Lại nói, cả Thành Thế Kiệt và Vệ Thanh Hoa đều muốn được chiêm ngưỡng công phu của Lưu Đức Huy. Giai nhân đã lên tiếng, không sao được, Lưu Đức Huy đành phải phô diễn tuyệt kỹ của mình. Không giống như Phương Nhân Kiệt, họ Lưu không ngại việc phô trương tài nghệ của mình, nhất là khi cần lấy điểm với giai nhân.
Giữa lúc Lưu Đức Huy chuẩn bị xuất thủ, mọi người đang chú tâm chờ xem, thì Phương Nhân Kiệt bỗng nói :
- Hãy khoan. Không cần phải vội. Việc gì thì cũng phải chờ đến lúc Thành thiếu hiệp trị thương xong đã.
Lưu Đức Huy ồ lên, nói :
- Phải đó. Thành thiếu hiệp hãy mau phục dược, rồi vận công trị thương cho thương thế sớm bình phục. Chuyện đâu còn có đó. Biểu diễn võ công cũng không cần phải vội, chờ lát nữa cũng được mà.
Thành Thế Kiệt vì gấp muốn xem võ công của Lưu Đức Huy nên lập tức bỏ viên linh dược vào miệng nuốt ngay. Tức khắc, có một luồng nhiệt lực nổi lên, chuyển lưu khắp cả các kinh mạch khiến toàn thân nóng ran như đang ngồi trong lò lửa. Thành Thế Kiệt hết sức kinh hãi, vội ngồi ngay xuống vận công điều tức, đưa luồng nhiệt lực kia từ từ hóa tán vào trong huyết mạch. Viên linh dược này quả đúng là linh đan diệu dược. Mỗi khi Thành Thế Kiệt vận nội lực một chu thiên thì lại cảm thấy thương thế nhẹ đi một phần. Lát sau, khi nhiệt khí đã không còn trong nội thể nữa, Thành Thế Kiệt chợt cảm thấy toàn thân thư thái, cơ thể sung mãn hơn cả lúc trước khi bị thương. Dược hoàn kia quả là một thứ linh dược quý báu.
Lúc này, Thành Thế Kiệt mới từ từ xả công, kiểm tra lại thể nội, rồi mới đứng lên, hướng vào Lưu Đức Huy chắp tay nói :
- Tạ ơn công tử đã ban cho linh dược.
Lưu Đức Huy cười nói :
- Linh dược là do công tử gia ban cho chứ không phải là của tiểu sinh. Thiếu hiệp bất tất phải cám ơn tiểu sinh.
Thành Thế Kiệt lại nói đôi lời khách sáo. Phương Nhân Kiệt bỗng hỏi :
- Thiếu hiệp cảm thấy trong người hiện giờ thế nào ?
Thành Thế Kiệt nói :
- Linh dược rất công hiệu. Tại hạ thấy đỡ nhiều lắm rồi.
Phương Nhân Kiệt mỉm cười :
- Thế thì hay lắm.
Thành Thế Kiệt lại nói :
- Tại hạ rất mong được chiêm ngưỡng công phu tuyệt kỹ của Lưu công tử.
Lưu Đức Huy cười nói :
- Công phu tuyệt kỹ gì đâu. Chỉ là chút nghề mọn, phô diễn ra đây rất mong nhị vị đừng cười.
Thành Thế Kiệt, Vệ Thanh Hoa đồng thanh nói :
- Không dám.
Lưu Đức Huy nhìn quanh một lượt, bỗng nhiên khẽ phất nhẹ ống tay áo. Trừ Phương Nhân Kiệt, hai người bọn Thành Thế Kiệt đều không hiểu là y đang làm gì. Bỗng nhiên hai người họ chợt nghe có tiếng gió rít “véo véo”, rồi thấy ba đạo ngân quang nhằm thẳng vào mạn thuyền đối diện lao vút tới nhanh như ánh chớp. Nhìn lại thì thấy có ba thanh tiểu kiếm ghim chặt vào đó.
Đến khi hai người họ tiến lại gần quan sát thật kỹ, mới thấy cả ba thanh tiểu kiếm đều cùng ghim sâu vào gỗ chỉ độ hai phân, cùng ở vị trí ngang nhau, khoảng cách giữa hai thanh thật đều đặn và thân kiếm lại nằm thẳng góc với mạn thuyền. Thủ pháp phóng ám khí này thật là linh diệu.
Vệ Thanh Hoa nhìn Lưu Đức Huy với ánh mắt ngưỡng mộ, thỏ thẻ nói :
- Lưu đại ca giỏi quá.
Lưu Đức Huy được giai nhân khen tặng, trong lòng vô cùng khoan khoái, nhưng ngoài mặt lại cười nói :
- Cũng thường thôi. Chút công phu nhỏ mọn này nào có đáng gì ? Hiền muội không cười chê đã là may lắm rồi.
Vệ Thanh Hoa trở lại đứng bên Lưu Đức Huy, khẽ nói :
- Lưu đại ca khiêm tốn quá.
Lưu Đức Huy khẽ mỉm cười. Thành Thế Kiệt bỗng nói :
- Lưu công tử đã lợi hại như vậy. Còn Phương công tử thì thế nào ? Chắc là võ công của công tử cũng không phải tầm thường đâu nhỉ ? Không biết tại hạ có được may mắn chiêm ngưỡng hay không ?
Phương Nhân Kiệt mỉm cười nói :
- Không dám. Thiếu hiệp quá lời rồi. Tiểu sinh võ công kém cỏi, mới chỉ học được chút võ ngoài. Phô diễn chỉ làm trò cười mà thôi.
Thành Thế Kiệt nói :
- Công tử khiêm tốn quá. Công tử đã là lão đại trong Lưu Hương Tam Kiệt, công phu sao có thể tầm thường được ?
Phương Nhân Kiệt bật cười nói :
- Không phải vậy đâu. Thiếu hiệp đã hiểu lầm rồi đấy. Chúng ta kết bạn vì hợp tính, phân ngôi thứ theo tuổi tác chứ không phải theo võ công. Tiểu sinh tuy là lão đại, nhưng võ công kém lắm.
Thành Thế Kiệt vẫn chưa hết hiếu kỳ, lòng vẫn tin chắc võ công của Phương Nhân Kiệt phải rất cao cường, liền đưa mắt nhìn Vệ Thanh Hoa, có ý bảo nàng lên tiếng dọ hỏi. Hiểu ý, nàng liền lên tiếng :
- Phương đại ca. Võ công của đại ca thế nào ạ ? Có thể biểu diễn cho tiểu muội xem được không ?
Phương Nhân Kiệt không phải là Lưu Đức Huy, cho nên lời nài nỉ của Vệ Thanh Hoa xem ra cũng chẳng khác gì mấy so với lời nói của Thành Thế Kiệt. Phương Nhân Kiệt nghe xong thì chỉ mỉm cười nói :
- Kém lắm. Kém lắm. Chút võ công thô thiển của tiểu sinh, phô diễn ra đây chỉ là tự bêu xấu mà thôi.
Thấy Phương Nhân Kiệt kiên quyết như vậy, không sao được, nàng đành quay sang Lưu Đức Huy hỏi :
- Lưu đại ca. So với đại ca thì võ công của Phương đại ca thế nào ạ ?
Võ công của Lưu Đức Huy mới thật sự là chú trọng vẻ ngoài, nếu so sánh với võ công của Phương Nhân Kiệt thì có đẹp mắt hơn, nhưng lại kém phần oai lực. Tuy nhiên, Lưu Đức Huy lẽ nào lại tự nhận mình kém hơn, nên chỉ đáp chung chung :
- Ít nhất thì cũng không kém hơn tiểu huynh.
Vệ Thanh Hoa khẽ ồ lên, quay sang nhìn Phương Nhân Kiệt. Cả Thành Thế Kiệt cũng đang chăm chú nhìn với ánh mắt dò hỏi xen lẫn hiếu kỳ. Cả hai người đều tin chắc rằng võ công của Phương Nhân Kiệt chắc chắn không kém hơn Lưu Đức Huy, nếu không muốn nói là cao siêu hơn nhiều. Qua thần thái phong độ cũng có thể đoán được phần nào thành tựu.
Trước ánh mắt nhìn trân trối của hai người họ, Phương Nhân Kiệt cũng vẫn chỉ khẽ mỉm cười, nói :
- Đó là vì Lưu huynh đệ vị nể tiểu sinh mà nói vậy thôi. Nhị vị đừng bao giờ xem đó là sự thật.
Lưu Đức Huy liền nói :
- Vậy chứ không phải sao ? Hôm đó Phương huynh đả thương được một tên Thông Thiên Giáo, còn tiểu đệ thì lại chẳng đả thương được tên nào cả.
Phương Nhân Kiệt không nói gì, cũng không cãi lại, mà chỉ khẽ mỉm cười. Trong khi đó thì bọn Thành Thế Kiệt lại đang vô cùng kinh hãi. Bọn giáo đồ Thông Thiên Giáo, từ trên xuống dưới, đều đâu phải là hạng tầm thường. Cũng chỉ mới đây thôi, chỉ có mấy tên giáo chúng tầm thường mà mọi người đã phải đối phó rất chật vật, suýt chút nữa là cả bọn đã đi chầu Diêm chúa hết rồi. Ngay cả Thành Thế Kiệt, khi đối chiến cùng bọn giáo chúng Thông Thiên Giáo mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo, đừng nói gì đả thương địch thủ. Còn bọn Lưu Thành cũng chẳng khá hơn là mấy. Tình trạng thê thảm của bọn họ lúc đó là minh chứng rõ ràng nhất.
Sửng sốt hồi lâu, lát sau Thành Thế Kiệt mới nói :
- Công tử đã có thể đả thương được một tên trong bọn Thông Thiên Giáo thì lợi hại quá rồi còn gì.
Phương Nhân Kiệt cười nói :
- Không phải đâu. Chỉ tại bọn chúng kém cỏi quá thôi.
Thành Thế Kiệt lắc đầu nói :
- Trong bọn Thông Thiên Giáo e là không có hạng kém cỏi đâu. Hoặc có chăng là kém cỏi so với võ công của công tử.
Phương Nhân Kiệt cười nói :
- Cũng có thể là do hôm đó bọn tiểu sinh vì giai nhân mà xuất lực, trước mặt giai nhân đảm khí tăng lên nhiều, nên ba phần võ công cũng tăng lên được năm phần, mới tạm giành được chút ưu thế.
Vệ Thanh Hoa nói :
- Phương đại ca. Sao bọn tiểu muội nói gì đại ca cũng đều có thể phản bác lại được hết vậy ?
Phương Nhân Kiệt cười nói :
- Tiểu sinh chỉ nói sự thật thôi. Mà sự thật bao giờ cũng dễ thuyết phục.
Vệ Thanh Hoa sịu mặt nói :
- Tiểu muội chẳng thấy thuyết phục chút nào.
Phương Nhân Kiệt chỉ mỉm cười. Còn Lưu Đức Huy thì bật cười ha hả. Về tài biện luận, trong ba người bọn họ chỉ có Phương Nhân Kiệt là lợi hại nhất. Thành Thế Kiệt sau một lúc trầm ngâm ngẫm nghĩ, bỗng hỏi :
- Có phải hôm đó Lưu … Lưu cô nương bị bọn Thông Thiên Giáo vây đánh, rồi được các vị trợ giúp giải nguy ?
Phương Nhân Kiệt gật đầu :
- Đại khái là vậy.
Thành Thế Kiệt lại ngần ngừ giây lát, mới hỏi :
- Lưu cô nương được các vị viện trợ, chắc phải … ngưỡng mộ các vị lắm.
Phương Nhân Kiệt cùng Lưu Đức Huy đều bật cười. Vệ Thanh Hoa không hiểu là chuyện gì, ngơ ngác hỏi :
- Lưu đại ca, chuyện gì mà đại ca cười thế ?
Lưu Đức Huy mỉm cười nói :
- Có chuyện gì đâu.
Vệ Thanh Hoa nói :
- Nếu không có chuyện gì sao đại ca lại cười ?
Lưu Đức Huy cười nói :
- Chúng ta cười cũng chỉ vì vừa chợt phát hiện ra Thành thiếu hiệp đây cũng là một khách đa tình.
Vệ Thanh Hoa ngơ ngác nhìn Thành Thế Kiệt. Y thấy hai người bọn Phương Nhân Kiệt đã nhìn rõ tâm ý của mình, bất giác ngượng ngùng cúi mặt, nhưng cũng không phản bác hay biện giải, tức là đã mặc nhận mình thầm yêu Lưu Kỳ Anh. Phương Nhân Kiệt bước đến bên cạnh, khẽ vỗ vai y, mỉm cười nói :
- Thiếu hiệp yên tâm. Đối với bọn tiểu sinh, Lưu cô nương không có ý gì đâu. Bất quá, cô ấy thầm … ngưỡng mộ công tử gia, nhưng không được công tử gia để ý đến. Đã có Lý cô nương ở đó, công tử gia không hề thân mật với bất cứ một giai nhân nào cả. Kể cả Lưu cô nương cũng không ngoại lệ.
Thành Thế Kiệt lộ vẻ vui mừng, nhưng chừng như chưa dám tin, ngập ngừng hỏi :
- Thật vậy ư ?
Sau khi thảm bại dưới tay bọn giáo chúng Thông Thiên Giáo, Thành Thế Kiệt tự nhiên cảm thấy thiếu tự tin, không còn tự xem mình là thiếu niên cao thủ như trước đây nữa. Phương Nhân Kiệt mỉm cười nói :
- Thật ra thì công tử gia cũng không có ý đến đất Nam Xương này đâu, chỉ vì nể lời Lý cô nương đấy thôi.
Thành Thế Kiệt hỏi :
- Vậy ra quan hệ giữa công tử gia và Lý cô nương thân mật lắm ?
Phương Nhân Kiệt cười nói :
- Đại khái Lý cô nương muốn gì công tử gia cũng đều chiều theo hết. Cô ấy nói gì thì công tử gia cũng đều không cãi lại. Thậm chí ngay cả việc cô ấy muốn đánh công tử gia thì công tử gia cũng vui vẻ chấp nhận.
Thành Thế Kiệt nói :
- Công tử gia si tình quá nhỉ.
Vệ Thanh Hoa nói :
- Vậy mới đúng là một nam nhân chung tình chứ. Vị Lý cô nương ấy thật là may mắn. Tiểu muội rất ngưỡng mộ.
Bất chợt nàng quay sang Lưu Đức Huy hỏi :
- Lưu đại ca. Đại ca có được như vậy hay không ?
Lưu Đức Huy ngạc nhiên hỏi lại :
- Sao cơ ?
Vệ Thanh Hoa cúi mặt khẽ nói :
- Nếu như tiểu muội muốn đánh đại ca thì đại ca có chịu hay không ?
Lưu Đức Huy bật cười nói :
- Nếu là người khác thì chưa biết. Nhưng nếu là hiền muội thì …
Vệ Thanh Hoa nôn nóng hỏi dồn :
- Sao ạ.
Lưu Đức Huy cười nói :
- Thì tiểu huynh sẽ vui vẻ chịu ngay. Hiền muội định đánh tiểu huynh ngay bây giờ hay là … chờ lát nữa ?
Vệ Thanh Hoa xụ mặt nói :
- Tiểu muội chỉ giả sử thôi mà.
Nói rồi nàng quày quả bỏ đi. Lưu Đức Huy mỉm cười chào mọi người rồi hối hả chạy theo sau. Phương Nhân Kiệt thấy vậy cũng mỉm cười, quay sang Thành Thế Kiệt nói lời từ biệt, rồi cũng đi ngay.
Sau khi được trị thương, khí lực đã tạm hồi phục, Lưu Thành liền gọi Lưu Kỳ Anh và bọn Lưu Minh đến gặp riêng. Lão có vô vàn thắc mắc đang cần được giải đáp. Khi ba người vừa đến nơi, Lưu Kỳ Anh chạy vội đến ôm chầm lấy phụ thân, hỏi :
- Phụ thân. Phụ thân thấy đã đỡ chưa ạ ?
Lưu Thành xoa đầu ái nữ, âu yếm nói :
- Anh nhi ngoan lắm. Ta không sao đâu. Chúng ta là người võ lâm, chỉ một chút thương tích thế này thì nào có đáng kể gì ?
Lưu Kỳ Anh vội nói :
- Vậy mà một chút thương tích gì ạ ? Chút nữa là phụ thân đã mất mạng dưới tay bọn Thông Thiên Giáo rồi.
Lưu Thành liền an ủi :
- Nhưng chẳng phải giờ đây đã vẫn nguyên lành đấy sao ? Nguy hiểm đã qua rồi, không cần quan tâm đến nữa. Chúng ta là người võ lâm, ngang dọc giang hồ, có ai không từng gặp phải nguy hiểm chứ ?
Trần Chính Đường chợt hỏi :
- Đại ca. Sao đại ca lại đến đây ? Trang viện chúng ta …
Lưu Thành buồn rầu nói :
- Trang viện đã lọt vào tay bọn chúng rồi. Bấy lâu nay chúng ta dựa vào địa thế để cố thủ nên vẫn còn tạm cầm cự được. Nhưng đêm qua chúng bất ngờ tập kích, chúng ta chống cự không lại, đành phải tìm đường lánh nạn. Nào ngờ khi mới chạy đến đây thì lại bị bọn chúng phục kích. Cũng may … mà thoát nạn.
Lưu Minh hỏi :
- Vậy là trang viện đã bị bọn chúng chiếm giữ rồi ?
Lưu Thành gật đầu :
- Trang viện đã lọt vào tay chúng. Nhưng trước đó ta đã cho cất giấu tài vật nên bọn chúng cũng chẳng thu hoạch được gì nhiều.
Lưu Minh lại hỏi :
- Đại ca có biết lai lịch bọn chúng hay không ?
Lưu Thành nói :
- Ta có nghe bọn chúng tự xưng là Nam đường của Thông Thiên Giáo. Nhưng cũng không rõ lắm.
Thấy bọn Lưu Minh không có vẻ gì là kinh ngạc khi nghe nói đến danh hiệu Thông Thiên Giáo, khác hẳn với lần đầu tiên bọn Lưu Thành nghe qua danh hiệu này, Lưu Thành ngạc nhiên hỏi :
- Các vị hiền đệ đã nghe nói đến Thông Thiên Giáo rồi ư ?
Lưu Minh thở dài nói :
- Chẳng những chỉ nghe nói không thôi. Bọn tiểu đệ đã đụng độ với bọn chúng mấy lần rồi. Cũng có lần chút nữa là đã rơi vào tay bọn chúng. Bọn chúng định bắt hiền điệt nữ làm con tin để uy hiếp đại ca. Chỉ mới mấy ngày trước đây, bọn chúng điều động đến cả trăm tên định vây bắt ba người bọn tiểu đệ. Nếu không nhờ …
Vừa nói đến đây, bỗng y chợt ngừng lời, ấp a ấp úng không nói tiếp nữa. Lưu Thành rất ngạc nhiên, vội hỏi :
- Nhờ gì thế ? Sao hiền đệ không nói tiếp ?
Lưu Minh ngập ngừng giây lâu, có vẻ không tiện nói rõ. Xem thái độ của ba người họ, Lưu Thành đã lờ mờ hiểu ra vấn đề. Y nói :
- Nhờ vị công tử ấy phải không ? Sao hễ mỗi khi nhắc đến vị công tử ấy là các vị hiền đệ lại có vẻ ấp úng ?
Trần Chính Đường nói :
- Đại ca thứ lỗi. Bọn tiểu đệ đã hứa là sẽ không tiết lộ lai lịch của Người với người ngoài, vì Người không muốn giao thiệp với các nhân vật võ lâm.
Lưu Kỳ Anh bỗng nói :
- Các vị thúc thúc. Vương gia chỉ dặn bảo chúng ta là không được tiết lộ với người ngoài. Nhưng phụ thân đâu phải là người ngoài ?
Lưu Thành cũng rất hiếu kỳ muốn biết sự thật chuyện này. Y lập tức lên tiếng tán đồng ngay :
- Phải đó. Ta đâu phải người ngoài.
Trần Chính Đường do dự :
- Như thế có được không ?
Lưu Thành hỏi :
- Sao lại không được ?
Trần Chính Đường nói :
- Chỉ sợ trái lời vương gia, vương gia không hài lòng thì …
Lưu Thành nói :
- Nhưng ta đâu phải là người ngoài, nói với ta cũng đâu có gì là trái mệnh vương gia đâu chứ ?
Trần Chính Đường lưỡng lự một lúc, rồi hỏi :
- Đại ca đã nghe qua danh hiệu Thái Chính Cung chưa ?
Lưu Thành gật đầu nói :
- Nghe rồi. Gần đâu thiên hạ đồn đãi rất nhiều về chuyện này. Mọi người đồn rằng Thái Chính Cung đã mấy phen đánh bại bọn Thông Thiên Giáo. Nhưng thực hư thế nào thì không ai hiểu rõ cả.
Trần Chính Đường nói :
- Thái Chính Cung là một trong các thế lực phụng sự dưới trướng vương gia. Và cả Lưu Hương Viện cũng vậy. Lưu Hương Viện chỉ mới chính thức xuất hiện vài ngày nay nên chắc đại ca chưa biết đến ?
Lưu Thành tròn mắt ngạc nhiên :
- Thế còn bọn quan binh kia ? Chẳng lẽ Thái Chính Cung lại có quan hệ với quan binh triều đình ?
Trần Chính Đường nói :
- Tiểu đệ cũng không rõ. Nhưng Thái Chính Cung đã phụng sự vương gia thì tất nhiên phải có ít nhiều quan hệ với quan binh rồi. Thật ra thì bọn tiểu đệ cũng không biết vương gia là người thế nào. Chỉ nghe bọn quan binh gọi Người là vương gia nên bọn tiểu đệ cũng theo đó mà gọi Người là vương gia.
Lưu Thành lẩm bẩm :
- Vương gia ư ? Vương gia …
Trần Chính Đường gật đầu nói :
- Phải rồi. Nhưng không biết vương hiệu là chi. Mà bọn tiểu đệ cũng không dám lên tiếng hỏi.
Đoạn y tường thuật lại những việc đã xảy ra cho ba người bọn họ trong suốt gần nửa tháng nay. Sau đó mới nói :
- Vương gia không muốn liên can đến những chuyện trong võ lâm. Sở dĩ Người cứu giúp bọn tiểu đệ là nhờ có Lý cô nương cầu xin giúp.
Lưu Thành trầm ngâm một lúc, rồi nói :
- Không biết có vị vương gia nào họ Giang ?
Lưu Minh nói :
- Nhưng chúng ta cũng chưa chắc họ Giang chính là họ thật của vương gia.
Lưu Thành gật đầu nói :
- Ta rất muốn được bái kiến vương gia.
Trần Chính Đường ngẩn người nói :
- Không được đâu. Việc này …
Lưu Thành hỏi :
- Ta chỉ muốn được gặp vương gia thôi mà cũng không được sao ?
Trần Chính Đường ngần ngừ nói :
- Tiểu đệ thấy … việc này không có mấy hy vọng. Vương gia không phải người võ lâm như chúng ta, nói chuyện đạo nghĩa với vương gia không được đâu.
Lưu Kỳ Anh chợt nói :
- Để hài nhi đi xin vương gia thử xem ?
Lưu Thành gật đầu nói :
- Vậy con hãy cố gắng nói giúp ta.
Lưu Kỳ Anh vâng dạ, rồi vội đi ngay. Nàng định tìm đến phòng của Giang Thừa Phong để nói giúp phụ thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT