Thật ra thì Dương Dạ, Trịnh Đán, Tây Thi còn có những thủ hạ Việt quốc đang ở trong tẩm cung thảo luận này nọ và hoàn toàn không biết gì cả, bên ngoài vương cung, cửa thành Ngô quốc đã rối loạn rồi.

Trịnh Đán và Tây Thi ôm nhau khóc một hồi, tuy rằng Tây Thi đang ghen vì Trịnh Đán ôm lấy Dương Dạ, Trịnh Đán cũng nhìn thấy được một tia kỳ quái từ ánh mắt mà Dương Dạ và Tây Thi nhìn nhau, nhưng mà tình tỷ muội sống sót sau tai nạn đã hòa tan tất cả.

Đợi khi hai người đẹp dừng khóc lại, Dương Dạ mới bắt đầu hỏi những thủ hạ Việt quốc trước mắt này, vừa hỏi mới biết được, thì ra Việt vương Câu Tiễn đã âm mưu diệt Ngô từ rất lâu, cho nên đã sớm phái một nhóm nhân ngã của Ngô Tiêu dựng trại bên ngoài mười dặm vương thành Ngô quốc, tùy thời hỗ trợ động tĩnh bên trong Ngô quốc. Mới sáng sớm đã nhận được tin, nói là Ngô vương tử ẹo ngoài ý muốn, ngoài ra là đang rối loạn vì đội ngũ tiến cống của Việt quốc, trên dưới Ngô quốc bây giờ đang rất hoảng loạn. Vì vậy, Ngô Tiêu lập tức báo tin cho Việt vương Câu Tiễn, Câu Tiễn vừa nhận được tin, lập tức mang binh đi đánh ngay, chuẩn bị thừa dịp loạn mà công phá Ngô quốc.

Mà mười mấy người thủ hạ Việt quốc đang quỳ trước mặt Dương Dạ này, trên thực tế là do Việt vương phái đi nằm vùng tại Ngô quốc, thậm chí là nằm vùng bên trong vương cung Ngô quốc!

"À, nói như vậy thì cái chết của Ngô vương cũng là kế hoạch à?" Dương Dạ vẫn còn cảm thấy áy náy vì chuyện này.

"Là Văn chủng đại nhân nói với đại vương, mượn danh nghĩa tiến cống lần này của Phạm đại nhân để tiến hành ám sát Ngô vương!" Một tên thủ hạ trả lời Dương Dạ.

Không cần phải nói nhiều nữa rồi! Khẳng định là cái tên khốn Văn Chủng kia lại muốn giành công! Dương Dạ thở dài một hơi, mẹ kiếp! Trước đây mình còn làm công trong nhà xưởng, cái thằng cha chủ nhiệm phân xưởng luôn giành công với mình, có phải chính là đời sau của Văn Chủng hay không?

"Vậy Câu Tiễn bây giờ, à không phải, quân đội của đại vương bây giờ, có đến được đây chưa?" Dương Dạ hỏi tiếp.

"Hồi bẩm Phạm đại nhân, nhóm nhân mã đóng quân gần vương thành Việt quốc đã sớm đến cửa thành rồi, theo như thần tính, thì đại quân do đại vương suất lĩnh cũng sẽ chạy đến cửa thành ngay lập tức!" Tên thủ hạ đáp lời.

"Tốt, bây giờ các ngươi đi ra ngoài đó, hợp quân với đại vương, nội ứng ngoại hợp đánh tan thành của Ngô quốc đi! Giúp Việt vương diệt Ngô quốc, để ta còn sớm ngày về nhà!" Dương Dạ hưng phấn, cũng không quản mấy tên thủ hạ này có nghe hiểu không, bắt đầu giơ tay ra lệnh.

"Tuân mệnh!" Những người thủ hạ này chắp tay đứng dậy, một tên trong đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi :" Vậy ... Phạm đại nhân ... ngài không chùng bọn thuộc hạ xuất chiến sao? Trợ giúp đại vương lập thành đại nghiệp, chính là một công lao rất lớn!"

"Ta đi làm gì? Ta ... ta chỉ là tên mọt sách thôi" Dương Dạ căn bản là không yên lòng về Tây Thi và Trịnh Đán bên cạnh, huống hồ Trịnh Đán vừa mới biến mất rồi lại tìm về, còn Tây Thi thì vừa ngất xỉu xong.

"PHạm Đại Nhân quá khiêm nhường! Đại nhân dũng mãnh phi thường, vừa rồi thuộc hạ đã nhìn thấy tại cửa lớn vương cung rồi ..." Tên thủ hạ ấy lập tức nịnh hót Dương Dạ, lại nhìn trái nhìn phải, những tên khác đều gật đầu a dua theo.

"Ta nói không đi là không đi!" Dương Dạ không nhịn được quát lại một câu, cảm thấy hơi thất lễ, cho nên nói thêm một câu : "Vừa rồi ở cửa vương cung, là do ta kích động, thuần túy là hên thôi!"

Trong lòng Dương Dạ cũng nói thầm, Phạm Lãi này có thân phận gì chứ, nếu cái năng lực này mà để cho Việt vương Câu Tiễn biết, sợ rằng sẽ chọc vào những phiền phức khác.

Mười mấy người kia thấy Dương Dạ không muốn đi, cũng không dám mở miệng nữa, liền đồng loạt chắp tay cúi chào, sau đó xoay người rời đi, lúc đi qua khỏi bức tường chổ này, những tên ấy vẫn còn đang suy nghĩ : Má nó! Coi chúng ta ngu ngốc sao? Một mình chém giết mấy trăm quan binh, mà bản thân không bị thương một chút, cái chuyện này có thể là hên sao ...

.................................................. .................

Chiến tranh luôn là như thế, có đôi khi đánh hơn mười mấy năm không phân ra được thắng bại, nhưng chỉ trong mấy canh giờ thôi thì có thể thấy được kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Việt vương Câu Tiễn xuất binh đánh Ngô quốc cũng như thế này, bởi vì đại vương Ngô quốc đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bên trong lập tức hỗn loạn, tuy rằng trung thần võ tướng bên trong liều mạng bảo vệ, nhưng mà làm sao chống lại được đội quân có khí thế bừng bừng do Câu Tiễn suất lĩnh chứ. Và như thế chiến tranh được chấm dứt trong khoảng thời gian cực ngắn, trên tường thành của vương cung Ngô quốc, đã được dựng lá cờ lớn của Việt quốc.

Mấy canh giờ sau, trong đại điện của vương cung Ngô quốc, ngồi trên cao bao quát chúng thần đã được đổi thành Việt vương Câu Tiễn. Trong thời khắc mang tính chất lịch sử là Ngô Việt thống nhất, Việt vương Câu Tiễn ngửa mặt lên trời cười rất lớn, cảm thấy may mắn vì muốn mấy năm nằm gai nếm mật của mình không uổng phí, rốt cục đã đạt được mong muốn.

Tin tức được công bố ra rằng, Việt vương Câu Tiễn nói, Phạm Lãi đại phu trong quá trình giả danh tiến cống, sử dụng kế sách diệt trừ lão tặc Phù Sai, gián tiếp trợ giúp cho bản vương diệt trừ họa lớn trong lòng, thống nhất hòa bình hai nước Việt Ngô, làm ra một cống hiến lớn không thể xóa được. Từ nay về sau, ta có thể tự hào tuyên bố rằng, tất cả lãnh thổ của Ngô quốc hiện nnay, đều thuộc về lãnh thổ của Việt quốc, không phân cách một phần nào!

Văn Chủng đại phu đâu? Trong lòng do bị đố kị thiêu đốt, nên đã miễn tất cả các cuộc xã giao và mỹ nữ, một lòng ở trong phòng nghiên cứu về Phạt Ngô Thất Thuật, vốn dĩ đã đại công cáo thành rồi, thậm chí là trong lòng dự liệu rằng những nghiên cứu này của mình đều có thể được đưa vào trong bách khoa toàn thư [ Những kế sách chiến dịch quân sự cổ đại], bây giờ thì hay ho rồi, trong quá trình tiến cống của Phạm Lãi, tự nhiên Ngô vương Phù Sai lăn đùng ra chết ngoài ý muốn! Bây giờ Việt vương dẫn binh tiếp cận, Ngô quốc không chiến mà bại, vậy thứ nghiên cứu của mình chẳng phải là thành phế thải sao, như vậy Văn Chủng làm sao mà không tức giận? Vì thế, trong buổi tiệc khánh công, Văn Chủng mặc kệ tất cả, chơi trò miệng lưỡi trơn tru, nói việc của mình mạo hiểm thế nào khi suy tính ra cái kế hoạch hoàn mỹ này, để cho Phạm Lãi đại phu đi tiến cống lập công lớn, mà cái kế hoạch này là do mình thức mấy đêm không chợp mắt, suy nghĩ khổ sở mới nghĩ ra được, nói về vấn đề trăng sao ở trên trời cho đến tình hình thời tiết ngày mai, từ biên cảnh phòng ngự của Ngô quốc đến kế hoạch hóa gia đình của Việt quốc, cái kế hoạch này thậm chí còn tham khảo rất nhiều sách như [Bách khoa toàn thư Đại Anh], [Lịch sử phát triển chăn nuôi], [Con người và khoa học], [Ngô Không truyện], [ Thánh đấu sĩ siêu cấp] ... Nói chung là hận không thể làm ra vẻ mình khổ cực hơn Phạm Lãi, bày vẻ mình đa tài và có kiến thức hơn Phạm Lãi rất nhiều ...

Vì vậy, sau khi nghe xong, Câu Tiễn liền vỗ ót bảo mình sơ sót, lập tức cấp cho Văn Chủng đại phu một phần công lao, ban thưởng một tấm tơ vàng chức tú, trên mặt có ghi tám chữ : Vì nước vì dân, vị toan vị trướng!

..........................

"Về phần hai vị mỹ nữ Tây Thi và Trịnh Đán, nếu như đã bình an trở về, thì coi như là công thần" Việt vương Câu Tiễn ngồi trên cao của đại điện vương cung Ngô quốc, chuyển hướng nhìn về Tây Thi và Trịnh Đán phía sau Dương Dạ, hai mắt nhấy nháy tỏa sáng, m ặc dù Tây Thi và Trịnh Đán không hề có bất kỳ động tác dụ dỗ nào cả, nhưng quanh thân đều là mị thái chết người, khiến cho Câu Tiễn thiếu chút nữa đã chảy máu mũi ra. Vì vậy, nuốt hết nước bọt trong miệng vào bụng, hô lớn lên : "Người đâu! Mang hai vĩ mỹ nữ công thần này vào tẩm cung của vương cung! Tối nay quả nhẩn muốn ở trên giường của thằng cháu Phù Sai, hưởng thụ sự sung sướng một phen, giải mối hận trong lòng! Hai vĩ mỹ nữ sau này ở cùng quả nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý!"

.....................

... Dương Dạ đứng ở đại điện, mắt trợn tròn ra, hắn vạn lần không ngờ rằng Việt vương Câu Tiễn tự nhiên lại động tâm tư ngay vào lúc này! Cái này phải làm sao bây giờ? Lẽ nào mở to mắt nhìn Tây Thi và Trịnh Đán bị tên cầm thú Câu Tiễn chà đạp? Đùa cái éo gì thế hả?

Không biết là phía trên Câu Tiễn đã nói gì, mà quần thần bên dưới liền cười to một trận, Dương Dạ thì cứ cầm chén giơ lên nhưng lòng không yên, trong ngực đang lén đưa ra quyết định : Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, có thể mặc kệ Tây Thi và Trịnh Đán được sao? Con mẹ bà nó! Thật sự không được! Không được thì mang các nàng cùng đi!

...............................

Vào ban đêm, Câu Tiễn mở yến tiệc ngay tại vương cung Ngố quốc, chiêu đãi tất cả bá quan văn võ, ăn uống no say trong đại điện, cùng nhau chúc mừng Việt vương đã phạt Ngô thành công, thống nhất hai nước Ngô Việt, từ nay về sau xưng bá một phương.

Rượu qua ba tuần, Dương Dạ tìm cớ lén chuồn ra khỏi đại điện, đi đến chổ ở của mình, mang theo thanh kiếm do vực chủ tặng cho hắn, thừa dịp đêm tối lẻn vào tẩm cung.

Trên cơ bản là Dương Dạ bây giờ không còn nghĩ nhiều nữa, hắn nhận thấy đâu là thời cơ tốt nhất để mang Tây Thi và Trịnh Đán rời khỏi đây, bằng không sau buổi tiệc này Câu Tiễn trở về, khẳng định là sẽ xâm phạm hai vị mỹ nữ.

Tẩm cung của Tây Thi, xung quanh đều có thị vệ tuần tra, Dương Dạ lẳng lặng đến gần cửa chính, rút kiếm ra nhắm ngay hai người thị vệ đang giữ cửa chính, chuẩn bị giết chết bọn họ cứu Tây Thi ra, nhưng mà khi hắn đang giơ kiếm chém xuống, thì hai người thị vệ ấy phát hiện ra vấn đề, ngẩng đầu lên, cùng kinh ngạc kêu lên : "Phạm huynh!"

Dương Dạ cũng sửng sốt một chút, chậm rãi buông kiếm xuống, hai người thị vệ trước mặt đều là những huynh đệ thị vệ vương cung cùng ăn cùng uống một thời gian với hắn, Việt vương tự nhiên lại mang bọn họ đến đây! Tuy rằng bản thân hắn muốn cứu Tây Thi và Trịnh Đán, nhưng mà đối mặt với huynh đệ, nói thế nào thì hắn cũng không thể ra tay được!"

"Các ngươi ... ta ..." Dương Dạ cầm kiếm trong tay, ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Phạm huynh, huynh đây là ...." Hai người thị vệ nhìn thấy Dương Dạ cầm kiếm đứng trước mặt bọn họ, càng thêm kinh ngạc, Thậm chí là vô thức cầm lấy binh khí bên hông.

Dương Dạ cúi đầu do dự một chút, rồi thu thanh kiếm về sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn hai người thị vệ, thấp giọng nói ; "Hai vị huynh đệ, nói thẳng ra nhé, ta đến đây để mang Tây Thi và Trịnh Đán di, nhưng ta không thể làm tổn thương hai ngươi, đến các ngươi muốn ngăn cản ta, thì ra tay đi!"

Hai người thị vệ sửng sờ ra, một người trong đó mang vẻ mặt khó tin, hỏi : "Phạm huynh, huynh nói là huynh muốn ..."

"Đừng hỏi nhiều, hai vị huynh đệ, động hay không động các ngươi quyết định đi!" Dương Dạ đưa kiếm về sau lưng, bước đến phía trước : "Ta nhất định phải mang Tây Thi đi, trừ phi ta chết ở chổ này"

Hai người thị vệ nhìn chằm chằm vào Dương Dạ vài lần, do dự trong chốc lát, sau đó lại nhìn nhau, rồi nhẹ nhàng gật đầu với nhau, và một người nhắm mắt lại, người kia thì vung tay vỗ mạnh vào cổ của đối phương, và người bị vỗ lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.

Dương Dạ đang vô cùng kinh ngạc, thì thấy người thị vệ còn lại chắp tay nói : "Phạm huynh, huynh cũng biết, chức trách của bọn đệ là không thể mở mắt nhìn huynh dẫn người rời đi, nhưng mà thái độ làm người của Phạm huynh làm bọn đệ kính nể, lại thân như huynh đệ ruột thịt với nhau, cho nên ..." Người thị vệ này chỉ vào người đang té lăn ra đất, nhẹ giọng nói : "Bọn đệ chỉ có thể giúp cho Phạm huynh được việc này ..."

"Ngươi nói là ..." Dương Dạ lo lắng, thì thấy người thị vệ này đã nhắm mắt lại.

"Phạm huynh, đánh ngã ta đi. Cho huynh đệ một cái cớ để báo cáo" Người thị vệ này mở mắt ra nói xong câu đó, liền nhắm con mắt lại.

Dương Dạ do dự một chút, chậm rãi giơ tay trái lên, nắm thành đấm tay, nhẹ giọng nói một câu : "Huynh đệ, cảm tạ!" Nói xong liền vung đấm xuống, thì người thị vệ kia bỗng nhiên mở mắt ra, hô lên : "Khoan đã!"

"Sao thế?" Nắm tay của Dương Dạ vẫn còn lơ lửng giữa không trung.

"Phạm huynh, huynh ..." Người thị vệ này nở một nụ cười xấu xí, nói : "Nhất định phải nhẹ tay một chút ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play