Tại vương triều Trung Ương, ngày thứ hai sau khi Đệ Nhất phân thần bế quan.

Từng luồng sương đen cực kỳ âm tà từ trong Trung Ương đại điện tràn ra, ban đầu còn rất loãng, nhưng sau đó càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành một biển khói lượn lờ bao phủ Trung Ương đại điện. Hơi khói kia như một tấm màn đen tụ mà không tan, vẫn luôn mờ mịt bao quanh Trung Ương ma điện.

Từ phương xa nhìn lại, dưới biển khói dày đặc làm nổi bật, Trung Ương ma điện được phủ lên một màu sắc thần bí như mộng ảo. Loại cảm giác như mộng ảo này không hề gây khiến người ta cảm thây vui vẻ nào, ngược lại mỗi khi nhìn về Trung Ương ma điện bị sương mù bao phủ, tất cả yêu ma đều không khỏi đáy lòng phát lạnh, giống như rơi vào một khoảng không gian chết chóc khác.

Theo thời gian trôi qua, sương mù như tấm màn đen chung quanh Trung Ương ma điện chẳng những không mỏng đi, ngược lại càng lúc càng dày. Đến lúc nồng nặc nhất, đám yêu ma gần đó còn có thể nghe được tiếng ma kêu khàn khàn, như có như không từ trong ma điện truyền ra. Không gian chung quanh Trung Ương ma điện cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Chung quanh Ma điện càng lúc càng lạnh, khiến cho đám yêu ma hộ vệ nơi cửa ma điện có tinh thần cứng cỏi cũng không chịu nổi. Sau khi hỏi ý kiến của Thái Huyền, tất cả yêu ma chung quanh ma điện trăm trượng đều rút lui trong run rẩy.

Sau nửa tháng, Trung Ương ma điện đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối. Xuyên qua biển khói dày đặc, cho dù cố gắng mở mắt ngóng nhìn, cũng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét mờ ảo ven rìa Trung Ương ma điện. Ở giữa biển khói, tiếng ma kêu quỷ khóc kia càng trở nên vang dội.

Đến ngày thứ mười bảy, một cơn bão hủy diệt màu đen bỗng từ trung tâm đại điện khoách triển ra, bao phủ toàn bộ Trung Ương ma điện vào bên trong. Bão táp và sương mù như mực nước trộn lẫn với nhau, hình thành một cơn lốc màu đen chọc trời.

Tiếng gió hú vang khắp toàn bộ vương triều Trung Ương, làm cho vương triều mới xây dựng này đột nhiên trở nên đáng sợ hơn mấy phần.

Trong cuộc tấn công của Ma Giới với Thái Cổ vừa qua, Hắc Ám Viễn Chinh quân đã tổn thất nặng nề. Có tin đồn, trong vũ trụ hư không bên ngoài Ma Giới, Thiên Đường đã phá bỏ hiệp nghị ngưng chiến trước đó đã ký kết với Hư Vô Chi Quân, một cuộc chiến tranh mới lại sắp bắt đầu.

Mà trong không gian Ma Giới, vương triều lớn nhất cũng tổn thất nặng nề trong kế hoạch lần trước. Cả Ma Giới nhất thời chìm vào trong sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Không có mệnh lệnh của Trung Ương đại đế, bảy quân đoàn lớn cũng không ai dám tự tiện điều động, dù là Thái Huyền cũng vậy. Đồng thời biến hóa kỳ dị của Trung Ương đại đế cũng khiến cho những cường giả trong quân đoàn chú ý. Không ai biết chuyện này có ý nghĩa gì, điều duy nhất có thể khẳng định là sau lần bế quan này, bệ hạ sẽ càng trở nên đáng sợ. Đây là một loại biến hóa về chất.

Sáng sớm ngày thứ hai mươi sau khi Đệ Nhất phân thần bế quan.

“Rắc rắc!”

Theo một tiếng vang lớn trời long đất lở, mặt đất trong bán kính trăm trượng quanh Trung Ương ma điện ầm ầm sụp đổ. Dưới áp lực của một khí tức tà ác, mặt đất trở nên rạn nứt, đông đảo cung điện phụ cận gần như bị hủy diệt trong nháy mắt. Dưới gạch đá vỡ tan, từng vết nứt như rễ cây từ Trung Ương ma điện kéo dài về bốn phương, mà tất cả vết nứt màu đen gần như đều đột ngột biến mất tại cách đó trăm trượng.

Biến cố to lớn này đã khiến cho hàng trăm triệu yêu ma cường đại trong bảy quân đoàn lớn của vương triều Trung Ương chú ý. Đám người Thái Huyền, Bội Lý Tư, Áo Lan Cổ Đại Nhĩ, A Tu La đều ngừng chuyện đang làm, từ trong cung điện của từng người nhìn về triều chí cao vô thượng trong cả vương triều, đồng thời phát ra ma thức dò xét biến hóa bơi Trung Ương ma điện.

“Xảy ra chuyện gì? Trên người phân thần Ma Giới của Vô Kỵ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” - Thái Huyền trong lòng có chút bất an thầm nghĩ.

“Hà hà, khí tức tà ác trên người chủ công càng ngày càng mạnh.” - Trong mắt Bội Lý Tư lóe lên ánh sáng khác thường, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, đồng thời tay phải bất giác xiết chặt, một xấp giấy da dê trong tay liền xoắn lại. Những thứ ghi chép trên xấp giấy da dê này đều là tin tức mới nhất mà đội ngũ gián điệp do hắn một tay xây dựng thu thập được.

Những tin tức này vốn phải nhanh chóng truyền đến Đệ Nhất phân thần, nhưng trước giờ Đệ Nhất phân thần vốn không để ý lắm, hơn nữa hiện giờ hắn đang bế quan, cho nên tất cả tin tức đưa đến tay Bội Lý Tư.

“Vù!”

Mặt đất sụp đổ còn chưa hoàn toàn ngừng lại, một trận tiếng gió như biển gầm liền vang lên. Ma thức của đám yêu ma vương triều quét đến, trông thấy cơn lốc màu đen vốn chỉ mở rộng đến chung quanh Trung Ương ma điện đột nhiên lại khoách triển đến bán kính trăm trượng, hoàn toàn bao phủ mặt đất sụp đổ kia vào bên trong.

Chúng ma còn định dùng ma thức tìm hiểu biến hóa bên trong, đột nhiên lại cảm nhận được một luồng khí tức như hung thú Hồng Hoang từ hướng Trung Ương ma điện bắn ra, phong tỏa chính mình.

“Gào!”

Mọi người chỉ nghe trong biển ý thức vang lên một tiếng gầm lớn như của yêu ma, sau đó liền phát giác từ hướng Trung Ương ma điện phía xa bỗng xuất hiện một luồng đao ý sắc bén, chí âm chí tà. Đao ý kia ngông cuồng và bá đạo, không kiêng nể gì, giống như muốn hủy diệt trời đất, khiến chúng sinh trên thế gian lại trở về thời kỳ hỗn độn.

Tại khoảnh khắc đao ý thành hình, tất cả cao thủ cấp bậc Thiên Ma Hoàng trở lên đều cảm thấy không khí đông lại, áp lực quanh người tăng mạnh như lưỡi đao gác lên lưng.

“Ầm ầm!”

Trong tiếng vang lớn, ngoại trừ A Tu La và Thái Huyền, những người còn lại kể cả A Long Tác đều không chịu nổi áp lực của đao ý hùng hậu như muốn phá vỡ bầu trời kia, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống.

Đao ý kia ngưng tụ mà không phát, càng định phản kháng thì áp lực lại càng mạnh. Ngược lại những yêu ma có thực lực kém, tu vi chưa đạt đến cấp Thiên Ma Hoàng lại không cảm giác được luồng đao ý tà ác kia, không hề bị thương chút nào.

Bên trong ma điện, Thái Huyền mặc dù còn không đến nỗi quỳ xuống vì cảm nhận được luồng đao ý tà ác kia, nhưng trên trán cũng đổ mồ hôi như tương. Tại phương hướng Trung Ương ma điện, luồng đao ý nghịch thiên xuyên qua trời đất kia lại chủ yếu gây nên một loại áp lực trên tinh thần, tu vi tinh thần càng mạnh thì cảm nhận đối với đao ý càng nhạy bén, bị ảnh hưởng cũng nhiều hơn.

Tại phía tây Trung Ương ma điện cách chỗ Đệ Nhất phân thần bế quan hơn ba trăm trượng chính là nơi ở của Thái Huyền.

- Thu liễm tâm thần, lục thức quy nguyên, khoanh chân tu luyện!

Ánh mắt liếc về những đồng bào phía sau mặt như lửa đốt, hô hấp trở nên dồn dập, Thái Huyền trong lòng cả kinh, liền kêu lớn.

Bởi vì đều là tộc nhân Thái Cổ, các cường giả của vương triều Trung Ương có nguồn gốc từ Thái Cổ đều ở trong một tòa ma điện với Thái Huyền. Tu vi của bọn họ còn chưa đạt đến trình độ như Thái Huyền, rất khó chịu được đao ý hủy diệt càng ngày càng mãnh liệt kia.

- Thái Huyền đại nhân, chủ công rốt cuộc đang làm gì? Tại sao lại phát ra đao ý bá đạo như vậy? Đây rốt cuộc là ma công gì?

Ổn định hơi thở lại, thủ lĩnh của tộc nhân tại thủy lao Ma Giới là Bách Liễu Khê lên tiếng hỏi.

Trên mặt Thái Huyền mồ hôi ra như tương, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ suy nghĩ, trong lòng khẽ động liền bật thốt lên:

- Kiếp Ma Đạo… Chủ công là đang tu luyện Kiếp Ma Đạo, hơn nữa rất có thể là tầng thứ tám.

Thái Huyền đi theo Đệ Nhất phân thần thời gian đã lâu, rất quen thuộc với khí tức của Kiếp Ma Đạo do Đệ Nhất phân thần phát ra, trong nháy mắt có thể giết chết cả Hắc Ám Quân Chủ.

Kiếp Ma Đạo chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, mỗi khi tiến thêm một tầng đều sẽ có biến đổi lớn, nhưng về bản chất vẫn có thể nhận ra khí tức của Kiếp Ma Đạo tầng trước.

Bách Liễu Khê nghe vậy cũng biến sắc. Kiếp Ma Đạo vốn là do thiên tài tuyệt thế Lạc Tinh Thần trong thủy lao Ma Giới sáng tạo ra, vì để sáng tạo nên môn ma công tuyệt thế này, Lạc Tinh Thần đã trở nên tâm huyết khô kiệt, hình dáng khô cằn mà chết.

- Chẳng trách… cũng chỉ có môn ma công này, còn chưa luyện thành đã có khí thế kinh thiên như vậy.

Bách Liễu Khê lẩm bẩm.

Trong mắt Thái Huyền lộ ra vẻ suy nghĩ, sâu trong lòng lại càng bất an. Với hiểu biết của Thái Huyền, Đệ Nhất phân thần mặc dù có dã tâm lớn, nhưng trái ngược với điều đó là hắn vốn cũng không phải là một tên yêu ma chăm chỉ.

Nếu như Đệ Nhất phân thần có một nửa dụng tâm của Đệ Tam phân thần, vương triều Trung Ương cũng sẽ không đến tận bây giờ mới thành lập, thế lực của nó cũng sẽ không chỉ dừng lại ở một Trung Ương ma sơn nhỏ bé.

Từ trước đến nay Đệ Nhất phân thần luôn lười biếng, đây chính là bản tính của hắn. Kiếp Ma Đạo tổng cộng có chín chiêu, nhưng Đệ Nhất phân thần đến giờ cũng chỉ luyện thành chiêu thứ bảy, hơn nữa còn là dưới tình huống cần phải dùng đến, nước đến chân mới nhảy. Còn như Sát Lục ma quyết, hắn có thể thành tựu Sát Lục Chi Chủ có hơn phân nửa là nhờ những kỳ ngộ tại vùng đất bỏ hoang.

Xét thấy biểu hiện của Đệ Nhất phân thần hiện giờ, đột nhiên lại nhắm mắt khổ luyện Kiếp Ma Đạo, hoàn toàn không giống như hành vi của hắn, lại liên tưởng đến khí tức trên người Đệ Nhất phân thần biến đổi, trong lòng Thái Huyền không khỏi lo lắng.

“Hi vọng… sẽ không gây ra hậu quả ngoài dự đoán nào!” - Thái Huyền ưu tư suy nghĩ.

Bên trong Trung Ương ma điện lúc này đã hoàn toàn bị khói đen nồng nặc tràn ngập. Phía trên đại điện trống rỗng, Đệ Nhất phân thần mặc áo bào đen đang ngồi tại trên bảo tọa làm bằng đá đen. Khói đen nồng nặc kia chính là từ trong cơ thể hắn tỏa ra. Nếu như Đệ Tam phân thần có ở đây nhất định sẽ kinh hãi không thôi. Thân thể bất diệt của Đệ Nhất phân thần được xưng là vô cùng cứng cáp trong vũ trụ, lúc này lại hiện ra một trang thái đặc biệt đan xen giữa mờ ảo và thực chất. Thân thể này giống như sinh ra vì bóng tối, cùng bóng tối hòa làm một thể.

“Gào!”

Một tiếng ma kêu hùng hồn từ sâu trong đại điện hư không bắn ra. Theo tiếng kêu, Đệ Nhất phân thần đột nhiên ngẩng đầu lên, mí mắt mở ra, cặp mắt lạnh lẽo tối tăm nhìn về phía trên đại điện. Sau lưng của hắn, một bóng đen to lớn bỗng mọc ra hai cánh, dọc theo vách tường đại điện vươn lên, nhanh chóng lướt qua trên vách tường, biến mất trong hư không hơi khói mênh mông.

Tại Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.

Đây là một nơi ngăn cách với tất cả không gian, ngay cả ánh mắt của Chủ Thần cũng chưa từng chú ý đến vùngg không gian đặc biệt này. Cho dù là chiến tranh thần ma hay là tranh đấu giữa các chủng tộc cũng không hề ảnh hưởng đến vùng không gian yêu dị và thần bí này. Pháp tắc đặc biệt chi phối không gian đặc biệt, mỗi khắc đều có vô số Thiên Ma sinh ra, cũng có vô số Thiên Ma mất đi, như thế không ngừng sinh diệt, liên miên không dứt.

Mà chúa tể vùng không gian này chính là Đại Tự Tại Thiên Ma.

Tại nơi cao nhất trong không gian Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, vô số Thiên Ma quấn vào nhau tạo thành một quả cầu to lớn màu trắng, chậm rãi chuyển động. Mà ở phía trên quả cầu, chúa tể của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên là Đại Tự Tại Thiên Ma đang ngồi ngay ngắn. Mấy tên Thiên Ma cao cấp biến thành mỹ nữ, cất tiếng cười đùa, trêu chọc vị vương giả của không gian này.

“Ầm ầm!”

Trên bầu trời của không gian đã bình tĩnh không biết bao nhiêu năm này đột nhiên rung động kịch liệt. Đại Tự Tại Thiên Ma giật mình, đột ngột đứng lên, nghi ngoặc nói:

- Xảy ra chuyện gì!

“Gào!”

Trong lúc hắn đang nghi hoặc, đột nhiên từ nơi sâu nhất của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên vang lên một tiếng rít đủ để xé rách linh hồn. Theo tiếng rít này, ven rìa không gian, vô số Thiên Ma đang thành hình chậm rãi tan vỡ, lại chuyển hóa thành năng lượng Thiên Ma bản nguyên nhất, từng tia tan vào trong không gian.

Sau tiếng rít kia, toàn bộ Thiên Ma cao cấp của Vực Ngoại Thiên Ma Thiên đều cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ tà ác và cường đại khiến người ta sợ hãi đột nhiên xuất hiện trong không gian này, uy thế của nó lan đến toàn bộ không gian. Tất cả Thiên Ma cảm nhận được luồng khí tức cường đại và tà ác này đều không khỏi run rẩy.“Sao lại như vậy? Nơi này là chỗ ở của Thiên Ma, người ngoài không thể nào tiến vào được!” - Đại Tự Tại Thiên Ma kinh hãi không thôi. Luồng khí tức kia thật sự quá mạnh, trong tà ác còn xen lẫn dục vọng cắn nuốt. Nhưng Đại Tự Tại Thiên Ma lại cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu nhiều hơn. Toàn bộ không gian Thiên Ma đều do hắn nắm trong tay, nếu như có Thiên Ma mới xuất hiện, không lý nào hắn lại không biết.

“Trừ khi…” - Đại Tự Tại Thiên Ma dường như chợt nghĩ đến điều gì, tâm thần càng trầm xuống đến tận đáy.

- Đại Tự Tại Thiên Ma, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Một bóng đen xuyên qua tầng tầng không gian, đáp xuống trên qua cầu to lớn màu trắng. Hắn mới vừa hạ xuống, quả cầu to lớn do hàng tỉ Thiên Ma quấn thành kia liền trong nháy mắt phân giải, vô số Thiên Ma sợ hãi kêu lên, bỏ chạy tứ tán.

- Ngươi là... tâm ma của nhân loại kia.

Đại Tự Tại Thiên Ma cuối cùng cũng nhận ra thân phận của kẻ xâm nhập đột nhiên xuất hiện ở Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, hóa thành dáng vẻ thiếu niên nhân loại này.

Toàn thân trên dưới thiếu niên tỏa ra khí tức u ám, khóe miệng nở một nụ cười tà ác, gật đầu nói:

- Chính là ta. Ngẫm lại lúc trước, ta bất đắc dĩ phải dung hợp với bản thể nguyên thần để rời khỏi nơi này. Lúc đó ta đã từng nghĩ… một không gian lớn như vậy, nhiều năng lượng thuần túy như vậy, nếu như có thể hấp thu toàn bộ thì thật là một nguồn năng lượng quý giá biết bao. Ha ha ha, cái không gian này vốn cách biệt với vũ trụ, nhiều năng lượng tinh thần như vậy để ở đây đúng là lãng phí, còn không bằng cho bản tọa hấp thu.

Đại Tự Tại Thiên Ma kinh hãi đến mặt không còn chút máu, đôi môi run rẩy, chỉ vào tên ác ma cường đại trước mặt, nói:

- Ngươi… ngươi điên rồi! Điều này là trái với pháp tắc vận hành trong không gian, ngươi không thể làm như vậy!

- Hừ, tại sao không thể? Ta vốn là tâm ma, còn bọn ngươi là Thiên Ma, Thiên Ma và tâm ma vốn là một thể. Hôm nay bản tọa đang tu luyện ma công cái thế, nhưng lực lượng tinh thần lại luôn thiếu một chút. Bản tọa nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hấp thu năng lượng ở nơi này mới có thể thành tựu bá nghiệp vô thượng của ta… Huống hồ, có thể cùng bản tọa hợp làm một thể cũng là vinh hạnh của các ngươi. Cũng chỉ ta mới có thể làm cho cái tên Thiên Ma vang khắp cả vũ trụ, khiến cho tất cả sinh mạng đều biết đến sự tồn tại của các ngươi.

Đệ Nhất phân thần, hay cũng là tâm ma cười lạnh một tiếng, hai tay tạo thành hình vuốt giơ ra, chụp về hướng hai bên. Những tướng lĩnh Thiên Ma gần đó đều kinh hô một tiếng, căn bản không thể phản kháng, liền hóa thành một dòng sáng trắng chui vào trong cơ thể tâm ma.

- Ha!

Sau khi chuyển hóa những Thiên Ma này thành năng lượng tinh thần thuần túy, đưa vào trong cơ thể, cảm nhận được ý thức cường đại và ngưng kết, tâm ma không khỏi phát ra một tiếng kêu vui sướng. Hắn mở mắt ra, đang muốn hút lấy kẻ cường đại nhất trong không gian này, không ngờ lại phát hiện Đại Tự Tại Thiên Ma chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.

“Hừ, xem như ngươi nhanh trí… có điều ngươi chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.” - Một vệt sáng lạnh lóe lên trong mắt tâm ma, ma thức đã tăng cường không ít nhờ hấp thu vô số Thiên Ma, lúc này liền truy tìm tung tích của Đại Tự Tại Thiên Ma. Nhưng tâm ma giống như không hề gấp gáp, vừa tập trung tìm kiếm Đại Tự Tại Thiên Ma, vừa vận chuyển Hấp Tinh đại pháp hấp thu những Thiên Ma hùng hậu trong trời đất này.

“Nguyên thần phân ba. Hừ, Đệ Tam, ban đầu tại Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, ta bất đắc dĩ mới phải dung hợp với ngươi, không ngờ cuối cùng vẫn bị lừa gạt. Ngươi muốn quấy rối Ma Giới, nhưng lại không biết chỉ ta mới có thể hoàn thành điều mà ngươi muốn. Trong trời đất này, vô số yêu ma cũng không thể chống lại một tâm ma ta. Đông đảo yêu ma Ma Giới cuối cùng cũng không phải là đối thủ của ta. Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn!”

Tâm ma huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, nhanh chóng qua lại như con thoi giữa không gian này. Nơi đi qua, tất cả Thiên Ma trong phạm vi mấy ngàn trượng đều trong nháy mắt bị hấp thu.

Hấp Tinh đại pháp vốn là võ học ma đạo mà Phong Vân Vô Kỵ ngộ ra trước khi phân thần, dựa trên cơ sở của ma công do hai mươi vạn người biến dị tại thủy lao Ma Giới sáng tạo ra. Song khi Thiên Ma nhập thể, tình cờ lạc vào Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, lại bị tâm ma lĩnh hội nguyên lý trong đó, vận dụng nó trên đạo của linh hồn.

Phong Vân Vô Kỵ dùng hai mươi vạn ma công làm cơ sở, ngộ ra Hấp Tinh đại pháp cũng phải hao phí mấy trăm năm, trong đó phần lớn là nhờ năng lực thần thức hóa trăm triệu. Còn tâm ma phát triển sử dụng nó đến lĩnh vực của linh hồn, lại hoàn thành chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chủ yếu là dựa vào bản năng của hắn.

Nhìn vào điểm này, khả năng lĩnh ngộ và tư chất của tâm ma còn phải vượt xa Phong Vân Vô Kỵ.

“Gào!”

Tiếng rít phá vỡ Vực Ngoại Thiên Ma Thiên. Vô số Thiên Ma hóa thành tro bụi. Toàn bộ Vực Ngoại Thiên Ma Thiên bởi vì tâm ma của Phong Vân Vô Kỵ hàng lâm mà hóa thành địa ngục. Những Thiên Ma nhìn thấy cảnh tượng này đều ào ào chạy trốn ra bên ngoài Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, nhưng Hấp Tinh đại pháp của tâm ma lại quá bá đạo.

Trên đỉnh Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng trên dốc núi, một mình lĩnh hội cảnh giới cao hơn của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp. Đột nhiên có một tia năng lượng tinh thần lạ lùng từ hư không tràn vào trong đầu hắn. Đối với Phong Vân Vô Kỵ, chút lực lượng tinh thần này so với năng lượng ý thức hùng hậu của hắn hôm nay cũng giống như vũng nước so với sông biển vậy.

Lúc đầu Phong Vân Vô Kỵ còn không để ý, nhưng sau đó lại phát giác đoàn năng lượng tinh thần kia liên tục tràn vào trong biển ý thức, điều này không khỏi khiến hắn chú ý.

Suy nghĩ hồi lâu, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không thể hiểu được nguyên nhân. Ngay lúc này… một tiếng kêu suy yếu bỗng vang lên trong đầu hắn.

“Kiếm Thần...”

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, nhưng chung quanh hoàn toàn trống không. Bên dưới dốc núi, đám cao thủ Thái Cổ đều đang đắm chìm trong tu luyện. Trong lòng nghi hoặc, thần thức của hắn liền quét một vòng, nhưng vẫn không phát hiện được gì, không khỏi nhíu mày.

“Kiếm Thần! Kiếm Thần...” - Tiếng kêu yếu ớt kia lại vang lên lần nữa.

Hơi ngẫm nghĩ, Phong Vân Vô Kỵ dường như nhớ đến điều gì, mí mắt khép rồi lại mở, khi mở ra thì tròng mắt đen trắng rõ ràng đã biến thành màu trắng bạc.

Lần này Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng đã nhìn thấy, trước mặt có một bóng người mờ ảo quỳ sát trong hư không, thân thể của hắn giống như mây rối màu trắng không ngừng dao động, tựa hồ lúc nào cũng có thể tan ra.

Sau khi thấy thứ kỳ quái này, một ký ức mơ hồ trong đầu nhanh chóng trở nên rõ ràng, Phong Vân Vô Kỵ tâm thần chấn động, liền bật thốt lên:

- Đại Tự Tại Thiên Ma!

Đại Tự Tại Thiên Ma lại xuất hiện ở không gian bên ngoài Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, chuyện này hoàn toàn ngoài nằm dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Dưới tâm thần dao động, Phá Vọng ngân mâu cũng khôi phục lại hai màu đen trắng.

- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi đã xác định thứ không nhìn thấy chính là Đại Tự Tại Thiên Ma, Phong Vân Vô Kỵ cũng không tiếp tục sử dụng Phá Vọng ngân mâu nữa. Đối với hắn thì việc truy tìm nguyên nhân Đại Tự Tại Thiên Ma đột nhiên xuất hiện ở không gian này là quan trọng nhất.

- Kiếm Thần...

Đại Tự Tại Thiên Ma quỳ sát trong hư không, ngoại trừ Phong Vân Vô Kỵ thì gần như không ai có thể nhìn thấy vị chúa tể Thiên Ma này:

- Van cầu ngươi, hãy cứu chúng ta đi! Tâm ma của ngươi… hắn đang ở trong Vực Ngoại Thiên Ma Thiên…

- A!

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ chợt vươn thẳng, rốt cuộc đã hiểu vì sao lại có năng lượng tinh thần không ngừng truyền vào trong biển ý thức. Sau khi Tâm ma hồi phục, bởi vì nguyên thần phân ba, Phong Vân Vô Kỵ đã không thể hấp thu một nửa năng lượng từ tâm ma như trước kia, nhưng vẫn có một phần năng lượng cực nhỏ không cần thông qua liên hệ linh hồn tràn vào trong biển ý thức của hắn.

Trong một thế giới mà người thường không nhìn thấy, Đại Tự Tại Thiên Ma hối hận đến cả ruột cũng phát xanh. Ban đầu hắn nhất thời sơ ý, lại đem Thiên Ma thần thông tặng cho nhân loại này, mới dẫn đến tai họa hôm nay. Nếu như có thể, Đại Tự Tại Thiên Ma chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhân loại trước mắt này.

Tuy nói kẻ đang điên cuồng hấp thu năng lượng Thiên Ma tại Vực Ngoại Thiên Ma Thiên cũng không phải là người trước mắt này, nhưng dù sao bọn họ vốn là một thể.

- Chờ một chút, ta sẽ theo ngươi đến Vực Ngoại Thiên Ma Thiên.

- Chuyện này…

Đại Tự Tại Thiên Ma lại do dự. Vất vả lắm hắn mới thoát khỏi bàn tay ma của người kia, lúc này trong lòng vẫn run rẩy, nào còn dám trở lại Vực Ngoại Thiên Ma Thiên. Nếu không phải vẫn còn một chút hi vọng, hắn thậm chí không dám đến tìm người này.

Do dự một chút, Đại Tự Tại Thiên Ma lấy hết dũng khí nói:

- Chuyện này, hay là bỏ đi, ta không đi nữa.

Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười, cũng không nói toạc ra. Hơi trầm ngâm, hắn liền vận chuyển Thiên Ma thần thông, linh hồn tiến về Vực Ngoại Thiên Ma Thiên độc lập với vũ trụ kia.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ tầng tầng không gian, dùng Thiên Ma thần thông biến hóa linh hồn, tiến vào Vực Ngoại Thiên Ma Thiên dưới trạng thái Vực Ngoại Thiên Ma, đột nhiên phát hiện không gian vốn đông đảo Thiên Ma, vô số Thiên Ma không ngừng sinh diệt đã không tồn tại nữa. Trên bầu trời rộng lớn này rải rác một số năng lượng Thiên Ma màu trắng vô ý thức. Vách tường nơi Thiên Ma bắt đầu sinh thành lại không có bất kỳ Thiên Ma mới nào sinh ra. Không gian này đã biến thành một vùng đất tử vong.

- Ta chờ ngươi đã lâu rồi… Nếu ngươi đã đến đây, vậy chắc Đại Tự Tại Thiên Ma đã truyền tin cho ngươi rồi.

Tại trung ương Vực Ngoại Thiên Ma Thiên, một tên nam tử toàn thân đen kịt chậm rãi xoay người lại, hướng về Phong Vân Vô Kỵ nhìn xuống.

- Cuối cùng ngươi đã thức tỉnh rồi.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn tâm ma phía trên nói.

- Đúng vậy. Không ngờ lần thứ hai chúng ta gặp mặt cũng là trong Vực Ngoại Thiên Ma Thiên này.

Thiếu niên đứng dậy, cười tà nói:

- Bây giờ năng lượng linh hồn của chúng ta đã không chênh lệch bao nhiêu. Nguyên thần phân ba, ta cũng không còn bị ngươi khống chế nữa.

Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng nhìn lướt qua chung quanh, trong lòng thở dài một tiếng. Đã không cần phải ngăn cản gì nữa, bởi vì tâm ma đã lấy được thứ mà hắn muốn rồi.

- Ngươi còn muốn thứ gì? Hoặc là nói ngươi còn muốn làm gì?

- Ta à?

Tâm ma chỉ vào mình, kinh ngạc nói, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, liền mỉm cười nói:

- Ngươi hiểu lầm rồi. Tâm ma thì nhất định phải đối kháng với bản thể của mình sao? Mỗi người sở hữu một thân thể riêng, đều có thể hoàn thành chuyện mà mình muốn làm, như vậy không phải rất tốt sao? Tại sao ta phải ngăn cản ngươi, hoặc là làm tổn thương ngươi?

Tâm ma nhếch chân, hai tay chắp sau lưng, dọc theo một vòng cung thong thả bước đi:

- Ta để cho Đại Tự Tại Thiên Ma thoát được một mạng, là muốn nhờ hắn gọi ngươi tới đây. Hừ, ta nghĩ có lẽ chúng ta có thể đạt thành một số hiệp nghị.

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày hỏi:

- Hiệp nghị gì?

- Hừ!

Tâm Ma vung hai cánh tay lên, giọng nói lớn hơn không ít:

- Giấc mộng của ngươi, chỉ ta mới có thể giúp ngươi hoàn thành, chỉ ta mới có thể làm cho Ma Giới đại loạn, khiến Ma Giới tổn hao. Mà thứ ta cần là thành ý của ngươi. Chúng ta… có thể hợp tác với nhau. Ngươi có thể giúp ta chinh phục Ma Giới, còn nếu ngươi cần đến, ta có thể giết chóc vô số yêu ma để hoàn thành đích nguyện vọng của ngươi. Cho dù là yêu ma thủ hạ của ta, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ngay cả Sát Lục ma quân ta cũng có thể giết chết tất cả bọn chúng.

Trong con ngươi đen kịt của tâm ma lóe lên ánh sáng dị thường, Phong Vân Vô Kỵ từ trong đó nhìn thấy được dã tâm và điên cuồng.

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nhìn tâm ma. Hai người đối mặt với nhau, đều giống như muốn nhìn thấu mục đích thật sự của đối phương.

Hồi lâu sau, một giọng nói bình tĩnh vang lên trong không gian này:

- Đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play