Sông giới khó vượt, mỗi sông ranh giới đều rộng kinh khủng.
Trong khoang, Tả Mạc ngưng thần tu luyện.
“Kim đan! ta cần kim đan!” Bồ yêu liên tục nhắc đến kim đan, thậm chí có phần gấp gáp: "Đánh hạ một tên kim đan mà suýt mất mạng, lại còn chả kiếm được kim đan!"
Tả Mạc trong lòng cũng không thoải mái, trước đây đã hứa cho Bồ yêu kim đan nhưng rốt cuộc công cốc. Giờ nghĩ lại, kim đan không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ cần có đối sách thích hợp, kim đan cũng không phải không thắng được.
Xét kỹ ra, điểm mạnh nhất của kim đan chính là tốc độ. Điều này khiến khi đối mặt với tu giả kim đan chiếm thượng phong tuyệt đối. Kiếm tu kim đan lợi hại nhất một kiếm giết địch cũng không có gì lạ, nhưng một kiếm chém mười tu giả ngưng mạch lại là chuyện không thể.
So ra, ưu thế về mặt phòng ngự của kim đan là không rõ ràng nhất. Đương nhiên kiếm mang của ngưng mạch bình thường căn bản khó động chạm nổi nhưng nếu kiếm mang của vài chục người đồng thời đánh trúng, kim đan cũng chịu không nổi.
Đáng sợ nhất là kim đan đồng quy vu tận. Một khi kim đan đã tính liều mạng, hắn có thể phóng ra uy lực gấp vài lần lúc bình thường.
Kinh nghiệm là đáng quý nhất. Có kinh nghiệm lần trước, nếu để hắn đánh với Minh Tiêu lão tổ một trận nữa, hắn thậm chí có lòng tin chỉ dựa vào Chu Tước doanh cũng có thể giết chết Minh Tiêu lão tổ.
Đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của Bồ yêu hắn cũng chỉ có nước lắc đầu cười khổ. Trận chiến với Minh Tiêu lão tổ vừa rồi cực kỳ gian nan, thực ra có nguyên nhân rất lớn là vì hắn bị danh tiếng của tu giả kim đan hù dọa. Giờ nhìn lại hắn mới thấy thấy, đối mặt với tu giả kim đan mà phòng thủ thì chỉ khiến bản thân càng rơi vào thế bị động.
Bồ yêu hiển nhiên cũng hiểu, lúc này lảm nhảm chẳng qua cũng chỉ để cho sướng miệng thôi.
Nghe Bồ yêu cằn nhằn liên miên không dứt bên tai, Tả Mạc thực sự không nhịn nổi, ngừng lại: “Nói đi nói lại mãi! Sau này đền cho ngươi là được chứ gì!” Rồi lại lầm bầm: “Đường đường thiên yêu, không ngờ… Hừ hừ…”
Bồ yêu làm bộ không nghe thấy, một lát sau, hắn không nhịn được việc mê hoặc Tả Mạc: “Thật ra kim đan rất dễ giết. Trước đây ngươi không có năng lực này, giờ thì khác rồi. Ngươi nhìn lại xem, một đống thủ hạ như vậy, ngươi lại đột phá…”
“Ta đột phá?” Tinh thần Tả Mạc lập tức chấn động: “Cái này phải nói lại một chút.”
“Nói cũng lạ, phương diện thiên phú tu chân và thần thức của ngươi đều chẳng có gì nổi bật nhưng tu luyện ma công lại cực nhanh, đúng là có điểm quái dị.” Bồ yêu có phần khó chịu nhưng vẫn nói: “Ngươi còn nhớ ma thể của mình không?”
“Đương nhiên còn nhớ, Ngọc Thiết Đầu, đứng thứ năm trong cấp úy.” Tả Mạc đáp.
“Không sai, ngay từ đầu ta nghĩ ngươi sẽ đi theo con đường Tinh Nguyệt Luân, không ngờ lại lệch ra một trời một vực, ngươi tiến cấp thành một loại ma thể khác.” Bồ yêu hơi bất đắc dĩ, ngưng trọng nói: “Ma thể cấp giáo có một trăm bảy mươi hai loại, đứng đầu là Huyền Địa, thứ hai là Đại Nhật, thứ ba là La Sát Hải.”
“Huyền Địa không phân biệt được âm dương, cũng là loại ma thể duy nhất trong cấp giáo chẳng phân biệt được âm dương, nguyên nhân lớn nhất mà nó xếp đầu là do nó có thể tiến tiếp thành bất cứ loại ma thể nào cấp thống lĩnh. Bao gồm cả ba ma thể đứng đầu ở cấp đó.”
“Đại Nhật đi theo con đường dương cương, cương mãnh vô song. Nó là phôi thai cực phẩm cho bất cứ loại ma thể dương cương cấp bậc kế tiếp. Còn La Sát Hải lại đi theo con đường âm quỷ khó lường, am hiểu nhất là biến hóa và bắt chước.”
“Ta là Đại Nhật ma thể?" Tả Mạc cũng mơ hồ đoán được.
"Không sai." Bồ yêu giải thích: "Trận đánh với Minh Tiêu lão tổ, ngươi trùng hợp phát động đại trận, đại trận luyện thể, tinh hoa của kim ô, cương lôi, địa hỏa, không cái nào không phải thứ dương cương sắc bén. Cơ duyên xảo hợp khiến ngươi tiến cấp tu thành Đại Nhật ma thể."
Nói đến đây, Bồ yêu khinh bỉ một cái: “Cái này cũng do ngươi, đổi lại bất cứ ma nào tu thành Đại Nhật ma thể đã sớm điên cuồng đi tìm kim đan tẩm bổ. Còn sợ kim đan? Phì!”
“Tẩm bổ?” Tả Mạc sửng sốt.
“Có gì lạ chứ? Nội đan của yêu ma là bảo bối của tu giả, kim đan của tu giả đối với yêu ma đương nhiên cũng là thứ đại bổ!” Bồ yêu lè cái lưỡi đỏ chót ra vô thức liếm liếm môi: “Ngươi có thể nếm thử một chút, mùi vị cực tốt.”
Tả Mạc không rét mà run, lập tức chửi ầm lên: “Bồ yêu, tên biến thái nhà ngươi!”
Bồ yêu chẳng cho là đúng: “Là ngươi ngây thơ thiếu hiểu biết mà thôi. Tu giả bắt yêu ma đi luyện khí là chuyện rất bình thường, chúng ta ăn kim đan lại là biến thái sao?”
Tả Mạc im bặt. Hắn quyết định không tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa: “Đại Nhật ma thể này rốt cuộc có chỗ tốt gì?”
Bồ yêu lập tức phấn chấn tinh thần: “Chỗ tốt nhiều lắm, bằng không sao chống lại được kim đan? Đầu tiên là tu luyện ma công. Ngươi từng luyện qua Thiên Ba quyền quyết, tất hiểu rõ nếu muốn phát huy uy lực của bộ quyền quyết này điểm quan trọng nhất là thân thể phải mạnh mẽ. Ma công ở điểm này lại càng cực đoan. Sau này ngươi sẽ biết, bất cứ bộ ma công nào, xét tới tận cùng đều là tu luyện thân thể. Đại Nhật ma thể trời sinh mạnh mẽ cương mãnh, tu luyện những ma công bá đạo sẽ làm ítmà hưởng nhiều.”
“Ma công, lại là ma công, ngươi không có ma công, hưng phấn cái khỉ gì?" Tả Mạc vẻ mặt chẳng chút xao động đáp trả.
Bồ yêu thiếu chút nữa nghẹn họng, hắn quyết định không nhìn Tả Mạc nữa, tiếp tục nói: “Ma thể tới cấp giáo có rất nhiều điểm thần diệu. Yêu ma không am hiểu luyện khí, phương diện pháp bảo so với tu giả chịu thiệt không ít, vậy thì sao? Một là luyện pháp bảo bản mệnh, song lại khác với pháp bảo bản mệnh của tu giả, pháp bảo bản mệnh của yêu ma là một bộ phận thân thể, tỷ như móng vuốt, răng nanh, lớp da trần, vân vân, trải qua năm tháng ròng rã tế luyện mà thành. Hai là, chính là sự biến hóa của ma thể.”
“Ma thể cấp giáo, mỗi loại đều có biến hóa khác nhau, nhưng nhiều nhất không quá sáu loại biến hóa. Huyền Địa, Đại Nhật và La Sát Hải có thể xếp trong ba hạng đầu là bởi chúng đều có sáu loại biến hóa.”
Tả Mạc nghe vậy hai mắt sáng ngời: “Biến hóa là gì?”
“Tương tự như thần thông của thiền tu, ngươi chẳng phải khai mở linh nhãn sao? Mỗi loại biến hóa của ma thể đều có thể phát huy ra kỹ xảo cao nhất của ma thể đó.”
“Ngươi biết sáu loại biến hóa?” Tả Mạc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Bồ yêu.
Bồ yêu thản nhiên nói: “Không biết.”
“Ta biết ngay mà, còn nói thiên yêu cái khỉ gì, chuyện gì cũng không biết…” Tả Mạc lẩm bẩm tự nói.
Gân xanh trên trán Bồ yêu giật giật song hắn vẫn ráng nhịn: “Tuy ta không biết nhưng có người biết.”
“Ai?” Tả Mạc có phần hiếu kỳ hỏi.
“Tên kia.” Bồ yêu chỉ vào bia mộ nói.
“Bia mộ?” Tả Mạc sửng sốt.
“Không sai.” Trong mắt Bồ yêu thoáng hiện vẻ đắc ý khó phát hiện: “Chỉ cần ngươi đáp ứng hắn một yêu cầu nho nhỏ hắn sẽ dạy ngươi sáu loại biến hóa của Đại Nhật ma thể, hơn nữa còn truyền thụ cho ngươi ma công.”
“Yêu cầu nho nhỏ?” Tả Mạc lập tức cảm thấy có nguy hiểm, hắn bỗng nhớ lại âm thanh cổ xưa thê lương khi Bồ yêu tiến vào thân thể mình.
Câu nói dày vò hắn chết đi sống lại “lấy lễ đối đãi ta, theo tâm chí của ta, thề làm việc cho ta, nguyện ý không?"
Càng nghĩ trong lòng hắn càng nóng lên, năm đó lúc anh còn nai tơ, thấy anh dễ bắt nạt nên tè lên đầu anh, anh không làm gì được các chú nên cũng đành nhịn! Giờ lại định ngầm đâm lén anh một cái! Hừ, thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không nhịn được!
Hắn đằng đằng chạy tới trước mặt bia một, một đạp đạp thẳng lên trên bia.
“Hai thằng mi! Chạy vào trong ý thức hải của anh! Không giao ra nửa viên tinh thạch! Giờ lại còn có chủ ý với anh! Ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Bốp bốp bốp!
Bốp bốp bốp!
Tả Mạc vừa chửi vừa đạp như mưa vào bia mộ, làm cho bia một lung lay như sắp đổ.
Thấy Tả Mạc như đang bùng nổ, hai mắt đỏ bừng, Bồ yêu ngây ra tại chỗ.
Hắn… Hắn lại dám đuổi “y”…
Trời…
Một lúc lâu sau, Bồ yêu mới khôi phục lại tinh thần, khi hắn thấy bia một sắp bị đạp đổ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Ngươi..."
Hắn vừa mở miệng, chỉ vừa kịp phát ra một chữ lại thấy Tả Mạc tạm dừng, quay sang. Khuôn mặt đầy vẻ âm u hung ác độc địa, đôi mắt đỏ tươi đằng đằng sát khí.
Bồ yêu nuốt một ngụm nước miếng, hắn cảm thấy như bị một con dã thú nhìn chăm chằm vào, chỉ hơi không đúng, Tả Mạc sẽ lập tức nhào tới. Cổ họng hắn căng ra, lời đã đến miệng lại chuyển thành: “Có gì từ từ nói… Có gì từ từ nói…”
Khuôn mặt Tả Mạc phút chốc chuyển thành đen như đáy nồi, lại vung chân lên đạp.
Bốp bốp bốp!
Hung hăng đạp vài chục cái hắn mới ngừng lại, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu: “Hai tên các ngươi, anh nói cho các ngươi biết! Muốn giở trò với anh, anh sẽ cho các ngươi biết tay!”
Dứt lời, cảm thấy đã mỹ mãn, hắn nghênh ngang bỏ đi.
Bồ yêu ngây ra như phỗng nhìn bia một, bia mộ đen kịt bên ngoài giờ dày đặc những vết chân.
Một lát sau, Bồ yêu đột nhiên cười lớn, hắn cười tới mức ngã lăn ra.
“Ha ha ha ha! Đây là người ngươi chọn? Thật quá cá tính! Thật quá cá tính! Còn cá tính hơn cả ngươi năm xưa! Ha ha! Cảm giác ra sao? Rất tuyệt chứ? Ha ha, không ngờ ngươi cũng có ngày bị người ta đuổi đi? Thật quá thú vị! Ha ha ha ha! Ta thích tên này rồi đấy!”
Trong ý thức hải, tiếng cười phóng đãng của Bồ yêu vang lên không ngớt.
Tả Mạc rời khỏi ý thức hải trong lòng vẫn còn tức giận không ngừng. Đại Nhật ma thể cái chó gì, anh không thèm nhé! Đừng tưởng trên tay có chút ma công đã định lừa chỗ tốt của anh!
Pháp quyết, anh đây chả thiếu!
Tả Mạc lấy từ trong giới chỉ ra một xấp ngọc giản dày, một hàng ngăn nắp.
Những ngọc giản này đều là do hắn không ngừng thu thập ở Tiểu Sơn giới, đều là pháp quyết có điểm đặc biệt, đại bộ phận đều là tinh phẩm trong số pháp quyết cấp bốn, trong đó còn có hai bộ pháp quyết cấp năm. Trước mắt, đối với hắn mà nói đã hoàn toàn đủ rồi.
Về phần kiếm kim đan, đi gặp quỷ đi nhé!
Tả Mạc lĩnh ngộ sâu sắc một đạo lý, tự lực cánh sinh mới là đạo lý căn bản! Năm đó lúc ở núi Vô Không, dùng bộ ngọc giản cấp thấp nhất Tiểu Vân Vũ Quyết mà hắn cũng đột phá được tới tầng thứ tư. Giờ nhiều ngọc giản như vậy, phẩm cấp lại chẳng thấp, mình tuyệt đối không có chuyện càng sống càng kém được.
Tả Mạc vốn bị Bồ yêu và bia mộ kích thích sâu sắc, lúc này hoàn toàn rơi vào tâm tình cuồng nhiệt.
Chẳng phải pháp quyết sao? Chẳng phải công pháp sao? Các ngươi tưởng rằng có pháp quyết là bóp được cổ họng anh à?
Cọp không phát uy ngươi lại tưởng anh là mèo bệnh!
Anh sẽ cho các ngươi thấy, vì sao những tên cổ hủ thiên yêu các ngươi lại lụi bại tới nước chỉ có thể lưu lạc không trả nổi tiền thuê phòng, mãi mới làm ra âm châu lại bán không nổi?
Còn anh lại có thể dựa vào Tiểu Vân Vũ quyết tiêu dao ngạo nghễ ở ngoại môn núi Vô Không, ai nấy kính trọng gọi Tiểu Mạc ca, tinh thạch ầm ầm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT