Hoàng Trác Quang đột nhiên phát hiện không gian xung quanh vô cùng hỗn loạn.

Vô số dòng chảy của linh lực, vô số luồng không khí lưu chuyển, sơn cốc nho nhỏ lúc này tựa như một khu vực hỗn loạn.

Gay go nhất là…

Hắn không cần ngẩng đầu cũng biết liên hệ của mình với bầu trời đã bị cắt dứt. Chỉ trong giây lát hắn lập tức tỉnh ngộ, mắc bẫy rồi! Đây là một cái bẫy tinh vi tỷ mỷ được chuẩn bị cho mình.

Trong sơn cốc nhỏ bé này khắp nơi đều là những mảnh linh lực nhỏ bay loạn, không ngừng va chạm, cực không ổn định. Một số chuyện nhỏ lúc trước bị hắn xem nhẹ giờ như nước chảy qua lòng hắn, khiến hắn lạnh cả sống lưng. Lúc hắn bay xuống sơn cốc đã lập tức khiến một đám tu giả kinh hãi, những kẻ bị hắn nhìn vào đều như bầy chim bị diều hâu ngắm, lộ vẻ vô lực, yếu ớt, kinh hãi.

Mà lúc này hắn mới ý thức được, những kẻ có lực chiến đấu thấp tới mức đáng thương kia lại không biết từ lúc nào dùng linh lực cùng dòng chảy hỗn loạn bện thành một cái lưới trên bầu trời sơn cốc, ngăn cách hắn với bầu trời.

Hắn đã bị ngăn khỏi bầu trời!

Một cái bẫy thật độc ác! Trong lòng hắn ngược lại lại nảy sinh vài phần bội phục. Đám người này nhìn qua chỉ là một đống ô hợp, sức chiến đấu thấp song đối phương lại có thể nghĩ ra một cách tuyệt diệu như vậy, phát huy giá trị của bọn họ, thật lợi hại!

Ánh mắt hắn chuyển sang Tả Mạc đang trấn giữ ở cửa bí cảnh.

Người này, hóa ra hắn mới là kẻ lợi hại nhất trong đám!

Con mắt của Hoàng Trác Quang nheo lại lần hai, đối diện với cục diện nguy khốn trước mắt, sau khi kinh ngạc hắn không những không sợ hãi mà ngược lại ý chí chiến đấu như được châm dầu, hắn chỉ cảm thấy thân thể đang không ngừng nóng lên.

Chưa một ai bức hắn tới tuyệt cảnh như vậy! Bức hắn chật vật như vậy!

Không có bầu trời, các ngươi liệu có dám khiêu chiến ta không?

Hai mắt Hoàng Trác Quang tỏa sáng, phi kiếm trong tay hất về phía trước, khí thế cường đại đột nhiên phát ra, những mảnh vỡ bay loạn xung quanh hắn đột nhiên biến mất.

Đám Trịnh Trung không chút do dự lao tới.

Đây cũng là lý do Tả Mạc lui lại phía sau, đám người Trịnh Trung phối hợp ăn ý, mình tham gia vào ngược lại lại phá hỏng sức chiến đấu tổng hợp của họ, chi bằng lui lại, tùy theo thời cơ mà đánh lén.

Không gian trong sơn cốc rất nhỏ, chiến đấu như vậy phải xem phản ứng, kỹ thuật và pháp bảo.

Hoàng Trác Quang chưa từng trải qua chiến đấu tương tự như vậy, song hắn vẫn bình thản không hề sợ hãi, toàn thân hắn đều là pháp bảo cấp bốn!

Linh giáp trên người hắn là một linh giáp hành thổ cấp bốn bậc trung, là tinh phẩm do Minh Tiêu phái chế tạo, có tên Phất Tiêu. Nó được luyện chế từ tiêu thổ, Minh Tiêu lão tổ cũng khá quan tâm tới hắn nên cho thêm vào trong đó ba hạt cát tiêu trần. Hành động này cũng khiến phẩm cấp của linh giáp tăng lên, nhất là phù trận của nó, tương đối xảo diệu. Minh Tiêu lão tổ dứt khoát tham khảo một số phù trận trên đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, khiến cho nó ngoại trừ khả năng phòng ngự cực cao còn có thể đả thương đối thủ.

Chỉ thấy xung quanh Hoàng Trác Quang bao phủ một luồng sương cát nhàn nhạt, đừng coi thường màn sương cát này, chúng có thể dễ dàng xé nát phi kiếm cấp hai, điểm lợi hại nhất của chúng là có thể ăn mòn đối phương bất cứ lúc nào.

Phất Tiêu Linh giáp, tuyệt đối là vũ khí lợi hại khi cận chiến!

Người bình thường không thấy được phi kiếm của hắn vì phi kiếm luôn luôn giấu trên bầu trời. Phi kiếm Thiên Vấn dùng tinh hoa của vân phách luyện chế thành, như một làn nước vô hình, lặng yên không chút tiếng động xoay quanh đỉnh đầu Hoàng Trác Quang.

Ngọc bội trên người hắn cũng chẳng phải vật phàm, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.

Lại nhìn đám Trịnh Trung, so sánh ra thì nghèo hơn nhiều lắm. Ngoại trừ thanh phi kiếm như ánh tuyết bạc kia là cấp bốn bậc thấp, đồ trên tay những người khác đều chỉ cấp ba.

Tả Mạc không khỏi thầm lắc đầu, xem ra bọn họ sống cũng không thoải mái.

Pháp bảo cấp bốn đều có giá khá cao, lấy Phích Lịch Lưu Quang dực của Tả Mạc làm ví dụ, cấp bốn bậc trung đã khiến hắn tốn sáu mươi viên tinh thạch cấp bốn! Phải biết rằng, một viên tinh thạch cấp bốn tương đương với năm trăm viên tinh thạch cấp ba, nói cách khác, chỉ riêng món pháp bảo này đã bằng với ba vạn viên tinh thạch cấp ba.

Cái giá này không phải người thường có thể chi trả được.

Tả Mạc ở Tiểu Sơn giới thu hoạch vô số, pháp bảo có thể chất đống như núi nhỏ song pháp bảo cấp bốn lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tiểu Sơn giới hiện giờ chủ yếu là pháp bảo cấp ba, pháp bảo cấp bốn đều nằm trên tay một số cao thủ. Về phần pháp bảo như đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, cho dù ngươi có cũng chẳng dám sử dụng.

Trong số các loại pháp bảo, phi kiếm cấp bốn là hiếm có nhất, cũng là thứ được hoan nghênh nhất. Ai bảo tu giả trên Tiểu Sơn giới chủ yếu là kiếm tu cơ chứ.

Tả Mạc tự nhiên kiểm tra lại đồ đạc trên người mình rồi ngạc nhiên phát hiện, hóa ra mình cũng có chút tài sản.

Bất quá mấy thứ như Phích Lịch Lưu Quang dực, giày Thất Tinh đa số là do hắn buôn bán hỏa kim ô kiếm được tinh thạch rồi mua được.

Vừa thấy chênh lệch về pháp bảo giữa hai bên, Tả Mạc biết không dễ đánh rồi.

Giá cả của pháp bảo cấp bốn và cấp ba sao lại chênh lệch nhiều như vậy? Ngoại trừ yếu tố tài liệu hiếm có ra, tính năng xuất sắc ra, còn có một điểm cực kỳ them chốt, đó là phù trận.

Pháp bảo cấp bốn thường tự có kỹ năng phù trận, ví dụ như màn sương cát do linh giáp Phất Tiêu tỏa ra, đây là một chiến kỹ phù trận tên là Sương Sát. Còn kỹ năng phù trận trên đôi hài Thất Tinh kia lại tương đối đặc biệt, là kiếm trận.

Đại đa số pháp bảo tứ phẩm đều có kỹ năng phù trận, song một số ít lại không có, ví dụ như Phích Lịch Lưu Quang Dực. Loại pháp bảo không có chiến kỹ phù trận này vẫn được nhận định là cấp bốn, vậy chỉ có một khả năng, đó là một đặc tính nào đó của nó quá mạnh mẽ, tỷ như tốc độ của Phích Lịch Lưu Quang dực.

Một pháp bảo tốt trong tay người kém cỏi chẳng qua chỉ là một đống sắt vụn, còn trên tay cao thủ lại có thể phát huy ra lực lượng cực lớn.

Vậy một cao thủ mà toàn thân trên dưới đều là pháp bảo tốt?

Tả Mạc cũng cảm thấy đau đầu, đời luôn có chuyện ngoài dự tính. Về cơ bản kế hoạch ban đầu của hắn không thay đổi gì nhiều, chẳng qua hắn vốn định dùng Tiểu Thiên diệp thủ khiến cho những dòng chuyển động càng thêm hỗn loạn. Không nghĩ tới đám người kia lại nghe lời của hắn khiến kế hoạch càng thêm hoàn mỹ.

Song giờ lại phát hiện, cho dù bọn họ đã tính toán đến thế rồi Hoàng Trác Quang vẫn không bị áp chế như trong tưởng tượng.

Hoàng Trác Quang không chút sợ hãi tả xung hữu đột giữa vòng vây, kỹ năng phù trận Sương Sát trên linh giáp khai mở toàn bộ, toàn thân như một cái máy xay thịt hình người, thô bạo không giảng đạo lý!

Đôi giày mắt hổ ở chân hắn cũng chẳng phải vật phàm, mỗi bước chân của hắn đều khiến mặt đất rung lên!

Nó cùng công hiệu với cặp Vạn Tượng Thủ Sáo trên tay Tả Mạc!

Mà chỉ cần đối phương hơi lộ khe hở, phi kiếm đang xoay quanh đỉnh đầu sẽ lập tức chém xuống. Nếu không phải đám Trịnh Trung phối hợp ăn ý, giờ bọn họ hẳn đã chết vài người.

Theo Hoàng Trác Quang càng ngày càng quen thuộc cách chiến đấu này, cử động của hắn càng lúc càng thuận buồm xuôi gió.

Chân đạp mạnh xuống dưới, hắn tựa như một quả đạn pháo rời nòng, dùng tốc độ kinh người đánh về phía Liễu Quý. Liễu Quý hoảng hốt, phi kiếm trong tay liên tiếp đâm ra, một màn kiếm xuất hiện trước mặt hắn.

Không ngờ, nửa đường hắn lại đột nhiên giẫm lên mặt đất, thân hình bỗng gặp lại, quỷ mỵ đánh về phía kẻ còn lại.

Người nọ vốn muốn tiến tới trợ giúp Liễu Quý, nào ngờ Hoàng Trác Quang đột nhiên xoay người, hắn căn bản không kịp phản ứng, Hoàng Trác Quang đã vọt tới trước mặt hắn. Trong đôi mắn hắn thoáng hiện vẻ sợ hãi.

Mắt thấy kẻ này sắp bị màn sương cát xay thành một đống thịt vụn, bỗng một đạo kiếm quang sáng như tuyết đâm thẳng vào Hoàng Trác Quang.

Trịnh Trung cứu nguy vừa đúng lúc, Hoàng Trác Quang cũng còn hơi kiêng kỵ đối với Trịnh Trung, thân hình xoay tròn, kiếm quang hiện lên. Trịnh Trung còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trên đầu vị sư đệ này đột nhiên lóe lên một chuỗi tia lửa, một thanh phi kiếm chợt lóe lên rồi biến mất.

Ánh mắt Hoàng Trác Quang chuyển về phía Tả Mạc, hắn không ngờ đòn này mình đã ẩn giấu như vậy mà Tả Mạc vẫn phát hiện ra.

Tả Mạc thấy vậy thầm lắc đầu, đám người này phối hợp quá kém nếu so sánh với thủ hạ của mẹ trẻ, kém hơn qua nhiều so với đánh giá trong lòng hắn. Hết cách, hắn đành lên tiếng: “Những người khác bay lên trời, Trịnh huynh đối phó hắn.”

Đám Liễu Quý lộ vẻ do dự, Trinh Trung lại lập tức nói: “Nghe hắn đi!”

Những người khác liên tiếp bay lên trời, sơn cốc lập tức trống trải, chỉ còn lại hai người Tả Mạc, Trịnh Trung đối phó với Hoàng Trác Quang. Hoàng Trác Quang càng đánh càng tự tin, cười lớn một tiếng: “Các ngươi cùng lên đi!”

Tả Mạc không hề lay động: “Lão Trịnh dùng phi kiếm.”

Chưa dứt lời, đôi mắt hắn đột nhiên bao phủ bởi một luồng sáng, Linh Nhãn! Hắn giơ tay lên tạo một Dương Sát Cương Lôi, mục tiêu không phải Hoàng Trác Quang mà là khoảng không bên trên hắn.

Tê tê tê!

Một thanh kiếm lộ ra nguyên hình, vô số tia điện lay động bên trên nó, nó gào rít không ngừng, run rẩy không ngớt.

“Dám hủy phi kiếm của ta!” Hoàng Trác Quang giận tới tím mặt, lập tức phóng về phía Tả Mạc.

Trịnh Trung lập tức hiểu ý Tả Mạc, cổ tay rung lên, vài đạo kiếm mang màu bạc như ánh tuyết đột nhiên sáng lên, bức Hoàng Trác Quang lui lại. Phi kiếm trên tay Trịnh Trung cũng là cấp bốn, không sợ đám sương cát trên linh giáp của Hoàng Trác Quang. Hơn nữa giờ sơn cốc trống trải, hắn không còn sợ ngộ thương đồng đội, kiếm quang trên tay liên miên không dứt.

Chiến đấu trong phạm vi nhỏ, ngự kiếm chẳng bằng cầm kiếm.

Hoàng Trác Quang lập tức chật vật né tránh kiếm mang, ra sức thu hồi Thiên Vấn.

Tả Mạc chẳng hề quan tâm, Dương Sát Cương Lôi như không cần tinh thạch, liên tiếp bắn về chuôi kiếm của Hoàng Trác Quang!

Kiếm Thiên Vấn do tinh hoa của vân phách luyện thành, thuộc tính là thủy âm, thứ chí cương chí dương như Dương Sát Cương Lôi chính là khắc tinh của nó. Trúng liền hai mươi phát, nó rốt cuộc cũng ngừng rung, như một khối sắt thường, tạch một tiếng rơi xuống mặt đất, không hề nhúc nhích.

Những người hiểu biết đều rõ, phi kiếm này đã bị hủy. Tu giả trên bầu trời tận mắt thấy cảnh tượng này không khỏi thở dài một tiếng, thanh phi kiếm rõ tốt đấy! Cấp bốn cơ đấy! Giờ thì…

Thanh kiếm yêu quý bị hủy, Hoàng Trác Quang bị Tả Mạc làm cho hoàn toàn tức giận, dây buộc tóc đột nhiên nổ tung, mái tóc dựng thẳng.

Hai mắt hắn đỏ bừng, rít lên một tiếng ầm trời: “Chết đi!”

Thôi động linh lực toàn thân, hắn như một con sư tử mất đi lý trí, điên cuồng đánh về phía Tả Mạc. Ba ba ba! Vài đạo kiếm quang đánh lên người hắn song hắn vẫn chẳng quan tâm, vẫn lao thẳng về phía Tả Mạc.

Ầm, linh giáp Phất Tiêu tan thành từng mảnh, màn sương cát cũng biến mất.

Nhưng chỉ một chớp mắt như vậy, Hoàng Trác Quang trong tình trạng điên cuồng đã lao tới trước mặt Tả Mạc.

Trước mặt bỗng bay tới một nắm tay tinh xảo như lưu ly, tuy tức giận song Hoàng Trác Quang vẫn biết lợi hại, hai ngón tay phải chỉ về phía trước, kiếm ý bắn ra.

Không có phi kiếm, uy hiếp của kiếm ý giảm đi nhiều lần, hắn bắn ra tới bảy đạo kiếm ý mới đánh nát được nắm tay lưu ly này.

Khoảng cách hai bên cuối cùng cũng thu lại còn ba trượng.

Con mắt Hoàng Trác Quang càng thêm đỏ ké, chân trái đạp mạnh, người như mũi tên rời dây cung, chân phải đá mạnh về phía Tả Mạc!

Một cái đầu hổ trắng đột nhiên xuất hiện ở mũi chân, gầm lên một tiếng!

Giày mắt hổ, kỹ năng phù trận, Hổ Gầm!

Một nắm tay được vô số quầng sáng quấn quanh không chút kỹ xảo đánh thẳng lên trán con hổ trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play