- Haha…Quách Tiểu Phong, cứ cho là anh biết tôi đã giết người đi, anh có thể làm gì tôi? Đừng nói đến cái tên thất phu kia, cứ cho là anh đi, anh đánh lại tôi sao?

Lý Phiêu Phiêu chỉ tay vào Chu bổ đầu đắc ý nói.

- Lý Phiêu Phiêu, cô đừng quá đắc ý, chuyện của Chu bổ đầu, Vương pháp sẽ xử lý cô.

Triệu Ứng Long đang đỡ Chu bổ đầu, hơi thở của Chu bổ đầu đang dần dần yếu đi.

- Cô tưởng cô là vô địch thiên hạ sao? Trước tiên hãy hỏi Quách Tiểu Phong ta đây rồi hãy nói.

Dứt lời Quách Tiểu Phong rút ra một thanh kiếm, khiến Triệu Ứng Long và Lý Ngự y không dám động đậy. Lý Phiêu Phiêu cũng không chịu thua kém, từ trong túi lấy ra vô số kim bạc có chứa Thất Tinh Hải Đường, trực tiếp phóng về phía Quách Tiểu Phong, từng chiếc kim chí mạng, chỉ cần trúng một chiếc thôi thì thần tiên cũng không cứu nổi. Quách Tiểu Phong rất nhanh phân tách những chiếc kim chứa Thất Tinh Hải Đường đang bay lại, còn để lộ nụ cười nhạt.

- Điêu trùng tiểu kỹ ( tiểu xảo bắn sâu bọ).

Quách Tiểu Phong vừa nói vừa múa cây kiếm trên tay. Lý Phiêu Phiêu biết tình hình đang xấu đi, lại liên tiếp phóng ra hơn trăm cây kim…Quách Tiểu Phong múa kiếm rất điệu nghệ và dứt khoát, không lâu sau kim độc của Lý Phiêu Phiêu đã sắp phóng ra gần hết, thấy Quách Tiểu Phong nội lực đang yếu đi, Lý Phiêu Phiêu phóng ra chiếc kim độc cuối cùng, nếu Quách Tiểu Phong tiếp tục duy trì tốc độ này, thì chiếc kim bạc cuối cùng đó đã bay tới chạm vào da của Quách Tiểu Phong rồi. Như vậy, cho dù là thần tiên cũng khó lòng cứu sống.

- Quách Tiểu Phong, cuối cùng ngươi cũng đấu không lại ta, hôm nay các người đều phải chết, haha…

Lý Phiêu Phiêu nhìn thấy chiếc kim bạc sắp bay tới cổ Tiểu Phong, Quách Tiểu Phong sớm đã để ý tới chiếc kim bạc đoạt mệnh đó, nên nhanh như chớp, bay người lên tránh chiếc kim bạc đó, từ trước tới giờ không ai có thể tránh được kim bạc đoạt mệnh của cô ta, Quách Tiểu Phong là người đầu tiên tránh được nó. Thấy Lý Phiêu Phiêu đang ngẩn người, Quách Tiểu Phong biết đây là cơ hội tốt, nhưng lại không nỡ giết cô ta, cho nên chỉ nắm ta trái đánh vào ngực cô ta. Lý Phiêu Phiêu không phản ứng lại, một cơn đau buốt chạy từ ngực đi khắp cơ thể, trời đất xoay chuyển, nôn ra máu tươi, cô ta ngã xuống đất, cố bò dậy nhưng chỉ một lúc sau thì nằm xõng xoài trên mặt đất.

Quách Tiểu Phong dừng tay, quan binh tứ phía đang bao vây nhà kho này, Mạnh Kiều và Chu bổ đầu được đưa đi chữa trị. Quách Tiểu Phong nhìn Lý Phiêu Phiêu đang thở thoi thóp.

- Muốn biết tại sao ta lại nghi ngờ Lý Nghị không? Thật ra lúc đầu ta cũng cho rằng tất cả đều do một mình cô làm, nhưng ta nghĩ mãi không biết ai đã giết chết Viên Viên , sau đó ta giả thiết phải chăng cô có một trợ thủ, nhưng ta không biết trợ thủ đó là ai. Mãi đến hôm cúng thất đầu của cha ta, hôm đó Lý thúc có vẻ rất tiều tụy, khi đó ta cũng không thấy lạ vì cho rằng tình cảm giữa ông ấy và cha ta vô cùng sâu đậm, nhưng sau đó khi ta nhìn thấy hoa Hải Đường nở bên đường, ta đột nhiên nghĩ tới đơn thuốc chữa bệnh của cha ta, theo sự hiểu biết của ta, Lý thúc bình thường rất quả cảm, tuyệt đối không bao giờ khóc hay yếu đuối như vậy, cho nên ta mới bắt đầu nghi ngờ ông ấy, để kiểm chứng sự suy đoán của ta, ta đã cố ý bịa đặt một câu chuyện để hỏi ông ta về đơn thuốc cha tôi đã dùng, nhưng ông ấy nói là đã vứt hết số thuốc đó đi rồi, điều này lại càng khiến tôi hoài nghi ông ta hơn. Cho nên đến nửa đêm, tôi đều chú ý nhất cử nhất động của Lý thúc này, ta cũng đề phòng hơn với ông ta, cho đến tối khuya ông ta vẫn chưa có bấtt cứ động tĩnh gì, mãi đến tận canh ba, ông ấy mới hành động, ta theo ông ta ra khỏi Quách phủ, nên biết được các ngươi sắp động thủ, ta đã tới y quán bảo Chu bổ đầu theo dõi cô. Lý thúc xưa nay vẫn ghi lòng tạc dạ ơn cứu mạng của cha ta, cho nên khi cha ta chết ông ấy cũng hết sức đau lòng. Kỳ thực, từ đầu đến cuối, người bị hại lớn nhất trong vụ án này chính là Lý thúc.

Quách Tiểu Phong đau lòng nói.

- Haha…cứ cho là ngươi đã biết hết toàn bộ chân tướng thì làm được gì, ta chết rồi thì sao chứ, quan trọng nhất là, Bạch Nguyệt Quang chắc chắn cũng sắp chết rồi, ta đã bảo với Lý thúc nếu tình hình không hay thì giết người diệt khẩu, Bạch Nguyệt Quang giờ chắc cũng sắp đi gặp Diêm Vương rồi.

Lý Phiêu Phiêu cười một cách ác độc, chỉ cần Bạch Nguyệt Quang chết cô ta vui mừng biết nhường nào.

- Phiêu Phiêu, cô biết không, thật ra cô không hề yêu ta, cô căn bẳn cũng không hiểu thế nào gọi là yêu, yêu một người là vì đối phương mà bất chấp tất cả, chứ đâu phải như cô chỉ biết chiếm đoạt. Ta vẫn không hiểu, Nguyệt Quang tốt với cô như vậy, sao cô lại không bằng lòng với cô ấy. Cô làm như vậy thì mãi mãi không thể vui vẻ đâu. Ta nói ra những lời này cô đã hiểu chưa?

Quách Tiểu Phong nói.

- Tại sao, tại sao, tại sao tôi đã phải trả giá tất cả mà chỉ đổi lại là ánh mắt bàng quan lạnh nhạt của các người, rốt cuộc là vì sao?

Lý Phiêu Phiêu đau khổ nói.

- Không phải là chúng ta không phải trả giá, mà là chúng tôi đã trả giá, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi. Phiêu Phiêu à, cô có biết rằng lần đầu tiên ta trông thấy cô ta đã vui mừng thế nào không, ta còn rằng cô là món quà mà Thượng đế ban tặng cho ta, chỉ trách ta, lúc nào cũng thuận theo ý ngươi, nên mới tạo thành nghiệp chướng như ngày hôm nay. Còn cả Lý ma ma nữa, cô có biết bà ấy yêu thương cô như thế nào không, trước lúc lâm chung bà ấy vẫn còn muốn được nhìn thấy cô lần cuối, nhưng cô, cô đã làm gì để báo đáp bà ấy? Cô bị lòng đố kỵ che mờ mắt, hết sai lầm này đến sai lầm khác. Quay đầu đi Phiêu Phiêu, đừng để sai rồi lại sai nữa.

Lý Ngự y rơi lệ không nói nổi thành lời…

- Là ta đã sai sao?

Lý Phiêu Phiêu khó khăn đứng dậy.

- Triệu đại nhân, là tôi đã sai sao?

Lý Phiêu Phiêu nước mắt đầm đìa hỏi.

- Cô đã ra tay khiến Chu bổ đầu ra nông nỗi này, cô nói xem có phải là lỗi của cô không?

- Quách đại ca, thật sự là ta đã sai sao?

Lý Phiêu Phiêu tiếp tục hỏi.

- Cô đã giết nhiều người như vậy, đều là tội lỗi của cô.

- Cha, con đã sai sao?

- Phiêu Phiêu, buông tay ra, thật sự là cô đã sai rồi, quay đầu đi…

Lý Ngự y không kìm nổi nước mắt.

- Cha, con sai rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi. con không nên đố kỵ với Bạch Nguyệt Quang và Quách đại ca như vậy, lẽ ra con nên chúc phúc cho họ. Xin lỗi, cha…cha có tha thứ cho con gái không?

Đến lúc này, Lý Phiêu Phiêu mới hiểu ra, thực ra trên đời này vẫn có nhiều người quan tâm tới cô ta, chỉ là cô ta đã bị sự đố kỵ và lòng hận thù che hết mắt.

- Phiêu Phiêu, chúng ta cùng nhau lên đường, cha lúc nào cũng bên cạnh con, mãi mãi bên cạnh con

Nói xong, Lý Ngự y tiện tay lấy ra một chiếc kim thêu, chuẩn bị đâm vào người mình.

- Không được….cha…

- Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu, con không được chết, sao con ngốc như vậy…

Lý Ngự y ôm lấy Lý Phiêu Phiêu.

- Cha, Quách đại ca nói rất đúng, yêu một người là cầu chúc cho người đó sống tốt, cha, nghe lời con, cha cũng phải sống cho thật tốt đấy.

- Phiêu Phiêu, con nói gì ta cũng theo hết, chỉ cần con không được chết.

- Cha, Phiêu Phiêu lạnh lắm, ôm chặt Phiêu Phiêu vào…

Lý Phiêu Phiêu sắp lìa khỏi cõi đời…bắt đầu nói nhảm.. “Phiêu Phiêu không lạnh, còn nhớ lúc còn nhỏ con thường hát cho cha nghe, con hát lại nhé…

Lý Ngự y biết Lý Phiêu Phiêu cuối cùng cũng đã kết thúc sinh mạng ngắn ngủi và sự đau khổ của mình….

Phiêu Phiêu đã trở thành một thi thể……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play