“Tình huống thế nào?” Công Tôn Sai nhìn vào trong phòng một cái rồi ngồi xuống bên người Tả Mạc.

Tả Mạc lắc đầu: “Không biết, nàng vốn đã bị thương rất nặng, hơn nữa không chỉ một lần, giờ còn sống đã là kỳ tích rồi.” Hắn cũng có phần khâm phục, khi kiểm tra giúp nàng, hắn đã bị nội thương trùng trùng tích lũy trong cơ thể dọa tới ngây người. Chẳng lẽ nữ nhân này cũng như sư huynh Vi Thắng, là người ham chiến tới phát cuồng?

“Nếu dễ coi hơn chút thì hay rồi.” Công Tôn Sai chép chép miệng.

Tả Mạc kinh ngạc: “Chẳng lẽ đệ muốn tìm một nữ tu?”

“Không phải vậy.” Công Tôn Sai vẻ mặt chăm chú giải chích: “Đẹp mắt vẫn thích hơn.”

“Đệ nói xem, nữ nhân có gì hay? Sao tất cả mọi người đều thích chứ?” Tả Mạc nhớ tới “ảo trận” của nữ nhân dùng hạc giấy khiến người ta sôi máu kia.

“Sư huynh, chẳng lẽ huynh cũng không hiểu chuyện này?” Công Tôn Sai không dám tin tưởng nhìn Tả Mạc, vỗ trán thở dài, rồi lập tức ra vẻ người từng trải, từng câu từng chữ chỉ đạo cho Tả Mạc: “Sư huynh, tu luyện đệ không bằng huynh, nhưng nếu nói về lý giải về nữ nhân, tiểu đệ vẫn có chút tạo nghệ.”

Tả Mạc tinh thần phấn chấn, vội vàng hỏi: “Nói tỉ mỉ hơn chút đi.”

“Nữ nhân, quan tọng nhất là đẹp, dung mạo như ngọc, giọng trong như suối, hương thơm thoang thoảng, thực sự khiến người ta không cách nào kiềm chế được.” Công Tôn Sai vẻ mặt say sưa, nhưng hắn nhanh chóng chuyển giọng sang trịnh trọng nói: “Nhưng sư huynh ngàn vạn lần nhớ kỹ, nữ nhân này á, chỉ nhìn là biết. Sư phụ đệ nói, nữ nhân chỉ có thể nhìn, không thể động vào. Chúng ta chỉ đứng ngắm là được.”

“Ồ, hóa ra là vậy.” Tả Mạc cái hiểu cái không gật gật đầu.

« Có thể gặp người ở Thiên Nguyệt giới cũng coi như tha hương ngộ cố tri. » Công Tôn Sai cảm khái nói : «Giờ chúng ta chỉ có ba người, thêm một vẫn tốt hơn.»

Tả Mạc yên lặng, nhớ tới một việc trước đây, một lát sau mới hỏi: “Thành sư đệ sao rồi?”

“Còn có thể thế nào? Ngày nào cũng cắm đầu vào đầm thú, hẳn tâm nguyện của gã cũng nhanh đạt được thôi, tu thành linh thú rồi. Ha ha.” Công Tôn Sai châm chọc.

“Y thích là được rồi.” Cũng không biết có phải vì gần đây liên tiếp gặp chuyện nên có nhiều việc, Tả Mạc nhìn thông suốt hơn trước đây nhiều.

“Ừ.” Công Tôn Sai gật đầu, tình cảnh của bọn họ có thể dùng mấy chữ ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai để hình dung được. Đừng thấy bọn họ gần đây thắng lợi liên tiếp, nhưng chỉ hơn một trăm người này, ở toàn bộ Tiểu Sơn giới cũng chẳng có danh tiếng gì cả.

Việc cần làm trước mắt không phải việc mình thích nhất đó sao? Sau khi được học tập về chỉ huy, cảm thụ thụ lớn nhất của hắn là cả cuộc sống trước kia uổng phí rồi.

Hắn bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Sư huynh, huynh nói xem yêu quân rốt cuộc từ đâu tới?”

“Từ đâu tới à?” Tả Mạc sửng sốt, bị câu hỏi của Công Tôn Sai làm khó, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là Thiên Thủy giới, Tiểu Sơn giới chỉ có hai sông ranh giới, vậy chỉ có thể từ Thiên Thủy giới tiến vào.”

Khuôn mặt tuấn tú của Công Tôn Sai đầy vẻ lo lắng: “Nhưng nếu đi từ Thiên Thủy giới, yêu quân sẽ bỏ qua phái Minh Tiêu sao? Khi chúng ta thủ ở đảo Hoang Mộc, chúng có thể không nói một lời đã ra tay.”

Đúng vậy, nếu yêu quân từ Thiên Thủy giới tiến vào Tiểu Sơn giới thì bất cứ thế lực nào đóng ở sông ranh giới đều sẽ bị hủy diệt. Tả Mạc không tin yêu quân lại mắt nhắm mắt mở đối với phái Minh Tiêu.

“Có phải phái Minh Tiêu sau khi yêu quân đi qua mới nhân lúc yếu đoạt cửa vào sông ranh giới?” Tả Mạc nghĩ tới một khả năng.

“Đệ đã hỏi qua bọn Tạ Sơn, phái Minh Tiêu vốn đã ở đó.” Công Tôn Sai nói.

Tả Mạc sợ hãi cả kinh, chỉ thấy cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân trào lên: “Lẽ nào Tiểu Sơn giới còn có một cửa vào khác?”

“Không biết.” Công Tôn Sai lắc đầu trả lời.

Vấn đề này rất quan trọng, Tả Mạc lập tức tìm tới Bồ yêu.

Bồ yêu trầm ngâm nói: “Yêu quân kia từ khe hỗn độn tiến vào.”

“Khe hỗn độn? Nó là cái gì?”

“Mỗi một giới đều có vài cửa vào, cửa vào thông thường nhất là sông ranh giới. Song ngoại trừ những cửa vào đó, thường còn có một số khe rất nhỏ khác, những cái đó được gọi là khe hỗn độn. Bất quá, đại đa số giới chủ sau khi quản lý một giới đều tìm tới khe hỗn độn này, tu bổ nó lại, tránh cho kẻ khác thừa dịp tiến vào.” Bồ yêu quen thuộc với những thứ này như lòng bàn tay.

“Khe hỗn độn có rất nhiều sao?” Sắc mặt Tả Mạc rất khó coi. Nếu quả thật có khe hỗn độn vậy cũng có nghĩa là yêu quân lúc nào cũng có thể xuất hiện.

“Cái này không biết.” Bồ yêu nói: “Mỗi giới mỗi khác. Bất quá có một điểm, khe hỗn độn được gọi là hỗn độn chính là bởi pháp tắc của nó hoàn toàn hỗn loạn, không trật tự. Tu giả càng cao cấp chịu ảnh hưởng lại càng lớn. Tiểu Sơn giới là giới nhỏ nhất, nếu có khe hỗn độn chắc cũng chỉ cho phép tu giả ngưng mạch kỳ đi qua. Yêu ma cũng bị chế ước như vậy.”

Nghe được điều này, Tả Mạc đã hoàn toàn khẳng định yêu quân tiến vào Tiểu Sơn giới từ khe hỗn độn. Lúc trước hắn còn lấy làm lạ, yêu quân tuy nghiêm chỉnh nhưng tu vi trung bình cũng không cao, thực lực cá nhân đại khái tương đương với tu giả ngưng mạch. Hóa ra chúng không phải không muốn phái cao thủ mà là không phái được cao thủ.

“Phải làm sao mới tìm được khe hỗn độn? Có thể lấp lại không?” Tả Mạc có phần lo sợ hỏi. Nguy hiểm biết rõ song lại không thấy được dễ khiến người ta sợ hãi nhất.

“Xung quanh khe hỗn độn đều có phần đặc biệt, bởi vì hỗn độn. Hỗn độn chẳng phân được âm dương, chẳng phân ra ngũ hành, không có địa khí, linh lực, tu yêu ma dưới hỗn độn, lực lượng đều bị áp chế. Ừm, trống vắng hoang vu, xung quanh khe hỗn độn không dã thú nào có thể tồn tại, không thực vật chẳng động vật, không có bất cứ cái gì còn sống.” Bồ yêu thao thao bất tuyệt, cuối cùng còn bổ xung một câu: “Cũng có một số bí kỹ pháp quyết có thể tra xét, nhưng ta không có.”

Tả Mạc từ trong ý thức hải đi ra, hắn đem thuật Bồ yêu nói thực hiện lại một lần.

Công Tôn Sai rất trấn tĩnh, đáp án này cùng suy luận của hắn cách nhau không xa, hắn chỉ hỏi một vấn đề: “Xung quanh khe hỗn độn có thích hợp để phục kích không?”

“Theo như lý luận mà nói là rất thích hợp.” Bồ yêu chủ động trả lời, nhưng hắn chỉ có thể nói với Tả Mạc: “Nhưng ngươi nên quên đi. Sư tử dẫu có ốm đến mấy cũng không phải là thứ cừu có thể thắng được. Thủ hạ của hắn là cừu trong cừu.”

Tả Mạc thấy buồn cười, nhưng vẫn uyển chuyển mà thuật lại một lần nữa lời Bồ yêu nói.

Sắc mặt Công Tôn Sai hơi khó coi, nhưng biết rõ đây là thực tế. Đức hạnh của đám gia hoả này hắn biết rất rõ. Tuy trải qua huấn luyện như thế và cuối cùng cũng cơ bản trở thành một đội quân, nhưng vẫn sai khác so với đám yêu quân thành thục cả vạn dặm.

Đối với vấn đề này, Tả Mạc cũng bó tay.

Nhưng suy đoán này đã được chứng minh, càng làm cho hai người kiên định quyết tâm đột phá phong toả của Minh Tiêu phái, đây là đường sống duy nhất.

“Có tin tức gì về âm sát không?” Tả Mạc hỏi, uy lực của âm hoả châu so với sự tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều. Ngang ngược như huyết giác đại mãng cũng hoá thành tro bụi, thực sự ngoài dự liệu của Tả Mạc, càng làm cho hắn thêm khao khát nơi có âm sát.

Sức chiến đấu của ngũ phẩm linh thú ngang với tu giả kim đan. Huyết giác đại mãng tuy rằng chỉ là bán ngũ phẩm linh thú nhưng lực lượng có thế giết chết nó thì đối với tu giả kim đan cũng có ít nhiều hiệu quả.

Công Tôn Sai cũng biết sự lợi hại của âm hoả châu, đối với chuyện này cực kì để ý, nói: “Vẫn chưa có, đệ sẽ để ý chuyện này. Được rồi, lần trước tiêu diệt nhóm Xích Tôn Giả kia thu được một món đồ tốt.”

“Thứ gì tốt?” Tâm thần Tả Mạc rung lên, vội vàng hỏi.

“Một gốc cây đào hạt lôi âm cấp bốn thành thục, chính xác là rất nhanh sẽ thành thục. Xích Tôn Giả luôn giữ kín, không ngờ lại tiện nghi cho chúng ta.” Công Tôn Sai ngại ngùng cười nói.

“Hạt đào lôi âm! Cấp bốn!” Mắt Tả Mạc trợn tròn, hô lên thất thanh.

Nhìn thấy bộ dạng chảy nước dãi ròng ròng của sư huynh mà Công Tôn Sai phì cười nói: “Không sai.”

Vẻ mặt của sư huynh lúc này, thực sự là sinh động! Công Tôn Sai rất muốn cười.

Tả Mạc vô cùng lo lắng chạy tới sơn động của Xích Tôn Giả, nơi này giờ đã được canh phòng cẩn thận, Công Tôn Sai cũng biết rất rõ giá trị của cây đào hạt lôi âm cấp bốn kia, đây chính là vật báu vô giá.

Một gốc cây cao bằng hai người, cây đào hạt trông không bắt mắt lắm, trên cây đầy quả màu xanh, vỏ ngoài quả lấm tấm những điểm sắc bạc.

Không có linh khí nồng nặc, không có quang hoa chói mắt, cái cây trước mắt bình thường như bao cây bình thường khác, tuyệt đối khó có thể liên quan tới cây đào hạt lôi âm cấp bốn.

“Tên Xích Tôn Giả này cũng có vài phần nhãn lực! Người thường không thể nhận ra được.” Tả Mạc tham lam nhìn những trái màu xanh bạc treo đầy trên cây.

“Bây giờ tiện nghi cho chúng ta rồi.” Công Tôn Sai đối với giá trị của hạt đào lôi âm cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết, thứ này khá hiếm và rất quý.

Tả sư huynh đối với bất cứ thứ gì hiếm và có thế bán được với giá tốt thì đều cảm thấy hứng thú. Hắn rất hài lòng, không ai hiểu rõ hơn hắn về kế hoạch huấn luyện và tiêu hao mỗi ngày. Bây giờ đưa tiền tới cho sư huynh, hắn cảm thấy đó là một khởi đầu tốt.

Ý nghĩ trong lòng Công Tôn Sai lúc này chính là có cách nào kiếm tiền nhanh hơn không?

Ba, một trái cây đã chín từ trên cây rơi xuống.

Tả Mạc vội đưa tay ra, trái cây bay đến tay hắn. Hắn nhẹ nhàng dùng tay chà xát, vỏ bên ngoài cùng thịt quả bị tách ra, lộ ra hạt đào ánh bạc loè loè bên trong.

Đây chính là hạt đào lôi âm đại danh đỉnh đỉnh!

Ánh mắt Tả Mạc say mê nhìn hạt đào lôi âm trước mặt.

Hạt đào lôi âm này so với bình thường thì hơi nhỏ, toàn thân giống như được tạo thành từ bạc tinh vậy, nặng trịch, nếp gấp ở trên hạt đào thỉnh thoảng hiện lên tia điện. Bàn tay Tả Mạc được bao bọc bởi một tầng linh lực mỏng, nếu không sẽ bị tia điện của hạt đào lôi âm làm tổn thương.

“Đây là hạt đào lôi âm sao? Đẹp thật.” Công Tôn Sai tiến lại gần: “Thứ này bán chắc được giá lắm!”

“Bán?” Tả Mạc lại khác hẳn, lắc đầu nói: “Một quả cũng không bán! Đây là thứ tinh thạch cũng không thể mua được.”

Thần thức đảo qua hạt đào lôi âm ánh bạc loè loè trong tay, trong lòng hắn càng thêm tán thán. Hạt đào lôi âm trời sinh ẩn chứa cương lôi, là pháp bảo trời sinh có thể trực tiếp sử dụng. Vốn bây giờ Tả Mạc thiếu chính là thủ đoạn công kích, những hạt đào lôi âm này tới thật đúng lúc!

Với tính cách tính toán tỉ mỉ của hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi trực tiếp sử dụng hạt đào lôi âm. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra, tuy trong hạt đào lôi âm ẩn chứa dư thừa, nhưng vỏ ngoài cứng thế thì bên trong nhân càng dung nạp được nhiều cương lôi hơn nữa.

Chỉ cần dùng cương lôi không ngừng rèn luyện, uy lực của hạt đào lôi âm sẽ tăng lên không ngừng.

Đối với người khác mà nói, cương lôi tìm kiếm không dễ nhưng đối với Tả Mạc mà nói chỉ là “muỗi”.

“Dương sát cương lôi”, cương lôi cấp bốn, dùng để rèn luyện hạt đào lôi âm thật sự là vô cùng thích hợp.

Tả Mạc nhìn quả màu xanh treo đầu trên đầu, hạnh phúc mãnh liệt đến nỗi choáng váng hoa mắt.

“Của ta! Tất cả đều là của ta!”

Trong sơn động vang lên tiếng nói mê muội của thần giữ của.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play