Hư không rung động, vô số thiên sứ như như thủy triều dâng trào từ bốn phương tám hướng lao tới. Bóng người còn chưa đến, thánh quang chữ thập dày đặc như mưa đã tấn công từ các hướng.
Bổn Tôn chậm rãi ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn đám Quang thiên sứ rợp trời kín đất, trong cặp mắt lạnh như băng phản chiếu quân đoàn thiên sứ đông đảo không thể đếm hết. Trước khi công kích như dời non lấp biển đến nơi, hắn bỗng nhiên chớp mắt một cái, thời gian bất động đã ra tay.
Tại khoảnh khắc này, đám Quang thiên sứ rợp trời kín đất và công kích như dời non lấp biển tràn đến đột nhiên dừng lại, sau đó toàn bộ nổ tung, hóa thành phấn vụn tiêu tán trong hư không.
Chỉ trong chớp mắt, khu vực giữa mười tên Tọa thiên sứ còn sót lại và Bổn Tôn đã trở nên trống rỗng. Trong không gian bán kính đạt đến mấy trăm vạn cây số này, gần một phần tư thiên sứ ánh sáng đã bị Bổn Tôn giết sạch trong nháy mắt. Hơn nữa trong quá trình này, cho dù mạnh như Tọa thiên sứ cũng không cảm nhận được bất kỳ một chút dao động năng lượng nào. Thoạt nhìn giống như độc thần giả trước mặt chỉ chớp mắt một cái đã khiến cho Quang thiên sứ số lượng lên đến trăm vạn đột nhiên biến mất.
“Xuýt!”
Trong hư không vang lên hít hơi lạnh, không gian rộng lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đứng trước thực lực mạnh mẽ mà Bổn Tôn thể hiện, dũng khí chiến đấu của đám Quang thiên sứ đều biến mất sạch sẽ. Đám thiên sứ vốn chưa từng e ngại cái chết, bởi vì sau khi chết có thể trải qua cánh cổng Thiên Đường sống lại lần nữa. Nói cách khác, đối với đám thiên sứ thì căn bản không có cái chết. Nhưng sau khi trông thấy hàng trăm vạn đồng bạn chết trận, hơn nữa chết một cách vô cùng kỳ dị và triệt để, đám Quang thiên sứ vốn không biết tử vong là gì này cũng bắt đầu sợ hãi.
“Cộp!”
Bàn chân Bổn Tôn chuyển động, chậm rãi đi về hướng mười tên Tọa thiên sứ kia. Mười hai tên Tọa thiên sứ bị Bổn Tôn giết chết một tên, theo lý phải còn lại mười một tên, nhưng một tên trong đó chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất.
Trong không gian rộng lớn được thánh quang bao phủ hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe cả tiếng kim rơi. Bước chân của Bổn Tôn không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đều giống như đạp lên linh hồn những Quang thiên sứ này. Năng lực kinh khủng trong nháy mắt tiêu diệt trăm vạn đại quân thiên sứ khiến cho tất cả mọi người đều câm như hến. Không ai biết tên độc thần giả hùng mạnh này rốt cuộc muốn làm gì. Muốn giết sạch tất cả thiên sứ sao? Vậy sao hắn còn chưa ra tay?
Mười tên Tọa thiên sứ đều đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn vào Bổn Tôn, không ai dám chạy trốn, cũng không dám ra tay tấn công. Tất cả hành động đột ngột đều có thể khiến cho tên độc thần giả mạnh mẽ này công kích. Sau khi nhìn thấy Bổn Tôn dễ dàng bóp vỡ trái tim của một tên Tọa thiên sứ, không một tên Tọa thiên sứ nào khác có can đảm phản kích. Kẻ địch mạnh mẽ không hề đáng sợ, thứ đáng sợ chính là sự thần bí của hắn.
“Ầm!”
Khi Bổn Tôn còn cách mười tên Tọa thiên sứ chưa đến trăm trượng, đột nhiên một bàn chân to lớn được bao phủ bởi lửa thiêng hừng hực từ trong hư không vươn ra, đạp mạnh xuống giữa mười tên Tọa thiên sứ và Bổn Tôn. Trong bàn chân kia ẩn chứa thánh lực mạnh mẽ, khiến cho toàn bộ không gian đều rung chuyển.
Khi bàn chân kia xuất hiện, trên mặt mười tên Tọa thiên sứ bốn cánh đều lộ ra vẻ vui mừng, đột nhiên quỳ rạp xuống, một tay ôm ngực nói:
- Tham kiến Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ đại nhân!
Giữa Tọa thiên sứ bốn cánh và Bổn Tôn là một người khổng lồ cao mấy trăm trượng đứng thẳng, toàn thân do thánh lực màu trắng sữa tạo thành. Người khổng lồ này tỏa ra khí tức mãnh liệt của thánh lực, dưới chân bốc lên lửa thiêng hừng hực, từ trên cao nhìn xuống Bổn Tôn.
- Tham kiến thần phó đại nhân!
Vô số Quang thiên sứ đồng loạt quỳ xuống. Từ trên người vị Trật Tự Chi Phó này, đám Quang thiên sứ cảm nhận được khí tức dày đặc của Chủ Thần, đó là vinh quang chỉ có ở người hầu của thần, quanh năm được tắm mình trong ánh sáng của Chủ Thần.
- Độc thần giả hèn mọn, ngươi muốn khiêu chiến uy nghiêm của chư thần sao?
Trật Tự Chi Phó Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ từ trên cao nhìn xuống Bổn Tôn còn chưa cao tới bàn chân hắn, lớn tiếng nói. Trong giọng nói vang dội kia lộ ra khí thế tự nhiên của người ở địa vị cao đối với kẻ thấp hèn.
Bổn Tôn dừng bước, trong cặp mắt lạnh giá đột nhiên lóe lên thần sắc kỳ dị. Trên trán hắn, thần cách cứu rỗi màu trắng đột nhiên từ dưới da nhô ra, lập lòe trong khu vực được thánh quang bao phủ này. Một luồng khí tức cực nhạt khiến linh hồn run rẩy từ trên người hắn tỏa ra.
Đối với sự theo dõi của đám Tọa thiên sứ, Bổn Tôn theo bản năng cảm thấy bị xúc phạm, đây cũng là nguyên nhân hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi Quang thiên sứ tụ tập này. Trước khi đến đại thứ nguyên, loại tâm tình này vốn không hề xuất hiện trên người hắn.
Nếu như nói đám Tọa thiên sứ theo dõi khiến Bổn Tôn cảm thấy bị xúc phạm, vậy thì sự khinh miệt và xem thường của Trật Tự Chi Phó Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ đã khiến cho hắn nổi giận. Trong xa xăm, một cảm giác kỳ dị bỗng dâng lên trong lòng. Bổn Tôn cảm thấy giống như mình đã từng gặp người khổng lồ trước mắt, mà đối phương vốn là kẻ nhún nhường và kính sợ mình. Còn những thiên sứ kia lẽ ra phải phục tùng mình, thành tâm hầu hạ mình. Trong mắt hắn, đã từng có rất nhiều thiên sứ hùng mạnh phải phục tùng hắn, từ khi nào đám người như con kiến kia lại dám ra tay với hắn.
Trong mắt Bổn Tôn không ngừng xuất hiện những bóng sáng biến ảo, một loại ký ức mơ hồ dường như bắt đầu chen vào trong biển ý thức của hắn. Hắn cũng không chú ý tới trong đầu mình, thần cách cứu rỗi đã hấp thu thần lực hùng hậu đang phát ra dao động thánh quang mãnh liệt.
Sau khi nghe được lời cầu nguyện của một tên Tọa thiên sứ, Trật Tự Chi Phó Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ liền từ trong quốc độ của Trật Tự Chi Chủ vượt qua không gian đến đây. Đối với độc thần giả có bề ngoài giống như loài người trước mắt, hắn hiển nhiên có ấn tượng rất sâu. Chính tên độc thần giả này đã hấp thu thần lực hùng hậu do Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát để lại đại thứ nguyên, hành động lớn gan này thậm chí còn kinh động Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân cao chí cao vô thượng ở trên không gian.
Một tên người hầu của thần cũng không thể biết về quyết định của các Chủ Thần. Trong quốc độ của Chủ Thần có đến hàng vạn người hầu của thần giống như hắn. Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ chỉ biết một chuyện, hành động khiêu khích thiên giới chí cao của độc thần giả trước mắt rất cuồng vọng, đây là sự xúc phạm đối với chư thần chí cao, không thể dung tha được.
Độc thần giả hèn mọn như con kiến lại im lặng không nói gì, hành động này bị Trật Tự Chi Phó Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ xem là ngầm thừa nhận sự khiêu chiến với uy nghiêm của Chủ Thần. Một cơn giận mãnh liệt dâng lên trong lòng, trong nháy mắt hắn đã đưa ra phán quyết đối với tên độc thần giả này. Uy nghiêm của Chủ Thần không thể khinh nhờn, độc thần giả phải chết.
- Dùng danh nghĩa Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân chí cao vô thượng phía trên hàng tỉ không gian, ban cho cho sinh vật hèn mọn trước mắt sự phán xét cuối cùng!
Giọng nói vang dội của Trật Tự Chi Phó vang vọng trong hư không. Trong tiếng ngâm xướng, một bàn tay trong suốt do thánh quang tạo thành đột nhiên mở ra, ấn về phía Bổn Tôn.
“Ầm!”
Hư không rung chuyển, vô số quy tắc dao động kịch liệt. Bàn tay to lớn của Trật Tự Chi Phó Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ phát ra một luồng thánh quang mãnh liệt, dường như còn chói mắt hơn gấp trăm lần so với mặt trời, lòng bàn tay có những ký tự màu vàng lưu động, loáng thoáng tỏa ra khí tức nhàn nhạt khiến linh hồn run rẩy, đó là ký tự đến từ thiên giới.
Tại khoảnh khắc này, Bổn Tôn cảm giác được một luồng pháp tắc cuồn cuộn như nước lũ chảy qua khoảng hư không này, toàn bộ hệ thống quy tắc trong hư không lập tức bị luồng pháp tắc kia điều khiển. Dưới ảnh hưởng của pháp tắc tồn tại từ vũ trụ ban đầu, hắn giống như một bức tượng gỗ rơi vào trong bùn lầy, không thể cử động được. Thánh quang mãnh liệt chiếu rọi toàn thân hắn thành một mảng chói mắt, mà bàn tay to lớn mang theo lực lượng hủy diệt kia lại nhanh chóng đến gần.
Cơn giận vốn còn bị lý trí kìm nén chợt bộc phát ra, nhanh chóng điều khiển thân thể Bổn Tôn.
“Sự xúc phạm của kẻ thấp hèn.” - Trong đầu Bổn Tôn bất giác lướt qua ý niệm này, sau đó thần cách cứu rỗi trên trán hắn chợt bừng sáng. Lực lượng cứu rỗi và lực lượng trật tự lập tức va chạm vào nhau giữa hư không.
“Ong!”
Khi thần cách cứu rỗi tỏa ra dao động thần lực mãnh liệt, sau người Bổn Tôn bỗng xuất hiện một bóng sáng to lớn từ dưới đất vọt lên, trong ánh mắt run rẩy của đám thiên sứ càng lúc càng cao.
“Ầm!”
Sau khi va chạm với lực lượng cứu rỗi, lực lượng trật tự đang vây khốn Bổn Tôn nhanh chóng vỡ tan. Cặp mắt của hắn lập tức biến thành màu vàng óng, từ trên người tỏa ra một luồng khí tức của chư thần thiên giới. Sau lưng hắn, hình chiếu Chủ Thần do ánh sáng cứu rỗi biến thành càng lúc càng cao, một áp lực vượt trên chúng sinh nhanh chóng lan ra trong khoảng hư không này. Bàn tay to lớn tràn đầy lực lượng trật tự của Trật Tự Chi Phó Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ không thể tiếp tục ấn xuống được, hơn nữa còn bắt đầu run rẩy.
Bổn Tôn hờ hững ngẩng đầu lên, cặp mắt màu vàng óng lạnh giá vô tình nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn và người khổng lồ cao trăm trượng trên đỉnh đầu. Kẻ mà một khắc trước còn bị xem là hèn mọn như con kiến, giờ phút này chỉ cần ánh mắt đã khiến cho tên người hầu của thần kia cảm nhận được áp lực cực lớn, khiến cho linh hồn của hắn run lên.
“Ầm ầm ầm!”
Phía sau Trật Tự Chi Phó, mười tên Tọa thiên sứ sớm đã không chịu nổi áp lực phát ra từ linh hồn này, lập tức quỳ rạp xuống. Phía sau Tọa thiên sứ, đám Quang thiên sứ đông đúc càng không thể chịu đựng được, lũ lượt nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy và kinh hoàng, sự sợ hãi tràn ngập trong lòng bọn chúng. Giờ phút này từ trên người độc thần giả kia, bọn chúng lại cảm nhận được khí tức thuần túy của Quang Minh chư thần đến từ thiên giới, khiến cho bọn chúng phải run lên.
Thân thể Bổn Tôn giống như bị một sợi tơ vô hình dẫn dắt, từ từ bay lên cao. Theo thân hình hắn càng lúc càng cao, áp lực linh hồn mà Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ cảm nhận được cũng càng lúc càng mạnh, thân thể cao lớn của hắn cũng không tự chủ được run rẩy, giống như lúc nào cũng có thể tan rã.
“Ầm!”
Thân thể cao lớn của Trật Tự Chi Phó cuối cùng không chịu nổi khí tức thuần túy đến từ Cứu Thục Chủ Thần, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, đồng thời chiếc đầu đang ngẩng cao cũng cúi thấp.
“Sao lại như vậy?” – Khi chiếc đầu cao quý cúi xuống, trong lòng Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ tràn đầy kinh hãi.
“Kính sợ y, hầu hạ y!” - Một giọng nói như tiếng kim loại, không hề có tình cảm đột nhiên vang lên trong biển ý thức của tên Trật Tự Chi Phó này. Giờ phút này, Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ đột nhiên cảm nhận được khí tức của chủ sáng thế.
- Ca ngợi ngài, ca tụng ngài, nguyện ánh sáng của ngài chiếu khắp vũ trụ, Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đại nhân vĩ đại!
Sau một khắc, Trật Tự Chi Phó kiêu ngạo đã hoàn toàn vứt bỏ tự tôn của hắn, trong ánh mắt kinh hãi của đám thiên sứ chợt nằm rạp xuống dưới chân Bổn Tôn.
- Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đại nhân vĩ đại, xin ngài hãy tha thứ cho tội tò mò của chúng tôi. Nguyện ân huệ và uy nghiêm của ngài truyền khắp vũ trụ. Chúng tôi nguyện chiến đấu vì vinh quang của ngài!
Ngay sau đó, mười tên bốn cánh Tọa thiên sứ cũng nằm rạp xuống đất, vẻ mặt thành kính.
Bổn Tôn cũng khẽ giật mình, tình thế phát triển hiển nhiên có phần nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Ầm ầm!”
Bên ngoài vùng đất thánh quang bán kính đến trăm vạn cây số, trong hư không đen kịt đột nhiên xuất hiện một chùm lôi điện màu vàng chói mắt. Một mảng mây sét xuất hiện trong hư không, sau đó một bàn tay to lớn từ trong vết nứt hư không vươn ra ngoài. Ngay khi bàn tay kia vươn ra, một ý thức mạnh mẽ mang theo khí tức thần thánh đã ngủ say trong thời gian dài đằng đẵng dường như đã thức tỉnh.
“Ầm!”
Sau bàn tay to lớn là nửa thân thể khổng lồ do thánh lực thuần túy tạo thành. Trong ánh mắt nghi hoặc của Bổn Tôn, người khổng lồ ánh sáng từ trong ngủ say thức tỉnh cuối cùng đã bò ra khỏi vết nứt hư không.
Khi người khổng lồ cao mấy trăm trượng này vừa nhìn thấy Bổn Tôn, lập tức cung kính nằm rạp xuống trong hư không, cúi đầu thành kính nói:
- Chủ nhân vĩ đại, Cứu Thục Chi Phó Di Đặc Mặc Tư nguyện vĩnh viễn hầu hạ ngài!
“Rắc rắc!”
Bổn Tôn chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó nứt ra, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng. Hắn đột nhiên cảm thấy người khổng lồ ánh sáng từ trong vết nứt hư không bò ra này rất quen thuộc, những hình ảnh mơ hồ liên tiếp lướt nhanh qua.
“Hắn là tạo vật của kẻ đó.” – Khi những hình ảnh này biến mất, Bổn Tôn đột nhiên chợt hiểu ra, nhưng rất nhanh lại có một ý thức khác, hoặc có thể nói là bản năng nói cho hắn biết, tất cả những thứ trước mắt đều chẳng liên quan gì đến hắn.
Trong hư không, người hầu của thần và đại quân thiên sứ đông đảo nằm rạp trên đất, cùng với thần sắc kính sợ trên mặt bọn họ, dường như đã đánh thức thứ gì đó. Những hình ảnh chợt lóe lên trong biển ý thức của Bổn Tôn rồi biến mất, cho dù là hắn cũng không cách nào nắm bắt được chúng. Trong mắt hắn dần dần hiện ra vẻ mâu thuẫn và mê mang.
Bổn Tôn cũng không biết, vào giờ phút này tại hải dương ánh sáng phía trên hàng tỉ không gian, một cặp mắt không hề có cảm tình đang xuyên qua tầng tầng không gian, nhìn chăm chú vào những gì xảy ra trong khoảng hư không này, tất cả mọi thứ đều không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
- Hắn… đưa trở về… thiên giới!
Khi vẻ mê mang trong mắt Bổn Tôn biến mất, cặp mắt này cuối cùng cũng dời khỏi đại thứ nguyên.
- Được thôi… Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân vĩ đại…
Trong hải dương ánh sáng bỗng có một giọng nói khác đáp lời.
- Bảo hắn… chinh chiến… đại thứ nguyên…
Ở một đầu khác của hải dương ánh sáng lại vang lên một giọng nói không hề có cảm tình.
- Như ngài mong muốn… Thẩm Phán Chi Chủ… vĩ đại…
Giọng nói của Trật Tự Chi Chủ lại vang lên phía trên hàng tỉ không gian.
Sau đó tất cả đều chìm vào yên tĩnh, trong hải dương ánh sáng xa xôi không còn một chút âm thanh nào.
Tại không gian đại thứ nguyên, Bổn Tôn chớp mắt một cái, khi mở ra lần nữa thì cặp mắt đã biến thành lạnh giá vô tình.
oOo
Trong gian nhà cỏ đơn sơ, Phong Vân Vô Kỵ tóc trắng xõa xuống vai, sắc mặt có phần tái nhợt, cũng có phần tiều tụy, nhưng trong mắt lại lộ ra một sự kích động như quên ngủ.
Trong gian phòng nhỏ hẹp tối đen này trải đầy giấy tờ lộn xộn, tất cả đều là bát quái do Pháp Tổ Phục Hy giảng giải được đệ tử pháp tu ghi chép lại. Mấy ngày liền Phong Vân Vô Kỵ đều ở trong gian nhà cỏ, không ngừng lật xem những ghi chép này.
Tinh túy của một môn tuyệt học hiển nhiên rất khó truyền thụ bằng miệng. Mặc dù thuật tiên đoán của Pháp Tổ được thành lập dựa trên cơ sở âm dương bát quái, nhưng cũng không hoàn toàn là âm dương bát quái. Thuật tiên đoán này đã đạt đến một loại cảnh giới của đạo.
Ngày đó Pháp Tổ giảng đạo, mặc dù chủ yếu là truyền miệng, nhưng trong đó cũng có thi triển thuật bát quái suy diễn để truyền đạo tiên đoán cho các đệ tử. Vì vậy sau khi học được nội dung cơ sở của âm dương bát quái, mọi người chỉ có thể dựa vào quan sát để lĩnh ngộ. Căn cứ vào khả năng, mỗi người đều có những ghi chép không giống nhau về đạo của tiên đoán.
Phong Vân Vô Kỵ lật xem những ghi chép khác nhau, nhưng cuối cùng chỉ thu được những tin tức vụn vặt. Hắn chỉ có cách vừa nghiên cứu ghi chép của đám pháp tu, đồng thời dùng năng lực suy diễn mạnh mẽ để phân tích về bát quái.
Đạo của tiên đoán gần như đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi của pháp thuật, điều này khiến cho nỗ lực của Phong Vân Vô Kỵ muốn từ bát quái suy diễn ra thuật tiên đoán trở nên rất khó khăn. Mấy ngày qua hắn đã có thể điều khiển ký hiệu bát quái, nhưng lại không thể nào tạo ra một đoàn khí tức hỗn độn, không cần nói đến đạo của tiên đoán.
- Ai!
Lại là một ngày nữa trôi qua. Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng đứng dậy, đẩy cửa gỗ đi ra. Bên ngoài cửa gỗ hoàn toàn vắng lặng, trong khi ở phía xa thì bóng người lại nhốn nháo, đó là cao thủ của nhánh pháp tu đang ngủ say bị đám người Thánh Giả đánh thức.
“Thời gian còn lại cho ta không nhiều lắm.” - Phong Vân Vô Kỵ thở dài, giữa chân mày hiện lên vẻ lo lắng. Hắn đã ở lại nơi tận cùng của pháp tu khá lâu, không thể cứ tiếp tục ở lại nơi này cho đến khi suy diễn ra sự sống chết của Pháp Tổ, cùng với bí mật mà hắn nhìn thấy. Chuyến đi này việc quan trọng và cũng là thực tế nhất, chính là đánh thức những cao thủ pháp tu này, tập hợp lực lượng của hai nhánh pháp võ để đối phó với thần ma.
Mang theo ưu tư đầy bụng, Phong Vân Vô Kỵ băng qua thông đạo trong vòng xoáy màu đen, một lần nữa đi đến nơi Pháp Tổ qua đời. Trước đó hắn đã tới nơi này rất nhiều lần.
“Đây là lần cuối cùng.” - Phong Vân Vô Kỵ tự nói với mình, trong lòng hắn đã có quyết định. Nếu như lần này vẫn không có thu hoạch, hắn sẽ dẫn theo cao thủ của tộc pháp tu trở về Thái Cổ, bí ẩn mà Pháp Tổ lưu lại đành để nó vĩnh viễn chôn giấu. Hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình một chút, hắn lại khoanh chân ngồi xuống trong khoảng hư không này, đồng thời chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong hư không tối đen, vô số tin tức không trọn vẹn lại tràn vào trong đầu.
Một hồi lâu sau Phong Vân Vô Kỵ mới từ trong bóng tối mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Hắn vẫn như trước không thu hoạch được gì. Trong cảm giác của hắn, ngoại trừ tin tức về một vị Chủ Thần phát ra thần lực phá hủy khoảng hư không này, dường như còn có một người khác tồn tại, cố ý phá hủy để ngăn cản mình đọc lấy tin tức này.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ. Đối với đệ tử pháp tu thì khoảng hư không này chính là một thánh địa, dĩ nhiên sẽ không có người định phá hủy thứ gì, cho dù có lòng cũng chưa chắc đã có năng lực, đặc biệt là tinh thần lực của mình hôm nay rất dễ dàng khôi phục sự phá hoại này. Nếu như không phải đệ tử pháp tu, cũng không phải là Hắc Ám Chủ Thần, vậy thì chỉ có thể là…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ dao động, không dám tin người đó lại là… Pháp Tổ. Nhưng nội tâm nói cho hắn biết, chỉ có một khả năng đó mà thôi. Nếu quả thật là y thì tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ y đã đoán được mình sẽ tới đây, hơn nữa còn cố ý ngăn cản mình đọc những tin tức này?
Những nghi vấn lớn tràn ngập trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Mấy tên pháp tu ở phía xa đã xuất hiện trong cảm ứng của hắn, bọn họ đứng ở xa nhìn về nơi này, cũng không có vẻ muốn đi tới. Phong Vân Vô Kỵ biết, những pháp tu này là được Thánh Giả phái đến thông báo hắn, phải nhanh chóng lên đường.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bỗng sinh ra một sự bất cam mãnh liệt, hắn không muốn trở về với hai bàn tay trắng như vậy.
“Pháp Tổ hẳn là phải để lại thứ gì.” - Phong Vân Vô Kỵ yên lặng thầm nghĩ, đột nhiên một ý niệm điên cuồng lướt qua trong đầu. Hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, lập tức làm theo ngay.
Trong đầu nhớ lại mỗi động tác kỹ càng khi Pháp Tổ Phục Hy thi triển thuật bát quái suy diễn trong nhà cỏ, một lúc sau Phong Vân Vô Kỵ lại sử dụng năng lực ý niệm mô phỏng. Đồng thời trước khi mô phỏng, hắn còn chia ra hai luồng ý thức để khống chế hai cánh tay của mình.
Phong Vân Vô Kỵ vừa mô phỏng khí tức của Pháp Tổ Phục Hy, vừa bình tĩnh dùng hai luồng ý thức tách ra để khống chế hai cánh tay, tiến hành suy diễn bát quái.
Trong ánh mắt kinh hãi của mấy tên cao thủ pháp tu, Phong Vân Vô Kỵ lại khoanh chân ngồi xuống. Sau đó từ trên người hắn, mọi người bỗng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, đó là khí tức của sư tôn.
“Ầm ầm ầm!”
Liên tiếp tám thanh âm vang dội từ phía xa truyền đến. Trong ánh mắt của mấy tên cao thủ pháp tu, áo bào của Phong Vân Vô Kỵ tung bay, đồng thời tay bấm pháp quyết. Hư không bắt đầu rung chuyển, những luồng dao động pháp lực mạnh mẽ từ trên người hắn phát ra. Rất nhanh quanh người hắn đã xuất hiện tám ký hiệu phát ra ánh sáng nhàn nhạt: càn, đoái, ly, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn.
- Không thể nào!
Mấy tên cao thủ pháp tu gần như không dám tin vào mắt mình, đồng loạt kêu lên thất thanh. Pháp thuật hiện giờ Phong Vân Vô Kỵ thi triển gần giống như trong ký ức của mọi người, khi Pháp Tổ Phục Hy bắt đầu thi triển thuật tiên đoán.
“Ong!”
Khi quanh người Phong Vân Vô Kỵ hiện lên ký hiệu bát quái sáng rực, hư không dưới người hắn đột nhiên rung chuyển kịch liệt. Sau đó trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của đám cao thủ pháp tu ở phía xa, vô số điểm sáng màu trắng hoặc lớn hoặc nhỏ đột nhiên xuất hiện trong hư không tối đen, như thiêu thân chui vào thân thể Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm!”
Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, trong đầu chợt trở nên trống rỗng, giống như có một cánh cửa lớn khác đang mở ra với hắn. Vào giờ phút này hắn lại cảm nhận được Pháp Tổ Phục Hy, dường như vươn tay là có thể đụng đến, nhưng lại vĩnh viễn không thể nào chạm tới được. Thông qua ánh mắt của Pháp Tổ Phục Hy, hắn đã nhìn thấy được dòng sông vận mệnh nhấp nhô phức tạp.
Cùng lúc đó tại nơi tận cùng của pháp tu, Thập Phương Câu Diệt trong ngực Thánh Giả đột nhiên rung động, phát ra ánh sáng yếu ớt, dường như đang cảnh báo điều gì.
“Dòng sông vận mệnh có vô số nhánh sông, mỗi một nhánh đều biểu thị cho một tương lai. Đối với người nắm giữ năng lực tiên đoán, từ khi bắt đầu nhìn thấu dòng sông vận mệnh, mỗi hành động của y đều sẽ có liên hệ chặt chẽ với dòng sông vận mệnh. Mỗi việc làm của y đều sẽ mang đến cho dòng sông vận mệnh rất nhiều biến số, bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến cho hướng chảy của dòng sông vận mệnh xảy ra sai lệch, từ đó sinh ra tương lai bất đồng.”
Không biết vì sao, giờ phút này trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lại đột nhiên hiện lên những lời trong phong thư thứ ba mà Pháp Tổ Phục Hy để lại cho mình. Sau đó những hình ảnh như triều dâng sóng dậy liền bày ra trước mắt hắn.
Tại khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ chạm tới dòng sông vận mệnh, tất cả đều đã thay đổi. Bất kỳ người nào chạm vào dòng sông vận mệnh, hắn đều sẽ bất tri bất giác thay đổi tương lai. Cho dù trong cuộc đời này của Phong Vân Vô Kỵ, đây là lần duy nhất hắn có thể chạm tới dòng sông vận mệnh, nhưng nó đã khiến cho trò chơi giữa Pháp Tổ và Tịch Nhĩ Lạc tăng thêm rất nhiều biến số.
Khi trên bàn cờ bị ném vào một hòn đá, không ai có thể đoán được hòn đá này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với cả hai bên.
Hôm nay cho dù Pháp Tổ có ở đây, cũng không thể nào dự đoán được hành động bất ngờ này của Phong Vân Vô Kỵ sẽ ảnh hưởng ra sao đối với tương lai, có lẽ càng xấu đi, hoặc có lẽ càng… tốt hơn.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể chạm tới tất cả những gì Pháp Tổ nhìn thấy, khi chạm đến một nửa thì trước mắt hắn chợt tối sầm lại, hư vô mênh mông lại in vào trong mắt.
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi đứng lên, động tác đơn giản này lại giống như hao tốn rất nhiều sức lực. Sắc mặt của hắn có phần tái nhợt, cũng có phần nghiêm trọng, chậm rãi đi từng bước trở về. Không ai biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia hắn rốt cuộc đã nhìn thấy gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT