Sau khi biết chắc Hoàng lão đảo chủ đã từ trần, Hoàng Bỉnh Phong cũng không tỏ ra thương tâm nhiều, rơi mấy giọt nước mắt rồi nhìn Mạnh Kiều cười nói:
- Chúng ta quay về thôi, tôi có một dự cảm không hay.
- Tại sao biết Hoàng lão đảo chủ đã chết mà Hoàng đảo chủ lại không tỏ ra đau lòng.
Mạnh Kiều tò mò hỏi. Hoàng Bỉnh Phong chỉ biết gượng cười, ngẩn người một hồi rồi sau đó bước ra khỏi sơn động. Có lẽ là do bao năm nay không được gặp cha mình, nên trong thâm tâm Hoàng đảo chủ cũng coi như cha mình đã chết lâu rồi, hoặc cũng có thể là do Hoàng đảo chủ tin rằng cha mình đã nhắm mắt rất thanh thản, cho nên mới không thấy đau lòng, nhưng cũng có thể nỗi đau ấy đang chôn sâu tận đáy lòng, chỉ nhìn vẻ ngoài sao mà biết được đây.
Mạnh Kiều thấy Hoàng Bỉnh Phong đi ra ngoài, nghĩ tới nơi này vừa có người chết cũng thấy lạnh sống lưng.
- Hoàng đảo chủ, đợi tôi với chứ.
Càng ra ngoài thì dự cảm bất an của Hoàng Bỉnh Phong càng mãnh liệt, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Qủa nhiên, khi quay về, sắc mặt của mọi người đều ngưng trệ.
- Sao thế ? Đã xảy ra chuyện gì à?
Hoàng Bỉnh Phong chú ý ngay tới một thi thể đặt dưới đất, nhưng không biết đó là ai.
- Hoàng đảo chủ, ngài nên chuẩn bị trước tâm lý.
Quách Tiểu Phong lên tiếng.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?
Hoàng Bỉnh Phong bỗng thấy giật mình vì nhận ra rằng dự cảm bất an của bản thân hình như đã thành sự thật.
- Là thế này, sáng nay, Ngô quản gia…
Quách Tiểu Phong lại một lần nữa đem đầu đuôi sự tình kể cho Hoàng Bỉnh Phong nghe.
- Hóa ra là như vậy, vậy nên an táng cho Ngô quản gia đi.
Nói xong Hoàng Bỉnh Phong cất bước bỏ đi.
- Đảo chủ, lẽ nào ngài lại bỏ đi như vậy sao?
Trịnh quản gia nói.
- Ngươi còn muốn thế nào nữa?
Hoàng Bỉnh Phong trừng mắt nhìn Trịnh quản gia.
- Lẽ nào đảo chủ lại can tâm để đại tặc không đầu cưỡi lên đầu chúng ta, đảo chủ xem mấy người Quách công tử đã bị đại tặc không đầu lăng nhục rồi kia kìa.
- Tóm lại là Trịnh quản gia muốn thế nào?
- Tôi đương nhiên là muốn đi tìm đại tặc không đầu để báo thù.
Trịnh quản gia kích động nói.
- Nói xong chưa?
Hoàng Bỉnh Phong tiếp tục hỏi.
- Nói xong rồi.
- Vậy, ngươi hãy đi đi, đi mà báo thù đi…không ai được cản. Trịnh Dục ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn đi chết, ta không ý kiến, ngươi cho rằng Ngô quản gia chết ta không thấy đau lòng sao? Ngươi cho rằng ta là kẻ vô tình sao? Hiện giờ chúng ta không thể làm gì được, đại tặc vô đầu đó ở chỗ tối, chúng ta ở chỗ sáng, cho nên cách tốt nhất bây giờ là án binh bất động.
- Đảo chủ, vậy đại hội suy lý của mấy người Quách công tử tính sao đây, có nên tiếp tục không?
Vạn Tài Phát không biết xuất hiện từ sau lưng Hoàng Bỉnh Phong từ lúc nào, lên tiếng hỏi.
- Đại hội suy lý phải bãi bỏ thôi, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là phải bắt được đại tặc vô đầu, báo thù cho Ngô quản gia.
Hoàng Bỉnh Phong sắc mặt vô thần nói.
- Tôi không tán thành, tôi nghĩ vẫn nên để đại hội suy lý tiếp tục thì hơn, xin Hoàng đảo chủ cân nhắc lại.
Vạn Tài Phát tiếp tục nói.
- Khỏi cần nói nhiều, chuyện đã quyết định thì không thể thay đổi.
Hoàng Bỉnh Phong không chút do dự nói.
- Vậy, kinh phí của hoạt động lần này e là…
Vạn Tài phát quả không hổ là một thương gia, nói chưa tới ba cầu là lại liên quan đến tiền.
- Về kinh phí ư, đảo Đào Hoa chúng tôi có thể không cần, song Vạn đại quan nhân, bây giờ mời ngài quay về. Đảo Đào Hoa của chúng tôi hết sức nguy hiểm, Hoàng mỗ cũng bất lực, không thể bảo vệ Vạn đại quan nhân một cách chu toàn.
- Về thì về, Hoàng Bỉnh Phong, đừng quá đắc ý, hừ…
Vạn tài Phát phất tay áo chuẩn bị bỏ đi.
- Chu quản gia, dẫn đường cho Vạn đại quan nhân.
- Cái này….e là Vạn đại quan nhân chưa thể đi được.
- Ý của Chu quản gia là…
Hoàng Bỉnh Phong vội hỏi.
- Là thế này, sáng nay tôi đã phát hiện ra gió mùa đã thay đổi, cho nên Vạn đại quan nhân chưa thể quay về vào lúc này.
Chu quản gia cung kính nói.
- Cái này…
Hoàng Bỉnh Phong không khỏi nhăn mày.
- Vậy thế này đi, Vạn đại quan nhân, ngài cứ tạm thời ở lại đảo Đào Hoa này, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho Vạn đại quan nhân, ý ngài thế nào?
Lúc này, tai của Hoàng Bỉnh Phong động đậy, Vạn Tài Phát vẫn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên nhanh như chớp Hoàng Bỉnh Phong đã ở sau lưng Vạn Tài Phát, chỉ nghe thấy một tiếng “Ding”, trong tay Hoàng Bỉnh Phong đã cầm một phi tiêu, trên chiếc phi tiêu đó có kèm theo một mẩu giấy, Hoàng Bỉnh Phong mở tờ giấy đó ra, trong đó viết:
“ Bỉnh Phong tiểu nhi, nếu tứ đại cao thủ suy lý vẫn chưa rời khỏi đảo Đào Hoa, vậy ta đành phải hành động thôi, tối nay, ta sẽ lấy mạng chó của bất kỳ một người nào trong số các người, Bỉnh Phong tiểu nhi, mau để bọn họ rời khỏi ngay đi, không lại khó bảo toàn mạng sống. Haha…vô đầu kính thượng”.
- Đại tặc vô đầu này rõ ràng là không coi chúng ta ra gì.
Quách Tiểu Phong phát tiết đấm vào tường một cái.
- Quách công tử xin chớ nóng vội, đã thế này, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.
Hoàng Bỉnh Phong nói.
- Theo tôi thế này đi, chi bằng đêm nay mọi người sẽ ở cùng nhau, người đông sức lớn, nếu đại tặc muốn ra tay, chỉ cần một người trong số chúng ta phát hiện ra nó, nhất định không sợ không bắt được nó.
Lý Thiên Tường lên tiếng.
- Ừ, Lý công tử nói rất có lý, cứ làm như vậy đi. Tối nay mọi người cứ ở lại hết phòng tôi đi.
Trời đã chạng vạng tối, mọi người đều đã tự giác tập trung đông đủ, Trịnh quản gia dẫn mọi người tới phòng của Hoàng Bỉnh Phong. Đến nơi thấy Hoàng Bỉnh Phong đang ngồi trong phòng, hai mắt nhắm hờ.
- Hoàng đảo chủ, đại tặc vô đầu đó sắp tới đây rồi, ngài có kế sách gì không?
Quách Tiểu Phong nói.
- Tạm thời vẫn chưa có, không biết Quách công tử có cao kiến gì.
- Tôi có kiến nghị thế này, tôi cảm thấy có thể để bốn người chúng tôi ở bốn vị trí không, như vậy cơ hội cho đại tặc vô đầu xông vào đây sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa sẽ làm tăng thêm khả năng bắt được đại tặc, ngài cảm thấy thế nào?
Quách Tiểu Phong đưa ra chủ ý.
- Quách công tử nói rất có lý, thế này đi, Trịnh quản gia và Lưu quản gia sẽ canh giữ phía đông, Quách công tử và Lý công tử sẽ giữ tường phía tây, Chu quản gia giữ tường phía bắc, còn tôi sẽ giữ mạn phía nam, Vạn đại quan nhân và Thiên Lễ sẽ bảo vệ sự an toàn cho mọi người, như vậy được không?
Hoàng Bỉnh Phong nói.
- Vậy cứ làm theo như vậy đi, Hoàng đảo chủ quả nhiên suy tính chu toàn.
Quách Tiểu Phong vốn muốn mỗi người giữ một góc, nhưng Hoàng Bỉnh Phong lại để hai người giữ một góc, như vậy là để hai người giám sát lẫn nhau.
Màn đêm dần buông xuống, trong lúc chờ đợi một cách buồn tẻ và vô vị, thời gian vẫn từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, bốn bề yên tĩnh, khiến người ta không còn chút tinh thần, nhưng mấy người Quách Tiểu Phong vẫn không dám khinh xuất dù chỉ một chút. Bỗng đèn dầu tứ phía bị tắt.
- Không hay rồi, đại tặc vô đầu tới rồi.
Quách Tiểu Phong nói.
- Chu quản gia, mau thắp đèn lên.
Giọng nói của Hoàng Bỉnh Phong truyền tới.
- Ah…
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, là tiếng của Vạn Tài Phát.
- Vạn đại quan nhân, ngài sao vậy?
Lý Thiên Tường nghe thấy vậy, vội chạy vào trong phòng xem xét tình hình.
- Thiên Tường, đừng manh động.
Tuy nói như vậy nhưng Quách Tiểu Phong vẫn không tự chủ được, vội theo Lý Thiên Tường chạy vào.
- Mọi người đừng hoang mang, Chu quản gia, mau châm đèn lên, mau.
- Vâng thưa đảo chủ.
Chu quản gia vâng lệnh, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã sáng tỏ.
- Ah…
Một tiếng hét sợ hãi truyền đến tai Quách Tiểu Phong, thì ra, Vạn Tài Phát, tài chủ giàu có nhất Đại Tống đã đi bái kiến Diêm Vương lão gia rồi.
Cửu Trảo Ma Long
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT