Bạch Chỉ Vi cho rằng Mộ Dung Phỉ trước mắt hơi kỳ quái, nhưng không tìm ra điểm khác lạ ở đâu. Bất quá, khẳng định được một điểm khác thường là ánh mắt y luôn tránh né khi cô nhìn.

Kỳ thật, không cần tránh né, cô cũng khó lòng nhìn rõ ánh mắt y, bởi khắp không gian toàn là hoa đào phơi phới rơi, quất vào mặt cô khiến cô khó mở được mắt.

“Đây là gì? Hoa đào bọn ta gọi đến chăng?” Cô nghi ngờ. Mưa hoa quá dày, cô phải đưa tay lên che, sợ hoa đập vào mắt, hóa ra giọng cô cũng trở nên rất nhỏ.

“Đúng vậy.” Mộ Dung Phỉ ngượng ngùng đáp, giọng cơ hồ không nghe rõ.

Bạch Chỉ Vi lắc đầu, cảm giác giọng y cũng trở nên kỳ quái, đoạn lớn tiếng hỏi: “Ban nãy ta hình như cũng sa vào ảo cảnh, ta cũng bị mê hoặc chăng.”

“Ừ, đúng.” Giọng đáp nhỏ như muỗi kêu. Bạch Chỉ Vi nhìn Mộ Dung Phỉ, y đứng trong cơn mưa hoa, hai gò má cũng ửng lên.

“Mộ Dung Phỉ, nói lớn lên đi, mưa hoa hình như cách âm. Không ngờ ta cũng tệ thế này, vốn ta cho rằng dù tất cả đều bị mê hoặc thì ta không bao giờ như thế.” Cô mỉm cười tự giễu, đoạn ngẩng lên nhìn hoa đào phủ ngập trời, thoáng nghi hoặc: “Sức mạnh của bọn ta đến thế này cơ à, gọi được nhiều hoa như thế hả?”

“Nếu ta đoán không sai, hoa đào là do kiếm hồn của cô nương, Đường Mật và Trương Úy gọi đến. Các vị không còn khống chế được kiếm hồn nữa.” Mộ Dung Phỉ khôi phục phong độ.

“Là ý gì?”

“Nói đơn giản là kiếm hồn của các vị vượt xa khả năng khống chế, chúng tung hoành gọi hoa đào về.”

Bạch Chỉ Vi nhíu mày, ngẫm nghĩ: “Lúc ta giết thụ yêu, cảm giác kiếm hồn rất mạnh nhưng khống chế được, sao lại xảy ra việc này?”

“Ta cũng không rõ, bất quá, Đào hoa chướng là ảo thuật chỉ cần kiếm hồn cũng hình thành được, kiếm hồn là công phu không lệ thuộc nhiều vào kiếm chỉ. Hơn nữa, lúc ngươi giết thụ yêu, hai kiếm hồn kia không bị điều động. Hồ điện phán bảo kiếm hồn của ba các ngươi giống mấy đứa bé thích náo nhiệt.” Mộ Dung Phỉ giải thích.

“Hai người đó sao rồi?”

Mộ Dung Phỉ ngẩng lên nhìn mưa hoa không hề giảm đi, khẩu khí lo lắng: “Không rõ. Nhưng xem ra chỉ khi chế trụ được ba kiếm hồn của các vị thì hoa đào đang phát cuồng này mới biến mất.”

“Ngươi có thấy vị trí của họ không, ta muốn tới xem.” Bạch Chỉ Vi lo lắng hỏi. “Tuy không nhận rõ cụ thể nhưng sức mạnh ở đâu thì tìm được. Theo tại hạ.” Mộ Dung Phỉ nói đoạn vội vàng cất bước.

Bạch Chỉ Vi đi sát y, tựa hồ nghe thấy giọng thiếu niên đó hỏi: “…ảo ảnh… nhớ…không?”

Không nên nghĩ đến ảo ảnh đó nữa, dù thế nào cũng không phải là di phu. Cô lặng lẽ đi sau y, dù không nghe rõ cũng không yêu cầu nhắc lại.

Thiếu niên đó không thấy cô trả lời, nhưng không hề hỏi gặng, vẫn giữ vững tốc độ lướt đi.

Thoáng chốc, hình như không ai hỏi gì nữa.

oOo

Từ khi học võ đến giờ, gã chưa từng múa kiếm sướng khoái lâm li như thế. Bản thân gã cũng không hiểu mình đang múa kiếm hay kiếm điều khiển mình, dù sao càng múa thì cơn đau trong tâm càng giảm. Sau khi thấy hình trong bí động Thục Sơn, nhiều ý nghĩ mơ hồ về võ học của gã chợt sáng rõ, chỉ vì không thể đạt tới bước quan trọng nhất là dĩ tâm ngự kiếm nên mọi ý nghĩ và cách nhìn nhận chỉ đơn thuần là trong suy nghĩ, nhưng hôm nay vì sức mạnh kiếm hồn quá mạnh, cần tìm chỗ phát tiết nên kiếm chiêu xuất ra không cần tâm lực dẫn đạo mà sức mạnh cũng phát ra được.

Gã đang múa đến lúc hứng khởi, trước mắt chỉ có bóng bạc và màu hoa đỏ chợt một luồng đại lực ép tới, rồi một đạo kiếm quang xạ vào Trầm Phong. Gã không nghĩ ngợi gì đưa kiếm lên đón, sát na hai thanh kiếm chạm nhau, tâm gã nhói lên, cơ hồ không cầm vững được kiếm, lùi liền năm bước mới đứng vững được. Chưa kịp định thần thì hai ngón tay đã điểm lên đầu gã, giọng nói trầm trầm cất lên: “Tất cả đều theo phép tắc, như ảo ảnh bong bóng, như sương lại như chớp, diệt.”

Gã định thần nhìn kỹ, người ấn ngón tay lên trán mình là Hồ điện phán, khóe môi ông ta cũng rỉ máu, thân hình hơi chao đảo, định mở miệng thì lại một cơn ho nổi lên. Một lúc sau, ông ta bình thường trở lại, mặt hơi đỏ lên, cất giọng khàn khàn: “Con tỉnh rồi hả, bất quá trong lúc bị mê hoặc lại múa kiếm rất khá, ta đợi mãi mà không tìm được cơ hội xuất thủ.”

Trương Úy biết Hồ điện phán nhất định cho rằng gã cũng bị mê hoặc như những người khác nên đang làm việc gì đó ngốc nghếch, liền cười ha hả: “Hồ điện phán, con không bị mê hoặc, múa kiếm như thế chỉ để trong lòng dễ chịu hơn.”

“Người điên không ai bảo mình điên.” Hồ điện phán nói, hoàn toàn không tin lời gã giải thích: “Hiện tại cầm kiếm có cảm giác gì?”

“Ban nãy trong cây kiếm có sức mạnh chỉ muốn hướng ra ngoài nhưng sau khi chạm một kiếm với điện phán thì cảm giác đó tan biến.” Trương Úy đáp.

Hồ điện phán ngẩng nhìn ngập trời mưa hoa, sắc mặt âm trầm: “Không thấy khá hơn, xem ra hai người kia chưa đắc thủ.”

Trương Úy định hỏi xem ý ông ta là gì, giữa làn mưa hoa chợt thấy hai người đến, tới gần mới rõ là Mộ Dung Phỉ và Bạch Chỉ Vi. Gã thấy Bạch Chỉ Vi đã tỉnh lại, hết sức vui mừng, định lớn tiếng gọi, vừa há mồm là máu tươi trào ra.

Bạch Chỉ Vi lướt tới đã gã: “Sao thế?”

“Ta và hài tử này đều thụ nội thương. Ban nãy y sa vào ảo ảnh, múa kiếm điên cuồng, ta lo y thoát lực mà vong mạng nên đành xuất thủ.” Hồ điện phán giải thích. Mộ Dung Phỉ lo lắng nhìn ông ta rồi nhìn cơn mưa hoa: “Trình Nhung vẫn chưa đắc thủ.”

oOo

Cũng như mọi buổi sáng, Đường Mật tắt ngay chuông báo thức réo inh ỏi, tiếp tục ngủ vùi. Mẹ nó cứ mười phút lại vào phòng, lần thứ tư đóng vai trò chuông báo thức.

Kêu đến rát họng, “bà mẹ chuông báo thức” thấy người trên giường vẫn không phản ứng, liền ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nói: “Mật Mật, con chia tay người bạn trai đó lâu rồi, sao không tìm người khác? Dì Vương ở tầng dưới hôm qua có bảo, cháu dì ấy được lắm, cao to khỏe mạnh, đi trên phố còn có người tưởng là Diêu Minh đấy. Dì ấy muốn giới thiệu cho con, mẹ bảo là phải hỏi con đã rồi tính.”

“Không được đâu, muốn giờ mất rồi, có gì tối mẹ con mình nói tiếp.” Đường Mật kêu lên, lồm còm bò dậy lao vào phòng tắm, để mặc mẹ nó ngồi lại với nụ cười đắc ý.

Lúc đi ra, nó nghe thấy ba mẹ đang cãi nhau trong bếp xem ai làm hỏng máy hút bụi, liền mỉm cười lắc đầu đi về phòng, thầm nhủ: Sao trên đời có người thích cãi nhau thế nhỉ.

Về phòng, nó mở tủ áo lấy ra hai bộ đến trước gương ướm thử, cho rằng công việc hôm nay hợp với trang phục nghiêm túc hơn, liền chọn bộ âu phục màu đen. Đoạn mắt nó hoa lên, nhìn vào gương thì hình ảnh bản thân trong đó biến mất.

Nói cho đúng, trong gương là một hình ảnh kỳ quái, từ vùng tối đen sáng lên mấy ngọn nến, ẩn hiện phía sau là vài bóng người. Ban đầu nó kinh hoảng lùi lại hai bước nhưng không nén được hiếu kỳ muốn xem rõ phía sau ánh nến là ai. Sau rốt, nó lên gân lên cốt, thấp thỏm đi tới hai bước, đưa tay định chạm vào mặt gương.

Ngay sát na ngón tay nó sắp chạm vào thì sau lưng vang lên tiếng nổ, bếp ga nổ ư? Ý niệm sau cùng thoáng qua đầu, nó liền bị làn sóng nhiệt cuồn cuộn nuốt chửng, chìm vào biển lửa.

Hồng liên hỏa diễm, như muốn hủy diệt tất cả,

Trong biển lửa, có người đến gần, nó cố nhìn rõ là ai nhưng không tài nào rõ mặt.

“Theo ta.” Người đó nắm tay nó.

“Không được, cha mẹ còn ở trong đó, ta phải đi cứu họ.” Nó phát cuồng gạt người đó ra.

“Tất cả đều theo phép tắc, như bong bóng ảo ảnh, như sương lại như chớp, diệt.” Người đó đưa tay điểm vào trán nó.

Nó theo bản năng hất tay người đó ra, gầm lên: “Ngươi định làm gì, đồ thần kinh tránh ra. Để ta cứu cha mẹ.”

“Đừng chấp mê bất ngộ nữa, hiện tại ngươi đang ở trong ảo cảnh.” Người đó lại điểm ra: “Tất cả đều theo phép tắc, như bong bóng ảo ảnh, như sương lại như chớp, diệt.”

Không hiểu sao trong lòng Đường Mật nổi giận đùng đùng, cúi đầu mới thấy mình đang mặc áo bào màu đỏ kỳ cục, tay còn cầm kiếm, bèn không thèm suy nghĩ vung lên đâm vào kẻ đang lải nhải cản đường.

Người đó không ngờ nó đột nhiên xuất thủ, nhát kiếm lại quá nhanh, nên không kịp tránh, bị mũi kiếm đâm vào bụng.

Cơn bão hoa đào biến hóa kỳ dị, mọi đóa hoa đều tụ về một hướng thành một vũng xoáy đỏ rực. Một người bị hất từ đó ra, bộp một tiếng rớt xuống đất.

“Trình Nhung.” Mộ Dung Phỉ kêu khẽ chạy đến, bụng Trình Nhung bị đâm trúng một kiếm, máu tươi nhỏ ròng ròng.

Bạch Chỉ Vi đỡ Hồ điện phán và Trương Úy đến xem xét. Trương Úy hiểu rõ tình huống, vội hỏi: “Đường Mật đâm ngươi bị thương?”

“Điện phán, Đường Mật điên rồi.” Trình Nhung thở hồng hộc đáp.

“Điện phán, để con đi xem sao.” Mộ Dung Phỉ tuốt kiếm định lao vào vùng xoáy hoa đào.

“Không được, hiện tại toàn bộ hoa đào tập trung vào đấy, sức con e là không đủ, ta sợ con cũng bị ảo ảnh mê hoặc.” Hồ điện phán quát.

“Để con đi, con không sợ ảo ảnh.” Trương Úy nói rồi không đợi chúng nhân phản ứng, phi thân qua mặt Mộ Dung Phỉ, lao vào vùng xoáy đỏ ối.

Trương Úy thấy Đường Mật cầm Vị Sương dính máu đứng trong hoa bay cuồng loạn, lệ chảy xuống từ đôi mắt bình thường vẫn nheo lại thành hai mảnh trăng non khi cười. Chợt lòng gã buồn bã theo, nhớ ra kỳ thật cha mẹ Đường Mật đều chết rồi, nhà lại ở một nơi rất xa, nhưng nó lúc nào cũng vui vẻ, vĩnh viễn giữ nụ cười trên môi, thỉnh thoảng nhắc tới những chuyện đó thì nó nói: “Không nhớ rõ nữa, óc ra mất mất một mẩu.” Có lẽ nó không muốn người ta thương hại nên mới nói thế, gã đâm buồn bã vì mình chậm hiểu, bước tới nắm tay nó bảo: “Đường Mật, đừng khóc nữa, theo ta nào.”

Mắt Đường Mật đẫm lệ, thoáng nét trống rỗng, khiến Trương Úy cảm thấy nó đang nhìn mình, mà cũng như đang nhìn người khác. Đột nhiên Đường Mật ôm chặt gã, gục đầu vào ngựa, nấc lên nghẹn ngào, nói đứt quãng: “Tha thứ cho ta… tha thứ cho ta…”

Nhất thời gã không biết nên xử trí thế nào, thân thể cứng lại, đặt tay lên đâu cũng không ổn, lòng khó chịu khôn tả. Gã rất hy vọng mình có thể nói ra nhưng lời an ủi nhưng không biết nói gì, hồi lâu sau đành nói những lời từ tận đáy lòng cho nó nghe: “Dù ngươi làm gì sai thì ta cũng tha thứ. Ta đảm bảo sau này sẽ lo cho ngươi, nghĩ cho ngươi. Ngươi đắc tội với người ta thì ta thay mặt xin lỗi, ngươi làm việc gì xấu thì ta sửa chữa, Đường Mật, đừng khóc nữa được không?”

Không biết câu nói đó phát huy tác dụng chăng, Đường Mật dần nín khóc. Trương Úy thấy nó không khóc nữa nhưng ánh mắt vẫn lạ lùng, liền bảo: “Đi, cùng ta ra khỏi ảo ảnh.”

Đường Mật không đồng ý cũng không phản đối, mặc cho gã kéo đi. Gã định cất bước, chợt ngẩng lên mới thấy thế giới quanh mình không còn là hoa bay ngập trời mà biến thành một công trình khổng lồ phức tạp. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ, gã chưa thấy công trình nào như thế, đâu đâu cũng là cột trụ sơn đỏ vươn cao vút cùng hành lang uốn khúc, đình đài lầu các lớn nhỏ cao thấp đủ cả, phảng phất như đang ở mê cung.

Lòng gã lạnh ngắt, biết mình nhìn thấy ảo ảnh của Đường Mật, bởi không sử dụng được tâm lực nên gã luôn hâm mộ những người sa vào ảo ảnh, nhưng giờ phát giác mình thật sự ở trong ảo ảnh thì hơi lạnh trong lòng lại dâng lên. Gã không nghĩ bản thân xảy ra chuyện gì mà chỉ tính cách làm thế nào đưa được Đường Mật khỏi nơi này.

Gã quan sát công trình kiến trúc lạ lùng trước mắt, nhận ra trùng trùng điệp điệp những cửa và hành lang, cả đình đài đều xây dựng theo cùng một mẫu, ý niệm chợt dấy lên: nếu ảo ảnh này là thật thì người tạo ra nơi đây lẽ nào cố ý xây một mê cung, mới xây dựng mọi thứ đều giống nhau đến thế? Gã đột nhiên cảm giác tìm được điểm tọng yếu, bắt đầu suy tư theo hướng phá giải mê cung.

Gã nhớ lúc bé thường cùng bạn bè chơi trò mê cung, chỉ là vẽ hình mê cung lên mặt cát hoặc đá rồi những đứa khác thi xem ai tìm được lối ra sớm nhất. Gã không thông minh lắm, chưa từng nhanh chóng phát hiện được lối ra song biết rõ chỉ cần men theo một lối thế nào cũng thoát ra. Gã quen với cách lựa chọn có phần ngốc nghếch đó, thường cầm bút hoặc viên đá vạch theo mé phải mê cung, lần nào cũng men theo mé phải, như thế nhất định đi qua nhiều con đường không cần thiết, thời gian tốn hơn nhiều lần nên không thể là người đầu tiên thoát được, nhưng sau cùng luôn tìm được lối ra.

Sau này gã nghĩ kỳ thật trên đời mà có mê cung, nếu chọn một lối, kiên định đi theo lối đó, cứ đi đi mãi, có thể sẽ tốn thời gian hơn người khác, hưng chỉ cần có lối ra, nhất định sẽ tìm được. Nếu vạn nhất thấy mình quay lại điểm xuất phát thì không phải là lỗi của minh, chỉ bởi mê cung đó không có lối ra.

Gã bèn kéo Đường Mật đang ngơ ngẩn, chọn lấy một lối rồi men theo bên phải, kiên định đi qua từng hành lang, từng đình đài giống hết nhau, nhiều lần lối rẽ trước mắt hiện ra đầy mê hoặc, phảng phất chỉ cần chọn lối rẽ đó là phía tận đầu sẽ đột nhiên mọc ra lối thoát, nhưng gã vẫn men theo mé phải, kể cả đi công cốc nhiều con đường thì gã cũng chưa từng lay động ý chí.

Mê cung trong ảo ảnh có thể vĩnh viễn không đi hết nhưng mê cung chân thật chỉ còn cách đi như gã, nhất định sẽ có lối thoát, nhất định không vì cảm quan bị mê hoặc mà lối ra biến mất. Gã đi qua hành lang thứ hai mươi, rồi hai mươi mốt.

Theo bộ pháp bình ổn mà cấp tốc của gã, mê cung trong ảo ảnh gần tan đi màu sắc, bắt đầu có từng cánh hoa rớt lên mặt. gã nhắm mắt lại, lúc mở ra thì thấy khắp trời hoa đào bay, đã quay lại thế giới chân thực.

Trương Úy hoan hỉ, quay sang nhìn Đường Mật, ánh mắt nó vẫn trống rỗng. Gã thầm than không ổn, hóa ra chỉ đưa được bản thân thoát khỏi ảo ảnh, còn với Đường Mật hoàn toàn không có tác dụng. Gã chưa học pháp thuật đưa người khác ra khỏi ảo cảnh, nếu cưỡng ép Đường Mật rời khỏi vùng xoáy hoa đào này, có được không? Có tạo thành thương tổn gì với nó không? Gã cứ trù trừ mãi.

Đột nhiên gã cảm thấy sau lưng hơi lạ, ngoái lại trông thấy tông chủ Thuật tông Cố Thanh Thành đã tới. “Cố tông chủ, Đường Mật vẫn chưa thoát được ảo cảnh, làm sao đây?” Gã lo lắng.

“Ta đến đây, đào hoa chứa ảo lực mạnh thế này mà con không bị mê hoặc thì quả là hiếm có.” Cố Thanh Thành đến trước mặt Đường Mật đưa tay phải ra điểm hai ngón tay lên trán nó, trầm giọng: “Ta vào ảo cảnh của Đường Mật trước xem có đưa ra được không.”

Y đứng bất động ở đó hồi lâu, Trương Úy mới nghe thấy y hỏi: “Con có biết ta là ai không?”

Đường Mật vẫn yên tĩnh chợt đáp: “Không biết.”

Thần sắc Cố Thanh Thành sầm xuống, thở dài: “Chỉ còn cách cưỡng bách ra thôi.”

Trương Úy lo lắng, mặc kệ Cố Thanh Thành có nghe thấy không, nói luôn: “Tông chủ, như thế có thương tổn đến Đường Mật không?”

Cố Thanh Thành không đáp, tiếp tục điểm lên trán Đường Mật: “Tất cả đều theo phép tắc, như bong bóng ảo ảnh, như sương lại như chớp, diệt.” Y phất tay trái, ống tay áo khẽ tung lên, hoa bay trên không tứ tán, thoáng sau đã tan biến.

Mắt Đường Mật chợt trong trẻo trở lại. Thấy Trương Úy và Cố Thanh Thành đang ở đó, nó há miệng định nói nhưng chưa thành tiếng đã ngã gục vào lòng Cố Thanh Thành.

Trương Úy bước lên, lo lắng hỏi: “Cố tông chủ, Đường Mật sao thế? Có phải thân thể tổn thương vì bị cưỡng bách ra khỏi ảo cảnh?”

Hoa đào tan hết, Mộ Dung Phỉ và Bạch Chỉ Vi bước nhanh đến, vây quanh Cố Thanh Thành, lo lắng đợi y đáp.

“Đường Mật chỉ vì hao phí tâm lực quá độ trong ảo ảnh nên hôn mê mà thôi.” Cố Thanh Thành nói đoạn, ôm Đường Mật lên, nhìn ba gương mặt thiếu niên đầu lo lắng, bật cười bảo: “Đào hoa chướng chỉ ảnh hưởng đến người ta như nằm mộng. Những gì các con thấy trong ảo canh là suy tư, chấp niệm, tâm kết hoặc những mảnh vỡ ký ức. Theo lý thì tỉnh lại là sẽ quên hết hoặc không nhớ nữa, nhưng sử dụng Kim cương ảo diệt chú đánh thức thì tình cảnh trong ảo cảnh sẽ lưu lại trong đầu óc, bởi tình cảnh này thường không hay hoặc bị bẻ cong nên thương tổn duy nhất là ký ức không vui còn lại chứ không còn gì nữa, cứ yên tâm.”

Trương Úy ngoái lại nhìn những kiếm đồng khác vừa tỉnh lại, quả nhiên đều như tỉnh mộng, hoàn toàn không hiểu trời trăng gì hết.

Mộ Dung Phỉ lén liếc Bạch Chỉ Vi, chợt rúng động lùi cách xa một chút.

“Ta đã sai hồn thú đi mời Mục điện giám, các con nghỉ đi, đợi khi Đường Mật tỉnh lại, ta sẽ bảo người đến gọi các con.” Cố Thanh Thành ôm Đường Mật đi về Trường Minh các.

Trương Úy, Bạch Chỉ Vi và Mộ Dung Phỉ đợi chừng một tuần trà liền có tạp dịch đến gọi. Cả ba đến chính sảnh Trường Minh các, Cố Thanh Thành và Mục Hiển đã ngồi hai bên, Đường Mật đang đứng đó.

“Hồ điện phán bị thương, ta vừa hỏi rồi, nói là sức mạnh kiếm hồn của các con quá mạnh, không bị các con khống chế nên phát cuồng.” Cố Thanh Thành liếc mấy thiếu niên, rồi quay sang nói với Mục Hiển: “Lúc đó Thành đang dẫn đệ tử vào núi, đột nhiên thấy hoa đào của Thục Sơn đều tụ hết về Vong Ưu phong liền biết có việc bất thường xảy ra. Kiếm hồn của mấy kiếm đồng này không đơn giản, hoa đào trong vòng mười dặm đều bị gọi tới, năm nay Thục Sơn coi như không còn cảnh hoa đào mà ngắm nữa.”

Lời Cố Thanh Thành có nửa phần đùa cợt nhưng Mục Hiển nghe ra hàm ý nửa phần trách móc, để kiếm đồng cầm vũ khí nguy hiểm như thế, ít nhất lão cũng có phần tắc trách. Lão lạnh lùng liếc mấy kiếm đồng, phát giác trừ Hoàn Lan, những người bị phạt trong vụ sư hí đều có mặt, bất giác hơi nhức óc, quyết định lấy Mộ Dung Phỉ ra khai đao: “Mộ Dung Phỉ, sao ngươi lại liên quan đến việc này?”

Mộ Dung Phỉ cũng không hiểu vì sao lại đến đây, chỉ cho rằng mình cùng nhóm với Trương Úy thì đến theo, giờ nghe Mục Hiển hỏi liền không biết xử trí thế nào, chả lẽ lại thừa nhận kiếm hồn của bản thân cũng quá mạnh?

Đường Mật thấy y khó xử liền lên tiếng: “Thưa điện giám, Mộ Dung Phỉ là người cứu chúng con khỏi Đào hoa chướng, không liên can gì đến việc này. Còn kiếm hồn của chúng con mạnh vì từng thắng được người Ma cung.”

Đoạn nó tuôn một tràng, thêm mắm dặm muối giảng giải lại việc gặp người Ma cung ở nước Sở, đổi Mộ Dung Phỉ thành Trương Úy. Mục Hiển hừ lạnh: “Các ngươi tam kiếm hợp bích thắng được Đông Ngao? Thập kiếm hợp bích cũng không phải đối thủ của hắn. Rõ ràng hắn bày kế hãm hại các ngươi để gây họa cho Thục Sơn, thông minh thường ngày của ngươi ở đâu hả, hay vì thấy được sức mạnh là nổi lòng tham?”

Mục Hiển liếc một vòng, ai nấy đều lạnh ngắt sống lưng, cúi đầu không dám nói gì.

“Các ngươi đưa kiếm lên đây.” Mục Hiển nói, đưa tay ra cho Đường Mật.

Đường Mật nắm chặt chuôi kiếm theo bản năng: “Điện giám, không có kiếm thì con tu luyện thế nào được ở Thục Sơn?”

“Ta chỉ lập một kết giới trên kiếm, đợi khi các ngươi đủ sức khống chế kiếm hồn thì kết giới sẽ tự giải, hiện tại, vì có nó, các ngươi chỉ có thể điều động sức mạnh của mình cùng kiếm hồn chi lực vốn có.”

Mộ Dung Phỉ thấy cả ba đưa kiếm cho Mục Hiển, do dự mãi nhưng sau rốt nắm chặt Bách Vũ không nói gì.

Theo lý, bọn Đường Mật hủy mất cảnh đẹp hoa đào trải dài mười dặm rực rỡ trong ngày xuân của Thục Sơn chính là tin tức động trời, nhưng mọi kiếm đồng sa vào ảo ảnh hôm đó tỉnh lại đều như vừa nằm mơ xong, thêm nữa Mục Hiển cũng cho rằng không nên đồn rộng việc này, thành ra mọi việc trôi qua êm ả.

Bất quá ở Ngự Kiếm đường có một người thích đi nghe ngóng, hoặc có thể nói người đó thích đặc thù tìm hiểu chân tướng mọi việc, liền bám theo Đường Mật, kiếm đồng duy nhất biến mất hôm đó khi tất cả kiếm đồng khác tỉnh lại, hỏi han luôn mồm.

“Lý Lý, thật sự là ta hao phí tâm lực quá nhiều nên mới được Cố tông chỉ đưa đi.” Đường Mật giải thích.

Lý Lý bĩu môi, con ngươi đen nhánh đảo đi đảo lại: “Vì sao người khác không đưa người đi mà là Cố tông chủ? Ta thấy có vấn đề.”

Đường Mật vốn nằm trên trường kỷ trong phòng, giờ chợt hứng thú ngẩng lên hỏi: “Ngươi thấy có vấn đề gì?”

“Ta thấy tuy điện giám nói các ngươi cùng bị ảo ảnh mê hoặc nhưng nhất định không đơn giản như thế, có phải ngươi tẩu hỏa nhập ma nên tông chủ mới vận công liệu thương cho? Còn nữa Hồ điện phán và Trình Nhung thụ thương không nhẹ, do ngươi gây ra hả?” Lý Lý vừa nói vừa áp sát Đường Mật, cơ hồ gí sát mặt vào mặt nó.

Đường Mật nghe thấy đáp án muốn nghe, đột nhiên nổi hứng nghĩ: Con người đúng là kỳ quái, rõ ràng biết Cố Thanh Thành đối tốt với mình sao lại vãn hi vọng nghe được người khác cũng nói thế? Lẽ nào người khác nói thế thì mình cũng coi việc đó là thật?

“Thật sự không phải thế đâu, Lý Lý, việc đó kỳ thật không liên can đến ngươi. Dù biết cũng không thể bán tin lấy tiền cơ mà. Ta thấy tính ngươi thế này, không làm ký giả thì phí quá.” Đường Mật vuốt vuốt gương mặt dính sát với nó, tỏ vẻ khoa trương.

“Ký giả là người làm gì?” Lý Lý hỏi.

Đường Mật lại nhận ra mình nói hớ, đầu óc chuyển động rồi cười hì hì: “Nói ra dài lắm. Đấy là nhân vật số một do ta nghĩ ra. Nói đơn giản thì ngươi cũng thấy mọi tin tức lớn nhỏ chẳng phải đều có người muốn biết ư? Vậy ta nghĩ cứ viết ra giấy những tin tức mà mọi người đều thích rồi bán một đồng một tờ, thứ giấy để viết tin này ta gọi là báo, người nghe ngóng tin tức rồi viết lên báo thì là ký giả.”

Lý Lý sáng mắt: “Trời ạ, Đường Mật, đầu óc ngươi đúng là sáng láng, việc này thích hợp với ta quá đi mất.” Cô bé lại nghĩ ra một việc: “Nhưng việc này cần nhiều người lắm, lấy đâu ra đây, ở bang hội nhà ta còn được, ở đây thì hiếm người quen biết.”

Đường Mật ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thế này đi, ký giả thì do người cung cấp tin cho ngươi đảm nhiệm, tin tức chia thành mấy loại, càng hấp dẫn càng nhiều tiền, còn về bán báo thì giao cho hồn thú.” Đoạn nó vẫy tay trái, gấu mèo Hành Trì xuất hiện trên ghế, nó tùy tiện lấy một sợi dây buộc lên cái bụng tròn vo của Hành Trì, rút gần chục tờ giấy trên bàn nhét vào, kiếm một cái túi nhỏ buộc chặt rồi chỉ vào mũi Hành Trì dặn: “Nghe cho rõ đây, cứ ai ném một đồng tiền vào túi thì ngươi để người đó lấy một tờ giấy, không đưa tiền thì cắn ngay, hiểu chưa?”

Hành Trì ngoẹo đầu nhận lệnh rồi gật gù. Lý Lý vỗ tay khen hay, đoạn nói: “Tỳ hưu là mãnh thú, e có người sợ hãi, chi bằng để hồn thú của ta đi bán.” Rồi cô phất tay trái gọi: “Ngọc Cẩm.” Một con chim trĩ màu ngọc đáp xuống vai.

Đường Mật vốn cho rằng trong các kiếm đồng mới học thuật triệu hoán hồn thú chỉ có nó tùy tâm sở dục gọi được hồn thú, không ngờ Lý Lý cũng sử dụng thành thạo như thế. Giờ nhớ lại lời Cố Thanh Thành nhắc nhở rằng tỷ võ không đơn giản, đố thủ của nó phải hạng giá áo túi cơm, xem ra không giả.

“Không được, còn một việc phiền hà.” Lý Lý nhớ ra gì đó, kêu lên: “Chẳng lẽ báo chỉ có một tờ, lấy ai sao ra đây? Phải trả nhiều tiền đấy.”

Đường Mật biết đôi chút về thuật ân loát nhưng với điều kiện hiện tại ở Thục Sơn thì không thể điêu khắc được kiểu in chữ ngược, hơn nữa cũng rất phiền phức. Đột nhiên Bạch Chỉ Vi từ đầu đến giờ không góp chuyện chợt lên tiếng: “Gọi Linh Bích chép, ta thấy nó viết chữ rồi, viết nhanh lắm.” Đoạn cô theo mô thức đã tập phất tay trái gọi: “Linh Bích.” Con khỉ lông xanh liền xuất hiện trên giường.

Con khỉ nghe rõ nhiệm vụ liền ôm đầu lăn dưới đất, tỏ vẻ không đồng ý, Đường Mật liền làm mặt dữ: “Không làm thì đuổi ngươi đi.” Con khỉ liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Đường Mật cho rằng cách kiếm tiền từ làm báo đã cơ bản hoàn chỉnh, Lý Lý nhanh nhảu đồng ý chia đôi lợi nhuận, tạm thời cả hai ấn đinh mỗi tháng phát hành một kỳ lấy tên là Thục Sơn nguyệt báo, nội dung gồm những tin quan trọng và tin đồn ở Thục Sơn, còn cả các mục như phỏng vấn nhân vật, biên tập bình luận… Nhân thủ gồm những ‘nhân công rẻ mạt’ Trương Úy, Bạch Chỉ Vi, Trang Viên, Chu Tĩnh làm biên tập viên, mấy người này còn miễn phí tài trợ hồn thú đi bán báo. Đường Mật gần như thấy được tươi lai tươi sáng của Thục Sơn nguyệt báo, tờ báo được lập lên từ hai kẻ lợi dụng người khác một cách vô sỉ đến tàn khốc.

Rồi cả hai tiếp tục thảo luận về nội dung cụ thể của nguyệt báo, Lý Lý dựa vào kinh nghiệm đề nghị: “Nếu muốn số đầu có người xem nhất định phải có chuyện về Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ hoặc nhân vật như Cố tông chủ, những người dù nam hay nữ ở Thục Sơn đều háo hức muốn biết, nam muốn biết cách họ luyện võ, còn nữ thì cái gì về họ cũng muốn biết cả.” Đoạn bổ sung: “Ừ, cần thêm cả tình hình gần đây nhất về Trương Úy nữa.”

Đường Mật nhớ ra chuyện Quân Nam Phù từng tặng cỏ Đồng quản cho Hoàn Lan, vội nói: “Vậy bắt đầu từ Hoàn Lan. Giờ không phải là tháng Tư hả, cỏ Đồng quản sắp đỏ rồi, giờ đăng phỏng vấn công tử Hoàn Lan là hợp nhất. Ta phụ trách hỏi chuyện y.”

Mấy hôm sau, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi vì muốn lôi kéo Trương Úy không chú ý đến việc tặng cỏ cho Quân Nam Phù, tối nào cũng kéo gã đi luyện võ, rồi nhồi nhét vào đầu gã nào tỷ võ là việc quan trọng thế nào, nào đối thủ mạnh đến đâu, rồi phải ý thức cả những nguy cơ rằng mọi đối thủ đang xoa tay xoa chân đợi tỷ thí.

Nói ra thì cả ba cũng có kỳ ngộ, vì ăn quả thụ yêu nên nội lực tăng mạnh, được xem hình vẽ trong bí động nên nhận thức về võ học cũng mở mang hơn hẳn, cộng thêm con khỉ lông xanh thường đi theo, chỉ dạy cho nhiều điểm hữu dụng nên ngày nào luyện võ cũng thu hoạch không nhỏ. Vì lần trước kiếm hồn phát cuồng, Trương Úy cảm thấy tầng lớp vách sắt bao quanh tâm linh bị khoan một lỗ, hiện tại gã có thể sử dụng phần nào tâm lực, tuy nhược điểm là gã sẽ nhìn thấy ảo ảnh nhưng không hiểu sao, trong lòng gã không coi ảo ảnh ra gì. Còn thú hoạch lớn nhất của Đường Mật sau lần đó là phát hiện kiếm hồn ẩn trong cái lược hóa ra điều động được, còn vì sao chỉ lần đó mới điều động nổi thì nó cho rằng vì sức mạnh của mình chưa đủ, không ở trong điều kiện nhất định thì không thể. Nhưng thế cũng vô vị, hiện giờ sức mạnh đó đã bị kết giới phong tỏa, đợi khi nó mạnh lên tất sẽ dùng được. Nghĩ thế nên nó cho rằng tiền đồ không đến nỗi tệ lắm.

Mấy hôm sau là buổi học kiếm thuật ở Kiếm tông. Buổi tối khi kết thúc, Đường Mật từ biệt Trương Úy và Bạch Chỉ Vi rồi liền phái Hành Trì đi đưa tin cho Hoàn Lan rồi cẩn thận lén đến hậu sơn Kiếm tông đợi.

Không đi được bao xa đã nghe sau lưng có người hỏi: “Đường Mật, sao lại lén lút thế, ăn trộm hả?”

Đường Mật quá quen với giọng nói này, giật mình chảy mồ hôi lạnh, thầm nhủ: Đại ca, lén lén thế này là để tránh đại ca đấy. Lập tức quay đầu lại cười ngọt ngào: “Lý Liệt, đấy không phải lén lút, ta vừa đi vừa luyện tập khinh công.”

Lý Liệt cười ha hả, đến gần nó: “Càng lúc càng thấy cô nương thú vị.”

“Ta vốn thú vị mà, chỉ có ngươi không hiểu thôi. Thật ra ta thấy ngươi càng nhìn càng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong.” Đường Mật nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách đang áp sát, khen ngợi bằng giọng cực độ chân thành.

Lý Liệt ngẩn ra, lập tức né ánh mắt đi, tỏ vẻ không thể tin nổi. Đường Mật thầm nhủ: Quả nhiên còn trẻ con, mới mười sáu, mười bảy tuổi thì giả đò là lão luyện tình trường thế nào được, ta cứ từ từ đợi ngươi lộ ra sơ hở.

“Đi ăn cơm tối nào.” Lý Liệt phất tay áo, nói đi là đi.

“Không đi, ta không muốn ăn, ăn mãi một món gì ngon cũng chán.”

“Cô nương thích ăn gì?” Lý Liệt hỏi.

Đường Mật thầm nhủ: “Chúng ta bắt nai nướng ăn, cách đây không lâu ta thấy có nai trong rừng.”

“Được, giờ đi luôn.” Lý Liệt đến kéo nó.

Nó nhanh nhẹn tránh đi, bật lùi về phía sau: “Hiện tại không được, đến dãy bậc đá đợi ta, ta có việc giải quyết trước đã.”

“Việc gì?” Lý Liệt hỏi.

“Việc đó đó.”

“À.”

Đường Mật lắc đầu, thầm nhủ sao tiểu tử ngươi trông thì thông minh mà lại đần độn thế này, chỉ ngang với đồng chí đầu to. Nó đành nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: “Ta muốn đi vệ sinh, mời ngươi đến dãy bậc đá đợi ta, đa tạ.” Lần này thiếu niên Lý Liệt đỏ mặt đi ngay.

Dằng dai như thế nên nó trễ hẹn với Hoàn Lan. Nhìn từ xa, trong khu rừng nhuộm màu vàng tịch dương, Hoàn Lan đang ngồi đợi trên tảng đá đen, trêu cợt Hành Trì.

Hành Trì bình thường lúc nào cũng ‘trưa chả vội tối chả cần’ với người khác, không ngờ lại đùa nghịch thoải mái với Hoàn Lan, lăn lộn theo ngón tay y. Đường Mật bĩu môi, thầm nhủ: Người ở thế giới này đều bảo ngươi là mãnh thú, Hoàng Đế đánh Xi Vưu còn sử dụng ngươi cơ đấy, chẳng qua là tin đồn mà thôi. Ta nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi là gấu mèo, còn là gấu mèo cái kia.

Đại khái Hoàn Lan đùa vui đến nhập thần, nên tâm linh mẫn duệ như y cũng không phát giác Đường Mật đến phía sau, gương mặt nở nụ cười ngây thơ. Đường Mật thầm nghĩ đến hai từ ‘ngây thơ’ liền ngẩn ra, kỳ thật hiếm khi thấy y cười. Giờ y cười rồi, chẳng qua cũng là trẻ nít như Trương Úy mà thôi, cái gì mà đệ tử xuất sắc nhất lớp trẻ Thục Sơn, kỳ tài trăm năm khó gặp, hình như không liên quan đến nụ cười đó.

Hoàn Lan không ngẩng lên, tiếp tục dùng ngón tay đùa với Hành Trì, lật lật cái bụng tỳ hưu tròn vo nói: “Ai cũng bảo hồn thú và chủ nhân giống nhau, ta ban nãy còn lấy làm lạ sao hồn thú của Đường Mật lại là tỳ hưu hung mãnh. Hóa ra chỉ được cái vỏ, thật ra cũng ham chơi lắm.”

“Chà, hóa ra ngươi biết ta đến rồi, khiến ta mừng hụt, tưởng rằng khinh công đạt đến mức đồng chí Hoàn Lan cũng không nghe ra.” Đường Mật vừa cười vừa nói.

Nghe thấy hai tiếng đồng chí, Hoàn Lan bật cười, biết Đường Mật gọi thế là có việc cần nhờ, lần trước nhờ chỉ dẫn võ công thông qua điện thí, lần này không biết là việc gì.

Đường Mật thấy y không nói gì nhưng tâm tình không tệ, biết rằng lời mời hôm nay không có vấn đề gì, liền ngồi xuống tảng đá, kéo tay áo y: “Hoàn Lan, ngồi xuống đi, ta có việc quan trọng cần nói.”

Hoàn Lan máy động ngồi xuống, cố nén tâm trạng thấp thỏm không hiểu vì sao lại dâng lên: “Có việc quan trọng gì hả?”

Thấy gã tỏ vẻ nghiêm trọng, Đường Mật cười cười kéo tay: “Kỳ thật không cần nghiêm túc thế đâu, không phải việc liên quan đến sinh tử, ta và bạn bè cùng làm một tờ báo. Muốn phỏng vấn ngươi.”

Hoàn Lan không hiểu, ngẩn ra hồi lâu, chẳng biết trả lời thế nào.

Đường Mật thấy y ngơ ngác, dáng vẻ đâm ra khả ái, liền tâng bốc về kế hoạch làm báo, rồi cường điệu về tầm quan trọng của bài phỏng vấn, đồng thời không quên nhấn mạnh rằng y sẽ nổi danh thêm như thế nào ở Thục Sơn.

Đợi những lời “hoành tráng” của Đường Mật chấm dứt, gương mặt Hoàn Lan lạnh lẽo trở lại, đáp thật đơn giản: “Ta không muốn bị phỏng vấn.”

Đường Mật hư bị gõ một gậy vào đầu, hoang mang: “Vì sao?”

“Ta không muốn nhiều người biết việc của mình.” Y đáp quả quyết.

“Vậy thì một phần được không? Tỷ như những việc không quan trọng.”

“Không quan trọng thì người ta muốn biết làm gì.”

“Với ngươi thì không quan trọng nhưng với người khác thì chưa chắc. Ngươi cứ tiết lộ một vài tin tức không quan trọng cũng tạo lập được hình tượng, đấy gọi là công bố thông tin cá nhân, người làm lãnh đạo phải biết điều này chứ nhỉ. Ví như tổng thống Mỹ còn đưa cả ảnh chó cưng lên mạng, còn nữa…” Đường Mật chợt nhận ra nói đến lĩnh vực sở trường là nó trơn tru hẳn, nói hớ cả một số điều không nên, vội chuyển chủ đề: “Việc đó, việc đó thì…coi như nể tình quen biết, ngươi cho ta phỏng vấn vậy.”

“Cái gì mà tổng thống với mạng, ta không hiểu.” Hoàn Lan nhíu mày.

“Được, nói thế này vậy, về ca ca Ngụy vương của ngươi, nhất định dân gian có nhiều tin đồn lắm, có tin là do ca ca ngươi cố ý lộ ra khiến thần dân càng kính ngưỡng. Hoàn Lan, tốt xấu gì ngươi cũng xuất thân cung đình, những thứ đó cũng như võ công, đều là sức mạnh của ngươi.” Đường Mật nói.

Hoàn Lan thoáng ngẫm nghĩ, một lúc mới nói: “Ngươi hỏi đi, có những chuyện ta không nói được chăng? Nếu ngươi muốn biết thì ta có thể cho ngươi biết, nhưng viết ra cho người khác thì còn phải xem xét.”

“Được được, chúng ta bắt đầu.” Đường Mật cao hứng hỏi: “Xin hỏi Hoàn Lan công tử thích màu gì?”

“Màu đen.”

“Có biệt hiệu hoặc tên thân mật nào không?”

Hoàn Lan đỏ mặt: “Không có.”

“À, còn biệt danh thì khá đặc thù đây, không có, ừ Cậu bé không có, nghe cũng khả ái đấy chứ.” Đường Mật gật đầu.

Hoàn Lan bật cười, thả lỏng hẳn thân thể: “Không có biệt danh.”

Cả hai cứ thong thả trò chuyện, bàn đến cỏ Đồng quản, Đường Mật hỏi: “Nhiều người tặng ngươi cỏ Đồng quản, đúng không?”

“Không, không nhiều lắm.” Hoàn Lan nói thật.

“Sao thế, ngươi được chú ý lắm cơ mà?” Đường Mật không hiểu.

“Ta không rõ, có thể vì ta không tặng ai.”

Đường Mật nhớ Mộ Dung Phỉ cũng từng nói thế, xem ra cả hai đúng là giống nhau, liền cười hỏi: “Vậy ngươi có nghĩ sẽ tặng ai không?”

“Không, chẳng phải đã nói là không tặng người khác sao, hỏi nhiều quá.”

“Vậy ta nói thẳng, ta kiến nghị năm nay ngươi tặng một người, ta muốn có tin đặc biệt.” Đường Mật đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.

Hoàn Lan đờ ra, biết rằng với đại đa số người khác, tặng cỏ Đồng quản chỉ là trò vui, mọi người trên đời đều phải tham dự vào trò vui nam nữ, nếu bảo là tặng cho ai tức thích người đó thì chưa hẳn. Mọi nam tử y quen đều tùy tiện tặng cho ai đó, chỉ cần quen nữ tử nào là tặng, còn bảo y tùy tiện tặng một nữ tử thì y không làm được.

Đường Mật bảo: “Có phải nhánh cỏ Đồng quản đầu tiên chuyển đỏ đâu, không cần cả nghĩ như thế.”

Hoán Lôi nhìn vào mắt Đường Mật đang sáng lên, tựa hồ buộc phải đồng ý, dù hiện giờ không đồng ý thì sẽ bị bám theo, liền lắc đầu mỉm cười: “Đường Mật, nói thử xem muốn ta tặng ai, ta nghe ngươi, tặng ai thì hữu dụng nhất với báo của ngươi?”

Đường Mật không ngờ y đột nhiên đồng ý, nhưng dù sao mục đích đã đạt: “Vậy tặng Quân Nam Phù.”

Kết thúc phỏng vấn, Đường Mật vội vàng đến dãy bậc đá, nói cách khác nó buộc phải đến đó. Vừa đi nó vừa tự mắng mình óc heo, vì sao không bảo Lý Liệt đợi ở trên đường hạ sơn.

Quả nhiên, cạnh chân Lý Liệt đặt một con thỏ vừa săn được, sắc mặt bực bội đứng đợi nó. Nó vội đổi chủ đề: “Sao nai lại biến thành thỏ nhỉ?”

Lý Liệt không mắc hỡm: “Thật ra cô nương làm gì?”

Đường Mật ghét nhất người khác can thiệp vào việc của mình, khẩu khí liền làm găng ngay: “Xin lỗi, để ngươi đợi lâu, bất quá ta là người độc lập, không phụ thuộc vào ngươi, mong ngươi sau này khách khí một chút, ta không còn nghĩ vụ báo cáo việc của mình cho ngươi.”

Lý Liệt chưa từng thấy tiểu cô nương nào nói năng thần khí như thế, không chèn ép người ta, cũng không khắc bạc nhưng vẫn toát lên khí thế khôn tả. Đột nhiên y có cảm giác nếu còn giận thì chả hóa mình biến thành trẻ con giận lẫy, trầm mặc một lúc mới bảo: “Việc này là ngươi không đúng trước.”

Đường Mật hòa hoãn lại: “Là ta không đúng. Ta gặp người quen, nói chuyện vui quá quên cả thời gian. Xin lỗi.”

Cả hai bật cười, coi như bỏ qua hiểu lầm.

Lý Liệt tìm một bãi trống trong rừng gần dãy bậc đá, đốt lửa rồi làm thịt thỏ. Đường Mật ngồi giữa cơn gió xuân lành lạnh, đống lửa phả hơi ấm vào người quả thật dễ chịu, nó nhìn Lý Liệt thành thạo nướng thỏ, bóng in lên ánh lửa chập chờn, thoáng sau mùi thơm hấp dẫn khuếch tán trong không khí, lòng nó thư thả thầm nghĩ: Nếu không quay về thế giới cũ được, Lý Liệt đúng là nhân tuyển tốt để làm bạn trai, tuy tính tình hơi tệ nhưng không phải người ngang ngược, tuổi tác cũng chấp nhận được, võ công gia thế đều tốt, lại đang theo đuổi nó. Nhưng, ôi, nhưng… nhưng có những việc không thể tựa lừa mình.

Nó thở dài nằm xuống bãi cỏ, nhìn sao trời đến xuất thần. Thoáng sau, thần trí nó bị kéo về ảo ảnh hôm đó, ai cũng bảo đào hoa chướng như giấc mộng, tỉnh lại là quên nhưng nó lại nhớ rõ. Nó nhớ đến hai thiếu niên mặt mũi giống hệt nhau, đến gia đình đột nhiên bị cháy, còn cả Hoa Tuyền đang chạy. Lần này nó nhìn rõ Hoa Tuyền.

Hoa Tuyền mặc áo giáp ô kim, chạy nhanh trong mê cung, nó định gọi nàng ta nhưng không thành tiếng, đành bám theo. Sau cùng Hoa Tuyền chạy đến một tòa đài cao, quay lại cười đắc ý với nó, nụ cười cực kỳ cao hứng như bậc vương giả đạt được thắng lợi.

Trên thinh không gió thổi quay cuồng, rít lên như dạ quỷ, nó biết có việc không hay sắp xảy ra nhưng không thể mở miệng, chỉ biết nhìn Hoa Tuyền tuốt kiếm – cây kiếm ma nó biết, màu bạc, nhỏ xíu, có vỏ bằng da xích mãng, rồi Hoa Tuyền chặt đứt tay trái, tức thì máu phun lên không, rồi mưa máu tí tách rơi xuống.

Mắt nó bị mưa máu che mờ, thế giới trở nên mơ hồ trong màu đỏ, lòng bi thương vô vàn, hình như mọi việc đều do nó sai lầm. Thân thể nó dần mất đi hơi ấm, từng tấc từng tấc băng lạnh như đang đi về phía diệt vong. Lúc đó có người đi tới, nó không ức chế được, lao đến ôm chặt người đó nói: “Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta.”

Đột nhiên lúc đó nó nghe người đó bảo: “Dù ngươi làm gì sai thì ta cũng tha thứ. Ta đảm bảo sau này sẽ lo cho ngươi, nghĩ cho ngươi. Ngươi đắc tội với người ta thì ta thay mặt xin lỗi, ngươi làm việc gì xấu thì ta sửa chữa, Đường Mật, đừng khóc nữa được không?”

Ai nhỉ? Ta thấy ai trong ảo cảnh nhỉ? Nó mím môi, cố nghĩ lại giấc mộng đó, nhưng không nhớ ra gương mặt.

Đùi thỏ nướng cắt ngang dòng suy nghĩ, nó nhảy bật lên, đoạt lấy: “Vạn phần cảm tạ, thêm chút nữa thì ta chết đói mất.”

Lý Liệt ngồi dưới đất mỉm cười: “Đường Mật, hình như cô nương quen không nói thật.”

Đường Mật vừa gặm đùi thỏ vừa nghĩ: Sóng điện của ta và y đúng là không hợp, rõ ràng đấy chỉ là cách thậm xưng thôi mà. Nó bèn hỏi ngược: “Vậy ngươi hình như không tin người ta nói thật nhỉ?”

Thần sắc Lý Liệt lấp lóe trong ánh lửa, một lúc mới nói: “Vì những người ta tin nhất đều gạt ta.” Đoạn cúi đầu, lặng lẽ gặm đùi thỏ.

Nhất thời Đường Mật không biết nên nói gì, lại nằm xuống nhìn sao trời, hồi lâu mới nói: “Nếu thế, khi ngươi lớn hơn chút nữa, thử nghĩ xem vì sao họ làm thế, có thể tâm tình sẽ khá hơn.”

Đối phương không đáp, trong lúc trầm mặc, Đường Mật thấy một đạo ngân quang lướt qua đỉnh đầu về Ngự Kiếm đường, nó máy động tâm tư, đại khái đoán rằng Mục Hiển vừa từ sơn cốc về, liền nhíu mày, sẽ phải tìm cơ hội hiểu rõ chân tướng mới được.

Những ngày tiếp theo, Đường Mật bận chưa từng thấy, trừ học tập ban ngày và luyện công buổi đêm còn phải cùng Lý Lý chuẩn bị làm báo. Tệ nhất là công trình sửa chữa cơ quan ở Thuật tông cũng bắt đầu, nó buộc phải dành nhiều thời gian cho Chúc Ninh hơn, cùng y và Âu Dương Vũ gõ đông gõ tây ở Thuật tông, kiểm tra cơ quan ở mọi chỗ.

Ban đầu nó không hứng thú lắm với cơ quan chi thuật nhưng từ khi cùng Chúc Ninh kiểm tra các cơ quan cũ, dần dần nó cũng thấy môn này thú vị. Lúc đó nó mới nhận ra rằng môn học cơ quan liên quan đến nhiều tri thức như chất liệu học, hóa học, số học, cho đến ngũ hành bát quái, chứ không phải đơn giản là mấy thứ máy móc như nó vẫn tưởng. Thiết kế của các bậc tiền bối càng khiến nó tắc lưỡi khen ngợi. Ví như trong một thông đạo dài đằng đẵng, nếu cứ đi bình thường sẽ không chạm vào cơ quan, nhưng nếu sử dụng khinh công, khi nội lực không duy trì được nữa, khẽ đặt chân xuống để tá lực là sẽ chạm vào cơ quan, tên sẽ phun ra như mưa.

“Trừ phi luyện được ngự kiếm phi hành, bằng không khinh công có cao đến đâu thì qua thông đạo dài thế này tất phải đáp xuống một lần, dù nhẹ như lông hồng cũng sẽ khiến cho vạn mũi tên bố trí chung quanh cùng bắn ra, lúc đó người tá lực đang lơ lửng trên không, tránh cũng không được.” Chúc Ninh vừa mở tấm đá ở cuối thông đạo ra vừa giải thích.

“Vì sao vậy?” Đường Mật hỏi, cúi xuống mới phát hiện bên dưới tảng đá là miệng giếng hun hút.

“Xuống xem là biết.” Chúc Ninh nói xong, sai Đường Mật và Âu Dương Vũ buộc thừng vào người y rồi thả xuống.

Để hành động thuận tiện, Chúc Ninh lắp chân giả vào cái chân què, tuy lúc đi lại hơi chật vật nhưng gần như có thể tự đi đứng được, có điều xuống những nơi như miệng giếng này thì vẫn cần trợ giúp. Đường Mật và Âu Dương Vũ xuống cùng, phát hiện miệng giếng nối với phía dưới thông đạo, bên dưới đó là một đường hầm đầy cơ quan.

Chúc Ninh chỉ vào một cơ quan nói: “Con xem, nếu có người dụng lực đi trong thông đạo, cơ quan sẽ đóng lại ngay, cơ quan này nối với cơ quan phát động vạn tiễn, người đó đi bước thứ hai thì cơ quan thứ hai cũng đóng lại, tên bị giữ hơn. Cứ thế, người đó chỉ cần đi bình thường thì tên ngày càng bị giữ chặt, không thể bắn ra được.”

Lúc đó Đường Mật mới chợt hiểu: “Chả trách Mục điện giám vẫn bảo chúng con khi đi lên tam tông mà dùng khinh công là hành vi bất kính, tuyệt đối không được phép. Hóa ra dùng khinh công sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.”

Chúc Ninh chỉ vào một cần gạt khác trên cơ quan: “Con xem này, chỗ này để mở hoàn toàn, chỉ nối với một cần gạt còn nhỏ hơn sợi tóc, khẽ bị tác dụng lực là đóng lại. Rồi sẽ phóng tên dày đặc. Nhưng nếu cơ quan ngăn phóng tên ở đoạn trước bị tác động thì cần gạt này vô tác dụng. Vì lý do đó bước nào cũng cần mạnh mẽ, cơ quan sẽ không bắn tên ra còn dùng khinh công sẽ khiến cơ quan phát động, hiểu chưa?”

“Vâng, không chỉ thiết kế tinh xảo mà người thiết kế còn biết rằng người tôn kính Thục Sơn hoặc đệ tử Thục Sơn sẽ không dùng khinh công ở những chỗ này, còn kẻ sử dụng nhất định có âm mưu gì đó, đúng là kỳ diệu…” Âu Dương Vũ khen.

Đường Mật gật đầu, cúi xuống mượn ánh đèn mờ mờ quan sát những cơ quan kỳ diệu bố trí dày đặc trong đường hầm nhỏ hẹp, bất chợ say mê, thật sự thích môn cơ giới không có huyết nhục nhưng đầy trí tuệ này. Nó đi sau Chúc Ninh, học tập cách phát hiện hỏng hóc của cơ quan, lắng nghe tiếng đinh đinh đoong đoong vang trong đường hầm để nhận ra những khác biệt vi diệu. Hoặc nó khẽ chạm nào những cơ quan mẫn cảm, kiểm nghiệm xem cần khởi động có còn tốt hay không, dần dần nó chìm hẳn vào một thế giới cuốn hút.

Phi dực của Chúc Ninh đã đạt đến thí nghiệm sau cùng. Lần đầu tiên trông thấy phi dực, Đường Mật giật mình bởi giống hệt tàu lượn cá nhân, tuy nó không hiểu lắm về động lực học không khí nhưng đoán được rằng chỉ cần mượn sức gió là phi dực sẽ bay được trên không. Nên khi Chúc Ninh hỏi nó có thử bay được không, nó đáp ứng liền.

Thấy nó sảng khoái như vậy, Chúc Ninh đâm ra do dự, cân nhắc hồi lâu mới bảo: “Đường Mật, sư phụ nhờ con vì thể trọng của con nhẹ nhất nhưng con phải biết việc này nguy hiểm, chân ta đã hỏng mất một bên vì thế đấy. Ta chỉ hỏi con có đồng ý không chứ không phải sư phụ sai đồ đệ, con có thể cự tuyệt, cứ nghĩ cho chín.”

“Không sao, con cũng muốn nghe thử xem sao. Sư phụ, con cho là cách nghĩ của người đúng đắn, sẽ có một ngày sức mạnh mà những người bình thường cũng nắm vững được sẽ thay đổi thế giới.” Đường Mật đáp, ánh mắt đầy nhiệt thành.

Sắc mặt Chúc Ninh thoáng chốc hơi biến đổi: “Đường Mật, những lời này không được nói lung tung, biết chưa?”

Đường Mật biết Chúc Ninh muốn nói rằng những lời đó đi ngược với lý tưởng người Thục Sơn tôn thờ, thậm chí giống với những lời Ma vương nói, liền lắc đầu: “Con biết rồi, con chỉ nói với sư phụ thôi. Sư phụ, chúng ta thử tìm con dốc nào đừng dốc quá thử bay lên xem sao rồi hẵng thử ở vách núi. Ở dốc vừa phải, con có thể đeo phi dực vào rồi chạy xuống, luyện tập thuần thục rồi mới lên chỗ cao, tất không có vấn đề gì.”

Chúc Ninh hơi kinh hãi: “Đường Mật, quả nhiên ta không nhìn nhầm con, chủ ý được lắm.”

Ngày bay thử, Chúc Ninh và Âu Dương Vũ chế tạo xong xuôi mọi dụng cụ bay cho Đường Mật, kể cả giáp đồng và bảo vệ đầu gối, bên trong còn lót gỗ mềm đề phóng chấn động, cùng kính chắn gió mài từ thủy tinh, viền bằng da dê mềm mại nên khi đeo lên rất dễ chịu.

Cả ba đến một con dốc không đứng lắm, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy rồi mà Âu Dương Vũ vẫn tỏ ra lo lắng nhìn cái chân tàn phế của Chúc Ninh rồi nhìn Đường Mật: “Chi bằng chúng ta mời Cố tông chủ đến bảo vệ Đường Mật đi. Tông chủ có thể ngự kiếm phi hành, vạn nhất Đường Mật sơ sẩy trên không thì còn cứu được.”

Chúc Ninh ngẫm nghĩ: “Không phải sư phụ không nghĩ đến việc này nhưng tông chủ của chúng ta tuy biết chúng ta chế tạo phi dực song không ủng hộ. Đương nhiên tông chủ cũng hơn người khác nhiều, nếu là chưởng môn hoặc cố tông chủ Kiếm tông thì e rằng đã bắt chúng ta dừng lại. Nhưng mời tông chủ đến e rằng không ổn.”

Đường Mật xua tay: “Không cần thiết phải nói để làm khó tông chủ làm gì. Yên tâm, nơi này dốc nhẹ, cỏ lại dày, có dụng cụ bảo vệ, không vấn đề gì đâu.”

Nó đỡ tay lên vành phi dực, bắt đầu chạy nhanh xuống dốc lấy đà, cảm giác gió từ bách nổi lên, phi dực khổng lồ trên đầu bắt đầu bay dần, nó thuận thế hai chân rời mặt đất liền cho luôn đùi vào đai đeo, thân thể cân bằng, phi dực quả nhiên đằng không vút lên, đưa nó ổn định lên thinh không.

Sau một giây, nó mới xác định được mình thật sự đã bay lên, cảm giác khác hẳn cưỡi hồn thú hoặc phi kiếm. Nó ở trên không có cảm giác không chân thực, những lúc đó không khống chế được gì còn bây giờ lại là chính mình, chỉ có điều đang bay trên không bằng tấm thân máu thịt. Cán cầm trong tay có thể điều chỉnh góc độ của phi dực để đổi hướng, thân thể cần cảm tri sắc bén để nắm bắt hướng di chuyển của dòng khí, mượn sức gió hòng bay lên cao hơn. Ngự phong, đây chính là ngự phong, nó nghĩ vậy rồi cúi xuống, kêu to hưng phấn.

Một bóng màu lam lọt vào tầm mắt, tuy không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần qua dáng vẻ tiêu sái đứng trong gió, nó biết ngay là Cố Thanh Thành. Nó biết nơi này người Thục Sơn thường không đến, chợt nghĩ: Có phải người đó không yên lòng về ta?

Ý niệm lướt qua trong lòng, Đường Mật cố gắng nhìn rõ thần tình người đó nhưng xa quá nên nó không rõ, thậm chí không xác định được có phải người đó đang quan sát nó không nữa, bất giác buồn thiu.

Mấy ngày sau đó, mỗi lần nó tập luyện ở dốc, khi bay lên không vẫn nhìn thấy thân ảnh Cố Thanh Thành tại chỗ nào đó. Vài lần như vậy, nó dần khẳng định, biết y ít ra cũng lo lắng cho nó xảy ra vấn đề gì với phi dực. Nhưng ý nghĩ này lại dẫn đến suy tư khác, có phải y quan tâm đến phi dực như thế thì ít nhất một phần là vì người đeo phi dực là nó chăng?

Cả chục ngày sau, dù là đeo phi dực bay lên hay hạ xuống thì nó đều thành thạo, càng nhuần nhuyễn hơn trong việc mượn sức gió, lúc đó chn mới quyết định thử bay từ dốc cao. Hôm đó đẹp trời, sức gió vừa phải, vách núi chn chọn cũng rất thích hợp, trên vách không hề có cây cối hay bụi gai mọc, hoàn toàn không cần lo lắng lúc bay xuống bị cành lá gây thương tổn. Đường Mật đứng trên vách, đỡ vào cần điều khiển phi dực, ngoái lại nhìn Chúc Ninh và Âu Dương Vũ đang đầy mong chờ đứng sau lưng, cả hai cùng đượm nụ cười nhiệt tình, như đợi chờ con ưng non chính tay nuôi dưỡng lần đầu sải cánh bay cao. Đường Mật biết cả hai không hiểu nhưng vì xúc động nên nó vẫn xòe tay thành chữ V rồi quay đi hít sâu, đạp mạnh hai chân, cùng phi dực lao xuống vách núi.

Đầu tiên nó cấp tốc hạ xuống, cảm giác mất đi trọng lực hơi khó chịu, theo ý thức nó tìm bóng dáng Cố Thanh Thành, nhưng lúc đó phi dực đã no gió, sức mạnh hùng hồn nâng nó vút lên.

Tiếng gió rít vù vù bên tai, tiếng chn và Âu Dương Vũ hoan hô vọng đến, nó khống chế phương hướng ổn định đoạn ngoái nhìn cả hai. Không ngờ lúc lướt qua đầu họ, cả hai cùng giơ tay hình chữ V lên khiến nó bật cười ha ha, cơ hồ muốn nhảy xuống ôm lấy hai người khả ái.

Sức gió ở vách núi vượt xa dốc thoải, dòng khí từ sơn cốc thổi ra và làn gió lướt ngang đỉnh núi cũng khác nhau, Đường Mật đổi hướng theo từng làn gió, thoải mái lợi dụng sức gió mà ngao du, tự do tự tại như con cá trong làn nước.

Trên một vách đá khác, nó thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc đó, chợt lòng muốn cất cao tiếng hát. Lúc này nó nhận ra mình cũng có người quan tâm, cũng có việc muốn làm, có người để thích, thế giới này thật hoàn mỹ.

“Vạn dặm trời cao trong văn vắt, thiên địa mênh mông mặc sức bay.” Nó thỏa sức thét to trên nền trời xanh biếc.

Đột nhiên một dòng khí hùng hồn theo hướng gió ập tới, nó vội điều chỉnh góc độ phi dực, bay ngược với dòng khí. Nhưng thoáng sau, dòng khí lại đổi hướng, nó thầm kêu khổ, biết gặp phải khí xoáy, vội vàng điều chỉnh phi dực hòng thoát ta, ai ngờ luồng khí mạnh không ngờ, càng lúc càng hút nó vào trung tâm luồng gió.

Nó biết nếu bị hút vào, mình sẽ không thể khống chế được phi dực nên liên tục điều chỉnh, cố đối kháng với làn gió. Đang lúc cuống quýt, nó chợt cảm giác thân thể được đỡ lấy, hóa ra Cố Thanh Thành đã ngự kiếm phi hành đến bên, đỡ lấy eo nó. Sắc mặt y nghiên túc, trầm giọng bảo: “Mau buông tay, khô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play