Đáng tiếc đã muộn, Trần Tuấn Long cho cái tên Nhật Bản đang xông đến kia ngay một quyền trước ngực, một quyền này vừa nặng, vừa ngoan, lập tức khiến cho tên Nhật kia phải khom người xuống, Trần Tuấn Long cũng không hề biểu lộ chút nhân từ, giơ chân đá một cước làm cho tên kia lập tức bay trở về.

Cái tên Nhật Bản kia bất quá chỉ muons đi lên khiêu khíc mà thôi, hắn cũng không muốn đánh nhau nhưng đáng tiếc, Trần Tuấn Long không cho hắn cơ hội để hối hận. Nhìn thấy bạn mình ngã xuống, Hai tên Nhật trước đây bô bô chạy lại nâng hắn dậy còn Lưu Kính Đào thì cuống quýt móc điện thoại ra gọi 110.

Trần Tuấn Long khí thế lẫm liệt bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó dùng tiếng Nhật chính gốc sỉ nhục ba tên Nhật bản kia:

- Khốn khiếp! Tụi mày nghĩ có thể ra uy trước mặt tao ư? Không có cửa đâu! Tụi mày nhớ kỹ cho tao, từ giờ về sau ăn nói cẩn thận một chút, bằng không tụi mày ngay cả chết thế nào cũng không biết được đâu. Hừ!

Mấy người Nhật Bản kia ngơ ngác nhìn nhau, Trần Tuấn Long chẳng những nói được tiếng Nhật, mà hơn nữa lại còn nói hay theo giọng chuẩn Tokyo nữa chứ. Khí thế của Trần Tuấn Long đã hoàn toàn áp đảo bọn hắn, khiến bọn hắn nhất thời không dám lỗ mãng. Nhưng đêna khi gọi xong điện thoại, Lưu Kính Đào lại không biết điều, nói:

- Này, tao nói cho mày biết, chúng tao ở bên kia nói chuyện phiếm thì mắc mớ gì tới mày, chúng tao thích nói thế nào thì nói chứ,tao nói cho mày biết, tao đã báo cảnh sát rồi, màytốt hơn hết là đừng có chạy…

Không chờ hắn nói xong, Trần Tuấn Long liền cho hắn một bạt tai, Lưu Kính Đào kia tránh không kịp, nghe “bá” một tiếng. Bỗng dưng bị ăn một bạt tai, hắn thét lên một tiếng “A” chói tai, ôm mặt hoảng sợ nhìn Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long tiến lên một bước, đứng trước mặt hắn, điềm nhiên nói:

- Dám ở trước mặt tao nói xấu bạn gái tao nói những câu khó nghe như vậy, có phải muốn tao cắt lưỡi của các tụi mày khônghả?

Lưu Kính Đào lúc này mới thấy sợ, hắn ngập ngừng giải thích:

- Vậy…vậy thì đã sao? Chúngtao…chúng tao…”

Hả, mày còn dám mạnh miệng hả? Trần Tuấn Long không thèm để ý đến hắn, vừa nói lại vừa cho hắn nột bạt tai nữa, “Ba” một tiếng. Lúc này Lưu kính Đào hoàn toàn ỉu xìu, sợ hãi, rụt rè, trốn ra đằng sau không dám hé răng. Hai người Nhật Bản kia thấy bạn mình bị đánh như thế thì chỉ biết lui ra phía sau vài bước, không dám chọc đến Trần Tuấn Long nữa.

Lúc này, Quách Uyển Thiến chạy lại, cô vội vàng kéo Trần Tuấn Long, sốt ruột nói:

- Anh Long, anh không cần phải đánh nhau nữa đâu.

Trần Tuấn Long gật đầu, lúc này mới chịu dừng tay, tha cho bọn họ. Mấy người Nhật Bản kia và Lưu Kính Đào sợ xanh mặt, chạy trốn. Bọn họ biết không thể động vào Trần Tuấn Long nên chạy còn nhanh hơn thỏ.

Trận xung đột vừa rồi tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh nhưng nó đã hấp dẫn tất cả mọi người ở đây, mọi người đều đứng lên, lạ lùng đánh giá tình hình đánh nhau của hai bên, không biết chuyện gì đã xảy ra. Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn cũng kỳ lạ nhìn sang bên này.

Trần Tuấn Long trở lại chỗ ngồi xong, Kim Ngọc Châu tỏ vẻ quan tâm, hỏi:

- Anh Long, vừa nãy tại sao anh lại đánh nhau với mấy người đó vậy?

Trần Tuấn Long gật gật đầu, nói:

- Đám người ấy nói bậy bạ về các em nên anh mới giáo huấn bọn họ. Trần Tuấn Long đem nguyên do sự tình nói ra, mọi người mới hiểu được hóa ra mọi việc là như vậy. Dương Hân lại càng chửi mấy tên kia bố láo, dám gọi cô là bà cô già, lần sau cô mà gặp lại bọn chúng, cô sẽ cho bọn chúng biết tay.

Trên mặt bàn còn có một chút đồ nướng chưa ăn xong, mặc dù mọi người đều vì sự ầm ĩ vừa rồi mà mất hứng nhưng vì không muốn lãng phí đồ ăn và bọn Trần Tuấn Long cũng muốn ngồi thêm một chút nên ngồi ăn xong rồi mới đi.

Nhưng lúc này, tên chạy trốn Lưu Kính Đào lại quay trở lại, phía sau hắn ta còn có hai cảnh sát. Lưu Kính Đào đắc ý đưa hai cảnh sát kia tới, chỉ vào mặt Trần Tuấn Long lớn giọng nói:

- Chính là hắn. Vừa rồi hắn ta đánh tôi đó anh cảnh sát.

Trần Tuấn Long cùng các cô gái ngoảnh lại, tất cả cùng đứng dậy, một trong hai cảnh sát hỏi Trần Tuấn Long:

- Chúng tôi được báo ở đây có người gây sự đánh nhau, là cậu sao?

Trần Tuấn Long chau mày, ôn hòa nói:

- Anh cảnh sát, đúng là lúc nãy ở đây có người gây sự đánh nhau, nhưng người đó đã bị tôi đuổi đi. Giờ hắn ta lại quay lại gây chuyện thị phi.

Ý của Trần Tuấn Long là nói Lưu Kính Đào là kẻ gây sự trước. Không đợi hai cảnh sát nói, Dương Hân đã nói:

- Đúng thế, anh cảnh sát, vừa rồi là mấy người Nhật Bản bọn họ muốn gây sự, chúng tôi chỉ tự vệ thôi. Anh cảnh sát à, chính là tên hán gian kia đưa ba học sinh Nhật Bản này đến gây sự.

Hai anh cảnh sát nhìn nhau rồi đều nghi hoặc quay lại nhìn Lưu Kính Đào. Hắn vội xua tay:

- Không phải, chúng tôi đang ngồi đây nói chuyện thì hắn ta đến động thủ đánh người.

Lưu Kính Đào chỉ Trần Tuấn Long nói

Trần Tuấn Long cười hề hề hai tiếng rồi nói:

- Cậu ăn nói cho cẩn thận.

Trần Tuấn Long vừa nói vừa nhìn Lưu Kính Đào với ánh mắt uy hiếp lạnh lùng.

Lưu Kính Đào có chút sợ hãi lùi ra phía sau hai cảnh sát, nhưng ỷ có cảnh sát ở đây nên hắn vẫn nói tiếp:

- Anh cảnh sát xem, hắn còn dám uy hiếp tôi.

Đúng là vu oan giá họa.

Người cảnh sát kia lên tiếng:

- Vậy được, phiền cậu cùng chúng tôi về đồn để điều tra. Nếu thật sự như cậu nói thì mọi chuyện rồi sẽ được rõ ràng thôi.

Nói rồi anh ta định kéo Trần Tuấn Long đi.

Nhưng Trần Tuấn Long đâu thể để anh ta chạm vào người mình, hắn lách người ra sau, lạnh lùng nói:

- Người vừa rồi muốn đánh nhau không phải tôi, là người Nhật kia mới đúng. Hắn còn ném cuộn giấy vào người tôi. Tại sao tôi lại phải đi cùng các anh? Muốn đi thì tất cả cùng đi.

- Đúng thế, các anh dựa vào cái gì mà muốn bắt người? Việc vừa rồi mọi người người ở đây đều nhìn thấy, là bọn họ không đúng trước. Mọi người nói xem có đúng thế không?

Dương Hân thấy cảnh sát muốn bắt Trần Tuấn Long, vội đứng ra nói giúp hắn.

Những người xung quanh phụ theo cũng không được mấy. Thật ra vừa rồi đúng là Trần Tuấn Long đã đánh người, tên người Nhật kia khiêu khích trước nhưng có vẻ như Trần Tuấn Long hắn lợi hại hơn nhiều, chỉ vài chiêu là đánh đuổi được tên người Nhật.

Người cảnh sát lên tiếng trước tiên đứng lên phía trước, hỏi lớn:

- Ai là người chứng kiến chuyện vừa rồi, xin hãy cùng chúng tôi về đồn để phối hợp điều tra, cảm ơn!

Anh ta nói vậy có thằng ngốc mới đi theo. Vốn là chuyện chẳng liên quan gì đén mình nên chẳng có ai dám lên tiếng.

Điều này khiến Dương Hân và Quách Uyển Tây lo lắng, họ không biết phải làm sao mới ổn. Còn Lưu Kính Đào thì ở phía sau cười đắc ý.

Người cảnh sát muốn bắt Trần Tuấn Long nói tiếp:

- Xin lỗi, anh phải phối hợp với chúng tôi, nếu không chuyện hôm nay anh không thoát được đâu.

Trần Tuấn Long cười lạnh:

- Cái gì mà không thoát được? Anh tưởng tôi sợ sao? Tôi chỉ muốn nói là người động thủ trước không phải tôi. Muốn điều tra gì thì cũng là những người kia!

Người cảnh sát kia cau mày:

- Anh đánh người ta bị thương phải vào viện rồi. Tôi khuyên anh vẫn nên theo chúng tôi đi một chuyến thì hơn.

Trần Tuấn Long thấy lạ, tuy lúc nãy hắn đánh có nặng tay một chút nhưng không đến nỗi là không có chừng mực. Hai chiêu đánh tên Nhật kia cùng lắm chỉ khiến hắn đau nửa ngày, làm gì đến mức phải vào viện. Nhất định là bọn chúng vu oán cho hắn. Xem ra việc này khó giải quyết đây. Biết sớm thì lúc nãy đã đánh cho tên kia tàn phế luôn cho xong, dù sao thì Trần Tuấn Long cũng chẳng sợ bọn chúng.

- Thôi được, tôi đi cùng các anh.

Sau khi suy nghĩ Trần Tuấn Long quyết định đồng ý, hắn quay sang an ủi ba cô gái:

- Anh không sao, các em không phải lo lắng, chỉ đi hỏi mấy câu thôi mà.

Nhưng Dương Hân lo chết được, việc đã nghiêm trọng đến mức phải đến đồn cảnh sát cơ mà. Ba cô gái chỉ đành giương mắt nhìn Trần Tuấn Long bị cảnh sát dẫn đi. Lưu Kính Đào nhìn ba cô gái với ánh mắt đắc ý rồi cũng đi theo.

- Phải làm thế nào bây giờ?

Dương Hân bỗng nói.

Quách Uyển Tây và Kim Ngọc Châu ở bên cạnh cũng chẳng biết phải làm thế nào. Lúc này Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn đi tới, quan tâm hỏi:

- Này, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Thế là Quách Uyển Tây thuật lại sự việc. Dù sao Lương Tối Khanh cũng lớn hơn bọn Dương Hân nên cũng có chủ kiến, cô trầm tư một lát rồi quay sang hỏi một người bạn:

- Thiệu Hiếu Nhung, cậu biết tiếng Nhật đúng không. Vừa rồi có phải bọn người Nhật kia nói xấu chúng ta không?

Thì ra người bạn này học khoa ngoại ngữ, hình như có biết chút tiếng Nhật. Thiệu Hiếu Nhung gật đầu nói:

- Ừm, vừa rồi khoảng cách khá xa, bọn chúng lại nói nhanh tôi nghe không được rõ lắm, nhưng hình như chúng chẳng nói được điều gì tốt đẹp cả.

Lương Tố Khanh gật đầu:

- Vậy thì đúng rồi…

Còn Diệp Lệ Nhàn thì không nhịn được từ lâu rồi:

- Đi nào, chúng ta mau đến đồn làm chứng chuyện này là do mấy tên Nhật kia gây sự. Như vậy thì không phải bọn họ sẽ thả người sao? Diệp Lệ Nhàn suy nghĩ khá đơn giản nên được sự đồng tình của bọn Dương Hân. Lương Tố Khanh tiến lại thuyết phục Thiệu Hiếu Nhung đi làm chứng giúp. Thiệu Hiếu Nhung suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý. Thế là mấy cô gái cùng hùng hổ kéo đến đồn cảnh sát chuẩn bị mời Trần Tuấn Long ra.

Sau khi dẫn Trần Tuấn Long về đồn, hai người cảnh sát kia bắt đầu ghi chép lời khai của hắn và Lưu Kính Đào. Trần Tuấn Long thuật lại đúng như những gì đã xảy ra, hắn đặc biệt nhấn mạnh việc đối phương đã động thủ trước còn hắn chỉ là tự vệ mà thôi. Người cảnh sát kia chỉ ghi chép chứ không có ý kiến gì. Chuyện như vậy với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, những chuyện thế này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Trong đồn vốn đã ít người, nếu ngày nào cũng tất bật mấy chuyện nhỏ nhặt này thì chắc họ chết mất. Nhưng tên Lưu Kính Đào kia lại nói thành ra chuyện vô cùng nghiêm trọng, cái gì mà bạn bè quốc tế, cái gì mà bị thương đến phải vào viện. Cũng là khi nghe nói có người vào viện thì cảnh sát mới quan tâm, chứ họ đâu có phải ăn no rồi rỗi hơi.

Sau khi ghi xong lời khai của Trần Tuấn Long, người cảnh sát gấp sổ lại, gõ gõ bút rồi lạnh lùng nói với Trần Tuấn Long:

- Được rồi, cậu đợi ở đây một lát, chúng tôi phải đối chiếu lời khai của hai người.

Anh ta cũng không có ấn tượng gì tốt với Trần Tuấn Long. Con người Trần Tuấn Long hắn khá lạnh lùng, vừa rồi khi về đồn hắn cũng có biểu hiện không tôn trọng cảnh sát. Nhưng người cảnh sát kia biết, theo như những gì Trần Tuấn Long nói thì đây đúng là chuyện nhỏ nhặt, chỉ một quả đấm một cú đá thì có thể gây ra chuyện gì chứ? Anh ta cũng không để tâm lắm rồi đi tìm đồng nghiệp, không biết bên đó tình hình thế nào.

Khi người cảnh sát ra khỏi, Trần Tuấn Long mới quan sát kỹ căn phòng. Căn phòng này không lớn, chỉ có một cái bàn dài và hai cái ghế dựa, cửa số có song sắt. Khiến Trần Tuấn Long chú ý là sát tường có một cái ghế dựa dài, trên tường có một đường ống dẫn nước bằng kim loại, có lẽ là cho phạm nhân dùng. Trần Tuấn Long đi đi lại lại trong phòng, hắn không lạ lẫm gì với môi trường trong đồn cảnh sát. Hồi nhỏ khi đi lang thang hắn đã là khách thường xuyên của đồn cảnh sát rồi. Hồi đó hắn vẫn chưa được chọn vào huấn luyện trong trại sát thủ. Ngày nào cũng đấu tranh giành giật để sinh tồn. Bất giác Trần Tuấn Long thở dài, cuộc đời là vậy, nhiều lúc có những chuyện sẽ thay đổi cả vận mệnh của bạn, cũng thay đổi cả cuộc đời bạn.

Khi Trần Tuấn Long đang tựa cửa sổ suy nghĩ thì két một tiếng, cánh cửa được mở ra, bên ngoài có một người bước vào. Trần Tuấn Long vừa quay đầu lại vừa nói:

- Thế nào, bao giờ thì tôi có thể về?

Đến khi nhìn rõ được mặt người bước vào thì không khỏi thấy kỳ quái:

- Ủa…sao lại là cô?

Trước mặt Trần Tuấn Long lúc này là một nữ cảnh sát dung mạo xinh đẹp, tư thế hiên ngang, cô chính là Thái Chiêu Dung, người đã từng đến tìm Trần Tuấn Long ở trường để điều tra vụ án. Lúc này cô đang mặc trên người bộ cảnh phục nghiêm trang, rất có khí thế.

Thái Thiệu anh thấy vẻ ngạc nhiên của Trần Tuấn Long chỉ khẽ cười lạnh:, đặt tập tài liệu bộp xuống bàn rồi ngồi xuống, ra ý bảo Trần Tuấn Long ngồi xuống phía đối diện để cô thẩm vấn.

Trần Tuấn Long nhướn mày, giờ lại đổi hoa khôi cảnh sát đến hỏi hắn, xem ra sự việc khác hẳn rồi. Ít nhất thì giờ không phải đối mặt với nam cảnh sát mặt mày cứng ngắc kia, có cô cảnh sát xinh đẹp cùng nói chuyện cũng được, thế là hắn mỉm cười ngồi xuống.

Thái Thiệu Dung nói với chất giọng lạnh lùng gần như không còn tình người nói:

- Chào anh, cảnh sát vừa ghi lời khai của anh có việc phải ra ngoài nên giờ tôi thay.

Thái Chiêu Dung ngừng một chút rồi nói:

- Xin anh cho biết tên, tuổi, đơn vị công tác?

Trần Tuấn Long cười:

- Chẳng phải anh cảnh sát lúc nãy đã ghi chép xong hết rồi hay sao? Giờ vẫn phải làm nữa à?

Thái Thiệu Dung chau mày, trầm giọng nói:

- Đây là quy tắc, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi!

Giọng nói đó có sự uy nghiêm khiến người khác không thể không nghe theo. Nhưng rất đáng tiếc người cô gặp tối nay lại là Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long chẳng tỏ ra sợ hãi, cũng chẳng coi việc hỏi cung này là gì, tay phải hắn gác lên cái tựa phía sau, hắn ngồi bắt chéo chân rồi nhàn nhã nói:

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô là sếp Thái phải không. Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà, không phải mới đó mà cô đã quên mất tôi rồi đấy chứ, sếp Thái?

Trần Tuấn Long đối với Thái Thiệu Dung chẳng chút khách khí. Thái Thiệu Dung tức giận, tên Trần Tuấn Long này đúng là khó nhằn.

- Đề nghị anh nghiêm túc một chút, xin hãy ngồi thẳng người lên! Anh nói xem, chuyện tối nay anh đánh người rốt cuộc là thế nào?

Thái Thiệu Dung nổi giận, liền chụp cho Trần Tuấn Long cái mũ to đó. Thì ra hai cảnh sát ban nãy nhận được báo án nên phải ra ngoài, thế là giao việc hỏi cung Trần Tuấn Long cho Thái Thiệu Dung đang trực ban. Vốn chỉ là chuyện nhỏ nhưng khi nhìn thấy tên Trần Tuấn Long thì Thái Thiệu Dung cảm thấy cơ hội phục thù đã tới.

Trần Tuấn Long cũng chẳng nghĩ nhiều, liền nói lại một lần nữa. Thái Thiệu Dung nghe xong thì cau mày, người khác không biết sức tấn công của Trần Tuấn Long chứ cô thì rất rõ. Trước đây cô đã từng điều tra Trần Tuấn Long nên biết khả năng đấu tay đôi của Trần Tuấn Long rất tốt. Bản thân cũng là một cao thủ nên cô biết uy lực của một quả đấm một cú đá của Trần Tuấn Long.

Thái Thiệu Dung gật đầu hừ một tiếng rồi nói:

- Chả trách, Trần Tuấn Long, với thân thủ của anh, tôi thấy chuyện hôm nay anh đánh người là không còn gì nghi ngờ nữa.

Trần Tuấn Long cười:

- Thưa sếp Thái, thế sao cô không nhắc đến việc là họ khiêu khích trước.

- Khiêu khích? Khiêu khích cái gì?

Thái Thiệu Dung vừa rồi chỉ nghe Trần Tuấn Long nói tên Nhật kia dùng đập cuộn giấy vào hắn. Trần Tuấn Long thấy Thái Thiệu Dung hỏi, nghĩ một lát rồi kể việc tên người Nhật kia sỉ nhục mấy cô gái.

Thái Thiệu Dung nói:

- Chà, thật không ngờ anh cũng rất trượng nghĩa đấy! Lần trước như thế, lần này cũng vậy.

Trần Tuấn Long mặt dày nói:

- Đương nhiên rồi, trước nay tôi luôn bênh vực kẻ yếu.

Thái Chiêu Dung đập bàn quát lớn:

- Trần Tuấn Long anh giỏi lắm, còn dám giảo biện! Rõ ràng anh biết người Nhật Bản kia không phải đối thủ của mình nhưng vẫn cố tình làm thế chứ gì. Anh nói mấy người Nhật đó nói lời sỉ nhục bạn anh, có chứng cứ gì không?

- Ài, sếp Thái, cô đang điều tra chân tướng sự việc hay cố ý gây khó dễ cho tôi thế?

Trần Tuấn Long biện hộ:

- Tôi nói cho cô biết nhé, tôi không phải loại người dễ động vào đâu, cô cẩn thận chút đi.

Thái Chiêu Dung không hề sợ hãi:

- Sao, giờ lại uy hiếp cả cảnh sát hả, Trần Tuấn Long? Anh cũng to gan lớn mật gớm nhỉ?

Thái Chiêu Dung nhớ lại chuyện bị Trần Tuấn Long giễu cợt lại càng tức giận.

Trần Tuấn Long đặt cả hai tay lên bàn, chỉ cười lạnh lùng nhìn. Thái Chiêu Dung bị hắn nhìn đến nhột nhạt, cũng trừng mắt nhìn lại hắn. Cuộc nói chuyện giữa hai người rơi vào bế tắc.

Đúng lúc ấy vang lên tiếng gõ cửa, Thái Chiêu Dung hừ một tiếng rồi quay ra mở cửa. Người đi vào có dáng dấp của lãnh đạo, nhìn Trần Tuấn Long một cái rồi người đó thì thầm với Thái Chiêu Dung, sau đó lại đóng cửa đi ra.

Thái Chiêu Dung quay lại bàn nhưng không ngồi xuống, chỉ cầm cuốn sổ ghi chép lên rồi lạnh lùng nói với Trần Tuấn Long:

- Coi như hôm nay anh gặp may. Giờ anh có thể đi rồi.

- Ồ, chuyện là sao vậy sếp Thái?

Trần Tuấn Long vẫn ra vẻ ung dung không biểu hiện vui mừng vì được phóng thích, cứ như điều đó là đương nhiên vậy.

Thái Chiêu Dung bất lực quay người đi ra khỏi phòng. Khi đứng ở cửa cô mới quay đầu lại nói với Trần Tuấn Long:

- Nếu không phải có người làm chứng cho anh thì tôi e tối nay anh phải ở đây qua đêm rồi, hừ…

- Nói rồi cô đẩy cửa đi ra.

Trần Tuấn Long lắc đầu cười mỉm, cô cảnh sát này làm việc quá theo cảm tính thì phải. Rồi hắn đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn. Hắn vừa bước ra, mặc cho bên cạnh còn có người, Dương Hân lao đến, gần như phát khóc nói:

- A Long, anh có sao không? Họ…họ không đánh anh đấy chứ?

Trần Tuấn Long chưa kịp trả lời thì bên cạnh có người hừ một tiếng, tất cả nghiêng đầu nhìn, thì ra là Thái Chiêu Dung đang viết gì đó ở quầy đón tiếp. Có lẽ là không hài lòng với lời của Dương Hân nên Thái Chiêu Dung nói:

- Này cô gì đó, cô nói cũng phải chú ý một chút. Cái gì mà tra tấn bức cung, vừa rồi tôi chỉ thấm vấn Trần Tuấn Long, anh ta chẳng bị rụng một sợi lông nào cả. Cô không biết thì đừng có nói linh tinh.

Nhìn cô cảnh sát xinh đẹp vừa mới lên tiếng, Dương Hân vốn đã hơi bực mình, định nổi điên lên thì bị Trần Tuấn Long kéo lại. Hắn chỉ nói:

- Dương Hân, với loại người không biết nói lý thì chúng ta không cần phải để ý làm gì.

Rất rõ ràng, Trần Tuấn Long muốn nói đến Thái Chiêu Dung.

- Anh…anh…

Thái Chiêu Dung bị Trần Tuấn Long chọc tức đến không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi. Dương Hân kéo tay Trần Tuấn Long rồi bĩu môi với Thái Chiêu Dung:

- Đúng vậy, người như thế chúng ta không cần để ý, nào đi thôi.

Thái Chiêu Dung chỉ biết trừng mắt nhìn hội Trần Tuấn Long rời đi chứ không thể làm gì được hắn.

Hội Trần Tuấn Long vừa ra thì tên Lưu Kính Đào hậm hực đi ra, hắn liếc về phía Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long cười lạnh nhìn chằm chằm vào hắn, tên khốn kiếp, tên Hán gian. Xem ra tối nay phải dạy cho hắn một bài học mới được. Từ trước tới nay nguyên tắc làm người của Trần Tuấn Long là kẻ khác động vào hắn thì chắc chắn hắn phải động lại, huống chi lần này Lưu Kính Đào lại dám trèo lên đầu lên cổ hắn. Vì thế hắn trừng mắt nhìn Lưu Kính Đào khiến tên đó sợ sệt đi vòng qua rồi chạy bán như bán mạng.

Nhìn Lưu Kính Đào chạy trốn, Trần Tuấn Long hừ mũi, tránh được vỏ dưa nhưng không thoát được vỏ dừa đâu. Đợi lát tao sẽ giải quyết bọn mày. Lúc này Trần Tuấn Long đã có chủ ý. Những kẻ dám gây vào Trần Tuấn Long chẳng ai là có kết quả tốt đẹp. Từ trước tới nay ý thức báo thù của Trần Tuấn Long luôn rất mạnh, huống hồ giờ hắn hành sự chẳng quan tâm đến điều gì, cứ thích là hắn làm.

Tên Lưu Kính Đào đi rồi Trần Tuấn Long mới nhận ra đi cùng mấy người Dương Hân còn có Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn, đứng cạnh họ còn có một người đàn ông, hình như ban nãy ngồi cùng bàn với họ. Trần Tuấn Long hỏi mới biết, thì ra hôm nay nhờ có người bạn tên Thiệu Hiếu Nhung này kịp thời đến làm chứng thì Trần Tuấn Long mới không gặp rắc rối.

Thế là Trần Tuấn Long cảm ơn, Thiệu Hiếu Nhung cũng rất khiêm tốn nói chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ trình báo đúng sự thật với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân. Anh ta còn tỏ ý khâm phục Trần Tuấn Long đã đứng ra dạy cho mấy tên người Nhật kia một bài học. Tất cả cùng cười vui vẻ, chuyện tối nay lúc này mới kết thúc.

Trần Tuấn Long và hội của Lương Tố Khanh trở về đến Hoàng Cầm Kí nơi họ vừa ăn bữa đêm thì mới chia tay. Trần Tuấn Long vốn định lấy xe đưa họ về nhưng Lương Tố Khanh nói họ từ về cũng được. Trần Tuấn Long cũng không miễn cưỡng, lái xe chở hội Dương Hân về Hải Đào Hiên.

Còn Kim Ngọc Châu bảo hành lý đồ đạc còn ở chỗ nhà khách, phòng cũng đã đặt rồi, cô cũng không muốn ở tại Hải Đào Hiên. Dương Hân giữ một chút rồi cũng theo ý Kim Ngọc Châu.

Trần Tuấn Long đưa Kim Ngọc Châu về nhà khách. Cô ngượng ngùng còn tưởng Trần Tuấn Long sẽ ở lại, nhưng hắn cười nói phải về làm chút việc, rất nhanh sẽ quay lại. Kim Ngọc Châu hơi thất vọng, ngại không nói ra nhưng biểu hiện quá rõ ràng. Trần Tuấn Long cười, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô rồi nói:

- Yên tâm A Châu, lát nữa anh quay lại. Hà hà…

Tiếng cười dâm dãng đó khiến Kim Ngọc Châu đỏ mặt chạy mất.

Trần Tuấn Long lắc đầu cười rồi quay người rời đi. Vừa ra khỏi phòng thì sắc mặt Trần Tuấn Long tối sầm lại. Quay quay chiếc chìa khóa xe trong tay, hắn cười lạnh vài tiếng, vừa đi vừa lấy di động ra gọi cho Sơn Kê.

Lão đại có việc thì thủ hạ phải làm. Nghe Trần Tuấn Long chỉ danh “Phong Đao” đi làm việc, thế là Sơn Kê lập tức đi sắp xếp. Cũng không biết tối nay lão đại muốn làm chuyện đại sự gì mà còn đặc biệt căn dặn phải chia tất cả người ra bốn xe, dù sao thì Sơn Kê vẫn làm đúng như đã được dặn.

Khi Phong Đao dẫn theo 8 thủ hạ đến địa điểm gần đại học Bắc Kinh mà Trần Tuấn Long đã dặn, Trần Tuấn Long ngồi vào xe của Phong Đao, Phong Đao hỏi:

- Lão đại, hôm nay anh muốn làm gì?

- Rất đơngiản, giúp anh dọn dẹp một vài tên.

Trần Tuấn Long gác tay trên cửa sổ xe lạnh lùng nói. Phong Đao gật đầu, chỉ là đánh người thôi, chuyện nhỏ. Sau đó tất cả theo Trần Tuấn Long vào đứng chờ ở cửa ký túc xá.

Từ sau vụ bắt cóc Chu Tư Mai lần trước, công tác bảo an của đại học Bắc Kinh đã nghiêm ngặt hơn nhiều, đặc biệt là với những loại xe hạng trung thì càng kiểm tra kỹ, nhưng những loại xe con cao cấp thì có thể ra vào thoải mái. Hôm nay bọn Phong Đao toàn lái loại nhỏ như Audi hay Passat hơn nữa cũng chia hai nhóm nên không gây chú ý.

Sau khi vào trong, mấy người đứng ở đó rồi Trần Tuấn Long hỏi Phong Đao:

- Phong Đao, gần đây ở “công ty” làm thế nào?

- Cũng được, lão đại.

Dường như Phong Đao rất ít nói, nói chuyện luôn rất kiệm lời.

- Ừm…

Trần Tuấn Long ngồi thẳng người dậy, quan sát kĩ Phong Đao, cơ thể hắn khá săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, dáng người cũng gần như Trần Tuấn Long, khả năng đánh tay đôi có lẽ cũng rất tốt. Trần Tuấn Long cười:

- Bớt được rất nhiều chuyện đánh đấm giết chóc, các cậu cũng nhàn hạ hơn nhiều nhỉ?

- Đúng vậy.

Phong Đao cũng ngoảnh lại cười với Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long hơi trầm tư một lát rồi bỗng nhớ đến một chuyện, mấy hôm tới sẽ có tin tức của Chương Nguyên Thông. Nếu hắn dọn được đường ở Nam Mỹ thì Trần Tuấn Long hắn phải đi rồi. Khi sang bên đó cũng phải đưa theo vài người mới được. Phong Đao này cũng được, đến lúc đó gọi hắn theo. Quyết định xong Trần Tuấn Long nói:

- Phong Đao, mấy ngày nữa tôi phải đi xa một chuyến, cậu và Đồng Hổ đi cùng tôi. Ngày mai sẽ bảo Sơn Kê làm hộ chiếu cho cậu. Có lẽ cậu ta quen người có thể làm được.

- Vâng, lão đại, tôi biết rồi.

Phong Đao trả lời cũng dứt khoát, ngắn gọn như vậy.

Hai người nói chuyện một lúc thì Trần Tuấn Long nhìn thấy Lưu Kính Đào và ba tên người Nhật ngồi taxi về. Xem ra tối nơi chờ cũng không uổng phí thời gian. Trần Tuấn Long ra hiệu cho Phong Đao chú ý, Phong Đao gật đầu rồi vẫy tay, mấy thủ hạ liền đi theo hắn.

Lưu Kính Đào vừa trả xong tiền xe, chưa đi được mấy bước thì bị bọn Phong Đao bắt tóm từ phía sau. Chúng còn chưa hiểu ra chuyện gì thì tay đã bị bẻ gập ra sau rồi bị ấn vào xe, sau đó bọn Phong Đao huýt sáo lái xe đi. Cả quá trình không mất đến một phút, nhanh gọn dứt khoát, những người xung quanh đương nhiên chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì bọn Trần Tuấn Long đã rút êm rồi.

Ra khỏi trường, Trần Tuấn Long bảo Phong Đao dừng xe ở gần chỗ nhà khách rồi hắn xuống xe. Trần Tuấn Long cũng không nói nhiều, chỉ bảo Phong Đao hãy dạy cho mấy tên kia một bài học thích đáng, chỉ cần không đánh chết người là được, muốn làm gì thì làm. Với tên Hán gian Lưu Kính Đào, Trần Tuấn Long dặn phải “chăm sóc” hắn đặc biệt một chút. Phong Đao nhận lệnh, cùng thủ hạ giải bọn Lưu Kính Đào ra khỏi thành phố.

Trong một kho hàng bí mật của Ngũ Hổ Bang cũ, hiện là của Phi Long Bang, bên ngoài thành phố, sau khi bắt trói bọn Lưu Kính Đào đến đây, Phong Đao đã chăm sóc đặc biệt cho Lưu Kính Đào và ba tên con lợn Nhật theo lời của Trần Tuấn Long. Quá trình thế nào Trần Tuấn Long không quan tâm, chỉ là vào hôm sau hắn được biết là đại học Bắc Kinh lại bị bắt cóc. Nhưng lần này là bốn thanh niên bị người ta bắt đi đánh cho một trận tơi bời, cuối cùng sáng sớm bị ném ở một bãi rác gần đó trong tình trạng trần như nhộng. Nghe nói có ba người là lưu học sinh Nhật. Thế là cảnh sát khu vực lại phải đau đầu vì chuyện này rồi.

Làm xong việc, Trần Tuấn Long gõ cửa phòng Kim Ngọc Châu. Khi cô ra mở cửa thì hắn bá đạo ôm chầm lấy cô rồi đóng cửa lại.

Tiếp đó là nụ hôn nóng bỏng được đặt lên môi Kim Ngọc Châu. Ban đầu cô còn có chút ngượng ngùng, không thể thích ứng được với sự mãnh liệt của Trần Tuấn Long. Tối qua khi bắt đầu thì vẫn là cô nửa chủ động, giờ đến lượt Trần Tuấn Long chủ động rồi.

Trần Tuấn Long biết không còn nhiều thời gian ở bên Kim Ngọc Châu, tối mai là cô lên tàu hỏa đi rồi. Đương nhiên Trần Tuấn Long sẽ không bỏ phí thời gian quý báu này, vì thế vừa vào là hắn không nói nhiều, bắt đầu “khởi động” với Kim Ngọc Châu luôn. Trần Tuấn Long kéo nụ hôn từ cổ Kim Ngọc Châu xuống dần phía dưới, cùng với việc đó, quần áo của hai người cũng rơi dần xuống đất.

Khi Trần Tuấn Long đỡ Kim Ngọc Châu cùng nằm xuống trong tình trạng không một mảnh vải che thân, hắn nằm lên người Kim Ngọc Châu, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp phía dưới mình, mỉm cười nói:

- A Châu, có thể tối nay sẽ thú vị hơn cả tối qua đó. Em có thích không?

Lúc này Kim Ngọc Châu đã mặt đỏ đến mang tai, hưng phấn đến không chịu nổi nữa rồi, cô chỉ khẽ gật đầu. Trần Tuấn Long cười, ép cả người tới, khi hắn đã hoàn toàn vào được bên trong, Kim Ngọc Châu rên lên đầy thỏa mãn rồi ôm chặt lấy Trần Tuấn Long.

Giờ cô chỉ mong muốn đêm nay sẽ không bao giờ chấm dứt.

Sáng hôm sau mở mắt ra, Trần Tuấn Long vươn người thỏa mãn, nhìn sang Kim Ngọc Châu vẫn đang say ngủ bên cạnh, Trần Tuấn Long không kìm được mà cười ngọt ngào. Kim Ngọc Châu, người đúng như tên, cơ thể mềm mại, trắng trẻo như ngọc thật hoàn hảo không tì vết. Trần Tuấn Long cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đã có được Kim Ngọc Châu, nhưng hắn cảm thấy lúc này hắn có cả trách nhiệm với cô gái xinh đẹp lương thiện này.

Rời khỏi giường, Trần Tuấn Long để trần phía trên cơ thể ra cửa sổ giãn gân cốt. Lần nào Trần Tuấn Long cũng có được sự thỏa mãn và giải thoát từ những cuộc mây mưa tình ái. Có lẽ với hắn, niềm khoái lạc đó có thể tạm thời giúp hắn quên đi một số việc, thế nên hắn không bao giờ thấy chán.

Trần Tuấn Long bắt đầu nghĩ liệu có phải hắn đa tình quá rồi không, không có cuộc sống đầy biến động, không có sự tàn khốc của cuộc chiến sinh tồn, Trần Tuấn Long thật sự hy vọng mình hoàn toàn có được mọi thứ tốt đẹp như bây giờ. Hắn sẽ cố gắng. Nhưng có lúc hắn lại nghĩ, yêu cầu của Thất Thất với hắn rốt cuộc là đúng hay sai. Người ta thật sự có thể quên đi quá khứ của mình sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Tuấn Long lại nhói đau, hắn lắc lắc đầu cố vứt hết những điều đó ra khỏi đầu.

Khi hắn đang đứng cảm khái ở cửa sổ, Kim Ngọc Châu mất đi chỗ dựa lật người, vươn tay ra nhưng không thấy Trần Tuấn Long ở bên cạnh thì lập tức tỉnh dậy. Trần Tuấn Long mỉm cười, từ cửa sổ tiến lại đè lên người Kim Ngọc Châu, hôn lên trán rồi khẽ nhéo cằm cô nói:

- Chào em, A Châu, dậy rồi đấy à?

Kim Ngọc Châu còn đang mơ màng, dùng hai tay ngồi dậy, khẽ gật đầu cười rồi vòng hai tay qua cổ Trần Tuấn Long tiến tới hôn hắn. Chiếc chăn chỉ che một bên bầu ngực còn bên kia đang bị tay phải của Trần Tuấn Long đùa giỡn. Chỉ lát sau cổ họng Kim Ngọc Châu đã phát ra tiếng rên rỉ đầy gợi cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play