Tuy rằng Nhậm Thanh Phong chạy vô cùng nhanh. Nhưng phải nửa canh giờ mới đến được nhà ăn ở Ngọc Thanh sơn.
Nhà ăn khá rộng, ngoại trừ có vài phàm nhân làm tạp dịch ra thì cũng không có mấy đệ tử đến dùng cơm.
Nhậm Thanh Phong đang tìm người phụ trách nhà ăn thì lại nhìn được một tấm bảng, trên đó ghi: “Thời gian ăn cơm đã qua, mời chư vị lần sau hãy đến.”
Cũng may trên người Nhậm Thanh Phong có không ít cổ tệ thông dụng trên Thiên Thai đại lục. Tuy tông môn cũng không có quy định cụ thể, nhưng vị quản sự không dám khinh phạm, những đầu bếp phàm tục khác cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi bỏ ra một cổ tệ, Nhậm Thanh Phong rốt cuộc cũng có được vài món ăn mang hương vị đặc biệt từ một vị đầu bếp.
Sau khi kết thúc bữa ăn một cách nhanh chóng, Nhậm Thanh Phong lại có phát hiện ngoài ý muốn. Thì ra đám đầu bếp phàm nhân này còn cất trữ một lượng lớn rượu ngon mà chưa có bán ra. Thanh Phong hỏi ra mới biết đây đều là rượu thượng hạng mà những đầu bếp này trong thời gian nghỉ phép xuống dưới chân núi bỏ tiền túi ra mua về để bán lại cho những đệ tự nghiện rượu ở đây.
Một chuyện tốt như thế, Nhậm Thanh Phong tất nhiên không bỏ qua. Sau khi xuất ra không ít cổ tệ để mua mười vò rượu lớn. Trong lòng thầm nghĩ: "Sau này có cơ hội xuống núi thì phải mua về vài trăm vò dự trữ."
-----o0o-----
Màn đêm dần phủ xuống vạn vật, bên trong thạch ốc của mình, Nhậm Thanh Phong nhìn mười vò rượu trước mặt mà tâm tình khá cao hứng.
Tuy vậy hắn cũng cảm thấy khá buồn bực. Nhà ăn quá xa chỗ hắn ở. Tuy hắn không biết trước kia các vị sư huynh, sư tỷ, tiền bối kia giải quyết việc ăn cơm như thế nào, nhưng hắn sẽ không vì một bữa cơm mà phải khổ công như vậy.
“Ngày mai cũng lên ra tiểu sơn phía sau thạch ốc coi một chút, nếu mỗi ngày có thể bắt được vài con thỏ hoang hoặc là vài con dã thú để nướng ăn vậy thì sau này cũng không cần phải chạy đi chạy lại một chặng đường dài. Có rượu có thịt xem ra cuộc sống tu luyện sau này cũng có thể chấp nhận được. Nhưng trong phạm vi hơn mười dặm quanh tiểu sơn, rất có thể có một đệ tử đời thứ hai sinh sống. Cho nên mình cũng cần phải cận thận điều tra một chút. Chẳng may lại đắc tội với chủ nhân của tiểu sơn thì thật phiền toái.”
Trong lòng Nhậm Thanh Phong tự nhủ rồi lại lẩm bẩm: “Không đúng, nếu như trên núi có đệ tử đời thứ hai thì tại sao nơi này lại xây dựng phòng cho đệ tử đời thứ ba ở?”
“Linh căn của mình có thể nói là kém cỏi, hiện giờ lại gặp phải bình cảnh. Trong đoạn thời gian này, có lẽ nên buông lỏng một chút. Rồi mấy ngày nữa lại cùng Lâm Kiếm đến Tàng Kinh Các xem sao. Nhưng hy vọng thật sự không lớn a.” Nhậm Thanh Phong buồn bực cảm thán trong lòng rồi ngả người xuống giường.
Lúc này ngoài trời đã tối đen như mực, Nhậm Thanh Phong tùy ý lấy ra quyển sách "thiên thai đại lục dật văn lục", quyển sách mà hắn mua lại từ Hoàng lão
Tuy rằng bây giờ là ban đêm, nhưng trên bàn đá trong phòng Nhậm Thanh Phong có một viên dạ minh châu, vì thế mà cả gian phòng cũng sáng lên không ít.
Viện dạ minh châu này, nếu thế tục thì chính là kỳ bảo vô cùng quý hiếm và xa xỉ. Nhưng tại Huyền Dương môn cũng chỉ được dùng làm vật chiếu sáng.
Lấy nhãn lực của Nhậm Thanh Phong, cho dù ánh sáng trong gian phòng cũng chỉ hơi sáng một chút, không cần đốt đèn, trực tiếp đọc sách cũng không thành vấn đề. Nhưng trong phòng hắn lại có một viên dạ minh châu nên cũng tiện nghi cho hắn.
Trong phòng vốn có một chút ánh sáng, mà viên dạ minh châu giống như một mặt trăng trong đêm tối. Dưới hoàn cảnh như vậy, Nhậm Thanh Phong có cảm giác vô cùng tĩnh lặng, tịch mịch.
“Quyển sách cũ này không biết có điểm gì đặc biệt. Chẳng lẽ có điều gì cổ quái hay là trong sách có cất giấu gì đó?” Nhậm Thanh Phong lẩm bẩm.
Sau đó, hắn lại vừa cười vừa lắc đầu: “Không đúng, nếu vậy thì Hoàng lão đã sớm phát hiện ra. Đâu đến lượt mình ngồi đây tìm hiểu cơ chứ? Nhưng lão đầu tử kia cũng không phải là người trên giang hồ, nên cũng không biết phương pháp tìm ra bí mật của quyển sách này. Ừm, rất có thể chính là như vậy. Bản thân cũng nên xem qua một chút. Để coi quyển sách này có điểm gì huyền bí hay không..”
Dứt lời, trong mắt Nhậm Thanh Phong lộ ra tia chờ mong, sau đó liền trấn tĩnh mà bắt đầu giở trang đầu tiên của quyển sách ra xem.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, ba ngày này Nhậm Thanh Phong cũng không có tu luyện. Bởi vì hắn nhận định, hiện tại gặp phải bình cảnh cho dù có cố gắng tu luyện cũng không có hiệu quả.
Trong ba ngày này, ngoại trừ một lần đến Ngọc Thanh sơn ăn cơm ra thì thời gian còn lại Nhậm Thanh Phong tự mình xem cuốn Thiên Thai đại lục dật văn lục kia. Ngay cả kế hoạch ra tiểu sơn phía sau thạch ốc tìm hiểu, hắn cũng không muốn đi.
Sáng sớm hôm nay, Nhậm Thanh Phong lại thở dài, lẩm bẩm nói một mình: “Nội dung trong quyển sách này cũng không ít, lấy trí nhớ cùng tốc độ đọc của mình bây giờ trong ba ngày cũng mới có thể xem hết quyển sách này. Tuy chủ yếu chỉ là ghi tạc trong lòng nhưng nội dung bên trong cuốn sách cũng không phải bình thường. Khó trách Hoàng lão kia xem xong cũng không thiêu hủy nó.”
Nhìn quyển sách cũ trên tay, Nhậm Thanh Phong lại cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu nói nhỏ: “Hẳn là có phương pháp che giấu.”
Sau nửa ngày trời, bên ngoài tiểu cư của Nhậm Thanh Phong cũng xuất hiện một đống lửa, hắn quyết định thiêu hủy cuốn "thiên thai đại lục dật văn lục" này.
Nhưng hỏa diễm không có đốt cháy được quyển sách cũ nát. Nhìn thấy tình huống trước mắt, Nhậm Thanh Phong cũng thỏa mãn mà cười một tiếng, hắn quyết định để cuốn sách trong đống lửa ba ngày.
Ba ngày sau, Nhậm Thanh Phong tìm quyển thư tịch trong đống tro tàn. Cầm cuốn thư tịch trong tay, hắn lại nhìn kỹ một lần nữa rồi mới vui vẻ cười nói: “Tuyệt đối không sai, đây chính là thủ pháp che giấu bí mật mà trên chốn giang hồ thường dùng để che giấu bí kỹ.”
Ở trong giang hồ, mỗi khi có một tâm pháp nội công xuất hiện, thì đều xảy ra một trường huyết chiến đẫm máu. Mà công pháp đáng sợ nhất chính là bí kỹ dùng để giết người.
Kết quả là trên giang hồ xuất hiện rất nhiều phương pháp che giấu bí kỹ. Mà việc làm cho một bí kỹ trở thành một quyển sách bình thường cũng là một phương pháp.
Nhậm Thanh Phong ngẫm nghĩ một chút, nếu như có một người có mấy vạn bộ tàng thư, rồi người đó lại đem một phần ngàn bộ tàng thư đó cất giấu bên trong một quyển sách. Đến lúc đó ai có thể dễ dàng phát hiện ra. Cho dù đối phương có đem bộ sách thiêu hủy hoàn toàn thì cũng chỉ có thể tay không mà quay về.
Loại sách cất giấu bí kỹ bên trong này, hẳn là những bí kỹ cổ xưa và kỳ lạ nhất.Thủ pháp phá giải cũng thật sự đơn giản, chỉ cần lấy bộ sách cất giấu bí kỹ, đốt trên lửa ba ngày, sau đó vận nội lực truyền vào trong cuốn sách. Mọi công pháp bí kỹ được cất giấu bên trong đều phải lộ ra.
Nhưng nếu đúng là như thế, thì đây hẳn là loại bí kỹ tuyệt đối phi thường!
Đầu tiên để có thể xem được bí kỹ thì phải đốt nó trên lửa để phá vỡ bí thuật che giấu kia, mặt khác còn cần một người có công lực cao thâm mới có thể hoàn toàn phá giải được bí thuật che dấu.
Nghe nói phương pháp che giấu mật kỹ này xuất phát từ Phật môn. Đồng thời phương pháp phá giải cũng tương đối khó khăn, cho nên trên giang hồ cũng không mấy ai hay biết, chỉ có thể tìm thấy một số ghi chép trong sách.
Trước kia Nhậm Thanh Phong cũng đọc không ít sách cổ, cho nên mới biết được phương pháp phá giải.
Kỳ thật khi có quyển sách này tại phường thị, Nhậm Thanh Phong cũng đã chó chút nghi ngờ. Bởi vì sau này nhiều sự việc phát sinh nên bị trì hoãn. Thành ra đến bây giờ, hắn mới có thời gian cẩn thận tìm hiểu.
Dù cũng chỉ là ý tưởng nhất thời của Nhậm Thanh Phong nhưng nếu tìm được một bộ công pháp phù hợp, thì đó thật là một điều may mắn.
-----o0o-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT