Xem ra con dao của Hoàng Tam sắp đâm vào ngực Đỗ Bân rồi. trong thời khắc then chốt, Xuân Hoa nhay tay cầm lấy đế cây nến liều mạng đánh vào đầu Hoàng Tam, Hoàng Tam trợn mắt, mũi dao lại chuyển hướng về phía Xuân Hoa.

- Con tiện nhân.

Xuân Hoa vô cùng sợ hãi, cô rất sợ Hoàng Tam cầm dao xông vào mình. Hoàng Tam quả nhiên không còn mạnh như trước, ngất đi, lúc đó Đỗ Bân và Xuân Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

- Đỗ Bân, trước đay chàng đã gây ra tai họa gì vậy, sao có thể sống tiếp đây.

Xuân Hoa ngồi xuống giường, tức giận nói.

- Xuân Hoa, chuyện này dài lắm, nàng xem ta bị thương rồi này, phải tìm đại phu trước đã, không thì, ta khó sống đấy.

Thân thể Đỗ Bân đang chảy rất nhiều máu, Xuân Hoa thấy Đỗ Bân nói cũng có lý, tuy sau này không biết sẽ phải sống như thế nào, nhưng Xuân Hoa rất rõ, Đỗ Bân thực sự yêu thương mình, không thì vừa rồi Đỗ Bân đâu có liều mạng bảo vệ mình như vậy, Xuân Hoa căn bản không có lý do để giận Đỗ Bân.

- Được rồi, thiếp đi gọi Triệu đại phu ngay đây.

Rốt cuộc trên thế gian này, người yêu thương cô như vậy, trừ Đỗ Bân, e rằng không tìm được người thứ hai.

- Nhưng, làm gì với hắn ta đây?

Ý của Đỗ Bân là làm gì với Hoàng Tam đây. Xuân Hoa có thể bị phạm tội, Hoàng Tam là nhân vật nguy hiểm, nếu để hắn trong nhà thì không tiện chút nào, cách tốt nhất là mang tới chỗ Quách bổ đầu để cậu ta xử lý. Nhưng bây giờ đang là canh ba nửa đêm, sao có thể quấy rầy người ta, hơn nữa Đỗ Bân lại đang bị thương, đưa Hoàng Tam tới quán trọ cũng là một vấn đề.

Xuân Hoa không hề biết rằng, lúc này, Quách Tiểu Phong đang chạy tới nhà bọn họ. Bạch Nguyệt Quang nhìn bóng Quách Tiểu Phong khuất xa, lắc đầu, lo lắng nhìn về phía trước, còn phải đi gọi người nữa. Bạch Nguyệt Quang thầm nghĩ. Bây giờ đang là giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, cho nên thời gian vẫn tương đối sớm. Trước tiên Bạch Nguyệt Quang chạy tới nhà thôn trưởng, sau khi đánh thức thôn trưởng, rồi lại bảo thôn trưởng đi đánh thức mọi người trong thôn, nói rằng Quách Tiểu Phong đã tìm ra hung thủ thực sự, Nguyệt Quang muốn đích thân thôn trưởng đi đánh thức người dân cũng là có lý do của cô. Thứ nhất là vì thôn trưởng thân thuộc với người dân trong thôn hơn, lời nói của ông ấy cũng có trọng lượng hơn. Thứ hai là vì bản thân cô đang lo lắng cho sự an nguy của Quách Tiểu Phong, rất muốn Tiểu Phong bình an vô sự. Thứ ba là vì không biết Hoàng Tam đi ra ngoài từ lúc nào. Đỗ Bân và Xuân Hoa ít nhất cũng có thể bị thương nhẹ, cô đên đó cũng có thể giúp họ chữa trị vết thương.

Suy nghĩ vậy, sau khi gọi thôn trưởng, cô lập tức chạy tới nhà Đỗ Bân.

- Ai …Người trẻ tuổi bây giờ, sao lúc nào cũng phong phong hỏa hỏa thế nhỉ.

Thôn trưởng nhìn theo bóng Nguyệt Quang dần khuất xa, liền vào trong lấy chiêng, tuy bây giờ mọi người đang yên giấc, nên chỉ còn cách dùng cái chiêng này để đánh thức toàn thôn vậy. Còn nhớ lần gần nhất đánh cái chiêng này là lúc đón tết, trên thực tế cái chiêng này một năm cũng không được khua mấy lần.

- Mọi người dậy hết đi, xảy ra chuyện rồi.

Vương Hâm đang ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng chiêng trống đó, sau khi biết được không phải là đang nằm mơ, cậu ta bật khỏi giường, “ Quách đại ca, tôi biết huynh có thể mà. Ca ca, ca ca dưới suối vàng cuối cùng cũng được an ủi rồi”. Vương Hâm tự nhủ, biết được Quách Tiểu Phong đã bắt được hung thủ rồi, cậu ta hận là không thể lập tức biết được hung thủ là ai, cậu ta rất muốn báo thù cho ca ca. Nhanh như bay, Vương Hâm lao ra khỏi phòng. Tinh thần của thím béo mấy ngày nay cũng rất hoang mang, khuôn mặt tươi cười của Nhị Cẩu lúc nào cũng vương vấn trong tâm trí, hai ngày nay, thím béo dường như đã khóc cạn nước mắt, người đã gầy đi mấy phần, có thể nói là giảm béo thành công . Nghe thấy lời hô hào của thôn trưởng, mắt của thím béo bỗng nhiên lóe sáng, thím béo muốn xem xem rốt cuộc là kẻ đên tiện nào, sao lại ác độc thế, đã giết chết Nhị Cẩu, thím béo cũng vội chạy ra ngoài chạy tới nhà Đỗ Bân.

Quách Thiên Hùng và Vân Nhi vẫn đang ngủ say, sau khi bị thôn trưởng đánh thức, Quách Thiên Hùng bỗng ý thức được Quách Tiểu Phong sắp phá án rồi.

- Tiểu Vân, dậy đi, mau đi thôi, Nhị đệ của chúng ta sắp phá án rồi, cuối cùng đệ ấy cũng có thể phá án, đi. Chúng ta đi xem thế nào, nhưng nhà Đỗ Bân ở đâu nhỉ?

- Ở đầu thôn tây.

Mễ thúc bưng đồ ăn sáng đi vào:

- Mau ăn đi, ta cũng muốn xem cậu ấy phá án thế nào.

Bạch Nguyệt Quang đang vội vàng đi tới nhà Đỗ Bân, nhưng giữa đường lại gặp ngay Đỗ Bân và Xuân Hoa

- Đại ca đại tẩu, hai người có gặp Tiểu Phong nhà chúng tôi không? Ai ya, đại ca sao lại chảy nhiều máu thế này?

Bạch Nguyệt Quang trông thấy bộ dạng của Đỗ Bân như vậy thì biết rằng Quách Tiểu Phong đã suy đoán không sai, hung thủ đúng là Hoàng Tam.

- Chúng tôi phải đi tìm Triệu đại phu. Phải rồi, Quách huynh đệ đang ở nhà chúng tôi với hung thủ.

Xuân Hoa lòng như lửa đốt, Đỗ Bân đã bị mất máu quá nhiều.

- Mau về nhà, muội sẽ chữa trị cho Đỗ đại ca, tìm Triệu đại phu làm gì nữa.

- Ô, ô, đệ muội, muội biết y thuật sao, thật không đơn giản.

Quả thật lúc này Xuân Mai đang rất lo lắng, nếu Đỗ Bân mà có mệnh hệ gì thì cô không biết phải sống những ngày tháng tiếp theo như thế nào.

- Đỗ đại tẩu, tẩu đừng quá lo lắng, Đỗ đại ca chỉ là bị mất máu quá nhiều thôi, sẽ hôn mê một lúc, sẽ không nguy hại đến tính mạng đâu, phiền đại tẩu chạy về nhà lấy băng vải, giờ muội phải băng bó vết thuốc cho Đỗ đại ca.

Nghe Bạch Nguyệt Quang nói vậy, Xuân Hoa vội vã chạy về nhà.

- Đỗ đại tẩu, sao tẩu lại về nhà? Đỗ đại ca sao rồi?

Quách Tiểu Phong thấy Xuân Hoa chạy về thì tưởng rằng Đỗ Bân đã xảy ra chuyện.

- Ai, không kịp giải thích, Quách huynh đệ, thê tử cậu cũng tới rồi, cậu đi xem xem.

Nói xong Xuân Hoa vội cầm băng vải đi ngay

- Nguyệt Quang, Nguyệt Quang, Đỗ đại ca sao rồi?

Quách Tiểu Phong quan tâm hỏi.

- Không có gì nguy hại cả, đều là vết thương bên ngoài, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi. Chàng ra ngoài đi, thiếp phải băng bó vết thương cho Đỗ đại ca, không muốn có người làm phiền.

- Được được được, chỉ cần Đỗ đại ca không sao, muốn ta làm gì cũng được.

- Này, có ai không?

Vương Hâm là người đầu tiên chạy tới nhà Đỗ Bân.

- Có có có, thật không ngờ Vương huynh đệ ở xa nhất lại là người đến sớm nhất.

Quách Tiểu Phong trông thấy Vương Hâm hò hởi nói.

- Quách đại ca, tôi đã suy nghĩ rồi, tôi cũng chẳng còn gì để vương vấn ở sơn thôn này nữa, tôi muốn theo đại ca, đi ra ngoài mở rộng tầm mắt sẽ tốt hơn. Phải rồi, hung thủ là ai vậy? Tại sao nó phải giết ca ca tôi?

Vương Hâm vội hỏi.

- Đúng đó, hung thủ là ai, tại sao phải hại chết Nhị Cẩu của ta?

Thím béo cũng đã đến.

- Mọi người đừng sốt ruột, đợi mọi người đến đông đủ, tôi sẽ bắt hung thủ cho mọi người.

Quách Tiểu Phong vẻ mặt bí mật nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play