Quách Thiên Hùng cùng đoàn người Quách Tiểu Phong đi tới mộ của Quách lão gia, trên đường đi cũng có cười có nói, đặc biệt là Bạch Nguyệt Quang, Mạnh Kiều và Vân Nhi, ba người họ nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, cứ như chị em ruột thịt xa cách lâu ngày không gặp vậy, nói chuyện còn vui vẻ hơn cả ba huynh đệ của Quách gia nữa. Nhất là Vân Nhi, cô đem hết những chuyện mắt thấy tai nghe trong thiên hạ bao năm qua đem kể cho Bạch Nguyệt Quang và Mạnh Kiều, khiến họ ngẩn người lắng nghe.
- Ta kể cho các muội nghe này, ở phương nam người ta không ăn bánh bao, họ ăn cơm.
Mấy người Bạch Nguyệt Quang là sinh ra trong thời thế chiến loạn, ngay cả Quách phủ giàu có cả năm cũng không ăn một hạt cơm. Bời vì mọi người đều bận làm chính biến ( rối ren chính trị ), nào ai có quan tâm đến chuyện ăn uống, vào thời đại loạn lạc đó, chỉ cần ăn no là tốt lắm rồi, ăn cơm đối với những người như Bạch Nguyệt Quang mà nói là quá xa xỉ.
- Đại tẩu đại tẩu, lúa mì có hình dạng thế nào, có phải cũng giống như bánh bao không?
Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi.
- Đương nhiên là không giống, lúa gạo là từng hạt từng hạt, nấu lên mùi vị rất thơm ngon, có thể cho dầu mỡ vào và rang lên.
Vân Nhi trả lời.
- Vậy lúc nào có cơ hội nhất định phải đi phương nam ăn gạo mới được.
Mạnh Kiều nhảy lên nói.
- Còn nữa, ở Tây Song Bản Nạp, nhà mà họ ở không dùng bùn và đá giống chúng ta, cũng không dựng nhà trên mặt đất như chúng ta, các muội biết họ dựng nhà như thế nào không?
Vân Nhi lại khiến Bạch Nguyệt Quang và Mạnh Kiều hiếu kỳ.
- Không xây trên mặt đất, lẽ nào lại ở trên mặt nước, đại tẩu, khiến chúng muội tò mò chết được, mau nói đi…
Bạch Nguyệt Quang vội nói.
- Muội đoán gần đúng rồi đó, họ không dựng nhà trên mặt đất mà là trên không, ở chỗ họ thời tiết rất nóng bức, muỗi lại rất nhiều, nếu dựng nhà trên mặt đất thì khó lòng sống qua ngày. Cho nên người Tây Song Bản Nạp thông minh đã dựng nhà của họ trên không, vừa tránh được sự ẩm thấp, lại vừa tránh được lũ muỗi.
Vân Nhi đắc ý nói.
- Oa, đại tẩu, tẩu biết nhiều chuyện thật, xem ra phải tới phương nam du ngạo một chuyến mới được.
Mạnh Kiều hết sức phấn chấn nói
- Việc này phải hỏi ý kiến của Thiên Hùng đại ca và Tiểu Phong ca ca mới được, phận nữ nhi chúng ta đây không làm chủ được đâu.
Vân Nhi vui vẻ đáp.
- Đúng đấy, đúng đây, Thiên Hùng đại ca và Tiểu Phong nghe lời chị nhất, chị đi thương lượng với họ đi.
Bạch Nguyệt Quang cũng rất hứng thú với chuyện này.
Mạnh Kiều vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, vội đi lên phía trước.
- Ba vị đại ca, xin hãy đợi một chút.
Mạnh Kiều gọi lớn. Ba huynh đệ của Quách phủ cũng đang cười cười nói nói, dù sao Quách lão gia cũng mất lâu rồi nên họ cũng không nhắc đến chuyện đau lòng nữa.
- Mạnh Kiều. có chuyện gì vậy?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Thiên Hùng đại ca chúng ta không dễ gì mới có dịp được tụ họp đông đủ thế này, cả nhà chúng ta đi du ngạo một chuyến nhé?
Mạnh Kiều nhìn Thiên Hùng với sự trông mong lớn lao.
- Được, được, ta tán thành, ta lớn thế này mà cũng chưa được đi đâu.
Quách Thiên Lễ hứng khởi nói.
- Ta phản đối, cha mới mất hơn một năm, theo đạo mà nói vẫn là trong thời gian giũa hiếu, hơn nữa việc của Nha môn rất bận rộn, ta không thể đi.
Quách Tiểu Phong lên tiếng.
Người thì tán thành, người lại phản đối, đi hay không đi hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của Quách Thiên Hùng. Tuy vừa trở về nhà, rất muốn cảm nhận “Phong thổ nhân tình” của cố hương, nhưng thấy Mạnh Kiều háo hức như vậy, Quách Thiên Hùng không nỡ làm sụp đổ sự kỳ vọng đó của Mạnh Kiều, Thiên Hùng đứng giữa hai lựa chọn khó khăn, đi hay không đi?
- “ Chồng có lý của chồng, vợ có lý của vợ” ( mỗi người có một lý lẽ riêng), việc ở Nha môn của Nhị đệ có thể tìm người làm giúp nửa năm. Nhưng Nhị đệ nói cũng rất đúng, đã như vậy chúng ta sẽ dùng mặt của tiền xu để quyết định đi. Nếu là mặt có chữ, chúng ta sẽ đi chơi, nếu không thì chúng ta sẽ không đi nữa, thế nhé?
Quách Thiên Hùng hỏi.
- Được, ta nghe theo đại ca.
Quách Tiểu Phong nói. Quách Thiên Hùng lấy ra một đồng tiền xu….không cần phải nói nhiều chắc các bạn cũng biết kết quả rồi đấy, đương nhiên sau khi tung lên mặt tiền xu sẽ là mặt có chữ, nếu không thì làm gì có câu chuyện phía sau chứ.
- Đại ca, thu xếp cho đệ việc xin nghỉ tại Nha môn nhé, không thì ta đành phải ở lại thôi.
Quách Tiểu Phong cũng vô cùng cao hứng, được đi phương nam chơi đương nhiên là rất hào hứng rồi.
- Ồ, tốt quá, được đi du ngạo rồi.
Quách Thiên Lễ nhảy lên vì vui sướng.
- Đệ yên tâm, ca ca sẽ giúp đệ thu xếp chuyện ở Nha môn.
Quách Thiên Hùng vỗ vai Quách Tiểu Phong, an ủi một cách vui vẻ.
Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng bọn họ cũng đã tới mộ của Quách lão gia, mộ của lão gia cỏ dại mọc um tùm, Lý Nghị thấy vậy liền cầm lấy liềm đi tới làm cỏ cho mộ lão gia.
- Cha, con muốn ăn kẹo.
Thiên Hùng nhớ lại lúc còn nhỏ.
- Được, Thiên Hùng ngoan, để cha làm xong việc rồi sẽ mua kẹo cho con ăn.
Ngày đó, Quách phủ cũng chưa giàu có gì, nói đúng ra là cũng rất nghèo, Quách lão gia đã dựa vào sự làm việc không biết mệt mỏi và tấm lòn lương thiện của bản thân để có được sản nghiệp lớn như ngày hôm nay. Đến khi Quách Tiểu Phong chào đời, gia thế cũng tương đối khá giả. Nghĩ vậy mà nước mắt Thiên Hùng tuôn rơi, nhìn thấy đám cỏ dại mọc trên mộ cha, tự trách bản thân lâu nay không đoái hoài gì đến phụ thân:
- Cha, cha, con trai bất hiếu, cha mất lâu như vậy mà con không tới thăm một lần, cha, cha, con trai bất hiếu…xin lỗi cha…
- Đại ca, đừng quá đau lòng, nếu ca ca không ra ngoài lăn lộn thì mọi người trong Quách phủ lấy gì mà ăn, lấy gì mà sống qua ngày.
Quách Tiểu Phong an ủi.
- Tiểu Phong, ta thật là đồ thối tha, cha đi lâu như vậy mà ta chưa tới thăm một lần, đệ đánh ta đi, đánh ta đi, đánh chết ta đi…
Quách Thiên Hùng khóc lớn.
- Tướng công, chàng đừng đau lòng như vậy, lão gia dưới suối vàng cũng không muốn nhìn thấy chàng thế này đâu.
Vân Nhi khuyên nhủ.
- Phải đấy, Thiên Hùng đại ca, lão gia không phải do ca ca hại chết, có trách chỉ trách Lý Phiêu Phiêu đã quá ác độc.
Mạnh Kiều cũng lên tiếng.
- Xin lỗi, ta thay Phiêu Phiêu nhận tội, các người cứ đánh chết tôi đi.
Lý Nghị nghe thấy lời của Mạnh Kiều, liền quỳ xuống.
Thấy tỉnh cảnh quá thê lương, Quách Thiên Hùng lau nước mắt:
- Ai, Lý thúc, chúng ta không trách thúc, thúc hà tất phải làm thế.
- Phải đấy Lý thúc, ta không có ý gì đâu.
Mạnh Kiều cũng ngại ngùng nói.
- Đứng dậy đi Lý thúc, đừng quỳ như vậy.
Quách Tiểu Phong nói.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người, ta gây ra chuyện như thế vậy mà mọi người vẫn tha thứ cho ta.
- Lý thúc nói gì vậy, ba huynh đệ chúng tôi chẳng phải do chính tay thúc nuôi nấng sao, không có Lý thúc thì sao có ba huynh đệ chúng tôi hôm nay. Chuyện này sau này không nhắc lại nữa.
Quách Thiên Hùng nói.
Tảo mộ xong trời cũng gần tối, mọi người quay về Quách phủ, đương nhiên ngoại trừ Bạch Nguyệt Quang, Quách Tiểu Phong, Mạnh Kiều ba người họ, bọn họ phải đi thăm mộ của Viên Viên và Mạnh Lâm.
Theo như kế hoạch, ba ngày sau, trừ Lý Nghị, hai mươi lăm người của Quách phủ bắt đầu xuất phát để tới Tây Song Bản Nạp du ngạo. Nhưng họ không biết rằng, chuyến đi lần này lại gặp phải những biến cố đáng sợ….Vậy họ đã gặp phải biến cố gì ? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo “Mưa bão”……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT