“Ngươi không bắt được kẻ nào trên bảng tróc nã của triều đình? Ngươi tự xưng võ công thiên hạ đệ nhất thì sao? Nhất là Thái Cực, một ngày chưa trừ, hắn lại đến hành thích, ngươi bảo đảm được không?” Đệ nhất võ sĩ ngồi trước Nhữ Dương vương, cũng là Vương Bảo Bảo tướng quân, gầm lên. Bất Sát vẫn lạnh lùng.
“Khốn kiếp, hạn kỳ đến rồi mà trông dáng vẻ ngươi cũng biết ngươi không thực hiện được, để con chó không cười không khóc lại không biết cắn như ngươi ở cạnh vương thượng hộ giá thì thật vô vị.” Vương Bảo Bảo nổi giận, hoàn toàn không coi Bất Sát ra gì. Lão vẫn lạnh lùng.
Lão không cảm thán, vì lão gần như không còn tình cảm. Mấy chục năm trước, ở Thiếu Lâm tự mênh mông đó, Bất Sát là một tiểu tử hướng nội, không giỏi biểu lộ tình cảm, cũng may có Bất Khổ sư huynh che chở, cả hai giao hảo với nhau từ bé. Vì thế lão càng khổ công luyện võ, thậm chí còn phá được chướng ngại Dịch Cân kinh sớm hơn Bất Khổ mấy tháng.
Vì một sai lầm mà lão phản lại Thiếu Lâm, giết Văn Thiên Tường, mỗi lần nhớ lại lúc còn trẻ, dù ở Thiếu Lâm hay giang hồ, ánh mắt tất cả đều tập trung vào sư huynh Bất Khổ mà bỏ qua lão vốn thân hoài võ công cao cường hơn, lòng lão lại như có lửa đốt, mặt cũng méo đi.
Trước kia lão tuấn tú nhưng từ khi tâm tính đại biến rồi, dung mạo cũng cứng lại, lão liên tục phụng mệnh triều đình truy sát các thế lực phản kháng, thực tế là không chịu được cái nhìn trách móc của những minh hữu giang hồ từng giao hảo, nên lão luôn chủ động xuất kích, chém giết tứ phương.
Lâu dần, Bất Sát không chỉ mất đi tìm cảm con người mà cũng vì thế, thần kinh trên mặt cứng lại do không cử động, vẻ mặt lão cũng không bao giờ thay đổi nữa.
Mất đi vẻ mặt và tình cảm là loại bệnh không võ công nào trên đời chữa được. Độc bộ võ lâm, chẳng qua cũng chỉ là quái vật kinh thế hãi tục mà thôi.
Vương Bảo Bảo không ngừng dùng lời lẽ khó nghe nhục mạ Bất Sát, lão không hề phản ứng. Dáng vẻ lão mãi dừng ở thời khắc phản lại Thiếu Lâm.
Đối diện với ánh mắt của anh hùng toàn thiên hạ nào dễ chịu gì. Lúc tay lão điểm nát cục phân Triệu Đại Minh phun ra thì lão gần như không khống chế được lửa giận. Lão muốn nếm lại cảm giác đó. Như thế mới giống với “con người.” Tiếc là cảm giác đó không thể có lại.
Bất Sát bóp nát xương sống Triệu Đại Minh, cảm xúc đó rất thật, tên khốn đó chắc chắn tàn tật cả đời, dù là Thái Tổ trường quyền mà người võ lâm ai cũng biết thì y cũng không thể sử dụng được nửa chiêu.
Còn Tam Phong cùng Thái Cực tiền đồ như gấm thì lão càng không để tâm. Dù đoán được một việc lão e dè nhất nhưng đã xác định được rằng hai tay Thái Cực bị phế, Tam Phong đứt hết kinh mạch dưới chưởng lực của mình, e dè cũng không còn nữa.
Hỏng hết rồi. Đồ chơi hỏng rồi, không thể mang lại cho lão cảm giác phẫn nộ nữa.
Vương Bảo Bảo tiếp tục trào phúng lão trước mặt chúng vệ sĩ, Nhữ Dương vương lạnh lùng nhìn lão. Tất cả đều nằm ngoài những gì lão dự liệu, kể từ khi phản bội Thiếu Lâm, định dùng bạo lực đoạt lại tôn nghiêm của mình.
Ngoài dự liệu cũng vô vị. Dù Vương Bảo Bảo và Nhữ Dương vương không mắng mỏ mà nịnh nọt thì với lão cũng không khác gì, không thể khiến lòng lão dậy sóng được nữa.
“Tiếp theo, giết ai?”Bất Sát ngẩn ngơ hồi lâi, lại sa vào hư vô trống trải.
oOo
Danh hiệu “thần y” của Chung Tu Bạch không phải hư danh.
Sau ba ngày, tay Thất Sách cảm giác được huyết khí, năm ngày là có thể tự cầm đũa, còn sau mười ngày thì cử động như thường, chỉ là chưa thể vận công lăng kích.
Triệu Đại Minh trời sinh tu luyện võ học dương cương, khổng khiếu hai tay còn thô hơn Thất Sách nhiều, gã biết sau này nội lực tăng tiến, uy lực chưởng kình gấp nhiều lần.
Đương nhiên, Thất Sách rửa đi rửa lại đôi tay của Triệu Đại Minh.
Triệu Đại Minh sinh tính lạc quan, suốt ngày ở Kình Hiệp sơn tự khoác lác về bản lĩnh chống lại nỗi sợ hãi Bất Sát, một mình đấu với lão, tuy từ nay bán thân bất toại nhưng y chưa bao giờ ủ rũ.
“Con ngoan Thái Cực, có đôi tay của ta, nội lực lại mạnh mẽ, ta dạy hai tiểu quỷ này Hàng Long chưởng, con nên đứng cạnh học tập, tương lai vị trí bang chủ tất thuộc về con, nên cố gắng.” Triệu Đại Minh lớn tiếng. Thất Sách nhờ đôi tay y mới không thành phế nhân, vừa nợ vừa cảm kích y, tuy không muốn tiếp nhận vị trí bang chủ Cái Bang nhưng không thể cự tuyệt hảo ý truyền thụ Hàng Long thập bát chưởng của Triệu Đại Minh, dù sao cũng đã nhận tay của người ta rồi.
Lúc Từ Đạt học “Kiến Long Tại Điền”, Thường Ngộ Xuân học “Thần Long Bãi Vĩ”, Thất Sách đều đứng bên nghe lén. Hạ thân Triệu Đại Minh yếu ớt, chỉ dựa vào khẩu quyết tâm pháp nhắc nhở gã chứ không thể thị phạm.
“Sao chỉ có hai chiêu này?” Hồng Trung hỏi. Ở Kình Hiệp sơn dưỡng bệnh mấy tháng trời, cả Cái Bang đều mê món chè đậu đỏ của cô.
Hồng Trung ngây thơ hỏi thẳng, Triệu Đại Minh bèn giải thích nguyên nhân vì sao chỉ có hai chiêu. Hóa ra tiền nhiệm bang chủ Hoắc Trọng dạy y hai chiêu cơ bản xong liền bị Bất Sát bẻ gãy hai tay bắt đi, Triệu Đại Minh chỉ còn cách tập đi tập lại hai chiêu, nhưng một chưởng một thoái này nhờ y chuyên tâm tập luyện nên uy lực kinh nhân, xưa nay chỉ một chiêu là hạ được địch thủ, dù y không giấu giếm thì người khác cũng không phát hiện y chỉ biết có hai chiêu.
“Đáng tiếc cho mười sáu chưởng còn lại.” Thất Sách ngây người nhìn gốc cây lớn cỡ miệng bát gãy đôi. Không hổ là võ công cương mãnh đệ nhất thiên hạ. Đôi tay này cũng đúng là đôi tay sử dụng võ công cương mãnh thiên hạ đệ nhất, hình như chứa cả kí ức của Triệu Đại Minh, đánh thức lại liền tiến triển nhanh chóng, một ngày nghìn dặm.
Còn về kì biến khi kết thúc trận đấu ở Noãn Phong cương, tiếng địch thần bí cất lêm, đàn Hồ phong đột ngột ập tới, không chỉ Thất Sách, cả Cái Bang cũng không tìm ra. Tối đó các trưởng lão Cái Bang nhân lúc đàn ong nhiễu loạn Bất Sát, nhanh chóng đưa tam hiệp trọng thương đi, không tìm được trợ thủ thần bí là ai.
Viện binh không thể tự nhiên xuất hiện, tất phải có lời mời mới đến.
Cái Bang lặng lẽ đợi, nhưng không để lộ chút tin tức nào ra giang hồ, sợ Bất Sát đạo nhân mò tới.
oOo
Danh sách trên bảng tróc nã của triều đình tượng trưng cho biến hóa hưng suy mới nhất của võ lâm.
Trận Triệu Đại Minh, Tam Phong, Thái Cực đấu với Bất Sát tuy trở thành kinh điển của giang hồ hào hiệp nhưng thế lực Cái Bang suy yếu dần theo sự biến mất của tam hiệp.
Mười tháng sau, trên bảng tróc nã của triều đình, bang phái có tỷ suất phạm tội cao nhất trong năm đã đổi từ Cái Bang thành chiêu bài Bạch Liên giáo; đạo tặc không thể tha bổng được cũng từ Trương Tam Phong đổi thành đệ nhất cao thủ Bạch Liên giáo Thể Hồ. Năm đạo tặc đứng đầu là Bạch Liên Thể Hồ, Không Động Thạch Lưỡng Quyền, Độc Hành Hiệp Lam Thương Hải, Huyết Ma Lệ Vô Hận, Kì Đạo Hoa Nhất Ngân, trong đó Lam Thương Hải và Thạch Lưỡng Quyền kết minh với Bạch Liên giáo. Tân nhân nổi nhất là Hàn Lâm Nhi chuyên lãnh đạo nghĩa quân Bạch Liên lấy hỏa công đệ tử của Thiếu Lâm làm nòng cốt, liên tục tập kích quân sĩ triều đình đi lẻ.
Đủ thấy thế lực Bạch Liên giáo phát triển mạnh thế nào, liên tục thấm vào dân gian, giang hồ hào kiệt đua nhau gia nhập. Lãnh tụ phía Nam Bành Oánh Ngọc phát động tạo phản tại Viên Châu đã mấy năm, triều đình dùng thủ đoạn vô tình trấn áp, nhưng không thể trấn áp được khởi nghĩa nông dân nảy mầm từ tôn giáo.
Năm Chí Chính thứ mười, uy hiếp của Bạch Liên giáo đối với triều đình không còn ẩn kín mà sắp thành ngọn lửa bùng lên.
Dĩnh Châu, Bạch Lộc trang.
Dưới đáy sơn cốc yên tĩnh, trong khu rừng dày dặc lại ẩn tàng một tòa trang viên rộng lớn, gió lùa thoáng đãng, ve kêu chim hót, ngay cả dân bản địa cũng hiếm người biết rằng trang viên này tồn tại ở đây.
Càng không biết rằng trong gian nhà to đó là chỉ huy bộ của Bạch Liên giáo.
Hàn Sơn Đồng cùng Hàn Lâm Nhi đánh cờ trong sân, hộ vệ duy nhất là Thể Hồ nằm ngủ trên nóc, vận Địa Thính đại pháp quan sát mọi động tĩnh trong vòng năm dặm.
Một con bồ câu đang mổ thóc trong tay Hàn Lâm Nhi, trên bàn cờ lại nghìn vạn quân sĩ tung hoành chém giết.
“Cha, đệ tử trà trộn vào Cái Bang là Trọng Bát dùng bồ câu đưa tin là Triệu Đại Minh đích đích xác xác bị phế, Trương Tam Phong cũng xong rồi, Thái Cực thì được Chung Tu Bạch trợ giúp nối tay của họ Triệu, có thể sẽ thay thế Triệu Đại Minh trở thành tân nhiệm bang chủ Cái Bang.” Hàn Lâm Nhi run rẩy, song bên đen lại đi một nước cờ sát khí đằng đằng.
“Thái Cực đó thế nào? Có gia nhập Hồng cân chúng ta không?” Hàn Sơn Đồng mặc đạo bào màu vàng, hạc phát đồng nhan, đi một con cờ trắng không hề có nhuệ khí gì.
Hàn Lâm Nhi thở dài, nhớ lại việc tiếc nuối trước đây: “Thái Cực là người quen cũ của hài nhi ở Thiếu Lâm, rõ ràng ngày nào cũng gặp mà không hiểu sao y lại luyện thành công phu cao cường kì quái, cá tính y ngoại nhu nội cương, không dễ thỏa hiệp nên mới tử thủ Đồng nhân trận ba năm liền. Sớm biết tính y như vậy, hài như đã không màng thân phận đến kết giao. Việc này thật đáng tiếc, hài nhi sẽ nhớ trong lòng.” Hắn không dám nhìn vào mắt phụ thân, cúi đầu đi một nước sát chiêu.
“Nhớ gì trong lòng?” Hàn Sơn Đồng không vui, Hàn Lâm Nhi kinh hãi.
“Sau này hài nhi sẽ cư xử khiêm nhượng, kết giao với thiên hạ hào kiệt để bản giáo sử dụng.” Hàn Lâm Nhi ướt đầm mồ lôi hạnh, nhưng đối đáp vẫn gọn gàng.
“Sai rồi, cha con chúng ta là chân phật Di Lặc chuyển thế, kẻ có tuệ căn, có phúc phận, có đại trí năng sẽ tự động tiếp nhận lời kêu gọi của chúng ta, kẻ không có phúc phận sớm muộn gì cũng bị trời cao đuổi đi. Nên nhớ, cha con ta xuất khẩu thành kim, ai ai cũng coi là thần phật, sao lại sai được? Sai là những kẻ ngu đần đó đã mất đi chân ý, hiểu chưa?” Hàn Sơn Đồng trừng mắt, Hàn Lâm Nhi gật đầu.
Hắn lại nghĩ phụ thân thay đổi rồi, thay đổi nhiều quá. Lúc hắn nhận lệnh gia nhập Thiếu Lâm tập võ, chiêu nạo anh tài, phụ thân khiêm nhượng đến mức nào? Giờ nịnh thần nhiều, khẩu hiệu tôn giáo “Di Lặc giáng sinh” dùng để hiệu triệu dân chúng khởi nghĩa, lẽ nào phụ thân nghe nhiều lại tưởng là thật?
“Nghe nói Thái Cực đánh cho đám mã tặc dưới trướng Từ Thọ Huy ở Ngưu Ẩm sơn tơi tả, có thật không?” Hàn Sơn Đồng tâm tình bình hòa, nhẹ nhàng hóa giải sát chiêu của Hàn Lâm Nhi.
“Vận, e là Thái Cực không có hảo cảm với Bạch Liên giáo, khó lòng chịu kết minh.” Hàn Lâm Nhi thần sắc cung cẩn, nhanh chóng rút quân cờ về phòng thủ.
“Thế thì khó nhỉ?” Hàn Sơn Đồng mỉm cười, đi một con cờ, bố cục hết sức đơn giản. Hàn Lâm Nhi sững người.
“Có cần tại hạ giết y không?” Thể Hồ đột nhiên lên tiếng, vặn vẹo người. Ngữ khí của y không hề chứa sát ý, cơ hồ chỉ cất tay là giết xong Thất Sách.
“Con thấy Thái Cực cùng Thể Hồ nhà chúng ta, ai lợi hại hơn?” Hàn Sơn Đồng nửa cười nửa không.
“Ngang nhau thôi.” Hàn Lâm Nhi đáp, liếc nhìn Thể Hồ trên nóc nhà. Kỳ thật với võ công tu vi thấp kém của Hàn Lâm Nhi vốn không nhận ra ai hơn ai, còn với tầm nhìn của y lại càng không nhận ra khí thế của cả hai.
“Không cần giết, xử lý không khéo thì mấy vạn đệ tử Cái Bang không dễ chơi. Dặn Trọng Bát cố gắng lôi kéo, nếu được thì để Thái Cực biết ai giúp hắn đào tẩu, dù thế nào cũng phải nể mặt, không làm hỏng đại sự của chúng ta.” Hàn Sơn Đồng dứt lời, Thể Hồ hừ lạnh.
Đêm đó ác đấu ở Noãn Phong cương, chính hảo thủ tình báo Trọng Bát, con cờ Bạch Liên giáo cài vào Cái Bang, sai Từ Đạt dùng cách nhanh chóng lại tuyệt đối bí mật truyền tin cho các Phong địch thủ ẩn thân đợi lệnh gần đó sai đàn ong cầm chân Bất Sát, giúp Cái Bang hảo thủ cứu tam hiệp đi.
Hồ phong trận là sát chiêu bí mật của Bạch Liên giáo, tổng cộng có hơn mười người cõng tổ ong phủ kín vải bố, Phong địch thủ đi theo những nhân vật đầu lĩnh trong giáo phụ trách yểm hộ đầu lĩnh đào tẩu, hoặc tấn công địch nhân, mê loạn thị tuyến. Nếu hơn mười Phong địch thủ cùng khu động trăm vạn Hồ phong, kết thành Di Lặc đại trận, thậm chí khả dĩ diệt gọn cả doanh trại nghìn người.
Phong trận này còn trong giai đoạn huấn luyện, cực kỳ bí mật, khi một trăm Phong địch thủ hoàn thành huấn luyện, tất có thể phụ trợ Hồng cân quân đánh gục kị binh Mông Cổ tung hoành vạn dặm trên chiến trường.
Dù thế nào, Thái Cực không muốn giúp Bạch Liên giáo thì Cái Bang vẫn thiếu một món nợ nhân tình lớn.
“Trọng Bát được việc, còn nhỏ tuổi nhưng ứng biến nhanh nhẹn, là thuộc hạ của ai?” Hàn Sơn Đồng nắm chắc ván cờ, hai bên đen trắng giao tranh thế nào cũng không ngoài ý liệu của lão.
“Là bộ tướng của Lưu bá bá, thuộc hạ của phụ thân. Trọng Bát có hai thủ hạ, nghe đồn lúc nào cũng theo sát là Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân.” Hàn Lâm Nhi đáp, bên đen binh bại như núi lở, song vẫn cố duy trì, Lưu bá bá mà hắn nói tới không ai khác bộ tướng quan trọng của phụ thân hắn, Lưu Phúc Thông.
“Nếu lôi kéo được toàn bộ thế lực Cái Bang là hay nhất, thành công rồi để Trọng Bát làm phó tướng cho Quách Tử Hưng, tiện thể giám thị hắn, hoặc sai đến làm nội gián chỗ Từ Thọ Huy cũng được. Họ Từ mấy năm nay chiêu binh mãi mã rầm rộ, còn thường lấn địa bàn lôi kéo người khiến ta nghi thần nghi quỷ, tiếc là việc lớn mới bắt đầu, không tiện diệt hắn.” Hàn Sơn Đồng tỏ vẻ lo lắng.
Bên trắng ăn sạch quân đen cả Hàn Lâm Nhi. Thắng bại đã định, Hàn Lâm Nhi cúi người nhận thua: “Hai nhi sẽ dặn Trọng Bát an bài cho hài nhi gặp Thái Cực, hy vọng Cái Bang về dưới trướng bản giáo.” Trong đầu hắn nhớ lại những ân ân oán oán với Thất Sách tại Thiếu Lâm.
oOo
Mấy hôm nay Chung Tu Bạch rất vui vẻ bởi sau cùng lão cùng trả được nợ cho Cái Bang.
Hai mươi năm trước Chung Tu Bạch là danh y y thuật cao siêu, chỉ là lúc trẻ khắp người toàn là thương tích vì trong nhà có bà vợ ác, hơi tý là ra tay đánh lão. Cái Bang tiền nhiệm bang chủ Hoắc Trọng rảnh rỗi nên giúp Chung Tu Bạch tống cổ người em trai giết người không chớp mắt của bà vợ hung ác đó rồi thuận tay kéo lão đến thanh lâu vui chơi ba ngày liền. Từ đó Chung Tu Bạch nợ Hoắc Trọng một món lớn, tiếc là Hoắc Trọng bị Bất Sát giết chết nên lão không trả được.
Hai năm trước, hai trưởng lão Cái Bang tìm tới, Chung Tu Bạch thi triển càn khôn đại na di, trả được ơn cho Hoắc Trọng. Nhưng có việc mà lão luôn để tâm, mãi vẫn không nghĩ thông. Vì thế hoàn thanh việc đổi tay xong, lão liền đội gió đội mưa về gian khách sạn náo nhiệt này. Ở đây không ai biết ông chủ khách sạn là thiên hạ đệ nhất thần y, chỉ biết lão hơi am hiểu y thuật, trị được nhưng bệnh tật cảm mạo tầm thường.
Gian khách sạn đông người qua lại này ẩn chứa bí mật lớn nhất của võ lâm. Cũng chỉ có thần y như Chung Tu Bạch mới đủ bản lĩnh giữ gìn bí mật đó – một nhiệm vụ cổ quái do một quái vật đáng sợ giao cho lão.
Chung Tu Bạch vào phòng khách, gian phòng không có ai ở chỉ vì nơi này có một người rất đặc biệt.
“Bất Khổ vô dụng, từ lúc nào mà ngươi mọc chân, truyền Dịch Cân kinh cho Thái Cực hả?” Chung Tu Bạch liếc lão nhân nằm bên giường. Nếu ai đó nghe được, không hiểu sẽ chấn động đến đâu.
Bạch phát lão nhân chính thị Bất Khổ, người thứ hai trong trăm năm nay ngộ được Dịch Cân kinh. Chỉ là hiện giờ Bất Khổ tứ chi khuyết mất ba, chỉ còn cánh tay trái khô đét.
Nhất đại đại hiệp võ công trác tuyệt, hiệp cốt nhân tâm đến mức này nếu không bị hạ độc ám toán hay bị số đông mai phục thì là một chọi một với người ta, thảm bại mà chịu cảnh tứ chi bị quái lực xé tan.
Người có được võ công như thế, thủ đoạn đến thế chỉ có đồng môn sư đệ của Bất Khổ là Bất Sát.
Chung Tu Bạch vẫn nhớ đêm mưa đó, một tăng nhân gầy nhom mặc hắc y đội mưa, cõng giỏ trúc đến trước khách sạn. Mưa ướt mem mặt lão. Bất Sát.
Bất Sát ném giỏ trúc đến trước mặt Chung Tu Bạch, mở ra thì trong đó là Bất Khổ bị phế tứ chi. Buông lại một câu “có bản lĩnh, thì, tiếp lại, tứ chi cho y” đoạn Bất Sát lạnh lùng đi mất.
Nối tứ chi là việc khó khăn hơn bất cứ việc gì, máu của Bất Khổ đặc dị, nghìn người có một. Chung thần y tìm kiếm lâu lắm mới được một cánh tay thích hợp để nối, giúp Bất Khổ tự ăn uống, tắm rửa.
“Huynh nói đùa rồi, đừng nói độc tý lão nhân đệ đây không có bản lĩnh bay nhảy, dù ra ngoài được cũng không thể truyền thụ Dịch Cân kinh.” Bất Khổ nhăn nhó, râu tóc ông gần như che kín cái giường. Chung Tu Bạch gật đầu, cũng nghĩ như thế.
“Đệ nghe khách ca ngợi trận ác đấu ở Noãn Phong cương, Thái Cực, Tam Phong, Đại Minh đấu dữ dội với Bất Sát, lần này huynh đến chưa cho họ, có tin gì tốt lành không?”
Vốn Bất Khổ đại sư đã sớm lòng lạnh tro tàn, nhưng mấy năm nay ẩn cư trong khách sạn này lại không thể ngăn được việc dùng nội công tinh thâm nghe lén toàn thể mọi chuyện được bàn luận. Tam Phong và Thái Cực, hai nhân vật khiến triều đình đau đầu xuất hiện, võ lâm tử khí trầm trầm cơ hồ sống lại.
“Thái Cực mệnh lớn, ta nối tay của Triệu Đại Minh cho y nhưng họ Triệu thì tất nhiên tàn phế. Còn về Tam Phong thì thật đáng tiếc, tư chất của y tốt nhất trong ba người, nhưng kinh mạch bị Bất Sát dánh đứt đoạn, tuy có một thân nội lực nhưng vẫn là phế nhân, nói trắng ra là đệ có thêm hai chân.” Chung Tu Bạch nói thật, y sinh chân chính không bao giờ giấu giếm tình hình bệnh tật.
Nhưng khổng khiếu trên cánh tay gãy của Thái Cực rất lớn, trừ Triệu Đại Minh, lão chỉ thấy tình huống đó trên mình Bất Khổ. Nếu không phải Dịch Cân kinh, một thiếu niên hiệp khách mới đôi mươi sao có được khổng khiếu như thế?
Kinh mạch người tập võ khẽ khuếch đại theo nội lực tăng trưởng nhưng nội lực không tăng một cách vô hạn, vì thế kinh mạch sẽ lão hóa, không thể giãn ra vô hạn, chỉ có rất ít thiên tài trời sinh, sinh ra đã có kinh mạch lớn hơn hẳn người thường, như Triệu Đại Minh, tập luyện công phu dương cương khác nào hổ thêm cánh. Thiếu Lâm kì công Dịch Cân kinh là môn thần công khiến kinh mạch người thường rộng gấp mấy lần, nội tức đại tăng trong vòng vài năm hoặc thậm chí chỉ mấy tháng, từ đó nội lực tiến triển một ngày nghìn dặm, sử dụng các chiêu thức bình thường cũng phát uy được uy lực cực hạn.
Kinh mạch của Thất Sách, theo con mắt của Chung Tu Bạch, hiển nhiên không phải trời sinh mà do kì hiệu của Dịch Cân kinh tạo thành. Gã thông thạo cách thổ nạp của Thái Cực quyền, trong khi hít thở thì nội công sẽ tự nhiên sinh ra tiên thiên chân khí, điều đó thì Chung Tu Bạch không biết. Tuy lão nhận ra mạch tượng tiên thiên chân khí bất phàm nhưng quy hết cho diệu dụng của Dịch Cân kinh.
“Bất Khổ phế vật, ta nghĩ đi nghĩ lại, Thái Cực đích đích xác xác có luyện Dịch Cân kinh, mạch tượng của Tam Phong tuy loạn xạ nhưng cũng có dấu hiệu từng luyện Dịch Cân kinh, giống hệt với ngươi, không thể nào sai được.” Chung Tu Bạch lẩm bẩm, càng lúc càng mù mờ. Bất Khổ vuốt râu trầm tư, nếu người ngoài nói thế thì ông không đời nào tin nhưng thần y Chung Tu Bạch bao năm làm bạn với ông thì không sai được. Năm mươi năm trước ông và Bất Sát cùng đột phá chướng ngại Dịch Cân kinh, toàn trông vào công sức bao đêm liều mình giao chiến với sinh mạng mà thành. Năm mươi năm sau lại cùng có hai người vượt được “chướng ngại Dịch Cân kinh” đã khiến bao đệ tử ưu tú của Thiếu Lâm đứt đoạn kinh mạch mà chết ư?
“Thái Cực và Tam Phong là đệ tử Thiếu Lâm?” Bất Khổ hỏi. Ông ta nghe quá nhiều những lời đồn đại, xưa nay giang hồ vẫn thật thật giả giả, chỉ nên nghe chứ không thể tin hết.
“Cả hai đều là, lúc ta thăm mạch cho Tam Phong có hỏi. Y hạ sơn sớm hơn Thái Cực ba năm, còn Thái Cực là kẻ tử thủ Thập bát Đồng nhân trận mà giang hồ đồn đại. Kỳ lạ là y chỉ lên Thiếu Lâm có năm năm mà võ công tiến cảnh đạt tới cảnh giới cao thủ đệ nhất lưu, tuy Tam Phong nói là cả hai cùng sáng tạo ra quyền pháp ly kì cổ quái nhưng nội lực thì không thể dối gạt được ai, chín phần mười là Dịch Cân kinh.” Chung Tu Bạch càng nói càng tự tin.
Thần y như lão, được Bất Khổ gửi gắm, xưa nay vẫn nghiên cứu phương pháp tăng cường kinh mạch trong thời gian ngắn mà không dựa vào Dịch Cân kinh, ví như những phương thuốc như bách niên sâm vương, bách xà độc đảm, tản đại linh chi, song chưa có hiệu quả. Từ cổ đến giờ hiểm nguy luôn mang lại thành công, bỏ công ra sẽ được trả xứng đáng. Bất Khổ suy tư, mắt liên tục sáng lên hưng phấn.
Giang hồ đều nói Thiếu Lâm đã thành một lớp học chỉ biết thu tiền, chính nghĩa đọa lạc, hắc ám che phủ khiến ông lòng lạnh tro tàn, nhưng nếu Chung Tu Bạch nói đúng vậy thì… vậy thì Thiếu Lâm phương trượng hiện nhiệm Bất Sân sư đệ, nhất định là nhân vật dũng cảm dụng tâm lương khổ, trong nụ cười ẩn chứa nước mắt. So với người kiên cường như ông, sư đệ càng đáng kính gấp trăm lần.
“Chung huynh, giúp đệ chuyển một câu cho Thiếu Lâm, được không?” Bất Khổ nắm chặt quyền đầu, xương lóng tay kêu tanh tách.
Mười mấy năm nay, không ai biết Bất Khổ còn sống lay lắt, tất cả đều cho rằng ông đã bị Bất Sát giết, nhất là cảnh tượng bi thảm khi lão mang tứ chi xé ra từ thân thể ông lên Thiếu Lâm, ném vào Tàng kinh các đốt cháy cùng với chính bản thất thập nhị tuyệt kĩ đều lọt vào mắt các sư đệ chữ “Bất”. Cơ hồ tinh thần Thiếu Lâm đã bị hủy theo tứ chi của ông, võ kinh cũng bị mai táng trong tro tàn.
Chung Tu Bạch hiếu kì nhìn Bất Khổ. Bất Khổ đã tàn phế, còn định nói gì với Thiếu Lâm đang lúc hoang đường nhất?
“Có điểm gì hay không nhỉ? Ta không nợ gì Thiếu Lâm, ngươi ở đây không phải do ta thích giữ ngươi, ăn không của ta bao nhiêu năm. Nếu không vì người cho ta biết bí mật của Dịch Cân kinh thì ta đã đuổi ngươi ra đường làm khất cái lâu rồi.” Chung Tu Bạch lắc đầu, lão hắc bạch phân minh, rất giữ chữ tín nhưng không phải nhân vật anh hùng thích mạo hiểm.
“Nói đúng lắm.” Bất Khổ bật cười, biết Chung Tu Bạch không phải hạng người đó, “vậy để Thiếu Lâm nợ tiên sinh một món thì sao? Cả chùa ai cũng cảm kích, coi tiên sinh đứng đầu thiên hạ anh hùng.”
Chung Tu Bạch ồ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT