Trên quan đạo, lá cờ rách trước hàng đoán chữ phất phơ.

Thiếu niên tóc ngắn vừa đi vừa nhai màn thầu, ông chủ đoán chữ cười hì hì theo sau làm phiền.

“Đại thúc đừng theo nữa, tiểu tử đã nói là không cần tên gọi vui vớ vẩn rồi còn gì, đại thúc đi lo việc của mình đi.”

“Hì hì, nếu hiềm tên gọi vui quá dung tục thì đặt hiệp danh cũng được, coi như lợi cho tiểu tử rồi.”

“Đặt hiệp danh? Vậy thì vất vả gì?”

“Từ cổ, mỗi vị hiệp khách hiếm khi dùng tên thật, bằng không khi cừu nhân tìm tới chẳng phải liên lụy người nhà và bạn bè sao? Lấy hiệp danh xông pha giang hồ là việc bình thường, lấy được hiệp danh hay khiến người ta nhắc đến mãi cũng không tệ.”

“Thoạt nghe cũng có lý.”

“Đại hiệp vừa xuất thủ giáo huấn mấy tên cẩu quan, thân thủ quả bất phàm, chưa biết chừng lão phu được thơm lây vì đặt hiệp danh cho đại hiệp. Thế này đi, khai trương đại cát, tùy tiện trả chút bạc vụn là được.”

“Tiểu tử có một bằng hữu, tên mang chữ Thất, tiểu tử muốn có hiệp danh liên quan đến người đó.”

“Được, Thập là con số viên mãn, bảy cộng ba là viên mãn, tiểu tử cứ lấy Tam làm hiệp danh là được.”

“Thế cũng được, còn phải hỏi đại thúc nữa sao? Nghiêm túc đi.”

“Lão tuy không biết quyền pháp nhưng thấy thiếu hiệp tuổi trẻ khí thịnh, xuất quyền lộ rõ khí thế, lão phu đoán rằng trước đây thiếu hiệp chịu đủ ấm ức của đời nên thức tuy hậu phát tiên chí, dùng chậm đấu với nhanh nhưng kỳ thật thần sắc lại lộ rõ niềm vui ngây thơ, đủ thấy lòng thiếu hiệp không kìm được nữa, muốn cho toàn thiên hạ biết.”

“Đúng vậy, tiểu tử có lý do buộc phải danh dương thiên hạ.”

“Đã là phong thái hiếm có, vốn nên lấy danh là Tam Phong, phong trong từ sắc bén, nhưng xưa nay cứng quá dễ gãy, danh tiếng khó bền, sắc rồi sẽ cùn, chi bằng chỉ lấy âm phong chứ không lấy hình của phong, dùng chữ phong trong từ đỉnh núi để thay thế, chữ phong này tuy viết là phong nhưng cũng là lưỡi kiếm xuyên qua con số ba, chính thị hiệp danh cực tốt.”

“Thực tại quá phức tạp, Tam Phong thì Tam Phong.”

Thiếu niên tóc ngắn nhìn về phương bắc, lộ vẻ suy tư.

oOo

“Đừng ngẩn ngơ cả ngày, nhìn huynh này, vua kể chuyện cũng đến thế mà thôi? Vùi chôn cả đời ở nhà bếp Thiếu Lâm.” Tử An nhìn Thất Sách toàn thân sơn vàng ngồi ngơ ngẩn dưới gốc cây ăn cháo, lên tiếng khuyên gã.

Quân Bảo hạ sơn đã hai tháng rồi, ngày nào gã cũng ngồi thơ thẩn một mình, ngay cả nghe kể chuyện cũng không vào, khiến Tử An khó chịu lây.

Mấy hôm nay là ngày các tốt nghiệp sinh kỳ thứ một trăm hai mươi bảy phá ải, cũng là ngày tốt mà Thập bát đồng nhân vớ bẫm, cả Thiếu Lâm tự đều hớn hở, chúc tụng suốt ngày.

Các công tử có tiền phá ải xong, phương trượng sẽ phát chứng thư tốt nghiệp, trên đó có ghi những môn quyền pháp mà tốt nghiệp sinh tu luyện, tương lai có thể lấy đó làm bằng cớ mở võ quán tư, treo danh hiệu Thiếu Lâm chính tông. Mặt khác, trước Đại Hùng bảo điện cũng cử hành lễ phát biểu cho các tốt nghiệp sinh, nhiều người sẽ lên đài, người thì biểu diễn Tân Thiếu Lâm thất thập nhị tuyệt kĩ, người thì hát một bài về mình, nhiệt náo vô cùng.

Nhiều kẻ sẽ tìm thợ vẽ từ dưới núi lên, vẽ một bức kỷ niệm giữa bản thân với những người xưng huynh gọi đệ cùng đại sư huynh, phương trượng. Tất cả chung vui với nhau cả năm trời, cũng có đôi chút cảm tình, thi nhau lưu lại gia thế, nơi ở cùng những chữ sáo rỗng kiểu xa xôi vạn dặm, trân trọng tái kiến, có kẻ còn viết lại tên mình lên khăn của đối phương. Thất Sách lạnh lùng quan sát, cảm giác là chuyện lố bịch nhất trên đời.

Ăn cơm xong, gã còn phải quay lại Đồng nhân trận trấn giữ đệ bát quan “Hầu quyền”, lúc vội cứ để nguyên lớp sơn vàng trên người mà đi lại trong chùa, nhiều lúc vừa gột lớp sơn đi ngủ, chưa được bao lâu lại phải sơn lại lên giữ ải.

Các công tử có tiền khinh khi gã, gọi là “Đệ bát đồng nhân”. Nhưng Thất Sách dửng dưng, nếu gã không giữ mình lạnh lùng được thì làm cách nào chịu nổi mười tám năm? E sẽ sớm phát điên mất.

Ăn trưa hôm đó xong, Thất Sách đến Đồng nhân trận nhận nhiệm vụ, khởi động giãn gân giãn cốt.

“Thất Sách, đây là phá quan phí của sáu kẻ phá quan năm nay, mỗi cửa mười lạng, cộng lại là sáu mươi lạng. Đừng bảo huynh đệ bạc đãi nhé.” Viên sư huynh giữ đệ nhất quan Thăng Long phách nói, Thất Sách nhận tiền. Nghe nói Viên sư huynh khi chưa nhập trận cũng là cao thủ mạnh bậc nhất trong các tăng nhân lao dịch, dù gì cũng là con Giang Nam đại hiệp, bị điểm tử huyệt rồi thì ai cũng như ai, chia chác cũng công bằng.

“Thất Sách, đừng có cả ngày nhăn nhó như thế, ở cái làng nghèo rớt của đệ có thấy việc gì dễ kiếm tiền thế này không? Dù ở kinh thành cũng đào đâu ra. Để dành đủ tiền, lúc hạ sơn là phú ông rồi.” Viên Khởi sư huynh gữ đệ lục quan Xà thủ cắn nén bạc.

“Đánh đấm vài cái là có bạc đưa đến cửa, đào đâu ra việc kiếm tiền dễ đến thế!” Cấu Đức sư huynh giữ đệ thập lục quan Tam tiệt côn, nửa năm trước mới nhập trận, ban đầu cũng chán nản nhưng từ khi biết có kĩ viện trên núi thì không còn thấy trên núi dưới núi có gì khác biệt nữa.

“Tính đi tính lại, ta chỉ còn năm rưỡi nữa là công đức viên mãn, hạ sơn rồi sẽ mở võ quán chuyên dạy Thiếu Lâm côn pháp, đấy mới là con đường kiếm tiền lâu dài.” Viên Diệt sư huynh giữ đệ thập tam quan Côn pháp nói, không thèm nhìn cái bụng phệ đến độ cúi xuống không nhìn mặt đất nữa.

Ai nấy đều huyên thuyên, Thất Sách vẫn ngơ ngẩn. Tất cả đều kệ gã, người mới bao giờ cũng ủ ê như vậy, đợi khi quen với hơi tiền rồi thì sẽ nghĩ thông.

Tiếng thanh la vang lên, Thập bát đồng nhân về vị trí, trấn thủ gian phòng tối tăm của mình.

Thất Sách đợi nửa canh giờ mới thấy người phá ải lục lục tục tục tiến tới. Mỗi người vào, gã tùy tiện nhảy xuống, hư chiêu thật chiêu xuất ra loạn xạ, mặc cho các đại thiếu gia đánh ngã trước khi sang cửa Sư Tử hống.

Tối đến càng là lúc gã tịch mịch khôn tả. Quân Bảo đi rồi, chính gã bảo y đi. Không còn cảnh tỷ thí dưới trăng nữa, ngay cả dùng tay không chẻ củi mà gã cũng không còn tinh thần, gánh nước trở nên vô vị.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thật sự ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Thường thường, Thất Sách ngủ không được là lại đến nhà bếp trò chuyện với Tử An. Tử An đốt đèn khắc tiểu thuyết thâu đêm, mỗi ngày y phải khắc đủ năm trăm chữ mới ngủ được.

“Tử An, kỳ thật huynh lén hạ sơn cũng được, huynh có bị điểm tử huyệt đâu.”

“Đệ không hiểu đâu, ban đầu là không tình nguyện nhưng ở một chỗ lâu sẽ sợ thế giới bên ngoài. Thiếu Lâm vừa quái dị vừa hoang đường, nhưng không phức tạp như dưới núi, đánh đánh giết giết, lơ đễnh là mất đầu ngay. Huynh làm nghề sáng tác, không còn đầu thì sáng với tác gì nữa.”

“Mộng tưởng của huynh là gì? Làm vua kể chuyện hả!”

“Vua kể chuyện thì đợi mười tám năm nữa đệ xuống núi, mang tác phẩm của huynh ấn loát là xong.”

“Huynh không xuống để tăng thêm kiến văn hả?”

“Chứng kiến thế giới nhất thời cũng chỉ viết ra được câu chuyện nhất thời, ở một nơi vĩnh hằng bất biến mới viết được câu chuyện để đời, đệ có hiểu gì?”

Thất Sách nhìn Tử An. Y mới là anh hùng, dù thế nào cũng không nhụt chí, ngu muội giữ gìn lý tưởng của mình, vì một người bạn thích nghe chuyện mà có thể quên sạch những lời đã nói từ mấy tháng trước. Y từng nói Thất Sách phải vượt qua Đồng nhân trận hạ sơn, y sẽ để cho Quân Bảo cõng mà vượt tường, cả ba cùng tiêu diêu trên đời. Y nói người sáng tác không thể ở mãi một nơi, phải đi xem thế giới thế nào, đi để tăng thêm kiến văn rồi mới viết, có thế mới thành vua kể chuyện được.

“Đa tạ.”

“Ngủ sớm đi.”

Thất Sách cảm kích Tử An bầu bạn nhưng vẫn uể oải toàn thân, uể oải cực độ.

Mãi đến nửa năm sau, cũng là thời điểm một ngày trước kỳ tốt nghiệp thứ một trăm hai mươi bảy, Thất Sách nằm trong kho củi ngủ dưới ánh trăng thì mọi sự thay đổi hẳn.

Tối đó, Thất Sách không buồn gột lớp sơn vàng trên người, dù gì ngày mai cũng là ngày sau cùng giữ ải. Nằm trên nóc nhà, gã từ từ hít vào, bụng căng lên, cơ hồ muốn hút hết ánh trăng.

Hai tháng nay, tuy gã dần mất kiên nhẫn với chẻ củi, gánh nước, luyện tập Mạn quyền nhưng phép hô hấp thổ nạp của Mạn quyền thì không quên. Hoặc nên nói rằng, gã muốn quên cũng khó, một khi quen với hô hấp thổ nạp rồi thì như bị quỷ mị quấn lấy, không thể dứt bỏ.

Võ công tối kị hữu hình vô chất, dù sinh ra gió thì nếu không có chân khí vận hành tại thể nội thì cũng uổng phí, nên quyền kinh có viết: Luyện quyền mà không luyện công, đến già vẫn công cốc. Thiếu Lâm tự sa sút mấy chục năm nay, trừ thiểu số võ tăng ẩn cư trong Đạt Ma viện thì cả chùa chỉ chuyện gân cốt, không thể tiến vào cảnh giới vận hành chân khí.

Quân Bảo và Thất Sách không có nội kình vì thiếu pháp môn nội công lừng lẫy thiên hạ của Thiếu Lâm tự, nhưng Mạn quyền tích tụ lâu ngày lại dẫn đến một con đường khác, sau rốt hai gã không còn phụ thuộc vào cương kình nữa mà toàn thân thả lỏng, động tác nhuần nhuyễn nhu hòa, khí tức tự nhiên sâu hẳn. Khí tức sâu hơn thì tinh thần tỉnh tái, thể nội tự nhiên sinh ra chân khí. Công phu này về sau không chỉ trong lúc tập Mạn quyền mới sinh ra mà dâng lên theo hơi thở, ngay cả khi Thất Sách ngủ say thì cũng có một luồng chân khí vận chuyển tại thể nội, khiến gã có cảm ứng với biến hóa của vạn vật chung quanh.

Thất Sách mở mắt, tựa hồ nghe thấy trên không có tiếng động của người lướt đi, nghe kỹ thì âm thanh hướng đến kho củi, có lúc lướt nhanh, có lúc ngừng lại.

“Ai đấy? Quân Bảo ư?” Gã kinh ngạc, với tâm tính thiếu niên, gã không cho rằng Quân Bảo không giữ lời, mà thấy hớn hở. Nhưng nghe kỹ thì tiếng bước không giống, hơi thở của đối phương loạn xạ, tổng cộng gồm hai người, một người thậm chí không khác gì người thường, khác xa hơi thở dằng dặc của Quân Bảo.

Hơi thở của đối phương tiết lộ công lực nông sâu ra sao, Thất Sách không sợ địch nhân, đứng trên nóc nhà nghênh ngang quan sát.

Dưới kho củi, hai người mặc đồ đen che mặt, một cao một tấp, tựa hồ đang nghi hoặc quan sát gì đó. Người cao hơn định đẩy cửa thì người thấp tỏ vẻ khẩn trương.

“Ai đó? Đến kho củi làm gì?” Thất Sách lơ đãng nhảy xuống, bóng đen tựa hồ giật mình.

“Thất Sách! Sao huynh lại sơn vàng khắp người.” Người áo đen thấp gỡ khăn che, khóc to lao tới. Là Hồng Trung!

“Hồng Trung! Huynh nhớ muội lắm.” Thất Sách rúng động, ôm chặt lấy cô, hơi thở của gã cũng loạn nhịp.

Người áo đen cao cũng cởi khăn che xuống, nhìn quanh, chỉ vào trong ra hiệu cùng vào đàm đạo.

Kho củi không có đèn nến, Thất Sách đành đốt củi, ánh lửa chiếu rọi Hồng Trung mình đầy gió bụi, cô cao hơn, gầy hơn, càng trở nên xinh đẹp. Thất Sách thấy cô giữa thời loạn mà vẫn đến Thiếu Lâm vì mình thì cảm động vô cùng, hồi lâu không thốt lên lời.

“Không có gì để nói thì đi thôi, đám hòa thượng không dễ chạm vào đâu.” Người áo đen cao hơn cũng cởi khăn che mặt, chính thị nữ tử Sắc Mục xinh đẹp Linh Tuyết. Hồng Trung vẫn nghẹn ngào không thành tiếng, đành để Thất Sách mở lời.

“Quân Bảo đâu? Sao y không đi cùng muội?” Thất Sách cho rằng Quân Bảo mang thư tới thì Hồng Trung mới hốt hoảng đến đây.

“Không, huynh ấy nói là đã hứa với huynh, gặp nhau lần tới thì phải là đại hiệp được vạn dân kính ngưỡng, nên để sư phụ bảo vệ muội dọc đường. Huynh yên tâm, song kiếm của sư phụ muội lợi hại lắm, sau này muội theo sư phụ học kiếm.” Hồng Trung lau nước mắt.

“Sư phụ?” Thất Sách nhìn Linh Tuyết.

“Chính thị.” Linh Tuyết tâm cao khí ngạo.

Hôm đó Quân Bảo đưa thư, Hồng Trung liền thỉnh cầu gã lén đưa cô lên Thiếu Lâm, nhưng gã tỏ vẻ khó xử, Hồng Trung liền quỳ xuống yêu cầu Linh Tuyết thu làm đồ đệ. Linh Tuyết tỏ vẻ thản nhiên nhưng thực ra vui mừng khôn xiết, ra điều buộc phải thu nhận.

Yêu cầu đầu tiên của đồ đệ Linh Tuyết là xông lên Thiếu Lâm. Cô đồng ý ngay, hỏi rõ Quân Bảo vị trí kho củi rồi lên đường. Quả thật cũng là một vị sư phụ không biết phân nặng nhẹ.

“Đại ân không thể cảm tạ bằng lời, xin Linh Tuyết sư phụ đưa Hồng Trung xuống núi, giúp muội ấy tìm được lang quân như ý, đừng để ý đến tại hạ nữa.” Thất Sách cúi xuống vái.

Linh Tuyết đứng phắt dậy, huyền từ kiếm đâm vào trán gã. Kiếm dừng trước trán gã, một giọt máu nhỏ xuống.

“Nữ nhân vì sao cứ phải gả cho người ta? Vì sao phải nghe theo chủ ý của ngươi? Hồng Trung nói lên núi là lên ngay, ngươi bảo gả cho người khác thì gả, hóa ra ta là xác chết thôi hả?” Linh Tuyết nổi giận, trường kiếm trong tay run lên.

Hồng Trung khẽ gạt kiếm của Linh Tuyết ra, nhìn lớp sơn vàng trên mặt Thất Sách với vẻ thương cảm. Tay cô từ từ di, cảm nhận một lần nữa Thất Sách đã tráng kiện, rắn rỏi hơn.

Lang quân, chàng chịu khổ ở Thiếu Lâm, bị người ta bắt nạt đủ đường nhưng sau cùng vẫn còn tiểu Hồng Trung. Hai chúng ta quen nhau từ trong bụng mẹ, định sẵn cả đời này hoạn nạn có nhau, chàng đừng bảo thiếp đi lấy người khác…

“Huynh học võ công, muội đi học kiếm, huynh ở Thiếu Lâm mười tám năm, muội cũng theo sư phụ hành tẩu giang hồ mười tám năm, hai chúng ta sẽ có ngày đoàn viên.” Hồng Trung cắn môi, rũ bỏ tính cả thẹn của thiếu nữ, giờ mà cô không nói rõ, e rằng Thất Sách thật sự không hiểu thấu tâm ý.

Thất Sách rơi lệ, hận mình vô cùng nhưng lại thương Hồng Trung. Linh Tuyết tự thấy cụt hứng, thu kiếm ngồi xuống.

Một canh giờ nữa mới đến ngày mới, Thất Sách cầm tay Hồng Trung hỏi han tình hình quê nhà, Hồng Trung kể rõ ngọn nhàng mọi việc từ người nhà gã cho đến lão nhân kể truyện, nhắc cả việc nhị đệ gã sắp thành thân, trong nhà rất bận. Đương nhiên, Hồng Trung cũng kể lại trận đấu đột nhiên giữa Quân Bảo và Tàn Niệm. Thất Sách trừng mắt, lòng cuộn sóng không ngớt.

“Quyền pháp đó quả nhiên hữu dụng!” Thất Sách bất giác hưng phấn nhưng cũng thấy hơi mất mát. Quân Bảo tuy không cả ngày ra rả nhắc đến anh hùng như gã nhưng gã nhận ra y là bậc hiệp nghĩa tâm trường, Mạn quyền nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay y.

“Hữu dụng cái gì, hữu dụng đến đâu cùng không đáng ở lại cái chùa này mười tám năm, lúc đó quyền cước mốc thếch hết rồi.” Linh Tuyết nói thật lòng.

“Không, muội có hỏi sư phụ, ở Thiếu Lâm hai ba mươi năm khi xuất tự là sẽ uy chấn giang hồ. Sư phụ nói Thiếu Lâm thất thập nhị tuyệt kĩ bác đại tinh thâm, không luyện mấy chục năm thì sao có thể thuần thục? Đại trượng phu nên như vậy.” Hồng Trung cổ vũ Thất Sách, cũng là cổ vũ bản thân.

“Cũng đúng.” Thất Sách thở dài.

Hồng Trung và Linh Tuyết không biết tình hình hiện tại của Thiếu Lâm, nếu là trước kia lẽ nào Thiếu Lâm lại chịu để hai nữ tử như họ thích đến thì đến, thích đi thì đi.

Gà gáy, Linh Tuyết đứng dậy, nàng ta không muốn động võ với hòa thượng Thiếu Lâm.

Hồng Trung gạt lệ nói chuyện với Thất Sách, bảo tương lai khinh công khá lên thì sẽ đến Thiếu Lâm thăm gã, mang thức ăn ngon cho gã bồi bổ thân thể.

Thất Sách định lắc đầu nhưng biết không ngăn được nỗi nhớ Hồng Trung, nếu mỗi năm được gặp cô một lần, chẳng phải là mong chờ ngọt ngào sao? Gã đành nắm chặt tay cô biểu đạt tâm ý, Hồng Trung gật đầu.

“Muội đi đây, Thất Sách.” Hồng Trung đi theo Linh Tuyết, liên tục ngoái lại.

“Linh Tuyết sư phụ, mong sư phụ chăm lo cho Hồng Trung.” Thất Sách vái dài sát đất, đưa cả một trăm hai mươi lạng tiền thù lao giữ ải hôm đó, Linh Tuyết không khách khí nhận lấy.

“Không vui thì lấy mấy tên ác hòa thượng ra trút giận. Huynh không rời chùa được thì đừng để chúng rải bạc để xuống núi nữa.” Hồng Trung nói đoạn cùng Linh Tuyết khuất bóng vào con đường mòn bên ngoài kho củi. Tính cô vẫn cứng cỏi như thế.

Thất Sách ngẩn người.

Lần ngẩn người này đã tạo ra một truyền kì cuồng nhân mà Thiếu Lâm tự chưa từng có.Hôm sau, Thất Sách dậy sớm chuẩn bị, thần thái sảng khoái đến Đồng nhân trận.

“Thất Sách, đây là phần của hôm nay, tám người phá quan, tổng cộng tám mươi lạng, cầm lấy đi.” Viên sư huynh lắc lắc túi bạc trước mặt Thất Sách, gã coi như không thấy, đi vào đệ bát quan.

Mười bảy đồng nhân khác đều lắc đầu, thầm nhủ Thất Sách nhận tiền mấy ngày rồi thì lại đổi tính, người nhà quê quả không thể coi nhẹ. Lúc cả nhóm chia phần số tiền của gã, trong gian phòng nóng nực, Thất Sách vừa tự tưởng tượng ra cảnh luyện tập Mạn quyền với Quân Bảo, vừa đợi toán tốt nghiệp sinh sau cùng vào.

“Này Đệ bát đồng nhân! Lão tử phá quan đây.” Giọng nói vô lễ cực độ.

Thất Sách mở mắt, hóa ra là Kim Kiệu Thần Quyền Tiền La Hán tiên sinh cùng lên núi với gã. Tiền La Hán trực tiếp phất tay áo, mồ hôi đầm đìa lao tới, chiêu thức vốn không phải Hầu quyền, loạn xạ không thành thể thống gì.

“La hán phì lũ, không luyện công hả?” Thất Sách tùy ý tránh đi, thò chân ra khiến phì la hán ngã sấp mặt. La hán mập sờ cục u trên đầu, kinh ngạc còn hơn là phẫn nộ vì bị thương. Rõ ràng giao tiền rồi, tiểu tử nhà quê mạt rệp này sao còn dám ngáng ngã hắn?

“Chà, hạ bàn kém quá, những thứ ăn vào đi đâu hả?” Thất Sách lắc đầu quan sát Tiền La Hán còn béo hơn cả lúc lên núi.

“Tiểu tử ngươi đúng là không ra gì.” Tiền La Hán nổi giận, sử dụng tân thất thập nhị tuyệt kĩ Phú Quý bức nhân tư bổ chưởng pháp đã được Thiếu Lâm chứng nhận.

Thất Sách bật cười, mấy hôm trước gã không muốn giữ ải, có lúc cứ thế ngủ luôn để mặc các công tử gia đến ải sau Sư Tử hống, không khi nào để ý xem công phu quyền cước của chúng ra sao, giờ nhìn kỹ mới thấy quá tệ, liền không thèm tránh.

Tiền La Hán quát to, đánh vào ngực Thất Sách, vốn tưởng gã sẽ ho ra máu ngã gục, nhưng chợt thấy quyền đầu như đấm vào cát, kình lực tan hết.

Thất Sách lắc đầu, nói thẳng: “Thiếu Lâm có thừa cơm trắng, ăn thêm mấy bát rồi quay lại.”

Tiền La Hán giận lắm, ở Thiếu Lâm ai chẳng nể tiền của hắn ba phần, chưa kể còn phải nể mặt Nhữ Dương vương, ai dám lên tiếng gây hấn như Thất Sách? Bèn nổi giận đá vào tiểu phúc Thất Sách, nhắm thẳng Đan điền.

Thất Sách thử cách hóa giải nhu hòa, vận khí đến tiểu phúc, thuần túy dùng thân thể phòng ngự.

“Đau chết ta thôi, đau chết ta thôi.” Tiền La Hán kêu lên thê thảm như heo bị chọc tiết, ôm chân lăn lộn, khiến hai công tử vào cùng chuẩn bị phá quan hoảng sợ.

Thất Sách thở dài, Hồng Trung nói đúng, nếu bị khốn mười tám năm ở Thiếu Lâm thì toán phế vật các ngươi đừng mong hạ sơn.

“Cùng lên đi, mặc các ngươi có dùng Hầu quyền hay không, chỉ cần đánh ngã được ta là được đến ải Sư Tử hống.” Thất Sách xòe hai tay, hai công tử liền vung quyền, sử dụng Kim Cương La Hán quyền không thành thể thống gì.

Thất Sách tùy ý khoát tay, dễ dàng hóa giải thế công rồi thi triển Hầu Tắc Lôi Giá liên tục ra đòn, khiến hai công tử bò lê bò càng.

Năm người đến sau nhìn nhau, thật không hiểu vì sao giao tiền rồi còn như thế này? Nhưng xưa nay đông vẫn bắt nạt ít, liên thủ đánh gục Thất Sách cũng là phá ải, liền cùng lao tới.

“Giở bản lĩnh ra đi, bằng không nửa năm nữa hãy hạ sơn.” Thất Sách thét, gã đã quyết định, đừng mơ vượt qua ải này.

Năm người hoặc nhảy hoặc bật lên, chiêu thức tung bay, nhưng với Thất Sách toàn là chiêu thức hoa hòe không đáng một xu, bề ngoài gã sử dụng Hầu quyền chính tông nhưng kình lực lại là Mạn quyền, chỉ vài ba đòn là đánh ngã cả năm.

“Nhận tiền rồi còn làm loạn, không muốn sống nữa hả.” Một thiếu gia bị đánh ngã gào lên.

“Tiền? Tiền nào? Từ rày muốn qua ải này cần một trăm vạn lạng, mấy tên quỷ mạt rệp các ngươi không có tiền thì chịu khó luyện quyền đi, tập đứng mã bộ cho ta.” Thất Sách nêu yêu sách, đá luôn vào mặt Tiền La Hán.

Tám võ sinh chuẩn bị tốt nghiệp nhăn nhó lăn lộn tại ải thứ tám trong Đồng nhân trận, đến khóc lóc kể lể với phương trượng.

Phương trượng thân phận thế nào, chả lẽ lại đi mặc cả với một Đệ bát đồng nhân nhỏ xíu? Đành sai một võ tăng Đạt Ma viện đến cảnh cáo Thất Sách, nhưng gã không nể mặt.

“Đồng nhân trận là chỗ một võ tăng Đạt Ma viện vào sao? Đã tu luyện tại Đạt Ma viện thì đừng mong hạ sơn nữa, muốn phá ải thì cứ từ đệ nhất quan, dùng thân phận người phá quan đến gặp ta, ra ngay.” Thất Sách dẫn dụng giới quy Thiếu Lâm, khiến võ tăng đỏ lặng mặt mày.

Tám võ sinh đó bị gạt khỏi danh sách tốt nghiện, chuẩn bị sau nửa năm nữa lại cùng một toán tăng nhân mới đến khảo thí.

Nửa năm nay, Thất Sách vừa muốn chứng kiến Quân Bảo gây dựng sự nghiệp trên giang hồ, lại lo lắng hai thầy trò Hồng Trung và Linh Tuyết có khỏe không nên xác định rõ mục tiêu, càng chăm chỉ luyện tập. Chỉ thế mới sớm đến ngày cùng Quân Bảo tung hoành giang hồ.

Gà gáy mỗi ngày, gã lại đi vòng tròn quanh giếng nước ở sườn núi, lúc đầu đi ngày càng nhanh, sau đó không tự chủ chậm dần, qua ba tháng thì cước bộ muốn nhanh là nhanh, chậm là chậm, hoàn toàn tùy theo ý niệm.

Gã cũng học theo Quân Bảo, không dùng đòn gánh nước mà xách chạy lên nghìn bậc đá, ban đầu cũng hoa mắt, sau đó bắt đầu khống chế được thân thế, thùng nước dần bình ổn.

Bữa trưa là thời gian an nhàn nhất của gã, vừa nghe Tử An kể chuyện Tống Giang cùng câu liêm thương đại phá liên hoàn mã của Hô Diên Chước, vừa lộn nhào xen lời. Có lúc gã lộn mấy trăm vòng khiến Tử An tâm thần không yên.

Bữa tối, bọn Hàn Lâm Nhi thấy gã đơn độc, cũng muốn kết bằng hữu nhưng gã thường một mình trốn tránh, lên nóc kho củi luyện Mạn quyền. Hàn Lâm Nhi buộc phải bội phục Thất Sách, hiểu rằng lúc xưa mình tâm cao khí ngạo, lỡ mất cơ hội vàng kết giao, thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Kỳ hạn nửa năm lại tới, việc phá quan hạ sơn lại sôi lên sùng sục.

Ngày đầu tiên có tới hơn ba mươi người báo danh phát rận, Viên sư huynh phụ trách nhận tiền cười hì hì chia chác với các đồng nhân, mỗi người ba trăm lạng, nhưng Thất Sách vừa sơn vàng xong không thèm để ý, chỉ đi về phòng trấn giữ.

“Không phải chứ, nửa năm rồi mà ngươi còn giở trò gì nữa?” Đệ cửu đồng nhân Cấu Trường sư huynh giữ ải Sư Tử hống ôm đầu, lo lắng lần này lại không ai đến gõ cửa.

Quả nhiên, Thất Sách vẫn một mình giữ ải, ba mươi khảo thí sinh dù đánh hội đồng cũng không mảy may động được đến gã. Thất Sách niệm tình lĩnh ngộ được quyền quyết, dung hợp nét linh động của Hầu quyền với lối phát kình của Mạn quyền, có lúc như sấm sét, có lúc thoáng đạt, có lúc phảng phất vụng về như đang ôm một cái ang nước. Dù chiêu thức nào thì chúng nhân cũng không thể chống nổi.

“Đi ra!” Thất Sách sử dụng niêm kình, dùng một tay hất gã mập văng khỏi phòng.

“Còn không ngã!” Thất Sách đá liền mấy cái, năm hán tử đứng ngoài đều bị đá trúng đùi, thi nhau kêu thảm rồi ngã nhào.

“Ném quay! Chuyển!” Gã đẩy kình lực, Tiền La Hán quay tròn như con quay trong đám đông, xô ngã mấy vị công tử ca không kịp tránh.

Chúng nhân nghiêng ngả, kêu cha gọi mẹ, Thất Sách lại cảm thấy thế này ngay cả làm nóng người còn chưa xứng, Quân Bảo ở giang hồ gặp được cao thủ chân chính, gã ở trong Thiếu Lâm tự võ lâm chí tôn thì chỉ được chạm mặt loại cắc ké này, thật sự đáng giận, kình đạo trên tay càng không nương tình.

Ải thứ chín Sư Tử hống tiêu điều, Cấu Trường sư huynh ngẩn ngơ cả buổi trưa.

Hôm sau, bạc trắng chất đống trước mặt Thất Sách, suýt nữa gã không mở nổi mắt. Chẵn ba nghìn lạng, dành cho mình gã.

“Thất Sách hảo sư đệ, đừng thế nữa, thế này không ai hay ho cả.” Viên sư huynh khuyên giải, Thất Sách ngoáy mũi búng vào mớ bạc.

“Không phải nói rồi sao, mỗi tên một trăm vạn lạng. Quyền cước như vàng mười, không rút lại, muốn phá quan cứ theo quy củ.” Gã nói đoạn về phòng.

Hôm đó hơn năm mươi người hợp lực qua ải lần lượt vào cửa thứ tám trong Đồng nhân trận, rồi cướp đường chạy tháo thân.

Đến ngày thứ ba, hơn trăm người phá ải cuồng bạo xông vào, định dựa trên khí thế biển người giẫm nát Thất Sách. Gã một mình đứng trong lối đi hẹp thông tới ải thứ chín, cười hì hì chờ đợi.

Chúng nhân không thể vây được gã, liền định liên kết đẩy ngã gã.

“Đông thế này giẫm chết ngươi cũng dễ.” Tiền La Hán dẫn đầu nổi giận, ba ngày nay hắn tìm mọi cách phâ ải rồi.

“Thế nào? Người đông nhất định sẽ thắng thì trên đời còn cần anh hùng làm gì nữa?” Thất Sách cười đáp, đoạn thi triển Hầu quyền như phích lịch lôi điện, không đợi chúng nhân đứng ổn mã bộ, gã như con thoi vút đi trong thông đạo, đánh cho các công tử kiêu ngạo cậy đông liêu xiêu, mỗi người một chiêu là xương gãy gân bong. Gã thầm vui mừng, công phu lần mò ra từ Mạn quyền dùng với Hầu quyền cũng được, tiếc rằng gã không nhận ra quyền pháp này đã dẫn chệch khỏi đường lối cùng Quân Bảo lĩnh ngộ, tự thể hiện uy lực.

“Ta không cố ý làm khó các ngươi nhưng không chịu nổi một quyền một cước của ta thì sao xuống nổi Thiếu Lâm?” Thất Sách phủi bụi, nhìn mấy bao thịt ngả nghiêng khắp thông đạo gào khóc.

Ngày thứ tư, Thất Sách được thanh nhàn, không ai dám vào phá trân.

Ngược lại võ tăng Cấu Không ở Đạt Ma viện lửa giận đùng đùng xông vào, chính là vị võ tăng nửa năm trước được phương trượng sai khiến đến giáo huấn gã.

“Cấu Không sư huynh, muốn phá quan hay là vị tài chủ nào gom đủ trăm vạn lạng thế?” Thất Sách thong thả diễn luyện Mạn quyền, bàn chân đạp xuống chắc chắn như đi quanh miệng giếng.

“Cấu Không ta hôm nay muốn phá quan xuống núi, thế nào?” Cấu Không cười lạnh, cởi áo ngoài, lộ ra thân thể cơ bắp cuồn cuộn.

Phương trượng lệnh cho y đánh ngất Thất Sách, dọn đường cho các công tử ca khúc khải hoàn, thành công rồi không cần vào đệ cửu quan nữa.

Đạt Ma viện không phải chốn thích vào thì vào nên các công tử gia không hề hứng thú vào đó tinh luyện võ công. Cấu Không cùng đại sư huynh Cấu Diệt đồng lứa, từ bé đã tập võ, đạt được chân truyền của Nhạ Không Tam Điệp thích trong thất thập nhị tuyệt kĩ. Thất Sách không dám coi thường, ngược lại vui mừng vì gặp địch thủ.

“Khuyên ngươi một câu, đừng chọc giận phương trượng nữa.” Cơ bắp Cấu Không kêu tanh tách, chân phải căng lên như dây cung kéo ra. Thất Sách lạnh người, gã vừa được nhắc nhở rằng mỗi tháng đều cần phương trượng dùng chân khí hoãn huyệt, vạn nhất phương trượng sử dụng chân khí không đủ thì chẳng phải cả đời gã tàn phế ư?

“Nghĩ thông chưa?” Cấu Không cười lạnh, nụ cười này đánh thức tính cố chấp của người nhà quê trong Thất Sách.

“Mẹ đệ bảo chỉ cần ăn no là không sinh bệnh.” Gã nói chém đinh chặt sắt, thuyết phục bản thân.

“Trấn Ma chỉ của phương trượng phát tác thì bệnh tật tầm thường bì thế nào được? Ngươi sẽ đứt từng đoạn kinh mạch, trăm mạch ngứa ngáy rồi mới chết.” Cấu Không cười lạnh.

“Cấu Không sư huynh, sợ thua nên mới nói toàn lời thừa thế hả?” Thất Sách cố ý giả ngốc.

Cấu Không không rườm lời, tung chân phải đá ra.

Thất Sách giao đấu toàn với hạng bị thịt, không tránh kịp ngọn cước, chỉ còn cách giơ ngực ra đỡ, cược bộ loạng choạng ngã xuống, nhưng công phu hấp kình của gã rất khá, cộng thêm lách kịp nên không thụ thương.

Cấu Không được các công tử cho biết điểm cổ quái khi quyền đầu đấm lên mình gã, biết một cước vừa rồi không thể trọng thương đối thủ nên không đợi gã thủ thế, song cước liên tục tung ra, chiêu thức càng không đơn giản không biến hóa thì cước kình càng mãnh liệt, tốc độ càng nhanh, Thất Sách không tài nào tránh kịp, lãnh liền mười mấy cước.

Giang hồ vẫn đồn dài một tấc mạnh một tấc, lại xưng tụng Nam quyền Bắc thoái, công phu chân của Thiếu Lâm kinh thế hãi tục, ai cũng bảo rằng “tay là hai cánh cửa, toàn dựa vào chân để đánh người.” “Vòng tròn” của Thất Sách lần đầu tiên bị đá vỡ, sau đó không thể điều chỉnh, chỉ biết chịu đòn.

Cấu Không đá đến sảng khoái, song cước lăng không thi triển xuất Tam Điệp thích. Trên mình Thất Sách toàn là vết chân, dưới đất dính đầy máu.

“Quân Bảo ở trên giang hồ gặp địch nhân không phải chỉ thế này.” Mắt gã tóe hoa cà, nghĩ đến Quân Bảo. Gã trầm tĩnh lại, chân khí dâng lên cuồn cuộn, thuận tay gạt đi, dễ dàng hóa giải ngọn cước đá vào cằm. Không ngờ công phu của Cấu Không phi phàm, thấy gã trầm ổn lại thì tốc độ tăng thêm khiến mắt gã không theo kịp, lập tức lãnh thêm mấy cước.

Thật ra trong lòng Cấu Không kinh ngạc không kém gì Thất Sách, y đá càng lúc càng nhanh, Thất Sách liền không quan sát nữa mà cúi đầu nhắm mắt, dần dần mỗi cước đá tới đều bị gã đỡ được.

Cấu Không toát mồ hôi đầy mình. Tuy y dai sức nhưng tấn công hồi lâu vô hiệu thì không khỏi nóng lòng.

Thất Sách bất động, Cấu Không cũng bất động. “Ngươi chỉ biết chịu đòn hả?” Cấu Không cười nhạo, không hiểu mình đá trúng bao nhiêu cước như thế mà gã chỉ sây sát ngoài da, hơi thở không hề nặng hơn.

“Mấy hòa thượng cao cao tại thượng các ngươi hiểu được công phu đó chăng?” Thất Sách từ tốn bước tới, hai mắt vẫn nhắm chặt, hai tay vẽ từng vòng tròn trên không.

Cấu Không đột ngột đá ngang một cước, vòng tròn của Thất Sách nhẹ nhàng gạt đi. Cấu Không không tin tà quái, đá thẳng vào huyệt Đản trung, vòng tròn của Thất Sách lại nhanh nhẹn chém xuống.

“Tiểu tử này biết thính âm biện vị.” Chân Cấu Không hơi đau, cả kinh không ngớt. Nên biết thính âm biện vị không khó nhưng kịp thời đưa ra phản ứng lại không dễ, muốn đón đỡ khoái thoái lại càng khó tin.

Thất Sách mỉm cười, biết mình đã đạt đến cảnh giới khác.

“Đừng giữ nghề.” Thất Sách dỏng tai. Cấu Không cười lạnh, luận kinh nghiệm thực chiến thì y cao hơn nhiều, từ từ giơ chân lên, khi gót chân vượt khỏi đỉnh đầu Thất Sách mà không phát ra tiếng động.

“A!” Cấu Không gầm lên, hòng nhiễu loạn tai Thất Sách, đồng thời giáng gót chân xuống đỉnh đầu gã.

Thất Sách mỉm cười, thân thể hơi ngửa ra tránh khỏi, tay trái khẽ đẩy bắp vế Cấu Không, mượn lực hất y ra ngoài.

“Sao có thể như thế!” Cấu Không đại hãi, thính âm biện vị căn bản không thể nhanh đến thế.

“Nghe kình lực.” Thất Sách mở mắt, khí thuận tâm hòa, tay áo hơi phồng lên.

“Nghe kình lực?” Cấu Không bò dậy, ban nãy bị Thất Sách bất ngờ đẩy ngã, cú ngã khiến y mơ mơ hồ hồ.

“Mỗi động tác của thân thể ngươi, không, mỗi động tác tiếp theo đã bị khí hình, cơ bắp rung động tiết lộ.” Thất Sách rùn người như Hầu quyền, nhưng lại vô chiêu vô thức, “đánh tiếp nữa không?”

Nghe kình lực là cảnh giới võ học chí cao gã lần ra từ Mạn quyền. Gã và Quân Bảo tối nào cũng theo lối vô chiêu vô thức diễn luyện, dần dần hiểu được tin tức từ cơ bắp đối phương để lộ, địch mạnh ta yếu, không thể chọi cứng thì tìm lúc đối phương lơi lỏng tinh thần mà phát kình mới mong thắng lợi. Quân Bảo hạ sơn rồi, Thất Sách một mình quan sát cơ bắp biến hóa, khí tức chuyển di, không hề bỏ lơi môn công phu này.

Cấu Không nhìn gã, nhất thời lòng dạ rối bời. Tiểu hòa thượng toàn thân sơn vàng kia tu luyện thế nào? Lúc tất cả ăn chơi phè phỡn, vị Đệ bát đồng nhân này thật ra phải chịu bao nhiêu lăng nhục để nỗ lực vươn lên? Dù, dù đã được định sẵn sẽ phải ở lại trong căn phòng nhỏ nảy mười tám năm.

“Ta thua rồi.” Cấu Không vái dài, trong lòng hổ thẹn với Thất Sách hơn là khâm phục. Thất Sách ngẩn người.

“Sau này còn nhiều khổ nạn, mong đệ giữ được con đường của mình.” Cấu Không không dám nhìn thẳng vào mắt gã, ủ ê bước đi.

Thất Sách nhìn theo bóng Cấu Không, lại nhìn hai tay mình.

“Quân Bảo, mau lên chứ, bằng không đệ sẽ bắt kịp huynh.” Gã lẩm nhẩm.

Từ sau hôm Cấu Không rút lui, cường địch lục lục tục tục đến phá ải.

Cấu Phong sư huynh thiện nghệ Đại Lực Kim Cương chưởng đấu với Thất Sách suốt hai nén hương, đến khi kiệt lực mới lui, nghe nói vì chân khí hao kiệt mà ốm nặng một trận.

Cấu Độ tinh thông Phách Không chưởng pháp xuất liền mấy trăm chưởng trước mặt Thất Sách khiến gã chảy máy dầm dề, sau cùng vẫn bị gã nhân lúc lơi lỏng, dùng chiêu thức kì quái bẻ gãy tay ném ra khỏi đệ bát quan.

Niêm Hoa chỉ là công phu cực cao thâm trong thất thập nhị tuyệt kĩ, Thất Sách suýt bị Viên Chân sư huynh điểm trúng hồn phi phách tán, cũng may gã lợi dụng không gian nhỏ hẹp của căn phòng, liên tục nhảy nhít mê hoặc, buộc Viên Chân không có nhiều kinh nghiệm thực chiến dùng chân khí ngạnh tiếp mới bẻ được ngón tay đối phương, đá văng khỏi ải.

Trừ phương trượng ra, hành gia Nhất Chỉ thiền Viên Phong sư huynh cực kỳ khó đối phó. Cá tính Viên Phong bảo thủ, cẩn thận biểu hiện rõ trên lối công kích đầy thủ đoạn. Thất Sách hoàn toàn không tìm được kẽ hở, một nén hương qua đi, gã bất chấp tất cả bỏ tấn công quay về phòng thủ, giữ vừng vòng tròn chỉ độ một tấc. Viên Phong khổ não không kém, Nhất Chỉ thiền lợi hại nhất ở chỗ vô hình khí kiếm, nhưng vô hình vô chất thì đã mất đi phần lớn sức mạnh, y lại không có nội lực cao thâm như phương trượng, khí kiếm không uy hiếp nổi Thất Sách sắp hình thành được tiên thiên chân khí phòng ngự trên mình. Muốn điểm trúng Thất Sách thì gã phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Cả hai đấu đến tận gà gáy hôm sau.

“Này, tiểu tử, nể mặt được không?” Trán Viên Phong đẫm mồ hôi, mồ hôi dưới đất hết khô cong rồi lại chảy đầy rồi lại khô.

“Đã vào đây thì nên phân thắng bại, chúng ta tỷ thí lực cổ tay?” Thất Sách đề nghị, gã cũng mệt lắm rồi, chân khí vốn hơi kém hơn Viên Phong, nếu không nhờ công phu Mạn quyền quá lạ lùng thì quyết không thể đấu ngang sức.

“Ngươi tưởng so lực cổ tay sẽ thắng được ta?” Viên Phong sư huynh đổ mồ hôi ướt cả lông mày.

“Thế thì sao?” Thất Sách có phần hữu khí vô lực.

Như thế, Viên Phong cũng bị ném khỏi ải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play