Hạ Tường tim đập như đánh trống, các trưởng lão khác mặt cũng trắng bệch, chúng còn chưa kịp hồi tỉnh từ trận chiến vừa rồi. Một ngàn năm trăm người đều bị diệt sạch, thực lực của bọn chúng lập tức mất đi một phần năm.
Nhìn thi thể rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng như địa ngục Tu La, những trưởng lão trước kia còn muốn công thành chiếm thưởng lúc này trong lòng không ai không sợ hãi. Vừa rồi nếu là mình...
Nói thực ra, nhị trưởng lão làm cũng rất tốt rồi, có lợi khí như Vân Trận sa lại có dũng khí tiên phong, trong đám trưởng lão bọn hắn không ai làm tốt hơn y cả. Song y vẫn chết, toàn quân bị diệt sạch, không phải là làm không tốt mà là kẻ địch quá mạnh.
Lầu phù chiến kia là thế nào? Cương lôi phóng ra không ngờ lại như thủy triều, ùn ùn không dứt, nếu không phải bọn hắn tận mắt thấy bọn hắn nhất định không tin trên đời này lại có lầu phù chiến mạnh mẽ tới vậy. Cho dù có cũng không thể nào xuất hiện ở Tiểu Sơn giới nhỏ nhoi này chứ?
Thứ này cũng có vậy muốn mọi người sống ra sao?
Còn cả Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận kia nữa, cái đó mà còn gọi là Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận sao? Lão huynh, không phải một mình ông từng chơi Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, ông dám chắc cái của ông là Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận chứ?
Đám trưởng lão đầy vẻ ai oán nhìn vào thành Kim Ô.
Đại ca, ngài mạnh mẽ, ngài hung hãn thế thì đừng có chạy tới Tiểu Sơn giới cướp cơm của đám tiểu nhân vật chúng ta chứ!
Sao phải làm vậy…
Qua một lúc, ngay cả Hạ Tường cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào? Tiếp tục đánh? Nhìn các trưởng lão khác xung quanh đều đã mất can đảm rồi. Cho dù còn trưởng lão còn dũng khí thì những người bên dưới cũng chẳng nguyện ý. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sĩ khí của đội ngũ đã xuống tới mức thấp nhất.
Song dưới chứng kiến của mọi người lại che mặt bại lui như vậy, hắn cảm thấy quá mất mặt.
Đang lúc Hạ Tường khó xử, thành Kim Ô lại đột nhiên có hành động.
Trên tường thành Kim Ô đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, chỉ thấy những người này trực tiếp nhảy từ trên tường thành xuống đất.
Hạ Tường mắt trợn tròn không thể tin tưởng nhìn về thành Kim Ô đang không ngừng có người nhảy xuống.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ bọn chúng định chủ động xuất kích sao?
Không biết vì sao, hắn đột nhiên rùng mình một cái, xoay mặt nhìn sang các trưởng lão khác lập tức sững người, đám trưởng lão vốn vây xung quanh hắn giờ chẳng thấy đâu nữa. Mãi tới lúc hắn quay ra sau mới thấy họ đứng cách hắn ba trượng nhìn về phía hắn.
Ai nấy vẻ mặt đều kinh hãi.
Hành động của thành Kim Ô hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tu giả đứng xem dồn dập chuyển ánh mắt về phía đám người đang rời thành Kim Ô này.
Chỉ thấy đám người này đều mặc giáp nặng màu đen, động tác mười phần nhanh nhẹn nhẹ nhàng. Nhìn một hồi, đám người đều lộ vẻ không hiểu nổi. Giáp nặng trong số các loại linh giáp gần như không ai sử dụng vì tu giả đại đa số đều chiến đấu trên không, linh giáp nặng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ. Linh giáp đại đa số sử dụng chất liệu nhẹ, trạm khắc phù trận để tiện hành động khi chiến đấu. Bình thường mà nói, lực phòng ngực của linh giáp không ở bản thân nó mà ở độ mạnh yếu của linh tráo mà linh giáp tạo ra.
Mà linh giáp màu đen trên người những người này vừa nhìn đã biết rất nặng.
Linh giáp nặng nề như vậy chỉ có tu giả luyện thể mới có thể mặc được. Nhìn đám người này động tác nhanh nhẹn linh hoạt, quả thật có phần giống tu giả luyện thể.
Không ngừng có tu giả mặc giáp từ trên tường thành nhảy xuống, động tác của bọn họ cực nhanh, rất có tổ chức, không ngừng lao ra ngoài thành như nước chảy. Bên ngoài thành nhanh chóng tập hợp thành một đội tu giả, mà khi số lượng tu giả này đạt tới con số một ngàn người, những kẻ đứng xem không ai không hít một hơi lạnh.
Sắc mặt đám Hạ Tường càng vàng như đất!
Ai nói thành Kim Ô không có bao nhiêu người?
Ba mươi sáu tòa lầu phù chiến cần bao nhiêu tu giả điều khiển, cái này rất khó tính rõ, song tuyệt đối không ít hơn một ngàn người. Hiện giờ lại chạy ra một ngàn tu giả luyện thể, thành Kim Ô rốt cuộc còn giấu bao nhiêu người?
Hạ Tường thậm chí chẳng còn sức chửi rủa, đám trưởng lão khác cũng chỉ có nước hai mắt nhìn nhau.
Một ngàn tu giả mặc giáp nặng nhanh chóng tập hợp, động tác không chút dây dưa. Chỉ trong một hơi ngắn ngủi đã tập hợp xong.
Một ngàn tu giả mặc giáp nghiêm nghị đứng đó, yên lặng không chút tiếng động, mọi âm thanh đều tan biến không thấy đâu nữa.
Gió thổi qua hất cát bụi lên, mang theo cành khô lá vụn quét lên không trung. Sát khí mãnh liệt như đao,, một ngàn người như một khối đá nặng ép vào lòng mỗi người, khiến ai nấy đều không tự chủ được cảm thấy hô hấp khốn khó.
Thúc Long có phần đau đầu.
Đầu tiên, nhiệm vụ của ông chủ không thể vi phạm. Ông chủ kêu bọn hắn đi thu hoạch chiến lợi phẩm, nếu mình ngang nhiên trái lời, ông chủ chắc chắn không vui, mà trong lòng hắn cũng không muốn.
Nhưng lời của vị đại nhân trong vòng cổ cũng không thể xem nhẹ. Là người huấn luyện trực tiếp của mình, nếu đắc tội với người ngày sau chắc chắn không thấy được ánh mặt trời nữa rồi.
Hắn đột nhiên trong lòng máy động, lập tức có ý tưởng.
Khi thấy đội ngũ mặc áo giáp đen này đám người quan chiến phân thành hai nhóm hoàn toàn rõ rệt.
Một nhóm cười nhạo thành chủ thành Kim Ô ngu ngốc không ngờ lại luyện ra một đội ngũ rác rưởi như vậy. Cho dù là kiếm tu hay phù tu đều vô cùng coi trọng năng lực phi hành. Hiện giờ chiến trường chủ yếu là trên trời, đám người này mà bay lên trời sẽ chậm như rùa, chỉ có nước ngồi chờ chết.
Mà nhóm còn lại thì khá tò mò. Đến giờ, một loạt hành động của thành chủ Kim Ô đều khiến người ta kinh ngạc. Một người như vậy sao lại phạm một sai lầm nông cạn như thế được? Trong này tất có ẩn ý.
Người trung niên và gã to cao đều thuộc về nhóm thứ hai.
“Những thứ phá cách luôn rất khó nói.” Người trung niên ánh mắt chớp động, thận trọng nói: “Người dám phá bỏ quy củ bình thường mới thực sự là anh kiệt.”
Gã to lớn vẫn chăm chú nhìn đội ngũ mặc giáp đen ngoài thành Kim Ô. Người khác có lẽ cảm thấy đội ngũ này thực quá buồn cười, song hắn đã từng thấy qua quân tinh nhuệ chân chính, mặc dù đội ngũ này còn chưa đủ để gọi là tinh nhuệ nhưng đã ẩn tàng một cỗ khí thế khiến người khác không thể xem thường.
Người khác có lẽ không để ý tới điều này song gã to lớn lại biết, muốn hình thành cỗ khí thế đó không phải là dễ.
Thành chủ thành Kim Ô này quả là nhân tài!
Ánh mắt của gã to lớn càng thêm nóng rực.
Khổ Vệ mà một ma công khá cực đoan, không có tính cách kiên nhẫn căn bản không cách nào tu luyện. Song nếu có thể chịu đựng được đau đớn, tiến cảnh sẽ nhanh chóng vượt xa các ma công khác. Lúc xưa, vị vương kia sau khi thu được Khổ Uyên, cảm thấy thực sự không tồi nhưng cũng ngại tiến triển của nó không đủ nhanh. Hắn cũng chẳng đủ kiên nhẫn để chậm rãi bồi dưỡng cận vệ, vì vậy đã tu sửa khá nhiều. Mà Khổ Vệ được tạo lại cũng trở thành một bộ ma công chóng có thành tựu, song đau đớn trong đó tất nhiên cũng tăng lên vài lần.
Song đối với vị vương đó mà nói, dưới trướng hắn có vô số sĩ tốt, cho dù tỷ lệ đào thải kinh người y cũng hoàn toàn không để ý.
Có lẽ cả y cũng không ngờ sẽ có ngày bộ ma công này lại để cho một đám tu nô đi tu luyện. Đám tu nô này đều đã qua tay không biết bao người, trải qua bao nhiêu cực hình mà vẫn sống sót, có thể nói là tâm cách cực kỳ kiên nhẫn. Mà trong lòng Bồ Yêu càng không có cảm giác thương tiếc gì, để chứng minh giá trị thiên yêu của mình, hắn cũng liều mạng đốc thúc.
Hôm nay là lần đầu Vệ doanh xuất trận.
Đội ngũ kỳ quái này rốt cuộc muốn làm gì?
Đang lúc đám người khó hiểu bỗng thấy đội hình nghiên chỉnh đó bỗng nhiên tản ra, mỗi đội lưu loát như nước chảy hóa thành vài chục dòng nhỏ. Chỉ thấy bọn họ chia thành ba mươi sáu người một tổ, nhanh chóng di chuyển giữa ngọn núi.
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, giáp nặng trên người tựa hồ không chút ảnh hưởng, mà khiến người ta cảm thán nhất là chạy với tốc độ cao như vậy song đội hình không ngờ lại không chút hỗn loạn.
Tên thành Kim Ô, Tả Mạc ồ một tiếng.
Nghiên cứu phù trận đã lâu, hắn cực kỳ mẫn cảm với nó. Vừa nhìn một cái hắn lập tức nhận ra, một tổ do ba mươi sáu người tạo thành luôn giữ vững một loại trận pháp chiến đấu.
Trong lòng máy động, hắn khai mở Linh Nhãn.
Trên đầu mỗi tiểu đội, khí đen lượn lờ, như vài chục con rắn đen liên tục di chuyển, sát khí tỏa ra bốn phía.
Tả Mạc lập tức giật mình.
Đây là trận pháp chiến đấu gì vậy?
Sát khí của trận này cực nặng, Tả Mạc trước giờ chư từng thấy. So sánh với trận pháp chiến đấu của Chu Tước doanh dưới trướng Công Tôn Sai, sát ý cũng kém hơn trận pháp chiến đấu mà Vệ doanh đang dùng.
Bồ yêu, tên này quả nhiên giữ nghề!
Tả Mạc sờ cằm, lòng thầm suy nghĩ.
Cái trán Thúc Long không ngừng nhỏ mồ hôi, tai không ngừng nghe tiếng gào thét của vị đại nhân kia từ trong vòng cổ truyền tới.
“Các ngươi luyện cái chó má gì thế này? Hừm! Mới chỉ là Tiểu Ma Sát ba mươi sáu người, các ngươi luyện thành cái chó má này, vậy Đại Ma Sát hơn một ngàn người còn luyện cái rắm gì…”
Bồ yêu hoàn toàn không có nửa điểm phong độ như trước mặt Tả Mạc, hắn gào lên như sấm khiến Thúc Long trong lòng phát hoảng, hắn hiển nhiên rất không hài lòng.
Rất nhanh, lệnh của Thúc Long truyền tới mỗi tiểu đội khiến ai nấy trong lòng phát lệnh. Vốn bọn hắn đang đấu chí dâng cao, lúc này tinh thần càng thăng lên tới mười hai phần.
Sát ý mỗi tổ càng thêm ngưng thực, lúc này ngay cả tu giả không có linh nhãn cũng có thể thấy chỗ bất phàm.
“Sát ý thật sắc bén!” Người trung niên lần đầu lộ vẻ kinh hãi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Trận này sát ý quá nặng, thuộc hạ bình sinh ít thấy! Không biết ai tạo ra hung trận như vậy nữa!”
“Có thể giết người đều là trận tốt!” Gã to lớn ngược lại không nghĩ thế, hắn nhìn không chớp mắt vào đám Vệ doanh mặc giáp đen đang di chuyển không ngừng.
Sát ý ngưng tụ như thực chất, trên đỉnh đầu mỗi tổ Vệ doanh đều như có rắn đen nhào lượn, khiến người khác nhìn mà kinh hãi.
Những kẻ vừa cười nhạo Tả Mạc lúc này cũng trợn mắt há mốc mồm, tim đập loạn. Tuy còn chưa thấy thủ đoạn công kích của đám người mặc giáp này song chỉ riêng sát ý kinh người này cũng đủ khiến rất nhiều người sợ hãi.
“Quả nhiên lợi hại!” Tả Mạc có linh nhãn nên càng thấy rõ, mỗi khi va chạm, những cỗ sát ý như rắn đen kia sẽ nhanh chóng quấn lấy kẻ địch. Mỗi tổ Vệ doanh như một con dã thú muốn nuốt trọn kẻ địch. Trong sát trận, con mắt mỗi người của Vệ doanh đều hóa thành màu máu, tản ra khí tức khủng bố. nếu không phải bọn hắn tu luyện Khổ Vệ, tính tình lại kiên nhẫn, dưới sát ý nồng nặc như vậy đã sớm sụp đổ rồi.
Tả Mạc không khỏi hiếu kỳ, trận pháp chiến đấu này nếu gặp kẻ địch quang cảnh sẽ ra sao? Hắn rất muốn tới hỏi Bồ yêu, nhưng ngẫm lại, nếu lúc này tới hỏi y, nhất định y sẽ kiêu ngạo hướng lỗ mũi thẳng lên trời.
Hắn bỏ qua ý định này, đột nhiên phản ứng lại: “Không phải ta bảo chúng thu hoạch pháp bảo sao? Bọn chúng lập trận làm gì?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lại nhìn thi thể và pháp bảo rơi lung tung, Tả Mạc lập tức nổi giận, chắc chắn là Bồ yêu làm trò.
Bao nhiêu tính thạch đấy…
Hắn vừa định mở miệng mắng, đột nhiên thấy vài chục đạo kiếm quang từ trên trời bắn tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT