Bọn Nam Lang đồng ý, quay người đi ra, Gà Rừng cũng chuẩn bị đi ra thì bị Trần Tuấn Long gọi lại:

- Gà Rừng, cậu và Ngân xà ở lại, tôi vẫn còn vài việc cần các cậu làm giúp.

Thế là cả Gà Rừng và Ngân xà đều ở lại. Trần Tuấn Long nhìn Gà Rừng một cái, Ngân Xà liền vội vã ưỡn thẳng ngực lên. Trần Tuấn Long nói:

- Anh Xà, trận quyết chiến ngày mai anh không cần đi, nhưng anh phải giúp tôi liệt kê ra một danh sách tỉ mỉ tất cả các địa bàn của Ngũ Hổ bang, tối mai sau khi giành được thắng lợi, chúng ta sẽ thừa thắng xông lên thu hết địa bàn của bọn họ, đó là điều thứ nhất. Thứ hai, tôi muốn biết cái tên Tam gia đó ngày mai có tham gia vào trận quyết đầu hay không, bắt giặc bắt vua trước, điều này rất quan trọng, tôi muốn xử lí hắn đầu tiên. Thứ ba, giúp tôi lưu ý anh Thông đó của mấy anh, tôi không muốn ngày mai hắn nói không với tôi.

Trần Tuấn Long nhìn chằm chằm Ngân Xà, Ngân Xà liên tục gật đầu, Trần Tuấn Long tiếp tục phân phó:

- Uhm, … … cứ thế đi, bây giờ các cậu có thể quay về chuẩn bị được rồi, lát nữa tôi sẽ bảo Gà Rừng liên lạc với các cậu. Sauk hi Ngân Xà rời đi thì Gà Rừng cũng không nhịn được nữa rồi, liền hỏi:

- Lão đại, thực lực của chúng ta hiện giờ làm sao lấy cứng chọi cứng với Ngũ Hổ bang được chứ? Làm như thế là không được đâu.

Xem ra hắn vẫn còn nghi ngờ kế hoạch của Trần Tuấn Long, hắn không muốn một Phi Phụng bang đang lớn mạnh từng ngày liều mạng đánh mất cả gốc rễ của mình.

Trần Tuấn Long ngồi dựa người vào thành ghế, tán thưởng nhìn Gà Rừng, sau cùng mới mỉm cười gật gật đầu:

- Không sai, Gà Rừng, cậu là người tận tâm làm việc cho bang hội. Nhưng chuyện lần này tôi đã quyết định rồi, không thay đổi nữa, còn về lí do, đợi lát nữa tôi sẽ ra đại sảnh giải thích rõ ràng với mọi người.

Trần Tuấn Long dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Sáng mai, cậu còn phải làm giúp tôi một việc, uhm. Hiện giờ chúng ta tập hợp được khoảng 400 người, ngày mai cậu đi tìm vài chiếc xe lớn, phải đủ cho tất cả người của chúng ta ngồi. Cái tôi cần là tốc độ, trận đấu vừa kết thúc chúng ta sẽ lập tức đi tiếp quản địa bàn của Ngũ Hổ bang. Lúc nãy cậu cũng nghe thấy rồi đó, Ngân xà sẽ báo cho chúng ta tin tức của những địa bàn đó, cụ thể thế nào ngày mai cậu bàn với hắn sau, lấy được địa bàn rồi thì phải tiến hành sắp xếp lại toàn bộ, trước tiên phải nắm chắc những địa bàn có lợi nhuận cao, sau đó mới đến những nơi khác. Đến đây, ngồi đi, chúng ta thảo luận thêm một số chi tiết khác.

Nói xong thì Trần Tuấn Long liền bảo Gà Rừng ngồi xuống, hai người bàn luận cụ thể tỉ mi việc làm thể nào để chiếm được những địa bàn đó của Ngũ Hổ bang, cuối cùng cũng đưa ra được phương án. Sau cùng, Trần Tuấn Long yêu cầu Gà Rừng phải nghiêm khắc thi hành theo đúng kế hoạch. Gà Rừng gật đầu, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được, xem ý của Trần Tuấn Long thì có vẻ như bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, sao hắn lại có được niềm tin mạnh mẽ đến thế chứ.

Cho đến khi Trần Tuấn Long đứng trên quyền đài nói chuyện với tất cả mọi người thì cuối cùng hắn cũng hiểu được ý của Trần Tuấn Long rồi.

- Hôm nay triệu tập mọi người lại đây là có hai chuyện quan trọng muốn tuyên bố.

Giọng nói của Trần Tuấn Long trầm ổn mạnh mẽ khiến tất cả mọi người trong võ trường đều phải quay người khìn lên, trật tự lắng nghe.

- Thứ nhất, tôi rất vui mừng báo cho mọi người biết, từ ngày hôm nay, dưới tổ hợp liên minh của Nam Lang bang, Tây Đầu bang và Phi Phụng bang chính thức thành lập Phi Long bang.

Trần Tuấn Long lần đầu công bố tin tức này, hắn thấy đã đến lúc rồi.

- Các anh em chính là những thành viên đầu tiên của Phi Long bang chúng ta.

Trần Tuấn Long nói lớn, sau khi hắn tuyên bố xong mọi người đều chụm đầu chụm tai bàn tán xôn xaao, thật ra thời gian này ba bang liên minh hợp tác rất ăn ý thế nên mọi người đều biết rằng việc thành lập bang mới chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, làm lớn có cái lợi của làm lớn, mọi người ai nấy đều rất có kì vọng.

Tuy nhiên, tin tức thứ hai mà Trần Tuấn Long thông báo lại không thu hút được sự chú ý của người khác cho lắm.

- Thứ hai, vào tối mai chúng ta sẽ chính thức khiêu chiến với Ngũ Hổ bang!

Sau khi Trần Tuấn Long thông báo tin này thì phía sau bỗng nhiên ồ lên một tiếng. Những bang này hiện nay vẫn chỉ là một đống ô hợp, đó là kết luận của Trần Tuấn Long, nhưng hắn vẫn lặng lẽ chờ đợi mọi người tranh luận.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng và uy nghiêm của Trần Tuấn Long đứng trên khán đài, khí phách của người lãnh đạo bất chợt làm cho mọi người nhanh chóng chấm dứt cuộc tranh luận, trở về trạng thái im lặng và chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Trần Tuấn Long, điều này thật sự làm cho hắn ta cảm thấy hài lòng. Hắn tiếp tục trầm giọng:

- Đúng vậy, Ngũ Hổ bang là một bang lớn và có danh tiếng, chúng ta muốn đánh bại họ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng tôi tin, chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, đồng tâm hiệp lực thì chúng ta sẽ có khả năng trụ vững tại Hắc Đạo kinh thành, và chắc chắn sẽ dành được nơi sinh tồn của mình!

Trần Tuấn Long nói một cách say mê, những lời nói mang tính khích lệ như vậy quả thật làm cho mọi người cảm động.

-Tôi không ép buộc mọi người, cuộc đại chiến tối mai với Ngũ Hổ bang tôi chỉ cần những người tình nguyện

Hắn ta cười, một nụ cười thể hiện sự chiêu mộ chính thức, một khi hắn ta mang nụ cười đó thì luôn làm cho người khác cảm thấy sẽ có chuyện gì đó tiếp theo.

Trần Tuấn Long nhấn mạnh :

- Các anh em, nếu ai tình nguyện đóng góp công sức cho bang hội thì xin mời đứng qua bên này.

Trần Tuấn Long đứng trên khán đài chỉ huy, lúc đầu rất nhiều người do dự, nhưng khi bọn họ nhìn thấy những người tiên phong của bang hội như Đồng Hổ, Đinh mập đều đã kiên quyết đứng qua bên phải, lời nói của họ rất có sức mạnh nên đã làm cho nhiều người đứng lên theo họ. Nhìn thấy tình hình như vậy, những người có tinh thần mạo hiểm cũng lần lượt gia nhập vào đội ngũ đó, nhưng cũng rất nhiều người thận trọng đứng nguyên chỗ cũ.

Lần này bang Phi Long đã tập họp được hơn bốn trăm người, hiện tại những người chính thức đứng về phía bên phải thì chưa đến hai trăm, nhưng như vậy cũng làm Trần Tuấn Long rất phấn khởi vì con số này đã vượt ra ngoài dự tính của gã.

-Tốt lắm! Trần Tuấn Long đợi mọi người ổn định xong rôi tiếp tục nói:

-Mọi người có biết tại sao lần này chúng ta cần phải đương đầu với bang Ngũ Hổ không?

Mọi người đều không hiểu đành phải đợi hắn giải thích.

Trần Tuấn Long nhìn xung quanh, rồi lại nhìn những người mà hắn chỉ huy đang chăm chú nghe hắn nói, hắn ta cảm thấy phấn chấn hơn lúc nào hết.

-Nếu bang Phi Long chúng ta không thể đánh bại bang Ngũ Hổ lớn mạnh đó, như vậy sự sinh tồn của chúng ta sẽ không còn ý nghĩa gì hết.

Trần Tuấn Long giải thích, như vậy thì có là gì, chẳng lẽ lại làm để cho anh chết còn tôi thì lại sống? Mọi người đều có nhiều nghi hoặc, bang Phi Long cũng xem như rất lợi hại, nhưng cũng không phải là đối thủ của bang Ngũ Hổ, hơn nữa lại là một bang nhỏ vừa mới thành lập chỉ với bốn trăm người, trong khi đối thủ là một bang lớn mạnh với số lượng trên một ngàn người, làm sao mà khiêu chiến với họ được

Thấy mọi người lại bắt đầu tranh luận, Trần Tuấn Long đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng

- Mọi người đừng lo lắng quá!

Hắn lại cười

- Tôi đã thành công khi lừa được Tam Gia của bang Ngũ Hổ, để hắn ta cho rằng chúng ta là một bang nhỏ chỉ có một trăm người, hơn nữa theo thống kê của tôi thì ngày mai bọn họ tham chiến nhiều nhất chỉ có hai trăm người, nhưng…. …….

Trần Tuấn Long nhấn mạnh:

- …..nhưng chúng ta ở đây lại có đến bốn trăm người, nhiều gấp hai lần bọn họ, tôi dám chắc chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!

- Hay là….

Trần Tuấn Long lớn giọng nói với các anh em đứng bên phải:

- Các huynh đệ, ngày mai mọi người sẽ là tốp dẫn đầu. Chỉ cần mọi người ra sức, tôi sẽ không bao giờ để anh em phải chịu thiệt thòi, hãy nhớ rằng phải cho bang Ngũ Hổ một bài học.

Trần Tuấn Long càng nói càng hăng hái:

- Làm trọng thương một người của bang Ngũ hổ, tôi sẽ thưởng năm nghìn tệ, giết chết một người sẽ thưởng mười nghìn tệ, nếu anh em không may bị thương, bang hội sẽ điều trị miễn phí cho mọi người, ngoài ra còn chi trả cho anh em năm mươi nghìn tệ.

- Ồ

Những cam kết này từ trước giờ chưa bang hội làm được, mọi người đều bị thu hút bởi điều này.

- Chỉ cần mọi người làm tốt, đánh bại được bang Ngũ Hổ thì tôi sẽ không bao giờ nuốt lời hứa. Hơn nữa nếu sau này chúng ta có thể giành được địa bàn của bang Ngũ Hổ thì chắc chắn hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp đến với mọi người.

Trần Tuấn Long tiếp tục nói :

- Nên nhớ, khi giao chiến với bang Ngũ Hổ chúng ta không thể mềm mỏng được, Bang Phi Long chúng ta là phải dùng máu để chứng minh sức mạnh của mình, muốn đứng vững ở kinh thành, chúng ta cần phải liều mình.

Những lời nói khích lệ tinh thần và cả lời hứa về tiền thưởng đã hoàn toàn chinh phục được tất cả mọi người có mặt ở đó, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, mong muốn nhanh chóng được khai chiến với Ngũ Hổ bang. Trần Tuấn Long cười và nhìn mọi người, ai cũng tràn đầy một tinh thần quyết thắng và niềm tin mãnh liệt.

Trần Tuấn Long ra hiệu gọi Nam Lang, Cọp Dữ và Đồng Hổ đến. Hắn chỉ cho mọi người phải làm như thế nào, bọn họ nghe xong đều gật đầu, xem ra trận chiến này không thể tránh khỏi, hơn nữa người đứng đầu của mình cũng rất có niềm tin, đương nhiên niềm tin đó cũng sẽ lan truyền cho các anh em, dường như vào cuộc chiến ngày mai nhất định sẽ chỉ có một cục diện, sau khi nghe rõ chỉ thị của Trần Tuấn Long, mọi người đều dẫn theo đội quân của mình rời khỏi hội trường. .

Đêm nay, Trần Tuấn Long đã thuê được phòng của một khách sạn ở vùng ngoại ô để cho các anh em ngày mai tham chiến được nghỉ ngơi thoải mái, chuẩn bị tinh thần cho trận chiến.

Đặng Bác San đã do dự trong một ngày, nhưng bây giờ thì cô quyết định đi xem thử Trần Tuấn Long mà Lương Tố Khanh nhắc đến rốt cuộc có phải là kẻ vô lại ngày hôm đó đã ức hiếp mình không. Cô cũng không biết trạng thái của mình lúc này là gì nữa, có phải là hi vọng tìm được kẻ vô lại đó hay cảm giác sợ hãi khi gặp lại hắn một lần nữa.

Nhưng hôm đó gã đã xúc phạm cô thế này thế khác, có thể nhịn được hay không, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng bị như vậy. Nếu như hôm đó cô không cảm sốt, cơ thể yếu không có sức phản kháng thì cô sẽ không để hắn ta tung hoành như vậy.

Hắn ta ức hiếp cô rồi chỉ đền cho cô một cái bàn phím là xong chuyện ư! Đừng có mơ! Đặng Bác San đã chuẩn bị nhận ra hắn, đột nhập vào kí túc nữ sinh với mưu đồ bất chính, chỉ cần hai chuyện đó củng đủ loại bỏ tên vô lại đó rồi. Cứ nghĩ đến sự việc của ngày đó thì cô cảm thấy tự hào, nếu không phải cô phản kháng quyết liêt cắn cho hắn ta một phát thì có thể sẽ làm cho hắn đắc ý rồi.

Nhưng cô vẫn cảm thấy thắc mắc, anh ta đã chạy thoát rồi thì tại sao lại nhờ Lương Tố Khanh gửi đến mình cái bàn phím làm gì cơ chứ? Cô biết cái bàn phím Logitech và chuột này trên thị trường bán rất đắt, chẳng lẽ hắn ta muốn thương lượng với cô, muốn cô không truy cứu chuyện này nữa.? Cô đã hỏi lai Lương Tố Khanh rốt cuộc ai đã nhờ cô ta đem bàn phím này đến, Lương Tố Khanh chỉ nói là một người có tên Trần Tuấn Long. Nhưng khi cô hỏi Lương Tố Khanh có quen biết người đó không, cô ta lại gật đầu một cách kì lạ.

Sau khi kể về hắn ta lại quay sang hỏi mối quan hệ của cô và hắn, Diệp Lệ ngồi bên cạnh cũng thấy rất hiếu kì.

Đương nhiên Đặng Bác San cũng không ngốc đến nỗi đem chuyện hôm đó nói ra, sau khi cô ta hiểu rõ về tình hình của Trần Tuấn Long thì bỗng nhiên nảy ra một quyết định táo bạo, nhất định phải tìm ra hắn, một tên háo sắc như vậy thì không thể để cho hắn tiếp tục lộng hoành được, cô nghĩ thầm như thế.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày thì Đặng Bác San cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đến trước phòng học của trường Kinh Tế, nghe Lương Tố Khanh nói Trần Tuấn Long học ở đây và học sau cô một khóa.

Khi Trần Tuấn Long nhìn thấy Đặng Bác San xuất hiện tại giảng đường thì than thầm trong bụng.

Tối hôm qua sau khi anh ta đã lên kế hoạch làm thế nào để đối phó với bang Ngũ Hổ thì về trường, sang nay hắn quyết định lên học một tiết, sau đó lại về, không ngờ lại để Đặng Bác San bắt gặp.

-Trần Tuấn Long!

Giờ vẫn chưa vào tiết, nhiều sinh viên liên tục vào lớp, vì vậy tiếng goi đầy sự phẫn nộ của cô cũng làm thu hút sự chú ý của mọi người. trong chốc lat mọi ánh mắt đều đổ dồn phía cô gái và rộ lên một câu hỏi: Cô ấy là ai?

Trần Tuấn Long cũng không ngờ rằng lại bị một cô gái bắt lại trên giảng đường, xem ra việc nhờ Lương Tố Khanh tặng bàn phím cho cô ta là một sai lầm rồi, hắn ta cũng chẳng hiểu vấn đề xuất phát từ đâu? Nhưng bây giờ mọi chuyện không còn quan trọng nữa, vấn đề bây giờ là làm sao xử lí cô gái này.

Bây giờ thì mọi người đều kéo hết đến giảng đường, đều đã biết tên của mình rồi. Trần Tuấn Long ngượng ngùng đứng dậy đến trước mặt cô gái đằng đằng sát khí.

- Cô khỏe không?

Cái câu chào giống như chào người thân của hắn ta càng làm cho Đặng Phó San tức giận.

- Cái đồ háo sắc nhà anh!

Đặng Bác San tức giận đáp trả, lúc nãy sau khi nhìn thấy tên vô lại đã ức hiếp mình Trần Tuấn Long, cô bất chợt kích động, không ngờ lại trở thành sự chú ý của tất cả mọi người như vậy.

- Này, này …. ....

Đặng Bác San nhìn thấy vẻ mặt đạo đức của hắn ta thì càng giận dữ hơn, sau khi kiềm chế sự kích động của mình thì cô lạnh lùng nói:

- Anh hãy ngoan ngoãn đi theo tôi, hay là đợi tôi kêu bảo vệ đến?

Nghe cô nói vậy, hắn ta không nói một lời nào, lập tức thu dọn đồ đạc, nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, cô đằng hắng một tiếng rồi bỏ ra khỏi phòng, đứng đợi hắn ta ngoài cổng trường.

Mọi người đều ngạc nhiên trước sự việc xẩy ra trước mắt, nhưng liên quan đến một cô gái dễ thương như vậy, mọi người đều có những ý nghĩ mơ hồ, có người thậm chí còn nghĩ đến những chuyện bậy bạ, tất cả đều nhìn theo hắn ta với ý nghĩ không tốt.

Tô Đình ngồi đằng sau Trần Tuấn Long cũng nghĩ như vậy, con trai mà, không phải là thứ tốt đẹp gì, cô ta cười nhạt nhìn hắn rời khỏi phòng, lắc đầu, xoay xoay quyển vở của mình.

Hôm nay Đặng Bác San mặc một chiếc váy liền màu trắng, đang đợi hắn ta tại cầu thang.

- Chào cô, trước tiên hãy nghe tôi giải thích một chút có được không?

Trần Tuấn Long khẩn cầu.

- Giữ lại mà thanh minh với bảo vệ ấy!

Đặng Bác San chẳng nễ hắn ta một chút nào quay đầu bỏ đi. Hắn cười và đành theo cô đi xuống. Bây giờ sắp vào tiết rồi, hôm nay là Đặng Bác San đặc biệt xin nghỉ học để đến “ bắt người”.

Sau khi cùng cô xuống lầu, quả nhiên hắn nhìn thấy cô ta đi vào phòng giáo vụ, và đó cũng chính là phòng bảo vệ, Trần Tuấn Long gọi to:

- Này,….. cô bạn

Đặng Phó San dừng lại

- Chuyện gì?

Cô trả lời không có nhã ý.

- Uhm…,chúng ta đi vào phòng bảo vệ thật đấy à?

Hắn ta hỏi đón đầu.

- Thế anh nghĩ chúng ta đi đâu?

- Chuyện này … uhm …. thật ra tôi vẫn chưa biết tên của cô?

Cuối cùng hắn ta hết cách, đành phải nói tránh:

- Chuyện hôm đó thật sự là hiểu lầm, tôi cũng không muốn như vậy.

Trần Tuấn Long nhún vai, cô ý ra vẻ rất nhẹ nhàng nói

- Hiểu lầm? Anh cố ý đột nhập kí túc xá nữ, còn có ý đồ không tử tể với tôi. Anh còn gì để biện minh nữa chứ?

Đặng Bác San quả là không muốn bỏ qua cho Trần Tuấn Long một cách quá dễ dàng.

- Uhm ... ...

Trần Tuấn Long nhất thời cũng không biết đối đáp với lời chất vấn của cô như thế nào, đang lúc ngượng ngùng thì điện thoại của hắn đổ chuông, Trần Tuấn Long rút điện thoại ra, nhìn một cái rồi bắt máy:

- Là tôi đây.

- ... ... ...

- Ờ ... ....

- ... ... ...

- Đúng rồi, khống chế bọn họ.

Trần Tuấn Long đột nhiên lớn giọng:

- Không được để cho bọn chúng chạy thoát.

Hắn nói chuyện điện thoại mà làm như thể bên cạnh không có người vậy, như thế là có ý gì chứ, cái vẻ không thèm quan tâm của hắn khiến cho Đặng Bác San ở bên cạnh vô cùng tức giận.

- Cái gì? Có chuyện như thế nữa à?

Trần Tuấn Long cau mày:

- Thế này đi, lát nữa tôi sẽ qua, cậu canh chừng bọn họ cẩn thận, không được phép xảy ra một chút sai sót nào cả.

Nói xong hắn liền cúp điện thoại cái rụp.

Vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Đặng Bác San, Trần Tuấn Long cười cười:

- Xin lỗi, bạn học này, bây giờ tôi có chút chuyện phải đi, có lẽ không thể đi với bạn đến phòng bảo vệ gì đó được rồi.

Nói xong liền quay người bước đi.

- Cái gì?

Đặng Bác San không ngờ Trần Tuấn Long lại cùn đến thế.

- Anh ... ... anh ... ...

Cô tức tối giậm chân nhìn theo bóng Trần Tuấn Long đang khuất dần, nhưng căn bản là người ta không hề để ý đến cô, bản thân cô còn biết làm sao cho được chứ?

- Bây giờ tôi sẽ đến phòng bảo vệ tố cáo anh.

Cô hét lớn theo sau Trần Tuấn Long, đây là câu nói có tính đe dọa nhất của cô.

- Tùy.

Trần Tuấn Long thậm chí không thèm quay đầu, ném lại một câu.

- Chẳng lẽ đến phòng bảo vệ tố cáo hắn ta thật sao?

Đặng Bác San rất do dự, nhưng điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến vấn đề danh tiết của cô, nói thế nào thì cô cũng là hoa khôi cấp năm của trường, nếu chuyện cô bị sàm sỡ, thậm chí suýt chút nữa thì bị cưỡng bức truyền ra ngoài thì bản thân cô cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp ai nữa cả. Mấy ngày nay làm cô do dự nhất chính là điều này, muốn tố cáo Trần Tuấn Long thật sự là cần phải có dũng khí, xem ra bản thân vẫn còn thiếu một chút cái can đảm đó. Bây giờ cô chỉ còn cách trừng mắt mà nhìn Trần Tuấn Long rời đi mà thôi.

Khi nãy Trần Tuấn Long nhận được điện thoại của Đinh mập, tôi qua đã sai hắn giám sát Chương Nguyên Thông, hắn nói hình như Chương Nguyên Thông muốn chạy trốn, đã chặn hắn lại rồi gọi điện hỏi Trần Tuấn Long xử trí như thế nào.

Trần Tuấn Long lái xe rời đại học Bắc Kinh, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho Đinh mập, nói hắn dẫn Chương Nguyên Thông đến võ quán, hắn định sẽ nói chuyện lại với Chương Nguyên Thông ở đó.

Sau khi đến võ quán không lâu, Đinh mập dẫn theo hai thủ hạ lôi theo Chương Nguyên Thông vào trong. Áo của Chương Nguyên Thông bị xé rách, mặt mày tái nhợt. lỗ mũi có vết đỏ, xem chừng đã bị đánh không nương tay.

Trần Tuấn Long cau mày, Đinh mập tiến lên trước một bước báo cáo:

- Lão đại, em dẫn người đến rồi.

- Xảy ra chuyện gì? Sao lại đến nông nỗi này.

Trần Tuấn Long cố ý hỏi.

Đinh mập cười hang hắc giải thích:

- Lão đại, hắn phản kháng kịch liệt, còn đâm bị thương một anh em của chúng ta. Cho nên … … chúng em cũng không còn cách nào khác mới … … uhm, … … cái này … … hì hì … ….

Hắn không nói nhiều nhưng để giải thích thì quá đủ rồi, đã khiến cho Chương Nguyên Thông có rất nhiều điều mà ân hận, cũng chính là nói nếu mày ngoan ngoãn thì đã không phải chịu khổ như vậy rồi, đây là điều mà lúc trước Trần Tuấn Long đã đặc biệt căn dặn Đinh mập, ke tung người hứng phối hợp liền lạc như da trời.

Trần Tuấn Long gật gật đầu sau đó bảo Đinh mập đứng ra sau lưng hắn. Thấy hai tên thủ hạ còn đang bẻ ngược cánh tay của Chương Nguyên Thông ra sau thì liền phất phất tay ý muốn bọn họ buông hắn ra.

Bình bình một tiếng, Chương Nguyên Thông gần như là quỳ xuống nền nhà, nhưng hắn rất nhanh chóng ngẩng đầu lên, căm hận nhìn Trần Tuấn Long, không nói một lời.

Trần Tuấn Long mỉm cười, quay đầu hỏi Đinh mập:

- Còn thím đó thì sao? Các cậu có làm cho thím đó bị thương không hả?

Đây cũng là Trần Tuấn Long cố tình hỏi Định mập, cũng chính là điều mà Chương Nguyên Thông muốn biết nhất, mới sáng sớm hắn đã dỗ dành mẹ hắn ra ngoài cùng hắn không ngờ lại bị Đinh mập dẫn người đến ngăn lại, cuối cùng thì bản thân bị bắt đi, còn mẹ hắn thì hình như cũng bị bọn họ khống chế rồi.

Đinh mập cố tình lớn giọng đáp:

- Uhm … … lão thái thái có chút ương ngạnh, nhưng anh em vẫn theo lời căn dặn của lão đại đều không gây thương tổn gì cho bà cả.

Thật ra Đinh mập biết rõ bà thím đó ương ngạn vô cùng đã cào bị thương vai của hai người an hem, bây giờ đang bị giữ ở một phòng phía sau võ quán, gào thét ầm ĩ, ồn ào không chịu nổi.

Trần Tuấn Long cười cười:

- Uhm, … … thế thì tốt, con người thím Lưu thật ra rất tốt, đã từng mời tôi ăn lạc. Hắc hắc … …

Câu này là hắn nói với Chương Nguyên Thông ở trước mặt.

Chương Nguyên Thông sau khi nghe xong câu này của hắn vốn muốn làm cương cuối cùng cũng chịu nhũn xuống, không còn cách nào khác thỉnh cầu:

- Ai làm người đó chịu, các người … … các người đừng làm khó mẹ tôi.

Khi hắn nói câu này thì khí lực cũng đó không đủ nữa rồi.

Trần Tuấn Long cười lạnh nói:

- Thế thì còn phải xem anh có biết làm hay không đã. Thế nào? Anh Thông? Chuyện hôm qua nói với anh, anh suy nghĩ đến đâu rồi? Tôi đã từng nói cho anh thờigian một ngày, nhưng sự nhẫn nại của tôi cũng không nhiều, chỉ có một chút đó mà thôi. Tôi thích người làm việc sảng khoái, được là được, không được là không được, bây giờ anh hãy cho tôi câu trả lời đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi nữa.

Trần Tuấn Long đã bắt đầu toàn diện gây áp lực cho hẳn rồi.

Sắc mặt Chương Nguyên Thông tái mét, hắn biết, hắn đã không còn cách lựa chọn nào khác cả rồi, phía trước chỉ có hai con đường mà thôi, không đáp ứng chính là một chữ “chết”. Cái mạng hèn của hắn chết cũng không hổi tiếc nhưng mẹ già vẫn còn trong tay bọn họ, đến cuối cùng, Chương Nguyên Thông không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.

Trần Tuấn Long mỉm cười vỗ tay nói:

- Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt! Đến đây, đem đến cho anh Thông một chiếc ghế.

Thủ hạ lĩnh mệnh, còn Trần Tuấn Long thì chủ động đứng dậy mời Chương Nguyên Thông ngồi xuống, sau đó cười nói:

- Thật ngại quá, anh Thông, lúc trước đã để anh phải chịu thiệt thòi rồi. Đinh mập?

Hắn quay đầu cố ý nói với Đinh mập:

- Sao cậu lại có thể ra tay nặng như thế với anh Thông cho được hả? còn không mau qua nhận lỗi với anh Thông đi.

Muốn diễn kịch thì phải diễn cho hết vở, Đinh mập mặt tươi như hoa, mấy đận mỡ trên mặt dường như được kéo cao lên vài phân, cúi đầu nhận lỗi với Chương Nguyên Thông:

- Thật xin lỗi, anh Thông, khi nãy tiểu đệ đã đắc tội rồi.

Chương Nguyên Thông là người thông minh, hiểu rõ điều này khó tránh khỏi, thêm nữa bây giờ bọn Trần Tuấn Long cũng đã cho hắn thể diện rồi, cũng không tiện phát tác. Lúc nãy hắn đã biết được sự lợi hại của Đinh mập này rồi, đừng nhìn thằng mập này khắp người toàn thịt với mỡ, bản thân giao đòn với hắn cũng không phải là đối thủ của hắn nữa, xem ra mình đã già rồi.

- Không sao, không sao.

Chương Nguyên Thông thầm kêu khổ, cười gượng xua tay, nếu không phải Trần Tuấn Long đem mẹ ruột hắn ra uy hiếp thì tuyệt đối không bao giờ có chuyện hắn đầu hàng cả.

- Các cậu đều lui xuống cả đi, lo tiếp đãi thím Lưu cho tốt cho tôi.

Trần Tuấn Long dặn dò:

- Tôi còn bàn với anh Thông của các cậu chút chuyện.

Bọn Đinh mập lập tức tuân mệnh thối lui.

- Anh Thông, tối nay chúng tôi phải động thủ với Ngũ Hổ bang rồi.

Trần Tuấn Long nói với Chương Nguyên Thông sau khi người đã đi hết.

- A … …

Tin tức này đối với Chương Nguyên Thông hoàn toàn ngoài dự tính, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được là thực lực của Trần Tuấn Long lại hùng mạnh tới mức có thể thách thức được cả Ngũ Hổ bang.

- Anh có biết chỗ bọn họ giấu hàng không?

Trần Tuấn Long dựa vào bàn viết hỏi, hắn muốn từ Chương Nguyên Thông thu được nhiều hơn tin tức của Ngũ Hổ bang.

Chương Nguyên Thông trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Tam gia đã không cho tôi can dự công việc từ lâu rồi, cho nên hiện giờ bọn họ giấu hàng ở đâu thì tôi cũng không biết nhưng tôi có một tên thủ hạ ngày trước theo tôi tên là Tiểu Lục, giờ là một tiểu đầu mục trông coi kho hàng, tôi có thể lôi kéo được hắn.

- Tốt!

Trần Tuấn Long gật gật đầu nói:

- Anh Thông, lát nữa chúng ta sẽ liên lạc với hắn. Ngoài ra, tôi muốn nghe cách nhìn của anh đối với thị trường ma túy hiện nay.

- Uhm … …

Nói đến vấn đề này Chương Nguyên Thông lập tức lấy lại tinh thần, ma túy chính là nghề của Chương Nguyên Thông, chỉ thấy hắn suy nghĩ một lát rồi nói:

- Anh Long, thị trường ma túy trên toàn quốc hiện nay có thể nói vô cùng tốt đẹp, do sự lưu hành chết gây nghiệm tác động nhẹ như băng phiến, thuốc lắc hay ketamine mà ngày càng có nhiều người hơn bắt đầu tiếp xúc với chất gây nghiện. Anh cũng biết đó anh Long, trò chơi này chỉ cần đụng vào thôi muốn cai thì khó lắm, cho nên sản lượng tiêu thụ của heroin cũng tăng theo băng phiến.

- Đúng thế.

Trần Tuấn Long rất đồng ý với cách nhìn của Chương Nguyên Thông:

- Thể trước đây mỗi năm Ngũ Hổ bang tiêu thụ được khoảng bao nhiêu hàng?

Chương Nguyên Thông giơ ra ba ngón tay rồi nói:

- Ba tấn, mà con số này thì đang ngày càng tăng cao, trước đây hàng mà chúng tôi lấy được đều là cung không đủ cầu.

- Ồ … …

Trần Tuấn Long cũng cảm thấy vui mừng, ba tấn heroin, chỗ đó là bao nhiêu tiền cơ chứ, huống hồ chi buôn bán chất gây nghiện có thể nói là tuyệt đối thu siêu lợi nhuận.

- Thế theo cách nói của anh thì thị trường này của chúng ta là tăng mạnh nhất rồi?

Trần Tuấn Long hỏi.

Thế nhưng Chương Nguyên Thông lại lắc đầu:

- Không, anh Long, trong nước tất cả những điều này đều là phạm pháp, quốc gia cũng ra sức ngăn chạn. cho nên mặc dù là có tăng trưởng nhưng tăng chậm, hiện giờ hàng từ tam giác vàng cơ bản đều đã bị người Nhật lung đoạn rồi, nói là sản lượng tiêu thụ của bọn họ bên đó lớn hơn trong nước chúng ta mà giá cả cũng cao hơn gấp đôi.

- Tam giác vàng? Thế bây giờ chúng ta mà muốn lấy hàng thì tình hình ra sao?

Chương Nguyên Thông lắc đầu:

- Năm nay bên Myanmar giảm sản lượng, hàng cung đã không đủ cầu rồi, hàng mà chúng ta lấy được vô cùng ít, giá cả trong nước cũng tăng lên rất nhiều.

Hắn do dự một lát rồi cũng nói ra suy nghĩ của bản thân:

- Thật ra anh Long à, nửa năm trước tôi có đi Nam Mỹ một chuyến, sản lượng bên đó trước giờ đều rất ổn định, cũng là một nguồn cung chất gây nhiện lớn trên quốc tế, 75% chất gây nghiện của thế giới đều do bên đó cung ứng.

- Vậy sao? Thế anh có liên lạc được với đầu mối nào không?

Trần Tuấn Long quan tâm hỏi.

- Ờ.

Chương Nguyên Thông gật đầu.

- Lần này tôi qua bên đó cũng liên hệ được với một đầu mối bên Colummbia, là một tay trùm buôn ma túy tên là Stephen, có điều người ta làm ăn cũng không giống với bên Tam giác vàng, có thể tùy tiện bán lẻ, bọn họ làm rất lớn, ít nhất cũng phải là đại lí của một khu vực hoặc một quốc gia thì bọn họ mới chịu đàm phán, đối với thị trường Trung Quốc thì Stephen đó cũng rất có hứng thú, cho nên mới cho chúng ta một cơ hội đó.

Nói đên đây, mắt hắn chợt sáng rực lên.

- Anh Long?

Hắn cẩn thận hỏi:

- Chúng ta sau này … …. Sau này có buôn thuốc phiện nữa hả?

Trần Tuấn Long phá lên cười, nhất thời khiến cho Chương Nguyên Thông hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, đợi Trần Tuấn Long cười xong, hắn mới cẩn thận e dè hỏi:

- Anh Long, ý của anh là?

- Làm. Sao lại không làm? Lợi nhuận cao như thế chúng ta không làm chẳng lẽ nhường cho người khác hưởng?

Trần Tuấn Long đáp đầy kiên định.

- Thế thì tốt.

Chương Nguyên Thông nhẹ nhõm hẵn, hắn lại tiếp tục hồi báo với Trần Tuấn Long:

- Stephen bên Colummbia đã đưa ra lời mời, vốn dĩ lần này tôi quay về chuẩn bị báo cáo cho Tam gia, nhưng bây giờ tin tức này chỉ nói cho mình anh biết thôi. Có điều … …

Hắn ra vẻ do dự bất quyết, Trần Tuấn Long trong lòng cười lạnh, Chương Nguyên Thông muốn làm gì hắn rõ hơn ai hết, cho nên vội trấn an nói:

- Anh Thông, anh yên tâm, bây giờ chúng ta đều đã là người mình cả. Con người tôi rất dễ nói chuyện, tôi cũng tự thấy mình rất hào phóng, chỉ cần anh có thế vì bang hội mà tìm ra được con đường kiếm tiền thì tôi tuyệt đối không để anh phải chịu thiệt thòi, cho nên có chuyện gì anh cứ nói, đừng ngại.

Chiêu bài thu phục nhân tâm này của Trần Tuấn Long mười lần như một, hiệu quả như nhau, những điều mà Chương Nguyên Thông trước giờ đều giấu trong lòng đã bị Trần Tuấn Long làm cho phải nói ra. Hóa ra sau khi hắn bắt được con đường này đã có ý muốn đơn độc mà làm, nhưng khổ nỗi cả tiền vốn lẫn thực lực đều không có, dựa vào Ngũ Hổ bang là không thể, Tam gia đối xử với người khác hà khắc, sẽ không cho hắn được bao nhiêu cả. bây giờ Chương Nguyên Thông đã quyết định dựa vào Trần Tuấn Long rồi, hắn cũng muốn đánh cuộc một ván.

- Cảm ơn anh Long.

Chương Nguyên Thông tỏ ra vô cùng cảm kích nói:

- Stephen nói với tôi, tháng sau hắn sẽ tập hợp tất cả lão đại hắc bang ở những khu vực lớn trên toàn thế giời, mọi người cùng đấu thầu sản lượng tiêu thụ và giá cả cho heroin vào năm sau. Nghe nói sẽ có lão đại của các nước đến từ Mỹ, Liên bang Nga, Châu Âu, còn có bọn Nhật lùn và một số khu vực khác đều sẽ đến để đấu thầu, Trung Quốc chúng ta là lần đầu tiên được mời đến, bây giờ vẫn còn chưa có người nào khác biết được tin tức này.

Chương Nguyên Thông nói đến sau cùng thì có chút kích động, đúng thế, nếu có thể bắt tay được với bên Colummbia thì có thể nói là sau này không cần lo thiếu hàng nữa.

Trần Tuấn Long lúc đó ngược lại trở nên trầm mặc, sau cùng thì hoàn toàn bình thản nói với Chương Nguyên Thông:

- Ờ, là thế à? Được rồi, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.

Chương Nguyên Thông vốn dĩ muốn trả giá với Trần Tuấn Long, định đem tin tức này bán láy cái giá hời, không ngờ thái độ của Trần Tuấn Long khiến hắn nhất thời không dám vọng động tự kiêu, đành phải nhún nhường nói:

- Vâng, anh Long, bên Nam Mỹ sớm muộn cũng liên lạc với tôi, nếu có tin tức gì tôi sẽ báo cáo lại với anh.

Hắn cũng hiểu lúc nãy bản thân có phần quá hung phấn rồi, thái độ mà một tên thủ hạ cần phải có đó là nhún nhường. Trần Tuấn Long cười cười vỗ vỗ vai hắn nói:

- Tốt, ha ha ha, theo tôi làm việc, anh sẽ phát hiện ra, cái mà anh có được anh tuyệt đối không thể tưởng tượng ra, ha ha ha … ….

Chương Nguyên Thông cũng phá lên cười chung.

- Cốc cốc cốc

Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa vang lên, Trần Tuấn Long quay đầu hỏi:

- Ai đó?

Tiếng Đinh mập liền vang lên:

- Anh Long, là anh Gà Rừng đến, anh ấy nói là anh hẹn anh ấy đến.

- Ờ ... ...

Trần Tuấn Long nói:

- Nói nó đợi một chút, xong ngay đây.

Sau đó nói tiếp với Chương Nguyên Thông;

- Thế cứ như vậy đã nhé, hôm nay anh giúp tôi điều tra cho rõ ràng hàng của Ngũ Hổ bang cụ thể cất giấu ở đâu, tên thủ hạ mà anh nói, nếu mua được thì mua, không được thì lừa hắn ra ngoài, chúng ta sẽ xử lí đẹp hắn.

Ngữ khí của Trần Tuấn Long mặc dù rất điềm đạm nhưng đã quyết định xong sinh mệnh của người đó.

- Vâng, anh Long.

Chương Nguyên Thông giật thột vội vã gật đầu lia lịa. Trần Tuấn Long lại nói tiếp:

- Đợi tối nay tôi thu thập xong Ngũ Hổ bang, chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện bên Colummbia.

- Vâng, anh Long.

Chương Nguyên Long vâng lệnh xong do dự một lúc rồi sau đó nói với Trần Tuấn Long:

- Cái này, ... .... anh Long anh xem thử, mẹ tôi bà ... ... bà ... ...

- Ồ, anh nói thím Lưu hả?

Trần Tuấn Long mỉm cười:

- Để thím ấy nghỉ ngơi vài ngày ở chỗ chúng tôi đi, lão nhân gia cũng mệt lắm rồi, bận rộn cả ngày cũng đến lúc được hưởng phước rồi.

Trần Tuấn Long trong lời nói ẩn tàng thâm ý lại hiện lên sự thâm sâu khôn lường.

Chương Nguyên Minh cũng chẳng có cách nào khác, hắn hiểu ý của Trần Tuấn Long, trước khi hoàn thành nhiệm vụ của Trần Tuấn Long giao cho thì mẹ già của hắn chỉ co thể ở đây làm con tin mà thôi.

- Thế .... .... tôi có thể đến thăm bà không?

Chương Nguên Thông cẩn thận e dè hỏi.

- Đương nhiên là được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi Đinh mập dẫn anh đi thăm thím ấy, ha ha ha, yên tâm đi, chúng tôi sẽ không xử tệ với thím Lưu đâu, con người thím ấy tốt như thế, ha ha ha. À ... ... đúng rồi, gặp thím Lưu thì nhớ đừng nói là đã gặp tôi nhá, trong mắt thím ấy, Trần Tuấn Long tôi vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn mà, ha ha ha.

Trần Tuấn Long chỉ cần nhớ lại chuyện ngày hôm đó là thấy buồn cười rồi.

Chương Nguyên Thông cũng trở nên ngượng ngùng, hóa ra hắn đã hỏi mẹ hắn xem hai ngày trước có ai đến tìm hắn không? Mẹ hắn liền nói hắn rằng hắn quyên tiền tài trợ công trình hi vọng khiến Trần Tuấn Long học được lên đến đại học, chuyện tốt đẹp như thế sao không nói co bà biết, khiến cho Chương Nguyên Thông chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, đợi sau đó hỏi cho rõ ràng rồi thì lại chẳng thể giải thích cho mẹ mình hiểu được. Xem ra Trần Tuấn Long đã ra tay rất triệt để với hắn. Chương Nguyên Thông giờ cũng chỉ còn cách tận lực làm việc cho hắn mà thôi.

Đợi sau khi tiễn Chương Nguyên Thông đi xong, Gà Rừng mới theo Trần Tuấn Long vào trong, Trần Tuấn Long ra hiệu cho hắn đóng cửa lại sau đó hai người cùng ngồi xuống.

- Chúc mừng lão đại lại thu phục được một tướng tài.

Gà Rừng là người hiểu biết, đầu óc lại rất linh hoạt, nhìn thấy Chương Nguyên Thông đi ra khỏi văn phòng là liền hiểu ngay chuyện gì rồi.

- Lão đại, tìm em có chuyện gì không?

Gà Rừng biết tối nay là quyết chiến với Ngũ Hổ bang rồi, hắn tối qua ngủ không đủ giấc, cứ nghĩ đến đại chiến ngày mai bắt đầu là lại lo lắng không yên.

- À, ... ... tìm cậu đến là muốn nói với cậu kế hoạch đánh Ngũ Hổ bang hôm nay.

Trần Tuấn Long tỏ vẻ vô cùng bình thản, sự tự tin của hắn cũng đã đem lại tự tin cho Gà Rừng, hắn chú ý lắng nghe.

- Gà Rừng, kế hoạch của tôi chính là ... ....

Trần Tuấn Long mỉm cười nói cho Gà Rừng nghe toàn bộ kế hoạch mà hắn đã hao tâm tổn trí dựng nên, Gà Rừng thì càng nghe càng kích động, càng nghe lại càng thấy bội phục vị lão đại này của mình, hắn làm sao mà lại nghĩ ra được kế sách tuyệt như thế chứ?

Sau cùng Trần Tuấn Long nói:

- Hãy nhớ mục đích chủ yếu của hành động ngày mai của chúng ta, Ngũ Hổ bang nhất định phải diệt vong, nhưng còn bọn người kia thì tôi vẫn hi vọng bọn họ còn được ngắm nhìn ánh mặt trời của ngày mai, cậu hiểu rồi chứ?

Lời nói của Trần Tuấn Long có phần âm lạnh, Gà Rừng vội vã tuân mệnh:

- Vâng, lão đại, tôi nhất định sẽ giúp anh làm ổn thỏa vụ này, anh yên tâm đi.

- Uhm ... ... cậu hiểu là tốt rồi.

Trần Tuấn Long mỉm cười.

- Cậu là tham mưu của Phi Long bang chúng ta, xem lại thử xem kế hoạch này còn có điểm nào cần chú ý không?

Sau cùng Trần Tuấn Long hỏi Gà Rừng.

Gà Rừng nhắm mắt, cẩn thẩn hồi tưởng lại từng chi tiết trong kế hoạch mà Trần Tuấn Long vừa nói. Kế hoạch này của Trần Tuấn Long phải nói là vô cùng chu toàn, không để lọt một khe hở nào. Toàn bộ kế hoạch vừa mạo hiểm vừa ngông cuồng, ngay đến cả Gà Rừng cũng không nghĩ ra được hắn lại làm như thế.

- Hoàn toàn không có vấn đề gì cả, lão đại.

Bây giờ thì Gà Rừng cũng thập phần tự tin.

- Em không ngờ được là lão đại lại liên kết được quan hệ với bên trên rồi, nếu là như thế thì kết hợp thêm Ngân xà và anh Thông nữa, lần này Ngũ Hổ bang chết chắc rồi, đám người đó tôi sẽ lôi bọn chúng ra.

- thế thì tốt.

Trần Tuấn Long gật đầu, sau đó hai người cùng thảo luận một sô tình tiết nhỏ. Sau cùng Trần Tuấn Long tán thưởng Gà Rừng:

- Gà Rừng, làm cho tốt, hôm qua cậu có thể suy nghi cho bang hội quả thật không tồi. Nhưng sau này phải to gan hơn chút nữa, có ý kiến gì khác thừ cứ nói, bây giờ chúng ta là quan hệ gì chứ, hừ hừ, đừng xem tôi như lão đại của các cậu mà hãy cứ xem tôi như bạn bè vậy. Chỉ có tận lực làm việc cho Phi Long bang thì sự nghiệp của chúng ta mới hưng vượng.

Trong Phi Long bang Trần Tuấn Long chỉ chấm được mình Gà Rừng, Gà Rừng mặc dù không to cao, nhưng ăn ở chỗ đầu óc linh hoạt, là một nhân tài, Trần Tuấn Long cũng không ngừng đạo hắn theo hướng trở thành tâm phúc của bản thân.

Gà Rừng nghe xong những lời này của Trần Tuấn Long tự nhiên cảm động noi không nên lời, hóa ra hắn ở tronng Nam Lang bang rất muốn phát triển nhưng không gian mà Nam sói cho hắn quá nhỏ bé.

Kể từ sau khi theo Trần Tuấn Long, bày ra trước mắt Gà Rừng là một cục diện hoàn toàn mới mẻ, Gà Rừng cũng học được không ít từ phía Trần Tuấn Long, người như Gà Rừng hắn hiểu rất rõ năng lực của bản thân, chuyện chém chém giết giết hắn làm không xong, còn cho hắn làm tên quân sư thì lại vô cùng thích hợp với hắn, hắn cũng rất vui vẻ mà làm.

Hắn đã có quyết định, nhất định đi theo lão đại thâm tàng bất lộ, không thể đo lường này lăn lộn, từ chuyện đánh với Ngũ Hổ bang lần này hắn lại càng hiểu rõ đạo lí này hơn. Tin tức mà Trần Tuấn Long để lộ ra đã thể hiện rõ, hắn có ô dù rất mạnh chống đỡ phía sau.

Thế thì bày ra trước mắt hắn lúc này là con đường rộng lớn thênh thang bằng phẳng, bản thân muốn xông lên phía trước kiểu gì cũng xong cả.

Trần Tuấn Long và Gà Rừng cùng cười.

- Đi thôi, liên lạc với Ngân xà, bảo hắn gấp rút báo danh sách của Ngũ Hổ bang cho chúng ta, còn nữa, cậu đi nói chuyện với anh Thông xem hắn có thể cung cấp cho chúng ta bao nhiêu tin tức. Đối phó với Ngũ Hổ bang, chúng ta không thể sơ sót, đạ khái được, chúng ta đương nhiên hi vọng mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch của chúng ta, có tình huống gì thì cậu phải lập tức báo cho tôi biết, hôm nay tôi sẽ ở lại võ đường này.

Sau cùng Trần Tuấn Long nói.

- Vâng, lão đại, vậy em đi làm việc đây.

Gà Rừng đứng lên ra nói rồi liền rời đi thực hiện những việc Trần Tuấn Long giao phó.

Trần Tuấn Long quay lại ngồi trên ghế lớn, rồi gọi điện cho Lý Thế Bằng.

- Đại ca, bên này em đã chuẩn bị xong hết rồi, tình hình bên anh thế nào rồi?

Trần Tuấn Long biết kế hoạch này của hắn nếu không có sự phối hợp của Lý Thế Bằng thì ngàn vạn lần không xong.

- Uhm, ... ... tôi bên này cũng đã bắt đầu điều động rồi.

Lý Thế Bằng hạ thấp giọng nói:

- Cấp trên còn phái cả một trung đội võ cảnh đến để trợ lực cho chúng ta. A Long à, cấp trên vô cùng xem trọng cậu, lần này có thể lên được hay không là trông chờ ở cậu đó.

- Nhất định sẽ thành công.

Trần Tuấn Long lạnh giọng nói:

- Đến lúc đó mọi việc cứ theo kế hoạch mà làm.

- Ờ, ... ... còn nữa A Long à, cậu xem bên Tân Nghĩa minh có cần thông báo cho bọn họ biết không?

Lý Thế Bằng vẫn còn có chút lo lắng.

Trần Tuấn Long cười:

- Đại ca yên tâm đi, bên Tân Nghĩa Minh em đã dùng một phương pháp đặc biệt để “thông báo” cho bọn họ biết rồi. Ha ha ha .. ...

Còn về việc cách đó là cách gì thì cũng chỉ có mình hắn biết mà thôi.

- Tôt! Thế chúng ta cùng làm cho tốt. Nhất định phải hạ được Ngũ Hổ bang. Ha ha ha. Ha ha ha ... ...

Trần Tuấn Long cũng cùng cười với hắn mấy tiếng rồi hai người hẹn nhau sẽ tiếp tục giữ liên lạc, sau đó cúp máy.

Trần Tuấn Long suy nghĩ một lát rồi lại gọi điện cho Tiểu Vũ, trong điện thoại trực tiếp căn dặn cô thông báo cho tất cả các chị em của Phi Phụng bang mấy ngày này không được ra ngoài, cứ ở trong nhà. Hắn cũng đặc biệt nhắc nhở Tiểu Vũ trông nom Tiểu Mẫn, đừng để cho cô ra ngoài chạy lung tung, bên chỗ Bách Lạc Môn lại càng không được đi, trận đại chiến với Ngũ Hổ bang mà diễn ra thì khó mà bảo đảm đối phương không báo thù. Gốc rễ của Ngũ Hổ bang vững mạnh, các bang phái nhỏ theo bọn họ cũng nhiều. Trần Tuấn Long cũng không nắm chắc là có thể tận diệt hoàn toàn hoặc là thu phục được bọn họ, tất cả còn phải xem kết quả của cuộc chiến tối nay.

Tiểu Vũ vội gật đầu, sau đó cô cũng đặc biệt nhắc nhở Trần Tuấn Long phải cẩn thận, Trần Tuấn Long cười cười gật đầu đồng ý, vẫn là Tiểu Vũ quan tâm đến hắn.

Trần Tuấn Long bên này đang điều binh khiển tướng còn tam gia của Ngũ Hổ bang cũng không rảnh rỗi gì, vốn dĩ chỉ là một Phi Phụng bang nhỏ bé, hắn còn không để vào mắt, Trần Tuấn Long tối qua sau khi đắc tội với hắn xong, hắn đã muốn dọn dẹp Trần Tuấn Long rồi, đối phó với đám ranh này thì chỉ cần khoảng một trăm người là đủ để cho bọn chúng biết tay rồi. Nhưng không ngờ hôm nay Hứa Viễn Giang bên Tân Nghĩa minh đưa tin tới khiến Tam gia Phạm Tăng Báo bị dọa khiếp một phen.

Hóa ra Trần Tuấn Long đó lại chính là lão đại của liên minh Phi Phụng - Nam Lang – Tây Đầu tam bang, xem ra bản thân đã quá xem thường hắn rồi. Đặc biệt là khi hắn biết được Trần Tuấn Long đã tập hợp được một đội ngũ gần bốn trăm người thì hắn cũng không còn ngồi yên được nữa rồi. Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Phải nói rằng trước đây hắn chỉ cần gọi vài cú điện thoại, tùy tiện cũng gọi được mấy trăm người, nhưng bây giờ tình hình khẩn trương, Ngũ Hổ bang trên dưới đều bất an, xem ra Trần Tuấn Long là đã dự mưu trước rồi mới hành động, nhưng tối qua chuyện với hắn cũng là ngẫu nhiêu, lại cũng do bên mình gây chuyện nên hai bên mới phát sinh xung đột, cho nên Phạm Tăng Báo không hề xem Trần Tuấn Long như kể địch thật sự phải đối phó. Hắn cứ nghĩ trần Tuấn Long chẳng qua chỉ là một lão đại muốn xuất đầu mà thôi, những chuyện như thế này trong năm đều có một, hai lần, có biết bao nhiêu lão đại muốn xuất đầu đều đã bị hắn xử gọn chứ.

Để cho cẩn thận, hắn giao việc này cho lão ngũ Lưu Đức Vĩ đi làm, chỉ thị nhất định phải tập hợp được đội ngũ ít nhất sáu trăm người, đến lúc đó sẽ từ từ dạy dỗ cho tên Trần Tuấn Long không biết thế nào là trời cao đất dày đó một bài học. Sáu trăm đấu với bốn trăm là ưu thế tuyệt đối.

Lưu Đức Vĩ đã lâu không động tay động chân giờ xoa xoa nắm đấm, đã lâu lắm rồi không có vụ đụng độ nào quy mô lớn như thế này cả, trước đây tất cả các trận đấu trong bang hội đều do hắn dẫn đầu, ai nấy đều biết vị ngũ gia trẻ tuổi này của Ngũ Hổ bang thân kinh bách chiến, giết người mà nổi tiếng. Chỉ nghĩ đến trận chiến tối nay hắn dường như có thể ngửi thấy được mùi máu tanh, đến lúc đó nhất định phải chém giết thật thoải mái. Lưu Đức Vĩ sau khi đi ra liền tập trung nhân mã, đợi đến tối đại khai sát giới.

Gà Rừng bận bịu cả buổi sáng nhưng bù lại thu được rất nhiều tin tức tốt lành, đầu tiên là bên Ngân Xà đã đã thu thập được danh sách chi tiết địa bàn của Ngũ Hổ bang, sau đó Chương Nguyên Thông lại thành công trong việc lôi kéo tên thủ hạ cũ của hắn, Trần Tuấn Long cũng biết được địa điểm cất hang và số lượng hàng dự trữ trong kho của Ngũ Hổ bang. Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Nhưng khi biết được trong kho của Ngũ Hổ bang còn khoảng 300 kg heroin thì Trần Tuấn Long liền động lòng, chỗ hàng đó nhất định phải cướp về, đó là thứ đồ tốt đẹp có thể trực tiếp đổi thành tiền. Đồng thời Ngân xà cũng đề nghị ra tay với người quản lí buôn bán của Ngũ Hổ bang là Vương Thúc, mặc dù hắn là tâm phúc của tam gia Phạm Tăng Báo, nhưng tuổi đã cao lại có người nhà, sẽ rất dễ đắc thủ. Chiêu này của hắn cũng là học từ Trần Tuấn Long mà ra cả, Trần Tuấn Long đối phó với Chương Nguyên Thông như thế nào hắn rõ hơn ai hết, hắn tự nhận thấy mình không thể “độc” được như vị lão đại mới này.

Quả nhiên, Trần Tuấn Long rất có hứng thú với lời đề nghị này của hắn, còn đặc biệt hỏi han tình hình của Vương Thúc đó nữa, sau cùng quyết định, cho Ngân Xà tối nay dẫn theo mấy anh em bắt trói hắn và người nhà của hắn đến rồi tính tiếp. Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Đợi mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong thì đã là buổi trưa rồi, Trần Tuấn Long đang chuẩn bị ăn cơm hộp cùng bọn Đinh mập thì nhận được điện thoại của Quách Uyển Tây.

Quách Uyển Tây trong điện thoại cao giọng hỏi Trần Tuấn Long đang ở đâu, hắn đành phải cười nói bản thân đang bận một số việc ở bên ngoài.

Quách Uyển Tây liền trách hắn sao lúc nào cũng có vẻ thần thần bí bí như thế, hóa ra cô muốn hôm nay Trần Tuấn Long đi ăn trưa với cô và Dương Hân, nhân cơ hội hòa hợp mối quan hệ của ba người. Trần Tuấn Long sau khi biết được ý của cô thì cũng rất vui mừng, nhưng bây giờ quay về kí túc xá là không thể nào, Trần Tuấn Long chỉ còn cách dỗ dành Quách Uyển Tây, nói là khi nào rảnh sẽ liên lạc lại, khiến cho Quách Uyển Tây vô cùng không vui, sau đó thì tắt máy cái rụp. Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Trần Tuấn Long lắc đầu, xem ra phải lên giường dạy dỗ lại Quách Uyển Tây này mới được, làm đàn bà thì cũng phải có dáng vẻ của đàn bà chứ, nhìn Tiểu Vũ người ta kìa, hiền thảo biết bao. Trần Tuấn Long đã thầm quyết định phải cho Quách Uyển Tây biết mặt.

Toàn bộ chuẩn bị trước trận đấu của Phi Long bang đều tiến hành theo đúng kế hoạch, điện thoại di động của Trần Tuấn Long cũng không ngừng đổ chuông, hắn không ngừng lien lạc vối bọn Gà Rừng, Nam Lang, Cọp Dữ, phát ra mệnh lệnh, đồng thời cũng nhiều lần gọi điện cho Lý thế Bằng, tiến hành điều chỉnh. Đồng thời phía Ngân Xà và nội ứng của A Thông cũng không ngừng truyền tin tới.

Khi Trần Tuấn Long biết được bên Ngũ Hổ bang đã tập hợp được gần sáu trăm người thì không khỏi thầm thở dài, người của Ngũ Hổ bang quá ít rồi, ít hơn nhiều so với dự tính của hắn. Tuy nhiên đối với kết quả như thế cũng khiến cho Trần Tuấn Long vô cùng mãn nguyện rồi, bởi vì Trần Tuấn Long hiểu rõ Ngũ Hổ bang đã hoàn toàn trúng kế của hắn rồi. Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Bây giờ chỉ còn đợi cất lưới nữa thôi.

Khi Trần Tuấn Long mỉm cười bước vào đại sảnh của khách sạn Kim Nhạn, tất cả bang chúng đều tập trung nhìn hắn. Đi theo sau Trần Tuấn Long có Đồng Hổ, Đinh mập và Tiểu Hắc tam tiểu long. Phải biết bây giờ ba người bọn họ nhờ sẵn sang chiến đấu mà thăng cấp cực nhanh, đã nhận được sự thừa nhận của tất cả bang chúng. Chế độ đẳng cấp mà Trần Tuấn Long đặt ra đã đem lại hi vọng cho rất nhiều người vốn chỉ muốn an phận, ai nấy đều muốn làm việc vì bang hội, chứng minh thực lực của bản thân, mà trận chiến tối nay chính là một cơ hội tuyệt hảo. Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên Truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Trần Tuấn Long quyết định dẫn theo bọn Đồng Hổ đã được mọi người xưng là “Tam Tiểu Long” theo bên mình, chính là muốn cho mọi người thấy một tín hiệu rõ ràng rằng chỉ cần nỗ lực chiến đấu nhất định sẽ có ngày làm nên chuyện ở Phi Long bang, bọn Đồng Hổ chính là ví dụ. Rất nhiều đầu mục cùng tham gia cạnh tranh với bọn Đồng Hổ hôm đó đều rất hối hận, biết trước thế này thì từ đầu bản thân cố gắng hết sức thì được rồi.

Đây là một khách sạn ba sao ở ngoại thành, mùa này ít khách nhưng Phi Long bang vẫn bao trọn cả khách sạn Kim Nhạn để những bang chúng tối nay tham gia trận đánh được nghỉ ngơi. Đã khiến cho tinh thần bọn họ vô cùng sảng khoái chỉ còn đợi Trần Tuấn Long hạ lệnh nữa thôi.

Trần Tuấn Long bước đến trung tâm bục phát biểu, cầm lấy micro.

- Chào mọi người!

- Chào anh Long!

Trần Tuấn Long rất hài lòng với lời đáp của mọi người, thật ra đây đều là dặn dò bọn Nam Lang, Cọp Dữ phân phó trước rồi. Hơn bốn trăm người cùng lúc hô khẩu hiệu, điều này quả thật là rất uy phong.

- Lát nữa chúng ta phải khai chiến với Ngũ Hổ bang rồi, mọi người có sợ không?

- Không sợ.

Vẫn là đồng thời hô vang lời đáp.

- Ha ha ha … …

Trần Tuấn Long cười vang:

- Rất tốt, thật ra … … cũng chẳng có gì đáng sợ cả, mặc dù địch thủ mà chúng ta phải đối phó rất mạnh, nhưng bọn họ tuyệt đối không đoàn kết như chúng ta, có phải không?

Khi Trần Tuấn Long hỏi đến câu cuối cùng, âm thanh của hắn dường như là đang hét lên, sự kích động của hắn đã ảnh hưởng đến tất cả mọi người.

- Đúng!

Mọi người cùng đáp, hiện trường vô cùng trang trọng, khiến cho sau này mỗi lần mọi người nhắc lại cuộc tập hợp lần này đều vô cùng hoài niệm, chỉ cần nhắc đến thì dường như thấy máu trong người lại nóng lên.

Trần Tuấn Long là một lãnh đạo tuyệt hảo, hắn đã phát huy tối đa nghệ thuật lãnh đạo của bản thân, bài diễn thuyết động viên trước trận đấu này đã tạo được tác dụng lớn cho tinh thần tất thắng trong trận chiến. Đến khi Gà Rừng bày ra trước mắt mọi người hai thùng da đầy tiền thì tác dụng kích động của kim tiền lại bắt đầu nổi lên.

Đó là hai thùng da xếp đầy những tờ 100 tệ. Trần Tuấn Long lấy ra một xấp tiền dày, mở ra trước mắt mọi người, để âm thanh của nhừng tờ tiền chạy xoèn xoẹt qua micro, thong qua máy khuếch đại âm thanh, mọi người đều nghe thấy rất rõ rang, đó đúng là thứ âm thanh hút hồn người.

Trần Tuấn Long vô cùng hài lòng với trạng thái này của mọi người. Đây chính là kết quả mà hắn muốn. Phải biết rằng hắn là sát thủ, là người vì tiền mà giết người, hắn biết m

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play