Một loạt tiếng gõ cửa khiến Nam Nguyệt giật mình tỉnh lại, hôm qua thực sự quá mệt mỏi, ngủ cực sâu. Nàng mở hai mắt nhập nhèm ra, mở cửa phòng, khi nàng thấy rõ những người ngoài cửa, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Gõ cửa là Xích, khuôn mặt hắn nở một nụ cười đầy vẻ nhiệt tình. Phía sau hắn chi chít người với người, trong đó có rất nhiều người Nam Nguyệt thấy rất quen mắt. Tới khi thấy phủ trưởng của phủ yêu thuật Tử Liên, nàng không khỏi ngẩn người ra.
“Nam Nguyệt, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?” Giọng điệu của Xích đầy vẻ ôn hòa và quan tâm, không thấy được nửa điểm nghiêm túc ngày thường, như đổi một người khác vậy.
“À, không, không đâu.” Nam Nguyệt vô thức lắc đầu.
Nàng rốt cuộc cũng nhớ ra những người cao tuổi quen quen kia là ai, là các trưởng lão của phù yêu thuật!
Hai, ba... Mười hai!
Da đầu Nam Nguyệt như muốn phát nổ, toàn bộ trưởng lão của hội trưởng lão thuộc phủ yêu thuật Tử Liên đều đứng ở cửa nhà nàng! Những trưởng lão này ngày thường cao cao tại thượng, thần sắc hờ hững, lúc này ai nấy đều tươi cười, thần thái hòa ái. Toàn bộ giai cấp cao tầng của phủ yêu thuật Tử Liên đột nhiên xếp hàng ở đó, không thiếu một ai.
Thấy Nam Nguyệt sững sờ đứng đó, Xích lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, bèn cười nói: “Thế nào? Không mời chúng ta vào ngồi được sao?”
“A a a!” Nam Nguyệt lúc này mới phản ứng lại như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nhường cửa vào: “Mời vào, mời vào!”
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào.
Phủ trưởng liếc mắt quan sát gian phòng chỉ có bốn bức tường, mỉm cười nói: “Học viên Nam Nguyệt thật giản dị! Không hổ là tấm gương cho những học viên khác trong phủ chúng ta, tinh thần này rất đáng cho những học viên khác học tập theo.”
Nam Nguyệt đổ mồ hôi, nàng chẳng phải giản dị gì cả đơn giản chỉ là nghèo mà thôi. Trong lúc nhất thời nàng cũng chẳng biết nên tiếp lời ra sao, đành ấp a ấp úng.
“Nhưng” giọng điệu phủ trưởng lại chuyển, hăng hái nói: “Là tổng học trưởng của phủ yêu thuật Tử Liên, học viên Nam Nguyệt còn cần phải gánh vác những trọng trách càng nặng nề! Nơi đây thật quá xa, rất không thuận tiện, a, vừa hay ở vườn Tử Liên trong phủ còn một Minh Thần cư trống, Nam Nguyệt học viên dời qua đó cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Ánh mắt Xích lộ vẻ ao ước, Minh Thần cư là nơi ở cao cấp nhất của phủ yêu thuật Tử Liên, tổng cộng chỉ có ba cái, phủ trưởng không ngờ lại trực tiếp lấy một chỗ ra cho Nam Nguyệt. Điểm quý giá nhất của Minh Thần cư là ở đó có ao Minh Thần, nó có thể tăng tốc độ tu luyện thần thức. Giá thành chế tạo ao Minh Thần rất cao, hơn nữa chỉ có thể xây dựng trên địa hình đặc thù.
Sau đó các trưởng lão luân phiên tiến lên khuyến khích nồng nhiệt, vô cùng thân thiết.
Toàn bộ quá trình Nam Nguyệt tựa như nằm mộng, ấp a ấp úng không biết làm sao. Mãi tới khu đám người phủ trưởng rời khỏi được nửa ngày nàng mới dần dần khôi phục tinh thần.
Tổng học trưởng? Mình trở thành tổng học trưởng sao? Còn đem một Minh Thần cư cấp cho mình dùng?
Lẽ nào mình vẫn đang mơ?
Nhưng khi tỉnh táo lại từ cơn kích động ban đầu, nàng nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận lại điểm then chốt trong đó. Thái độ của phủ trưởng và các trưởng lão là vì sao cũng không khó đoán.
Bọn họ đều là vì đại nhân!
Tuy rằng hôm nay bọn họ không nhắc tới đại nhân dù chỉ một câu nhưng Nam Nguyệt khẳng định trăm phần trăm, bọn họ tới là vì đại nhân!
Không được, nhất định phải bẩm báo lại việc này lên đại nhân!
Nàng đột nhiên nhớ lại, hôm nay là ngày mà đệ nhất ngục mới thành hình.
Nghĩ tới điều này, nàng lập tức kích động hẳn lên, kiểm tra lại thần thức, tuy rằng tổn thương còn chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể tiến vào đệ nhất ngục rồi. Nàng lập tức ngồi vào chỗ của mình, trực tiếp tiến vào đệ nhất ngục.
“Ai da, mẹ ơi!” Tả Mạc kêu thảm, đau đến bán sống bán chết.
Thần thức đã lâu rồi không bị thương, cơn đau lâu rồi không xuất hiện lại trở lại, cảm giác đau đớn tựa hồ lại càng thêm mãnh liệt.
“Đó là kết quả của việc cậy mạnh đấy.” Bồ yêu không âm không dương trào phúng một câu.
“Ái da… Ái da, rốt cuộc là tên nào ám toán ta? Không được, thiệt thòi này không thể ăn không được, nhất định phải trả lại!” Tả Mạc dù trong cơn đau vẫn trừng mắt lộ vẻ có thù tất báo.
“Ngươi không phải đối thủ.” Bồ yêu chẳng chút lưu tình nói.
“Còn chưa đánh, làm sao biết được? Mau nói cho ta!” Tả Mạc ra đằng đằng sát khí vẻ quyết không bỏ ý đồ.
"Không Minh Thiên Lưu."
"Không Minh Thiên Lưu? Nó là thứ gì?" Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.
“Không phải thứ gì, một tiểu yêu hơn ba trăm năm mà thôi.”
“Hừ, chẳng qua một tiểu yêu hơn ba trăm năm.” Tả Mạc lộ vẻ không cho là đúng, rồi lập tức thấp giọng nói thầm: “Lão yêu nghìn năm như ngươi ta còn chẳng cảm thấy sao, mới ba trăm năm…”
Gân xanh trên trán Bồ yêu giật giật, hắn cố kiếm chế nói tiếp: “Hắn lĩnh ngộ Thủy Tức.”
“Thủy Tức?” Tả MẠc lập tức phấn chấn lại, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cái Thủy Tức kia hả? Còn không phải bị Cấp Cổ Hoang Tế thuật của ta diệt sao!”
Cấp Cổ Hoang Tế thuật của ngươi…
Gân xanh trên trán Bồ yêu lại giật giật, hắn cố gắng nhịn lại, giả bộ bình tĩnh nói: “Đó là dấu ấn hắn lưu lại từ ba trăm năm trước.”
“Dấu ấn lưu lại từ ba trăm năm trước!” Tả Mạc giật nảy mình: “Vậy chẳng phải nói ba trăm năm trước hắn đã lợi hại như vậy rồi sao?”
"Không sai."
Vẻ mặt Tả Mạc thay đổi vài lượt, ngượng ngùng nói: “Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, không có việc gì lại đánh đánh giết giết nhiều là không tốt!”
Không buồn nhìn ánh mắt kinh bỉ của Bồ yêu, hắn hiếu kỳ hỏi lại: “Dấu ấn của hắn đối phó với ta làm gì? Ta đâu có trêu chọc gì hắn.”
“Thấy ngươi không vừa mắt.”
Câu trả lời của Bồ yêu khiến biểu tình của Tả Mạc càng thêm ngượng ngùng: “Xem ra, Thập Chỉ Ngục quả nhiên là một nơi nguy hiểm, không được, những nơi như vậy nên ít đi.”
Bồ yêu vừa nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, không ổn, nếu sau này Tả Mạc sợ hãi, sống chết gì cũng không chịu vào Thập Chỉ Ngục, vậy phiền toái lớn rồi. Hắn cũng đã rất quen thuộc với tính cách của Tả Mạc, tên này cưỡng ép không được, phải dụ dỗ. Nếu có đủ lợi ích, tên này sẽ tự mình gào thét xông pha.
“Nguy hiểm cũng có đôi chút, nhưng mà ích lợi cũng không ít.” Sắc mặt Bồ yêu lạnh nhạt, ra vẻ luận việc: “Ngươi diệt dấu ấn của hắn, nuốt Thủy Tức châu của hắn, không có cảm giác gì à?”
Được câu nói này của Bồ yêu gợi ý, Tả Mạc lúc này mới nhớ lại hạt châu mình nuốt trước khi hôn mê, vội vàng kiểm tra lại. Vừa kiểm tra hắn lập tức phát hiện thủy tức châu.
Trong thức hải của hắn, một giọt truơng trong suốt lơ lửng giữa không trung. Thức hải vốn đầy những ngọn lửa quay cuồng giờ nhiều thêm vài phần hơi nước hoạt bát. Hơi nước nhàn nhạt theo giọt sương tản ra, hơi nước lướt qua, thần thức vốn thụ thương phảng phất như đất đai khô cằn được tưới nước, một lần nữa tỏa ra sinh cơ. Tả Mạc chỉ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Đồ tốt!
Trong lòng hơi động, giọt sương liền bay tới trước mặt hắn, hơi nước ôn thuận phả vào mặt.
“Thủy Tức châu có thể chữa thương?”
Vì muốn Tả Mạc hiểu giá trị của Thủy Tức châu, Bồ yêu tất nhiên nói không dứt lời: “Không riêng gì chữa thương, sau khi có nó ngươi lĩnh ngộ thủy tức sẽ càng thêm dễ dàng. Mà một khi ngươi lĩnh ngộ được thủy tức nó sẽ dung nhập vào trong thủy tức mà ngươi lĩnh ngộ. Tuyệt đại bộ phận thủy yêu thuật, pháp quyết hành thủy, ngươi thi triển sẽ càng thêm dễ dàng, uy lực cũng càng lớn.”
“Lợi hại như vậy sao?” Tả Mạc cảm thấy phấn chấn. Hắn hiểu rõ giá trị trong đó, có viên Thủy Tức châu này cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể chất thân thủy, nó sẽ đề cao yêu thuật hoặc pháp quyết cùng loại.
Pháp quyết hành thủy anh đây cũng biết! Hắn đắc ý thi triển Tiểu Vân Vũ Quyết, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện mây lớn cỡ bàn tay.
Ồ, hắn lập tức phát hiện đám mây TIểu Vân Vũ Quyết lần này có điểm khác trước đây.
Đám mây dường như có sinh mệnh, mưa bụi buông xuống ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, vừa rơi vào lòng bàn tay hắn đã thấm vào làn da, biến mất không thấy đâu. Tả Mạc chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tiểu Vân Vũ Quyết tầng thứ sáu!
Tả Mạc trợn trừng đôi mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, chỉ nhiều thêm một viên Thủy Tức châu vậy mà Tiểu Vân Vũ quyết của mình lại trực tiếp nhảy lên tầng thứ sáu!
Tiểu Vân Vũ Quyết tầng thứ sáu tác dụng rất lớn!
Trong lòng Tả Mạc mừng như điên.
Bảo bối! Bảo bối tốt!
“Cái này làm sao được tính là bảo bối?” Như đọc đuợc ý nghĩ của Tả Mạc, khóe miệng Bồ yêu khẽ lộ một chút tiếu ý không thể thấy, tiếp tục kích thích hắn: “Thủy Tức chẳng qua chỉ là trận chiến phá ngục ở đệ nhất ngục. Thập Chỉ Ngục mỗi một tầng đều có đồ tốt, những thứ sau mới gọi là bảo bối.”
“Mỗi ngục đều có?” Hai mắt Tả Mạc tỏa sáng.
“Sao nào? Ngươi có hứng thú?” Bồ yêu giả vờ lạnh nhạt liếc mắt sang Tả Mạc.
“Có hứng thú! Quá có hứng thú ấy chứ!” Tả Mạc gật đầu liên tục, hai tay xoa xoa nóng bỏng vô cùng: “Bồ yêu, chúng ta lấy hết chúng đi! Nhiều bảo bối như vậy không thể lãng phí đuợc!”
“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.” Bồ yêu từ chối cho ý kiến: “Những trận chiến phá ngục phía sau còn lợi hại hơn so với cái này.”
Trong mắt Tả Mạc vô số tinh thạch bay vòng vòng, hắn chảy nước miếng cười khúc khích: “Không sao, chúng ta cứ từ từ, từ từ mài chết chúng!”
Thủy Tức châu quả nhiên vô cùng thần kỳ, không bao lâu sau thương tổn thần thức của Tả Mạc đã khỏi hắn, khiến hắn tán thưởng không thôi, cũng khiến hắn càng thêm thèm thuồng đối với những bảo bối ở các ngục sau.
“Đi thôi, ngươi còn chưa đặt tên cho ngục chiến trường.” Bồ yêu không buồn giải thích lại một lần nữa kéo Tả Mạc vào Mạc Thủy Minh Không.
Tả Mạc nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, miệng há hốc, khuôn mặt dại ra.
Toàn bộ sông suối ngang dọc đan xen nhau đều đã biến mất không thấy, đá sỏi dưới chân cũng chẳng còn, thay vào đó là từng khối ô vuông màu sắc khác nhau, nhìn không thấy điểm cuối, tựa như một bàn cờ khổng lồ/
“Có chuyện gì vậy.”
“Chẳng có gì ghê gớm.” Bồ yêu cố nén sự kinh ngạc trong lòng, ngữ khí bình thường nói: “Ngươi phá đệ nhất ngục mà người trước thiết lập, đệ nhất ngục sẽ lập lại một lần nữa.”
“À, ra là vậy.” Tả Mạc vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn tùy ý bước về phía trước một bước, bước vào trong một khối vuông màu xanh lục. Không có bất cứ biến hóa gì, hắn lại bước về phía trước, bước vào một khối rộng khác, cũng lại chẳng có gì biến hóa.
Chỉ là thay đổi hình dáng.
Sự kinh ngạc trong lòng Tả Mạc cũng biến mất, hắn cảm thấy mất mặt, thần sắc khôi phục tự nhiên.
Bỗng dưng, cảnh tượng trước mắt hắn lại biến đổi.
Hắn dường như bay lên tới nơi rất cao, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một bàn cờ khổng lồ, những khối vuông chằng chịt tạo thành một hình dạng kỳ quái. Đồ án này Tả Mạc thấy có phần quen mắt, hắn nhanh chóng nhận ra nó là cái gì, hoang thú, nó là hoang thú!
“Đặt tên đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Bồ yêu vang lên bên tai Tả Mạc.
“Hoang Thú Kì Bàn.” Trong lòng Tả Mạc hơi động, thốt lên.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh như sấm nổ, hoang thú trong bàn cờ như đột nhiên sống lại, một luồng khói màu xám từ trong bàn cờ bốc lên, trong chớp mắt đã biến ảo thành hoang thú.
Con ngươi lớn cỡ đèn lồng lóe lên ánh đỏ hung tợn, khí thế thê lương bễ nghế, thân thể hư huyễn quay cuồng.
Nó liếc mắt nhìn Tả Mạc rồi đột nhiên chui vào trong bàn cờ.
Bàn cờ dưới chân lại một lần nữa khôi phục nguyên dạng.
Trong đầu đám ngươi đang kích động tiến vào đệ nhất ngục đồng thời hiện lên bốn chữ -- Hoang Thú Kì Bàn!
Big sale: 300 thank cho chap 355:die:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT