hiểu.

Hiếm khi thấy Tang Nam tỏ ra ngưng trọng như vậy, mắt không dời khỏi yêu tần giải thích: “Hắn chọn đều là binh chủng tiến công! Không có bất cứ binh chủng phụ trợ nào! Không có bất cứ binh chủng phòng vệ nào!”

Còn có một câu Tang Nam không nói ra.

Thường thường chỉ có “gà” mới chơi mới lựa chọn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play