Thật ra Hiểu Hiểu qua đêm trong phòng đại thiếu gia là chuyện không được phép trong Dương gia, Đương nhiên, cái này không giống như Dương Dạ đã hiểu là không có đàn bà nào trong phòng của "Dương Dạ" trước kia, mà ngược lại, trong phòng của đại thiếu gia hồi trước lúc nào cũng có gái cả, ngoại trừ Quân Hinh tiểu thư ra, thì đại thiếu gia trước đây không sợ bất kỳ kẻ nào, người khác thấy thì coi như là không thấy, không ai dám đắc tội với đại thiếu gia cả. Vì vậy, cái này trở thành một bí mật công khai kiểu như "dân không nói thì quan không quản".

Nhưng đại thiếu gia bây giờ đã không còn là đại thiếu gia trước kia, tất cả đương nhiên là không giống rồi. Dương Dạ tuyệt đối làm việc theo phong cách của hắn chứ không phải của người khác. Ôm Hiểu Hiểu trên giường nói chuyện một hồi, hắn đành phải cắn răng nuốt nước mắt để cho Hiểu Hiểu thừa dịp trăng lên cao, trời tối tối mà chạy về phòng, bởi vì trong quá trình nói chuyện có đề cập đến một người, đó chính là Quân Hinh tiểu thư.

Tuy rằng Dương Dạ không có cảm tình với Quân Hinh, thậm chí là không quen biết gì cả, nhưng dựa theo thân phận bây giờ của hắn mà nói, thì Quân Hinh dù sao cũng là vị hôn thê của hắn, mặc dù Dương Dạ bình thường rất muốn quên chuyện này, nhưng mỗi lần nghĩ đến thì lại cảm thấy rằng chuyện của hắn và Hiểu Hiểu không nên công bố ra ngoài. Thứ nhất là hắn không muốn để cho trên dưới Dương gia có ấn tượng không tốt về hắn, thứ hai là hắn không muốn để cho Dương Chấn Quỳ biết, để tránh cho ông bố đau lòng. Thứ ba là hắn không thể để cho Quân Hinh biết được, vì cô vợ tương lai này gây áp lực cho Dương Dạ rất lớn. Thứ tư là Dương Dạ lo rằng, lỡ như chuyện của hắn và Hiểu Hiểu bị công bố ra bên ngoài, sẽ khiến cho ông già nổi giận, đuổi Hiểu Hiểu đi, vậy thì sẽ gây ảnh hưởng đến nhiều mặt lắm. Thứ năm là...

Mẹ kiếp, nói chung là rất nhiều lý do, vậy thôi!

Dương Dạ biết mình đã yêu Hiểu Hiểu rồi, không thể để mất nàng được, nên cũng quyết định không thể để nàng rời đi, cho nên tất cả cần phải giữ bí mật, đây là biện pháp bảo vệ cho mình và Hiểu Hiểu tốt nhất.

Nhưng mà lâu lâu Dương Dạ lại tự hỏi : Quân Hinh? Vị hôn thê của mình? Sang năm sẽ kết hôn? Lẽ nào mình thật sự muốn cưới nàng? Cưới một người con gái mình không quen, và cũng chẳng thương về làm vợ?

Thế nhưng về Quân Hinh, khi Dương Dạ hỏi Hiểu Hiểu, thì Hiểu Hiểu hết lời ca ngợi Quân Hinh, nói nàng ta thật ra rất tốt, là người rất đơn thuần. Ngoại trừ cái việc hơi có tính tình của đại tiểu thư ra, thì những cái khác đều rất tốt, rất hiểu chuyện, rất rộng rãi, luôn dạy dỗ tiểu thư Dương San không được hà khắc dữ dằn với người hầu, rất có lễ phép... mệt quá, nói chung là Quân Hinh rất có danh tiếng tại Dương gia.

Cái này làm cho Dương Dạ khó xử, nếu Quân Hinh là một cô gái tốt, vậy thì nếu mình có ý định từ hôn bội ước, có thể làm cho Quân Hinh xấu hổ mất mặt không nhĩ? Bị ảnh hưởng bởi chữ sĩ, thậm chí là làm ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý, làm sinh ra sự biến thái này nọ... Tại vì có vài chuyện ví dụ như một người khi còn nhỏ bị người ta lừa mất một cái bánh thôi, làm cho người đó sinh ra tâm lý biến thái, và trở thành một phần tử nguy hiểm của xã hội. Nói chung là nên làm thế nào để không tổn thương cho Quân Hinh nhĩ?

Dương Dạ bỗng nhiên nhớ lại lúc buổi sáng ôm lấy Quân Hinh đáng yêu vào lòng, cái cảm giác ấy làm cho Dương Dạ không khỏi động lòng, nhìn Hiểu Hiểu, lại nghĩ đến Quân Hinh. Dương Dạ không khỏi cảm thán, không ngờ rằng một thằng nhóc nghèo túng nghèo thiếu ngày ba bữa còn chưa lo xong mà chỉ chớp mắt một cái liền biến thành đại thiếu gia trái ôm phải ấp, tài sản bạc triệu trong người!

.........................

Khi Hiểu Hiểu lặng lẽ trở về phòng giữa đêm kia, Ôn Nhu đã tỉnh. Vốn thấy giường của Hiểu Hiểu trốn, cho rằng nàng ta đang đi toilet, nhưng tiếng cửa phòng vang lên, làm cho Ôn Nhu cảnh giác mở đèn lên nhìn, và trong phòng nhất thời sáng như ban ngày, Ôn Nhu trợn tròn mắt ra nhìn, thấy đầu tóc của Hiểu Hiểu rối bời, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng, bên dưới thì chẳng có gì và đang đứng sững sờ ngoài cửa.

Cái váy ngủ của Hiểu Hiểu dơ rồi, cho nên lúc về không thể làm gì khác hơn là mặc cái áo của đại thiếu gia vào, nhưng cái áo sơ mi này vô tình trở thành một chứng cứ phạm tội, Ôn Nhu nhìn Hiểu Hiểu như vậy, chỉ sửng sốt một chút, liền lập tức hiểu được, làm ra vẻ " thật không ngờ nha" rồi dùng tay chỉ Hiểu Hiểu, cười cười đầy ý nghĩa.

Hiểu Hiểu đỏ mặt, chạy nhanh lên giường mình, chui vào trong chăn, đưa đầu ra nhìn Ôn Nhu, hỏi như đúng rồi : "Cậu cười cái gì?"

"Thật không ngờ, thật không ngờ" Ôn Nhu bật cười : "Hiểu Hiểu bây giờ không còn là thiếu nữ nữa, mà đã là phụ nữ rồi nha!"

"Cậu nói bậy cái gì đó!" Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Ôn Nhu, sua đó không dám đối diện với nàng nữa, vội vàng thu ánh mắt lại.

"Haizzz! Hiểu Hiểu, cậu và đại thiếu gia thật sự ..." Ôn Nhu leo xuống giường, đi chân trần qua bên giường của Hiểu Hiểu, túm lấy chăn trên người Hiểu Hiểu, hưng phấn hỏi.

Hiểu Hiểu bị hỏi đến cùng, đỏ mặt gật đầu, sau đó lập tức nói thêm một câu : "Cậu không được nói lung tung ra ngoài nha!"

Ôn Nhu gật đầu với Hiểu Hiểu, nụ cười trên mặt có vẻ đầy xấu xa, nói : "Mình có nên gọi cậu là thiếu phu nhân không nhĩ?" Nói xong nhìn Hiểu Hiểu vừa thẹn vừa tức, cười ha hả lên, sau khi cười vài tiếng xong, liền chợt nhớ ra cái gì đó, đẩy Hiểu Hiểu vài cái, hỏi : "Hiểu Hiểu... hai người là... thời gian dài bao lâu thế? Là lần thứ mấy vậy?"

"Cái gì thế! Ghét quá!" Hiểu Hiểu đỏ mặt đánh Ôn Nhu một cái : "Là... là lần đầu tiên kêu mình đi qua..."

"Thế à, nhưng mình nghĩ ..." Sắc mặt của Ôn Nhu trở nên nghiêm trọng : "Đại thiếu gia không phải là... không phải là chơi qua đường chứ?"

"Cái gì vậy!" Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn Ôn Nhu : "Mình nói cho cậu biết! Đại thiếu gia không phải là loại người giống như tin đồn đâu! Hơn nữa... anh ấy còn run tay run chân nữa, cậu nghĩ đi, nếu như ... nếu như đúng theo lời đồn, thì tại sao lại làm ra vẻ giống như cái gì cũng không hiểu chứ?"

Ôn Nhu cúi đầu gật gù suy nghĩ, sau đó giống như là tỉnh ngột vậy, nhìn Hiểu Hiểu : "Run tay run chân? Hì hì, nói một chút đi, nói một chút đi! Nói về quá trình đi!"

Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu, thu tay chân vào trong chăn, nhỏ giọng nói : "Nói cái gì chứ?"

"Tất cả đều nói một chút! Nói đi mà!" Ôn Nhu kéo chăn ra, hưng phấn hỏi : "Cái đó... đại thiếu gia... anh ấy.... anh ấy thế nào?"

"Cái gì mà thế nào?"

"Còn giả bộ hồ đồ à? Cái đó nó như thế nào?"

"Ai da! Cậu thật là lưu manh!"

"Haha! Cậu đã làm loại chuyện lưu manh rồi, còn nói về vấn đề lưu manh với mình à?"

"Cậu là lưu manh! Không để ý đến cậu nữa!" Hiểu Hiểu rút người lại, bắt đầu trò ngón tay nói chuyện với ngón tay.

"Được rồi, được rồi, là mình sai, Hiểu Hiểu, hỏi cậu thật đấy" Ôn Nhu đưa tay giật lấy tay của Hiểu Hiểu, sau đó hỏi : "Cái đó... lần đầu tiên ấy... thật sự có đau như mọi người nói không?"

Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, sau đó hồi tưởng lại cảm giác lúc ấy, rồi đột nhiên dùng sức gật đầu!

"Thật không? Thật sự đau à? Vậy thì sao trước đây Tốc Tốc luôn nói là rất sướng? Còn muốn làm tiếp chuyện đó?" Ôn Nhu làm ra vẻ kinh hãi, tiếp tục hỏi.

"Thật sự rất đau, còn chảy máu nữa!" Hiểu Hiểu dường như là hơi sợ do nhớ lại quá trình đó : "Không gạt cậu đâu, Ôn Nhu, chổ đó của mình còn đau nhè, sưng lên rồi!"

"Sưng luôn à? Để mình xem?" Hai mắt của Ôn Nhu sáng lên, bắt đầu giở chăn lên.

"Cậu làm gì vậy! Nữ lưu manh này!"

"Cho mình xem chút đi! Để mình còn chuẩn bị tâm lý nữa!"

"Đáng ghét! Mau về ngủ đi!"

"Cho mình xem, cho mình xem, cho mình xem!"

"Không cho xem, không cho xem, không cho xem!"

...

......................................

Thời gian kế tiếp, đối với Dương Dạ mà nói thì đây là một quá trình tương đối dài dòng, hắn bắt đầu lén học cách thích nghi với cuộc sống mới. Dùng cái lý do đầu bị đập, không nhớ rõ chuyện trước đây, Dương Dạ nhớ Tiễn bá, đầu tiên là làm quen với căn nhà to đùng này, có bao nhiêu phòng ở, có bao nhiêu cửa lớn, có bao nhiêu con đường, có bao nhiêu cái hồ nhân tạo, có bao nhiêu xe, có bao nhiêu trực thăng và sân đỗ chuyên dụng, có bao nhiêu người làm vườn, bao nhiêu người hầu, bao nhiêu quản gia, bao nhiêu tài xế, bao nhiêu bảo vệ, bao nhiêu chó nghiệp vụ...

Bởi vì rãnh rỗi quá không có gì làm, cho nên Dương Dạ bắt đầu lo việc trong nhà, trên thực tế, với thân phận là đại thiếu gia thì hắn không cần phải làm gì cả, không chỉ riêng hắn, em trai Dương Tự, em gái Dương San cung không cần làm gì hết, ngồi chơi cho hết ngày là được. Chỉ là Dương Dạ dư thời gian quá, và muốn tìm hiểu thêm tình huống ở đây, cho nên đã đi hỏi thăm Tiễn bá và Thành bá về tình hình của gia tộc, nhưng đáng tiếc là ngay cả Thành bá và Tiễn bá cũng không nhớ rõ là gia tộc họ Dương có bao nhiêu tập đoàn, có bao nhiêu tài sản, chỉ biết là bây giờ Dương gia đang đứng đầu trong ngũ đại gia tộc thôi, còn chuyện làm ăn thì để cho nhân viên đi làm, mỗi năm chỉ lấy tiền hoa hồng thôi, nhưng con số đó đã vượt qua sự tưởng tượng của người thường rồi, mà Dương gia thậm chí còn có cả bờ biển riêng, đảo riêng, ngoài ra còn có một số quốc gia nhỏ nằm trong sự khống chế của Dương gia....

Dương Dạ rốt cục đã hiểu rõ lời nói của vực chủ, trong cái không gian song song này, hắn muốn gì có cái đó, muốn làm gì thì làm, muốn đú cái gì thì đú cái đó ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play