Vậy là trường học đã coi như chính thức khai giảng, mấy ngày hôm nay Trần Tuấn Long đều ở trong khu ký túc xá của trường, mặc dù trường học có quy định học sinh không được thuê phòng ở ngoài, tuy nhiên bây giờ ở thời đại nào rồi, sinh viên chỉ cần có chút ít tiền đều có thể thoải mái thuê cho mình một căn phòng ở bên ngoài, điều này đương nhiên đã dẫn đến sự biến đổi “nền kinh tế trường học” xung quanh.

Căn phòng trọ của Trần Tuấn Long đã được sửa sang xong xuôi từ lâu, mấy ngày trước hắn cũng đã mua sắm đồ dùng gia đình cho nơi ở mới, dĩ nhiên bây giờ cũng khá đầy đủ rồi, nhưng mấy ngày hôm nay hắn đều ở chỗ những người bạn cùng phòng, Trần Tuấn Long rất mãn nguyện vì đã tự tay lái chiếc Chevrolet Spark từ chỗ A Bảo về, xe đỗ ở bãi gửi xe của trường, Trần Tuấn Long đã làm xong bằng lái xe, bây giờ bất kể là giáo viên hay sinh viên trong trường đều không hiếm người có tiền, sở hữu một chiếc xe be bé để làm phương tiện đi lại không phải là vấn đề quá lớn, còn có người lái cả xe Benz đến trường học, vì thế Bắc Đại cũng được xem như một nơi khá hỗn độn.

Đã đến giờ lên lớp, thầy Lưu - giáo viên hướng dẫn của khoa Kinh tế bước vào, theo sau thầy là một cô gái đeo chiếc MP3 trên cổ, mang kính râm, tuy không thể nhìn thấy được đôi mắt cô gái ấy nhưng có thể nhận ra khuôn mặt thanh tú, dáng người cân đối, hiếm có cô gái nào có được vẻ đẹp như vậy, nhưng đã khai giảng từ lâu rồi, sao vẫn còn sinh viên mới đến đăng ký. Mọi người đều phải rất vất vả mới qua được kỳ huấn luyện quân sự nghiêm ngặt của trường, như thế này chẳng phải là “đi cửa sau” sao.

Quả nhiên, thầy Lưu giới thiệu:

- Hôm nay chúng ta có thêm một người bạn mới vào. Chúng ta hãy hoan nghênh bạn Tô Tiêu Đình chính thức gia nhập khoa Kinh tế khóa 2006 của trường Bắc Đại.

Nói xong thầy vỗ tay, tuy nhiên phía dưới lớp học chỉ thấy lác đác vài tiếng vỗ tay vang lên.

- Tô Tiêu Đình?

Trần Tuấn Long ngẩng đầu lên nhìn cô gái.

- Hóa ra cô là Tô Tiêu Đình.

Hắn nghĩ thầm, một nụ cười bất chợt thoáng hiện lên trên khuôn mặt hắn. Đương nhiên hắn nhận ra, người bạn mới này chính là cô gái mà hắn đã nhìn thấy khi ngồi trong xe, không ngờ lại là bạn cùng lớp đại học, thế giới này nhỏ bé thật.

Sau khi giới thiệu xong, thầy Lưu bảo Tô Tiêu Đình tìm chỗ ngồi cho mình, trong lớp còn khá nhiều chỗ trống, thêm Tô Tiêu Đình là sinh viên mới, cô tự tìm cho mình một chỗ phía góc lớp và ngồi xuống.

Sau khi lớp học đã ổn định trật tự, thầy Lưu bắt đầu giảng bài, ông là giáo viên hướng dẫn của khoa Kinh tế, cũng là vị học giả đứng nhất nhì trường Bắc Đại, vì vậy mà bài giảng của ông rất sinh động, không ít sinh viên lựa chọn tài liệu của ông để học, giảng đường rất rộng và cũng có rất nhiều sinh viên đến nghe giảng.

Kết thúc bài giảng buổi sáng, từng nhóm sinh viên vừa tan học rời khỏi giảng đường và đi về phía nhà ăn. Trần Tuấn Long cũng thu gọn sách vở bỏ vào trong túi xách. Tô Tiêu Đình ngồi phía bên trái, hai người cùng hướng ra lối đi ở giữa, vô tình gặp nhau.

Tô Tiêu Đình ngẩng đầu lên, bắt gặp Trần Tuấn Long nở nụ cười đi về phía mình, chợt giật mình. Cô nhận ra Trần Tuấn Long chính là người đi mua xe với cô hôm nọ. Lại nói đến chiếc Chevrolet Spark, Tô Tiêu Đình cảm thấy thật hài lòng.

Động cơ siêu mạnh của chiếc xe khiến cô cảm giác được một sức mạnh vô hạn khi khởi động xe, chiếc xe đã được thay đổi khá hoàn hảo, đã mất 180 vạn tệ, A Bảo không chỉ thêm nhiều thiết bị bảo vệ xe mà còn thay tốn khá nhiều tiền vào chiếc còi xe nữa. Nói tóm lại, sau khi thử xe xong Tô Tiêu Đình rất hài lòng đến mức khiến cho một người chỉ biết bắt lỗi như cô cũng muốn nhảy lên sung sướng. Xem ra lần này đi theo người đó đi đổi xe là quyết định đúng, Tô Tiêu Đình không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, không ngờ bây giờ có thể gặp lại ở trường, hai người lại là bạn cùng lớp.

- Ôi…

Tô Tiêu Đình chợt thốt lên khi đi sau Trần Tuấn Long, trong lúc ngỡ ngàng ấy thì Trần Tuấn Long đã đi được một đoạn xa, nhưng dường như tiếng của cô quá nhỏ, bây giờ xung quanh đều là sinh viên tan lớp, ai có thể chú ý đến tiếng chào của cô.

Trần Tuấn Long cứ thế bước đi xa dần, rồi hòa vào dòng người. Tô Tiêu Đình nhíu mày, có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng đành quay về phía nhà ăn.

Bọn người Dương Hiểu Nhân, Khương Hồng Đào đều đã chọn được cho mình một chỗ trong nhà ăn, Trần Tuấn Long vừa bước vào đã vẫy chào họ. Trần Tuấn Long đối xử với mọi người rất tốt, chỉ cần nhìn chiếc máy tính xách tay IBM mọi người đều có thể nhận ra cậu là người có tiền. Mấy ngày hôm nay mọi người trong ký túc xá cứ thay nhau mang chiếc máy tính của cậu đi, Trần Tuấn Long không nói gì, cậu chỉ cười, hai ngày sau cậu đặt mua hai chiếc máy tính Dell mang về, kể từ đó không có ai trong ký túc mang chiếc IBM của cậu đi nữa, buổi tối cậu mời mọi người đi ăn khuya, mấy đêm liên tục cũng tốn không ít, nhưng chưa bao giờ thấy cậu tỏ vẻ khó chịu vì chuyện ấy, và dĩ nhiên những người em này luôn đứng về phía người anh trai.

Thực ra, tụi Dương Hiểu Nhân cũng không phải là những kẻ không có tiền, tuy nhiên chắc chắn không thể nào giàu có như Trần Tuấn Long. Cha của Dương Hiểu Nhân còn là phó chủ tịch Huyện, ông là bộ đội chuyên nghiệp chuyển về địa phương, chính vì thế ông yêu cầu rất nghiêm khắc, chưa bao giờ cưng chiều con trai, vì vậy mà từ trước đến giờ Dương Hiểu Nhân có tính tự lập rất tốt. Còn Tăng Kiện Hoa có sức khỏe không tốt lắm, cậu cũng là con một, cha cậu là viên chức nhà nước, cũng có chút của cải, Khương Hồng Đào và Tô Cường đều xuất thân từ nông thôn, vì vậy mà hai người thường chi tiêu rất tiết kiệm.

Mọi người đều là những sinh viên tài năng đã thi đỗ vào trường Bắc Đại, dĩ nhiên về học thức phải giỏi một chút, có thể thấy rằng Trần Tuấn Long là người hào hoa phóng khoáng, lại rất có tài, là một người anh trai tốt, chính vì thế mọi người đều không thể nào từ bỏ cơ hội được là anh em với hắn. Khoảng thời gian này, tình cảm của những người anh em bọn họ rất tốt, chỉ trừ Trần Tuấn Long hơi có chút thần bí, còn mọi người đều rất gần gũi và thường xuyên tâm sự.

Những món ăn ở nhà ăn hôm nay khá ngon, Trần Tuấn Long vẫn là người trả tiền và mọi người đều không hề tỏ ra khách khí, bốn món ăn – một món canh, chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều so với suất cơm của những người đang xếp hàng để đợi phía đằng kia. Những chủ đề mà mọi người nói chuyện trong bữa cơm khá phong phú, nói đi nói lại rồi cũng quay lại chủ đề về các cô gái.

Tăng Kiện Hoa mặc dù cái đầu rất nhỏ, nhưng lại là người hay nói nhất, không biết nghe ngóng ở đâu về chuyện bình chọn hoa khôi trường khóa 2006, và đương nhiên họ lại nhắc đến cuộc thi hoa khôi của trường khóa 2005. Nhân tài ở trường Bắc Đại khá nhiều, những chuyện như thế không thể coi là chuyện lớn mà cũng chẳng thể xem là chuyện nhỏ được, chính vì vậy mà luôn khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú. Danh sách hoa khôi trường khóa 2005 gồm: Thủy Nhu Nhu của khoa Luật, Phương Bích Nhã của khoa Hóa, Quản Khanh Doanh của khoa Lý, Lương Tố Khanh của khoa Kinh Tế, còn có Đặng Bác San của khoa Tin, đều là những người đứng đầu bảng. Cuộc thi bình chọn hoa khôi của khóa này nghe nói đang trong quá trình chuẩn bị khá kỹ, nhưng hình như đã có danh sách những người tham gia. Tuy nhiên Tăng Kiện Hoa lại không biết rõ hết về bất cứ một tin tức gì, và dĩ nhiên điều này luôn khiến cho mọi người cảm thấy mất hứng.

Tăng Kiện Hoa tỏ ra biết khá tường tận về cuộc thi hoa khôi trường khóa trước, cậu cho mọi người biết, ngoài Đặng Bác San của khoa Tin, các hoa khôi khác đều là “hoa đã có chủ”, chính vì vậy mọi người đều tỏ ra khá tiếc nuối, hoa khôi là như vậy, họ đều là những người có thể cho người khác ngắm nhìn chứ không thể nắm giữ.

Buổi chiều học một số môn tự chọn, bình thường đối với những môn học không quan trọng thì chỉ cần tìm được người đến điểm danh là có thể thoải mái trốn tiết, Trần Tuấn Long đương nhiên không có mấy hứng thú với môn Triết học, nhưng lần này cậu cũng vào lớp và nằm ngủ gật trên bàn học vì dù gì đi nữa thì việc đi chơi cũng không thể nào thoải mái bằng một giấc ngủ.

Cứ thế cho đến khi có người vỗ mạnh vào mặt bàn Trần Tuấn Long mới ngẩng đầu dậy, uể oải ngồi thẳng lưng. Cậu sớm biết cô Tô- người đang đứng trước mặt cậu không phải là người dễ tính, tuy nhiên thực sự cậu không thể cố gắng để có hứng thú đối với môn Triết học hơn được, môn học tự chọn cũng là sự lựa chọn bắt buộc.

Tô Uyển Nghi dĩ nhiên là tức giận, từ trước tới giờ cô chưa bỏ qua cho một ai gây chuyện trong khi mình đang giảng bài, cô có lẽ là giảng viên nữ xinh đẹp nhất nhì trường Bắc Đại, không lâu sau khi tốt nghiệp cô được mời về trường, bây giờ đã mang danh hiệu là Phó giáo sư, mặc dù trong những năm gần đây môn Triết học càng ngày càng không thu hút, tuy nhiên những kiến thức của cô về chuyên môn đều được mọi người thừa nhận. Giảng bài không đến nỗi tồi mà tại sao có người dám ngủ gà ngủ gật trong lớp, điều này khiến cho Tô Uyển Nghi vô cùng tức giận.

Lần này đương nhiên là Trần Tuấn Long đã sai, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn và chờ đợi chuyện gì sắp xảy ra. Trần Tuấn Long ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy cô giáo Tô Uyển Nghi xinh đẹp mang đôi giày cao gót, dáng người rất đẹp, mái tóc đen óng ả xõa xuống bờ vai mượt mà như nhung, làn da trắng trên khuôn mặt lúc này trở nên đỏ bừng, đôi mắt ấy đưa ánh nhìn xuyên suốt như dòng nước đang chảy về, có vẻ như bị Trần Tuấn Long khiến cho giận dữ lắm.

- Cậu tên gì?

Tô Uyển Nghi kìm nén sự bực bội và hỏi.

- Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long rất thật thà trả lời, lớp học trở nên xôn xao, trường Bắc Đại rất đông sinh viên, chỉ tính mình khoa kinh tế đã là mười mấy lớp, nhưng sau khóa huấn luyện quân sự, cái tên Trần Tuấn Long trở nên quen thuộc với mọi người.

- Những nội dung tôi vừa giảng cậu nhớ hết rồi chứ?

Tô Uyển Nghi quau đầu lại nhìn, cô chợt thắc mắc Trần Tuấn Long tài giỏi ở chỗ nào, có thể nhận thấy mọi người đều có vẻ e sợ cậu ta.

- Đều nhớ, thưa cô Tô.

Trần Tuấn Long trả lời.

Tô Uyển Nghi nhìn Trần Tuấn Long với ánh mắt nghi hoặc, tuy nhiên ánh mắt Trần Tuấn Long ráo hoảnh, không một chút lo lắng, dường như không phải là bị bắt gặp trong lúc đang ngủ mà bình thường như đang đứng trả lời câu hỏi.

- Vậy cậu thử trả lời, vừa rồi tôi đã giảng những nội dung gì?

Tô Uyển Nghi hỏi.

- Được, thưa cô Tô. Vừa rồi cô nhắc đến “Suy ngẫm về triết học đầu tiên” của triết học gia người Pháp Rene Descartes, về triết học đầu tiên, quan điểm của ông là …

Tiếp đó Trần Tuấn Long dõng dạc trả lời, chỉ trong vài câu ngắn gọn đã tóm tắt lại hoàn chỉnh nội dung bài giảng của Tô Uyển Nghi, giống như đang ôn lại bài cũ, nếu như không thật sự chăm chú nghe giảng sẽ không thể nào đúc kết được những nội dung như vậy.

Bây giờ sự nghi hoặc không chỉ dừng lại ở Tô Uyển Nghi nữa mà thậm chí còn khiến cho tất cả mọi người đang ngồi trong lớp học cảm thấy bất ngờ, cái cậu Trần Tuấn Long ấy ngủ gật trên bàn trong giờ lên lớp, tại sao lại có thể nhớ hết những nội dung quan trọng như thế này. Trần Tuấn Long cũng không hề hoang mang, đợi đến khi giảng xong mới lại nói khẽ vào tai Tô Uyển Nghi:

- Xin lỗi, thưa cô Tô, xin lỗi cô vì đã ngủ gật trong giờ học, nhưng thực sự em không hề có ý xem thường bài giảng của cô, mong cô thứ lỗi.

Đã không tìm được “ gót chân Asin” của Trần Tuấn Long, nên Tô Uyển Nghi đành bỏ qua và quay trở lại bục giảng trong ngổn ngang suy nghĩ để tiếp tục giảng phần còn lại, Trần Tuấn Long cũng không gây thêm chuyện nữa, hắn ngồi chăm chú ghi chép lại bài.

Sau khi tan học, Trần Tuấn Long bị yêu cầu ở lại để gặp riêng, xem ra Tô Uyển Nghi vẫn chưa có ý định buông tha cho cậu, cũng cần phải có một sự trừng phạt nhẹ ở đây. Trần Tuấn Long theo vị giảng viên này đến trước bàn làm việc của Tô Uyển Nghi ở phòng giáo vụ.

Tô Uyển Nghi đưa mắt nhìn Trần Tuấn Long, chàng trai đang ngồi phía trước với khuôn mặt sáng sủa, dáng vẻ điềm đạm, ánh mắt nhìn thật sinh động và đầy tự tin.

- Trần Tuấn Long, cậu có thể giải thích về chuyện xảy ra vừa rồi là như thế nào chứ? Giọng nói của Tô Uyển Nghi không có vẻ không thật tự nhiên.

- Ừm…

Trần Tuấn Long nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

- Không được nói với tôi rằng cậu là người có tài năng đặc biệt đâu đấy?

Câu hỏi của Tô Uyển Nghi có vẻ hơi chế giễu.

- Tài năng đặc biệt?

Trần Tuấn Long cười thầm trong bụng, hắn chớp chớp mắt, sắc mặt hắn thay đổi và tỏ vẻ như đang hoảng hốt.

- Cô… cô Tô, làm sao cô biết được chuyện em có tài năng đặc biệt, liệu có phải… cô cũng có tài năng đặc biệt?

Giọng nói của Trần Tuấn long có vẻ căng thẳng, không còn sự điềm tĩnh như ban nãy.

Nhìn ánh mắt bán tín bán nghi Tô Uyển Nghi, biểu cảm của Trần Tuấn Long cũng hơi khoa trương, nhưng khả năng diễn xuất của hắn vẫn là số một, không thể phát hiện ra một kẽ hở nào trên khuôn mặt hắn, Tô Uyển Nghi cũng nhân cơ hội này để uy hiếp:

- Vậy tại sao cậu còn không nhanh chóng giải thích đi? Hả?

- Cô Tô, là như thế này, em có thể … có thể làm hai việc cùng lúc.

Trần Tuấn Long có vẻ khoa trương, tiếp đó hắn lại khoe khoang, nhưng hắn không hề nói dối cô, thực ra ban nãy ở trong lớp mặc dù Trần Tuấn Long nhắm mắt nhưng đôi tai của hắn không hề nghỉ, không một chữ nào trong bài giảng của Tô Uyển Nghi lọt khỏi lỗ tai hắn, tuy nhiên những điểm được coi là quan trọng là do Trần Tuấn Long tự rút ra kết luận. Với chút kỹ năng ấy, việc Trần Tuấn Long trở thành “kẻ sát thủ đẳng cấp” như thế này chỉ là chuyện nhỏ.

Quả nhiên, Tô Uyển Nghi đã nhíu mày, sau khi nghe Trần Tuấn Long giải thích, cô không hề tin, nhưng không thể tìm được dấu vết nào từ những lời nói “như đinh đóng cột” của Trần Tuấn Long, bây giờ cô mới biết được Trần Tuấn Long là người biết “lựa gậy đánh rắn”.

- Được rồi.

Tô Uyển Nghi đã không còn muốn nghe Trần Tuấn Long giải thích nữa.

- Lần sau cần chú ý hơn nữa, sinh viên Trần Tuấn Long, tôi biết cậu là người có tài, nhưng cũng không nên lạm dụng sự tín nhiệm của tôi đối với cậu, chuyện này kết thúc ở đây, cậu hãy tự cải thiện bản thân mình, không được tiếp tục ngủ gật trong giờ của tôi nữa, lần sau cậu sẽ không thể may mắn như thế này nữa đâu. Cậu biết chứ?

Tuy nhiên cuối cùng thì giọng cô cũng không còn vẻ bực bội như vậy nữa, Trần Tuấn Long coi như đã được thoát.

Ra khỏi phòng giáo vụ, Trần Tuấn Long thở phào nhẹ nhõm, xem ra người đẹp nào cũng có khả năng sát thương, Tô Uyển Nghi luôn thay đổi thái độ, vừa rồi lúc đi cùng cô về, nhìn từ phía sau chiếc váy liền màu trắng tinh khiết của cô cứ bay bay, vết hằn của chiếc áo ngực bên trong thấp thoáng hiện ra khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều. Có thể cảm nhận được từng làn hương nhẹ nhàng toát ra từ cơ thể cô lúc đứng nói chuyện, điều này cũng khiến cho Trần Tuấn Long cảm thấy hơi động lòng, rõ ràng là không tốt, nhưng sao bỗng nhiên cái ý nghĩ ấy từ đâu đến với Trần Tuấn Long.

Trở về ký túc, bọn Dương Hiểu Nhân cũng vừa về, Tăng Kiện Hoa đã đi tắm, Khương Hồng Đào và Tô Cường đang ngồi chơi điện tử, Dương Hiểu Nhân thì đang buôn điện thoại, Trần Tuấn Long nghỉ ngơi một chút rồi chào mọi người, cậu xách theo chiếc máy tính rồi bước ra ngoài.

Đến bãi gửi xe, Trần Tuấn Long cho chiếc xe khởi động, lái chiếc xe hơi ấy chỉ cần xả một làn khói là đã đến khuôn viên của trường, buổi tối vẫn còn người đến đây tự học, cậu cũng không muốn đi quá xa mà chỉ đến tiểu khu Duyên Viên.

Khu Duyên Viên là tiểu khu lớn nhất ở gần trường Bắc Đại, căn phòng mà cậu thuê ở cũng ở trong tiểu khu này – khu căn hộ cao cấp có thang máy - Hải Đào Hiên.

Đỗ xe xong, Trần Tuấn Long bước vào thang máy để lên lầu, phong cảnh ở đây thật đẹp - Hải Đào Hiên cũng là khu có kiến trúc hiện đại, cảnh vật xung quanh được thu vào tầm mắt và trong đấy cũng có cảnh sắc khuôn viên của trường Bắc Đại.

Trần Tuấn Long cảm thấy rất hài lòng vì thuê được căn hộ như thế này, cởi bỏ bộ quần áo xuống, bước đến nhà tắm, hắn được thoải mái đắm mình dưới làn nước. Sau khi thay xong quần áo, hắn với một lon Sprite, đứng tựa vào ban công, đưa mắt ngắm nhìn thành phố Bắc Kinh đang lên đèn, ánh đèn rực rỡ, tràn khắp không gian cảm xúc chỉ có một nỗi niềm ghi sâu trong tim. Uống hết lon Sprite, nhìn lên đồng hồ đã không còn sớm nữa, Trần Tuấn Long lái xe về trường và đến phòng phòng tự học.

Phòng tự học buổi tối của trường mỗi người một góc, thầy giáo trực ban điểm danh xong là ai làm việc của người nấy, ban học tập của lớp thỉnh thoảng còn nghiêm túc một chút, tuy nhiên đại đa số vẫn rất tự do. Trần Tuấn Long cũng vậy, sau khi ngồi xuống bật chiếc máy tính xách tay lên, hắn tìm lại tài liệu, tiện thể sắp xếp lại phần ghi chép bài học của một ngày, dù sao cũng rất tự tại.

Lúc này, có một cô gái bước từ ngoài cửa vào, trong căn phòng yên tĩnh dường như mọi người đều không để ý đến, cô gái ấy đưa mắt nhìn, cuối cùng dừng lại ở chỗ Trần Tuấn Long, cô mỉm cười và bước tới.

- Hi… Trần Tuấn Long.

Cô gái lại bên cạnh Trần Tuấn Long, khẽ chào. Trần Tuấn Long ngước nhìn, nhận ra cô gái này chính là Quách Uyển Tây - người mà lần trước cậu đã gặp trong đêm hội năm mới. Quách Uyển Tây là sinh viên khoa Sử, khá xinh đẹp, lần trước hai người còn nhảy với nhau một bản.

- Mời ngồi, ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy. Trần Tuấn Long nói khẽ, thu gọn sách vở ở chỗ bên cạnh và mời Quách Uyển Tây ngồi xuống.

Quách Uyển Tây mỉm cười ngồi xuống và nói:

- Tối nay đông quá, không tìm được chỗ trong phòng tự học, thấy bạn ngồi đây nên lại.

Trần Tuấn Long hiểu, thực ra hôm nay phòng tự học không đông lắm, chỉ lấy cớ nói vậy thôi, Trần Tuấn Long tại sao lại không hiểu, nhưng cũng không nói thêm gì.

Ngồi lặng im một lúc, Quách Uyển Tây lật lật sách vở, nhưng dường như tâm trí cô đã không còn đặt ở quyển sách nữa, nhìn Trần Tuấn Long đang gõ bên chiếc máy tính xách tay, tim cô cũng trở nên loạn nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play