Đường Mật đánh giá nam tử kỳ dị đang đứng trước mặt, thầm nhủ: Nếu theo diện mạo của y, dù già cũng cỡ ba mươi bảy, ba mươi tám, tất nhiên có những người trẻ hơn tuổi, dẫu thực tế tuổi y ngoài bốn mươi, tuổi đó tối đa cũng chỉ ngang với chưởng môn, sao lại sư phụ của người được? Nhưng đầu tóc nam tử này trắng muốt, nếu không lớn tuổi sao tóc lại có màu như thế? Lẽ nào võ công đạt đến cảnh giới nhất định sẽ xảy ra hiện tượng hạc phát đồng nhan?

Nam tử đó thấy ba đứa nhìn mình đầy mê hoặc, cũng không muốn giải thích nhiều, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Mấy nhóc, ta không muốn làm khó các ngươi, ta đến Vong Ưu phong để tìm nhánh cỏ Đồng quản đầu tiên chuyển màu đỏ, nhưng các ngươi tìm được rồi, nếu muốn bán cứ nói giá ra đi, bao nhiêu ta cũng trả.”

Tuy nam tử cho rằng khẩu khí của mình rất hòa hoãn nhưng không biết rằng tính cuồng đã ngấm vào xương tủy, ngữ khí ấy lọt vào tai người khác mang ý vị tất sẽ lấy được, không cho phép từ chối. Hơn nữa y phạm một sai lầm lớn, nói cho chính xác là hai sai lầm. Thứ nhất là gọi thiếu niên đang độ là nhóc, thứ hai là gọi thanh niên bị quay về tuổi thiếu niên là nhóc. Nên cả ba “nhóc tì” đều tỏ ra bị chạm nọc, nhìn y với vẻ khiêu chiến, cơ hồ đồng thời kêu lên: “Không bán.”

Người đó không ngờ lần thứ hai lại bị từ chối gọn gàng như vậy nhưng không giận mà cười hỏi: “Vì sao, có phải trong các ngươi có kẻ thích người khác, cần nhánh cỏ tặng cho người ta?”

Ba thiếu niên nhìn nhau rồi Trương Úy đáp với vẻ thành thật cực độ: “Không có. Chỉ vì một người bạn của bọn vãn bối thích người khác, bọn vãn bối muốn giúp đỡ người bạn đó.”

“Vậy thế nào mới cho ta nhánh cỏ nhỉ?” Nam tử lại hỏi.

“Không thế nào cả, nhánh cỏ này rất quan trọng với bạn của bọn vãn bối.” Trương Úy cự tuyệt thẳng thừng.

Nam tử lại nhìn thiếu niên ngây ngô đó, phát giác muốn đối phó với trẻ con thành thật kiểu này quả thật phiền phức, nếu cướp thì dễ nhưng xem ra ba đứa đều là kiếm đồng Ngự Kiếm đường, y không thể ra tay được. Thoáng chốc, y nảy ra một kế, lại hỏi Trương Úy: “Ta hỏi ngươi, nếu ngươi có hai người bạn, nhánh cỏ này đối với cả hai người đó đều quan trọng thì ngươi cho ai?”

“Nếu thật sự đều quan trọng, lại không thể chẻ cỏ Đồng quản làm đôi, chỉ đành không cho ai cả.” Trương Úy đáp, nó ngẫm nghĩ liền nhận ra không ổn, lại bảo: “Không được, thế thì không giúp được ai cả, chi bằng để ai đến trước sẽ lấy được.”

“Hay, Tạ Thượng ta hôm nay sẽ kết giao bằng hữu với các vị, tiểu huynh đệ, ta đến trước vậy có thể lấy trước chăng?” Tạ Thượng dứt lời liền thò tay ra trước mặt Đường Mật.

Đường Mật tất nhiên không dễ bị bắt nạt như thế, nó ngoẹo đầu, cười nheo mắt: “Tạ đại ca, kết giao bằng hữu đương nhiên khả dĩ, chỉ e quý nhân hay quên nhiều việc, tương lai không nhớ ra mấy vị bằng hữu trẻ con này, chi bằng đại ca cho bọn tiểu muội tín vật, được chăng?”

Tạ Thượng đáp gọn: “Được.” Liền cởi cây quạt đưa cho nó.

Bạch Chỉ Vi chợt đưa tay ngăn lại, nhướng đôi mày dài lên nói: “Tín vật cũng không thể tin được, chi bằng thề thì hơn. Hôm nay mấy người chúng ta kết làm bạn bè, nếu tương lai ông vi phạm đạo nghĩa bạn bè, thì người nhận cỏ Đồng quản của ông sẽ…”

Tạ Thượng cả kinh, phất tay áo, Bạch Chỉ Vi ngồi phệt xuống bậc đá, y nói: “Nhóc con, đừng có không biết tốt xấu chứ, nếu không phải nể các ngươi nhỏ tuổi, dù là hậu bối thì lý nào ta lại phí công với các ngươi như thế?”

Bạch Chỉ Vi đứng dậy, không hề kinh hoàng, khẩu khí vẫn bình thản: “Nào có phí công của ông chút nào, chẳng qua là giả ý kết giao bằng hữu với bọn ta, bày trò lừa gạt mà thôi. Lấy cây quạt đó ra gạt gẫm, tương lai ông không thừa nhận cũng có sao đâu. Ông là nam tử hán đại trượng phu, cứ đường hoàng cướp đoạt còn ra vẻ hơn thế này nhiều.”

Tạ Thượng nào ngờ cô bé này còn nhỏ nhưng mồm miệng sắc bén như vậy, không nén được lửa giận trong lòng toan bước tới thì lại thấy thằng bé bảo: “Bạch Chỉ Vi, đừng nói Tạ đại ca quá đáng như vậy.” Rồi gã quay lại nói: “Tạ đại ca, đệ tên Trương Úy, đây là Bạch Chỉ Vi và Đường Mật cùng tổ với đệ, cả bọn đang tu luyện ở Trí Mộc điện. Đệ thấy Tạ đại ca hình như rất cần cây cỏ này, vậy tặng cho đại ca. Vốn người ta kết giao bằng hữu tất phải trong lòng vui vẻ, hòa hợp tình cảm mới được. Những thứ như tín vật, thề độc khiến tình bằng hữu chỉ tổ hỏng mất mà thôi, đệ thấy không cần đâu.”

Tạ Thượng thấy gã nói chân thành đến thế, nhớ lại ban nãy mình bày trò, đâm ra lúng túng, cả đời y tự nhận bất phàm, hôm nay chỉ vì tâm tư gửi hết lên nhánh cỏ Đồng quản, lại không bằng cả trẻ con, y bèn nói: “Hảo, đa tạ, nhất định ta phải kết giao với vị bằng hữu nãy.”

Lúc đó, Đường Mật vẫn cười nheo nheo cạnh đó mới lên tiếng: “Tạ đại ca, cỏ Đồng quản tặng cho đại ca nhưng có thể đáp ứng tiểu muội một việc chăng?”

“Ngươi nói đi là việc gì?”

Đường Mật chỉ vào Trương Úy: “Chỉ điểm, chỉ điểm võ công cho y.”

“Được, ta xong việc sẽ đến.” Tạ Thượng đáp không cần nghĩ.

Đợi khi Tạ Thượng khuất bóng, Trương Úy mới nói: “Bạch Chỉ Vi, ta biết ban nãy ngươi có ý tốt nhưng như thế không khỏi quá nhỏ nhen. Hơn nữa, nếu y thật sự nổi giận mà xuất thủ thì làm sao?”

Không ngờ Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cùng cười, Đường Mật ung dung buông lời: “Chỉ Vi xem đi, Trương Úy và hai chúng ta đúng là hợp nhau.”

Trương Úy ngẩn người không hiểu, Đường Mật mặc kệ gã, kéo Bạch Chỉ Vi xuống núi, Trương Úy đành theo sau nghe hai cô bé trò chuyện huyên thuyên.

“Sao ngươi lại biết nhất định võ công của y bất phàm?”

“À, dám gọi thẳng tên họ chưởng môn, chắc không thể kém được.”

“Ngươi lớn mật thật, thật sự không sợ y đánh hả?”

“Không, từ đầu y đã không cướp, chắc chắn không phải đại ác nhân, ít nhiều gì cũng còn tự trọng thân phận. Hơn nữa còn cả Trương đầu to, sao y lại động đến ta? Còn ngươi, sao lại biết y nhất định sẽ đồng ý?”

“À, y muốn lấy cỏ Đồng quản như vậy, lấy được thì có vui không? Hơn nữa ai bảo Trương đầu to khả ái như thế, y cự tuyệt mà được sao?”

Trương Úy theo sau không thể chen lời, tựa hồ vĩnh viễn là thế, gã không thể theo kịp suy nghĩ của hai cô bé, nhưng không hiểu sao trong lòng vô cùng khoái hoạt, thật sự khoái hoạt.

Những ngày sau đó, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi vì phải luyện tập sư hí và hoàn thành các môn học nên rất bận rộn. Trương Úy đâm ra cô đơn, gã có thói quen một mình luyện công buổi tối, nên cũng không thấy tịch mịch lắm. Tối đó, một mình gã luyện kiếm dưới chân bức tường phía sau Trí Mộc điện, chợt bên tai vang lên tiếng người: “Tiểu huynh đệ, vẫn khỏe chứ?”

Gã ngoẹo đầu nhìn, Tạ Thượng đầu bạc áo đen đang đứng trước mặt. Lúc đó ánh trăng như lụa, y đang đứng giữa ánh trăng, toàn thân khẽ phát sáng, có điều thần sắc bình thản, không còn vẻ phong lưu như lúc mới gặp, ngược lại có đôi phần tịch mịch như vầng trăng cô đơn trên cao.

“Tạ đại ca đến rồi, có tặng được cỏ Đồng quản cho người mình thích chăng?” Trương Úy vui vẻ hỏi.

Tạ Thượng xịu mặt: “Đừng nhắc đến việc đó nữa, tiểu huynh đệ, hôm nay ta đến chỉ điểm võ công cho đệ. Ngày lễ thọ sắp đến rồi, lúc đó trên núi đông người lắm, ta lại không thích náo nhiệt, ngày mai sẽ đến bái tế Đọa Thiên đại nhân trước rồi đi. Nào, luyện Hồi Phong kiếm pháp một lượt cho ta xem.”

Trương Úy hiểu rằng chuyến đi này của Tạ Thượng không dễ dàng, liền không nói nhiều, chăm chú diễn luyện Hồi Phong kiếm pháp một lần. Tạ Thượng xem xong liền nhíu mày: “Vị điện phán nào dạy đệ kiếm pháp này?”

“Dạ, Tuyên điện phán.”

“Tuyên Di là cao thủ bản môn, sao lại dạy đệ kiếm pháp kiểu này nhỉ?” Tạ Thượng không hề khách khí.

May mà Trương Úy quen bị đả kích, không lấy đó làm điều mà hỏi thẳng: “Tạ đại ca, kiếm pháp của tiểu đệ sao ở chỗ nào, cứ nói thẳng đi.”

“Tuyên Di nói như thế nào?”

“Tuyên điện phán bảo tam lực của đệ thủy chung không thể hợp lại, tâm bất ngự kiếm, lực không đạt đến tâm.”

“Nói không sai, nó giúp đệ chỉnh sửa kiểu nào?”

“Tuyên điện phán bảo vấn đề là tâm lực của đệ quá yếu, nên dạy đệ cách tăng cường tâm lực.”

Vẻ mặt Tạ Thượng hiện lên nét trầm tư, một chốc sau mới nói: “Nói như thế, sau khi đệ huấn luyện tâm lực thì tiến bộ thến nào?”

Trương Úy cắn môi, do dự một chốc rồi hạ quyết tâm lên tiếng: “Tạ đại ca, đệ không biết tâm lực là gì, hoàn toàn không có cảm giác.” Nói xong, bên tai gã tựa hồ vẫn nghe thấy tiếng cười nhạo như năm xưa, lúc gã lần đầu tiên nói thế.

Tạ Thượng không cười, vẻ mặt thoáng qua nét nghi hoặc, rồi xòe chiết phiến ra quạt.

Trương Úy nhìn y với vẻ nghi hoặc, dần dần gã phát hiện trên không có cánh hoa đào trắng nhạt rơi xuống. Hoa đào ở đâu ra? Lúc đó gã mới phát hiện mình đang đứng trong khu rừng hoa đào trắng sâu thẳm, còn Tạ Thượng không biết đã biến mất đi đâu.

Không trung xao xác hoa rơi, lúc như cuồng phong thổi tan cánh bướm, lúc dịu dàng như bông gạo tháng Ba. Thoáng chốc, Trương Úy cảm giác màn cánh hoa ngợp trời đó tựa hồ muốn nói gì đó với gã nhưng sau cùng gã chỉ nhìn thấy hoa đào, hoa đào trắng nhạt.

Gã chợt hiểu đó là ảo giác, hoa đào nở rộ lúc ban đầu, dệt thành một màn náo nhiệt giữa đất trời, nhưng sau rốt vẫn chỉ là hoa đào mà thôi. Là hoa đào rồi sẽ tàn, gã nghĩ vậy nên thở dài.

Thế giới trở lại nguyên dạng cùng tiếng thở dài đó, Tạ Thượng đứng cách gã vài phân, thần tình có phần cao thâm mạc trắc.

“Tiểu huynh đệ, ban nãy thấy gì?” Tạ Thượng nhìn thẳng, không để ánh mắt Trương Úy tránh đi.

“Hoa đào, chỉ có hoa đào thôi, ồ, có một tích tắc đệ thấy hoa đào như muốn nói với mình gì đó, nhưng sau cùng không hiểu gì, chỉ thấy hoa đào, Tạ đại ca vừa thi triển ảo thuật, đúng không?” Trương Úy đáp thành thật.

Tạ Thượng gật đầu: “Đó là đào hoa chướng, mỗi người đều nhìn thấy gì đó, ta muốn nói đến thứ ngoài hoa đào ra.” Nói đến đây, y lộ vẻ nghi hoặc, thò tay ra, ngón tay dài mảnh hữu lực đặt lên ngực Trương Úy, tiếp lời: “Nơi này rõ ràng rất sáng láng, cảm giác được hoa đào muốn nói gì đó, vì sao sau cùng lại chỉ thấy mỗi hoa đào?”

“Vì chỉ là hoa đào.” Trương Úy đáp, gã cùng nghi hoặc nhìn Tạ Thượng, không hiểu vấn đề là ở đâu.

Tạ Thượng xòe tay mỉm cười, giải thích: “Nếu là hai bằng hữu của đệ, nhất định nhìn thấy rất nhiều, tâm lực của chúng đủ mạnh sẽ phá giải được ảo giác này, không đủ mạnh sẽ trầm luân trong đó. Không chỉ chúng mà đại đa số người trên đời đều thế, chỉ là tâm lực càng mạnh thì tốc độ hóa giải càng nhanh. Còn đệ từ đầu đến cuối chỉ thấy hoa đào, người như thế ta chưa từng gặp, chỉ nghe nói là có một người.”

“Ai?” Trương Úy buột miệng.

Tạ Thượng nhìn về Thục Sơn sừng sững trong bóng tối xa xăm, khóe môi mỏng khẽ động: “Đọa Thiên đại nhân.”

Trương Úy ngẩn người, nhất thời không thể hoàn toàn minh bạch hàm nghĩa của câu trả lời.

Tạ Thượng quay mặt lại: “Ý ta là có lẽ đệ mang trong mình trái tim rất mạnh mẽ, rất kiên định, rất trong trẻo.” Rồi y đặt tay lên cổ tay Trương Úy, gã liền càm giác một làn chân khí mảnh như tơ chảy vào, liên tục lưu chuyển khắp ngũ tạng lục phủ. Hồi lâu, Tạ Thượng lại tỏ vẻ nghi vấn: “Đệ tu luyện ở điện nào? Được mấy năm rồi?”

“Trí Mộc điện, luyện hai năm rồi, chưa qua được kỳ điện thí nào.” Trương Úy ấp úng.

“Luyện hai năm mà nội lực như vậy, nhất định đệ khắc khổ lắm nhỉ?”

“Vâng, sớm tối mỗi ngày đệ đều không dám lơ là.”

“Đáng tiếc,” Tạ Thượng buông tay: “Tiếc là tam lực của đệ không thể dung hợp, cuối cùng cũng vô dụng thôi. Cùng như một cái ấm trà vòi hẹp, bên trong đầy tràn mà không thể rót ra.”

“Đại ca cho rằng nên làm thế nào?” Lần đầu tiên Trương Úy nghe một người nói thế về mình, không phải tư chất của gã tầm thường, trong lòng chợt dấy lên hi vọng và niềm vui khó tả bằng lời, xen lẫn với âu lo.

“Lần đầu tiên ta thấy tình trạng này, kỳ thật đệ không hợp với việc được dạy chung, nên có người dạy riêng, như thế có lẽ đệ sẽ thành cao thủ siêu việt, có đồng ý rời Thục Sơn theo ta không?” Tạ Thượng hỏi.

Trương Úy động lòng, nhưng rồi bao người bao việc dâng lên như nước triều, gã trầm mặc hồi lâu, sau cùng đáp: “Không, đa tạ ý tốt của đại ca, nhưng đệ muốn ở lại Thục Sơn.”

Tạ Thượng nhìn gương mặt trẻ trung kiên định trong bóng tối, biết trong lòng gã chứa chất kiên trì cùng cố chấp, nên không hỏi nhiều: “Vậy được, tùy đệ, ta tạm thời nghĩ lấy một vài cách chỉnh sửa lối mòn võ công không ra gì của đệ. Nhưng đó đều là cách sửa chữa vỏ ngoài chứ không phải bản chất, không giải trừ được vấn đề tam lực không hợp được, khó lòng thành tài.”

Trương Úy cung kính thi lễ thật sâu: “Đa tạ Tạ đại ca, như vậy cũng khiến đệ cảm kích bất tận.”

Tạ Thượng đưa tay đỡ, mặt hiện lên nụ cười cao thâm khó hiểu: “Đừng đa tạ, phải cảm tạ hai vị bằng hữu giảo hoạt của đệ. Nếu không có họ, Tạ Thượng ta sao lại dễ dàng đồng ý chỉ điểm võ công cho người khác.”

“Hóa ta Tạ đại ca đã hiểu hết.”

Tạ Thượng ngửa mặt cười vang: “Khoảnh khắc đáp ứng xong thì ta không hiểu nhưng thoáng sau là hiểu.” Rồi y rỏ ra rất trịnh trọng: “Bất quá, hôm đó ta chỉ chuẩn bị chỉ điểm cho đệ một đêm, không thể coi là đã thực hiện lời hứa. Hôm nay ta quyết định dạy đệ thêm mấy ngày, không phải vì họ.”

Trương Úy chợt thấy rằng ánh mắt Tạ Thượng nhìn mình chằm chằm sâu tựa biển, phảng phất xuyên thấu chính gã, nhìn về nơi nào xa thẳm: “Ta chỉ nghĩ tương lai có ngày Ngân Hồ Tạ Thượng ta sẽ lấy làm vinh dự vì được xưng huynh gọi đệ với Trương Úy tiểu đệ.”

Nhiều ngày sau, Trương Úy tìm được cơ hội kéo Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đến một nơi yên tĩnh, dùng thái độ thành khẩn và thành thực nhất nói với hai cô bé: “Mấy tối này Tạ Thượng đều chỉ điểm cho ta, ta muốn đa tạ hai cô, nếu không có hai cô bày kế, y sẽ không dạy ta đâu.”

Đường Mật chuẩn bị về ngủ bù, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc vỗ vai Trương Úy, kiên nhẫn nói: “Đầu to, ngươi đánh giá hai chúng ta cao quá, chúng ta không phải thần tiên, không thương lượng trước thì lấy đâu ra kế với sách. Bất quá bọn ta tâm cơ linh hoạt, hiểu được tình huống mà thuận nước đẩy thuyền thôi, ngươi ngàn vạn lần đừng sùng bái bọn ta.”

Bạch Chỉ Vi chỉ thở dài: “Bằng hữu không cần dùng lời nói, đã tự hiểu nhau, chút việc nhỏ nhặt đó đâu cần kế mưu. Ngươi đúng là ngốc hết thuốc chữa.”

Đoạn cả hai vội vàng đi luôn, để lại Trương Úy chìm trong suy tư: Ta, thật ra có phải bằng hữu của họ không? Sao ta lại có thể tự hiểu được như họ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play