Trần Tuấn Long này rốt cuộc là người như thế nào? Hắn thần bí như vậy, cuộc nói chuyện lúc nãy hắn không để lộ ra ý tứ gì cả, là người thận trọng, nhưng tác phong làm việc lại rất kiên định, à, xem ra nên tìm hiểu trước người Liễu Y Y kia mà hắn muốn mời đến vậy, nói không chừng có thể từ bên cô ta có thể biết được những gì. Bạch Tuyết Anh ngốc nghếch nghĩ, không hiểu tại sao mình lại có hứng thú với tên Trần Tuấn Long như vậy.
Trong lúc Trần Tuấn Long bước vào thang máy, một bộ thang máy khác trong đại sảnh mở ra, một cô gái khoảng hai mươi tuổi từ bên trong bước ra, cô đeo một cái túi xách, trên cổ đeo một dây phone, trước ngực treo cái MP3, khuôn mặt tròn hồng hồng, lúc cười còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền dễ thương. Chỉ thấy cô ta vừa bước ra đã chào tiểu thư quầy lễ tân một tiếng “hi”.
Tiểu thư quầy lễ tân cũng mỉm cười gật đầu với cô ta:
- Tiểu Kha đến rồi à.
- Ha ha, đúng vậy, chị họ tôi có trong đó không?
Hai tay cô kéo chặt túi xách hỏi.
- Có, vừa mới bàn chuyện làm ăn với khách hàng xong, chắc đang trong văn phòng.
Tiểu thư lễ tân trả lời.
- Được, vậy tôi vào tìm chị ấy, bái bai!
Nói xong cô gái vui vẻ bước vào trong văn phòng.
Trần Tuấn Long phát hiện ra mình đã trở nên lười biếng tự khi nào, lẽ nào là do khoảng thời gian trước đây đã chỉ huy quá nhiều người, hay lại là do thới quen hưởng thụ. Dù bây giờ hắn phải làm việc gì đi nữa cũng toàn muốn sai người khác đi làm.
Có lẽ đó chính là kết quả của việc hắn muốn thay đổi bản thân. Tuy nhiên bây giờ những việc phải làm điều có liên quan rất lớn tới chuyện tiền bạc, đương nhiên là hắn không muốn phạm phải sai lầm, đặc biệt là khi hắn cần sử dụng “tài phúc” của mình để nhanh chóng nâng cao giá trị của bản thân, chính vì vậy mà Trần Tuấn Long càng tỏ ra hết sức cẩn trọng.
Vẫn không thể nào xác định được Liễu Y Y có thể giúp đỡ mình được hay không, nhưng Trần Tuấn Long lại rất tin tưởng vào duyên phận, có thể nói rằng Liễu Y Y chính là người con gái đầu tiên mà hắn quan tâm chú ý đến nhất, không chỉ là vì đã từng có mối quan hệ gì đó với cô ấy mà là kể từ sau khi nghe xong bài giảng của cô, Trần Tuấn Long đã có một thứ cảm giác, rằng người con gái này nhất định sẽ giúp đỡ mình rất nhiều.
Trần Vũ Tinh đã gia nhập vào Bất động sản Cao Thịnh được hơn ba tháng rồi, nhưng doanh thu vẫn không hề tăng lên, cô đành phải nhận mức lương thấp nhất trong ba tháng, nếu như trong tháng này tiếp tục không có doanh thu thì công ty sẽ phải căn cứ vào quy định để cho cô phải từ chức.
Công ty phụ trách chịu bảo lãnh cho tất cả các con số của tòa nhà Hán Vinh, mặc dù tòa nhà này đã hoàn thành được hơn một năm rồi, nhưng vẫn còn nhiều tầng văn phòng vẫn chưa được bán hay cho thuê.
Công việc hàng ngày của Trần Vũ Tinh là tiếp đón khách hàng, hướng dẫn cho khách hàng quan sát các con số, nếu như khách hàng có vẻ thích sẽ tiếp tục tiếp cận.
Tòa nhà Hán Vinh thuộc trung tâm thương mại quốc tế Bắc Kinh, vị trí khá lý tưởng, và đương nhiên là số tiền thuê phòng ở nơi đây cũng không phải là chuyện đơn giản. Chính vì vậy mà những căn phòng cho thuê còn lại đều phụ thuộc váo thực lực của công ty.
Thật ra mà nói lượng công việc nơi đây không hề đơn giản chút nào, trong vòng một tháng chỉ cần thương lượng thành công thì có thể đủ ăn cho cả nửa năm rồi. Doanh thu bán hàng của các đồng nghiệp của cô đều rất lý tưởng, lúc nào cũng có ít phần trăm cho mỗi đơn hàng, còn riêng Trần Vũ Tinh thì vẫn chỉ là con số không, không phải là không cố gắng mà là vì có một số việc cô cảm thấy mình không đáng làm.
Lần trước đưa một vị giám đốc đi tham quan và tư vấn cả ngày về khu B lầu 19, ông ta cười sảng khoái đòi thuê nửa tầng, đến gặp gỡ rất nhiều lần, nhưng khi tên giám đốc kia giở trò gạ gẫm thì khiến cho cô vô cùng ngỡ ngàng.
Đã hẹn sẽ thuê một quán bán cà phê cho khách sạn, tên giám đốc háo sắc kia cũng đưa ra đề nghị là chỉ cần mình ngủ với hắn trong ba tối thì coi như đã ký được hợp đồng cho thuê nhà. Trần Vũ Tinh khi ấy đang cầm bản hợp đồng trong tay, cô đứng thần ra.
Vị giám đốc trông có vẻ đạo mạo nghiêm nhiên, trách mình vì đã quá tin tưởng hắn ta, không thể ngờ rằng hắn đã trắng trợn đưa ra điều kiện ghê tởm này, thật đúng là không thể nhẫn nhịn được nữa, Trần Vũ Tinh lúc ấy đã không ngại vơ lấy chiếc ly nước đang để trên bàn hắt thẳng vào mặt hắn, sau đó quay đầu bỏ đi.
Trần Vũ Tinh đã trút được cơn giận, nhưng đến ngày thứ hai đã bị giám đốc gọi vào phòng, tức giận đùng đùng dạy dỗ cho một bài, tự nhiên bản hợp đồng mà mình đã theo đuổi được chuyển sang tay cho một đồng nghiệp khác trong bộ phận, cứ như là cố ý bắt mình phải nhìn thấy vậy, chỉ đến ngày thứ hai thôi lão giám đốc hôm nọ đã ký xong bản hợp đồng kia.
Vị đồng nghiệp kia cũng dương dương tự đắc đưa tay ra nhận lấy bản hợp đồng, mừng rỡ giống như mà một mẹ gà mái vừa đẻ trứng xuống đất xong vậy, điều kinh tởm đằng sau bản hợp đồng ấy không cần nói ra cô cũng biết được, làm nghề này, ít nhiều gì cũng phải gặp những chuyện như vậy.
Mọi người đều không thể nào tránh khỏi, chỉ có mục đích cuối cùng là làm sao ký được hợp đồng mà thôi, Trần Vũ Tinh từ trước đến giờ không bao giờ cảm thấy hối hận về những quyết định của bản thân mình, chính vì vậy mà cũng bị xếp vào một lớp người khác biệt trong công ty và chịu cảnh người đời lạnh nhạt bỏ rơi.
Chiều ngày hôm đó, khi Trần Vũ Tinh đang ngồi một mình bên bàn làm việc để chuẩn bị một số công văn thì các đồng nghiệp khác tụ tập lại với nhau để buôn chuyện, chủ đề bàn tán nếu không phải là loại nước hoa nào tốt, chỗ nào đang có chương trình khuyến mãi giảm giá, thì lại là huyên thuyên về các tin tức nóng hổi, bình luận chuyện đời sống riêng của các minh tinh màn bạc.
Lúc này, có một chàng thanh niên ăn mặc bình thường đi từ ngoài của vào, trong tay không cầm bất cứ thứ gì cả, sau khi hắn đẩy cửa bước vào thì các đồng nghiệp kia đều hướng mắt dõi theo, nhưng nhìn mãi rồi cũng chẳng có người nào đáp lễ hắn cả, mọi người lại tiếp tục truyện trò huyên náo.
Trần Vũ Tinh thở dài, cô hiểu được suy nghĩ của mấy người kia, những ánh mắt này hẳn đều có độc, mỗi vị khách bước vào, chỉ cần bọn họ thấy vị khách đấy có tiềm năng đều sẽ ra đon đả đón tiếp, nhưng vừa bước vào chỉ là một cậu thanh niên, đến cả túi xách cũng chẳng có, đương nhiên không phải là một vị giám đốc hay đại gia gì ở công ty này cả, thế cho nên bọn họ cũng chán, không muốn lễ phép với người này.
Chiều hôm nay, mặc dù cô không phải là người trực ban đón tiếp khách, nhưng đã là khách đến đây cũng không thể nào khiến người ta có những ấn tượng không tốt đối với công ty, Trần Vũ Tinh dừng ngay việc lại, gạt đi những suy nghĩ của mình sang một bên, sau đấy mỉm cười đón khách.
Trần Tuấn Long vừa bước ra khỏi đầu heo Thiên Ưng, vừa bước xuống sảnh, hắn đã chú ý đến tấm biển quảng cáo của công ty Bất động sản Cao Thịnh này, khi được biết chỗ này đang có phòng cho thuê và bán, hắn đã để ý rồi, bởi vì từ phòng làm việc đầu heo Thiên Ưng hắn đã quan sát thấy chỉnh thể cách bố trí và sắp đặt kết cấu ở đây rất tuyệt, ở đây lại là trung tâm thương mại nữa.
Chính vì thế mà Trần Tuấn Long đã nhắm kỹ ngôi nhà này. Hắn cũng có kế hoạch là đi tìm chỗ nào đấy cho thuê tầng, tìm chỗ xa làm sao bằng được chỗ gần. Chính vì vậy mà quyết định đến trung tâm buôn bán bất động sản Cao Thịnh xem tình hình thế nào.
Nhưng vừa bước vào Bất động sản Cao Thắng, Trần Tuấn Long cảm nhận thấy ở nơi này có gì đấy không được tốt cho lắm, một đám người đang tụ tập lại nói chuyện ở bên trong, bản thân mình vào cũng chẳng thấy có ai ra tiếp đón, Trần Tuấn Long nheo nheo hàng lông mày, định quay người bước khỏi.
- Hoan nghênh quý khách đã đến với Bất động sản Cao Thịnh! Xin chào, tôi là Tiểu Tinh, rất vui vì được làm quen với anh!
Một cô gái với mái tóc ngắn, mặc chiếc áo màu ghi, kết hợp thêm với chiếc váy cùng màu đứng dậy bước ra từ phía bàn làm việc trong văn phòng, bước nhanh đến tiếp đón.
Trần Tuấn Long nhìn kỹ lại, cô gái này có nụ nười rất đẹp với đôi mắt sáng long lanh, ánh mắt trong veo như dòng nước chảy, không hề vướng một thứ tạp chất gì cả, nước da trắng ngần như màu ngọc trai, phía trên bờ môi đang nhoẻn miệng cười kia là chiếc mũi nhỏ xinh trông rất khéo, dường như lúc nào cô ấy cũng cười tươi như vậy, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy rung động.
Trần Tuấn Long lúc này mới dừng bước, không còn ý định đi ra khỏi nữa, có thể nói cô gái này có sức cuốn hút đặc biệt đối với hắn.
- Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho anh không ạ?
Trần Vũ Tinh đưa tay trái ra bắt tay với Trần Tuấn Long
- Tôi muốn thuê một tầng ở lầu làm việc để làm văn phòng làm việc, muốn tìm hiểu một chút về lầu làm việc ở tòa nhà chỗ các cô.
Trần Tuấn Long rất thoải mái nói ra mong muốn của mình.
- Cảm ơn vì anh đã lựa chọn tòa nhà Hán Vinh của chúng tôi!
Trần Vũ Tình mỉm cười nói, nhưng cô hoàn toàn không cho rằng Trần Tuấn Long có đủ khả năng để thuê được một tầng làm việc, tuy nhiên vẫn thể hiện phép lịch sự cần thiết.
- Mời anh ngồi phía bên này.
Trần Vũ Tinh mời Trần Tuấn Long qua ngồi bên chỗ ghế sô pha, rót một ly nước lọc và cầm theo một số tài liệu đưa qua cho Trần Tuấn Long tham khảo.
- Xin hỏi anh tên là gì ạ?
Trần Vũ Tinh đưa cho Trần Tuấn Long một bộ tài liệu khá kỹ càng và đẹp mắt, Trần Tuấn Long gật đầu nhận lấy tập tài liệu, trả lời:
- Tôi họ Trần.
- Ồ, xin chào ông Trần.
Trần Vũ Tinh mỉm cười, không ngờ anh lại cùng họ với mình, cô thầm nghĩ.
- Có phải ban nãy anh đã nói muốn thuê một tầng lầu để làm văn phòng làm việc có phải không?
Trần Vũ Tinh hỏi tiếp.
- Đúng vậy.
Trần Tuấn Long vẫn đang ngồi lật giở xem bộ tài liệu mà ban nãy Trần Vũ Tình đưa cho.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn khi đọc tài liệu, Trần Vũ Tình không rời mắt khỏi từng cử chỉ trên nét mặt hắn, quan sát hắn lật từng trang từng trang.
Trần Tuấn Long xem qua rất nhanh, bản tài liệu dày thế mà hắn chỉ xem xong trong chốc lát, cuối cùng hắn đặt tập tài liệu lại trên bàn.
- Tài liệu rất chi tiết, tôi đa xem qua rồi, cảm thấy rất tốt, không biết cô Tiểu Tinh có thể giới thiệu thêm điều gì nữa không?
- Vâng …
Trần Vũ Tinh nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, nhưng dường như bây giờ đến lượt cô không thể nào hiểu được mọi chuyện, cô không hề hay biết Trần Tuấn Long đang nghĩ gì, cô cho rằng Trần Tuấn Long là một kẻ đến đây chỉ vì tiêu khiển mà thôi, nhưng bây giờ, Trần Vũ Tinh cũng đành coi hắn như một vị khách để sẵn sàng tiếp đón.
- Anh Trần, vị trí tòa nhà Hán Vinh mà chúng ta đang ở rất có ưu thế, nằm gần vành đai hai, mặt khác nơi đây lại thuộc khu trung tâm thương mại quốc tế phồn hoa nhất ở Bắc Kinh, phía bên trái là khu lãnh sự quán, bên phải chính là thôn Trung Quan. Không biết bên công ty anh Trần làm về mảng gì ạ?
Đã gọi là tiếp đón thì Trần Vũ Tinh đương nhiên phải đánh thức tinh thần của mình dậy, giảng giải cặn kẽ về tất cả.
- Công ty chúng tôi làm về bên chứng khoán.
Trần Tuấn Long trả lời.
- Ồ, là vậy sao, anh Trần, ban nãy tôi có nghe anh nói là muốn thuê cả tầng, nhưng không biết anh anh đã tìm hiểu chưa, diện tích cả một tầng của chúng tôi ở đây là khoảng tám trăm đến chín trăm mét vuông, nếu tính năm phẩy năm tệ trên một mét vuông cho một ngày thì tiền thuê mỗi tháng ít nhất cũng phải là hơn một trăm ba mươi ngàn.
Trần Vũ Tình cố gắng nhấn mạnh.
- Ừ ….
Trần Tuấn Long gật đầu:
- Thực ra thì có vẻ hơi đắt, nhưng tôi hy vọng mà lầu làm việc của các cô thực sự xứng đáng với cái giá của nó. Có thể dẫn tôi đi xem được chứ?
Cuối cùng hắn nói với Trần Vũ Tinh.
- Đương nhiên là được rồi ạ, anh vui lòng đợi một chút nhé, tôi đi lấy chút tài liệu và chìa khóa.
Trần Vũ Tinh mỉm cười đứng dậy. Không hiểu lý do vì sao mà bỗng nhiên có một suy nghĩ chợt hiện lên trong trí óc Trần Vũ Tinh, có lẽ chàng thanh niên chạc tuổi với mình đang đứng trước mặt đây thật sự là một người có tiềm năng. Bất giác, cô thay đổi cách xưng hô với Trần Tuấn Long, bắt đầu trịnh trọng gọi bằng “ông”.
Trần Tuấn Long hướng ánh mắt ra khỏi cửa sổ nhìn dòng xe nườm nượp, từ nóc tòa nhà Hán Vinh nhìn xuống, có cảm giác đứng trên đầu thiên hạ, phía dưới là con đường chạy vòng quanh, xe cộ rồng rắn nối đuôi nhau, những chiếc xe hơi trông như một chiếc hộp nhỏ di động, mà dòng người trông bé nhỏ như kiến cỏ, đấy là cảm giác đứng từ phía trên cao. Trần Tuấn Long rất thích thú với cảm giác này, trước đây hắn thường thích nhìn lên khoảng không bầu trời, khát vọng sự tự do, bây giờ, khi tự do đang nằm trong tay hắn thì hắn lại có cảm giác mê man vô độ, bởi vì Thất Thất của ngày nào đã không còn tồn tại nữa.
- Ông Trần … ông Trần …
Tiếng gọi của Trần Vũ Tinh cuối cùng cũng làm thức tỉnh được Trần Tuấn Long đang trầm tư, vừa rồi cô đã đưa Trần Tuấn Long đi xem được hai tầng lầu làm việc, Trần Tuấn Long đều không cảm thấy hài lòng, khi biết được tầng trên cùng của lầu làm việc vẫn chưa cho thuê bèn có ý muốn lên đấy tham quan.
Đây chính là tầng cao nhất của tòa nhà Hán Vinh, bên trong được trang hoàng khá đẹp và thoáng đãng, không gian được thiết kế khá hợp lý, điều khiến cho người ta phải thốt lên kinh ngạc đấy chính là nơi đây nằm sát đường lớn, từ đấy nhìn ra có thể thưởng ngoạn được toàn bộ những cảnh vật đẹp nhất của khắp thành phố, người đứng ở phía trên có một cảm giác rất lạ, Trần Tuấn Long khi vừa bước vào cũng đã bị cảnh vật ở đấy làm cho mê hoặc.
- Là một thứ cảm giác rất tuyệt vời, không phải vậy sao?
Trần Vũ Tinh cười, nhìn vào ánh mắt của Trần Tuấn Long có thể đoán chắc rằng hắn đã rất thích chỗ này, vấn đề hiện tại chính là liệu hắn có đủ khả năng để thuê được chỗ này hay không, cô vẫn còn rất nghi ngờ về điều này.
Đương nhiên điều nghi hoặc này không làm mất của cô quá nhiều thời gian, Trần Tuấn Long đã cho cô một lời giải đáp hoàn hảo hơn mong đợi.
- Đúng vậy, rất tuyệt! Tiểu thư Tiểu Tinh, bây giờ tôi rất muốn biết, nếu như mua lại nơi đây thì cần phải có bao nhiêu tiền?
Trần Tuấn Long quay đầu lại, nhìn Trần Vũ Tình với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
- Gì cơ ạ? Mua sao?
Trần Vũ Tinh bỗng đứng ngây người ra, tầng cao nhất của lầu làm việc vốn dĩ từ trước đến giờ vẫn chưa có ai thuê cả, cái giá thuê cho mỗi năm lên tới 180 vạn quả thật quá cao, khiến cho rất nhiều công ty mặc dù có tiềm năng và rất mong muốn nhưng cũng đều phải chùng bước.
Nhưng khi ấy Trần Tuấn Long đã rất nghiêm túc khi nói muốn mua lại, Trần Vũ Tinh vui mừng khôn xiết, những tính toán cứ bay lượn quanh quẩn trong trí óc cô, cứ nghĩ mãi không biết nên báo đáp Trần Tuấn Long như thế nào.
- Vâng … thưa ông Trần, xin ông vui lòng đợi cho một lát, tôi sẽ tính toán giúp ông.
Bàn tay Trần Vũ Tinh run run lướt nhẹ và nhanh như bay trên phím máy tính, cuối cùng đã đưa ra một con số, đối với cô mà nói con số này cao ngất trời, cô xúc động ngầng đầu lên nói với Trần Tuấn Long:
- Thưa ông … Thưa ông Trần, tôi …tôi đã tính toán kỹ giúp ông rồi, vâng … tầng của lầu làm việc này có diện tích là chín trăm mét vuông, giá bình quân là mười hai nghìn tệ trên một mét vuông, vậy thì tổng sẽ là mười triệu tám trăm nghìn tệ.
Khi Trần Vũ Tinh nói đến cuối câu thì giọng cô bắt đầu run run.
Trần Tuấn Long lặng im nghe, sau khi suy nghĩ một lát hắn quay sang bảo với Trần Vũ Tinh:
- Tiểu thư Tiểu Tinh, tôi rất thích chỗ này, chắc chắn là tôi muốn mua rồi. Nhưng tôi không thích việc mặc cả giá, cô vui lòng liên lạc với tổng giám đốc của cô giúp tôi hỏi xem nếu như tôi trả tiền một lần thì ưu đãi bao nhiêu? Cái giá mà tôi muốn là chín triệu tám trăm nghìn tệ!
Cuối cùng Trần Tuấn Long đặc biệt nhấn mạnh:
- Nếu như không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta chuyển giao luôn!
Sau đấy Trần Tuấn Long cười, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ rất riêng của hắn.
Khi Trần Vũ Tinh đưa Trần Tuấn Long quay về chỗ trung tâm bán hàng, và mời tổng giám đốc ra gặp gỡ, vị giám đốc kia vui mừng đến mức hai tay cứ nắm chặt lấy nhau, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được vị khách hàng mua đứt bán đoạn thanh toán một lần cả tầng lầu làm việc, vốn dĩ còn muốn mặc cả giá với Trần Tuấn Long nhưng khi Trần Tuấn Long vừa nhìn ông ta đã nhíu mày, sau đấy vẫn là Trần Vũ Tinh mỉm cười để xua tan khoảng không gian lặng lẽ, Trần Tuấn Long lúc này không hề lo lắng, vị tổng giám đốc kia suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận điều kiện mà Trần Tuấn Long đưa ra.
Hai bên bài giao xong xuôi, khi Trần Vũ Tinh xúc động in ra bản hợp đồng mua bán thì những đồng nghiệp trước đây túm tụm lại buôn chuyện giờ vây lại, bây giờ bọn họ đều đã biết, công ty đã gặp được một vị khách hào phóng mua lại tầng chóp lầu làm việc với giá một triệu. Nhưng điều mà bọn họ không ngờ đến là vị khách hào phống kia lại chính là người ban nãy đi vào, tên Trần Tuấn Long mà ngay cả bọn họ còn xem thường kia đã bàn giao khoản tiền là một triệu, Trần Vũ Tinh cũng có được số tiền hòa hồng tám phần trăm tương đương với gần tám chục nghìn, điều này đã khiến cho mọi người vô cùng ngưỡng mộ, Trần Vũ Tinh coi như là được một phen vênh mặt trước mọi người.
Trần Tuấn Long cũng không thèm quan tâm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt ấy, bản hợp đồng mà Trần Vũ Tinh cầm đến đầy những điều khoản, hắn lật xem được vài trang rồi gập lại không muốn xem tiếp nữa, nói đúng ra thì hai bên cần phải thông qua sự sát hạch của luật sư rồi mới có thể đi đến ký kết, Trần Tuấn Long cũng không sợ bọn họ làm điều gì sai luật, nhưng dù sao đi nữa thì tiền vẫn chưa thanh toán, ban nãy Trần Vũ Tinh có thiện ý nhắc nhở rồi, Trần Tuấn Long mới nghĩ đến việc sau này cần phải tìm thêm một vị cố vấn pháp luật cho công ty mới được, hình như tập đoàn Dương Quang mà Dương Hiểu Nhân phụ trách cũng có hai vị chuyên cố vấn pháp luật.
Chính vì sự nhắc nhở của Trần Vũ Tinh mà hắn trở nên có chút thiện cảm đối cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, sau đấy còn nói đùa rằng nếu gặp vấn đề gì thì sẽ tìm gặp cô hỏi chuyện, Trần Vũ Tinh chỉ mỉm cười gật đầu.
Trần Tuấn Long lo xong chuyện này, lúc quay lại ký túc xá Bắc Đại thì cũng sang chiều rồi, hắn gọi điện cho Quách Uyển Tây cũng không thấy cô nghe máy, bây giờ hắn chẳng dám gọi điện cho Dương Hân nữa, trong khi chưa hiểu rõ về mọi chuyện thì tốt nhất là nên lặng im chờ đợi.
Nhìn sang cửa ký túc xá nữ, trên tay Trần Tuấn Long vẫn cầm bộ bàn phím Logitech ấy, hắn muốn gửi bộ bàn phím này cho cô gái buổi sáng kia, nhưng không biết nên làm thế nào cả, nên đứng đấy lưỡng lự.
- Hi … Trần Tuấn Long!
Giọng trong trẻo của một cô gái vang lên từ phía sau, là ai đang gọi mình đây, Trần Tuấn Long quay đầu lại nhìn, hai cô gái ăn mặc giản dị đang bước lại trước mặt hắn, trong đấy có một cô đang mỉm cười vẫy tay chào hắn.
Trần Tuấn Long nhận ra cô gái đang vẫy tay về phía mình chính là Lương Tố Khanh - phó chủ tịch hội sinh viên, thủ tục nhập học của mình là do cô ta giúp đỡ cho, cô gái đang đi cùng có dáng người cao ráo với đôi mắt sáng long lanh, trông có vẻ rất trẻ trung nhanh nhẹ. Hai cô gái xinh đẹp đi cùng nhau, đương nhiên làm cho khung cảnh trở nên bừng sáng lên.
Trần Tuấn Long mỉm cười:
- Xin chào. Là chị đấy à.
Hắn quay lại gật đầu chào Lương Tố Khanh.
- Khà khà, không sai, là chị đây! Cậu còn nhớ chị à, Trần Tuấn Long? Tôi tên là gì chắc là cậu cũng quên rồi, phải không?
Lương Tố Khanh và cô gái kia đi cùng nhau đến trước mặt, hỏi Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cười:
- Không đâu, cả trường Bắc Đại chúng ta có ai mà không biết phó chủ tịch hội sinh viên Lương Tố Khanh chứ, huống hồ chị còn là hoa khôi của khoa kinh tế chúng ta nữa, cũng là hoa khôi của cả trường Bắc Đại, khà khà. Em lại là sinh viên Bắc Đại, làm sao có thể không nhận ra chị được chứ.
Trần Tuấn Long từ phía sau hài hước lên tiếng, bỗng chốc khiến cho cô gái đi bên cạnh Lương Tố Khanh cười “phì” ra, Trần Tuấn Long khi này mới hướng ánh mắt chú ý tới cô gái kia.
- Còn vị học tỉ xinh đẹp này là?
Trần Tuấn Long tỏ vẻ nghi hoặc, tuy nhiên những lời thể hiện sự tôn trọng như vậy vẫn là điều nên được nói ra, huống hồ cô gái này cũng trông chạc tuổi Lương Tố Khanh.
- Hơ, Trần Tuấn Long cậu không phải đã bảo là người của trường Bắc Đại sao? Đã đến đây được mấy tháng rồi, làm sao lại thế được, cậu đã không biết bọn tôi là “tuyệt đại song kiều” thì để tôi giới thiệu cho cậu biết nhé, vị này chính là, ừm ... chính là đại tiểu thư Diệp Lệ Nhàn thiên sinh lệ chất, hào sảng đại khí. Ha ha ...
Lương Tố Khanh và Diệp Lệ Nhàn vốn dĩ là những người bạn khá thân thiết, hai người lại ở cùng một ký túc xá, chính vì vậy mà bình thường hai ngươi làm gì cũng hay đi cùng nhau.
Diệp Lệ Nhàn mỉm cười huých một cái vào người Lương Tố Khanh, sau đấy hào phóng đưa tay ra bắt tay với Trần Tuấn Long:
- Diệp Lệ Nhàn.
Trần Tuấn Long nhướng hàng lông mày sắc như kiếm, mỉm cười, hai người bắt tay nhau :
- Trần Tuấn Long!
Hắn tự giới thiệu về bản thân mình.
- Ở đây làm gì vậy?
Lương Tố Khanh để ý đến bộ bàn phím mà Trần Tuấn Long đang cầm trên tay.
- Ừm ...
Trần Tuấn Long trâm ngâm, Lương Tố Khanh cười.
- Không phải là đứng đợi một cô gái nào đấy trước cổng ký túc của chúng tôi chứ, không biết ai lại may mắn đến vậy cơ chứ, hi hi, lại có thể làm bạn gái của cậu.
Thật khó để trả lời lại câu hỏi này, Trần Tuấn Long chỉ cười, trong lúc bất ngờ ấy lại có thể linh động được một chút, cũng may, nhờ vị học tỉ này giúp đỡ mình gửi bộ bàn phím này đi Trần Tuấn Long nghĩ đến đấy bèn mỉm cười nói:
- Không đâu, có một người bạn nhờ tôi mang bộ bàn phím này đến cho một cô gái ở bên trong ký túc. Tôi không vào được, cũng không biết phải đưa cho ngươi ta bằng cách nào, hay là học tỉ, chị có thể giúp tôi một chút được không.
Trần Tuấn Long vừa nói vừa nhấc bộ bàn phím lên, Lương Tố Khanh đưa tay ra đón lấy, cầm lên xem:
- Ồ, xem ra cái này không tồi lắm, người bạn kia của cậu có vẻ là người có tiền đây, mua một bộ bàn phím đẹp như thế này cho bạn gái cơ mà. Ở phòng nào đây? Để chị tiện đường mang đi cho.
Nghe thấy Lương Tố Khanh muốn giúp đỡ, Trần Tuấn Long mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vậy thì cảm ơn chị quá, hi hi, ở phòng 504 nhà 12.
- Cụ thể là đưa cho vị nào đây?
Lương Tố Khanh ngẩng đầu hỏi.
Diều này quả thật là làm khó cho Trần Tuấn Long, thực ra bản thân hắn cũng không hề biết tên cô gái kia là gì.
- Ừm ... chỉ cần mang đến đấy là được rồi, người bạn của em cũng không nói rõ.
Giọng nói của hắn ngày một nhỏ dần đi.
Lương Tố Khanh cũng không tìm hiểu sâu hơn nữa.
- Ồ ... Ra là vậy sao, được rồi, không thành vấn đề đâu.
- Cảm ơn!
Trần Tuấn Long mỉm cười cảm ơn Lương Tố Khanh.
- Không có gì đâu, tôi giúp cậu chuyện này sau này mà có chuyện cần cậu thì không được từ chối đâu nhé.
Lương Tố Khanh đáp lại.
- Nhất định rồi.
Trần Tuấn Long gật đầu, sau đấy ba người tạm biệt nhau.
Diệp Lệ Nhàn đi cùng Lương Tố Như một lát, đột nhiên kéo tay Lương Tố Khanh lại nói:
- Ơ, không phải là phòng 504 nhà 12 là ký túc của Đặng Bác San sao?
- Ồ, đúng rồi, cậu không nói thì mình cũng quên mất, cũng hơn một tháng rồi không gặp cô ấy, cái con bé mọt sách này, biết ngay là suốt ngày ở nhà nghịch máy tính mà.
Lương Tố Khanh phê bình, vừa đi vừa nói.
Trần Tuấn Long vừa vào đến xe thì tiếng chuông điện thoại reo lên, mở ra xem thì đấy chính là Quách Uyển Tây, vội vàng bắt máy nghe. Thực ra ban nãy Quách Uyển Tây bỏ máy bên ngoài nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, chính vì vậy nên bây giờ mới gọi lại được. Trần Tuấn Long cẩn thận thăm dò tình hình của Dương Hân, Đặng Uyển Tây không vui vẻ trả lời:
- Anh còn hỏi nữa à, sáng nay anh đã đối xử vơi bọn em như thế, hừ hừ ...
Cô là người đầu tiên đã không vui vẻ gì rồi, sáng nay Trần Tuấn Long tỏ ra tức giận khó chịu với mình trước mặt Dương Hân, bây giờ cô ta mới bắt đầu tỏ thái độ, Trần Tuấn Long cười, phải vỗ về rất lâu mới chọc cho Quách Uyển Tây vui vẻ trở lại, sau đấy mới hỏi đên tình hình của Dương Hân, lúc này mới biết buổi chiều hôm nay cả hai người đều không lên lớp, Quách Uyển Tây còn đưa Dương Hân đên Hải Đào Hiên nghỉ ngơi, ra là như vậy, Trần Tuấn Long có ngốc nghếch đến mấy thì cùng thừa biết, Dương Hân và Quách Uyển Tây đã làm hòa với nhau rồi, vì vậy mà cũng đã tha thứ về tất cả những chuyện mà mình đã gây ra, lúc ấy hắn vui mừng khôn xiết và nói rằng muốn tới thăm bọn họ, nhưng Quách Uyển Tây không cho hắn đến, Trần Tuấn Long cũng tỏ ra vô cùng ranh mãnh, nghe Quách Uyển Tây nói vậy cũng không hề tỏ ra lo lắng, nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, hắn đoán chắc rằng hai cô gái này vẫn chưa ăn gì cả thế nên nói dối Quách Uyển Tây:
- Ồ ... Đúng rồi, Uyển Tây, ban nãy bọn Dương Hiểu Nhân nói rằng tối nay cùng đi ăn tối, gọi điện lại hẹn với anh rồi, ở khu Đào Nhiên, nếu không thì thế này nhé, em và Dương Hân cũng đến đấy một lát, được chứ?
Quách Uyển Tây ở đầu dây bên kia tỏ vẻ do dự, nhưng Trần Tuấn Long không để cho cô có thời gian để suy nghĩ.
- Vậy thì chắc chắn nhé.
Trần Tuấn Long nói:
- Bọn em thu xếp đi, anh đến đón bọn em ngay nhé, em xuống dưới đợi đi, anh không lên trên nữa, hì hì ... Hẹn với bọn Dương Hiểu Nhân đúng sáu giờ rồi, chúng ta không đến muộn được đâu.
Về cuối giọng của hắn đã trở nên vô cùng nghiêm túc không để ai chen vào tranh luận thêm nữa, sau đấy hắn cúp máy luôn, không hề quan tâm gì, cứ phải giả quyết xong chuyện với hai cô gái này rồi tính tiếp. Trần Tuấn Long cười khà khà trong bụng, bèn gọi điện thoại ngay cho Dương Hiể Nhân, bảo bọn họ chuẩn bị thông báo cho mấy anh em, còn phải cho người của hắn đến khu Đào Nhiên để đặt chỗ trước đợi hắn, sau đấy Trần Tuấn Long vui vẻ lái xe trở về Hải Đào Hiên để đón hai cô gái Hân – Tây.
Xe đã đỗ phía dưới Hải Đào Hiên, và đợi rất lâu rồi, nhưng Trần Tuấn Long vẫn không dám đi lên, cứ đứng nguyên trước đầu xe chờ đợi. Khi đang đứng đấy đợi, Trần Tuấn Long bỗng nhìn thấy người công nhân trang trí đang lôi đống rác thải xuống, bên cạnh là chiếc xe rác đang chuẩn bị đưa toàn bộ số rác ấy đi, có lẽ trên lầu lại có nhà nào đấy đang trang trí, căn hộ cao cấp của mình theo ý kiến của Quách Uyển Tây cũng phải trang trí lại một chút, không biết hôm nay đã bắt đầu sửa sang chưa, hắn thầm nghĩ.
Đã đến đây rất lâu rồi, Quách Uyển Tây mới gọi điện lại hỏi hắn đã đến hay chưa, Trần Tuấn Long cười hà hà nói là đang đứng đợi ở phía dưới. Đăng Uyển Tây cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa, điện thoại cũng ngắt luôn, Trần Tuấn Long nghĩ rằng bọn họ đang chuẩn bị xuống. Quả nhiên không lâu sau đấy đã trông thấy Quách Uyển Tây dắt tay Dương Hân, hai người bước ra từ cầu thang máy, Trần Tuấn Long mỉm cười chào đón họ rồi mở của xe, lịch sự mời họ bước lên xe.
Ba người gặp nhau trông có vẻ còn ngại ngần, Dương Hân cúi đầu, vẻ mặt khá phức tạp, còn Quách Uyển Tây thì nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Long, như đang băn khoăn không biết xử lý hắn ta như thế nào, Trần Tuấn Long lại bắt đầu cười trừ và giả bộ ngốc nghếch.
Lên đến xe, Trần Tuấn Long tháp tùng hai cô gái đến khu Đào Nhiên, bọn Dương Hiểu Nhân đã ở đấy đợi Trần Tuấn Long từ bao giờ, khi nhìn thấy Trần Tuấn Long đưa hai cô gái vào đến nơi, mọi người đều quen Dương Hân và Quách Uyển Tây, nhưng trông bộ dạng khi họ đi theo sau Trần Tuấn Long mọi người đều cảm thấy có gì đấy mập mờ khó hiểu. Dương Hiểu Nhân và bạn gái hắn – Lao Hồng Anh đón tiếp rất nồng nhiệt, vội vàng lôi hai cô gái vào ngồi xuống với cô, sau đấy Trần Tuấn Long cũng bước lại ngồi bên cạnh họ.
Theo ý của Trần Tuấn Long, Dương Hiểu Nhân đã đặt riêng một phòng bao riêng ở đây, ban đầu hắn cũng không hiểu lý do tại sao mà Trần Tuấn Long gọi mọi người tề tập đông đủ ở đây để ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy hai cô gái đi theo Trần Tuấn Long đến đây hắn đã hiểu ra mọi chuyện.
Chỉ riêng Tăng Kiến Hoa là vẫn không hiểu gì, nhìn thấy Dương Hân bước vào bèn chào hỏi rất nhiệt tình, gọi cô là Long Tẩu, khiến cho Dương Hân cảm thấy ngại ngùng, bọn họ có thể không biết được rằng Dương Hân của ngày hôm nay thật sự đã là Long Tẩu của bọn họ, Trần Tuấn Long đã hoàn toàn chinh phục cô ấy.
Trần Tuấn Long đêm nay rất vui mừng, gọi không ít đồ ăn ra, sau đấy mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Trên bàn ăn, Trần Tuấn Long vừa cười đùa và không ngừng gắp thức ăn cho Dương Hân Và Quách Uyển Tây, bọn Tăng Kiến Hoa và Tô Cường dần dần cũng hiểu ra mọi chuyện, cảm thấy Trần Tuấn Long đối xử với hai cô này thật không đơn giản, mọi người đều mừng thầm trong bụng. Trong bọn bọ thì chỉ có Khương Hồng Đào là ngồi ít nói nhất, cuối cùng hắn không thể kìm nén được, đành quay sang hỏi:
- Lão đại, Hân tỉ đã trở thành Long Tẩu của chúng ta, vậy còn Uyển Tây thì sao?
Trần Tuấn Long vừa nghe đến đấy đã phá lên cười ha ha, hắn cũng chờ đợi mãi mới có cơ hội này.
- Ha ha, cậu nói xem, Tây tỉ, cô ấy cũng là “Long tẩu” của các cậu đấy.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh từ “Long tẩu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT