Sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể: Kim Hư Dực, Kim Ô Túc, Nhật Hoa Chưởng, Diễm Chương Khải, Ngọ Đao, Đại Nhật.

Minh Hư Dực lấy tốc độc làm chủ, nhanh như điện chớp. Kim Ô Túc lấy lực lượng làm chủ, khí thế ngàn quân. Hai thứ phối hợp thường vô cùng diệu dụng, cũng là hai chiêu mà Tả Mạc tu luyện quen thuộc nhất. Bốn chiêu còn lại tuy bình thường hắn cũng khổ luyện không ngừng song vẫn chưa bao giờ dùng trong thực chiến.

Tâm niệm Tả Mạc lại khẽ động, một suy nghĩ càng lên lớn mật đột nhiên xuất hiện, nếu như… nếu như đồng thời thi triển cả sáu loại biến hóa… nó sẽ tạo thành thứ gì?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bao phủ toàn bộ đầu óc Tả Mạc, dù thế nào cũng không lái đi nổi.

Chẳng bằng thử xem…

Ánh sáng vàng kim dưới chân như tơ vàng quấn lấy, dọc theo bắp chân hắn nhanh chóng lan lên bên trên.

Thanh Hoa Tuyết lòng không tạp niệm, trong hai tay nàng, hoa xanh sinh sôi không ngừng, từng đóa hoa xanh tung bay giữa không trung. Những đóa hoa lơ lửng giữa không trung này không mù quáng truy đuổi Tả Mạc mà bay lượn đan xen. Giữa những đóa hoa xanh tựa như có rất nhiều sợi dây vô hình nối với nhau.

Sinh sôi không ngừng, liên kết tương sinh.

Khi tơ vàng lan tới phần eo của Tả Mạc, hai chân hắn đã được bao phủ chặt chẽ kín kẽ bởi tơ vàng. Nhất là bàn chân hắn, tơ vàng dày đặc nhất. Tơ vàng tiếp tục lan lên nửa người bên trên của hắn, bỗng, một cặp cánh màu vàng nhạt, trong suốt đột nhiên bắn ra từ sau lưng Tả Mạc.

Tơ vàng tinh mịn dọc theo ngực Tả Mạc lan về phía trước, lan lên cổ hắn, trùm lên mặt hắn.

Trong chớp mắt, Tả Mạc đã bị tơ vàng bao phủ chặt chẽ, kín tới không còn kẽ hở nào ngoại trừ con mắt. Tơ vàng sáng ngời nhanh chóng ảm đạm đi, còn toàn thân Tả Mạc lúc này cũng nhiều thêm một bộ áo giáp màu vàng kim đậm.

Vẩy giáp màu vàng kim sậm lớn cỡ móng tay, xếp thành tầng tầng lớp lớp như vẩy cá. Tả Mạc chỉ khẽ động liền tạo thành gợn sáng lấp lánh như gợn nước. Mũ giáp rất tròn, áp lấy khuôn mặt Tả Mạc, trên đỉnh mũ giáp có một chiếc sừng màu đen, trên sừng có từng vòng hoa văn, nhẹ nhàng uốn lượn về phía trước, trên đỉnh cực kỳ sắc bén.

Hình khảm trên vai như hai luồng lửa đang rực cháy, trên cánh tay trái của hắn nạm một chiếc khiên tròn màu vàng kim sậm nho nhỏ, trên chiếc khiên tròn vẽ hình một ngọn lửa màu đỏ tươi. Tay phải hắn nắm một thanh đao hình dạng quái dị, trước rộng sau hẹp, thân đao không hề có chút độ cong nào, thẳng tăm tắp, toàn bộ thanh đao bao phủ trong ngọn lửa.

Áo giáp bằng vẩy bọc sát hai chân Tả Mạc, song nhìn qua lại càng thêm tráng kiện, đầu ngón chân nhô ra năm móng vuốt nhọn, cực kỳ giống móng vuốt sắc bén của sát hồn báo. Năm cái móng của Kim Ô Túc như năm cái móc, nhanh chóng móc chặt vào mặt đất.

Tả Mạc đầy hiếu kỳ quan sát khắp nơi trên người mình.

“Ồ!” Trong thức hải, thần sắc Bồ yêu hơi đổi, đột nhiên ngừng việc chỉ điểm Vệ Doanh. Hắn đánh giá Tả Mạc tỉ mỉ, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, đôi mắt màu máu mở rộng, hô lên thất thanh: “Đại Ma Thể.”

Thúc Long đang tiếp thu sự chỉ điểm của Bồ yêu, không hiểu gì hỏi: “Đại nhân, Đại Ma Thể là cái gì?”

Bồ yêu không để ý tới Thúc Long, đôi mắt máu nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Tiểu tử này sao lại dùng được Đại Ma Thể? Hắn rõ ràng không phải ma với huyết thống thuần khiết!”

Hắn đột nhiên quay sang, ánh mắt sắc như kiếm, hung hăng nhìn chằm chằm vào bia mộ: “Là ngươi giở trò quỷ!”

Trên bia mộ màu đen, một thân hình nhàn nhạt hiện lên.

Khiến Bồ yêu ngạc nhiên là thân hình mơ hồ này đang từ từ trở nên rõ ràng.

Thân hình thon thả với những đường cong khúc chiết, có vẻ uyển chuyển độc đáo của phái nữ, thân khoác một kiện chiến giáp bó sát, tay cầm một vũ khí kỳ quái – một cái cự trảo còn cao hơn thân hình của nàng.

Cự trảo trông rất sống động, phảng phất như vật còn sống, thật khó tưởng tượng sinh vật gì lại có thể có cự trảo kinh khủng như vậy, nhìn qua tựa như toàn bộ thân hình nữ tướng đều bị bao phủ dưới cái cự trảo đó.

“Ngươi ngươi ngươi…” Bồ yêu như đột nhiên gặp phải quỷ, kinh ngạc biến sắc, nói năng lộn xộn.

“Tiểu Bồ Bồ, đã lâu không gặp!” Một giọng nói đầy vẻ lười biếng châm chọc đột nhiên vang lên từ trong bia mộ.

“Ngươi ngươi ngươi…” Môi Bồ yêu cũng bắt đầu run rẩy.

“Nhớ người ta đến vậy sao!” Trong bia một vang lên một tiếng cười đầy quyến rũ, ngọn tới tận xương, thân hình với những đường cong khúc chiết trên bia một không ngừng trở nên rõ ràng, tựa như có một cái bút vô hình đang không ngừng phác họa.

Khuôn mặt vốn trống không bắt đầu xuất hiện con mắt, lông mi…

Trong chớp mắt, một dung nhan tuyệt mỹ như cười mà không phải cười xuất hiện trên bia mộ.

Bỗng nhiên, con mắt trên khuôn mặt này bỗng nhấp nháy với Bồ yêu, Bồ yêu ngây ra như phỗng, như đã hóa đá.

Chiếc đùi dài thon đẹp, từ trên bia mộ vươn ra, mang theo tiếng xao động của áo giáp, bóng hình xinh đẹp hiện lên trên bia một cứ thế từ từ đi ra. Xung quanh con mắt u tối và tĩnh lặng là những hoa văn mỹ lệ và phức tạp, đầy dã tính và vẻ mị hoặc. Làn da lõa lồ bên ngoài màu cây cọ, nhẵn mịn trơn bóng như gấm vóc tơ tằm chất lượng tốt nhất. Vóc dáng nóng bỏng tới cực điểm, cho dù là bộ chiến giáp cũng không thể che lấp.

Nàng nhẹ nhàng như một bức tượng điêu khắc đi tới trước mặt Bồ yêu, thân hình cúi xuống, khuôn mặt nở một nụ cười mê người: “Tiểu Bồ Bồ…”

Bộp, tay phải không chút dấu hiệu nắm lấy cổ Bồ yêu, xách hắn lên như xách một con gà con, sau đó mạnh mẽ kéo tới trước mặt nàng. Nàng vẫn nở nụ cười mê người đó, nhưng trong ánh mắt màu đen lại phảng phất như có thứ gì đó đang bốc lên, giọng điệu cũng trở nên mười phần không tốt.

“Tiểu Bồ Bồ, thái độ của cưng vừa rồi thật chẳng tốt chút nào!”

Bồ yêu vẫn ngây ra như phỗng nhìn vào ánh mắt này, vô số mảnh vụn như thủy triều ùa tới, viền mắt hắn đột nhiên trở nên ôn nhu hẳn lên.

“Lại khóc nhè rồi, thật chẳng thú vị gì cả.” Bộp, nữ tướng buông tay ra, vẻ hung hãn trên khuôn mặt cũng hóa thành hư ảo, vừa lầm bầm vừa đi sang bên.

Một lúc lâu sau Bồ yêu mới thực sự khôi phục lại tinh thần, hắn lắp bắp nói: “Đại đại nhân, ngài vẫn còn sống?”

“Ngươi muốn ta chết sao?” Nữ tướng miễn cưỡng hỏi lại, ném cự trảo xuống đất, nằm lên trên, rồi ngáp một cái, nói thật mơ hồ: “Sao ta lại mệt thế này cơ chứ…”

Vẻ kinh ngạc và vui mừng hiện lên rõ mồn một trên mặt Bồ yêu, môi mép hắn run run cả nửa ngày, không biết vì sao, sống mũi hắn cay cay, nước mắt tràn qua mi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Đại nhân, bọn họ đều đã chết! Tất cả mọi người đều đã chết!”

Thân hình nữ tướng cứng đờ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng than thở: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều đã chết, chỉ còn lại chúng ta thôi!”

Tiếng thở dài yêu ớt mang theo nỗi cô đơn sâu sắc, đau thương, áy náy.

oOo

Tả Mạc toàn thân vũ trang hạng nặng, cảm giác bản thân như một quả cầu lửa đang hừng hực cháy. Phảng phất như có hàng vạn ngọn lửa, luồng nhiệt đang va chạm trong cơ thể hắn, nổ tung tóe, chúng tỏa ra uy năng đầy khí tức hủy diệt, ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc thi triển đồng thời cả sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể.

Tiến vào Thập Chỉ Ngục chỉ là thần thức, nơi này không có thân thể, không có linh lực, mình làm thế nào mà thi triển được sáu loại biến hóa của Đại Nhật Ma Thể? Lẽ nào lúc này đang thiêu đốt là thần thức của mình?

Suy nghĩ này vừa nảy sinh, Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu óc ông lên một tiếng, như có thứ gì nổ tung.

Vô số ngọn lửa vàng kim đột nhiên chui ra từ trong áo giáp, hừng hực cháy.

Tả Mạc hóa thành một người lửa.

oOo

“Chuyện này là sao?” Bồ yêu nghẹn họng trân trối nhìn, chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra lúc này đều đang khiêu chiến sức tưởng tượng cực hạn của mình. Tất cả đều thật không chân thực, tất cả đều thật khó tin.

Thần thức Tả Mạc đang xảy ra biến hóa kinh người khiến hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Đại Nhật Ma Thể của hắn không sai biệt lắm sắp tiến giai rồi.” Nữ tướng khôi phục lại vẻ biếng nhác, thờ ơ nói.

“Sao hắn có thể dùng Đại Nhật Ma Thể trong Thập Chỉ Ngục?” Bồ yêu hỏi nghi vấn bấy lâu nay trong lòng mình.

“Đại Nhật Ma Thể vẫn tốt mà.” Nữ tướng thuận miệng nói: “Vận khí của tiểu tử này thật tốt, ngươi dạy hắn tu luyện thần thức bậy bạ thế nào lại đi đúng đường của Đại Nhật Ma Thể.”

Sắc mặt Bồ yêu đột nhiên trở nên cổ quái, Đại Nhật Ma Thể cái gì chứ, ai muốn tu luyện cái thứ đó? Trong lòng hắn không khỏi vùng vẫy một hồi, hắn cắn răng một cái, mở miệng nói: “Đại nhân, ta thu hắn làm đồ đệ rồi.”

“Ừ, ngươi tự do mà, không cần báo cáo.” Nữ tướng khoát tay, nói với vẻ không cho là đúng.

Nhớ tới sư phụ, Bồ yêu kiên trì nói: “Vậy xin đại nhân đừng truyền thụ hắn tu luyện ma công.”

“Tiểu Bồ Bồ, vậy thật không tốt đâu!” Nữ tướng nở nụ cười dài.

Bồ yêu trong lòng khẽ run, thầm kêu không ổn, xong hắn vẫn quyết định dùng lý lẽ tranh luận: “Đại nhân, mong ngài xem lại thứ tự trước sau!”

“Ai ai ai, Tiểu Bồ Bồ, Đại Nhật Ma Thể chẳng phải là do cưng dạy hắn sao? Yêu thuật cái gì gì đó đó, ẻo lả như vậy, cậu bé tốt thế này sao để cưng đạp hư được chứ?” Nữ tướng vẫn nở nụ cười dài.

Bồ yêu sắc mặt âm trầm, đen như đáy nồi, trên trán gân xanh giật giật.

“Tiểu Bồ Bồ, cưng cũng chuyển sang luyện ma công đi, người ta thích nhất là đàn ông con trai có khí khái…” Đôi mắt đen của nữ tướng lộ vẻ si mê ước ao.

Bồ yêu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên, chửi ầm: “Đồ đàn bà chết tiệt, lại dám mắng ta ẻo lả, đi ra, đánh một trận thật thống khoái…”

Khuôn mặt nữ tướng lập tức lộ vẻ hưng phấn, một tay nhấc cự trảo còn cao to hơn thân thể nàng vài lần lên: “Tốt lắm tốt lắm, ngủ đã ba ngàn năm, khó chịu muốn chết, chị đây đã sớm muốn đánh một trận!”

Hai thân hình lập tức vung tay đánh đập trong thức hải Tả Mạc.

“Con đàn bà thối, đừng cho là ta sợ ngươi, ngươi có thể lên làm quân đoàn trưởng đều là do ta nhường ngươi…”

“Tiểu Bồ Bồ, phó quân đoàn trưởng thân yêu của chị, cưng chưa bao giờ thắng chị đấy nhé!”

“Đấy là ta hạ thủ lưu tình, giữ lại mặt mũi cho ngươi trước mặt mọi người!”

“Tiểu Bồ Bồ, cưng vẫn thích khoác lác như vậy! Nể tình cưng bảo vệ tỷ tỷ ba ngàn năm, tỷ tỷ nhường ngươi ba chiêu!”

“Bảo vệ ngươi? Quân đoàn trưởng thích tự sướng của ta! Ta bảo vệ là vinh dự của quân đoàn! Đường đường quân đoàn trưởng mà thi thể rơi vào tay kẻ địch, vậy chẳng khác nào mất hết mặt mũi của quân đoàn!”

“Tiểu Bồ Bồ, miệng lưỡi cưng vẫn sắc bén như xưa!”

“Quân đoàn trưởng, ngươi vẫn vô liêm xỉ như xưa!”

...

oOo

Thanh Hoa Tuyết giật mình nhìn Tiếu Ma Qua bị ngọn lửa nuốt chửng, tay nàng khẽ run lên.

Lẽ nào là yêu thuật phản phệ?

Ngọn lửa tỏa ra uy năng vô hình, như sóng nhiệt tầng tầng lớp lớp tỏa ra.

Trong lòng nàng run lên, sắc mặt khẽ biến.

Trong ngọn lửa, thanh đao cổ quái kia dường như đang hơi vung lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play