Lý Thế Bằng cũng là người thông minh, có thể thấy rõ yêu cầu của Trần Tuấn Long không chỉ có như thế, đưa đũa gắp một miếng gan dê cho vào miệng, thưởng thức hương vị của nó.
- Ưm……….. gan dê của Đông Lai Thuận quả nhiên là ngon. A Long, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đừng ngại, có thể giúp được cậu, tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Thấy Trần Tuấn Long biết cách cư xử như thế, Lý Thế Bằng cũng là người thông minh, hắn biết rõ người nhường ta một thước ta phải đáp lại người một trượng, đạo lý này hắn hiểu rất rõ.
Trần Tuấn Long nghe xong câu này đương nhiên là rất vui, nâng ly lên nói:
- Cục trưởng Lý quả nhiên là người hào sảng, tôi rất thích, mời, tiểu đệ xin được cạn trước một ly để bày tỏ lòng kính trọng.
- Chậm đã.
Lý Thế Bằng rất giảo hoạt, trước khi hoàn toàn nhìn rõ con chủ bài của Trần Tuấn Long là gì hắn không thể mạo hiểm lọt vào tròng của Trần Tuấn Long được.
Trần Tuấn Long mỉm cười đặt ly xuống, hai người cứ thế đối nhãn với nhau. Lý Thế Bằng quen biết vô số nhưng bất luận thế nào cũng không nhìn ra được con người Trần Tuấn Long đang ngồi trước mặt hắn. Trần Tuấn Long treo trên mặt nụ cười hời hợt nhạt nhẽo, hiện rõ vẻ tự tin cùng cực, hình như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi. Lý Thế Bằng đương nhiên không thích cái cảm giác như thế, nhưng đối với người thanh niên tự tin đến thế này, ngược lại hắn lại cảm thấy có chút thích thú.
Hai người đối nhãn rất lâu, sau cùng thì cười lên haha, Lý Thế Bằng nâng ly rượu trong tay lên, chủ động chạm ly với Trần Tuấn Long, điều này biểu thị ý hắn đã chấp nhận lời mời của Trần Tuấn Long rồi, bất luận Trần Tuấn Long có yêu cầu gì, hắn đều sẽ tận lực để giúp. Đương nhiên, Lý Thế Bằng cũng hiểu, Trần Tuấn Long phải đem lại lợi ích cho hắn, điều này tuyệt đối không thể thiếu.
Đây là tác dụng của quyền lực, trong lòng Lý Thế Bằng không khỏi thấy cảm khái, bản thân hắn cố sống cố chết để leo lên trên là vì cái gì chứ, còn không phải là vì để đạt được những giao dịch của tiền và quyền lực đó sao. Hắn mỉm cười đợi Trần Tuấn Long đưa ra cái ra khởi điểm. Hắn cũng vô cùng muốn biết người thanh niên này muốn đạt được điều gì từ hắn.
Rượu vẫn còn chảy nóng bỏng trong cổ họng, đi thẳng từ hầu lộ xuống dạ dày, là một cảm giác cay nóng rát bỏng. Trần Tuấn Long đặt ly rượu xuống, cũng không nói gì, lấy từ bên dưới lên chiếc cặp da lúc nãy, đặt lên bàn, sau đó từ từ đẩy sang phía Lý Thế Bằng, cặp mắt của hắn trước sau như một không hề rời khỏi Lý Thế Bằng, Trần Tuấn Long đang âm thầm quan sát phản ứng của hắn.
Lý Thế Bằng không phải là chưa từng chơi qua trò chơi giao dịch này, nhưng bất kể là ai, cũng bất kể chức vị của hắn cao hay thấp, vào lúc tiếp nhận thứ “kính lễ” này, cảm giác sung sướng tột cùng thật khó có thể biểu lộ thành lời, chính vào cái lúc hắn nhìn thấy Trần Tuấn Long xách chiếc túi da nặng thật nặng đó đặt xuống trước mặt hắn thì hắn đã không còn không chế được tâm trạng kích động của hắn nữa rồi, cứ thế trừng mắt nhìn chiếc cặp da đang từng chút từng chút một được đẩy qua.
Trần Tuấn Long vô cùng hài lòng với phản ứng của Lý Thế Bằng, đây chính là kết quả mà hắn muốn được nhìn thấy, bất cứ ai cũng có một cái giá, chỉ cần anh có thể đưa ra cái giá đó mà thôi.
Trần Tuấn Long tin rằng cái giá mà hắn đưa ra Lý Thế Bằng sẽ không thể từ chối cũng không có cách nào để từ chối cả.
Lý Thế Bằng nín thở, cố gắng khống chế tâm trạng kích động của bản thân, hắn không muốn thất thố trước mặt đứa trẻ ranh như Trần Tuấn Long, như thế thì thật là quá mất mặt, chỉ tiếc là cái vẻ cao quý đó của hắn chẳng giữ được lâu.
Cùng với tiếng lách ca lách cách, Trần Tuấn Long mở chiếc cặp da ra, xuất hiện trước mặt Lý Thế Bằng là một cặp đầy những tờ đô la Mỹ xanh rờn, tất cả đều là những tờ tiền có mệnh giá một trăm đô, toàn bộ được xếp ngăn nắp cẩn thận trong cặp.
Lý Thế Bằng thở ra một hơi lạnh ngắt, tiền hắn nhận nhiều rồi nhưng từ trước tới nay chưa từng nhận được nhiều đô la Mỹ như thế bao giờ, đôi tay hắn run run vuốt ve những tờ đô la, chỗ này phải là bao nhiêu tiền cơ chứ, hắn thầm nghĩ, trong lòng vô cùng kích động, bây giờ toàn bộ chỗ tiền này đều đã là của hắn rồi.
Pang một tiếng, Lý Thế Bằng đóng nắp chiếc cặp da lại, nuốt nước miếng, giường như muốn qua đó để tự mình trấn tĩnh lại, đến lúc này hắn mới có thể chuyển sự chú ý qua bên phía Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long lúc này vừa khéo đang gắp thức ăn, nhàn nhã thưởng thức.
- Trong này tất cả có một triệu năm trăm nghìn đô la Mỹ, cục trưởng Lý.
Trần Tuấn Long có vẻ rất thản nhiên nói:
- Xem như là quà diện kiến của Phi Phụng bang chúng tôi, chỉ cần chúng ta cùng nhau hợp tác, tôi tin là sau này sẽ còn có nhiều hơn nữa.
Trần Tuấn Long đã thả mồi, giờ chỉ còn chờ xem Lý Thế Bằng có cắn câu hay không mà thôi. Lý Thế Bằng đặt tay lên trên chiếc cặp da, nhẹ nhẹ gõ nhịp ngón tay, rất lâu sau đó mới nghe hắn trầm giọng nói:
- Long lão đệ, không ngờ cậu lại mạnh tay như thế, tôi thật sự không tưởng tượng ra nổi Phi Phụng bang ở Bắc Kinh là làm gì nữa, còn muốn được nghe cậu giải đáp giúp tôi thắc mắc này nữa.
Lý Thế Bằng liên tục thay đổi cách xưng hô với Trần Tuấn Long, cũng chứng minh được mức độ xem trọng của hắn đối với Trần Tuấn Long, lúc đầu thì gọi hắn là Trần lão đệ, thể hiện có phần xa lạ, sau đó lại gọi hắn là A Long, nghe đầy vẻ bề trên, chỉ có câu Long lão đệ này đã kéo gần mối quan hệ của hai người lại. Lý Thế Bằng quả là người kinh lịch chốn quan trường, biết rõ nhận được bao nhiêu thì cũng phải mất đi từng đó, hai người giờ đây đã đến lúc ngửa bài với nhau rồi.
Trần Tuấn Long cười cười, trên mặt hiện lên nụ cười độc quyền của hắn, sau đó nói:
- Rất đơn giản, tôi chỉ muốn Phi Phụng bang chúng tôi có được một chỗ đứng trong giới hắc đạo Bắc Kinh mà thôi.
Con chủ bài vĩnh viễn phải được giấu kĩ trong tay mình.
Lý Thế Bằng suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ từ gật đầu rồi.
- Tôi hiểu rồi, bất luận sau này Long lão đệ cậu làm như thế nào, tôi đều sẽ tận lực ủng hộ cậu, nhưng với thực lực hiện nay của Phi Phụng bang các cậu thì .............
Nói đến đây thì hắn dừng lại, quan sát phản ứng của Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long mặt không đổi sắc.
- Cục trưởng Lý, điều mà tôi có thể nói với cục trưởng đó là bây giờ Phi Phụng bang chúng tôi đã thống nhất được hai bang là Nam Lang ở phía nam với Tây Đầu bang ở phía Tây, đã hoàn toàn có thực lực để làm bất cứ điều gì rồi, lần này muốn nhờ đến sự giúp đỡ của cục trưởng Lý là hi vọng có thể nhận được sự trợ giúp của cục trưởng cơ một số địa bàn. Tin rằng chúng ta sẽ có một khởi đầu vui vẻ, cũng sẽ tiếp tục bảo đảm hợp tác về lâu về dài.
Đến giờ Lý Thế Bằng mới hiểu, nếu quả thật Trần Tuấn Long thực sự đã thống nhất được Nam Lang bang và Tây Đầu bang thì thực lực của hắn quả không tầm thường.
- Long lão đệ, tôi nghĩ tình hình hiện nay trong giới hắc đạo cậu rõ hơn tôi, Ngũ Hổ bang là hắc bang có lịch sử, đã làm ăn ở kinh thành rất lâu rồi, căn cơ gốc rễ vững chắc, còn Hắc Long hội thì dựa vào việc hợp tác làm ăn với người Nga, từ Đông Bắc chiến tới Bắc Kinh, chiếm cứ địa bàn khu Đông thành, Đông đầu có thể nói hoàn toàn là thế giới của bọn họ, còn vê phía Tân Nghĩa Minh ................
Nói đến đây, Lý Thế Bằng cố ý dừng lại, lại một lần nữa quan sát sắc mặt của Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long vẫn treo trên mặt nụ cuời mỉm ý nhị.
- ................. Tân Nghĩa Minh hai năm gần đây lớn mạnh thần tốc, đã hoàn toàn thay thế địa vị của Thanh bang, lão đại của bọn họ Hứa Viễn Hồng có thể nói là một nhân vật cực kì tài giỏi, tôi đã từng gặp mặt hắn một lần, Hứa Viễn Hồng bên ngoài thì ra vẻ nhân nghĩa đạo đức, kì thực đằng sau thủ đoạn thật tàn độc. Không những thế, theo như tôi biết, hắn còn nhận được sự chăm sóc của một vài người nào đó ở bên trên nữa. Năm đó Thanh bang bị lật đổ chính là do trong một đêm mà mười mấy nhân vật chủ chốt trong bang bị tiêu trừ, lão đại bị ám sát, quần long như rắn mất đầu nên mới bị Hứa Viễn Thanh nuốt trọn.
- Đúng thế, cho nên Phi Phụng bang chúng tôi mới càng thêm hi vọng có thể đứng vững ở mảnh đất đầy miệng cá sấu như Bắc Kinh này, điều này thì cần phải có được sự giúp đỡ của cục trưởng Lý đây rồi.
Trần Tuấn Long nói.
- Aizz ..............
Lý Thế Bằng ngược lại thở dài một tiếng.
- Long lão đệ, tôi nghĩ cậu nên hiểu Bắc Kinh là thủ đô, sự phồn vinh ổn định của thủ đô là chuyện đại sự hàng đầu, thế nên cậu có thể thấy các lực lượng trong hắc đạo Bắc Kinh đều cân bằng, đây là do bên trên ngấm ngầm cho phép, thậm chí hạng người như Hứa Viễn Giang cũng có thể là do bên trên bảo trợ. Có những lúc chỉ là trò đùa của bên trên cũng có thể ảnh hưởng tới sự lớn mạnh của các cậu bên dưới.
- Cuộc đời mỗi con người chính là một quá trình không ngừng khẳng định chỗ đứng.
Trần Tuấn Long điềm đạm nói:
- Tôi tin với địa vị hiện nay của cục trưởng Lý đây, với sự phát triển mà ông có được đều đã chứng minh ông đang đứng trong hàng ngũ của những người ở phía trước, ở bên trên.
Những lời tán dương này của Trần Tuấn Long khiến Lý Thế Bằng như nở từng khúc ruột, và đúng thế, tự mình giành được con đường vị trí đúng đắn nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Xem ra Trần Tuấn Long quả thật cũng có chỗ hơn người.
Một loạt những lời nói khiến Lý Thế Bằng không ngớt gật đầu, Trần Tuấn Long nói không sai, tiền, thì tiền hắn có nhiều đến cả đời sau cũng tiêu không hết, nhưng quyền lực chính là thứ mà cả đời hắn không ngừng mưu cầu, cứ mỗi lần tiến lên được một bước, mỗi lần đứng lên được một vị trí cao hơn, trong lòng Lý Thế Bằng lại dâng lên cảm giác thành công, mãn nguyện. Tuy nhiên từ ngày lên chức cục phó đến nay, tiền đồ của hắn dường như có phần chững lại, ở vị trí này mặc dù quyền lực rất lớn nhưng chẳng thể nào sánh được với cục trưởng Giả Chính Cảnh, lão già đó đã sắp nghỉ hưu rồi mà còn mãi lưu luyến quyền lực không chịu từ bỏ, không ngừng chèn ép bản thân hắn.
Không đánh với kẻ mạnh, Lý Thế Bằng giỏi nghề luồn cúi, vẫn quyết định muốn leo lên trên, thế nhưng bên trên lại nói cần ổn định, Giả Chính Cảnh bên trên có người nâng đỡ, đối với những trò chơi chính trị này, Lý Thế Bằng hiểu được cũng không nhiều, trong mắt người khác, bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Nhưng nếu bây giờ có thể có được sự trợ giúp của Trần Tuấn Long thì tình hình có thể thay đổi rất rất nhiều rồi. Thế nên Lý Thế Bằng mở lời nói:
- Long lão đệ, thứ cậu đem đến tặng lần này tôi rất hài lòng, tôi nhất định cũng sẽ dốc toàn lực ủng hộ cậu. Tuy nhiên, trong cục lúc này người có tiếng nói, có trọng lượng lại chẳng phải là tôi, mà là cục trưởng Giả Chính Cảnh, tôi nghĩ, nếu Long lão đệ muốn vững chân ở đất kinh thành này thì có thể phải qua được một ải này của hắn.
Trần Tuấn Long cười cười, vẫn tự tin đến thế.
- Nghe nói cục trưởng Giả đã đến tuổi về hưu nhưng vẫn không chịu lui lại phía sau.
Lý Thế Bằng tự nhiên biết rằng Trần Tuấn Long đã điều tra kĩ càng, thế nên gật gật đầu, im lặng không nói. Chỉ nghe thấy Trần Tuấn Long nói tiếp:
- Thế thì có thế nói rằng cục trưởng Giả không cùng ngồi trên một con thuyền với chúng ta rồi. Nếu đã như thế, tôi không ngại mua thêm một tấm vé, nhưng tôi tin vào nhãn quang của bản thân, cục trưởng Lý đây lái một chiếc khoái hạm còn cục trưởng Giả chỉ là một con thuyền vừa cũ kĩ vừa rách nát mà thôi, còn chẳng biết là khi nào sẽ chìm nữa.
Những lời này đã bộc lộ thái độ của Trần Tuấn Long với Lý Thế Bằng, ý muốn nói là bất luận thể nào hắn cũng chỉ đứng trên một con thuyền với Lý Thế Bằng mà thôi, xem ra Trần Tuấn Long chính là muốn đặt bảo tháp lên người Lý Thế Bằng rồi.
Lý Thế Bằng trầm giọng nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm mà Long lão đệ giành cho tôi, lần này có sự trợ lực của cậu, tôi sẽ lên trên nói chuyện. Tranh thủ một số việc trước ngày mặt trời lặn, nếu vẫn còn cần cậu giúp thì .................
Hắn nói đến đây thì cố ý kéo dài giọng.
- Chỉ cần cục trưởng Lý phân phố, cần bao nhiêu chúng tôi sẽ xuất bấy nhiêu.
Trần Tuấn Long lập tức tiếp lời, lời hắn nói đanh thép như đinh đóng cột, điều này càng củng cố thêm quyết tâm leo lên trên của Lý Thế Bằng, lúc này không hành động thì còn đợi đến khi nào nữa chứ.
Lý Thế Bằng nâng ly rượu lên:
- Long lão đệ quả là người hào sảng. Nào, huynh đệ chung ta cùng cạn ly này.
Trần Tuấn Long mỉm cươi nâng ly, hai người lại cùng cụng ly.
- Hợp tác vui vẻ!
Lý Thế Bằng nói.
- Hợp tác vui vẻ.
Trần Tuấn Long cũng đáp lời.
Sau đó hai người lại cùng cạn ly, Lý Thế Bằng cuối cùng cũng thả lỏng đầu óc, giờ đây hắn đã xem Trần Tuấn Long là người của mình rồi, vì thế cho nên đã đem một số mối quan hệ ở bên trên mà hắn biết toàn bộ nói hết cho Trần Tuấn Long nghe. Còn Trần Tuấn Long thì mỉm cười chú ý lắng nghe.
Đông thành quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, các loại thế lực loại nào cũng có, Trần Tuấn Long cảm thấy một triệu rưỡi đô la Mỹ hắn xuất ra ngày hôm nay quả là rất xứng đáng, hắn đã lấy được không ít thông tin từ chỗ Lý Thế Bằng, cũng đại khái nắm bắt được tình hình hiện nay của giới hắc đạo. Hắn tự thấy tầm nhìn của bản thân từ trước tới nay quá hạn hẹp rồi, suy nghĩ cũng quá đơn giản, xem ra cần phải lên kế hoạch tỉ mỉ rồi mới có thể hành động được.
Bởi vì càng leo lên trên cao thì nguy hiểm và trở ngại càng nhiều, Trần Tuấn Long trước giờ không bao giờ ra trận mà không có chuẩn bị, trước khi biết rõ mực nước nông sâu cỡ nào, hắn sẽ không mạo hiểm hành động. Hắn hiểu rõ bản thân hắn lúc này không thể phạm phải bất cứ sai lầm nào, muốn leo lên đến đỉnh núi, đường hãy còn dài lắm. Hắn vô cùng vui mừng vì lúc này đã bước lên được cùng một con thuyền với Lý Thế Bằng, mục đích của hắn là ngồi lên được con thuyền lớn phía trước, chỉ có thế mới có thể tiếp tục tiến lên phía trên.
Lý Thế Bằng đang rất hung phấn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, hắn cũng không ngừng cụng ly với Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long thì lại âm thầm kêu khổ, hắn không ngờ rượu Ngũ Lương này lại nặng đến thế, so với lần trước uống XO còn nặng hơn nhiều, bây giờ hắn đã có phần lâng lâng rồi.
- Xem ra sau này phải tập uống, nâng cao tửu lượng của bản thân mới được.
Trần Tuấn Long thầm nghĩ, rồi lại cười cười cụng ly với Lý Thế Bằng. Trần Tuấn Long chính là người như thế đó, cái gì chưa từng làm thì sẽ kiên định đi làm, đi thưởng thức, cho đến khi nào nắm vững mới thôi, hắn vô cùng thích cái cảm giác chinh phục đó, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Tuy nhiên bây giờ đối với chuyện uống rượu lại không phải như thế, hắn khống chế không nổi, thế nên mới nghĩ xem sau này phải làm thế nào để khắc phục được khó khăn này đây.
Trần Tuấn Long vốn dĩ là không thích uống rượu, làm một tay sát thủ, hắn càng hi vọng bản thân có thể giữ được cái đầu tỉnh táo, tuy nhiên bây giờ hắn đã không còn là sát thủ nữa rồi, trong những buổi giao dịch như thế này thì ly rượu chính là vũ khí của hắn, rượu mạnh chính là đạn của hắn, Trần Tuấn Long tuyệt đối không cho phép đạn của chính hắn bắn hỏng việc của chính hắn.
Đương nhiên, chuyện này giờ đây đã xảy ra rồi. Rượu qua vài tuần, Lý Thế Bằng cuối cùng cũng buông ly xuống, hắn cũng có vẻ say rồi, chỉ thấy hắn vỗ vỗ vai Trần Tuấn Long:
- Long lão đệ, tôi không ngờ được là cậu lại xuất nhiều tiền như thế để giúp tôi. Điều này đối với tôi mà nói đơn giản là quá quan trọng rồi.
Trần Tuấn Long mỉm cười không nói, những lời Lý Thế Bằng nói bên tai hắn nghe được đã bắt đầu không còn định hình rõ nữa rồi. Cái này cũng khó trách, lần trước Trần Tuấn Long say rượu, chẳng qua đơn giản là rót rượu vào dạ dày rồi nay chóng gục xuống, rượu tính phát tác nhanh thì tác dụng sẽ chậm hơn một chút. Còn bây giờ, mặc dù chỉ là một chai Ngũ lương mà thôi nhưng hai người uống chậm, nói nhiều, men rượu đã hoàn toàn ngấm vào máu Trần Tuấn Long rồi, đang từ từ phát huy tác dụng, cái cảm giác vi diệu khi men rượu ngấm lên tận não lại quay lại rồi, Trần Tuấn Long đang âm thầm cảm nhận sự thay đổi của cơ thế.
- Có điều Long lão đệ này, tôi nghĩ cậu vẫn nên xem xét lại tình hình bên chỗ Giả cục trưởng, bây giờ chỗ hắn mới là gút thắt quan trọng.
Lý Thế Bằng nói rõ.
Trần Tuấn Long gật gật đầu:
- Thế thì phải phiền đên cục trưởng Lý dẫn kiến rồi.
Trần Tuấn Long không muốn phí nhiều tinh lực như thế ở trên đây, bây giờ hắn chỉ muốn dùng tiền để khai thông những cửa lớn bị hổng ở bên trên mà thôi. Mặc dù trong tay hắn không có bao nhiêu tài liệu về Giả Chính Cảnh nhưng vị Giả cục trưởng này tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể dựa dẫm được, hắn già rồi, già đến mức không còn giá trị lợi dụng nữa. Trần Tuấn Long hiểu rất rõ điều này, đối với lão hồ ly này thì cứ xem thử có mua về được không, nếu thật sự không được. Hắc hắc, Trần Tuấn Long thầm cười lạnh. Hắn biết phải làm thế nào để đối phó với loại người này. Bước đường phía trước của Trần Tuấn Long không thể bị loại người này cản trở được.
- Thế thì tốt, nào, cạn ly.
Quẳng được gánh nặng cho Trần Tuấn Long, Lý Thế Bằng mừng thầm, quan hệ giữa Giả Chính Cảnh với Tân Nghĩa Minh cực kì mật thiết, thông tin này hắn chưa tiết lộ cho Trần Tuấn Long biết, có mua được Giả Chính Cảnh hay không là chuyện của Trần Tuấn Long, Lý Thế Bằng trên mặt lướt qua nụ cười nhạt, cụng ly với Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long nhẹ nhàng nuốt xuống một ngụm rượu, rượu Ngũ Lương chảy xuống đến dạ dày rồi vẫn còn nóng hôi hổi, khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu, hắn biết bản thân không thể uống tiếp được nữa. Suy nghĩ một lát, Trần Tuấn Long nói với Lý Thế Bằng:
- Tuy nhiên chuyện giữa hai chúng ta không thể để cho hắn biết, trước khi có thể đàm phán xong với hắn, tốt nhất không nên nói cho hắn biết thân phận của tôi.
- Đó là đương nhiên rồi. Cuối tuần này đi, tôi sẽ hẹn hắn ra ngoài cho hai người gặp mặt, cậu thấy thế nào?
Lý Thế Bằng nói.
- Được, không vấn đề gì.
Trần Tuấn Long gật đầu.
Lúc đó, từ trong túi Lý Thế Bằng vọng lên tiếng chuông điện thoại, Lý Thế Bằng lôi điện thoại ra, nhìn số điện thoại gọi đến rồi bấm nhận cuộc gọi.
- Uh, Diệc Phi, tối nay ba ở ngoài có chuyện không thể về nhà ăn cơm được.
- …………….
- Được rồi, con nói mẹ không cần đợi ba,cũng không cần để phần cơm đâu, ba sẽ về muộn một chút. Uhm ……….
Sau khi nói xong, Lý Thế Bằng cúp điện thoại, khoe với Trần Tuấn Long:
- Hahaha, bà xã với con gái gọi điện kiểm tra, thật là.
Hắn vừa nói vừa lắc đầu.
Trần Tuấn Long cười nói:
- Đó là bà nhà quan tâm cục trường thôi. Hahaha
- Uhm
Lý Thế Bằng gật đầu:
- Ở ngoài cố sống cố chết còn không phải là vì cái nhà này đó sao.
Trần Tuấn Long nói thêm:
- Nghe nói bà nhà trước đây cũng làm cùng cơ quan với cục trưởng?
- Ha ha ha
Lý Thế Bằng cũng uống không ít rồi, lại đang vui.
- Năm đó cô ấy là hoa khôi của cục, để theo đuổi được cô ấy cũng hao phí không ít sức lực của đại ca cậu đó.
Trần Tuấn Long tạt nước theo mưa:
- Đó là đương nhiên rồi, Lý đại ca mặt nào cũng là anh hùng chiến đấu, nghe nói năm đó trong trận phản kích của quân tự vệ, anh còn là trinh thám của bộ đội nữa, đó chẳng phải là lập đại công cho tổ quốc rồi đó sao?
Trần Tuấn Long tán tụng.
- À, đó đều đã là chuyện cũ rồi.
Lý Thế Bằng cố ý ra vẻ khiêm tốn, nhưng trong lòng thì không biết là vui sướng đến đâu nũa, hắn trong vô thức đã tiếp nhận cách xưng hô hắn là đại ca của Trần Tuấn Long rồi, khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần.
Sau khi cơm no rượu say, hai người vẫy tay từ biệt, mọi người đều đạt được mục đích của mình. Sau khi tiễn Lý Thế Bằng xong, Trần Tuấn Long liền quay lại xe của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT