Lại nói, sau khi Câu Hồn Sứ Giả suất lĩnh đám âm binh áp giải số phạm nhân mới bắt được đi rồi, Giang Thừa Phong ở lại chờ Lý Nhược Hồng đi lấy nước về. Trong khi đó, hai kẻ bị thương vẫn còn nằm hôn mê dưới đất.

Lát sau, Lý Nhược Hồng quay lại, trao túi nước vừa lấy được cho chàng. Chàng nhận lấy, rồi lấy ra một chiếc bình ngọc, trút ra hai viên linh dược cho vào túi nước, khẽ lắc nhẹ cho tan đều. Sau đó chàng dốc túi nước đổ cho hai thanh y hán tử uống. Xong đâu đấy, chàng mới giải hôn huyệt cho hai người họ.

Linh đơn mà chàng vừa cho hai hán tử kia phục dùng tuy không là linh đan thần dược, nhưng cũng là một loại diệu dược trị thương vô cùng hiệu nghiệm. Chỉ trong chốc lát mà hai người bọn họ đã tạm hồi phục sức lực, đã có thể gượng ngồi dậy vận công điều hòa chân lực. Thấy hai người bọn họ đang như kẻ sắp chết mà lại có thể hồi phục nhanh chóng như vậy, Lý Nhược Hồng thầm khâm phục y thuật của Giang Thừa Phong. Nàng đâu biết rằng hai người họ chẳng qua chỉ là kiệt sức chứ thương thế cũng chẳng có chi đáng kể. Người vũ lâm bị ngoại thương chỉ là việc bình thường. Giang Thừa Phong chỉ cố ý ra vẻ nghiêm trọng đấy thôi.

Nhận thấy hai người bọn họ đã tạm bình phục, có thể tự hành công được, Giang Thừa Phong liền đi đến bên tuấn mã, lên yên, giục ngựa ra roi, cùng Lý Nhược Hồng tiếp tục cuộc hành trình.

Hai hán tử kia tuy đang lúc vận công điều tức cố hồi phục sức lực, nhưng thấy Giang Thừa Phong định bỏ đi, liền vội vàng xả công, bật đứng dậy, vừa chạy theo sau vừa lớn tiếng hô hoán :

- Xin vương gia lưu bộ. Xin vương gia lưu bộ.

Bọn họ nghe Câu Hồn Sứ Giả gọi Giang Thừa Phong là vương gia nên cũng theo đó mà gọi. Giang Thừa Phong kìm cương tuấn mã dừng lại, và Lý Nhược Hồng cũng dừng lại theo. Chàng quay lại hỏi :

- Có chuyện gì ?

Hai thanh y hán tử chạy đến gần, chắp tay cung kính nói :

- Ân cứu tử của vương gia, huynh đệ bọn tại hạ vô cùng cảm kích.

Giang Thừa Phong trầm giọng nói :

- Hai ngươi kêu bản vương lưu bộ chỉ để nói thế thôi ư ?

Rồi chàng lại định giục tuấn mã đăng trình. Chàng không có hứng thú với những lời khách sáo dư thừa của những kẻ có địa vị thấp hơn mình. Quan niệm của chàng là chỉ khách sáo với những người có địa vị tương đương, và đó chỉ là sự lễ phép xã giao. Nghe chàng bảo vậy, thanh y hán tử trông lớn tuổi hơn vội vàng phục xuống lạy, kính cẩn nói :

- Tại hạ là Triệu Chí Quân cùng nghĩa đệ Hàn Giang được vương gia cứu mạng, nguyện gắng sức đáp đền ân trọng. Lúc nãy vương gia cũng đã lên tiếng nhận huynh đệ bọn tại hạ là bộ thuộc. Nếu như vương gia không chê, xin cho huynh đệ tại hạ được theo hầu dưới trướng.

Người nhỏ tuổi hơn là Hàn Giang cũng phục lạy nói :

- Xin vương gia thu nhận. Huynh đệ bọn tại hạ nguyện sẽ tận tâm tận lực phụng sự vương gia.

Giang Thừa Phong lắc đầu nói :

- Bản vương chỉ nói vậy để Câu Hồn Sứ Giả tha cho hai ngươi. Chứ bản vương không có ý định bắt hai ngươi phải theo hầu.

Triệu Chí Quân vội nói :

- Đây là bọn tại hạ nguyện ý. Xin vương gia thu nhận.

Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :

- Bản vương không muốn liên can đến những sự ân oán trong giới vũ lâm. Nếu như hai ngươi đi theo bản vương thì phải đứng ngoài các vụ tranh chấp giữa các phe phái trong vũ lâm mới được. Bản vương xem hai ngươi có vẻ là nhân sĩ chính phái, e rằng sẽ không giữ được điều này.

Triệu Chí Quân cung kính nói :

- Bọn tại hạ nguyện tuân theo vương mệnh. Xin vương gia thu nhận.

Giang Thừa Phong gật đầu nói :

- Được rồi. Hai ngươi đã theo bản vương, từ nay nếu có đi lại trong vũ lâm thì phải đứng giữa Hắc bạch lưỡng đạo, không được gây sự hiềm khích với bất kỳ phe phái nào. Trong trường hợp cần thiết thì có thể ra mặt điều giải cho song phương, nhưng cũng không được giúp phe này chống lại phe kia để chuốc thêm thù oán.

Triệu Chí Quân và Hàn Giang cả mừng, vội phục lạy nói :

- Lời dạy của vương gia, bọn thuộc hạ xin tuân theo. Từ nay bọn thuộc hạ sẽ không tham gia vào các vụ tranh chấp trong vũ lâm nữa.

Giang Thừa Phong vẫy tay nói :

- Được rồi. Hai ngươi hãy mau bình thân.

Cả hai tạ ơn đứng dậy. Giang Thừa Phong lại hỏi :

- Khi nãy vì đâu mà đôi bên lại xảy ra xung đột ?

Triệu Chí Quân kính cẩn đáp :

- Kính bẩm vương gia. Tên cầm đầu trong bọn chúng là Thất Tuyệt Ma Đao Trương Tùng Linh vốn có oán thù sâu đậm với bọn thuộc hạ. Năm xưa hắn hành hung hiếp đáp lương dân bị bọn thuộc hạ ngăn cản, ra tay đánh hắn bị thương phải bỏ chạy. Nay không biết hắn học vũ công ở đâu mà công phu tiến bộ rất nhiều nên mới tìm bọn thuộc hạ để trả mối oán thù năm xưa.

Hàn Giang cũng nói :

- Thuộc hạ nhận thấy dường như hắn có một thế lực rất lớn đỡ đầu nên mới dám ngông cuồng ngạo ngược như thế.

Giang Thừa Phong gật đầu nói :

- Chuyện đó bản vương đã biết rồi. Hắn ta là Hộ pháp của một giáo phái đang trong giai đoạn tiềm ẩn.

Triệu Chí Quân và Hàn Giang nghe nói thì đều giật mình thất sắc. Họ Triệu kinh hãi lắp bắp nói :

- Không lẽ … không lẽ là … Thông Thiên Giáo ?

Thời gian gần đây, Thông Thiên Giáo đã chính thức hiển lộ lực lượng, tăng cường cướp bóc các nơi để bổ sung ngân quỹ sau khi bị mất mấy mươi vạn lượng về tay Thái Chính Cung. Đồng thời bọn chúng cũng ra sức lôi kéo, mua chuộc, uy hiếp, cưỡng bách hào kiệt vũ lâm cả hai đạo Hắc bạch phải cúi đầu quy phục. Các bang phái trong vũ lâm thì sức yếu thế cô, chỉ có thể tự lo cho chính mình, đâu giúp được ai. Cả vũ lâm ngập chìm trong một bầu không khí u ám thê lương, không ngày nào lại không có người đổ máu vì bọn Thông Thiên Giáo.

Kể cả những người thuộc giới vũ lâm cũng như lương dân bách tính mỗi khi nhắc đến Thông Thiên Giáo là kèm theo một nỗi khiếp sợ vô biên, bởi thế lực của bọn chúng quá lớn, hành động thần bí, thủ đoạn lại tàn độc vô tưởng. Họ chỉ mong Thái Chính Cung ra mặt đối phó. Nhưng Thái Chính Cung lại rất thần bí, ngoài những lời đồn đãi xuất hiện rộng rãi trong giang hồ ra thì lại không thấy xuất hiện trở lại.

Chính vì thế, khi nghĩ đến kẻ thù là môn hạ Thông Thiên Giáo, bọn Triệu Chí Quân có vẻ rất sợ hãi. Giang Thừa Phong nhìn sắc diện tái xanh của hai người họ mà khẽ lắc đầu. Chàng mỉm cười nói :

- Không phải bọn Thông Thiên Giáo đâu. Bọn này vẫn chưa chính thức lộ diện, người vũ lâm chưa mấy ai biết. Còn về thực lực thì … e rằng còn lợi hại hơn bọn Thông Thiên Giáo nhiều.

Lý Nhược Hồng thầm phục những hiểu biết của chàng, nhưng vẫn cười hỏi :

- Người vũ lâm chưa mấy ai biết thì sao ngươi biết được ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Tiểu sinh xem tinh tượng rồi tính ra thôi.

Chàng nói với vẻ như thật khiến nàng bật cười xòa. Chàng cũng khẽ mỉm cười, đoạn quay sang bọn Triệu Chí Quân nói :

- Nhưng hai ngươi đã theo phụng sự bản vương thì đương nhiên bản vương sẽ phải giải quyết việc này. Hai ngươi cứ yên tâm.

Triệu Chí Quân cả mừng vội chắp tay nói :

- Bọn thuộc hạ xin đa tạ vương gia hậu ái.

Hàn Giang cũng lộ vẻ mừng rỡ. Cả hai xin theo phụng sự Giang Thừa Phong một phần vì muốn đền đáp đại ân cứu mạng, nhưng phần khác cũng vì mong được chàng che chở cho. Bọn họ thấy chàng, và ngay cả Lý Nhược Hồng nữa cũng đều có vẻ xem thường bọn Thông Thiên Giáo nên nghĩ rằng chàng có một thế lực rất hùng mạnh. Hơn nữa, chàng lại còn là một vị vương gia, ngay cả Câu Hồn Sứ Giả cùng bọn âm binh nơi Âm giới đều phải kính trọng chàng.

Giang Thừa Phong lại hỏi :

- Gia trang hai người ở đâu ?

Triệu Chí Quân đáp :

- Kính bẩm vương gia. Bọn thuộc hạ cư ngụ ở Tương Dương.

Giang Thừa Phong gật đầu nói :

- Được rồi. Giờ cũng đã quá khuya. Có vào thành lúc này cũng không được. Chúng ta hãy mau tìm chỗ tạm nghỉ ngơi vậy.

Bọn Triệu Chí Quân vâng dạ, nói :

- Hiện giờ tại Hán Khẩu tập trung nhiều nhân vật vũ lâm, long xà hỗn tạp, xin vương gia hãy lưu tâm.

Giang Thừa Phong ngạc nhiên hỏi :

- Bọn người vũ lâm tập trung giữa nơi thành thị làm gì thế nhỉ ? Quanh nơi đây đâu có võ lâm thế gia hay môn phái, bang hội nào ? Hay là có một trường thịnh hội nào đó sắp khai diễn ?

Triệu Chí Quân kính cẩn nói :

- Bẩm vâng. Hai ngày nữa Lưu Hương Viện sẽ tổ chức một cuộc tỷ võ giữa hai đại cao thủ rất nổi danh. Vũ đài được thiết lập ở bên bờ Hán Thủy, cách trại thủy quân không xa. Hào khách giang hồ vì thế mà lũ lượt kéo đến quan chiến. Bọn thuộc hạ cũng đang định đến đấy.

Vừa nói y vừa kính cẩn trình cho Giang Thừa Phong xem một tờ giấy. Thì ra đó là tờ cáo thị về cuộc tỷ võ sắp diễn ra. Lý Nhược Hồng đang ở sát bên cạnh chàng cũng liếc nhìn xem. Thấy có đoạn ghi “lệ phí vào xem : ba mươi lượng bạch ngân”, nàng lườm Giang Thừa Phong nói :

- Bọn Công Tôn tiên sinh giỏi làm ăn quá nhỉ.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Đó là nghề của bọn họ mà. Nhưng muốn vào xem mà phải nộp lệ phí ba mươi lượng là có hơi đắt đấy.

Triệu Chí Quân vội nói :

- Kính bẩm vương gia. Những lần trước chỉ thu lệ phí có mười lượng thôi. Nhưng lần này nghe đâu vì là cuộc tỷ đấu rất quan trọng, liên quan đến thanh danh cả đời của hai đại cao thủ mà vị chủ nhân của Thái Chính Cung sẽ đích thân đến thẩm định. Do tính chất đặt biệt này mà lệ phí mới tăng lên đến ba mươi lượng.

Hàn Giang cũng nói thêm :

- Thế mà mọi người cũng chẳng ai chê đắt. Chẳng những thế mà số người đến xem còn đông hơn những lần trước nữa ấy chứ. Bọn thuộc hạ đang ở Trường Sa mà khi nghe tin cũng vội lên đường ngay.

Giang Thừa Phong khẽ cau mày có vẻ trầm tư, trong khi Lý Nhược Hồng nhìn chàng cười nói :

- Bọn họ chịu tốn nhiều tiền để đến xem chỉ sợ chẳng phải thật sự muốn xem cuộc tỷ đấu mà là muốn xem ngươi đó thôi.

Hóa ra thì Lý Nhược Hồng cũng đã hiểu được vấn đề vi diệu trong đó. Giang Thừa Phong khẽ thở dài, gượng cười nói :

- Có lẽ vậy. Nhưng bọn Công Tôn huynh đệ sao lại làm thế.

Riêng bọn Triệu Chí Quân cũng đã là lờ mờ hiểu ra vấn đề, hiểu được phần nào thân phận của Giang Thừa Phong. Triệu Chí Quân lắp bắp nói :

- Vương gia … vương gia phải chăng là … là …

Giang Thừa Phong mỉm cười đỡ lời :

- Lưu Hương Viện do Công Tôn huynh đệ chủ trì cũng là một trong các tổ chức phụng sự bản vương.

Triệu Chí Quân cả mừng nói :

- Nếu bọn thuộc hạ được vào làm việc trong Lưu Hương Viện thì hay quá.

Y nói vậy là thật lòng, bởi sau cuộc hội khai trương ở gần thành Lư Giang hồi mấy tháng trước, Lưu Hương Viện đã trở nên rất nổi tiếng, sinh ý vô cùng thịnh vượng. Không chỉ người trong giới võ lâm mà cả lương dân bách tính cùng hào phú quan quyền cũng đều đặc biệt quan tâm. Vấn đề quan trọng là bọn họ chỉ làm sinh ý, không tranh quyền đoạt lợi, mà cũng không trực tiếp xâm phạm đến lợi ích của ai.

Nghe họ Triệu nói vậy, Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Lưu Hương Viện cùng Thủy Hương Viện chỉ hoạt động trong phạm vi lưu vực Trường Giang, còn các ngươi lại trú tại Tương Dương. Bản vương định sẽ lập tại đấy một viện, giao cho hai ngươi chưởng quản.

Nếu nói như thế thì địa vị của bọn họ cũng sẽ chẳng kém Lưu Hương Viện chủ. Triệu Chí Quân ngơ ngác nói :

- Việc ấy …

Giang Thừa Phong mỉm cười bảo :

- Đương nhiên là bản vương sẽ có cách thu xếp. Hai ngươi cứ yên tâm. Khi đã là viện chủ rồi thì bọn tà ma sẽ chẳng dám đến quấy rối hai ngươi nữa đâu.

Cả hai cả mừng, vội vái lạy tạ ơn, lòng vô cùng cảm kích. Giang Thừa Phong lại vẫy tay nói :

- Thôi được rồi. Chúng ta hãy mau tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi tạm đêm nay. Đã khuya quá rồi đấy.

Cả hai người vội vâng dạ. Hàn Giang nói :

- Thuộc hạ có thấy một tòa hoang miếu ở gần đây. Xin thỉnh vương gia cùng tiểu thư đến đó.

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, ra hiệu cho y đi trước dẫn đường. Đi thêm chừng nửa dặm quả nhiên nhìn thấy bên đường có một tòa miếu cổ. Tòa cổ miếu dãi dầu mưa nắng mà không được chăm nom nên đã hoang phế. Mái dột nát, khung cửa sổ không còn cánh. Hàn Giang ái ngại nói :

- Vương gia. Nơi này quá dột nát …

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Không sao. Có còn hơn không. Bấy lâu nay xuôi ngược giang hồ bản vương cũng đã quen chịu khổ rồi.

Nói đoạn, chàng quay sang nhìn Lý Nhược Hồng mỉm cười ý nhị. Nàng vừa tức giận lại vừa thẹn thùng, khẽ hừ lạnh một tiếng. Nhưng Giang Thừa Phong vẫn cứ nhìn nàng mỉm cười.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua. Nàng khẽ rùng mình. Chàng thấy vậy liền cởi ngay áo bào trao cho nàng. Nàng hơi ngại, nhưng rồi cũng nhận lấy, khoác vào người. Áo bào của chàng tuy chỉ được may bằng lụa mỏng nhưng cũng ấm áp phi thường. Cảm giác lạnh lẽo không còn nữa.

Sau đó, mọi người vào cả trong tòa phế miếu. Huynh đệ Hàn, Triệu vội tiến vào trước, lo quét dọn sạch sẽ nền gạch rồi gom góp một ít gỗ của những bàn ghế gãy nát nằm rải rác trong miếu để nhóm lửa. Ngọn lửa bùng lên ấm áp. Bốn người quây quần vui vẻ bên đống lửa, lấy lương khô ra ăn.

Do đã nửa đêm nên sau khi ăn xong, Giang Thừa Phong đã bảo mọi người đi nghỉ sớm. Huynh đệ Triệu Chí Quân vì giữ ý nên ra mé ngoài vừa ngủ vừa canh gác. Giang Thừa Phong ngày thường vẫn cùng Lý Nhược Hồng ở chung một phòng nên giờ đây ngủ chung trong một tòa hoang miếu nhỏ hẹp hai người cũng chẳng việc gì phải câu nệ. Vì thế mà bọn Triệu Chí Quân mới hiểu lầm.

Đêm đã quá khuya …

Cảnh vật im lìm tĩnh lặng. Đây đó chỉ nghe tiếng côn trùng kêu rả rích, cùng với tiếng gió thổi rì rào.

Đang lúc mơ màng, Giang Thừa Phong bỗng choàng tỉnh giấc. Chàng nghe từ phía xa có tiếng chân người đi lại. Chàng định thần nghe kỹ, phát hiện bọn chúng có trên mười tên, công phu cũng vào hạng khá. Lúc này đang phiên gác của Hàn Giang, nhưng vì đối tượng còn cách khá xa nên y chưa phát hiện ra.

Lát sau, bọn kia đã đến gần, và Hàn Giang cũng đã phát hiện ra. Y liền vội đánh thức Triệu Chí Quân dậy. Cả hai người tay lăm lăm trường kiếm, phục hai bên cửa miếu. Nếu bọn kia không đến đây thì thôi. Nhược bằng bọn chúng đến đây sinh sự thì vị trí của hai người sẽ khiến bọn chúng bất ngờ, có thể chiếm được tiên cơ. Triệu Chí Quân còn định dập tắt lửa, nhưng Giang Thừa Phong xua tay bảo không cần. Chàng sợ khi tắt lửa Lý Nhược Hồng sẽ bị lạnh. Lúc này, nàng vẫn còn đang ngon giấc, và chàng tự thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc nàng.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, lát sau có thanh âm ồm ồm cất lên :

- Đây là tòa miếu thổ địa nhỏ bé.

Tiếp theo lại nghe thấy thanh âm của một người khác :

- Trong kia có ánh đèn lửa. Chắc là có người.

Một giọng lạnh lẽo như băng cất lên :

- Hừ. Nếu không có người chẳng lẽ là ma quỷ hiện lên đốt lửa.

Một giọng khác cũng lạnh lẽo không kém :

- Nói nhiều vô ích. Cứ tiến vào thì biết.

Quả nhiên bọn kia vừa bàn cãi vừa rảo bước tiến thẳng đến tòa phế miếu. Rồi tên có giọng ồm ồm quát lớn :

- Lũ chuột nào đang nấp nánh trong đó ? Hãy mau chường mặt ra đây.

Huynh đệ Triệu Chí Quân thủy chung vẫn tiếp tục ẩn hai bên cửa miếu, không chịu lên tiếng. Lúc này, Lý Nhược Hồng cũng đã tỉnh giấc, ngồi dậy. Thấy nàng có vẻ tức giận, Giang Thừa Phong vội nắm tay nàng, thì thầm :

- Bọn này chẳng đáng để cô nương phải bận tậm.

Lý Nhược Hồng ngước mắt nhìn chàng, khẽ nói :

- Muốn ta không bận tâm cũng được. Nhưng … bọn này thật đáng ghét. Ngươi không được tha bọn chúng đi.

Giang Thừa Phong gật đầu nói :

- Được rồi. Không tha thì không tha.

Thấy chàng vẫn còn đang nắm tay, nàng đỏ mặt vội rụt tay về. Chàng khẽ mỉm cười, có vẻ vui lắm. Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng bọn ngoài kia cũng đã nghe thấy. Tên có giọng ồm ồm quát lớn :

- Lũ chuột nào đấy ? Sao còn không mau chường mặt ra ?

Trong miếu vẫn im lìm. Gã kia tức giận, vung chưởng đánh thẳng vào cửa miếu. Cánh cửa đã mục nát, sao chịu nổi luồng chưởng lực hung mãnh kia, lập tức vỡ nát, mảnh vụn bắn tứ tung. Một số bắn thẳng vào Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng. Nhưng những mảnh vụn đó chỉ đến gần Giang Thừa Phong là đã hóa thành tro bụi. Lý Nhược Hồng đang ngồi sát bên cạnh chàng nên cũng chẳng hề gì. Đến lúc này, nàng mới thấy được công lực kinh nhân hãn thế của chàng. Chứ những lần trước, chàng xuất thủ nhanh quá, nàng chẳng thể nào thấy kịp.

Trong lúc hỗn loạn, huynh đệ Hàn, Triệu đang ẩn nấp hai bên cửa miếu lập tức xông ra vung kiếm đâm tới. Một tiếng rú thất thanh vang lên. Gã đại hán có giọng ồm ồm trong lúc bất phòng đã trúng kiếm ngã lăn ra đất. Huynh đệ Triệu Chí Quân hạ thủ xong liền chống kiếm đứng chặn ngay trước cửa miếu. Bọn họ tưởng Giang Thừa Phong không biết võ công nên lo bảo vệ chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play