Quách Tiểu Phong rất vất vả để đối phó với Lưu Thiêm, dường như chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lại sự công kích của Lưu Thiêm, Lưu Thiêm công kích càng dữ dội và nhanh hơn. Dần dần, Quách Tiểu Phong có vẻ chống đỡ không nổi, Lưu Thiêm nhận ra thái độ của Quách Tiểu Phong thay đổi, liền nắm lấy cơ hội, nhanh chóng nắm lấy tay trái của Quách Tiểu Phong, trong nháy mắt, y phục của Quách Tiểu Phong đã tứa máu.
- Ôi, tướng công, sao chàng lại không cẩn thận như vậy, thiếp chẳng phải đã kêu chàng cẩn thận bên trái rồi mà?
Bạch Nguyệt Quang vô cùng căng thẳng, thấy Quách Tiểu Phong yếu thế thì hết sức kinh ngạc.
- Nguyệt Quang, nàng đừng la lên như vậy, không thì hôm nay chúng ta khó qua được cửa ải này.
- Nhưng, nhưng là thiếp quan tâm chàng thôi.
- Được rồi, nàng quan tâm ta ta biết chứ, nhưng nếu nàng cứ tiếp tục quan tâm ta như vậy, thì hôm nay nàng chỉ có thể thu xác ta thôi.
- Haha…hôm nay cô ta nhất định sẽ thu xác cho ngươi.
Lưu Thiêm đắc ý nói.
- Haha…đừng chắc chắn như thế, chúng ta lại tiếp tục chứ…
Quách Tiểu Phong có vẻ như đã cạn sức lực rồi, nhưng vẫn biết, nếu bản thân mà ngã xuống, thì tất cả mọi người ở đây, có thể hôm nay sẽ không thoát khỏi móng vuốt của Lưu Thiêm, cho nên hắn không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể.
Nhưng bất cứ ai cũng có điểm cực hạn, tuy Quách Tiểu Phong rất không muốn, nhưng Lưu Thiêm vẫn tiếp tục công kích rất dữ dội, cuối cùng, Quách Tiểu Phong đã ngã xuống.
- Nguyệt Quang, mau chạy đi, mặc kệ ta, mau chạy đi, mau…
Quách Tiểu Phong nằm trên đất, trông rất đáng thương.
- Haha… Quách đại bổ đầu, đừng làm việc vô ích nữa, nói cho ngươi biết, hôm nay các người đều phải chết, haha…vừa rồi nếu ngươi thả ta thì đâu thành ra nông nỗi này.
Lưu Thiêm đã một cú thật mạnh vào lưng Quách Tiểu Phong, Quách Tiểu Phong chỉ cảm thấy có một luồng đau nhói truyền khắp người rồi nôn ra một hộc máu tươi, sau đó thấy trời đất quay cuồng rồi ngất đi.
Lưu Thiêm tự nhiên thấy mất hứng, giống như một dã thú chơi chán con mồi, liền bước tới đám người Bạch Nguyệt Quang.
- Cẩu tặc, tiếp chiêu…
Quách Thiên Lễ gần đây cũng học được của Quách Tiểu Phong chút ít võ công, thấy tình hình xấu đi, vội chạy lại chặn Lưu Thiêm, nhưng sư phụ của cậu ta Quách Tiểu Phong còn đấu không lại, nói gì đến võ công ba chân mèo của cậu ta chứ, rõ ràng là lấy trứng chọi đá. Nhưng Quách Thiên Lễ vẫn liều mạng xông lên, vẫn chưa được nếm mùi vị gì đã bị Lưu Thiêm dùng một tay nhắc bổng lên cao.
- Haha…không biết tự lượng sức mình, muốn chết cũng không phải vội như vậy đâu, haha…
- Đợi đã, người ngươi muốn giết là ta, ngươi giết ta cũng được, là đáng lắm, nhưng, bọn họ, bọn họ đều vô tội, cho nên, cầu xin ngươi, hãy tha cho bọn họ.
Vương Long nôn ra máu tươi rồi tiếp tục nói.
- Haha, ngươi không cần phải ra bộ uy phong như vậy, nói lại một lần nữa xem, ta có thể sẽ suy nghĩ lại mà tha cho bọn họ, đến đây, đến cầu xin ta đi, haha…
Lưu Thiêm đã điên khùng đến cực độ.
- Ta, ta cầu xin ngươi…
Vương Long yếu ớt nói.
- Không, không cần, không cần phải cầu xin hắn.
Ngọc Nhi chạy tới ôm lấy Vương Long.
- Đã nói như vậy, các ngươi rượu thưởng không uống lại muốn uống rượu phạt, ta cũng hết cách.
- Tâm nhược chỉ thủy, tâm tùy ý động, ý tùy phong động, phong tùy nhân động, nhân tùy thủ động, thủ tùy kiếm động, kiếm tùy tâm động. Tiểu Phong, con đã nhớ chưa? Muốn tu luyện được môn võ công này quan trọng nhất là phải giữ cho tâm được tĩnh tại, chỉ cần tâm tĩnh, thì không có đối thủ nào là không thể đánh bại, chỉ cần giữ cho tâm được tĩnh thì có thể đạt được cảnh giới cao nhất của môn võ công này : Thiên ngoại phi tiên.
- Thiên ngoại phi tiên?
Quách Tiểu Phong hoài nghi nhìn sư phụ.
- Sư phụ, con thực sự có thể luyện được võ công cao như vậy sao?
Quách Tiểu Phong phấn chấn hỏi.
- Đương nhiên rồi, võ công cao thâm nhất cũng là do con người sáng tạo ra, đã là do người sáng tạo ra, chúng ta đương nhiên có thể học được. Tiểu Phong, qua đây, hãy tưởng tượng con đang ở trên núi Trường Bạch, ngồi niệm cùng ta, chúng ta giờ đang ở trên núi Trường Bạch.
Sư phụ của Quách Tiểu Phong nhắm mắt, thấy vậy Quách Tiểu Phong cũng làm theo sư phụ.
- Ta bây giờ đang ở trên núi Trường Bạch.
Quách Tiểu Phong thầm nghĩ vậy. Qủa nhiên trước mắt đã hiện ra núi Trường Sơn, đỉnh núi phủ đầy tuyết, một luồng gió thanh khiết như thổi vào đầu óc hắn.
- Bầu trời rất xanh, Mây rất trắng.
Sư phụ của Quách Tiểu Phong thầm niệm.
- Bầu trời rất xanh, mây rất trắng.
- Nước dưới ao rất trong…
- Nước dưới ao rất trong…
Quách Tiểu Phong như chìm vào cảnh vật của núi Trường Bạch.
- Tâm nhược chỉ thủy, tâm tùy ý động, ý tùy phong động, phong tùy nhân động, nhân tùy thủ động, thủ tùy kiếm động, kiếm tùy tâm động…Thiên ngoại phi tiên…
- Thiên ngoại phi tiên.
Quách Tiểu Phong hét lớn, bỗng nhiên thấy có một luồng khí nóng chạy toàn thân, chỉ thấy một hòn đá bị kiếm khí của hắn làm cho vỡ ra thành mảnh vụn. Quách Tiểu Phong vui sướng nhìn sư phụ.
- Tiểu Phong, con đúng là kỳ tại luyện võ, còn nhớ khi ta bốn mươi tuổi mới có thể làm được như vậy, không ngờ con mới chỉ mười mấy tuổi đã lợi hại như vậy rồi. Hãy nhớ, chỉ cần giữ cho tâm được tĩnh, thì không có đối thủ nào không thể đánh bại, nhớ kỹ chưa?
Chỉ cần giữ cho tâm tĩnh thì không đối thủ nào là không thể đánh bại…Trước mắt Quách Tiểu Phong bây giờ không phải là Lưu Thiêm, mà là cảnh vật trên núi Trường Bạch: trời xanh mấy trắng, tuyết trên núi nước dưới hồ. Tâm nhược chỉ thủy, tâm tùy ý động…Thiên ngoại phi tiên.
Quách Tiểu Phong bỗng từ dưới đất trồm dậy, Sát Thiên kiếm trong tay bỗng chốc đầy sát khí. Lưu Thiêm đang đùa giỡn Vương Long và Ngọc Nhi, cũng cảm thấy một luồng sát khí cực mạnh nên quay đầu lại, nhưng, chưa kịp phản ứng gì, thanh Sát Thiên kiếm đã chém ngang cổ hắn. Cái đầu đáng thương của Lưu Thiêm giống như một quả cầu, lăn ra mặt đất.
Lưu Thiêm đã chết, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ lại phải kết liễu cuộc đời như vậy. Khuôn mặt Lưu Thiêm trước khi chết còn hiện ra đầy sợ hãi, kinh ngạc. Sau khi giết được Lưu Thiêm, Quách Tiểu Phong cũng ngã xuống và ngất đi.
- Tướng công, chàng không sao chứ?
Bạch Nguyệt Quang vội chạy lại bắt mạch cho Quách Tiểu Phong, vẫn may là Tiểu Phong chỉ tổn thương bên ngoài và một ít nội công, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.
- Ngọc Nhi, ta, cả đời này, cả đời này ta là người có lỗi, nàng có thể tha thứ cho ta không?
Vương Long xem ra cũng bị thương không nhẹ.
- Tướng công, tướng công, dù chàng có lỗi hay không, dù ta có tha thứ hay không, dù thế nào chàng cũng không được rời xa thiếp, Bạch đại tẩu, mau xem giúp tướng công tôi.
- Xin lỗi, Vương đại tẩu, lục phủ ngũ tạng của Vương bổ đầu đã bị dập nát, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, chuẩn bị hậu sự thôi.
Bạch Nguyệt Quang đau lòng nói.
- Ngọc Nhi, đừng như vậy, thân thể ta chỉ có ta là người biết rõ nhất, nàng nghe ta, sau khi ta đi, người mà ta lo nhất chính là nàng. Nghe ta, hãy tìm một nam nhân tốt, tuyệt đối đừng tìm người nào giống như ta, sống vui vẻ, hứa với ta đi.
- Không, thiếp không thể, chàng phải luôn bên cạnh thiếp…
Vương Long cũng không thể chống lại với số mệnh, dần dần nhắm mắt. Bạch Nguyệt Quang và mọi người đều cảm động rưng rưng nước mắt…
Phần ba “U hồn ở Tây Song Bản Nạp” đến đây kết thúc, cảm ơn sự theo dõi của bạn đọc. Đón đọc phần tiếp theo của bộ truyện, phần bốn “ …”….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT