Lại nói, năm người bọn Lưu Quốc Hiên không hiểu võ lâm với giang hồ khác nhau ở chỗ nào nên đều đưa mắt nhìn Giang Thừa Phong dò hỏi. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cả bọn, chàng đã biết bọn họ đang nghĩ gì. Chàng mỉm cười nói :

- Võ lâm với giang hồ vốn không giống nhau. Võ lâm chỉ là một bộ phận của giang hồ mà thôi.

Hoa Tường Lân hỏi :

- Vậy những phần còn lại của giang hồ là gì ạ ?

Giang Thừa Phong nói :

- Chuyện này phải nói từ nguyên khởi. Đức Đại Thiên Tôn Cửu Thiên Huyền Linh Cao Thượng Đế điện hạ là đấng chí tôn tối thượng, trị vì tam thiên ngũ giới, thống trị tứ hải vạn phương. Đức điện hạ đã chia thiên thượng thành ba tầng, thiên hạ gồm chín cõi, giang hồ gồm tam giới. Tam thiên chính là Tiên Thiên, Hậu Thiên và Thượng Thiên do Tam Thiên Thánh Đế chia nhau cai quản. Chín cõi thiên hạ là Trung Nguyên, Đông Doanh, Tây Tạng, Đại Mạc, Tây Vực, Quan Ngoại, Thiên Trúc, Ba Tư, Hồi địa do Cửu Thiên Đại đế chịu mệnh cai quản. Vĩnh Lạc Hoàng đế của Minh triều cũng đã được thụ phong mà đứng vào hàng Cửu Thiên Đại Đế đấy. Còn giang hồ tam giới là võ lâm, vũ nội, thế ngoại. Võ lâm thì để tự sinh tự diệt, không ai cai quản. Vũ nội do Bát phương Bá chủ cùng Huyền Đô Quan chủ cai quản. Thế ngoại là địa hạt của các vị Quân chủ, do Tứ Hải Quân chủ đứng đầu.

Ngừng lời giây lát, chàng lại nói thêm :

- Gia phụ là Đại Mạc Bá chủ, đúng ra là chỉ thống lĩnh giới giang hồ, nhưng lại được kiêm cả đế quyền của cõi Đại Mạc, nên xem như là người có nhiều quyền lực nhất trong số Bát phương Bá chủ và Cửu Thiên Đại đế.

Lưu Quốc Hiên nói :

- Vậy thì võ lâm là cấp thấp nhất, rồi mới đến vũ nội, thế ngoại ?

Giang Thừa Phong gật đầu :

- Phải rồi. Người võ lâm nếu hội đủ điều kiện sẽ được gia nhập vũ nội. Người trong vũ nội nếu có đủ tư chất cùng công lao cũng có thể tiến lên thế ngoại, trở thành thế ngoại cao nhân, tiêu dao tự tại, không bị bó buộc bởi quy củ giang hồ. Còn các vị thế ngoại cao nhân nếu đạt đến một mức độ nào đó thì sẽ được xóa tên khỏi Sinh Tử Bộ, ghi tên vào thần phả mà gia nhập Thiên giới.

Lưu Quốc Hiên lại hỏi :

- Vậy công tử thuộc giới nào ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Ta may mắn được đức điện hạ ban ân cho được gia nhập vào Thiên giới. Trong Sinh Tử Bộ nơi Cửu U Địa phủ, danh tính của ta cũng đã được xóa đi. Ta không còn phải chịu sự chi phối của Âm giới nữa.

Lưu Quốc Hiên lại hỏi :

- Chúng thuộc hạ nay đã theo phụng sự công tử, vậy chẳng hay sẽ được liệt danh vào giới nào ?

Giang Thừa Phong nói :

- Trước mắt thì vẫn thuộc võ lâm. Sau này nếu có nhiều công tích mới có thể được xét cho gia nhập vũ nội.

Cả bọn ngh nói thế, đều hăng hái bàn bạc, hy vọng sớm có công tích để được gia nhập vũ nội. Ai nấy đều có ý nguyện được vươn đến tầm cao hơn nữa, đó cũng là nhân chi thường tình. Giang Thừa Phong mỉm cười bảo :

- Trước mắt có một cơ hội rất tốt đấy !

Trình Phương vội hỏi :

- Cơ hội gì thế ạ ?

Lưu Quốc Hiên lại hỏi :

- Ý công tử muốn nói đến bọn Thông Thiên Giáo ?

Hoa Tường Lân vỗ đùi nói :

- Phải rồi. Bọn Thông Thiên Giáo nhiễu loạn võ lâm. Nếu như chúng ta mà trị được bọn chúng, tất sẽ lập được đại công.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Chưa chắc đâu !

Hoa Tường Lân ngạc nhiên hỏi :

- Công tử ! Sao vậy ạ ? Chẳng lẽ chúng ta trị bọn Thông Thiên Giáo mà vẫn chưa đủ để tính là công tích hay sao ?

Giang Thừa Phong nói :

- Lúc nãy ta đã nói rồi. Đức Điện hạ và các vị lão nhân gia đối với giới võ lâm rất thất vọng, nên đã để mặc cho người trong võ lâm tự sinh tự diệt. Bọn Thông Thiên Giáo dù cho có nhiễu loạn võ lâm, tàn sát người võ lâm, thì đối với các vị lão nhân gia cũng đâu có vấn đề gì đâu.

Lưu Quốc Hiên hỏi :

- Vậy ý công tử muốn nói đến cơ hội nào thế ạ ?

Giang Thừa Phong nói :

- Trước mắt, các vị huynh đệ hãy tạo nên danh tiếng cho mình trước đã, để cho các đại nhân vật ở trong vũ nội chú ý, hay ít nhất cũng trở thành những nhân vật xuất sắc nhất trong giới võ lâm. Sau này, nếu như bọn Thông Thiên Giáo có hành sự quá đáng, động chạm đến lợi ích của các vị đại lão trong vũ nội, thì đó cũng sẽ là cơ hội cho các vị huynh đệ. Nên biết, các đại giáo phái như Thiên Nhất Giáo, Bách Độc Giáo, Bài Giáo dù thế lực lừng lẫy, xưng bá vũ nội, thì cũng vẫn có ít nhiều liên hệ với giới võ lâm đấy.

Bọn Lưu Quốc Hiên cả mừng, họp nhau bàn mưu tính kế để đánh bóng tên tuổi của mình cũng như oai danh của Thái Chính Cung. Thủy trướng thuyền cao. Bọn họ là quản sự của Thái Chính Cung. Chỉ cần oai danh của Thái Chính Cung vang động võ lâm, khiến cho người võ lâm đều trọng thị, thì địa vị của bọn họ cũng sẽ được tăng cường.

Sáng hôm sau, Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng xuống núi trong sự đưa tiễn long trọng của bọn môn hạ Thái Chính Cung. Năm người bọn Lưu Quốc Hiên đưa tiễn đến ngoài mười dặm, rồi mới bịn rịn chia tay. Giang Thừa Phong phải bảo mãi cả bọn mới chịu quay về. Chàng cùng Lý Nhược Hồng tiếp tục cuộc hành trình đi về Giang Nam. Nàng vẫn vô tư, không hề hay biết gì về những đại sự vừa diễn ra ở đây mấy hôm nay, những đại sự có thể ảnh hưởng đến hình thế của võ lâm sau này.

Hai người cùng nhau đi dần về phương Nam, hướng đến thành Lư Giang để tìm gặp một vị thân hữu của phụ thân Lý Nhược Hồng hiện đang cư ngụ tại đấy. Người xinh ngựa quý khiến bao khách lữ hành đang đi trên đường đều phải quay lại ngắm nhìn, rồi trầm trồ khen ngợi bọn họ đẹp đôi. Giang Thừa Phong có vẻ hý hửng lắm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng mỉm cười, khiến nàng bực mình, thúc giục :

- Ngươi không mau đi nhanh lên ! Nên nhớ rằng công việc mà chậm trễ một ngày là cơ hội sống của ngươi càng giảm đi đó.

Giang Thừa Phong tươi cười nói :

- Việc sinh tử của tiểu sinh mà cũng khiến cho cô nương phải lo lắng, tiểu sinh cảm thấy vui lắm đó nha !

Lý Nhược Hồng nói :

- Hừ. Ngươi mỗi lúc một thêm càn rỡ.

Giang Thừa Phong nói :

- Đâu có. Cô nương nói oan cho tiểu sinh rồi. Tiểu sinh chỉ nói thật lòng mình thôi mà.

Lý Nhược Hồng tức giận gắt lên :

- Ngươi câm miệng dùm ta có được không ?

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Quả nhiên chàng im lặng không nói gì nữa. Hai người lẳng lặng tiếp tục cuộc hành trình. Cũng may trên đường không xảy ra sự gì đáng kể. Hai người được một ngày yên bình.

Trải qua cả ngày bôn ba, đến khi đêm xuống, hai người dừng chân tại một tiểu trấn, tìm một khách điếm để nghỉ qua đêm. Nơi này chỉ còn cách thành Lư Giang độ khoảng một ngày đường nên hai người thấy rằng cũng không cần phải vội vã.

Bọn tiểu nhị thấy hai người dừng ngựa ghé lại liền hối hả chạy ra chào hỏi, rồi cầm lấy dây cương, dắt ngựa vào trong. Bọn chúng tươi cười nói :

- Xin mời nhị vị vào. Được nhị vị quang lâm, bản điếm vô cùng vinh hạnh.

Giang Thừa Phong nói :

- Các ngươi hãy chuẩn bị cho ta hai phòng thượng hạng.

Một tên tiểu nhị nhã nhặn nói :

- Xin công tử thông cảm. Bản điếm chỉ còn lại một phòng trống. Để tiểu nhân đi chuẩn bị cho công tử.

Lý Nhược Hồng lắc đầu nói :

- Ở một phòng sao được ? Thôi thì chúng ta đi tìm khách điếm khác vậy.

Tên tiểu nhị nói :

- Trong trấn này chỉ có duy nhất một khách điếm của bọn tiểu nhân mà thôi.

Lý Nhược Hồng lo lắng :

- Vậy phải tính sao bây giờ ?

Giang Thừa Phong bảo tên tiểu nhị :

- Một phòng cũng được. Chúng ta sẽ lấy phòng đó.

Tên tiểu nhị cung kính nói :

- Dạ. Xin nhị vị đi theo tiểu nhân.

Nói rồi hắn đi trước dẫn đường. Giang Thừa Phong nhẹ nhàng cất bước theo sau. Nhưng còn Lý Nhược Hồng thì vẫn đứng yên tại chỗ, thái độ có vẻ bối rối. Nàng ngại ngùng kéo chàng lại hỏi :

- Ngươi định ở chung một phòng với ta thật sao ?

Giang Thừa Phong nói :

- Biết làm sao bây giờ ? Không lẽ chúng ta ngủ ngoài trời ? Nhưng cô nương cứ yên tâm, mọi việc tiểu sinh sẽ có cách lo liệu ổn thỏa.

Rồi chàng kéo nàng đi theo tên tiểu nhị. Lý Nhược Hồng chẳng biết làm sao, đành phải cất bước theo chàng, để mặc tới đâu hay tới đó. Hai người đi theo tên tiểu nhị vào khu hậu viện. Nơi đây có mấy tòa tiểu các nằm riêng biệt, xen giữa là vườn hoa, cảnh sắc trông cũng khá u nhã.

Tên tiểu nhị đưa hai người vào một tòa tiểu các nằm biệt lập ở góc trong cùng, cách khá xa những nơi khác. Bên trong cũng khá rộng rãi thoáng mát, vật dụng đều làm bằng gỗ, giản dị nhưng tinh xảo, trên vách treo một bức tranh và vài bức tự họa, tuy không phải là vật quý giá song trông cũng khá lịch sự, trang nhã. Chỉ có điều bất tiện là trong phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất.

Đưa mắt nhìn khắp gian phòng một lượt, Giang Thừa Phong có vẻ hài lòng, khẽ gật đầu nói :

- Phòng này trông cũng được lắm.

Tên tiểu nhị cung kính hỏi :

- Nhị vị có còn dặn bảo gì thêm không ạ ?

Giang Thừa Phong nói :

- Ngươi hãy mau chuẩn bị cho chúng ta một mâm rượu thịt, rồi mang vào đây. Chúng ta sẽ ăn ở trong phòng.

Chàng lấy một đỉnh bạc thưởng cho tên tiểu nhị. Hắn mừng rỡ vâng vâng dạ dạ, rồi cung kính tạ ơn, lui ra, trước khi rời phòng còn cẩn thận khép cửa lại thật nhẹ nhàng chu đáo.

Đợi hắn ta đi rồi, Giang Thừa Phong mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Chàng chỉ chiếc giường duy nhất trong phòng, nói :

- Cô nương cứ nghỉ trên giường.

Lý Nhược Hồng hỏi :

- Ngươi định lo liệu sau đây ?

Giang Thừa Phong nói :

- Cô nương sẽ ngủ trên giường. Còn tiểu sinh thì thế nào cũng được.

Lý Nhược Hồng ngập ngừng nói :

- Nhưng …

Giang Thừa Phong cười nói :

- Nếu như cô nương cảm thấy không an tâm thì có thể điểm huyệt tiểu sinh, hoặc là trói lại cũng được.

Lý Nhược Hồng nói :

- Võ công của ngươi cũng không phải kém, nếu ta điểm huyệt chỉ sợ ngươi sẽ tự giải được. Vậy chỉ còn cách trói ngươi lại là an toàn nhất.

Giang Thừa Phong nói :

- Cũng được. Chúng ta cứ quyết định như thế đi.

Lý Nhược Hồng hỏi :

- Ngươi định như thế thật sao ?

Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi lại :

- Không lẽ cô nương còn có cách nào khác hay hơn ?

Lý Nhược Hồng chợt cười nói :

- Đương nhiên là còn có cách hay hơn. Chỉ không biết là ngươi có chịu thực hiện hay không mà thôi ?

Giang Thừa Phong nói :

- Nếu cô nương đã muốn thì dù hay dở thế nào tiểu sinh cũng xin tuân theo.

Lý Nhược Hồng nói :

- Vậy thì tối nay ngươi hãy ra ngoài mà ngủ, nhường gian phòng này lại cho ta. Ngươi nói cách này có hay không ?

Giang Thừa Phong nói :

- Thế cũng được. Chẳng cần biết có hay hay không ? Nếu như cô nương đã muốn thế thì tiểu sinh sẽ ra ngoài kia ngủ. Không sao cả.

Vừa nói chàng vừa quay bước định đi ra ngoài. Nhưng Lý Nhược Hồng đã vội ngăn lại, nói :

- Ta chỉ nói đùa thôi. Ngươi ở lại trong này cũng được. Chỉ cần ngươi chịu để cho ta trói lại là được rồi.

Giang Thừa Phong mỉm cười :

- Vâng. Cô nương muốn sao tiểu sinh cũng xin nghe theo. Nhưng nếu như mọi chuyện diễn ra đúng như phán đoán của tiểu sinh thì sự việc sẽ không đến nỗi thế đâu.

Lý Nhược Hồng nghe chàng nói thế thì vô cùng ngạc nhiên. Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi lại thì tên tiểu nhị đã mang vào một mâm rượu thịt rất là thịnh soạn, nấu nướng khéo léo, mùi vị thơm tho, hơi nóng hãy vẫn còn bốc lên nghi ngút. Ngoài ra còn có một bầu Trúc Diệp Thanh loại lâu năm.

Tên tiểu nhị bày biện rượu và thức ăn lên trên chiếc bàn tròn đặt giữa phòng, so đũa, rót rượu xong liền lui ra ngay.

Giang Thừa Phong cúi xuống nhìn sắc rượu, trông thấy màu rượu xanh biếc trong veo, mùi thơm sực mũi, trong đầu chàng chợt lóe lên một ý nghĩ. Chàng mời Lý Nhược Hồng ngồi xuống ghế rồi cười nói :

- Cô nương có thể vì tiểu sinh mà hát một bản được không ?

Chàng cố ý nói giọng hơi to một chút. Lý Nhược Hồng giật mình nói :

- Ngươi …

Chàng lại nhỏ giọng thì thầm :

- Việc này rất quan trọng, xin cô nương hãy nghe tiểu sinh một lần.

Lý Nhược Hồng thấy giọng nói của chàng có vẻ nghiêm trọng, đành phải nghe theo. Nàng cất giọng hát, thanh âm trong trẻo vui tai :

“Thú thiên nhiên đâu bằng tiên cảnh

Đủ màu thanh vẻ lịch trăm chiều

Người thời vui sô, lạp, ngư, tiều

Kẻ thời thích yên hà, phong nguyệt

Kho vô tận những thế nào chưa biết

Thú hữu tình sơn thủy thật là vui

Khi đăng lâm có lối lên trời

Mây dưới gót đủ năm màu rực rỡ,

Bút thần tiên khen ai khéo vẽ

Đủ mọi chiều kỳ quái lạ thay

Động chủ hữu linh thần bút tại

Hóa nhi vô ý tự nhiên công …”

Khi nàng vừa cất tiếng hát, Giang Thừa Phong trên tay đang cầm bầu rượu bỗng nhiên bất thần vọt thẳng người ra ngoài cửa sổ, thân pháp nhanh nhẹn khôn tả, vừa bay thoắt đi là bóng hình đã lập tức mất hút.

Tuy không hiểu hành động của Giang Thừa Phong là có mục đích gì, nhưng nàng cũng vẫn cứ tiếp tục hát. Đến khi tiếng hát vừa dứt thì chàng cũng vừa kịp quay trở lại. Chàng cười to nói :

- Tiểu sinh tuy không hiểu rành về âm luật, nhưng giọng hát của cô nương quả thật tuyệt vời, làm say đắm lòng người. Tiểu sinh xin dâng cô nương một chung rượu gọi là chút lòng vì tri kỷ.

Nói đoạn chàng bưng bầu rượu rót đầy một ly, đưa đến trước mặt Lý Nhược Hồng. Nàng cầm chung rượu lên, hỏi nhỏ :

- Ngươi đang bày trò gì thế ?

Giang Thừa Phong khẽ nói :

- Bên ngoài có người ẩn nấp rình nghe trộm. Cô nương cố giữ vẻ tự nhiên đừng để bọn chúng nghi ngờ. Trong rượu có thuốc mê, nhưng tiểu sinh đã đổi bầu khác rồi.

Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :

- Hóa ra nơi đây lại là hắc điếm. Hừ. Để ta ra cho bọn chúng biết tay.

Giang Thừa Phong nói :

- Tên ngoài kia chỉ là thuộc hạ đến quan sát tình hình, chẳng đáng để cô nương động thủ. Chúng ta đừng bứt dây động rừng. Lát nữa chúng ta sẽ giả vờ bị ngấm thuốc mê, rồi chờ bọn đầu đảng đến.

Lý Nhược Hồng gật đầu :

- Hay lắm. Chúng ta cứ thế mà làm.

Giang Thừa Phong nói ;

- Lát nữa cô nương hãy cứ trông theo tiểu sinh mà hành động.

Hai người ăn uống trò chuyện thêm một lúc nữa rồi mới nằm gục xuống bàn, giả như là thuốc mê đã ngấm. Tên tiểu nhị đang rình bên ngoài chợt nghe thấy trong phòng bỗng nhiên im phăng phắc thì lộ vẻ mừng rỡ. Hắn ta giả tiếng đằng hắng mấy cái, rồi lên tiếng gọi cửa. Không nghe có tiếng đáp lại, hắn liền mở hé cửa phòng ra, thò đầu nhìn vào, thấy Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng hai người đang nằm gục mặt xuống bàn. Hắn cả mừng, liền vội vàng chạy đi báo cáo.

Một lúc sau, ngoài đường nghe có tiếng mõ báo hiệu. Đêm đã vào canh ba. Không gian tứ bề vẫn đang yên ắng như tờ.

Bỗng nhiên, bên ngoài hoa viên nghe có những tiếng bước chân rất khẽ. Tiếp đó lại nghe có một giọng nói ồm ồm :

- Ngươi có thật là đã trông thấy bọn chúng ngấm thuốc mê bất tỉnh rồi không ?

Có giọng khác đáp lời, nghe như tiếng của tên tiểu nhị :

- Chính mắt tôi đã trông thấy rõ ràng mà.

Tên kia nói :

- Để tránh sơ suất, chúng ta hãy chờ thêm một lúc nữa đã.

Tên tiểu nhị nói :

- Ông quá cẩn thận đi thôi. Chúng ta đã sử dụng lượng thuốc mê gấp đôi lúc thường. Hai đứa bé ấy mà không mê man bất tỉnh mới là chuyện lạ đó. Nếu chúng ta cứ chờ đợi nữa, không chừng chờ lâu sốt ruột, đương gia sẽ đích thân đến đây đó.

Tên kia khẽ hừ lạnh một tiếng, rồi cả hai im lặng luôn. Lát sau, cửa phòng hé mở, rồi một cái đầu thò vào. Liền đó, hai cánh cửa đã bị xô rộng vào phía trong. Ngay ngưỡng cửa xuất hiện tên tiểu nhị cùng một gã đại hán cao to lực lưỡng, tay cầm một lưỡi đao rộng bản, ánh thép loang loáng, có vẻ rất sắc bén.

Lý Nhược Hồng định vùng dậy tấn công kẻ địch, nhưng Giang Thừa Phong đã đưa tay khẽ nắm lấy tay nàng, ra hiệu bảo hãy tiếp tục nằm yên chờ đợi. Tuy nàng không hiểu nguyên do, nhưng cũng đành phải nghe theo.

Tên tiểu nhị đưa đôi mắt âm hiểm nhìn thẳng vào hai người đang nằm yên, bỗng cất tiếng cười to nói :

- Tôi nói có sai đâu ? Hai đưa bé kia đã mê man bất tỉnh từ lâu rồi kia mà.

Vừa nói, hắn vừa rảo bước tiến vào trong phòng. Ngay lúc ấy, lại có thêm một người vận áo đen xuất hiện trước cửa phòng, quát rằng :

- Sao các ngươi còn chưa chịu hành sự ? Định đợi đến chừng nào nữa hả ?

Tức thì, hai tên gian phi liền tràn tới, định lục soát trên người Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng. Bỗng nhiên cả hai tên đột ngột khựng lại, rồi đứng yên như trời trồng, cặp mắt trợn trừng, sắc mặt tái ngắt. Ngay cả tên hắc y nhân đứng trước cửa phòng cũng lâm vào tình trạng tương tự như thế.

Thấy tình hình như vậy, Lý Nhược Hồng liền hiểu ngay là Giang Thừa Phong đã xuất thủ khống chế bọn chúng. Nàng liền bật ngồi dậy, rồi xông tới trước hai tên gian phi tát lấy tát để khiến mặt bọn chúng sưng vù, miệng rỉ máu tươi. Hai tên đã bị điểm huyệt, đành phải đứng yên chịu trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play