Trần Tuấn Long cau mày.

- Em chỉ muốn làm tình nhân của anh mà thôi, đâu có phải muôn làm bà xã của anh đâu? Chẳng lẽ em không đẹp sao? Chẳng lẽ thân hình của em tệ lắm sao? Chẳng lẽ .... ...... ợ ...

Tiểu Mẫn nói liền một hơi, sau đó còn ợ bia nữa.

- ........ mẹ chồng em không đủ lớn? Hửm? Em không quan tâm, dù thế nào người ta cũng muốn làm người tình của anh. Anh đã nhận lời em rồi, không được chạy đâu đó.

Nói xong thì quay sang lay lay Tiểu Thanh đang vật vờ trên ghế dậy.

- Tiểu Thanh, cậu lại đây, cậu phải làm chứng cho tớ.

- Làm chứng? Làm chứng gì chứ?

Tiểu Thanh bị lay tỉnh vẫn còn chưa rõ là chuyện gì.

- Tiểu Mẫn, em say rồi, để anh đỡ em qua chiếc sô fa bên kia nghỉ ngơi.

Trần Tuấn Long dịu dàng an ủi cô, sau đó dìu cô đến bên chiếc sô fa ở bên cạnh, để cô nằm xuống đó. Thấy Tiểu Thanh cũng say rồi, hắn cũng nửa ôm nửa đỡ Tiểu Thanh đến chiếc sô fa.

Mặt Tiểu Thanh đỏ như gấc chín, đẹp tuyệt trần, hai tay cô ôm lấy eo của Trần Tuấn Long, giấu mặt vào ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, miệng lẩm bẩm:

- Long ca, Long ca.

- Haizz .............

Trần Tuấn Long đáp lời:

- Em uống nhiều rồi, anh đỡ em qua bên kia nghỉ ngơi, lát nữa anh đưa em về.

Vừa đặt Tiểu Thanh nằm xuống Trần Tuấn Long cứ cảm thấy đôi mắt mờ lờ của Tiểu Thanh nhìn mình có chút kì kì, nhưng lúc đó Tiểu Mẫn lại ập đến, kéo áo Trần Tuấn Long:

- Long ca, anh cho em làm người tình của anh đi, em nhất định theo anh rồi.

Đối với người say thì có thể giảng đạo lí gì cho được cơ chứ, Trần Tuấn Long kéo tay Tiểu Mẫn ra, giả bộ an ủi nói:

- Được, được, được. Tiểu Mẫn là người tình của anh, được chưa?

- Như thế không được.

Tiểu Mẫn tiếp tục đòi hỏi.

- Thế em còn muốn sao nữa?

Trần Tuấn Long bắt đầu cảm thấy phiền rồi, sớm biết thế này thì khi nãy không cho cô uống nhiều như thế.

- Ồ ..........

Tiểu Mẫn trầm giọng một tiếng:

- Sau khi em làm người tình của anh, anh ..... ..... anh phải thương yêu em, em .... .... không được bắt nạt em giống mấy tên khốn khác, càng không được đánh em. Còn nữa, anh phải cho em nhiều tiền để em tiêu, mua quần áo đẹp cho em, em không cần căn hộ chung cư, em muốn một căn biệt thự to thật to.

Con gái say rồi nhưng khi trả giá thì vẫn thật lợi hại, Trần Tuấn Long nghe mà chỉ biết trợn mắt há miệng. Không ngờ sau đó Tiểu Mẫn say rồi nói lời thật, nước mắt tuôn rơi, nói:

- Long ca, em ... ... em biết em không phải là đứa con gái tốt, em .... ... em cũng không muốn đâu. Không cho phép anh không cần em, em không muốn lại bị đám người xấu đó bắt nạt nữa, anh giỏi như thế, nhất định có thể bảo vệ được em. Lúc ở trên xe anh đã nhận lời em rồi, anh đã nhận lời em rồi. Xin anh, Long ca, nhận lời em được không?

Tiểu Mẫn khóc như mưa như gió, thật khiến người ta xót xa.

- Được, được, được. Anh gì cũng nhận lời em.

Trần Tuấn Long còn có thể nói gì được chứ, hắn là thích sự mạnh mẽ của Tiểu Mẫn, nếu không thì đã không để cô ở bên cạnh rồi. Ở điểm này thì cô rất giống Thất Thất của hắn, cả hai chẳng bao giờ chịu thua, thậm chí còn có phần nổi loạn.

Trần Tuấn Long nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Mẫn, nhẹ nhàng đặt cô xuống sô fa, có lẽ nhận được lời hứa của Trần Tuấn Long rồi, cũng có lẽ vì men rượu đã ngấm, Tiểu Mẫn hơi thở đã đều, ngáy nhè nhẹ, chìm vào giấc ngủ.

Trần Tuấn Long lau mồ hồi, xem ra phải đợi Tiểu Vũ quay lại rồi mới có thể đưa cô ấy đi, nhưng hắn vừa quay người thì Tiểu Thanh không biết đã ngồi lên từ lúc nào cứ thế chằm chằm nhìn hắn. Lúc nãy những lời nói với Tiểu Mẫn, cô ấy nhất định là đã nghe thấy rồi, nhưng sắc mặt của Tiểu Thanh cứ biến đổi từng hồi, thoặt đỏ thoặt trắng, có vẻ như trong lòng đang bị kích động dữ dội lắm thì phải. Trần Tuấn Long thấy lạ liền ngồi xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, quan tâm hỏi:

- Tiểu Thanh, em sao thế? Có phải là rất khó chịu không?

Hắn vừa nói xong, Tiểu Thanh đã liên tiếp gật đầu, nước mắt trào ra, mím chặt môi không nói. Trần Tuấn Long vội vuốt nhẹ sống lưng cô, an ủi:

- Không sao, không sao.

Hắn cứ tưởng Tiểu Thanh chỉ là say rượu nên khó chịu, không ngờ Tiểu Thanh nhào người qua ôm chặt lấy hắn, thút thít bên tai hắn:

- Long ca ... .... ...

- Uhm ... ...

Trần Tuấn Long nhẹ giọng đáp

- Không sao rồi.

Hắn lại tiếp tục an ủi Tiểu Thanh.

- Anh ... ... anh ... ... em ... ...

Tiểu Thanh lập bập nói.

- Gì cơ?

Trần Tuấn Long thấy có gì đó không ổn, liền nâng mặt Tiểu Thanh lên thì thấy cô nước mắt đầm đìa.

- Em .... .... Long ca ... ....

Dường như đã lấy hết được dũng khí, chỉ thấy Tiểu Thanh nhìn Trần Tuấn Long với ánh mắt van lơi, nói:

- Tiểu Mẫn cô ấy ... ... em ... ... em cũng muốn làm người tình của Long ca.

Câu cuối cùng nói một cách rất quả quyết, sau đó liền ôm chặt lấy Trần Tuấn Long.

- Tối nay rốt cục là sao thế hả?

Trần Tuấn Long chóng mặt.

- Em ... ... em không có nhiều yêu cầu như Tiểu Mẫn, chỉ hi vọng ... ... hi vọng Long ca giúp em, giúp em gái em. Nó ... ... xin lỗi ... .... Long ca ... ... em ... ... em cần rất nhiều rất nhiều tiền để giúp nó trị bệnh, em .... ....

Đằng nào thì cũng đã nói ra rồi, Tiểu Thanh cũng tiếp tục lấy hết dũng khí nói tiếp:

- Để em làm người tình của anh đi, em ... ... em sẽ rất ngoan.

Thời khắc đó Tiểu Thanh đã không còn biết nói gì nữa cả, nằm lên người Trần Tuấn Long, hờn hờn tủi tủi.

Trần Tuấn Long nhất thời cũng không biết phải làm sao, chỉ có cách để cô ấy ôm chặt, nhẹ nhàng vuốt vuốt sống lưng, an ủi cô mà thôi.

Hắn đương nhiên biết, thật ra Tiểu Thanh đã say rồi, nhưng bây giờ Trần Tuấn Long mới hiểu, Tiểu Thanh nhất định là đã có ý nghĩ này từ rất lâu rồi, tối nay nhân cơ hội say rượu mới dám để lộ ra mà thôi.

Tiếng thút thít của Tiểu Thanh ngày càng nhỏ, dựa vào người Trần Tuấn Long từ từ say giấc.

Trần Tuấn Long ôm thân hình mềm mại của cô lên, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Tiểu Mẫn. hai cô gái mặt đỏ như hoa đào, đầy sắc xuân tình, dáng nằm gợi cảm khiến nhịp tim của Trần Tuấn Long tăng nhanh đáng kể.

- Họ đều say rồi?

Tiểu Vũ vào nhà vệ sinh trang điểm lại xong đi ra, nhìn thấy hai cô gái đều nằm trên so fa thì hỏi.

- Uhm.

Trần Tuấn Long quay người gật gật đầu, sau đó quay lại bàn ăn, ngồi xuống rồi ra ý kêu Tiểu Vũ lại.

Tiểu Vũ thấy hai cô gái đều không sao, say rượu rồi ngủ quên mà thôi, còn nghĩ không biết lát nữa làm sao để đưa họ xuống nữa, thấy Trần Tuấn Long vẫy vẫy tay thì mỉm cười bước đến.

Hôm nay Tiểu Vũ mặc một chiếc váy liền thân màu kem, toát lên vẻ cao quý phóng khoáng, thấy Trần Tuấn Long cứ nhìn mình chằ chằm thì Tiểu Vũ vô duyên vô cớ cứ thấy thẹn thùng, ánh mắt Trần Tuấn Long nhìn mình vẫn nóng bỏng như ngày nào.

- Mấy hôm nay sự vụ trong bang vất vả cho em rồi.

Trần Tuấn Long cầm tay Tiểu Vũ.

- Không khổ.

Tiểu Vũ cúi đầu nhẹ giọng nói. Dáng vẻ như chú chim non yếu ớt dựa dẫm của cô khiến trong lòng Trần Tuấn Long nóng lên, khi nãy bị hai cô gái làm cho nóng người lên rồi. Trần Tuấn Long nhè nhẹ vuốt ve làn da trắng mịn, mềm mại của Tiểu Vũ.

Trong sảnh rất yên tĩnh, hai người không nó gì cả, chỉ nhẹ nhàng hưởng thụ khoảnh khắc trước mắt.

- Làm người phụ nữ của anh nhé, anh sẽ chăm sóc em.

Trần Tuấn Long đề nghị.

Tiểu Vũ không đáp, một lát sau mới từ tốn nói:

- Long ca, anh ... .... không ghét em sao?

- Nhìn vào mắt anh này.

Lần này là Trần Tuấn Long ra lệnh.

Tiểu Vũ không tự chủ được ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập ngừng nhìn Trần Tuấn Long. Khuôn mặt Trần Tuấn Long rất nghiêm túc, nhưng Tiểu Vũ nhìn thấy trong mắt hắn sự kiên định, dũng cảm, còn có cả chân thành nữa.

- Nhận lời anh, vĩnh viễn làm người phụ nữ của anh.

Ngữ khí của Trần Tuấn Long cũng thật kiên định.

Tiểu Vũ trong khoảnh khắc đó nước mắt tuôn rơi, uhm một tiếng rồi ngã vào lòng Trần Tuấn Long, ôm chặt lấy hắn, có phần thút tha thút thít cố kìm nén.

Trần Tuấn Long cũng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khi đó sự im lặng còn hơn vạn lời nói, hai người dùng trái tim để cảm nhận. Rất lâu rất lâu sau đó Trần Tuấn Long mới nhẹ giọng hỏi:

- Về chưa?

- Uhm

Khi đó người ngọc đã không còn sức để nói nữa rồi.

- Chúng ta đi đâu?

Trần Tuấn Long lại treo lên khuôn mặt nụ cười quen thuộc.

- Uhm, về chỗ em nhé.

Tiểu Vũ nghĩ thầm, mặc dù Tử Lan Hoa Viên nơi mình và Tiểu Thanh sống cũng không tệ nhưng chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách, Tiểu Mẫn chỉ có thể tạm thời ngủ chung với Tiểu Thanh rồi, tối nay Trần Tuấn Long nhất định là sẽ ở cùng mình, cô có dự cảm như thế, vừa nghĩ đến chuyện ở cùng Trần Tuấn Long, ngừi cô liền nóng lên, cái đêm ở khách sạn Trường Thành quả thật khiến người ta nhớ mãi.

Trần Tuấn Long một tay lái xe, một tay cầm tay của Tiểu Vũ, cười nói:

- Hay là qua chỗ anh đi, bên đó rộng hơn một chút, cũng tiện hơn.

Trong lòng Tiểu Vũ rất vui, Trần Tuấn Long mặc nhiên dẫn mình về nhà, điều này chứng tỏ Trần Tuấn Long đã xem cô là người phụ nữ của hắn rồi, Tiểu Vũ sao có thể không vui cho được chứ. Truyện "Tuấn Long Bách Mỹ Duyên "

Lúc bình thường Trần Tuấn Long có phần thần bí, ban ngày chẳng thấy người đâu, đến tối mới xuất hiện. Hắn là lão đại mới của bang Phi Phụng, Tiểu Vũ cũng không rõ rốt cục Trần Tuấn Long làm gì, sống ở đâu, còn việc Trần Tuấn Long nói hắn là sinh viên của đại học Bưu điện, bọn Tiểu Vũ cũng bán tín bán nghi. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội hiểu được con người thần bí của hắn rồi.

Trần Tuấn Long lái xe rất chậm vì trên xe vẫn còn hai cô gái đang say ngủ, khi nãy bồng được hai cô lên xe cũng chẳng dễ dàng gì, trên xe còn lăn qua lăn lại, phải chăm sóc bọn họ.

Tiểu Vũ nói phải lấy đồ để thay, nên Trần Tuấn Long lái xe qua Tử Lan Hoa Viên của Tiểu Vũ trước, Tiểu Vũ lên phòng không lâu thì Tiểu Mẫn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chui đầu qua cửa xe nôn thốc nôn tháo, khi nãy cô uống nhiều nên bây giờ cũng rất khó chịu.

Trần Tuấn Long vội xuống xe, ở bên ngoài giữ chặt lấy cô, Tiểu Mẫn nôn xong, Trần Tuấn Long giúp cô dọn dẹp chiến trường còn cô thì quay người dựa vào lưng ghế ngủ tiếp.

Không lâu sua đó Tiểu Vũ quay lại, xách một chiếc túi, bên trong là đồ đển thay, đến đồ của bọn Tiểu Mẫn cũng chuẩn bị luôn, thân hình cô và Tiểu Thanh cũng tương tương nên tạm thời cho Tiểu Thanh mượn đồ.

- Chúng ta đi đâu?

Tiểu Vũ lên xe.

- Đến lúc đó em sẽ biết.

Trần Tuấn Long không lập tức đáp lời cô, có vẻ bỉ ẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play