Ánh mắt Tả Mạc và mẹ trẻ giao nhau, đều thầm hiểu.
Không bao lâu sau, Chu Tước doanh đã khôi phục hoàn toàn, Chu Tước doanh được trang bị khá đầy đủ, trên người ai cũng mang theo đủ tinh thạch, nhờ đó có thể nhanh chóng khôi phục linh lực. Hắn lại liếc nhìn Thúc Long một cái, thấy hắn gật đầu kín đáo, không thể không than thầm năng lực khôi phục của ma công thật quá mạnh mẽ.
Lực lượng toàn thân hắn đang yên lặng khôi phục, sự cường hãn của Đại Nhật ma thể vượt xa Vệ doanh, cũng vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Tả Mạc ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía ba đội ngũ đối diện, trong lòng hắn đầy niềm tin tất thắng!
Sự ăn ý của mọi người không biết từ lúc nào đã hình thành.
Hắn chuyển mình, gần như cùng lúc, Chu Tước doanh và Vệ doanh cũng đồng thời rat ay.
Chu Tước doanh như một luồng gió, lúc tụ lúc tan, phiêu dật linh động, mang theo sát ý lẫm liệt như đao phong đặc biệt chỉ mình có. Còn Vệ doanh lại như một luồng nước lũ nặng nề, động tác không nhanh song lại đầy khí tức hủy diệt, bá đạo tuyệt luân.
Tả Mạc đi đầu cả đội ngũ, hắn mĩm chặt đôi môi, mi mắt hơi khép lại, thân hình như một mũi thương ngão nghễ đứng thẳng, hạt đào Lôi Âm bay lượn xung quanh, đem theo một luồng sáng bạc.
Phía sau bên trái hắn, Chu Tước doanh vận sức chờ phát động, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện toàn bộ Chu Tước doanh tựa như một cái lò xo đang khe khẽ rung, đầy khí tức nguy hiểm. Công Tô Sai không như ngày thường, ngồi trên thân kiếm Thanh Vân, hắn đứng dậy, con mắt cong thành hình mặt trăng, khuôn mặt nở nụ cười ngượng ngùng. Trong mắt các tu giả Chu Tước doanh đều lộ vẻ cuồng nhiệt và ánh sáng sắc như lưỡi đao.
Phía bên phải, Vệ doanh lặng yên bất động. Bọn họ như những chiến binh dũng mãnh cổ đại đến từ ngàn năm trước, không hề nhúc nhích. Thúc Long đứng ở chính giữa đội ngũ, trầm ngâm túc sát, uy nghiêm bất động. Giáp nặng màu đen phủ kín lấy họ, không chút kẽ hỡ, trong đôi mắt lộ ra sát khí khiên người ta cảm thụ được dưới làn nước chảy tĩnh mịch là chiến ý bừng bừng.
Động tác của đám người Tả Mạc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ba người Thiên Linh tử sắc mặt khẽ biến, bọn họ đồng loạt mang theo đội ngũ lui về phía sau năm ngươi trượng. Tả Mạc lấy ra hai mươi hạt đào Lôi Âm đã phá tan ý định nhân lúc cháy nhà hôi của của họ. Thế nhưng tin tức vừa nhận được lại khiến bọn họ cảm thấy có hi vọng được chia một chén canh.
Bọn họ đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không chủ động khiêu khích thành chủ Kim Ô, chỉ cần giữ chân bọn họ, ngày mai sau khi chiến đấu bọn họ cũng có thể được phân một chút công lao. Bọn họ đã chuẩn bị tùy thời kéo giãn cự ly.
Tả Mạc quyết định tốc chiến tốc thắng.
Hắn vung cánh tay phải lên rồi chém mạnh xuống: “Giết!”
Trong ánh mắt cong như ánh trăng của mẹ trẻ hiện lên ánh lạnh. Chu Tước doanh đã sớm dồn sức đột nhiên bùng nổ, hơn trăm ánh kiếm xé rách không khí!
Tiếng gió rít vang lên không ngừng.
Thúc Long trầm giọng quát: “Giết!”
Khí đen cuồn cuộn tỏa ra, vô số luồng khí tụ lại, hóa thành một dòng nước màu đen, có hình rắn mơ hồ, từ trong đó truyền ra từng tiếng gào âm trầm.
Bầu trời như đột nhiên tối lại.
Khí tức hủy diệt và sát khí lạnh thấu xương phủ kín bầu trời, ai nấy đều hoảng sợ biến sắc.
Ba người chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, sắc mặt ai cũng trắng bệch, mãi tới lúc này họ mới hiểu được suy nghĩ của mình ngu ngốc tới mức nào! Trong lòng Thiên Linh tử vô cùng hối hận, lúc này không còn cách nào khác, gào lên như muốn xé họng: “Rút lui…”
Con ngươi hắn bỗng dưng mở rộng, hắn cúi đầu, thấy một bàn tay lộ ra từ trong ngực.
Những tu giả xung quanh Thiên Linh tử nhìn hắn như gặp phải quỷ, trong khóe mắt vẻ sợ hãi như tơ nhện lan ra khắp nơi.
Một thân hình có cánh màu vàng kim biến mất trong tầm mắt bọn họ,
Đòn tấn công kia, hoàn mỹ!
Cánh Minh Hư trên lưng khẽ rung, một lực lượng dồi dào vô cùng như thủy triều tràn tới, thân thể hắn như tia chớp bay ra thật xa. Tả Mạc không chút kinh hoảng khi đại chiến, tâm trí hắn yên ắng tới thần kỳ. Hắn cảm nhận tỉ mỉ lực lượng từ cánh Minh Hư phía sau, dưới lực lượng kinh khủng đó muốn khống chế thân thể cũng không phải chuyện dễ.
Trận chiến này là một cơ hội không thể thích hợp hơn.
Về phần hạt đào Lôi Âm, lãng phí là đáng hổ thẹn…
Cánh Minh Hư trên lưng rung lên, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, hắn đã lại xuất hiện trước mặt một tu giả không tới nửa trượng.
Chết đi!
Tả Mạc đắc ý hú lên đầy quái dị, không để đối phương kịp phản ứng hắn đã đánh mạnh lên linh tráo.
Keng!
Linh tráo lập tức vỡ nát, Tả Mạc thuận thế đánh thẳng vào ngực đối phương.
Tả Mạc chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, tiếng khớp xương vỡ vụn, như dánh lên một bao cát. Dưới tình huống cấp bách, hắn lại thôi động cánh Minh Hư trên lưng, một lực lượng mạnh mẽ truyền tới, thân hình lại không chịu khống chế biến mất lần nữa.
Chỉ thấy hắn như một quả cầu sắt hình người hoàn toàn mất đi sự khống chế, đâm thẳng vào trong đám người, bay tới bay lui trong đó.
Sự kiên cường dẻo dai vô cùng của Đại Nhật ma thể, lại thêm tốc độ kinh khủng tuyệt luân, nơi nào hắn đi qua, xương cốt gãy rời, tiếng kêu thê thảm vang lên không dứt.
Hắn thấy đối phương cũng không đả thương được mình, cũng chẳng buồn lo nữa, chuyên tâm khống chế cánh Minh Hư. Chỉ có thực sự khống chế được cánh Minh Hư hắn mới có vốn đánh một trận cùng kim đan. Sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể, không cái nào không mạnh mẽ tới cực điểm, chỉ cần mình có thể vận dụng thuận buồm xuôi gió, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Chu Tước doanh lại là một phong cách khác, mỗi khúc như lưỡi đao, bọn họ như tên đồ tể đang chặt rời linh thú, chuẩn xác mà thong dong, không nhanh không chậm.
Vệ doanh vẫn đứng yên tại chỗ bất động thế nhưng vũ điệu của khí đen lại biến hóa quỷ dị, lúc tụ lúc tan, có lúc hóa thành con rắn lớn, có khi lắn chia thành vô số con rắn nhỏ. Sự quỷ dị khó lường của Tiểu Ma Sát đã được họ vận dụng tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Song cho dù là Chu Tước doanh tấn công kiểu sóng hay Tiểu Ma Sát của Vệ doanh đều không dám tới gần Tả Mạc nửa phần.
Tả Mạc tung hoành khắp nơi, đám người Chu Tước doanh thấy vậy trong lòng đều hoảng sợ, tránh xa hắn, nếu không cẩn thận bị đụng phải một cái, sợ là hôm nay sẽ phải nằm lại đây. Tu giả nào bị ông chủ đánh phải đều kêu thảm một tiếng rồi như đống cát văng thẳng ra xa, tạo thành một đường vòng cung lớn, rơi xuống nát bấy.
Không ai sống sót!
Không ai sống sót, chỉ bị đụng một cái…
Trong lòng bọn họ đều phát lạnh, hơn nữa họ đều thấy rõ, tu thế ông chủ đánh lên ngời ta đều rất quái dị, đây là dấu hiệu cho thấy ông chủ không cách nào khống chế được. Bị ông chủ không khống chế nổi đâm chết, vậy cũng quá ủy khuất rồi, tới một chút nói lý cũng chẳng có.
Đám tu giả Chu Tước doanh đều giữ khoảng cách với Tả Mạc, tạo thành một vòng cung thật lớn, vây lấy những tu giả muốn chạy trốn.
Nụ cười của Công Tôn Sai cứng lại, hắn ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.
So với Chu Tước doanh chủ động né tránh, Vệ doanh càng thêm phiền muộn. Vốn họ thấy CHu Tước doanh né tránh cũng có vài phần đắc ý, dù sao họ cũng là đánh từ khoảng cách xa, an toàn hơn nhiều.
Song rất nhanh, đám người Thúc Long cũng ngạc nhiên.
Khí đen Tiểu Ma Sát chẳng hiểu vì sao cứ tới gần Tả Mạc lại như điên loạn không chịu khống chế mà chạy khắp nơi. Trong khoảng thời gian ngắn, khí đen tiêu hao trên người kẻ địch còn chẳng bằng bị ông chủ làm cho tản mất.
Chuyện gì vậy?...
Lần đầu gặp phải tình huống quái dị như vậy, Thúc Long cũng chỉ có nước cười khổ.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải điều khiển Tiểu Ma Sát tiêu diệt kẻ địch ở mé ngoài.
Trên bầu trời tạo thành một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị. Tiểu Ma Sát và Chu Tước doanh cùng bao bọc lấy bên ngoài chiến trường, như tường đồng vách sắt, không tu giả nào trốn được.
Còn ở trong hình cầu đó, binh binh bang bang, tiếng va đập nặng nề vang lên không dứt.
Tả Mạc thấy đối phương không làm tổn thương được Đại Nhật ma thể của mình, cũng chẳng buồn quản nữa, chỉ chuyên tâm điều khiển cánh Minh Hư ở phía sau.
Vì vậy có thể thấy hắn dùng các tư thế quái dị tuyệt luân, dùng tốc độ kinh người đập từng tên tu giả một ra khỏi chiến trường hình cầu.
Đám người Chu Tước doanh đều vô cùng khẩn trương, bọn họ khẩn trương quan sát những kẻ địch bị đánh bay này. Không ai nghĩ tới việc cứu những kẻ địch này, họ khẩn trương chỉ vì sợ bị chúng đập phải. Một tu giả Chu Tước doanh không may đã bị một kẻ địch bay tới va chạm một chút mà bị thương nhẹ.
Đúng là tai họa bất ngờ !
Chỉ một lát sau, kẻ địch trong chiến trường hình cầu đã hoàn toàn tan vỡ, bọn họ điền cuồng đột phá vòng vây bên ngoài !
Trên bầu trời, đòn trùng kích như lưỡi đao đột nhiên lóe lên !
Tiêu Ma Sát toàn lực phát động, không chút lưu thủ.
Tiếng kêu thê thảm của kẻ địch vang lên không dứt, trên bầu trời tung bay một đám hoa loạn chuyển, rơi xuống như mưa.
Đám tu giả Thiên Thủy giới này, tâm chí đã mất, sĩ khí lại thấp tới cực điểm, toàn bộ đội ngũ tan vỡ với tốc độ kinh người. Mất đi chỉ huy, chúng chỉ còn là một đám quân ô hợp không có sĩ khí, không có ý chí chiến đấu, trước mặt quân tinh nhuệ như Chu Tước doanh và Vệ doanh, chúng chỉ như một đám cừu non đợi làm thịt.
Đợt tàn sát vô tình chỉ diễn ra trong nửa canh giờ, toàn bộ chiến trường đã bị quét sạch.
Đám tu giả đứng xem không ai giữ được bình tĩnh nữa, bọn họ thần sắc trắng bệch, ngơ ngác nhìn về chiến trường vắng vẻ kia, nhìn đám thủ hạ của thành chủ Kim Ô đang cướp đoạt khắp chiến trường.
Động tác đám người kia thành thạo lưu loát, không hề chút ảnh hưởng do cảnh tượng đồ sát vừa rồi, sau trận chiến đấu đó, tu giả Thiên Thủy giới phảng phất như ngửi được mùi vị của máu và lửa.
« Thật quá yếu đuối ! » Lôi Bằng vừa lấy một cái ngọc bội khỏi một thi thể, vừa hừ lạnh nios : « Một đám rác rưởi như vậy cũng dám nhòm ngó chúng ta, đúng là không biết sống chết. »
« Người chết vì tài vật, chim chết vì thức ăn, có gì đáng ngạc nhiên ? Chúng ta năm đó chẳng phải cũng vậy sao. » Niên Lục chẳng ngẩng đầu lên, tay lưu loát thu hoạch.
Lôi Bằng nghe vậy ngẩn người ra, nghiêng đầu ngẫm lại, gật đầu nói: “Nói cũng phải.” Nhíu mày suy tư một lát, hắn lại ngoẹo đầu hỏi: “Nhưng giờ chúng ta khác rồi. Nhưng khác ở đâu?”
Động tác Niên Lục hơi ngừng lại, hắn thẳng lưng dậy, lộ vẻ nghiêm túc: “Ừ khác rồi.” Song hắn cũng không nói được ra khác ở đâu.
Suy nghĩ một lúc lâu không có kết quả, Lôi Bằng không nhịn được nói: “Quên đi, quản cái này làm gì. Theo ông chủ là được, giờ sống như vậy ta cảm thấy không tồi, chết cũng đáng!”
“Ừ!” Niên Lục ừ một tiếng, ánh mắt thâm sâu: “Không sai, không chết ở Tiểu Sơn giới chúng ta cũng đã lời rồi.”
Tả Mạc thở hổn hển, lần đầu hắn dùng đấu pháp va đập như vậy, vừa rồi không cảm thấy mãi tới giờ dừng lại mới thấy cả người đau đớn không nói nên lời. Hắn thi thoảng lại đau tới mức hít một hơi lạnh, xem ra Đại Nhật ma thể cũng có cực hạn, sau này không thể dùng cách man rợ như thế nữa.
“Các ngươi thật quá tàn nhẫn!”
Bầu trời bỗng vang lên một giọng nữ nghẹn ngào, Tả Mạc ngẩng đầu, phát hiện một nữ tu trong đám người đang chỉ thẳng vào mũi hắn, giận giữ mắng to.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Đám tu giả bên người Tả Mạc sắc mặt đều âm trầm xuống.
“Sao nào? Ngươi muốn giết ta sao?” Nữ tu từ trongd dám người bay ra, hai mắt rưng rưng, thần sắc kích động : “Bọn họ đã không chống cự, sao các ngươi không thả cho họ một con đường sống ? Vì sao phải duổi tận giết tuyệt ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT