Tại Tu Chân giới, Tu chân giả chia yêu thú thành cửu giai, mỗi giai lại chia thành thượng, trung, hạ tam phẩm, ứng với cửu đại cảnh giới của Tu chân giả. Yêu thú đạt tới ngoài ngũ giai là có thể hóa thành hình người. Tuy vậy trên đại lục Thiên Thai, yêu thú từ tam giai trở lên xuất hiện cực kỳ ít. Thanh Hỏa điểu chính là một loại yêu thú tam giai thượng phẩm tương đối lợi hại.
"Hai vị đạo hữu nói có phải là tam giai yêu thú Thanh Hỏa điểu sau khi trưởng thành có thực lực tương đương với tu sĩ tu vi Linh Tịch hậu kỳ, lại còn có khả năng phun ra ngọn lửa màu xanh?"
Nhậm Thanh Phong khẽ nhìn tiểu ưng màu đen quật cường đang giãy dụa trên mặt đất, có chút giật mình nói.
Thanh Hỏa điểu này, Nhậm Thanh Phong chỉ mới nghe nói qua. Hơn nữa cũng biết, nếu quả trứng kia thật sự là của Thanh Hỏa điểu thì nhất định không phải là thứ mà một vị tu sĩ đê giai có thể mua nổi. Chàng lập tức tính toán toàn bộ linh thạch trên người mình, có thể thấy dù đã tăng lên khá nhiều, chỉ sợ cũng còn rất thiếu.
"Vãn bối nghĩ vậy. Đáng tiếc, nó cũng chỉ là trứng chim bình thường thôi."
Tu sĩ họ Triệu kia nghe câu hỏi của Nhậm Thanh Phong, nhanh chóng bổ sung.
"Triệu đạo hữu, xin hỏi tại hạ đã nói quả trứng chim kia chính là trứng của yêu thú Thanh Hoa điêu lúc nào? Nếu tại hạ nói như vậy, thì ta còn có khả năng đem nó ra bán cho ngươi nữa sao? Lúc ấy ta nói xong thì Triệu đạo hữu ngươi muốn tranh mua lấy, lại đảm bảo sau này sẽ không đổi ý. Hiện tại ấp ra một con sơn ưng bình thường lại muốn ta phải đền trả linh thạch. Từ khi nào lại có chuyện tốt như vậy a! Tại hạ bán một năm đan dược cấp thấp, cũng không có được mấy khối linh thạch."
Tu sĩ họ Vương kia nói.
"Đạo hữu ngươi không phải là đã nói tìm thấy ổ trứng chim kia ở trên một cây Hoàng Tinh thảo ba trăm năm sao? Đây không phải là loại thức ăn ưa thích của Thanh Hỏa điêu thì là cái gì? Lại nói nếu ngươi không nói như vậy, tại hạ làm sao có thể cho rằng đây là trứng của linh thú Thanh Hỏa điêu? Hơn nữa đạo hữu ngươi một năm không lời được mấy viên linh thạch, nhưng so với Triệu mỗ lúc này một viên cũng không có, chẳng phải là nhiều hơn sao? Trung phẩm linh thạch kia của tại hạ chính là nhờ đem bán pháp khí mà sư phụ để lại trước khi lâm chung nha!"
Tu sĩ họ Triệu cũng là vẻ mặt đau lòng nói.
Từ vẻ mặt không ai nhường ai cho thấy, mười khối trung phẩm linh thạch đối với hai gã tu sĩ đê giai, chính là một món của cải lớn.
"Đúng là tại hạ có nói như thế, nhưng đều là sự thât. Chính đạo hữu mới không nên nhận định đó là ổ trứng của Thanh Hỏa điêu. Vì cái gì bắt đền tại hạ? Mười khối trung phẩm linh thạch kia tại hạ đã dùng hết từ lâu rồi. Lúc này, tại hạ chỉ có ba khối linh thạch thôi, có muốn nhận lấy hay không thì tùy ý ngươi. Lại nói, ai có thể chứng minh tiểu ưng này là nở ra từ quả trứng kia?"
Tu sĩ họ Vương bất đắc dĩ nói.
"Triệu đạo hữu, Tiểu ưng này hẳn không phải mới vừa nở ra chứ?"
Nhậm Thanh Phong lúc này đại khái cũng nghe rõ, không lập tức hòa giải, ngược lại nhìn tiểu ưng màu đen trên mặt đất, hỏi có chút nghi ngờ.
"Nhãn lực của tiền bối thật là tốt, con tiểu ưng này mới chỉ nở có ba tháng. Cho nên lúc này mới có bộ dáng trưởng thành như thế. Nhưng mà bộ dáng của Thanh Hỏa điêu, vãn bối biết một chút. Thanh Hỏa điêu này sau khi sinh ra được một tháng thì cánh của nó dần dần có chuyển một ít sang màu xanh. Nhưng con tiểu ưng này đã quá ba tháng, bộ lông toàn thân đều là màu đen, ngay cả vài cái lông chim màu xanh cũng không có. Hơn nữa, đầu của nó so với Thanh Hoa điêu trong truyền văn cũng nhỏ hơn một chút. Cho nên, vãn bối mới không nhịn được đến đây để đòi lại công đạo."
Lập tức tu sĩ họ Triệu vội vã trả lời một cách cung kính.
"Chẳng lẽ tiểu ưng này đã được Triệu đạo hữu giải trừ quan hệ chủ tớ do trích huyết nhận chủ?"
Nhậm Thanh Phong bất động thanh sắc tiếp tục hỏi.
Trích huyết nhận chủ kỳ thật chính là một thủ đoạn thường dùng để thiết lập quan hệ chủ tớ giữa tu sĩ với linh thú. Chỉ cần nhỏ một giọt máu của tu sĩ lên trứng linh thú, như vậy sau khi linh thú này sinh ra liền nhận tu sĩ đã trích máu làm chủ nhân. Trong lúc đó cũng có thể thiết lập một loại giao kết lấy tu sĩ làm chủ.
Sau khi trích huyết nhận chủ, trong cơ thể linh thú sẽ có một tia linh thức của tu sĩ, chỉ cần tu sĩ tử vong, linh thú cũng sẽ tử vong theo. Trừ phi tu sĩ giải trừ quan hệ chủ tới này bằng cách dùng lực lượng mạnh mẽ hủy diệt một tia linh thức trong cơ thể linh thú. Nhưng mà nếu làm như vậy, linh thú sẽ phải chịu thương tổn rất lớn. Nếu là linh thú cao giai trưởng thành sẽ không có vấn đề gì. Nếu là một số linh thú cấp thấp hoặc ấu thú thì rất có thể lập tức bị chết. Nếu như khi đó không chết, thì cũng vì hao tổn quá nhiều huyết khí mà không sống được lâu.
"Vâng, Tiểu ưng này đã được vãn bối giải trừ quan hệ chủ tớ, có lẽ bởi vì nó là chim thú bình thường, nên lúc ấy chưa có bị chết đi. Bất quá nhìn bộ dáng này thì hẳn là cũng không sống qua được vài ngày nữa."
Tu sĩ họ Triệu thoáng nhìn tiểu ưng trên mặt đất, sau đó trả lời.
"Uhm, ra là như vậy. Tại hạ có một lời nghị không tệ, không biết hai vị đạo hữu có muốn nghe hay không, rồi sau đó lại cẩn thận suy nghĩ tiếp."
Nhậm Thanh Phong nghe xong lời nói của vị Triệu tu sĩ này, trong lòng vừa động, sau đó lại nhìn thoáng qua con tiểu ưng đang giãy giụa trên mặt đất, rồi mới chậm rãi nói.
"Xin mời tiền bối!"
Hai gã tu sĩ vừa nghe lời này đều là hơi có chút nghi hoặc lại có một chút chờ mong, sau đó cả hai đồng thời cung kính nói. Nhậm Thanh Phong mặc dù lời nói khách khí, tuy nhiên hai người bọn họ sao dám cự tuyệt.
"Tại hạ sẽ bỏ ra ba khối trung phẩm linh thạch để mua con tiểu ưng này về làm thuốc thí nghiệm. Vương đạo hữu cũng bỏ ra ba khối trung phẩm linh thạch trả cho Triệu đạo hữu. Như vậy Triệu đạo hữu sẽ có sáu khối trung phẩm linh thạch. Không biết ý của hai vị thế nào?"
Nhậm Thanh Phong thấy con tiểu ưng này tất nhiên không phải là sơn ưng bình thường, tuy rằng có thể không bằng Thanh Hỏa điêu, tuy vậy sơn ưng bình thường mới nở ba tháng cũng không lớn được như vậy. Hơn nữa, sau khi bị tu sĩ giải trừ linh thức mà nó vẫn không chết, bây giờ nó còn bất khuất, quật cường như vậy. Trên bộ lông màu đen của nó vẫn có lẫn mấy chấm vàng. Chỉ là mấy sợi lông vàng này, tu sĩ cấp thấp không thể quan sát thấy. Ngay cả Nhậm Thanh Phong cũng phải tận lực quan sát mới phát hiện được.
"Như vậy đương nhiên là tốt, nhưng mà bọn vãn bối lại để tiền bối phải tốn kém. Nếu như tiền bối thật sự muốn giữ lại con tiểu ưng này, túi đựng trung giai linh thú này của vãn bối liền tặng cho người. Tuy nó không đáng tiền, nhưng tiền bối đỡ phải tự mình đi mua."
Tu sĩ họ Triệu kia hơi sửng sốt, sau đó mừng rỡ, nhanh chóng nói.
Vốn là, gã tu sĩ họ Triệu này không ôm hy vọng gì, hiện tại ít nhất cũng có được ba khối trung phẩm linh thạch mang về. Thật không ngờ, hắn lại có thể gặp được vị tiền bối cổ quái như vậy, nguyện ý đưa cho hắn ba khối trung phẩm linh thạch. Cơ hội như thế cũng khó có được. Mà con hắc ưng kia cũng chỉ là sơn ưng bình thường, lại không còn sống được mấy ngày, hắn không muốn giữ lại. Về phần túi linh thú cũng không đáng giá bao nhiêu linh thạch, không bằng tặng cho đối phương, cũng có thể làm đối phương không đổi ý.
"Được, đương nhiên là được! Hết thảy đều xin nghe theo sự an bài của tiền bối! Vãn bối cũng có hai chai Linh Thú hoàn liền tặng cho tiền bối dùng làm thuốc thí nghiệm."
Lúc này tu sĩ họ Vương kia cũng phản ứng trở lại, vì thế vội phụ họa nói theo. Sau đó, hắn đưa ra hai chai Linh Thú hoàn muốn tặng cho Nhậm Thanh Phong. Dù sao lần này, vị tiền bối này cũng giúp mình giải quyết phiền toái. Mình nên đem hai chai Linh thú hoàn không đáng giá mấy này tặng cho tiền bối, cũng là tránh để hắn dổi ý.
Linh Thú hoàn chính là Linh Thú đan dược cấp thấp. Chúng thường dùng để làm thức ăn, cũng trợ giúp Linh Thú nhanh lớn và nhanh tiến giai.
"Được, cứ như vậy mà làm. Đây là ba khối trung phẩm linh thạch, đạo hữu cầm lấy đi. Túi Linh thú cùng Linh Thú hoàn này ta cũng xin nhận, Nếu không có chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ!"
Sắc mặt Nhậm Thanh Phong bình tĩnh, đưa linh thạch ra, đồng thời tiếp nhận túi linh thú cùng tiểu ưng đang giãy giụa kia, cả hai chai Linh thú hoàn. Chàng lập tức cho vào túi trữ vật. Sau đó, chàng cáo từ một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài cốc.
"Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối?"
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hai gã tu sĩ này liền gọi với Nhậm Thanh Phong đã đi tới ngoài cốc.
"Huyền Dương, Nhậm Thanh Phong."
Thanh âm của Nhậm Thanh Phong truyền tới từ rất xa tới, người cũng ngự sử hoàng chu pháp khí đi được nửa dặm.
Hai gã tu sĩ nghe xong lời này, cũng mấy tu sĩ khác đứng vây xung quanh, thu thập đồ đạc, rồi tản đi. .
-----o0o-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT