Nhậm Thanh Phong lộ rõ vẻ vui mừng nhặt ngọc đồng lên lau hết bụi. Ngọc đồng lộ ra diện mạo màu đen. Sau đó hắn đặt ngọc đồng lên trên trán với vẻ hơi căng thẳng, dùng thần thức để kiểm tra một cách tỉ mỉ.

“Liễm Linh Thuật?” Nhậm Thanh Phong kiểm tra xem nội dung của ngọc đồng, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ. Tiếp tục xem tiếp, Nhậm Thanh Phong lại có chút phấn khởi.

Thì ra Nhậm Thanh Phong phát hiện ra rằng, điều này cũng chính như là bên trong ngọc đồng được tìm thấy ở góc, thật sự bất ngờ lại cất trữ một loại quyết pháp kỳ lạ, mà loại quyết pháp kỳ lạ này chính là “Liễm Linh thuật”.

Loại “Liễm linh thuật” này cũng giống như tên của nó, sau khi tu luyện, có thể ấn giấu một phần dao động linh khí trên người tu sỹ. Điều đó dẫn đến việc tu vi của tu sỹ được biểu hiện ra thấp hơn hẳn tu vi thực tế. Thậm chí nó còn lừa gạt được sự điều tra thần thức của tu sỹ cấp cao trong phạm vi hai cảnh giới nhỏ, cùng với đó sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ khi đối đầu với địch.

Hơn nữa, nếu thần thức của tu sĩ mạnh mẽ, hiệu quả ẩn náu càng rõ ràng. Hơn nữa, “Liễm linh thuật” này, tuy thực dụng như vậy, nội dung thực sự của nó lại không hề phức tạp tẹo nào, chỉ là một vài kỹ năng đặc biệt của việc vận dụng linh lực. Mặt khác, pháp quyết này cũng rất dễ tu luyện.

“Hay thật, “Liễm linh thuật” này tuy thực chất chỉ có thể coi là một môn pháp thuật nhỏ của việc vận dụng linh lực. Nhưng cách dùng lại kỳ diệu, lại có thể ấn nấp tu vi chân thực của tu sỹ. Thực tế nếu để thoát thân, đột kích bất ngờ đều cần đến bí quyết công pháp kiểu này. Lần này ta có được pháp thuật này, nhất định phải tu luyện mới được. Sau khi thi triển cái này nếu đem dùng với những pháp quyết mà ta tu luyện trước đây thì tiêu hao khá nhiều linh lực; thực chất chúng đều là pháp thuật mang tính chất tấn công với uy lực thông thường, cần phải vận dụng linh hoạt vào thực tế” Nhậm Thanh Phong xem xong ngọc đồng, kế đó nghĩ cách lưu trong tiềm thức, chỉ thấy khối ngọc đồng màu đen ghi chép “Liễm linh thuật” đột nhiên biến mất vô tung.

“Ơ! Hay là trên mặt khối ngọc đồng đều không có cấm chế? Hừ, nếu như thế này, thì là tốt rồi. “Liễm linh thuật” này càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa, còn có thể tiết kiệm một viên linh thạch trung phẩm để khắc chế.” Nhậm Thanh Phong thấy ngọc đồng bị mất tích, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Có “Liễm linh thuật” này, lại đeo lên mặt nạ được luyện thành bởi viên thạch kia. Ta có đi ra ngoài ăn trộm hay giết người, sẽ không bị người khác nhận ra. Ít nhất thì tu sỹ dưới tu vi linh tịch tiền kỳ sẽ không tài nào phát hiện được tu vi và thân phận của mình!” Nhậm Thanh Phong tiện tay thu về khối ngọc đồng màu đen mới phát hiện đó, rồi vuốt ve nó trong túi trữ vật ở bên hông. Trong lòng hắn đột nhiên nảy ra ý nghĩ có chút tà ác.

“Bí quyết pháp thuật kỳ lạ như thế này, chẳng nhẽ nó thật sự dùng để ăn trộm? Cũng không biết vị tu sỹ tiền bối nào đã sáng tạo ra? Chẳng nhẽ là pháp quyết từ hơn vạn năm trước của ma đạo lưu truyền lại? Thế tại sao nó lại ở trên tầng hai Tàng Thư Các ở Huyền Dương Môn chứ? Thôi không nghĩ nhiều nữa, kỳ thuật như thế này ta hãy tạm lưu giữ lại, đợi đến khi quay về rồi từ từ cân nhắc vậy!”.

Nghĩ như vậy, trong lòng Nhậm Thanh Phong thầm nhẩm tính thời gian, sau đó sắc mặt hờ hững bước ra ngoài Tàng Thư Các. Khi ra ngoài, hắn đứng trên hành lang, quay đầu nhìn lại Tàng Thư Các “Đan khí”, sau đó bóp chặt linh phù rồi bước vào gian Tàng Thư Phòng “Trận pháp” cuối cùng.

“Ba ngày này cứ coi như là công toi rồi?” Ba ngày sau, Nhậm Thanh Phong đúng giờ bước ra khỏi tàng thư phòng “Trận pháp”. Hắn quay đầu lại nhìn, khẽ thờ dài.

Đúng như Nhậm Thanh Phong đã dự liệu trước đó, Ba ngày cuối cùng này, đối mặt với rất nhiều ngọc đồng trận pháp trong tàng thư trận pháp, Nhậm Thanh Phong không hề biết bản thân đang tìm cái gì. Mà cuối cùng chang cũng chỉ tùy ý cầm một khối ngọc đồng được ghi chép lại “bách khoa toàn thư trận pháp luyện khí cơ bản”. Đợt bế quan đọc sách lần này ở tầng hai Tàng Thư Các đành kết thúc.

“Sao vậy? Vị sư đệ này? Có phải là thời gian đọc sách trôi qua nhanh quá, khiến đệ cảm thấy vô cùng luyến tiếc hay không? Có phải ngươi cảm thấy bản thân như lãng phí quá nhiều thời gian, lại toàn xem quá nhiều ngọc đồng không có ích? Đừng lo, chỉ cần bỏ thêm ra khoảng mấy viên linh thạch trung phẩm, đệ có thể tiếp tục vui vẻ xem thêm vài ngày nữa. Nhưng thông qua lần này, đệ cũng nhất định có thể tìm được ngọc đồng khiến cho bản thân mình hài lòng.

Nhậm Thanh Phong vừa lẩm bẩm nói dứt lời. Một âm thanh vừa có chút quan tâm vừa có sự mệt mỏi, lại có say mê, được truyền đến một cách rõ ràng từ chỗ đăng ký.

“Vị sư huynh này chỉ vì lợi ích linh thạch, thái độ trước sau không ngờ có sự thay đổi lớn như vậy! Thật giống như một thương nhân trong thế tục vậy, thực sự khiến người ta khâm phục!” Nhậm Thanh Phong vừa nghe thấy âm thanh đó, thì biết được rằng chắc vẫn là ông lão mặc áo xanh vẫn luôn ở chỗ đăng ký phục vụ, lão đang nói chuyện với hắn. Nhưng lúc trước tiếng nói của ông lão này lại lạnh lung, hiện tại không hề giống với trước đây một tháng.

“Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở. Nhưng bụng tại hạ đói quá rồi, không cần tiếp tục xem thêm nữa!” Lúc đó trong lòng Nhậm Thanh Phong đầy cảm xúc, mặt mỉm cười, vừa bước đến chỗ đăng ký, vừa trêu chọc nói.

“Khà khà, vị sư đệ này vào đây nhanh, để cho sư huynh đây đánh bóng xong bốn khối ngọc đồng mà đệ đã tìm thấy trước đã rồi sau hãy nói.” Ông lão nghe Nhậm Thanh Phong nhạo báng như vậy mà không hề tức giận, mà lại vừa cười vừa trả lời. Đương nhiên bốn khối ngọc đồng trong lòng Nhậm Thanh Phong đã bị ông lão áo xanh phục vụ này phát hiện ra.

“Quả nhiên tu vi của sư huynh cao thâm tại hạ khâm phục!” Nhậm Thanh Phong bước vào chỗ đăng ký, thu lại nụ cười, cố làm ra vẻ lạnh lùng nói. Thực ra đối với việc ông lão dùng thần thức để kiểm tra đồ trên người mình, Nhậm Thanh Phong không quá đặc biệt chú ý. Chỉ là lúc đó hắn muốn che đi khối ngọc đồng do bản thân thu hồi được đó. Cho nên hắn mới cố ý làm ra vẻ chậm chạp, để làm di chuyển sự chú ý của ông lão.

“Sư đệ chớ trách, đợi lão đánh bóng xong ngọc đồng, lão phu còn có món đồ tốt giữ lại cho đệ đó!” Ông lão đứng ở phía sau chiếc bàn đá nói một cách ngượng ngùng. Khi nói đến bản thân mình có món đồ tốt, sự ngượng ngùng trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt đầy say mê. Lão nói là có món đồ tốt đặt biệt giữ lại cho Nhậm Thanh Phong, thực ra chính là có món đồ muốn bán ra mà thôi.

“Hứ, sư huynh có món đồ gì thế, nếu không ngại thì hãy mang ra xem trước đã rồi nói sau.” Nhậm Thanh Phong thấy vị sư huynh này, hình như không hề phát hiện ra bản thân đã cất “Liễm linh thuật” vào trong túi trữ vật. Ngay sau đó hắn cũng không hề nói đùa nữa, liền đưa ra bốn viên ngọc đồng cần đánh bóng, rồi nói một cách nghiêm túc.

Đối với món đồ tốt mà vị sư huynh này nói đến, Nhậm Thanh Phong thực sự rất tò mò. Nếu vị sư huynh này thực sự đưa ra món đồ nào đó thích hợp với bản thân, chỉ cần giá cả không quá đắt, thì tiêu tốn một chút linh thạch thì cũng có thể được.

“Uh, “Bách khoa toàn thư pháp trận luyện khí cơ bản”, “Bách khoa toàn thư phương thuốc luyện đơn thường dùng cơ bản”, “Nhập môn luyện khí luyện đơn”, “Sơ lược kiến thức cơ bản luyện đơn”. Sư đệ tinh tường lắm, đây là bốn viên ngọc đồng đánh bóng xong, tất cả là bốn viên linh thạch trung phẩm, sư đệ đệ kiểm tra trước rồi hãy thu hồi lại.” Ông lão chỉ tùy ý dùng thần thức kiểm tra bốn viên ngọc đồng này, rồi liền thu hồi lại. Tiếp sau đó lão lại đưa ra bốn viên ngọc đồng trống rỗng màu trắng, thoáng một cái đã đánh bóng xong. Cuối cùng lão đưa ra bốn viên ngọc đồng đã đánh bóng xong rồi nói.

“Vị sư huynh này rốt cuộc là tu luyện đến tu vi nào? Đánh bóng ngọc đồng sao lại nhanh đến như vậy chứ!” Nhậm Thanh Phong thấy vị sư huynh đánh bóng ngọc đồng một cách tùy ý như vậy, tốc độ lại nhanh đến như vậy, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Đồng thời hắn cũng không nói thêm gì nữa, cùng lúc đón lấy bốn viên ngọc đồng, hắn cũng đưa ra luôn bốn viên linh thạch trung phẩm.

“Tốt lắm, hai viên ngọc đồng này chính là món đồ tốt mà ta đã nói, sư đệ đệ có thể dùng thần thức xem trước. Nếu vừa lòng, thì chúng ta tiếp tục bàn bạc.” Ông lão áo xanh thấy Nhậm Thanh Phong đưa ra bốn viên linh thạch một cách thoải mái như vậy, đương nhiên lão thấy vô cùng hài lòng. Kế đó lão vui vẻ thu linh thạch về, sau đó đưa ra hai viên ngọc đồng màu đen, mỉm cười nói.

“Ngọc đồng này chẳng nhẽ cũng được tìm thấy trong tàng thư phòng kia? Thật không ngờ lại giống nhau như vậy! Chẳng nhẽ ngoài hai viên ngọc đồng còn sót lại mà ta tìm thấy, những ngọc đồng khác trong phòng đều bị vị sư huynh này thu thập lại? Hoặc giả là…?”

Nhậm Thanh Phong ngắm nhìn hai viên ngọc đồng mà ông lão đẩy qua, trong lòng có chút ngờ vực, ngoài mặt lại rất bình tĩnh. Không nói lời nào, hắn liền cầm một viên ngọc đồng trong đó lên, đặt lên trên trán, kiểm tra một cách tỉ mỉ.

Một lát sau, Nhậm Thanh Phong thản nhiên đặt viên ngọc đồng đó xuống, không nói lời nào, hắn lại cầm viên ngọc đồng kia lên, tiếp tục kiểm tra.

Một lúc sau, Nhậm Thanh Phong cũng đặt viên ngọc đồng thứ hai xuống. Sau đó hắn nói với ông lão với vẻ mặt thất vọng rằng: “Sư huynh, món đồ tốt mà huynh nói chính là hai viên ngọc đồng này sao? “Yêu thú linh thảo chí” được ghi chép trong khối ngọc đồng thứ nhất còn có chút ý nghĩa, lúc nhàn rỗi còn có thể dùng để tiêu khiển một chút. Cho nên còn có thể ra giá khoảng mười viên linh thạch hạ phẩm đổ lại! Nhưng khối ngọc đồng thứ hai này thực sự không hề có chút tác dụng nào. Ta e rằng ngay cả bỏ ra một viên linh thạch hạ phẩm cũng không đáng!”

-----o0o-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play