Mấy tháng tiếp đó, Thất Sách mình không một cắc đành mặt dầy tham gia tập huấn với chúng võ tăng, thành bia tập võ cho bọn Hàn Lâm Nhi.
Tính của Thất Sách không phải cố ý giả thua, nên bọn Hàn Lâm Nhi ít nhiều đều nếm đòn của gã, dù vậy thời gian lên Thiếu Lâm học quyền quá ít, gã giữ kỉ lục bách chiến bách bại, vết thương và máu ứ trên mình ngày càng nhiều.
Học xong Hầu quyền, lại học đến Hổ Hạc Song Hình trị giá ba mươi lăm lạng, rồi đến Phục Ma Ban Nhược chưởng tới năm mươi lạng, tiền bạc của tất cả đã hết, đành học Thu Phong Tảo Lạc Diệp thích, thuận tiện dùng mũi chân quét đất luôn.
Mỗi lần học xong một loại quyền, Thất Sách càng khó gục ngã, nhưng gã không gục càng khiến tất cả đánh dữ dội hơn. Kẻ không chịu thua không được hoan nghênh, tuy Hàn Lâm Nhi bội phục ý chí của gã nhưng không vì vậy mà nương tay.
Nếu có ngày Thất Sách đồng ý chính miệng nhận thua, theo cá tính thích làm đại ca của Hàn Lâm Nhi, tất nhiên hắn sẽ vui vẻ, không chỉ cho gã nhập bọn mà đối đãi như huynh đệ tốt nhất.
Nhưng Thất Sách khư khư giữ tính vô tri đáng sợ của người nhà quê, không chỉ gắng gượng đến cùng mà nguyện ý về hùa một phe với Quân Bảo có địa vị thấp nhất trong chùa, chứ không chịu nói thêm nửa lời với bọn Hàn Lâm Nhi khiến hắn giận giữ nghiến răng kèn kẹt.
“Thất Sách, có cần huynh giới thiệu đệ với mấy tên khốn đó, làm chút việc vặt kiếm tiền không? Cũng được kha khá đấy.” Có lần xương sườn Thất Sách bị gãy, chạy đến nhà bếp thở hồng hộc ho ra máu, vì thế Tử An đang khắc truyện lên tấm gỗ liền lên tiếng khuyên.
“Không cần, chết cũng không cần.” Thất Sách đau đớn chảy cả nước mắt.
Thất Sách sờ xương sườn, hiện giờ hưởng thụ duy nhất của gã là nghe Tử An kể truyện.
Tử An đến Thiếu Lâm tự rất sớm. Hỏi đến chùa làm gì, y chỉ biết cười khổ nói là đến tìm tài liệu, bởi y muốn viết lại những câu truyện về khí phách anh hùng. Thiên hạ anh hùng xuất Thiếu Lâm, không đến tìm hiểu kĩ càng một phen sao được? Không ngờ lên Thiếu Lâm đơn gian nhưng xuống núi lại khó khăn vô vàn, tất phải vượt qua được Thập bát Đồng nhân trận cùng Mộc nhân hạng, y gầy gò không phải thiên tài võ học, lại không có tiền hối lộ võ tăng giữ ải, đành ở lại nhà bếp phục vụ cơm nước.
Cứ như vậy đã hai mươi năm.
“Không kiếm tiền là sao học được võ công? Rồi có ngày đệ bị chúng đánh chết mất thôi. Có đáng không?” Tử An nắm chặt cán dao, liếc nhìn Thất Sách không biết tốt xấu kia.
“Sao huynh không làm việc đó?” Thất Sách yếu ớt phản bác.
“Huynh nghĩ thông rồi, dù sao cũng chỉ là viết thôi mà, viết ở đâu chả thế? Muốn hối lộ Thập bát đồng nhân, mỗi người mười lạng thôi cũng tốn mất một trăm tám chục lạng, mấy ai có được? Lãng phí thời gian đi xun xoe với người ta, chi bằng huynh khắc tiểu thuyết, đệ thấy có nên chăng?” Tử An há miệng thổi bay mạt vụn trên tấm gỗ: “Còn đệ, quyết chí thành anh hùng thì giữ lại tính mạng mới là phải đạo.”
“Trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí được tôi rèn, làm cho gân cốt nhọc mệt … để tăng thêm tài năng cho người ấy. Đệ hiểu chuyện đó mà, Tử An sư huynh đừng khuyên y nữa.” Quân Bảo đột nhiên bước ra, bẻ nửa cái màn thầu đưa cho Thất Sách. Thất Sách vén áo để Quân Bảo bôi thảo dược hái về đã được nhai nát lên.
Tử An lắc đầu, tiếp tục khắc truyện.
Vết thương ở sườn lành rồi, mỗi ngày trừ tập võ luyện quyền, Thất Sách đều tiến hành khối lượng khổ luyện như Quân Bảo. Trời còn chưa sáng là bắt đầu gánh nước, phục vụ chúng tăng ăn cơm sáng xong là bắt đầu chẻ củi. Không có kĩ xảo, không có khẩu quyết tâm pháp, cả hai cứ tự mày mò tập luyện, thi thoảng lại cười vang với nhau.
Đương nhiên, mỗi tối Thất Sách đều giảng cho Quân Bảo nghe cách đánh loại quyền pháp mới khiến y gật đầu lia lịa. Thất Sách giảng xong, cả hai liền nhảy lên nóc tỷ thí, tới khi mí mắt nặng trĩu mới dừng tay.
Chỉ mất hơn một tháng, Thất Sách liền phát hiện mô thức công thủ của cả hai.
Lần nào Quân Bảo cũng xuất loại quyền pháp lúc đầu học được với tốc độ chậm hơn mấy lần, lấy bản thân làm trục tạo thành một vòng tròn bán kính chừng nửa sải tay, toàn lực phòng ngự, nhưng kết giới đó bất khả xâm phạm. Nếu Thất Sách cố áp sát, Quân Bảo cũng không ngạnh tiếp mà từ từ lui lại là hóa giải được.
Ban đầu, Quân Bảo dùng chiêu thức phòng thủ mới mẻ này đã phải lãnh không ít quyền đầu của Thất Sách nhưng sau nửa khắc, chiêu thức của y trở nên phản phác quy chân, toàn là biến hóa từ việc chẻ củi gánh nước nhưng lại hàm ẩn động tác được đơn giản hóa cực độ của quyền pháp mới học. Khi đó Thất Sách hoàn toàn không chạm được đến nửa sợi lông chân của y.
Dần dần, Thất Sách cũng bị ảnh hưởng, càng đánh càng chậm.
Cũng không phải việc gì kỳ lạ, tu luyện võ học đến cảnh giới nào đó sẽ không còn bị câu thúc vào chiêu thức, tùy cơ ứng biến, thậm chí dựa vào vô chiêu thắng hữu chiêu, có điều sử dụng mỗi chiêu thức theo cảnh giới loạn xạ như thế mà lòng không hề tình nguyện thì trong lịch sử chưa có ai như hai gã.
Một tháng đầu tiền, cả hai vốn vừa trò chuyện vừa tỷ thí, lâu dần hiểu cả tập quán xuất chiêu của nhau, đấu được một canh giờ liền không ai bị quyền cước của người kia đánh trúng nữa, như thể nói rõ ràng trước khi xuất chiêu. Sau một tháng, động tác cả hai đều chậm như nhau, có điều không nói nửa lời.
Không hiểu sao, Thất Sách phát giác xuất quyền càng chậm càng cật lực, càng khó phát kình, quả thật rất cổ quái. Thường thường không đầy nửa canh giờ, cả hai đều mệt mỏi, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Tuy nhiên Quân Bảo tập loại Mạn quyền này từ mấy năm trước khi Thất Sách lên Thiếu Lâm, không đến nỗi mệt mỏi quá mức, sức tập trung hơn hẳn đối thủ.
“Quân Bảo, quyền pháp huynh phát minh ra quỷ dị lắm.” Toàn thân Thất Sách ướt sũng, nằm tắm ánh trăng trên nóc nhà.
“Nghĩ kĩ xem nào, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Quyền chỉ cần một chữ khoái tất sẽ dễ dàng đoán trước, nhưng quyền của chúng ta chậm, từ góc độ nào cũng có thể biến hóa giữa chừng, cần phải tập trung sức chú ý quan sát hướng xuất quyền của nhau rồi thay đổi đường lối quyền pháp của mình, đương nhiên phải mệt mỏi. Rồi ta đổi thì đệ cũng đổi, mệt càng thêm mệt.” Quân Bảo giải thích, không hề giấu giếm.
Y thấy rằng hô hấp càng lúc càng sâu và dài ra, nếu lúc đối luyện có thể giữ cho cơ bắp ở trạng tháng thoải mái như lúc tự múa quyền, nhất định sẽ đột phá tiếp.
“Bất quá Quân Bảo, mắt chúng ta quen với loại quyền chậm, sau này gặp phải khoái quyền lợi hại thì phải làm sao? Đệ thấy không ai xuất quyền chậm như chúng ta.” Thất Sách nhìn chai lì ở rìa bàn tay dày lên, giờ có thể chẻ củi như kiểu của Quân Bảo rồi.
“Vòng tròn, phát sau mà đến trước, xuất kình.” Quân Bảo suy tư.
“Huynh đúng là đáng ghét, chuyên nói về ‘chậm’ để so với ‘nhanh’ thì những lời này chỉ mình huynh hiểu.”
Ý của ‘vòng tròn’ rất rõ ràng. Trong vòng tròn phòng ngự nhỏ, không khó để ‘hậu phát tiên chí’ nhưng muốn đánh ngã địch nhân không dễ chút nào, dù đánh trúng thì địch nhân chưa chắc đã gục ngã, nên mới cần kình lực. Suy cho cùng, võ công không có thiên môn, không có kình lực tất không thể đánh ngã địch nhân.
Mấy tháng nay, Quân Bảo dần ngộ ra, nếu lúc đả đấu mà cố gắng giữ được hô hấp bình ổn, tất giữ hơi thở lại khiếu môn khi thổ nạp, tựa hồ có một cỗ khí lực sinh ra từ cốt tủy, có điều y không biết cách lợi dụng.
“Thất Sách, khi đệ luyện thành võ nghệ sẽ xông qua Đồng nhân trận hạ sơn ư?” Quân Bảo hỏi.
“Không thì sao? Lẽ nào học theo Tử An, phục dịch cả đời ở Thiếu Lâm? Võ công không sử dụng coi như không luyện.” Thất Sách đáp, nhớ đến việc Tử An dặn mình nếu có ngày hạ sơn, đừng quên mang theo những tấm gỗ y khắc truyện để quảng bá.
“Đệ không tính đến việc khảo thí vào Đạt Ma viện sao? Tuy tuyệt đại đa số võ công điển tịch đều bị quân Nguyên đốt nhưng vẫn còn những pho võ công hay, hoặc có khi nơi đó tàng chứa tinh túy chân chính của võ công Thiếu Lâm.” Quân Bảo nói.
“Mặc xác việc vào Đạt Ma viện, dù võ công của đệ luyện đến mức đứng đầu chùa, nếu phương pháp khảo thí không đổi thì không hiểu mất bao nhiêu ngân lượng mới vào được, đệ không cần.” Thất Sách một lòng muốn hạ sơn để dương danh bốn biển, còn khảo thí rắm chó vào Đạt Ma viện mà gã nhắc đến kỳ thực chỉ có đại sư huynh là người chấm duy nhất, ai muốn vào đều phải giao thủ ba mươi chiêu với hắn, qua được là có thể ưỡn ngực tiến vào.
Theo Tử An nói, bỏ qua lối hành xử hoang dâm kiêu ngạo của đại sư huynh, hắn đúng là võ tăng đứng đầu trên núi, trừ phương trượng ra, trụ được mười chiêu dưới tay hắn đã khó lắm rồi, còn muốn ba mươi chiêu mà không gục ngã, tất phải đút tiền. Giá quen biết là năm trăm lạng, nhưng ít người đến hỏi, không phải vì giá quá cao mà vì các công tử có tiền chỉ cần chạy chọt để được đứng tên trong Tân thất thập nhị tuyệt kĩ là được, có ai thật sự muốn vào Đạt Ma viện? Sớm hạ sơn hưởng lạc là hơn.
“Ít nhất trong thất thập nhị tuyệt kĩ vẫn còn năm môn là chân tài thực học - - Niêm Hoa chỉ, Nhất Chỉ thiền, Đại Lực Kim Cương chưởng, Phách Không trảm, Nhạ Không tam điệp thích, có cơ hội huynh cũng muốn học thử.” Quân Bảo than thở.
Đến nay y đã chịu nhiều uất ức, chỉ mong có ngày được vào Đạt Ma viện học tập ảo bí của võ thuật, không học được võ công thì lần mò tập luyện, luyện đến mức thân thể chịu đựng được đòn, dù gì chỉ cần trụ được ba mươi chiêu quyền cước của đại sư huynh là đường đường chính chính bước chân vào.
“Thiếu Lâm cũng thật đáng thương, tiền tiền tiền, cái gì cũng phải tiền, lúc còn ở Nhũ gia thôn đệ chưa từng thấy quá mười lạng bạc. Nếu không gặp huynh ở đây, đệ đến đập đầu vào tường mất.” Thất Sách nói, nhắm mắt lại.
Quân Bảo ấm áp cõi lòng, kỳ thật Thất Sách ngây thơ bước chân vào Thiếu Lâm, sinh mệnh y mới bắt đầu biết đến cảm động.
“Thiếu Lâm tự vốn không phải như thế này.” Y đáp.
Những ngày ở cùng Thất Sách, Quân Bảo phát giác mình nói nhiều hơn. Y nói về tiến trình sa sút của Thiếu Lâm, chính y tự thân trải qua, hơn nữa còn được Tử An sư huynh chuyên nấu cơm ở nhà bếp và khắc truyện lên gỗ cho biết. Tử An là hỏa công đầu đà ở đây đã nhiều năm.
Bốn mươi năm trước, thiết kị Mông Cổ diệt nhà Nam Tống, không đầy mấy năm sau lại giết Văn Thiên Tường ở Sài Sơn. Khi ấy, “Chính khí ca” được Văn thừa tướng viết bằng máu ở trong ngục truyền ra ngoài, lan khắp Đại Giang Nam Bắc, văn sĩ không ai không đầm đìa nước mắt, cảm động trước khí tiết khảng khái của Văn thừa tướng.
Khi ấy Thiếu Lâm tự ở Tung Sơn là gốc rễ của giang hồ hào kiệt, ngầm liên kết các lộ anh hùng hảo hán, định cướp pháp trường cứu Văn thừa tướng, đứng đầu gồm đệ nhất, đệ nhị võ tăng trong chùa lại càng là nhân vật truyền kì, cả hai thuộc nhóm khoáng thế kì tài lĩnh ngộ được “Dịch Cân kinh”, là thiếu niên anh kiệt mới ngoài hai mươi. Đệ nhất võ tăng pháp danh Bất Sát, đệ nhị võ tăng pháp danh Bất Khổ, đều là nhân vật có thể một địch nổi cả trăm địch thủ, đang đêm xông vào trại giặc lấy đầu tướng địch.
“Hai vị võ tăng vừa lên tiếng hiệu triệu, quần hùng nhiệt liệt hưởng ứng, mười bảy đại môn phái đều phái cao thủ lợi hại nhất đến giúp, ba ngày trước khi hành hình cùng đến vùng rừng giáp với Sài Sơn. Nếu kể ra danh hiệu vang lừng của mỗi vị anh hùng, chỉ e đây là cảm tử đội chưa từng có, dù vào đại đô lấy đầu Hốt Tất Liệt cũng không hẳn không thể.” Quân Bảo vừa nói vừa cong hai tay thành ưng trảo, ngẫm nghĩ cách đẩy vào giữa khoảng trống giữa các chiêu thức, càng đẩy càng chậm, càng chậm càng đẩy.
“Nhưng sự thật là nhiệm vụ cứu Văn thừa tướng, bởi có nội gián nên trúng mai phục?” Thất Sách ngẩn đầu, lệ cạn khô. Gã thích nghe kể chuyện nhất, biết cách đoán trước câu chuyện.
“Thật thế thì không đến nỗi nào, chết hào tráng cũng không phải việc gì tệ hại.” Quân Bảo thở than.
Năm xưa, chúng anh hùng tề tụ Sài Sơn, vốn định xông vào trùng trùng giới bị cứu Văn thừa tướng, nhưng Bất Khổ suy tính rằng dù thành công tất cũng tử thương thảm trọng, tương lai muốn diệt Nguyên phục Tống, khí vận thiên hạ vẫn cần chúng anh hùng khuông phò, không nên chuốc lấy thiệt hại vô vị làm gì. Hà huống quần hùng vì kính phục Văn thừa tướng nên đến cứu, vốn không định mời người kém mưu lược lại không biết dùng binh như thừa tướng lên lãnh đạo.
Một khi Văn thừa tướng bỏ mạng, chưa biết chừng còn trở thành tấm gương không sợ chết cho thiên hạ anh hùng phản Nguyên.
Nên Bất Khổ nghĩ ra kế sách hay. Cố tình tung tin muốn cướp pháp trường, khiến tướng lĩnh phụ trách hành hình lo sốt vó, lập tức rút nhân mã từ trấn thành gần đó đến trợ lực. Đêm trước khi hành hình, quần hùng được Dịch Dung Diệu Thủ Tiêu Thiên Biến trợ giúp, trà trộn được vào viện quân, dễ dàng đánh gục toàn bộ giám ngục.
Lúc chúng nhân thấy Văn thừa tướng thì ông ta đã bị tra tấn không còn ra hình người. phái Hoa Sơn Phong trưởng lão không hề do dự dùng chỉ lực đánh nát mặt mình, vung chưởng tự đánh gãy xương sườn, Tiêu Thiên Biến rơi lệ dùng Thực cốt thủy tu sửa lại mặt mũi Phong trưởng lão thành bộ dạng thê thảm của Văn thừa tướng, sau đó chúng anh hùng mới ủ rũ ra đi.
Đến ngày hành hình, chúng anh hùng vẫn gây loạn phía ngoài pháp trường, nhưng chẳng quả chỉ để nghi binh, quân Nguyên chưa bắn tên thì tất cả đã bỏ chạy. Kỳ thật, người bị chặt đầu hôm đó là Phong trưởng lão nghĩa bạc vân thiên.
“Cha huynh nói Phong trưởng lão không biết một chữ cắn đôi nhưng chân chính trở thành anh hùng phong nhã ‘phong diêm triển thư độc, cổ đạo chiếu nhan sắc’.” Quân Bảo nghẹn ngào, Thất Sách cũng rơi lệ.
Anh hùng chân chính, dù lịch sử không ghi nhớ thì người đó vẫn mỉm cười nghịch lại mệnh trời.
“Sau đó Văn thừa tướng đi đâu?” Thất Sách hỏi.
“Dưới chân đệ.” Quân Bảo đáp, không giấu được vẻ kiêu ngạo.
Văn thừa tướng được cứu ra, biết rằng bản thân được người đời coi là biểu tượng tráng liệt, trong lúc lay lắt giành giật sự sống này vẫn có thể khích lệ lòng người nên được Bất Khổ cùng Bất Sát sắp xếp cho xuống tóc, vào kho củi Thiếu Lâm làm tăng nhân quét dọn, cả ngày chẻ củi đọc sách. Vì tướng mạo thừa tướng bị hủy, lại ở rịt trong chùa, trừ phương trượng và một vài cao tăng Đạt Ma viện ra, ai cũng tưởng ông ta là một lão hòa thượng bình thường.
“Nền kho củi còn lờ mờ thấy được Chính khí ca do Văn thừa tướng dùng dao khắc xuống. Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình, hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh...” Quân Bảo nói. (Tạm dịch: Trời đất có chính khí, Tỏa ra cho muôn loài, Là sông núi dưới đất, Là trăng sao trên trời)
Năm này qua năm khác, cứ thế thái thái bình bình trôi qua. Cho đến khi Thiếu Lâm tiến cử tân nhiệm chưởng môn phương trượng, tất cả nhất trí đề cử Bất Khổ võ nghệ cao cường, nhân phẩm trác tuyệt khiến Bất Sát vốn võ nghệ cũng đạt mức đăng phong tạo cực bất mãn. Ngày đại hội võ lâm đã cận kề, nếu Bất Khổ lên làm phương trượng thì trưởng lão các phái cùng đứng chung trong cảm tử đội năm xưa tất sẽ đưa Bất Khổ lên đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm kháng Nguyên.
Bất Sát không cam lòng, tất cả đều lọt vào mắt Bất Khổ, cao tăng kiên quyết nhường cho Bất Sát đảm nhiệm phương trượng, song chúng tăng vẫn muốn Bất Khổ lãnh đạo Thiếu Lâm. Bất Khổ càng khiêm nhượng, chúng tăng càng kiên quyết, sắc mặt Bất Sát càng khó coi.
Sau cùng, Bất Sát để lại một dấu trảo kinh thiên trên cột đá tại La Hán điện, phất tay áo ra đi, từ đó tâm tính đại biến.
“Đệ hiểu rồi, Bất Sát sau đó ngả theo triều đình, dẫn quân về Thiếu Lâm bắt Văn thừa tướng ẩn cư ở kho củi. Thiếu Lâm phạm tội lớn, quân Nguyên liền mượn cớ huyết tẩy chùa, giết sạch chúng võ tăng, đốt Tàng kinh các, thất thập nhị tuyệt kĩ vì thế chỉ còn lại năm môn, từ đó Thiếu Lâm không gượng dậy nổi.” Thất Sách đưa ra suy đoán hợp lý.
“Đại khái là thế.” Quân Bảo thở dài, “Văn thừa tướng bị giặc trọc Bất Sát phong bế huyệt đạo, dùng Đại Lực Kim Cương chỉ lột từng mảng da, mấy canh giờ sau mới tuyệt khí. Sau đó Bất Sát nuôi một toán ưng khuyển chuyên đi săn lùng tinh anh các đại môn phái. Võ công của giặc trọc thiên hạ đệ nhất, hai mươi năm nay giết không biết bao nhiêu anh hùng, có môn phái vì muốn giữ mình, trói lão anh hùng từng tham gia cướp pháp trường năm xưa giao cho hắn. Giang hồ không còn là giang hồ nữa rồi.”
Triều đình vẫn coi Thiếu Lâm là cái gai trong mắt, khó khăn lắm mới tìm được cớ diệt điện đường võ học này, vì thế không hề nương tay đồ sát. Phương trượng Bất Sân yêu tiền như mạng được triều đình coi là trụ trì xứng đáng, võ tăng cao cấp trong Đạt Ma viện ngày càng dành ít thời gian cho tập võ, nhiều con cháu quan lại coi thể nghiệm võ học Thiếu Lâm là trò vui, hơi tí là đến bái phỏng tham quan, bày tiệc bày tùng, tạo ra những cảnh hoang đường như Thất Sách đã thấy.
“Còn Bất Khổ? Đại sư không phải cũng ngộ được Dịch Cân kinh như Bất Sát ư, sao không ngăn cản?” Thất Sách phẫn hận.
“Ai bảo không ngăn cản? Lúc ba vạn đại quân vây Tung Sơn, Bất Khổ đại sư dẫn mấy đệ tử xông ra, một trong số đó là cha huynh, tức đại hiệp Trương Huyền mà bọn giặc trọc vẫn nói. Cha hoàn tục rồi liền cưới mẹ, sinh ra huynh. Bất Khổ và Bất Sát quá hiểu võ công và thói quen xuất chiêu của nhau, muốn phân cao thấp rất khó, chỉ là ai ám toán được ai trước mà thôi. Mấy năm nay, trên giang hồ không còn nghe tin gì về Bất Khổ đại sư, ai cũng bảo người đã chết trong tay Bất Sát, có cả lời đồn rằng Bất Sát cắt tay chân đại sư ném vào Tàng kinh các, đốt sạch cùng với kinh sách.” Quân Bảo đột nhiên bước theo mã bộ, song chưởng đẩy ra, động tác cực kỳ chậm rãi rồi đột nhiên phát kình, động tác càng gọn, kình lực càng mạnh.
“Cha huynh…” Thất Sách cảm thấy bất an.
“Ừ, cha huynh chết trong tay Bất Sát. Bất Sát, Bất Sát... ngươi giết nhiều anh hùng giang hồ lắm rồi.” Quân Bảo mười tuổi lên Thiếu Lâm theo lời gửi gắm trước khi chết của cha, không ngờ Thiếu Lâm đã không còn như xưa.
“Xin lỗi.” Thất Sách đau lòng thay cho Quân Bảo.
“Xin lỗi? Được làm con của cha khiến huynh kiêu ngạo.” Quân Bảo chân thành nói, “năm xưa cha được triều đình đưa lên bảng treo thưởng, liệt vào hàng thập đại ác nhân, tuy chết nhưng vẫn là anh hùng. Đệ nói xem, cha để lại cho huynh như thế chưa đủ sao.”
Từ khi tin Trương Huyền chết đồn về Thiếu Lâm, toán giặc trọc bắt đầu trêu ghẹo Quân Bảo, mười tuổi trở đi y sống cuộc đời nô dịch thê thảm, y không thể và cũng không muốn nịnh nọt công tử nhà giàu để học võ như bọn Hàn Lâm Nhi, chỉ biết học lén từ xa, những người khác nhìn thấy đều ôm bụng cười, đánh thì y cõng không trả đòn. Thất Sách nhìn Quân Bảo, người bạn cùng phòng này không chỉ lặng lẽ chịu đựng những gì xảy ra với mình, vẻ mặt y còn truyền đạt lòng nhiệt tình.
Lúc đó Thất Sách không hiểu lòng nhiệt tình ấy là gì, dù sao hai đứa cùng mới ở cùng nhau hai tháng. Nhưng chỉ hai tháng ngắn ngủi, Thất Sách đã cảm giác được lòng nhiệt tình ấy phi phàm, sẽ có ngày nghìn nghìn vạn vạn đôi mắt cùng dõi theo thứ Quân Bảo muốn truyền đạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT