Dương Chấn Quỳ kéo Dương Tự qua một bên, nhỏ giọng thì thầm vài câu, Dương Tự gật đầu, sau đó xoay người lại nhìn Dương Dạ nói : "Đại ca! Một lát nữa em sẽ đi tìm anh! Nghe nói anh lại có thêm hai thiếp thân mỹ nữ!" Nói xong liền chạy đùng đùng ra ngoài.
Dương Dạ kì quái nhìn phản ứng của ba và em, không rõ rốt cục là đã nói gì sau lưng hắn. Chỉ là đang kinh ngạc thì bỗng nhiên thấy cha Dương Chấn Quỳ thay đổi toàn bộ biểu tình, đi đến ôm vai hắn, cái biểu tình này, có vẻ ... có vẻ giống lấy lòng, thậm chí là có vẻ thương cảm ... Nói chung là làm cho Dương Dạ cảm thấy rợn cả da đầu lên.
"Tiểu Vãn nhi, bây giờ con đã trưởng thành hơn trước kia rồi ..." Dương Chấn Quỳ cười, ôm lấy vai của Dương Dạ, vỗ vỗ một chút : "Tiễn bá nói cho ba biết, mấy ngày nay con ra ngoài là để đi làm sự nghiệp của mình, phải không? Ha ha ha ha, tốt!"
Dương Dạ giật mình hoảng hốt vì hành động khác thường của ông bố, mờ mịt gật đầu, chờ Dương Chấn Quỳ nói tiếp.
"Mặc kệ thế nào! Con cũng trưởng thành rồi! Lần này ba tin tưởng con! Chuyện của con sau này, ba sẽ không hỏi nữa! Có khó khăn gì thì cứ tìm ba!" Dương Chấn Quỳ lớn giọng nói, giống như là đang hứa hẹn trịnh trọng với Dương Dạ vậy, trong mắt có một chút do dự và chờ mong.
"Cái này .... ba, có gì thì ba cứ nói đi, cần gì phải dằn vặt con như vậy" Dương Dạ nhìn thấy Dương Chấn Quỳ có ý trong lời nói, mà lại chẳng chịu nói ra, thôi thì cứ hỏi thẳng luôn.
Dương Chấn Quỳ sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, nụ cười này có vẻ ... có vẻ hơi bị đê tiện : "Cái này .... Tiểu Vãn nhi, ba biết con đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi ... Cho nên ... cho nên ba muốn khuyên con, có thể làm lành quan hệ với Tinh Tinh được không? Con biết nàng ta né con lâu như vậy, ngày hôm trước vừa mới trở về thôi ..."
Dương Chấn Quỳ cho rằng thằng con lớn đang giả bộ hồ đồ, tiếp tục cười nói : "Được rồi, được rồi, ba biết con không thích nàng, nhưng mà dù sao chúng ta cũng đã cùng sống với nhau, từ trước đến giờ ba chưa từng yêu cầu con làm điều gì cả, lần này con có thể ..."
"Ba, rốt cục là ba đang nói cái gì vậy?" Dương Dạ thật sự đúng là hồ đồ rồi.
Dương Chấn Quỳ tiếp tục cười hiền lành, giống như là đã đoán trước rằng Dương Dạ sẽ có phản ứng này, vỗ nhẹ vai của thằng con lớn, nói : "Ài ..... ba nói nhiều, con lại thấy phiền. Nhưng con cũng phải hiểu cho ba chứ, ba biết con nhớ mẹ, nhưng dù sao mẹ con cũng đã qua đời lâu như vậy rồi, mà lúc Tinh Tinh đến nhà ta cũng không tính là ngắn, ba không cầu con đối xử tốt với nàng, nhưng ... ít nhất ... cũng đừng làm khó làm dễ nàng, nàng ta thật sự không phải loại phụ nữ như con tưởng tượng đâu ..."
Lúc này Dương Dạ đã nghe hiểu rồi, không cần nghi ngờ nữa, người đàn bà tên là Tinh Tinh trong miệng của Dương Tự và Dương Chấn Quỳ, chính là vợ thứ hai của ông bố này. Và cái này làm cho Dương Dạ tỉnh táo hẳn, trên thực tế, Dương Dạ cũng đâu có ấn tượng gì với mẹ ruột của hắn đâu? Ngay cả ông bố và hai đứa em này cũng chỉ là mới quen không lâu, chứ đừng nói về việc căm hận người đàn bà tên Tinh Tinh kia. Nhưng mà Dương Dạ rất tò mò, người đàn bà mà "mình" ghét trước đây, rốt cục là có bộ dáng thế nào không. Từ nhỏ hắn đã lăn lộn trong lớp bùn lầy của xã hội rồi, cho nên có con mắt nhìn người hơn hẳn kẻ khác, cho nên hắn thật sự muốn nhìn xem, Tinh Tinh này rốt cục có phải là loại đàn bà ham tiền hám của và giỏi kỹ năng đào mỏ hay không ....
Thấy Dương Dạ không nói chuyện, Dương Chấn Quỳ cho rằng tính tình quật cường của thằng con lại nổi lên, vội vàng giải thích : "Tiểu Vãn nhi à, ba không có cưỡng cầu con đâu, chỉ là thấy con gần đây đã hiểu chuyện rồi ... Con cũng biết, Tinh Tinh cũng khổ lắm, nàng ta sợ con, cho nên luôn ở bên ngoài, ngày hôm trước ba vất vả lắm mới khuyên được nàng ta trở về ... Bây giờ nghe con trở về nhà rồi, làm cho nàng ta hoảng sợ vội dọn đồ ra hậu trạch luôn ..."
Dương Dạ nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra một nụ cười nhàn nhạt : "Ba, không cần phải nói nữa, mẹ đã qua đời lâu như vậy rồi, con biết ba cũng rất cô độc ... con ... con sẽ không hận Tinh Tinh nữa, chỉ cần ba hài lòng thì người làm con như con cũng sẽ hài lòng ... đúng không?"
Dương Chấn Quỳ bị đứng hình, lag và delay trong vòng một phút, sau một hồi mới có tín hiệu lại : "Thật thật thật thật sao?"
"Đương nhiên là thật!" Dương Dạ cười, ôm lấy vai của ba, nói : "Đi thôi! Ba à, con và ba cùng đi thăm Tinh Tinh đi! Để tránh cho bà ta tưởng con là dạng trước kia!"
.......................................
Dương Chấn Quỳ hoàn toàn không tin vào cái lỗ tai của mình nữa, đi thăm Tinh Tinh cùng thằng con trai lớn Dương Dạ? Dọc đường đi, ông luôn chờ đợi trong lo lắng, sợ hành động lần này của Dương Dạ lại có âm mưu quỷ kế nào đó.
Dương Chấn Quỳ đương nhiên biết, thằng con trai lớn Dương Dạ, từ khi Tinh Tinh bước vào cửa nhà Dương gia, thì chưa từng dừng chiến với nàng ta, chưa bao giờ nể mặt nàng ta, chưa bao giờ lễ phép với nàng dù chỉ một lần, căm hận và thậm chí là căm ghét nàng ta, cho rằng Tinh Tinh nhất định là tham tiền hám của cho nên mới cưới ba. Vì thế luôn luôn gây khó dễ mọi chổ mọi nơi, luôn tìm cách đâm chọt, hại Tinh Tinh suốt ngày phải sống trong lo lắng sợ hãi, rốt cục sau khi chịu không nổi nữa, đã đòi ly hôn với Dương Chấn Quỳ, Dương Chấn Quỳ cũng chẳng có biện pháp nào cả, sau khi khuyên hết nước miếng mà không được, đành phải thu xếp cho Tinh Tinh ở nơi khác, rời khỏi Dương gia đại trạch, còn bản thân thì đành phải lén lút lui tới với Tinh Tinh và phải đề phòng không cho Dương Dạ phát hiện ra chổ ở của Tinh Tinh, cái này thành thử ra giống y chang như đang nuôi bồ nhí ở ngoài vậy.
Trong khoảng thời gian này, thằng con lớn Dương Dạ đã thay đổi thành một người khác, Dương Chấn Quỳ nghĩ đây là một cơ hội tốt để cả nhà đoàn viên. Vì vậy năm lần bảy lượt khuyên Tinh Tinh trở về Dương gia đại trạch, không ngừng giải thích rằng Dương Dạ đã hiểu chuyện rồi, không giống như trước kia nữa, sau đó Dương Dạ lại đột nhiên biến mất, Tinh Tinh mới chịu trở về trong trạng thái không tình nguyện, nhưng trước đó đã nói rõ ràng, nếu như Dương Dạ còn đối xử với mình giống như trước kia thì sẽ lập tức dọn đi ngay.
Người vợ thứ hai của Dương Chấn Quỳ, Tinh Tinh, vừa về được mấy ngày, ở một hoa viên độc lập cách phía trước Dương gia chủ trạch, chứ không dám về ở trong căn phòng của mình trong Dương gia chủ trạch ấy, bởi vì những gì đã xảy ra trong căn phòng này và trong ngôi nhà lớn này đã tạo cho nàng một ám ảnh khó quên. Nàng lo lắng rằng, nếu như mình còn ở trong căn phòng cũ ấy, sợ rằng nửa đêm tỉnh lại thì sẽ nhìn thấy rắn trên mặt đất, nhện trên tường, sàn nhà đầy cóc ghẻ và rắn mối.
Trong lòng Tinh Tinh rất sợ vị đại thiếu gia của Dương gia này, tuy rằng nàng và Dương Chấn Quỳ quả thật là yêu nhau, nhưng mà vẫn không chịu nổi sự hành hạ của Dương Dạ, có mấy lần đã động ý niệm ly hôn trong đầu rồi. Nếu như không phải Dương Chấn Quỳ khuyên can, thì sợ rằng nàng đã không còn quan hệ gì với Dương gia nữa.
Bây giờ, nàng vừa trở về được hai ngày, lập tức nghe nói đại thiếu gia Dương Dạ trở về! Sợ đến nổi không nói nhiều lời, sau khi nghe tin lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc ngay, dọn đến biệt thự hậu trạch, cái này là một phản xạ có điều kiện, tuy rằng bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình mười tuổi ăn hiếp, Tinh Tinh cũng thấy rất ủy khuất, nhưng mà trời sinh nàng ra đã có tính cách nhát gan rồi, cho nên chẳng thể nào chịu nổi, vì thế sau khi nghe thấy cái tên của đại thiếu gia xong, không kip nghĩ gì cả, chỉ muốn là muốn tránh né hoặc bỏ trốn cho nhanh thôi!
..............................................
Dương Dạ và Dương Chấn Quỳ lái một chiếc xe nhỏ đi đến một tòa biệt thự ở phía sau, đứng trước cửa căn nhà tự nhiên lại là Thành bá và hai người hầu nam.
Khi Dương Dạ xuống xe đứng trước mặt Thành bá, Thành bá vội vàng nghiêm túc cúi chào, câu đầu tiên mở miệng ra mang theo một vẻ vui mừng, nói : "Đại thiếu gia, cậu đã trở về!" Nhưng câu thứ hai lập tức đổi giọng thành cầu xin : "Đại thiếu gia, được rồi, đừng ... làm khó lão gia nữa ..."
Dương Dạ cười cười, kéo bàn tay đưa ra muốn ngăn cản nhưng không dám ngăn cản của Thành bá, cười nói : "Thành bá, đã lâu không gặp, tuổi của ông vẫn còn trẻ thật!" Nói xong liền đi vào trong nhà.
Thành bá ngơ ngác vì hành động của Dương Dạ, sau đó liền quay đầu lại nhìn Dương Chấn Quỳ, Dương Chấn Quỳ cũng nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Thành bá không nên ngăn cản, sau đó cũng đi theo Dương Dạ vào trong.
Dương Dạ vừa mới vào trong nhà, liền nhìn thấy có mấy người hầu nam đang khiên mấy cái va li to nho đi xuống, phía sau bọn họ cũng có một người đàn bà đang đi xuống, mà em trai Dương Tự cũng đang đi theo người đàn bà kia, đang phân bua cái gì đó.
Trên cơ bản là có thể khẳng định rồi, người đàn bà đi từ trên lầu xuống kia chính là Tinh Tinh, Dương Dạ ngắm nghía và đáng giá sơ qua người đàn bà này, cũng không trẻ tuổi như mình tưởng, khoảng chừng trên dưới bốn mươi, hơn nữa ăn mặc cũng không phải là kiểu cách hoa lệ gì, mà chỉ mặc một cái áo vải quần dài đơn giản, tóc tai chỉnh tề buột ra đằng sau, vóc người hơi nhỏ, có vẻ trang nhã, nhưng trong mắt đang lộ ra vẻ kinh hoàng.
Chỉ cần cái ấn tượng đầu tiên này thôi, Dương Dạ cũng đã có chút hảo cảm với người mẹ kế Tinh Tinh này rồi ... ít nhất ... bây giờ xem ra, bà ấy cũng tương đối mộc mạc, không giống như cái loại đàn bà vì vật chất bán đứng bản thân sau đó nhanh chóng phủi đi tất cả.
Dương Dạ do dự một chút, rồi điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, và đi qua cười đón.
Dương Dạ căn bản là không nghĩ rằng, tất cả giống như là một bàn tay đen thu xếp vậy, hắn và người mẹ kế Tinh Tinh này đang có một quá trình cực kỳ nguy hiểm, hắn càng không nghĩ đến rằng, người đàn bà tên Tinh Tinh kia, trong cuộc sống sau này của hắn, sẽ sắm một vai cực kỳ quan trọng đến cỡ nào ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT