Sau khi phái Vũ Uy Tướng quân Trương Cát đi tra hỏi những kẻ vừa bắt được, Giang Thừa Phong đỡ Vân Tuyết Nghi ngồi xuống một vệ cỏ, rồi chàng cũng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi :

- Vân muội. Sao hiền muội lại bị bọn kia truy đuổi thế ? Hãy nói cho tiểu huynh nghe với nào.

Lý Nhuợc Hồng đến ngồi bên cạnh chàng, và cũng lộ vẻ quan tâm. Anh nhi ngồi xuống giữa hai người, nói thêm :

- Phải đó. Cô cô hãy nói đi. Rồi phụ vương sẽ giúp cô cô trả hận. Hay là Anh nhi giúp cô cô đánh bọn kia một trận nhé ?

Vân Tuyết Nghi đang thút thít cũng phải bật cười, rồi nghẹn ngào kể :

- Mấy hôm trước Thái lão nhận được thư cầu cứu của tên tiểu sư điệt Phùng Thế Tập ở Nam Dương. Hắn gặp phải cường địch nên cầu Thái lão đến giúp đỡ. Tiểu muội đang lúc mong nhớ ca ca, nên cũng muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa, và biết đâu nhờ may mà gặp được ca ca.

Giang Thừa Phong mỉm cười :

- Hiền muội đối với tiểu huynh thật hết lòng.

Vân Tuyết Nghi nhìn chàng với ánh mắt long lanh, vừa yêu thương vừa cảm kích, lát sau mới kể tiếp :

- Vừa đến Nam Dương lại gặp ngay lúc kẻ địch đến tấn công Phùng gia trang, tình thế của họ Phùng đang lúc hết sức nguy ngập. Thái lão cùng tiểu muội liền nhảy vào tương trợ, tạm thời đẩy lui được địch nhân. Nhưng sau đó viện binh của địch lại kéo đến, trong bọn chúng có nhiều hảo thủ võ công rất cao cường, ngay cả Thái lão cũng không đương nổi. Bọn tiểu muội đành phải rút vào trong trang cố thủ. Cũng may họ Phùng vốn là tay cẩn thận nên đã xây dựng gia trang rất kiên cố, nhờ thế mà tạm cầm cự được. Nhưng tình thế lúc này đang hồi nguy ngập, chỉ e khó giữ vững được lâu. Giữa lúc đó, tiểu muội chợt nghĩ đến ca ca, liền lẻn ra ngoài đi tìm ca ca.

Giang Thừa Phong hỏi :

- Sao hiền muội biết tiểu huynh ở hướng này mà đi tìm ?

Vân Tuyết Nghi nói :

- Tiểu muội … tiểu muội cũng không biết ca ca ở đâu, nhưng nghĩ chắc ca ca có ghé qua Hán Khẩu chỗ Trần tướng quân nên tiểu muội định đến đó hỏi thăm. Nào ngờ giữa đường lại gặp được ca ca. Thật là may quá.

Giang Thừa Phong lại hỏi :

- Bọn tặc nhân kia là bọn Thông Thiên Giáo phải không ?

Vân Tuyết Nghi ngơ ngác nói :

- Vâng ạ. Nhưng sao ca ca biết ?

Rồi nàng chợt bật cười, tự giải đáp :

- Tiểu muội thật hồ đồ. Ca ca của tiểu muội thần thông quảng đại, tài hoa xuất chúng, có việc gì mà lại không biết. Chắc là ca ca đang trên đường đi tiếp trợ tiểu muội phải không ạ ?

Giang Thừa Phong bật cười :

- Sao hiền muội lại nói thế ?

Vân Tuyết Nghi nói :

- Vì tiểu muội thấy nhân mã đông đảo thế này. Nếu là thường ngày thì chỉ có ca ca và Lý tỷ tỷ đi với nhau thôi mà.

Giang Thừa Phong nhìn Lý Nhược Hồng, khẽ mỉm cười. Nàng ngượng ngùng bẽn lẽn, khẽ hừ lạnh nói :

- Hắn đâu biết cô nương có ở Nam Dương mà đến đó tiếp trợ.

Vân Tuyết Nghi sịu mặt, nhìn Giang Thừa Phong hỏi :

- Có phải vậy không, ca ca ?

Giang Thừa Phong nói :

- Tiểu huynh đang đến Văn Hương Viện ở Tương Dương. Chuyện ở Nam Dương tiểu huynh cũng có nghe nói. Nhưng các huynh đệ đều không muốn vì người ngoài mà phải lao sư động chúng. Tiểu huynh không ngờ lại có cả hiền muội tham gia vào vụ này. Có lẽ cần phải tính lại mới được.

Vân Tuyết Nghi nói :

- Cả Thái lão cũng cho rằng chỉ có ca ca mới có thể dẹp tan được bọn Thông Thiên Giáo. Tiểu muội có nói ca ca không muốn can thiệp vào những chuyện trong võ lâm, và Thái lão đã nghĩ ra một chủ ý.

Giang Thừa Phong cười hỏi :

- Chủ ý thế nào ?

Vân Tuyết Nghi nói :

- Thái lão định đề nghị ca ca lập ra một phân viện ở Nam Dương, cho lão làm viện chủ, và để Phùng Thế Tập làm phó. Như thế thì việc ca ca can thiệp vào đã trở nên danh chính ngôn thuận.

Giang Thừa Phong trầm ngâm nói :

- Lúc ở Hán Khẩu, các huynh đệ có nói họ Phùng không có chỗ nào đặc sắc, không đáng để quan tâm. Nhưng nếu đây lại là ý muốn của Thái lão ca thì tiểu huynh sẽ xem xét lại.

Vân Tuyết Nghi nắm tay chàng, khẩn khoản nói :

- Ca ca. Tình hình đã nguy ngập lắm rồi. Nếu như không vì Thái lão thì xem như là vì tiểu muội đi. Ca ca hãy giúp tiểu muội đánh đuổi bọn Thông Thiên Giáo. Có được không ạ ?

Giang Thừa Phong mỉm cười, đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng, âu yếm nói :

- Yêu cầu của hiền muội có khi nào tiểu huynh lại không nghe theo. Hiền muội cứ yên tâm.

Vân Tuyết Nghi mừng rỡ nói :

- Ca ca tốt với tiểu muội quá.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Lát sau, nàng lại nói :

- Tiểu muội không dám mong ca ca thân chinh đến Nam Dương. Chỉ cầu ca ca phái Trương tướng quân dẫn theo một toán nhân mã đến Nam Dương là đủ lắm rồi. Trương tướng quân bản lãnh cao siêu lắm đấy ạ. Khi nãy tiểu muội bị truy đuổi, vừa mới nhìn thấy Trương tướng quân là chỉ trong chớp mắt tướng quân đã lướt tới chế ngự cả chục tên địch võ công cao cường, đến tiểu muội cũng không kịp nhìn rõ. Trước nay tiểu muội chưa từng thấy ai lợi hại như thế.

Giang Thừa Phong khẽ cười. Nàng lại nói :

- Tất nhiên là trừ ca ca ra. Ca ca của tiểu muội mới là nhất, thiên hạ không ai sánh được với ca ca cả.

Giang Thừa Phong cười nói :

- Hiền muội ca tụng tiểu huynh như thế, người ngoài mà nghe thấy được là họ sẽ cười cho đấy.

Vân Tuyết Nghi nũng nịu nói :

- Không có đâu ạ.

Giang Thừa Phong bật cười xòa. Anh nhi chợt nắm tay chàng, nói :

- Phụ vương. Phụ vương còn có nhiều trọng sự cần phải giải quyết. Hay là phụ vương hãy cho hài nhi cùng Trương tướng quân đi Nam Dương thay phụ vương lo liệu việc này. Có được không ạ ?

Giang Thừa Phong khẽ cau mày. Anh nhi lại nói thêm :

- Hài nhi tài năng có hạn, nhưng cũng hy vọng có thể đỡ đần phụ vương những việc nhẹ nhàng.

Giang Thừa Phong khẽ cười hỏi :

- Việc này mà là việc nhẹ nhàng ư ?

Anh nhi nói :

- Thì … thì hài nhi chỉ đến cho có mặt. Mọi việc đã có Trương tướng quân lo liệu hết rồi mà.

Giang Thừa Phong bật cười, xoa đầu Anh nhi, nói :

- Được rồi. Phụ vương cho con đi.

Anh nhi mừng rỡ nói :

- Cám ơn phụ vương.

Giang Thừa Phong quay sang toán thị vệ, gọi :

- Trương tướng quân. Diệp tướng quân.

Cả hai vội ứng tiếng vâng ạ, cung kính cúi đầu chờ lệnh. Chàng nói :

- Nhị vị tướng quân chia lấy một nửa thiết kỵ, theo tiểu vương gia đến Nam Dương. Mọi việc cứ theo ý tiểu vương gia mà làm.

Cả hai kính cẩn vâng dạ. Anh nhi lại nói :

- Phụ vương. Hài nhi lên đường ngay nhé ?

Giang Thừa Phong cười nói :

- Được rồi. Con hãy cứ lên đường. Phụ vương thu xếp xong công việc rồi cũng sẽ đến Nam Dương với con.

Anh nhi vâng dạ, đứng dậy, cùng Trương, Diệp nhị vị tướng quân và hai đội thiết kỵ lập tức khởi hành ngay. Giang Thừa Phong nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, rồi cũng hạ lệnh khởi trình.

Ngoại thành Nam Dương …

Trời đã quá trưa.

Trên nền trời mây đen kéo phủ, tuy đang giữa trưa mà xem u ám như màu trời lúc hoàng hôn. Khí hậu oi bức ngột ngạt làm cho ai cũng thấy khó chịu cả. Nhưng chỉ một lát nữa thôi, chắc sẽ có mưa lớn.

Trên đường quan đạo, một đoàn nhân mã đang phi nước đại. Ngoài một con Bạch long câu rất xinh đẹp thì còn lại hai mươi hai con đều là thiết kỵ mặc giáp. Toán người này đương nhiên không ai khác ngoài Anh nhi và Trương Cát, Diệp Thanh nhị vị tướng quân cùng đoàn thị vệ.

Vì tình hình khẩn cấp, mọi người liên tục kiêm trình suốt cả ngày đêm, lại thêm tuấn mã là giống danh câu, sức lực dẻo dai bền bỉ nên chỉ sau hai ngày là đã đến được Nam Dương thành.

Đi qua một khu rừng nằm cách không xa cửa Nam thành, chợt thấy bên trong thấp thoáng một tòa miếu vũ. Ngôi miếu nhỏ bé, lại nằm trong góc khuất, cho nên nếu không có nhãn quang tinh tường sẽ khó nhìn thấy. Vũ Uy tướng quân Trương Cát liền giục ngựa chạy đến sát bên Anh nhi, khẽ nói :

- Tiểu vương gia. Đã sắp vào thành rồi. Chúng ta tạm dừng lại ở đây để điều tra tình hình đã nhé ?

Anh nhi khẽ gật đầu, và Trương Cát liền truyền lệnh cho tất cả dừng lại, tạm ghé vào ngôi miếu kia nghỉ ngơi.

Đến trước ngôi miếu, Anh nhi chợt ngước mắt nhìn lên tấm biển gỗ đặt phía trên cửa quan, khẽ nói :

- Ký hiệu kia trông giống ở Thanh Dương Cung quá nhỉ ?

Mọi người đồng ngước nhìn lên. Đến giờ bọn họ mới chú ý đến điểm đặc biệt của tòa đạo quan này.

Tấm biển kia chỉ được làm bằng một loại gỗ tạp thông thường, và dùng sơn đen để vẽ ba chữ tên ngôi miếu : Vô Vi Quan, trông cũng không có gì đặc biệt. Nhưng phía trên tấm biển còn được khảm một tấm bát quái nho nhỏ bằng huyền thiết. Đó chính là tiêu ký biểu trưng của Huyền Đô Quan, thường được khảm trên biển hiệu của các phân viện. Độ lớn của tấm bát quái tượng trưng cho địa vị của vị đạo nhân trụ trì. Vậy ra tòa đạo quan này lại chính là một phân viện của Huyền Đô Bát Cảnh Cung. Và tấm bát quái ở đây nhỏ hơn tấm ở Thanh Dương Cung một chút, nên vị trụ trì ở đây có lẽ thuộc hàng chữ Nhất trong tám chữ đạo hiệu : Linh, Thông, Nhất, Nguyên, Quan, Tịnh, Hư, Nghiêm mà Huyền Đô Quan dùng để xếp thứ tự.

Trương Cát tế ngựa đến trước cửa miếu, vận khí truyền âm đưa giọng nói vào bên trong miếu :

- Xin hỏi quý quan do vị đạo trưởng nào trụ trì ? Có đồng đạo đến viếng.

Bên trong có giọng âm trầm vọng ra :

- Đồng đạo thuộc lộ nào ?

Trương Cát nghiêm giọng hô :

“Văn đức vũ thành kinh thiên hạ.

Hỏa đáo, Phong lai khiếp quỷ thần.”

Bên trong yên lặng giây lát, rồi lại có thanh âm hiền hòa vọng ra, khác hẳn giọng nói âm trầm khi nãy :

- Hóa ra chư vị thí chủ là cao nhân ở Trường Thanh Cung. Tệ quan thật vinh hạnh. Xin mời vào. Mời vào.

Thanh âm vừa dứt thì cửa miếu đột ngột mở rộng. Một vị đạo nhân trạc quá tứ tuần, vóc người to lớn, dáng vẻ hung bạo, thần quang sáng rực, từ trong bước ra chắp tay vái chào, nói :

- Bần đạo là Nguyên Giới. Cung thỉnh chư vị nhập quan. Gia sư đang kính cẩn chờ chư vị ở bên trong.

Anh nhi vòng tay chào đáp lễ. Trương Cát, Diệp Thanh phân phó thuộc hạ bố trí việc bảo vệ xong xuôi rồi cũng rời lưng ngựa, cùng tiến đến đỡ Anh nhi xuống đất, hộ tống cậu bé vào trong miếu.

Tòa miếu nhỏ bé đơn sơ nhưng sạch sẽ thanh khiết. Nơi gian giữa, một đạo nhân y quan tề chỉnh đang chắp tay đứng chờ. Lão đạo tuổi trạc lục tuần, sắc diện hồng hào phúc hậu, khác hẳn với đồ đệ.

Anh nhi tiến tới trước, chắp tay nói :

- Tiểu sinh họ Giang ở Nghi cung, xin chào đạo trưởng. Tiểu sinh mạo muội đến viếng, xin đạo trưởng miễn trách.

Lão đạo giật mình hỏi :

- Xin hỏi tiểu công tử chẳng hay có quan hệ thế nào với Nghi vương ở Trường Thanh Cung ?

Anh nhi nhã nhặn đáp :

- Đó chính là phụ vương của tiểu sinh.

Lão đạo ồ lên, chắp tay vái dài nói :

- Hóa ra là tiểu vương gia đại giá quang lâm. Thất kính. Thất kính.

Anh nhi cũng vội vòng tay đáp lễ. Nguyên Giới đạo nhân lúc ấy đang đứng bên ngoài. Lão đạo liền vẫy tay gọi y vào, nói :

- Đây là tiểu vương gia của Nghi vương ở Trường Thanh Cung. Tiểu vương gia đồng bối phận với ta. Con hãy mau bái kiến tiểu vương gia.

Nguyên Giới đạo nhân kính cẩn vâng dạ, chắp tay vái dài dâng lời thỉnh an. Lão đạo mỉm cười nói :

- Nguyên Giới trước kia là một phần tử Hắc đạo, sau ngộ đạo rồi theo làm đồ đệ của bần đạo.

Vì thế mà chẳng trách diện mạo của Nguyên Giới đạo nhân trông có vẻ quá dữ dằn hung bạo, chẳng giống người xuất gia chút nào. Anh nhi tươi cười nói :

- Khổ hải mênh mông, quay đầu là nhìn thấy bờ. Không phải ai cũng được như y. Thật đáng mừng thay.

Nguyên Giới đạo nhân chắp tay nói :

- Tiểu vương gia quá khen.

Trương Cát hắng giọng nói :

- Bản tướng là Vũ Uy tướng quân cùng Vũ Đức tướng quân phụng mệnh hộ giá. Chẳng hay đạo trưởng xưng hô thế nào ?

Lão đạo chắp tay nói :

- Vô lượng thọ phật. Bần đạo là Nhất Vi Tử. Cung thỉnh chư vị an tọa.

Trong miếu không có bàn ghế, chỉ có mấy chiếc bồ đoàn. Mọi người chia nhau ngồi xuống. Anh nhi thấy trong miếu vắng vẻ, liền hỏi :

- Dường như tại đây chỉ có đạo trưởng và lệnh đồ ?

Lão đạo đáp :

- Bần đạo còn có mấy đệ tử nữa, nhưng tất cả đều đang hành đạo ở ngoài, chỉ có mình Nguyên Giới là ở đây cùng bần đạo tu hành.

Diệp Thanh nãy giờ chưa lên tiếng, bỗng hỏi :

- Vũ lâm thường nghe đồn đãi về Vô Vi phái, có phải đạo trưởng chính là chưởng môn nhân của phái này hay không ?

Lão đạo gật đầu nói :

- Huyền Đô Quan tuy không tham gia vào những việc trong võ lâm, nhưng cũng không cấm môn hạ khai tông lập phái. Bần đạo có vài đệ tử đang hành đạo trong võ lâm, và lại còn bọn đệ tử của chúng nữa, nên đã sáng lập ra Vô Vi phái để bọn chúng có danh nghĩa mà hành đạo.

Lúc này, Nguyên Giới đạo nhân đã đem trà nước ra mời. Mọi người dùng trà, đàm đạo một lúc, rồi lão đạo bỗng hỏi :

- Lần này tiểu vương gia cùng các vị đến đây chắc có việc chi quan trọng ?

Anh nhi nói :

- Chẳng dám giấu đạo trưởng, một vị bằng hữu của phụ vương hiện đang bị bọn Thông Thiên Giáo vây hãm trong thành Nam Dương. Tiểu sinh vâng lệnh phụ vương đến thu xếp việc này. Vì chưa hiểu tình hình trong thành hiện giờ thế nào nên tiểu sinh cùng mọi người không tiện vào thành, đành đến làm phiền đạo trưởng.

Lão đạo cười nói :

- Có gì đâu mà phiền. Việc tiểu vương gia đến đây là ngoài cả sự mong đợi của bần đạo nữa đấy.

Nhận thấy trong lời nói của lão có điều kỳ lạ, Anh nhi ngạc nhiên hỏi :

- Đạo trưởng nói vậy là sao ?

Đột nhiên, Trương Cát biến sắc nói :

- Ngươi … ngươi không phải là Nhất Vi Tử.

Lão đạo cười nhạt nói :

- Ngươi nhận ra rồi ư ?

Trương Cát tức giận quát hỏi :

- Thật ra ngươi là ai ?

Lão đạo cười lạnh hỏi lại :

- Vậy ngươi nói bần đạo là ai ?

Trương Cát gằn giọng hỏi :

- Ngươi là bọn Thông Thiên Giáo ?

Lão đạo lạnh lùng nói :

- Đúng thế. Thật không ngờ cơ trời run rủi khiến cho ta có trong tay một con tin đắt giá như y.

Vừa nói lão vừa đưa tay trỏ Anh nhi. Trương Cát cau mày hỏi :

- Ngươi đám đắc tội với Trường Thanh Cung ư ? Ngươi không sợ hậu quả …

Lão đạo cười lạnh ngắt lời :

- Ngươi hỏi câu đó là thừa. Tôn chỉ của bản giáo là “Nhất thống giang hồ”, có chi mà không dám đắc tội với Trường Thanh Cung ?

Anh nhi nhìn Trương Cát hỏi :

- Trương tướng quân. Sao thế ?

Trương Cát ngập ngừng nói :

- Trong trà … trong trà có độc.

Anh nhi quay nhìn Diệp Thanh. Họ Diệp đang ngấm ngầm vận khí nhưng rồi sắc diện lại lộ vẻ thất vọng. Lão đạo cười lạnh nói :

- Ngươi đừng phí sức vô ích. Chất độc ta dùng đây là Tán Công Tán rất lợi hại, không như những loại tầm thường khác đâu.

Lúc đó, tên đạo nhân có dáng vẻ dữ dằn hung bạo từ bên ngoài bước vào, cất tiếng rổn rảng nói :

- Bọn ngoài kia tình trạng hiện cũng giống như các ngươi. Đừng trông mong vào bọn chúng vô ích.

Anh nhi lo lắng hỏi :

- Nhị vị tướng quân thấy trong người thế nào ?

Trương Cát đáp :

- Tứ chi bải hoải, khí lực tiêu tán. Công lực mất hết cả rồi.

Khẽ thở dài một tiếng, y uất ức nói :

- Vì không ngờ bọn này dám giả danh Huyền Đô Quan nên chúng ta mới rơi vào bẫy của chúng. Bọn hạ chức thật đã phụ lòng tin tưởng của vương thượng, không bảo vệ tiểu vương gia được chu toàn.

Anh nhi chợt mỉm cười nói :

- Không sao. Tuy chúng ta bị mắc bẫy, nhưng vẫn có được chút ít thu hoạch. Như vậy là lời tiên đoán của phụ vương quả không sai chút nào. Bọn chúng đúng là người trong Thế Ngoại.

Lão đạo trợn mắt hỏi :

- Sao ngươi lại nói vậy ?

Anh nhi nói :

- Lão không thể là người của Vũ Nội được. Mà nếu không là người thuộc Thế Ngoại thì lão làm sao biết được nội tình của chúng ta, làm sao biết được ta ngang vai với Nhất Vi Tử, và làm sao lại dám mạo danh Huyền Đô Quan.

Lão đạo cười to nói :

- Tiểu tử ngươi thật thông minh. Nhưng các ngươi đã nằm trong tay ta, dù biết được cũng có ích gì ?

Diệp Thanh bỗng nói :

- Nhưng tấm bát quái kia đúng là tiêu ký của Huyền Đô Quan, không thể làm giả được. Không lẽ …

Anh nhi gật đầu nói :

- Có lẽ nơi đây đúng là phân viện của Huyền Đô Quan thật. Và việc lão ta có mặt cho thấy các vị đạo nhân ở đây lành ít dữ nhiều.

Lão đạo cười ha hả nói :

- Đúng thế. Bọn chúng cũng đang là tù nhân của ta. Tiểu tử ngươi thông minh như thế, ta cũng thấy thương thương. Thôi thì ngươi hãy ngoan ngoãn xuôi tay chịu trói. Ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi.

Anh nhi khẽ thở dài, giơ hai tay ra, nói :

- Hiện tình đã vậy rồi, cũng đâu còn cách nào khác, đành phải chịu trói thôi chứ biết làm sao.

Trương, Diệp hai người đồng thốt :

- Tiểu vương gia. Không được.

Lão đạo cười lạnh :

- Nếu không được thì phải làm sao ?

Trương, Diệp hai người cúi đầu thở dài. Cả hai công lực thất tán, đâu còn cách nào để bảo vệ Anh nhi được. Thần sắc cả hai cực kỳ ảo não, chỉ hận sao không còn chút sực lực để phóng chưởng hạ sát lão tặc đạo kia. Lão đạo cực kỳ đắc ý, đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay của Anh nhi, toan bắt giữ cậu bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play