Bồ yêu chui ra, phản ứng đầu tiên của Tả Mạc là: "Một canh giờ còn chưa hết mà!"

Hắn còn nhớ kỹ hứa hẹn của Bồ yêu đối với hắn, trong vòng một canh giờ nếu đem đám người này giết sạch, liền thắng ngay một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ”! Tả Mạc hiện đối với “Tiểu Thiên Diệp Thủ” thèm khát vô cùng. Hắn học được ba thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ”, mỗi một thức trong lần chiến đấu lần này đều phát huy tác dụng trọng yếu. “Tiểu Thiên Diệp Thủ” đúng là pháp quyết tốt, nếu không có uy lực cường đại thì cũng có tác dụng đặc thù.

Then chốt là nó tiêu hao lại là thần thức, mà không phải linh lực. Đối với Tả Mạc mà nói, pháp quyết tiêu hao thần thức thực dụng hơn nhiều pháp quyết tiêu hao linh lực.

"Ta đổi ý." Bồ yêu nói.

Tả Mạc nghe lời, đột nhiên đại nộ: "Ngươi nói gì? Đổi ý? Ta sống chết giải quyết xong rồi, ngươi mới đổi ý?"

Bồ yêu khoát khoát tay, không tức giận nói: " Một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ” sẽ dạy ngươi."

Tả Mạc lửa giận biến mất, biến thành hiếu kỳ: "Vậy ngươi đổi ý gì?" Một thức “Tiểu Thiên Diệp Thủ” đến tay, hắn tự nhiên tâm bình khí hòa.

"Những người này không cần giết sạch." Bồ yêu vẻ mặt sâu không lường được.

"Không giết sạch?" Tả Mạc sửng sốt: "Lưu lại bọn họ làm gì? Những người này đều là giết người không chớp mắt, lưu lại đều là tai hoạ."

Bất luận từ góc độ nào mà nhìn, Tả Mạc đều không phải là hạng người tâm tư lương thiện. Huống hồ, đối với những kẻ giết người không chớp mắt mà giảng nhân nghĩa giống như là tìm chết vậy. Không bằng vơ vét hết tài sản của chúng rồi giết sạch.

"Xây dựng U Minh trì cần khổ lực." Bồ yêu nói.

"Ủa, ngươi không sợ bọn họ phản lại?" Tả Mạc hỏi lại.

"Ta là Thiên yêu!" Bồ yêu không buồn không vui xem thường nói. Lời đã nói ra, này đường đường đối với một Thiên yêu như hắn thật sự là rất đơn giản.

Tả Mạc cười lạnh, hoàn toàn không nể mặt nói: "Thiên yêu vừa rồi không phải kêu ta chạy sao?"

Bồ yêu ngưng trệ, mặt già ửng đỏ.

Tả Mạc cũng không dám chọc giận lão, chỉ chỉ những Ô Phong tặc đang ở trong trận nói: “Khổ lực không cần phải pháp bảo chứ?”

Bồ yêu cố vờ vung tay tự nhiên nói: “Không cần.”

Tả Mạc có chút đồng tình nhìn những lưu phỉ kia, rơi vào tay của tên biến thái Bồ yêu này thì tuyệt đối sống không bằng chết a! Có thể tưởng tượng, cuộc sống sau này của bọn họ đen tối không có ánh mặt trời.

Chẳng qua, đồng tình cũng chỉ là đồng tình, Tả Mạc không có bởi vì thế mà nhẹ tay.

Hắn cùng tháp nhỏ, một sáng một tối, dưới uy lực của đại trận mạnh mẽ đem lũ lưu phỉ này toàn bộ đánh ngất. Tả Mạc không lưu lại một tấc vải nào trên ngươi chúng, toàn thân cao thấp đều vơ vét hết sạch. Khi đó mới vừa lòng thoả mãn ném một đống gia hoả “trắng ởn” cho Bồ yêu. (nó lấy quần chip làm j nhỉ )

Hoang Mộc tiều, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận rút đi, trên trời vầng trăng sáng tan biến không còn nữa, trên mặt đất từng hố từng hố to để lại chứng tỏ một trường chém giết vừa diễn ra ở đây.

Từ chỗ quan chiến Phó Phong lắc đầu, trong giọng nói xen lẫn chút kinh ngạc hiếu kì: “Xem ra toàn quân Ô Phong tặc đều bị diệt rồi.”

Toàn quân Ô Phong tặc đều bị diệt!

Lời này vừa nói ra, trên dưới đều kinh ngạc. Thời gian gần đây, bọn họ một mực truy kích Ô Phong tặc. Truy kích thời gian càng dài, tâm tình bọn họ trở nên nặng nề, Ô Phong tặc thể hiện ra sức mạnh to lớn khiến lòng tự tin của bọn họ giảm sút. Duy nhất tin tưởng chính là bên họ còn có rất nhiều cao thủ. Phó Phong, Quỷ Phong, Thường Hoành ba vị cao thủ Ngưng Mạch đều là danh chấn Thiên Nguyệt giới!

Dù có ba vị cao thủ nhưng bọn họ cũng nhận ra, nếu như song phương đối mặt, nhất định là một trường khổ chiến.

Ai có thể nghĩ đến, một đám Trúc Cơ tu giả dựa vào một cái đảo, không đến một canh giờ đã đem toàn bộ đám Ô Phong tặc tiêu diệt!

Thường Hoành cùng Quỷ Phong hai người nhìn lại Hoang Mộc tiều một lần nữa khôi phục diện mạo, lập tức rõ ràng tất cả. Biểu tình của Quỷ Phong tràn đầy sự không thể tin tưởng, hắn cùng Tả Mạc đã giao thủ qua, Tả Mạc dù có tiến bộ cũng không có khả năng một mình tiêu diệt toàn bộ lũ Ô Phong tặc. Nếu đổi lại là Vi Thắng hắn còn cảm thấy được mấy phần khả năng xảy ra.

Biểu hiện của Thường Hoành còn bình tĩnh hơn rất nhiều, quang mang trong mắt hắn tán ra không ít, hắn tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.

Tả Mạc hồn nhiên không biết có người đang thăm dò, tâm tình hắn đang thoả mãn kiểm tra thu hoạch của bản thân, tháp nhỏ đứng ở bên cạnh nhìn vào. Chim ngốc cũng chạy ra, nhưng là chim ngốc so với tháp nhỏ còn bình tĩnh hơn, cổ giương lên cao cao, thần tình kiêu ngạo bước đi, hoàn toàn coi những tinh thạch kia như cục đất, chỉ có dư quang trong khoé mặt mới bán đứng “tặc tâm” không đổi của nó. Hắc kim trùng trực tiếp biến vào trong núi nhỏ, không nhìn thấy bóng dáng.

Bọn sư đệ khác cũng nhanh chóng đi ra, bọn họ cảm giác thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ vậy.

Bọn họ nhìn lại Tả Mạc sư huynh, sau đó nhìn đến một đống pháp bảo cùng tinh thạch đang chất đống ở trước mặt hắn!

Sau đó, cả bọn như bị hoá đá.

Hai mắt Tả Mạc lóe sáng, khoé miệng có nước rãi nhỏ xuống, hắn cũng không thèm lau đi.

Đồ tốt a! Đồ tốt!

Hắn cầm một kiện lên xem, sau đó cầm kiện khác lên xem, thần sắc trầm mê, không bình thường cười lên như ngốc.

Tả Mạc nhanh chóng đưa ra quyết định tính toán một chút tài sản của cá nhân. Đừng xem lần này thu hoạch nhiều như thế nhưng hắn cũng bỏ ra không ít. Không kể Kim Ô hoả, còn có Âm Hoả châu, đều là đồ tốt, lại còn thêm bản thân hắn còn bị thụ thương cần phải nghỉ ngơi, cùng với Phạn Âm hoàn ôn dưỡng, đó cũng không phải là con số nhỏ!

Phải kiếm trở lại mới được.

Leng keng leng keng, Tả Mạc bắt đầu lựa chọn. Hắn rất mừng vì khoảng thời gian mình dùng Chung Duẩn hoả luyện hoá gia công kia, những thứ đồ qua tay hắn nhiều không đếm hết, cũng bồi dưỡng thành đôi tròng mắt sắc bén dị thường này.

Lần này hắn thu hoạch cực khá, chỉ riêng phi kiếm, đã có trên trăm thanh, chỉ là đại đa số phẩm giai không cao. Phẩm giai cao nhất là trọng kiếm của Chương Hào, tứ phẩm, thân kiếm cổ kính dày nặng, cầm lên cực trầm, có khắc hai chữ “Khai Sơn”.

Ngoại trừ phi kiếm, những pháp bảo khác cũng đủ mọi chủng loại, khiến Tả Mạc mở rộng tầm mắt. Đặc biệt là một số thứ mười phần hiếm thấy, giống như lưới, có một kiện Thanh Quang tráo, tam phẩm, vung tay ra là biến thành một khối ánh sáng xanh, một khi tới gần liến hoá thành một cái lưới lớn, hơn nữa nhanh chóng trói chặt.

Những tu giả Trúc Cơ kia gia tài tương đối có hạn, tài sản tương đối nhiều là mấy tên tu giả Ngưng Mạch, đặc biệt là tên Chương Hào bị chém kia. Chỉ riêng trên tay tên này, Nạp Hư giới chỉ đã có liền hai cái, gia tài bên trong cũng không ít. Mà thằng này rõ ràng là người biết hàng, cất dấu đều là đồ tốt cả.

Dạng như tài liệu hắn thu giữ, phẩm giai không thấp, đại đa số là tam phẩm, tài liệu tứ phẩm cũng có không ít.

Khiến Tả Mạc cảm thấy hưng phấn nhất là năm cái răng hồ, năm cái răng hồ này hiển nhiên là từ trên người cùng một con yêu hồ, mỗi chiếc răng đều trắng như tuyết, không chút sắc tạp, óng ánh như sứ, một mùi hương như lan như quế yên lặng toả ra. Xét phẩm bậc, nó tuyệt đối đứng đầu trong tài liệu tam phẩm.

Trích Thuỷ kiếm phẩm chất thượng giai, chỉ cần luyện thêm vào trong nó Xích Hoả thạch tứ phẩm, hai thuộc tính thuỷ hoả, có thể đạt tới yêu cầu của kiếm ý Ly Thuỷ. Thêm vào nha mạn, lại thêm năm cái răng hồ này, còn có Lam Băng Lăng tinh trao đổi được với đại hán áo đỏ lần trước nữa. Năm loại phi kiếm, hắn đã gom đủ bốn loại. Hắn có một cảm giác bộ năm thanh kiếm đã cách hắn không xa.

Chỉ thiếu mỗi tài liệu hành thổ là bộ năm thanh kiếm của mình có thể thực hiện rồi.

Pháp bảo trên người Chương Hào đại đa số không kém, chỉ tiếc là đã chịu tổn hại, đa phần đã hỏng khiến Tả Mạc lòng đau khôn xiết. Những thứ này đều là tinh thạch đấy!

Một pháp bảo khác khiến Tả Mạc cảm thấy đôi mắt hơi sáng lên, là một chiếc áo choàng. Chiếc áo choàng này tên là“Vô Ảnh”, mỏng như cánh ve, mắt thường khó thấy, mặc lên trên người nó liền phảng phất tan biến như không mặc. Tuy nhìn không thấy nhưng Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng chiếc áo choàng đó có tồn tại. Chiếc áo choàng Vô Ảnh này có tác dụng duy nhất là che dấu thân hình, càng khiến Tả Mạc cảm thấy kinh hỉ, nó là một áo choàng tứ phẩm.

Hắn thử một lần, hiệu quả cực kỳ xuất sắc, ngay cả hắn dùng thần thức quét qua cũng không thấy một chút dấu vết.

Đồ tốt!

Đây tuyệt đối là đồ tốt!

Tả Mạc lập tức hiểu rõ giá trị của chiếc áo choàng này. Đây quả thực là pháp bảo tuyệt đỉnh để chuẩn bị bỏ trốn! Cảm thấy có chỗ nào không ổn, lập tức khoác cái áo choàng này lên người, ai cũng không tìm thấy được.

Hắn cảm thấy có phần kỳ quái, tên gia hoả bị mình hạ, vì sao có pháp bảo tốt vậy lại không dùng mà lại đi dùng một cái áo choàng tam phẩm.

Tả Mạc nào biết Ô Phong tặc mấy năm nay hoành hành không kiêng kỵ, ngoại trừ đoạn thời gian trước ăn chút đau khổ trên tay Vi Thắng, nào có bị người ta đánh đuổi phải bỏ chạy bao giờ? Chương Hào lúc vừa mới thu được cái áo choàng này cũng như tìm được chí bảo, sau này lại phát hiện vốn không dùng được. Chiếc áo choàng này mặc dù có thể ẩn giấu thân hình song lại không có năng lực phòng hộ. Vì thế hắn dứt khoát đổi sang dùng một pháp bảo tam phẩm, cái này ngược lại có thể tăng thêm không ít phòng ngực, có lợi cho việc chiến đấu xông pha hơn.

Tả Mạc tất nhiên sẽ không khách sáo, vui vẻ đem cái áo choàng đó khoác lên thân.

Có hai thứ đồ cực phẩm mở đầu, Tả Mạc lập tức nhìn những thứ khác không vừa mắt.

Chẳng qua, những người này đều có cùng một đặc điểm, là một tên trên người đều đem theo không ít. Ngẩm nghĩ lại Tả Mạc cũng hiểu, mấy tên giặc cướp này chạy khắp bốn phương, chẳng có gì hữu dụng bằng tinh thạch cả, tới đâu cũng có thể trực tiếp mua đồ được.

Vậy chỉ tiện nghi cho Tả Mạc, đây là một khoản tiền khổng lồ. Như trên người Chương Hào, chỉ riêng tứ phẩm tinh thạch đã có hơn mười khối.

Khi hắn đem toàn bộ số tinh thạch đều thu gom lại trước mặt, lập tức bị chấn động! Hắn chỉ cảm trong tròng mắt chỉ có tinh thạch, một mảng lấp lánh.

Pháp bảo có tốt tới mức nào, khi đặt cạnh tinh thạch tương đương với giá trị của nó, lại luôn không tạo được rung động mãnh liện cho người khác như đống tinh thạch.

Mất tới nửa ngày, hắn mới hoàn hồn từ cơn chấn động do đống tinh thạch như ngọn núi nhỏ tạo ra, ánh mắt mê mang mới khôi phục thanh tỉnh.

Hắn hít sâu một hơi, vội vàng đem đống tinh thạch này nhét vào trong giới chỉ của mình. Tiếp tục giám định pháp bảo, liên tục phát hiện mấy thứ tốt, tinh thần hắn cũng có phần hoảng hốt.

“A!” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng Bồ yêu.

Tả Mạc cả kinh, đột nhiên hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, Bồ yêu đã xuất hiên bên người mình.

Bồ yêu nhìn thẳng vào một cái xương đầu màu trắng trên tay hắn, mắt nhìn không chớp.

Tả Mạc vô thức lắc lắc cái xương đầu: “Có chuyện gì?”

Bồ yêu vẫn nhìn chăm chăm lên cái xương đầu, tay khẽ vươn ra: “Đưa ta xem một chút.”

“Ừm.” Tả Mạc mờ mịt đưa cái xương đầu đó ra.

Vừa đi xong, hắn lập tức tỉnh táo lại, trong lòng lập tức hối hận vô cùng. Mình đúng là ngu ngốc, thứ đồ cả Bồ yêu cũng xem trọng, chắc chắn là thứ tốt mà!

Đồ đã rơi vào tay Bồ yêu, tuyệt đối là bánh bao nhân thịt rơi vào miệng chó, có đi không về!

Quả nhiên, Bồ yêu vừa lật tay một cái, xương đầu đó lập tức biến mất, hắn mười phần tự nhiên nói: “Ừ, cái xương đầu này ta muốn.”

Tả Mạc lập tức muốn hộc máu, hắn biết chắc chắn không đòi lại được song phản ứng cũng cực nhanh: “Vậy ngươi dùng thứ gì đổi?”

“Ta cho ngươi một nhóm tiểu yêu vệ.” Bồ yêu chẳng hề cho Tả Mạc cơ hội mặc cả trả giá.

“Tiểu yêu vệ? Nó là cái gì?” Tả Mạc lập tức bị vấn đề này thu hút sự chú ý.

Bồ yêu he he cười: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Nói xong lại biến mất không thấy đâu.

Tả Mạc buồn bực vô cùng, chỉ đành đâm đầu vào trong đống pháp bảo, chờ mong có thể lại phát hiện thêm mấy món cực phẩm. Đáng tiếc, vận may của hắn dường như đã bị xài hết, những món còn lại phẩm bậc đều cứ bình bình, càng khiến hắn thêm buồn bực.

Khi hắn xem xét xong món pháp bảo sau cùng đột nhiên nghe được từ trên bầu trời truyền tới một câu cười nhẹ: “Tả huynh thu hoạch thật khá quá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play