Sau khi gặp mặt kẻ bí mật, Lý Nghị trở về Quách phủ, nhìn số thuốc bột được gói bằng giấy vàng, trong lòng không biết là dư vị gì, Quách Thiên Lễ được ông ta nuôi nấng từ nhỏ, có thể nói, ông ta như một người cha nuôi của cậu ta, nếu ngay từ đầu Lý Nghị không uống thứ độc dược đó, thì nhất định không thể nghe theo mệnh lệnh của kẻ mặc đồ đen bí mật, nhưng vốn có câu “Cưỡi trên lưng hổ thì khó xuống”, thành ra đâm lao phải theo lao.
Lý Nghị dày vò suy nghĩ, làm sao để có thể bảo toàn tính mạng cho Quách Thiên Lễ, lại vừa có thể lấy được đủ thuốc giải? Đây đúng là một vấn đề đau đầu. Về tới cổng lớn của Quách phủ, Lý Nghị mới thấy hối hận, sao mình lại hồ đồ như vậy, còn nhớ năm xưa, nếu không phải có Quách lão gia cứu giúp lúc cơ hàn, thì có lẽ bây giờ mình chỉ là một tên ăn mày mà thôi, có thể nói nửa đời của Lý Nghị may mắn nhờ vào hồng phúc của Quách lão gia. Cả Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Hùng đều rất kính trọng gọi Lý Nghị là thúc thúc, năm xưa mình phạm phải sai lầm lớn vậy mà người của Quách gia vẫn độ lượng cho qua. Vậy mà hôm nay, mình lại làm một kẻ đại nghịch bất đạo, đã giết hại Quách Thiên Hùng, rước họa cho Quách Tiểu Phong, bây giờ lại muốn hạ thủ với Quách Thiên Lễ, rõ ràng không bằng cầm thú. Nghĩ đến đây, Lý Nghị lại thấy hối hận vô cùng, hoặc là Quách Thiên Lễ chết, hoặc là mình chết, chỉ được lựa chọn một trong hai.
………………………………………… ………………………………………… ……..
Ngay hôm sau khi đưa tiễn linh cữu Quách Thiên Hùng, Thượng Quan Văn Cẩm lập tức nhiệm chức, bắt tay vào điều tra vụ án của Quách Tiểu Phong. Cáo thị truy nã đã được ban bố, còn quân lệnh được lập trước mặt Hoàng Thượng đã được gian thần Cao Cầu nắm giữ. Nếu hết thời hạn mười lăm ngày mà không tìm ra được chân tướng vụ án, với quyền cao thế lớn của Thái úy, chỉ e Hoàng thượng cũng khó lòng bảo bệ Thượng Quan Văn Cẩm.
Tiểu Lưu rất hiểu tâm tư của Thượng Quan Văn Cẩm. Tiểu Lưu này làm việc rất nhanh nhẹn, được Văn Cẩm tán dương thì cậu ta nói, do trước đây Quách bổ đầu và Vương bổ đầu yêu cầu rất nghiêm khắc với cậu ta nên đã quen rồi. Ngày thứ nhất, Tiểu Lưu và Văn Cẩm đi ban bố cáo thị truy nã, Văn Cẩm vốn cho rằng Quách Tiểu Phong sẽ lập tức xuất hiện, nhưng sự thật lại khiến cậu ta thất vọng. Vụ án này, nếu ngay từ đầu đã không có động tĩnh gì, thì có lẽ mười lăm ngày hay một tháng nữa cũng vậy thôi, quả nhiên sang ngày thứ hai cũng không thu hoạch được gì. Bề ngoài Văn Cẩm tỏ ra cực kỳ bĩnh tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại đang rất nôn nóng.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tiểu Lưu tìm Thượng Quan Văn Cẩm:
- Đại nhân, thời gian có hạn, tiểu nhân cho rằng nếu cứ ngồi đây nghe ngóng chẳng khác nào chờ chết, chi bằng chủ động xuất kích, chí ít cũng không phải chờ đợi một cách vô vị như thế này.
- Lưu bổ đầu, có diệu kế gì cứ nói, bản quan không thích vòng vo.
Thượng Quan Văn Cẩm mừng thầm, nói thực, nếu không có Quách Tiểu Phong, cậu ra cũng không biết chết bao nhiêu lần rồi.
- Đại nhân, nếu đã chủ động xuất kích, và nếu đại nhân tin người không phải do Quách bổ đầu giết, vậy phải tìm ra được hung thủ thực sự, như vậy mới có thể rửa oan cho Quách bổ đầu.
- Lưu bổ đầu à, những lời cậu nói đâu phải ta không hiểu, có điều lúc này muốn tìm ra hung thủ thực sự chỉ e khó hơn lên trời xanh.
- Thiên hạ không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng tin, chỉ cần bỏ công sức xứng đáng, một thanh sắt cũng có thể rèn được thành một cây kim. Đại nhân, chi bằng chúng ta sẽ bắt đầu điều tra từ Quách gia, xem xem Quách gia có những kẻ thù nào, tốt hơn nhiều so với việc ngồi ở đây chờ đợi.
- Nhưng…
Thượng Quan Văn Cẩm vẫn có chút do dự.
- Hừ, thật không ngờ đại nhân luôn miệng gọi Quách bổ đầu của chúng tôi là huynh đệ vậy mà cũng chỉ có thể xử sự như vậy. Tiểu nhân bất kính, chức bổ đầu này tiểu nhân không có bản lĩnh để gánh vác, xin đại nhân tìm một cao nhân khác thay thế, hừm…
Lưu bổ đầu vứt khâm đao, chuẩn bị bỏ đi.
- Khoan đã, ta đâu có nói là không điều tra, chỉ có điều Quách gia đại nghiệp lớn, Quách Thiên Hùng là người làm ăn, tự nhiên bạn bè ắt đầy thiên hạ, nhiều người như vậy, đắc tội với một vài người cũng là lẽ thường. Mà Quách huynh vốn là bổ đầu, từng bắt giữ rất nhiều người, người không ưa cũng không phải ít, vậy biết điều tra từ đâu đây?
Thượng Quan Văn Cẩm chau mày nói.
- Đại nhân chắc không biết, tuy Thiên Hùng thiếu gia có thể đắc tội với không ít người trong công việc làm ăn, nhưng kẻ nào muốn Quách gia nhà tan người chết chắc chỉ thiểu số mà thôi, cái này muốn điều tra cũng không phải khó, lệnh cho mấy Nha dịch đi tra xét là được. Còn về Quách bổ đầu, tuy đã bắt không ít người, nhưng đa phần đều là những vụ án nhỏ kiểu trộm gà bắt chó, hai ngày nay cũng đã được phóng thích, nếu nói là có ân oán sâu nặng, chắc cũng chỉ là số ít mà thôi.
- Lưu bổ đầu nói rất có lý, vậy bây giờ bắt đầu luôn chứ, Lưu bổ đầu, phiền cậu đi điều tra sự tình phía Quách bổ đầu, còn đám Nha dịch sẽ đi điều tra về kẻ thù của Quách Thiên Hùng, mau mau…
- Thưa đại nhân, bên ngoài có ba người tự xưng là bạn cũ của đại nhân cầu kiến.
Một nha dịch nói.
- Bạn cũ ?
Thượng Quan Văn Cẩm có chút nghi ngờ, mình vốn ít kết giao bạn bè, sao lại có bạn cũ nhỉ, lẽ nào là……
………………………………………… ………………………………………… …..
Lý Nghị đã đưa ra một quyết định khó khăn, thấy Quách Thiên Lễ đau đớn, Lý Nghị chỉ cảm thấy nhói đau trong lòng. Lý Nghị ơi Lý Nghị, ngươi xem ngươi đã làm gì vậy, một người tốt như vậy mà ông lại nhẫn tâm hại thành ra thế này sao. “Được rồi, Phiêu Phươi dưới suối vàng đã chịu khổ cực đắng cay gì, ta sẽ chịu khổ thay con. Ai, Phiêu Phiêu, là cha bất tài vô dụng, cha là một phế nhân, con chẳng phải từng nói dưới đó rất lạnh sao, đợi cha, cha sẽ xuống đó với con….
Lý Nghị tự nói với lòng mình rồi lẳng lặng đi vào nhà bếp, lấy ra gói thuốc mà kẻ mặc đồ đen đưa cho, bắt đầu đun nước, thay y phục mới, chải lại đầu tóc. Một lúc sau nước cũng đã réo.
- Được rồi, đừng giục nữa, ta biết thời khắc của ta đã đến, ta biết đời này ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái, sau khi chết nhất định sẽ phải xuống địa ngục, ta biết mà….Ta đã sống năm mươi năm, không ngờ lại chẳng làm được chuyện gì vẻ vang, sai lầm hết lần này đến lần khác, hại biết bao nhiêu người, trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy. Giờ có nói gì nữa cũng vô ích, tất cả đều đã quá muộn, là ta đã sai thì nên đối mặt thừa nhận, ông trời ơi…nếu có kiếp sau nhất định ta phải làm một người tốt.
Lý Nghị nói đến đây, không kìm nổi nước mắt.
- Thiên Lễ, xin lỗi, thật sự xin lỗi, Lý Nghị ta không những không chăm lo cho cậu, mà còn hại hai ca ca của cậu. Ta không cầu mong cậu tha thứ, chỉ hy vọng sau này mỗi dịp tảo mộ tiết Thanh minh, cậu vẫn nhớ có một Lý Nghị đã thực sự rất tốt với cậu, vậy là tốt rồi.
Lý Nghị nặng nhọc ngồi xuống, bắt đầu viết những dòng di thư : “ Mọi người trong Quách phủ, khi mọi người đọc được bức thư này…..
Sau một canh giờ, Lý Nghị cũng đã viết xong di thư, tay run rẩy đặt di thư lên bàn, lấy ra gói thuốc cho vào siêu nước đang sôi….
………………………………………… ………………………………………… …….
- Thượng Quan huynh, lâu rồi không gặp, đúng là khiến chúng tôi phải nhìn với con mắt khác, hôm hay huynh đã là quan phủ phủ Thuận Thiên, haha….
Giọng nói này là của Lý Thiên Tường, Thượng Quan Văn Cẩm vừa nghe là nhận ra ngay, đến đây còn có Hoàng Bỉnh Phong và Trịnh quản gia.
- Lý huynh, Hoàng huynh, Trịnh quản gia, mau mau mau, mời vào trong, mời vào trong. Không biết vì lẽ gì mà cả ba người đến đây cùng một lúc?
Thượng Quan Văn Cẩm hiếu kỳ hỏi.
- Là thế này, tôi nghe nói Quách huynh xảy ra chuyện, vậy nên vội từ Quảng Châu tới đây, trùng hợp sao trên đường đi lại gặp Hoàng đảo chủ nên mới cùng nhau tới đây, đến Kinh thành mới biết huynh giờ đã nhiệm chức quan phủ phủ Thuận Thiên, chúng tôi tới xem có giúp được gì không.
Lý Thiên Tường nói.
- Ồ, thì ra là vậy, thật đúng là đang trời hạn gặp mưa rào.
Thượng Quan Văn Cẩm cảm kích nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT