Lý quản gia tay cầm dao, không chút do dự đâm vào lưng Quách Thiên Hùng, không biết có phải là “Huynh đệ liên tâm” hay không mà Quách Tiểu Phong bỗng cảm thấy đau nhói. Hắn cuối cùng cũng hiểu ra mất đi người mình thân yêu nhất sẽ đau đớn thế nào. Chỉ trông thấy Quách Thiên Hùng cử động trong giây lát rồi không thấy động tĩnh, có lẽ là đã chết. Máu tươi từ phần lưng phun ra không ngừng.

- Không được, nương tay.

Quách Tiểu Phong dùng chút sức lực yếu ớt hét lên.

- Haha….Tiểu Phong, ngươi nên ngoãn ngoãn nằm ngủ đi.

Lý Nghị đắc ý nói.

- Ông, vì sao phải làm như vậy?

- Haha….hỏi ta tại sao lại làm như vậy ư? Vẫn không phải vì Nhị thiếu gia cậu sao, nếu không phải là cậu, tôi đã không thể làm vậy.

- Ông đang nói đến Lý Phiêu Phiêu, là vì Lý Phiêu Phiêu sao?

Quách Tiểu Phong hỏi xong, không thể cố gượng thêm được nữa, hôn mê bất tỉnh.

- Không sai, nếu không phải cậu hại chết Phiêu Phiêu, nó đã không phải cô đơn dưới suối vàng như vậy, tôi cũng không….có nói nữa cậu cũng không nghe thấy, haha….

Lý Nghị nói xong liền lấy con dao đặt vào tay Quách Tiểu Phong rồi rời khỏi nhanh như một cơn gió.

Trống rỗng, Quách Tiểu Phong cảm thấy đầu óc như bị ai đó cào xé, một trí nhớ mơ hồ cùng một dự cảm vô cùng bất an, nhất định đã xảy ra chuyện gì, cái cảm giác đó cũng giống như hắn đang đứng trên mặt đất, bỗng nhiên bị ngã nhào, đầu óc tự nhiên thấy choáng váng. Đối với con người ta, đáng sợ nhất không phải là ma quỷ thần thánh gì, mà chính là tương lai, vì không ai biết giây phút tiếp theo mình sẽ thế nào. Trên đường tới địa ngục còn đáng sợ hơn cả khi ở địa ngục, bởi lẽ, trên đường đi tới địa ngục, bạn không biết dưới địa ngục sẽ như thế nào, trong lòng tự nhiên sẽ cảm thấy hoang mang…

Quách Tiểu Phong từ từ mở mắt, mọi thứ trước mắt dần dần hiện rõ, đầu óc choáng váng đau như búa bổ. Ngơ ngác quan sát xung quanh, mới nhớ ra đây là phòng của Quách Thiên Hùng, còn bản thân tại sao lại ở trong phòng Quách Thiên Hùng, đến đây làm gì, Quách Tiểu Phong tuyệt nhiên không biết. Chỉ nhớ đến tìm đại ca để nói về chuyện của Lý Nghị, còn sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không tài nào nhớ nổi, chỉ thấy trong tay mình là một con dao đầy máu, còn Quách Thiên Hùng đã bị người ta đâm một nhát vào sau lưng. Lúc này ngay đến Quách Tiểu Phong cũng không biết mọi chuyện là thế nào, vội kêu lớn:

- Người đâu, xảy ra chuyện lớn rồi….

Khi ấy Mạnh Kiều đang đi ngang qua, nghe thấy tiếng kêu của Quách Tiểu Phong vội chạy ngay vào phòng Quách Thiên Hùng, xem xem rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì, vừa chạy vào trong, mới thoáng nhìn cảnh tượng trước mắt, Mạnh Kiều vội kêu lên.

- Ah… Quách đại ca, sao huynh lại giết Thiên Hùng đại ca, người đâu, không hay rồi, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi…

Lúc này Vương Hâm mới từ Nha môn về, nghe thấy tiếng kêu la của Mạnh Kiều, vội gọi Tiểu Điềm cùng tới xem xét tình hình.

- Mạnh Kiều, ta không có giết người…

Quách Tiểu Phong căng thẳng nói.

Qua thời gian một nén hương, tất cả mọi người trong Quách phủ đều đã tập trung đông đủ ở phòng Quách Thiên Hùng, bọn họ chia làm hai phái, một phái thì kiên quyết cho rằng Quách Tiểu Phong là hung thủ, thứ nhất , bởi vì những người này cho rằng Quách Tiểu Phong đã bắt đầu để mắt tới sản nghiệp của Quách phủ nên mới ra tay với Quách Thiên Hùng, động cơ này rất đáng thuyết phục, nhưng quan trọng hơn là vì sao Quách Tiểu Phong lại xuất hiện trong phòng của Quách Thiên Hùng mà trên tay vẫn còn cầm hung khí giết người, chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến Quách Tiểu Phong rất khó để giải thích, cho dù người khác hỏi thế nào, câu trả lời của Quách Tiểu Phong cũng chỉ vẻn vẹn có ba chữ: “Tôi không biết”. Còn phái thứ hai lấy Mạnh Kiều và Vương Hâm làm đại diện, họ rất tin tưởng vào nhân phẩm của Quách Tiểu Phong, hơn nữa, họ rất rõ mối quan hệ giữa Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Hùng, nếu Quách Tiểu Phong là hung thủ, vậy tại sao không xóa dấu vết mà trái lại vẫn gọi người đến cứu? Quách Tiểu Phong từng là danh bổ của Đại Tống, các thủ pháp phạm tội có thể nói là rõ hơn ai hết, không thể ngốc đến mức để lại hiện trường như vậy. Hai bên, bên nào cũng có lý lẽ riêng của mình, tranh luận không dứt.

- Thực ra, cách nghĩ của các người có một yếu điểm chí mạng, đó chính là Nhị thúc lúc đầu óc tỉnh táo, đương nhiên không thể gây ra chuyện như vậy, nhưng giả dụ như thúc ấy bị thôi miên hoặc trong lúc không tỉnh táo mà ra tay thì cũng không có gì là lạ, tình hình lúc đó có thể là thế này, có người đã thôi miên Nhị thúc, sau đó thúc ấy tìm cha tôi đánh cờ, nhân lúc cha tôi không chú ý đã giết cha tôi. Sau khi giết người, kẻ thôi miên thúc ấy đã dùng thủ pháp đặc biệt nào đó để khiến Nhị thúc hôn mê bất tỉnh, khi Nhị thúc tỉnh dậy, tự nhiên sẽ không nhớ gì cả, kỳ thực, hung thủ chính là thúc ấy, Quách Tiểu Phong.

Hiểu Phi – con trai lớn của Quách Thiên Hùng dứt khoát nói.

- Thật ra Hiểu Phi nói không phải không có lý.

Quách Tiểu Phong khổ não nói.

- Hiểu Phi, cậu phải làm cho rõ, cha cậu chỉ là một thương nhân, cũng không phải quan cao thế lớn gì, ai lại muốn dùng cách đó để giết cha cậu chứ, hơn nữa, nếu muốn thôi miên Quách Tiểu Phong thì tại sao kẻ đó không tự mình động thủ mà phải dùng đến hạ sách đó, lại rất dễ bị người khác phát hiện? Hiểu Phi, những điều này cậu đã nghĩ tới chưa ?

Vương Hâm cũng ra sức truy hỏi.

- Vương Hâm, đệ nói cũng phải.

Quách Tiểu Phong nói.

- Đại tẩu, ý tẩu thế nào, có tin tưởng đệ không?

Từ lúc xảy ra mọi chuyện tới giờ, hầu như ai cũng bày tỏ thái độ, ngoại trừ hai người, một người là thê tử của Quách Thiên Hùng – Vân Nhi và một người là thê tử của Quách Tiểu Phong – Bạch Nguyệt Quang. Vân Nhi thực sự không muốn tỏ thái độ chút nào, bởi vì nếu Quách Tiểu Phong không phải là hung thủ, vậy hung thủ thực sự là ai, nó có ý đồ gì, còn nếu cậu ta đúng là hung thủ, vậy thì không thể nào tưởng tượng nổi, chính Vương Hâm cũng nói, tình cảm giữa Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Hùng rất tốt, năm sáu năm nay không khi nào thấy hai người họ cãi cọ nhau, vả lại Vân Nhi cũng biết Quách Tiểu Phong là một người chân chính, nếu đúng là cậu ta giết người thì chỉ có thể theo cách nói của Hiểu Phi đó là cậu ta đã bị thôi miên, nhưng rốt cuộc Vân Nhi vẫn tin tưởng Quách Tiểu Phong.

- Tôi tin Thiên Hùng không phải do Tiểu Phong giết. Tôi cũng tin là tất cả người của Quách gia đều tin Tiểu Phong không phải là hung thủ. Đệ muội thấy vậy có đúng không?

Vân Nhi hỏi thăm ý kiến của Bạch Nguyệt Quang. Cô ấy đương nhiên là tin Quách Tiểu Phong bị kẻ xấu hãm hại, chỉ là bản thân là thê tử của Tiểu Phong, mà người quan trọng nhất, thê tử của Thiên Hùng ca ca vẫn chưa tỏ thái độ, nên cô cũng không tiện nói ra suy nghĩ của mình, bây giờ nghe Vân Nhi nói vậy, Bạch Nguyệt Quang đương nhiên là gật đầu tán thành.

- Mẹ, nhưng….

Hiểu Phi vẫn không can tâm.

- Im miệng, người lớn nói chuyện, ai mượn tiểu tử như con xen vào.

Vân Nhi nghiêm khắc nói.

- Nhưng con vẫn cảm thấy Nhị thúc là hung thủ, bởi vì…

- Bốp !

- Ta bảo con câm miệng, ngay đến lời ta nói con cũng không nghe có phải không?

Vân Nhi tát Hiểu Phi một cái, giận dữ nói.

- Mẹ, mẹ đánh con sao, mẹ vì người ngoài mà đánh con, từ bé đến giờ có khi nào mẹ đánh con đâu.

Hiểu Phi không kìm nén nổi, bật khóc rồi chạy ra khỏi phòng của Quách Thiên Hùng.

- Hiểu Phi…

Quách Tiểu Phong vẫn muốn khuyên nhủ Hiểu Phi mấy câu, nhưng Hiểu Phi chạy rất nhanh.

- Nhị đệ, kệ nó, thằng bé này, càng lớn càng không biết nghe lời.

Vân Nhi nói.

- Đại tẩu, cảm ơn tẩu đã tin tưởng, đệ, đệ….

Quách Tiểu Phong cảm kích nói.

- Đừng nói nữa, Nhị đệ, chúng ta đều là người thân của đệ, cho dù ai có vu oan đệ thế nào, chúng ta cũng tuyệt đối tin tưởng đệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play