Trời mới tang tảng sáng, Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, trong thôn đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Mưa cũng đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn đầy mây đen, chỉ có đám chim chóc thì vẫn cho rằng sáng nay là một ngày bình yên nên vẫn véo von tiếng hót.
- Bác đã nghe nói gì chưa? Gương Hạo Thiên đã xảy ra chuyện.
Một người dân trong thôn nói với một người khác.
- Không biết lần này lại xảy ra chuyện không hay gì nữa đây.
Một người khác ưu lo nói.
Về gương Hạo Thiên, cũng xin được giới thiệu một chút, gương Hạo Thiên là một trong “Tam đại thần khí” của sơn thôn này, theo truyền thuyết ba trăm năm trước, “Tam đại thần khí” không biết là đã xảy ra chuyện gì, sau đó xuýt nữa dẫn đến việc cả sơn thôn bị hủy diệt. Chuyện này được tổ tiên của sơn thôn ghi chép lại, còn về kiếp nạn đó, mọi người trong thôn đến nay vẫn còn khiếp sợ, không ngờ rằng ba trăm năm sau, gương Hạo Thiên bỗng dưng lại xảy ra chuyện. “Tam đại thần khí” đó là gương Hạo Thiên, kiếm Diệt Tuyệt, và búa Lưu Tinh. Gương Hạo Thiên xảy ra chuyện thì chắc chắn là báo hiệu một điềm dữ, không biết lần này đã xảy ra chuyện gì. Khi trời đã sáng rõ, người dân trong thôn kéo nhau tới cổng thôn đã bày sẵn “Tam đại thần khí”, họ đứng ở đó để tìm hiểu tình hình mới nhất, vị trưởng thôn trực tiếp đứng trên bục cao chủ trì đại cục, mấy trăm người trong thôn đều chen chúc đứng dưới bục ngay cổng thôn, mỗi người một vẻ:
- Đại sự không tốt rồi, sắp chết người rồi.
Một người nóng lòng nói lớn. Hoàng Tam nghe được tiếng nói đó , vội đứng lên, đi xem xét tình hình. Bọn Quách Tiểu Phong cũng thay y phục ra ngoài nghe ngóng tin tức. Quách Tiểu Phong thuận tay kéo áo một người:
- Thưa thúc, xin hỏi một chút, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Quách Tiểu Phong lễ phép hỏi.
- Đại sự không hay rồi, gương Hạo Thiên đổ máu, thôn chúng tôi cũng sắp đổ máu rồi, không hay rồi, không hay rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi…
Nghe được những lời đó, Quách Tiểu Phong cảm thấy việc này rất kỳ lạ, tuy không biết gương Hạo Thiên là cái gì, cho dù là gì đi nữa, có thể dám chắc rằng, trong mắt người dân trong thôn gương Hạo Thiên là một thứ vô cùng quan trọng, không thì sao họ phải sốt ruột như vậy.
- Khụ khụ…xem ra đúng là sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Không biết từ lúc nào, vị lão tiên sinh có bộ dạng quái dị đó đã xuất hiện. Quách Tiểu Phong lúc này mới phát hiện ra ông già đó không những có bộ dạng khó coi mà chân cũng bị thọt.
- Lão tiên sinh, đợi chút, tôi có chuyện muốn hỏi tiên sinh.
Quách Tiểu Phong tin rằng, ông già này nhất định là biết một số chuyện trong thôn, chỉ thoáng cái đã thấy ông già đó đang tập tễnh đi về phía quán trọ.
- Lão tiên sinh, đợi chút…
Quách Tiểu Phong bước nhanh về phía trước chặn ông già đó.
- Cậu không cần phải gọi ta là lão tiên sinh, cứ gọi ta là Mễ thúc là được rồi.
- Mễ thúc, thúc có thể nói cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao?
Quách Tiểu Phong tò mò hỏi.
- Ai, vào trong rồi nói, lẽ nào cậu lại nỡ để ông già này đứng đây nói chuyện sao?
Mễ thúc trừng mắt nhìn Quách Tiểu Phong một cái, có vẻ hơi tức giận nói.
- Xin thứ lỗi cho, vậy chúng ta vào trong thôi.
Quách Tiểu Phong vội vàng xin lỗi, cứ như vậy, nhóm người Quách Tiểu Phong lại theo Mễ thúc đi vào trong quán trọ.
- Mễ thúc, đây…
Quách Tiểu Phong nói vậy, ý muốn hỏi Mễ thúc là quán trọ này có thể sập không?
- Yên tâm, quán trọ này có thần linh phù trợ, đã mấy chục năm nay đều như vậy, có sập cũng không thể sập vào lúc này.
Mễ thúc từ từ nói.
- Truyền thuyết từ xa xưa kể lại rằng, có ba bộ “Thần khí”, đó là gương Hạo Thiên, kiếm Diệt Tuyệt và búa Lưu Tinh. Truyền thuyết về ba bộ “Thần khí” đó là được tổ tiên lưu truyền lại, cụ thể thế nào ta cũng không rõ, chỉ biết ba bộ “Thần khí” đó được đặt tại sơn thôn này, bởi vì giữ “Thần khí”, cho nên ông trời muốn trừng phạt người dân trong sơn thôn, nhưng ba bộ “Thần khí” này rất hiển linh, chúng cảm tạ sự che chở của người dân trong thôn đối với chúng, cho nên “Thần khí” luôn bảo vệ người dân trong thôn, nhưng mỗi khi “Thần khí”chịu sự tổn hại gì là sơn thôn này có thể phải chịu một tai họa lớn. Ba năm trước, nghe nói “Thần khí” bị mất đi ánh hào quang trong một thời gian, lúc đó, thôn trang này hình như bị chết hết. bởi vậy mới thấy người dân trong thôn rất mẫn cảm với việc gương Hạo Thiên đổ máu và bọn họ cũng rất kính sợ “Tam đại thần khí” là vì vậy.
Mễ thúc kể đầu đuôi mọi chuyện.
- Đã là như vậy, Mễ thúc, tại sao thúc không đi xem gương Hạo Thiên?
Quách Tiểu Phong hiếu kỳ hỏi.
- Đi xem thì có tác dụng gì chứ, gương Hạo Thiên nếu có thể khôi phục được thì ta nguyện ngày đêm trông nom nó, nhưng ta có đi xem thì cũng chẳng thay đổi được gì, gương Hạo Thiên đã như vậy, cho nên ta mới nói thôn của chúng ta sắp có kiếp nạn rồi.
Quách Tiểu Phong nói gì cũng là một Bổ đầu, không thể tin chuyện cái gì mà “Tam đại thần khí” có thể bảo vệ người dân trong thôn, hay là họ sắp gặp phải đại họa gì gì đó…
Quách Tiểu Phong cùng mấy người Bạch Nguyệt Quang cùng nhau tới cổng thôn, ở đó đã chật kín người. Quách Tiểu Phong dáng người cao to nên dễ dàng nhìn thấy ba bộ “Thần khí” được đặt trên bục cao, được sắp xếp theo thứ tự: búa Lưu Tinh, kiếm Diệt Tuyệt, gương Hạo Thiên , chỉ trông thấy gương Hạo Thiên đại khái trông cũng giống như một cái gương bình thường, nơi mặt kính nhẵn bóng đầy vết máu, song vết máu này đã bị khô.
- Thôn chúng ta thật sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi, ngươi xem gương Hạo Thiên bị đổ máu đỏ kìa.
Một người dân trong thôn nói.
- Nói đúng lắm, nhưng không biết ai sẽ phải gặp xúi quẩy đây?
Người khác thêm vào.
Nào có “Thần khí” gì chứ, chỉ là một tấm gương bình thường, vết máu đó rõ ràng là có người bôi vào, có vậy thôi mà nhìn không ra sao. Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
- Không hay rồi, không hay rồi, Nhị Cẩu nhà tôi không biết bị mất tích đâu rồi, có ai nhìn thấy Nhị Cẩu nhà tôi không?
Một người phụ nữ rất to béo chạy đến, mọi người thường gọi bà ta là thím béo.
Thôn trưởng lão trông thấy thím béo từ xa thì quan tâm hỏi.
- Nhị Cẩu nhà tôi, hôm qua lên núi đốn củi, mãi giờ vẫn chưa thấy quay về, đêm qua mưa to như vậy, tôi nghĩ rằng nó đang trú trên núi, sáng nay chắc sẽ về, nhưng sáng nay tôi mong ngóng mãi mà vẫn không thấy Nhị Cẩu về, lẽ nào việc gương Hạo Thiên bị đổ máu đã bắt đầu linh nghiệm rồi, mắt phải tôi cứ nháy mãi, tục ngữ nói: “nháy mắt trái là phúc, nháy mắt phải là họa”, Nhị Cẩu nhà tôi nhất định là đã xảy ra chuyện rồi.
- Mọi người mau lên núi tìm Nhị Cẩu, cho dù là xảy ra chuyện gì, nhất định phải đem cậu ấy về đây cho ta.
Thôn trưởng lão lớn tiếng nói.
Quách Tiểu Phong nhớ đến tiếng kêu thảm thiết vào tối qua, rồi lại liên kết với việc mất tích của Nhị Cẩu hôm nay, lẽ nào tiếng kêu thảm tối hôm qua lại chính là của Nhị Cẩu, nhưng tối qua mình đã đi tìm rồi mà, không tìm thấy dấu vết của Nhị Cẩu. Việc này là thế nào đây? Lẽ nào gương Hạo Thiên đã thực sự hiển linh. Sau khi mọi người tản đi, Quách Tiểu Phong ở lại xem xét gương Hạo Thiên, sau khi quan sát cẩn thận, Quách Tiểu Phong mới phát hiện ra quả nhiên vết máu đó là do có người bôi vào, chẳng có thần linh nào làm hết. Nhị Cẩu e rằng đã bị hung thủ giết rồi. Quách Tiểu Phong nghĩ vậy.
- Chàng trai trẻ tuổi, có gì đặc biệt à?
Thôn trưởng lão thấy Quách Tiểu Phong đứng trước gương Hạo Thiên một hồi lâu mà chưa thấy rời khỏi, hơn nữa lại là người ngoài thôn, cho nên không thể không cảnh giác.
- Không có gì, Nguyệt Quang chúng ta quay về quán trọ thôi.
- Quái nhân.
Thôn trưởng lão nhìn bóng Quách Tiểu Phong đang khuất xa nói, nói xong quay đầu lại nhìn vào gương Hạo Thiên, thở dài một tiếng, lắc đầu, rồi đi khỏi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT