Trò chơi lướt sóng bắt đầu bằng cách, người lướt sóng nằm sấp hoặc quỳ gối trên cái ván lướt, dùng hai tay với ra ngoài biển xa, khi sóng biển bắt đầu đẩy cái lướt sóng, người lướt phải nhanh chóng đứng lên, làm cho thân thể đứng ngay trọng tâm của cái ván lướt sóng để bắt đầu điền khiển.

Đây chính là điều mà hồi trước trước đó Dương Dạ coi trong sách, cái này cũng là toàn bộ hiểu biết của hắn về lướt sóng, nói cách khác, đừng nói là chơi qua, ngay cả cái ván lướt sóng hắn còn chưa đụng vào nữa.

Nhưng mà Dương Dạ không hề khẩn trương, hắn đã thử sờ lên cổ tay trái, và cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên từ xích ấn. Vì vậy thử khống chế một chút, không cho xích ấn lan tràn ra vì năng lực tăng cường lên, bởi vì dù sao bây giờ hắn vẫn đang cởi trần mà.

Tuy rằng hiện tại Dương Dạ vẫn chưa hoàn toàn khống chế được năng lực của xích ấn, nhưng mà làm cho hắn vui vẻ chính là, lúc hắn nói chuyện với Cao Hoàn, thì xích ấn cũng rừng rực lên, điều này làm cho trong lòng Dương Dạ liền có kế hoạch. Vì thế khi thiếu gia Cao Hoàn đưa ra điều kiện, hắn không hề từ chối.

Người khẩn trương chính là Dương Tự, hắn không biết đại ca muốn làm gì cả! Căn bản là không biết lướt sóng, lại không cho nói thân phận ra, lẽ nào đại ca thật sự có khuynh hướng tự ngược, thích tự mất mặt trước công chúng?

Lúc này người xem náo nhiệt xung quanh đã bắt đầu phát ra những tiếng hoan hô, mấy người bảo vệ của Cao Hoàn thì xếp thành hàng và hô la rất có nhịp điệu. Hiển nhiên là Cao Hoàn đã bắt đầu màn biểu diễn của mình rồi, nướng theo sức gió, đi đến vùng biển có sóng lớn nhất, mà Cao Hoàn quả thật cũng có tài, sóng biển cao gần hai mươi mét mà hắn vẫn đứng vững, thậm chí là đôi khi còn làm ra vài động tác biểu diễn đẹp mắt, khiến cho người trên bờ liền hoan hô lớn tiếng.

Dương Tự càng nhìn càng khẩn trương, cuối cùng chạy thẳng ra bãi biển, hô lớn : "Anh! Anh đừng có cậy mạnh! Chúng ta đâu có so lại người ta đâu?"

Tây Thi và Trịnh Đán biết mình là tiền đặt cược, cũng có chút khẩn trương, đứng hai bên cạnh Dương Dạ, cầm lấy cánh tay của hắn. Dương Dạ cười cười không nói gì cả, hắn cẩn thận quan sát Cao Hoàn, sau đó ở trong đầu dần dần hiện lên các động tác, kỹ xảo của cách lướt sóng ...

Hơn mười phút sau, có lẽ là do thể lực không thể tiếp tục được, Cao Hoàn rốt cục đã phạm sai lầm, bị một cơn sóng ập văng xuống biển, sau đó nhoi đầu lên khỏi mặt nước, túm lấy cái ván lướt, chậm rãi trở về bờ.

Những người trên bờ sau khi thấy Cao Hoàn đi lên, đều vỗ tay khen ngợi cả, còn mấy tên bảo vệ kia thì giơ tay múa chân chúc mừng giống như là đang chào đón anh hùng trở về vậy, Cao Hoàn đắc ý phất tay với mọi người, sau đó đi đến hướng củ a Dương Dạ.

"Thằng nhóc, đến lượt mày!" Cao Hoàn lau nước trên mặt xuống, chỉ ra ngoài biển nói.

"Tốt, nhưng mà ..." Dương Dạ gật đầu, làm ra vẻ hơi do dự.

"Thế nào, sợ rồi à Hối hận? Ha ha ha!" Cao Hoàn giống như đã đoán trước vậy, cười đến cả người run rẩy : "Nếu sợ và hối hận thì nhận thua đi! Bổn thiếu gia không làm khó dễ mày!"

"Không phải là hối hận, mà là tôi không có ván lướt sóng!" Dương Dạ hơi lắc đầu, con mắt nhìn chằm chằm vào cái ván lướt sóng trong tay của Cao Hoàn, cười nói : "Không biết thiếu gia Cao Hoàn có thể cho tôi mượn cái ván lướt sóng của cậu hay không?"

"A? Không được!" Cao Hoàn sửng sốt, lập tức cự tuyệt : "Mày có tư cách gì dùng ván lướt sóng của tao? Nếu không có, thì mày chịu thua đi!"

"Chịu thua sao được chứ? Tôi đường đường là một người sống mà lại bại dưới một viên cao hoàn, cái này không phải khiến cho người ta cười chết à?" Dương Dạ cười, bắt đầu nhìn trái nhìn phải.

Thiếu gia Cao Hoàn tức đến nổi đom đóm luôn, vừa định nổi nóng thì bỗng thấy Dương Dạ đi qua bên cạnh.

Dương Dạ nhìn thấy một nơi cách đó không xa, có một đôi nam nữ đang dùng cái chiếu gỗ để ngồi và đang đánh chén đồ ăn, nhìn náo nhiệt bên này. Vì vậy đi qua, cười khách khí hỏi :"Thật là xin lỗi, đã quấy rầy hai vị, hai vị cũng biết tôi và vị thiếu gia kia đang đánh cược, cho nên ... có thể cho tôi mượn cái chiếu gỗ của hai vị một chút không? Tôi không có ván lướt sóng"

Đôi nam nữ này cũng biết tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở đây, nhưng cảm thấy kinh ngạc không gì sánh bằng bởi hành động của Dương Dạ, sửng sốt một hồi mới chậm rãi đứng dậy, lấy cái chiếu gỗ dưới thân đưa cho Dương Dạ.

"Cảm ơn cảm ơn! Tôi lập tức trả lại cho hai vị ngay!" Dương Dạ gật đầu, cười cười cầm trở về.

Người bên này tất cả đều trợn tròn mắt, Cao Hoàn ngơ ngác nhìn Dương Dạ đi đến trước mặt mình, bỗng nhiên chỉ vào Dương Dạ cười điên cuồng : " Ha ha ha ... Mày ... mày muốn dùng cái này để lướt sóng à? Ha ha ha ha ... ngu ngốc ..."

Cao Hoàn vừa cười, làm cho tất cả người xem náo nhiệt xung quanh liền cười rộ lên.

"Anh, anh điên rồi!" Dương Tự chạy đến, trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Dương Dạ không để ý đến em trai nữa, chỉ nhẹ nhàng cười nói với Cao Hoàn : "Thiếu gia Cao Hoàn, cậu mặc kệ tôi dùng cái gì, tôi dùng cái này, rốt cục có tính không?"

"Tính! Đương nhiên là tính! Ha ha ha, mày có thể đứng lên được trên cái này, tao cho mày thắng! Ha ha ha ..." Cao Hoàn cười đến chảy nước mắt, ôm bụng cúi đầu luôn.

"Tốt, nhưng mà thiếu gia Cao Hoàn, tôi có một yêu cầu!" Dương Dạ cười, đưa tay kéo Dương Tự qua : "Tôi có thể chơi cùng với hắn được không?"

"Cái cái cái gì? Mày muốn chơi cùng thằng nhóc này? Hai người bọn mày cùng nhau lướt sóng? Trên cái chiếu gỗ này? Ha ha ha ..." Cao Hoàn bây giờ đã nhận định rằng, tên nhóc trước mặt này khẳng định là điên rồi, hai người cùng chơi trên một cái ván lướt sóng cũng đã là một chuyện không có khả năng rồi, đằng này thằng nhóc kia lại muốn hai người cùng chơi trên một cái chiếu gỗ, quả thật giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play