Tiểu Điềm đi ra ngoài, Vương Hâm mặt vẫn đỏ vì ngại, một bộ mặt rất lúng túng và khó xử, Tiều Điềm lườm cậu ta một cái.
- Nhìn gì mà nhìn, còn không vào trong thay đồ, đúng là đồ ngốc.
Tiểu Điềm giả bộ tức giận nói.
- Tiểu…Tiểu Điềm.
Vương Hâm lúng túng.
- Có chuyện gì cứ nói, đừng ậm à ậm ừ như vậy.
- Không, không có gì, tôi đi thay y phục đây.
Vương Hâm e dè giống như một con chuột.
- Còn không nhanh lên, lẽ nào muốn bản cô nương đây nhìn anh thay y phục?
Tiểu Điềm vừa giận vừa thấy buồn cười, từ trước tới giờ chưa từng gặp ai thật thà như vậy, mình đã như vậy, lẽ nào anh ta lại không hiểu sao? Tiểu Điềm nghĩ thầm.
Vương Hâm vào phòng thay đồ, rất nhanh đã thay xong y phục, truyện vừa xảy ra cứ như nằm mơ vậy. Lẽ nào mình lại thích Tiểu Điềm thật? Vương Hâm trau mày nghĩ ngợi, tự cười giễu bản thân, cứ cho đúng là mình thích Tiểu Điềm thì sao chứ, mình tốt xấu gì cũng là sư phụ của cô ấy, lẽ nào sư phụ và đồ đệ lại yêu nhau? Điều này là không thể được. Vương Hâm ta là bậc đại trượng phu, sao có thể làm ra những chuyện như vậy chứ, hơn nữa Tiểu Điềm lại đường đường là một khuê nữ con nhà danh giá, tuyệt đối không thể có chuyện như vậy. Sau khi suy nghĩ, Vương Hâm quyết định tránh mặt Tiểu Điềm, trừ những lúc chấp hành công vụ, tuyệt đối không thể có chuyện riêng tư gì với cô ấy. Cả ngày, chẳng thấy bóng dáng Vương Hâm đâu, Tiểu Điềm đi tìm thế nào cũng không thể tìm thấy, lúc thi hành công vụ, Vương Hâm tỏ vẻ làm ngơ, cố ý không để ý tới Tiểu Điềm, ngoài công vụ ra, nhưng việc khác một từ cũng không mở miệng.
Tiểu Điềm cũng không phải kẻ ngốc, Vương Hâm cố tình tránh mặt cô như vậy, cô lại không nhìn ra sao. Chỉ là cô muốn lấy sự nhiệt tình của bản thân để cảm hóa Vương Hâm, để Vương Hâm có thể thay đổi thái độ với cô. Đương nhiên, điều này chỉ uổng công vô ích thôi. Buổi chiều, bầu trời âm u rồi lại có tuyết rới, ngoài trời rất lạnh, hoa tuyết cứ như những con dao cứa vào mặt người đi đường, Nha môn có người đến báo án, một hộ giàu có ở Ngưu gia thôn bị mất trộm, Triệu đại nhân biết chuyện, quyết định để Vương Hâm và Tiểu Điềm đi điều tra. Đợi tới lúc điều tra xong thì trời cũng đã chạng vạng tối, tuyết cũng rơi nặng hơn. Vương Hâm và Tiểu Điềm đang trên đường quay về Nha môn.
- Lạnh quá.
Tiểu Điềm nói, vào lúc này Vương Hâm hận không thể đi lại ôm Tiểu Điềm vào lòng, truyền cho cô ấy hơi ấm, nhưng…nhưng cậu ta không thể. Lý trí nhắc nhở cậu ta rằng, tuyệt đối không được nảy sinh ra chuyện sư- đồ luyến. Cho nên Vương Hâm đành phải giả bộ không nghe thấy, chân bước nhanh hơn. Mấy năm nay, Vương Hâm đã được Quách Tiểu Phong dạy cho không ít võ công, đặc biệt là khinh công, bởi vì võ công góp phần rất lớn mỗi khi cần bắt hung thủ hoặc gian tặc. Vương Hâm càng đi càng nhanh, Tiểu Điềm tuy cũng từng học qua khinh công, nhưng cũng không thể đi nhanh bằng Vương Hâm, nên đành phải theo sau Vương Hâm, đến lúc Tiểu Điềm không thể theo kịp, bất giác bị vấp phải một hòn đá.
- Ah…
Tiểu Điềm kêu lên một tiếng. Chân đã khụy xuống.
- Vương Hâm, chờ một chút
Vương Hâm giật mình, vội chạy lại đỡ Tiểu Điềm.
- Sao vậy, có phải đi nhanh quá không, có bị thương nặng lắm không, đều do ta không tốt, đi nhanh quá, sao cô không kêu ta dừng lại?
Vương Hâm quan tâm hỏi, Tiểu Điềm nhìn Vương Hâm:
- Tại sao, tại sao huynh phải như vậy?
Tiểu Điềm kích động nói. Vương Hâm lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình.
- Tại sao cái gì, ta nghe không hiểu.
Vương Hâm giả bộ ngốc nghếch, ngẩng đầu lên đã trông thấy Tiểu Điềm đã rưng rưng nước mắt.
- Được, huynh nghe không hiểu, vậy để tôi nói lại, vì sao huynh phải cố tình tránh mặt tôi, rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện gì, rốt cuộc là tôi có chỗ nào khiến huynh không vui, tôi thích huynh huynh không biết sao? Tôi yêu huynh huynh cũng không biết sao? Sao cứ phải để tôi nói thẳng ra như vậy hả, Vương Hâm, huynh trả lời tôi đi.
- Ta…
Vương Hâm ấp úng, thời khắc này, cậu ta thật sự rất muốn nói bản thân mình rất rất thích Tiểu Điềm, rất muốn cả đời này ở bên cạnh cô ấy. Nhưng cứ nghĩ tới quan hệ sư - đồ với Tiểu Điềm, xuất thân hèn kém của bản thân, Vương Hâm lại phải kìm nén bản thân.
- Tiểu Điền, xin lỗi, ta không thể…
Vương Hâm muốn lấy cái gọi là Tam cương Ngũ thường, luân lý đạo đức ra để thuyết phục Tiểu Điềm, nhưng cậu ta vẫn chưa nói xong, Tiểu Điềm đã chặn ngang.
- Tại sao huynh lại không thể, rõ ràng là huynh cũng thích tôi đúng không, vậy tại sao không ôm lấy tôi, Vương Hâm, nói cho tôi biết.
Tiểu Điền lộ vẻ thất vọng và đau khổ.
- Tiểu Điềm, hãy bình tĩnh một chút, nghe ta nói, ta không thể cùng cô, ta chỉ là một kẻ thất phu tầm thường mà thôi, còn cô, không những còn trẻ, lại rất xinh đẹp và thông minh nữa, ta thật không hiểu Vương Hâm tôi có tài có đức gì để nên duyên với cô, cho nên…
- Tôi không nghe, tôi không muốn nghe, Vương Hâm, tôi hỏi huynh, huynh rốt cuộc có thích tôi không? Thích hay không thích?
- Không thích.
Vương Hâm cúi đầu, buột miệng nói.
- Huynh gạt ta, nếu đúng là huynh không thích ta, vậy hãy nhìn tôi đi, tôi muốn huynh nhìn tôi và nói là huynh không thích tôi, nói rằng huynh không hề thích Tiểu Điềm này. Nhìn tôi đi, nói đi.
Tiểu Điềm lấy hai tay đỡ mặt Vương Hâm lên, mới phát hiện, Vương Hâm cũng đang khóc.
- Huynh nói đi, hãy nói lại một lần nữa đi.
Tiểu Điềm vừa khóc vừa đánh vào vai Vương Hâm nói, Vương Hâm vội lau nước mắt, nhìn Tiểu Điềm:
- Tôi, Vương Hâm tôi, Vương Hâm tôi…
Vương Hâm cứ ngỡ rằng rất dễ dàng có thể nói ra câu này, nhưng bây giờ mới phát hiện ra rất khó, lại có cảm giác những tháng ngày vui vẻ bên Tiểu Điềm sẽ có thể chấm dứt vì câu nói này, đó là một loại cảm giác khiến người ta rất đau đớn. Vương Hâm thật sự không có cách nào để nói ra câu nói đó.
Rất lâu sau, Vương Hâm mới quay trở về trạng thái bình thường.
- Tiểu Điềm, thật sự xin lỗi, ta không có cách nào khác.
- Được rồi, huynh không cần phải nói lại, tôi hiểu ý huynh rồi, huynh đi trước đi, tôi có chút chuyện, chúc huynh hạnh phúc.
Tiểu Điềm nói xong liền rẽ sang một con đường khác rồi đi mất.
- Tiểu Điềm, ta…
Vương Hâm vẫn lo cho sự an nguy của Tiểu Điềm, nhưng Tiểu Điềm đã tỏ thái độ dứt khoát như vậy rồi.
Vương Hâm cứ như vậy quay về Nha môn. Cũng không biết tại sao Quách Thiên Hùng lại biết chuyện này, chỉ nhớ đã bị Thiên Hùng mắng cho một trận:
- Vương Hâm ơi là Vương Hâm, cậu nói xem đầu cậu có phải có vấn đề không, cô nương Tiểu Điềm tốt như vậy, sao cậu có thể khiến người ta đau lòng, đương nhiên chuyện này hoàn toàn là do lỗi của cậu, nếu cậu không có tình cảm với Tiểu Điềm, thì đó là đau một lần còn hơn đau suốt đời, nhưng nếu trong lòng cậu có cô ấy, vậy phải làm theo những gì trái tim cậu mách bảo chứ, quan hệ sư – đồ thì sao chứ, cậu là người miền núi tới thì sao chứ, những điều này đều là ánh mắt của thế tục. Cổ nhân tạo ra Tam cương Ngũ thường, suy cho cùng cũng là để thế gian này có tôn ty trật tự, người người an cư lạc nghiệp, chứ đâu phải để gây ra đau khổ cho con người. Dù nói thế nào, việc này, nếu trong lòng cậu có Tiểu Điềm, hãy dũng cảm đi nói với cô ấy, cho dù người khác có thành kiến như thế nào, tóm lại, tôi vẫn ủng hộ cậu, nếu Tiểu Phong ca ca của cậu mà biết chuyện này, ta tin là nó cũng sẽ ủng hộ cậu.
- Phải đấy, hà tất phải để ý con mắt soi mói của người khác, đi nói với cô ấy đi, tôi cũng ủng hộ cậu.
Tiểu Vân cũng bày tỏ thái độ.
- Mau đi đi, đợi đến tối là cậu hối hận không kịp đấy.
Một người khác cũng nói chen vào.
Vương Hâm dần dần tỉnh ngộ, vội chạy ra ngoài, nhưng phải đi đâu để tìm cô ấy đây? Ngoài trời tuyết lại rơi thế này, trông rất thê lương, một cảm giác tuyệt vọng bỗng nhiên trào dâng trong đầu Vương Hâm…
Cuối cùng, Vương Hâm có thể bày tỏ lòng mình với Tiểu Điềm không? Vào lúc này Tiểu Điềm đang ở đâu ? Mời các bạn đọc chương tiếp theo “ Tỏ tình (2)”……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT