"Nói trước nhé, em không muốn sinh con cho anh đâu! Em còn phải giữ dáng nữa!" Quân Hinh nằm lên giường, vẫn ôm lấy cánh tay của Dương Dạ, nhỏ giọng hâm dọa : "Còn nữa, em nói cho anh biết! Anh ngàn vạn lần đừng để cho em phát hiện ra anh có lui tới với những con đàn bà ngày trước của anh, bằng không em sẽ cắt đứt cái rễ của anh đấy!"

Dương Dạ bị Quân Hinh nắm phía dưới, làm cho sợ đến run cả người lên, trong nháy mắt, hắn thậm chí là có chút hối hận vì đã cứu con nữ quỷ này.

.....................................

Rất rõ ràng, hôm nay Dương Dạ và Quân Hinh đã hoàn thành một công việc vĩ đại nhất, công việc của vợ chồng hằng đêm. Mà không chỉ dừng lại ở đó, sau khi Quân Hinh thưởng thức được vị ngọt của tình yêu, đã hoàn toàn bị nghiện luôn, cả đêm liên tục đòi ba bốn lần, Dương Dạ rốt cục đã phát hiện ra một "ưu điểm" của Quân Hinh, đó chính là, một khi đã đột phá cái giới tuyến kia, thì biểu hiện của Quân Hinh liền trở nên vô cùng đáng sợ, lúc đối mặt với Dương Dạ, cái gì cũng rất cởi mở, thậm chí là còn sinh ra một hứng thú vô cùng lớn với cái cần gạt tăng dân số của Dương Dạ nữa, dưới tình huống trong sự cho phép của điều kiện bình thường thì sẽ cầm mà không chịu buông tay, cho đến khi nào Dương Dạ xin tha mới thôi.

Vì vậy trong mấy ngày nay, bởi vì Quân Hinh, Dương Dạ đã hoàn toàn trải qua được toàn bộ quá trình của tình ái : vui sướng => ngọt ngào => ôn tồn => kinh ngạc => bất đắc dĩ => khổ não => sợ ...

Mà trong mấy ngày nay, tất cả lớn nhỏ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của Dương gia đại trạch đều giật mình cả, tất cả mọi người đều cho rằng, từ sau khi đại thiếu gia trở về, mọi chuyện liền trở nên quái dị.

Bắt đầu từ ngày hôm ấy, tất cả trên dưới Dương gia đều choáng váng muốn xỉu, hoặc là trừng to mắt ra nhìn đại thiếu gia trở về từ trường đua ngựa, mà còn thân thân mật mật với Quân Hinh tiểu thư nữa chứ! Mà biểu hiện của Quân Hinh thì vô cùng khác thường, hoàn toàn giống như một con chim nhỏ nép mình vậy, có xấu hổ, có hàm súc, có thục nữ, và từ đầu đến cuối cùng ỷ ôi bên cạnh đại thiếu gia cả, nhu thuận đến đáng sợ!

Ngày hôm sau, trong lớp người hầu và quản gia của Dương gia bắt đầu truyền ra một tin đồn, Quân Hinh tiểu thư không có về, mà ngủ lại trong phòng của đại thiếu gia! Đến trưa ngày hôm sau, hai người mới đi ra khỏi phòng ngủ của đại thiếu gia, và nhìn càng có vẻ thân mật hơn nữa.

Nhưng mà, tình huống trong mấy ngày kế tiếp lại thay đổi rõ rệt, hơn nữa thay đổi càng lúc càng lớn, Quân Hinh tiểu thư dọn đến đây ở luôn, không thèm trở về nhà của mình nữa, còn đại thiếu gia, từ một người vốn rất khỏe mạnh cường tráng, tinh thần dồn dào no đủ đi qua đi lại trong Dương gia đại trạch, dần dần đã biến thành một tên nghiện thiếu thuốc, cả ngày cứ vật vờ không khá nổi, lâu lâu lại thấy cậu ấy vùi đầu vào một góc nào đó mà ngủ, rồi một lát sau lại thấy cậu ấy hoảng hốt bỏ chạy đi kiếm chổ trốn, và ngay một phút sau đó là những tiếng hô "ông xã, ông xã" của Quân Hinh tiểu thư vang lên khắp nơi...

................................

Sau khi đã thích ứng với sự thay đổi bất thình lình này, trên dưới Dương gia bắt đầu hiện ra bầu không khí vui sướng, bao gồm từ lão gia Dương Chấn Quỳ, cho đến nhị thiếu gia Dương Tự và tiểu thư Dương San, lại đến Thành bá Tiễn bá và Khâu tổng quản, thậm chí là tất cả người hầu của Dương gia. Bởi vì tất cả đã nhìn thấy được tình hình chống đối lẫn nhau vô cùng gây gắt giữa đại thiếu gia và Quân Hinh tiểu thư, cứ như nước với lửa vậy, thế mà bỗng nhiên, bởi vì bản thân đại thiếu gia thay đổi, khiến cho đôi tuấn nam mỹ nữ ấy đã viên mãn ân ái với nhau, không còn đối chọi với nhau như trước nữa. Từ nay về sau sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người, lão gia Dương Chấn Quỳ và Dương Tự cùng Dương San cũng không sợ lâm vào tình thế khó xử nữa, không phải cố sức lấy lòng. Nhóm quản gia người hầu cũng không bao giờ sợ cái cảnh giận cá chặt thớt nữa. Đây tuyệt đối là một chuyện đáng vui mừng nhất của trên dưới Dương gia!

Tâm tình của lão gia Dương Chấn Quỳ mấy ngày nay cực kỳ tốt, ông ta nghĩ rằng ông trời thật sự đã bắt đầu quan tâm mình rồi, đầu tiên là con trai lớn biến thành một đứa con ngoan, rồi con trai lớn đã hòa thuận với Quân Hinh tiểu thư của Nam Vinh gia. Cha mẹ tuổi càng cao, nhìn thấy con cái càng ngày càng tốt, quả thật là một chuyện rất vui mừng.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng không ai thấy được bản chất thật sự của sự việc này cả, càng không ai có thể hiểu được cảm thụ thật sự của Dương Dạ trong mấy ngày nay cả ....

......................

Hôm nay là lần thứ hai đại thiếu gia biến mất, tìm khắp toàn bộ Dương gia cũng không thấy người đâu cả, nhưng mà lần này ngoại trừ Quân Hinh ra, thì hình như chẳng ai sốt ruột cả, càng không ai lo rằng đại thiếu gia sẽ bỏ trốn lần hai, bởi vì đại thiếu gia và Quân Hinh tiểu thư bây giờ tuy hai nhưng là một vậy, dính như keo sơn, làm sao có thể xa nhau được chứ?

Vì vậy, tất cả chỉ mang khuôn mặt tươi cười nhìn Quân Hinh đi tìm kiếm đại thiếu gia, và cho rằng đây là trò chơi trốn tìm của đôi tình nhân trẻ.

Mà lúc này, Tiễn bá rón ra rón rén đi lên tầng năm của Dương gia đại trạch, cẩn thận đi đến một góc phòng nhỏ, căn phòng chuyên chứa đồ phế thải, gõ cửa năm lần, ba mạnh hai nhẹ, sau đó cửa mở ra, đại thiếu gia Dương Dạ lộ cái đầu tóc rối bù, quần áo thì không thể che được thân thể, hai mắt lộ vẻ khinh hoảng, nhỏ giọng hỏi : "Quân Hinh đâu?"

" Quân Hinh tiểu thư đang đi đến lầu phía Đông tìm cậu!" Tiễn bá kỳ quái nhìn Dương Dạ : "Đại thiếu gia, cậu và Quân Hinh tiểu thư đang chơi trò trốn tìm sao?"

" Quân Hinh? Quân Hinh!" Dương Dạ kinh hoàng lui lại mấy bước, ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy vai, run lên : "Nàng ta mà là thiên kim tiểu thư cái quái gì! Nàng ta quả thật chính là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm chuyên đi hút tinh hoa của đàn ông đấy!"

Sau khi kinh ngạc trải qua, Tiễn bá ngay lập tức hiểu được, dùng nụ cười của người từng trải để an ủi đại thiếu gia, đi đến đỡ Dương Dạ dậy, nói : "Ha ha, đại thiếu gia, nam nữ còn trẻ tuổi mà, đây là độ tuổi đang thịnh để làm chuyện này, chứ đến tuổi của tôi bây giờ, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là"

"Nhưng Tiễn bá à, cái này thật sự quá là đau khổ, đau khổ kéo dài triền miên!" Dương Dạ cầu cứu bằng cái giọng nói gần như nức nở của mình.

Tiễn bá quả thật thấy rất kỳ quái, đại thiếu gia trước đây duyệt qua vố số gái tại sao lại đột nhiên sợ hãi chuyện này chứ? Nhưng mà ông vẫn kiên trì khuyên bảo : "Đại thiếu gia à, cậu có một cô gái xinh đẹp như Quân Hinh tiểu thư ở bên cạnh, là một việc rất hạnh phúc rồi. Cậu bị như vậy, cũng bởi vì cậu miệt mài quá độ, cái này không phải là do tôi muốn dạy đời cậu, nhưng mà đại thiếu gia à, chỉ cần cậu không làm bậy trên bụng của người con gái khác, chỉ một mình với Quân Hinh tiểu thư thôi, thì sao mà đau khổ được chứ?'

"Tôi làm bậy với ai chứ?" Dương Dạ cảm thấy vô cùng ủy khuất, thấp giọng oán giận một câu, thậm chí là trong lòng còn lén nghĩ : Vực chủ ơi là vực chủ, ông nói ông cho tôi vô số năng lực thần ký, tại sao năng lực trong phương diện này, ông lại không cho tôi nhiều một chút.

......................................

Đại khái là bởi vì Dương Dạ cứu mình, Quân Hinh hình như cũng đã hiểu được tại sao trong khoảng thời gian này, trong lòng của mình lại rối loạn như vậy, biểu hiện vô cùng kỳ quái, tại sao lại tránh né Dương Dạ. Thì ra bởi vì mình đã thích người ta rồi, cái này thật sự đúng là kỳ quái, ở chung lâu như vậy mà chưa từng có cảm giác, nhưng mà khi người ta rời nhà bỏ trốn, thì cảm giác lại thay đổi, và nhất là cái lần khi người ta ôm mình lên giường, giây phút đó, Quân Hinh hồi tưởng lại, và nghĩ rằng mình thật sự đã động tâm rồi.

Thường thì, con gái không bao giờ nói lý lẽ trong chuyện tình cảm cả. Nói yêu là yêu, còn nói không yêu, thì có khả năng là không hề yêu đâu.

Sau khi đâm thủng được lớp ngăn cách kia, Quân Hinh thật sự nghĩ rằng mình rất hạnh phúc, nhất là buổi tối hôm ấy, mình lại tự nhiên xảy ra quan hệ đơn giản với Dương Dạ như vậy, yên tâm giao tấm thân xử nữ của mình cho cái tên mà mình ghét nhiều năm như vậy. Sau đó, Quân Hinh cảm thấy rất là khó hiểu về hành động của mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy bình thường, hắn là vị hôn phu của mình, sớm hay muộn gì cũng sẽ ... sớm một chút có gì mà không thể?

Lần đầu tiên yêu một người, làm cho Quân Hinh chìm đắm trong hạnh phúc và ngọt ngào, nghĩ rằng mình thật sự không thể rời khỏi Dương Dạ dù chỉ một giây thôi, và càng buồn cười hơn là, lúc trước khi Quân Hinh nhìn Dương Dạ, thì chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy thuận mắt, liên tục mấy ngày nay, sáng sớm mở mắt ra nhìn người đàn ông nằm cạnh mình dù đang ngủ nhưng vẫn nhăn mặt nhíu mày kia, trong lòng càng cảm thấy thật đẹp.

Bồ Đề lão tổ viết rằng : Khi có một ngày, bạn phát hiện ra bạn lỡ yêu một người mà bạn ghét cay ghét đắng, thì đoạn tình cảm ấy mới thật sự là chết người.

Quân Hinh đang suy nghĩ : Kỳ quái, sao mình lại yêu một người đã khiến cho mình thấy ghét chứ?

Quân Hinh lại nghĩ : Yêu một người cần có lý do sao?

Quân Hinh cuối cùng nghĩ : Quản chuyện của Bồ Đề lão tổ làm gì chứ! Hứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play