- Chủ công! Chế độ này cực kỳ tuyệt với, sức chiến đấu của bộ đội nhất định có thể đề cao lên một bậc, thế nhưng làm sao xác định bộ đội sẽ không giết dân chúng giả mạo công danh?
Đầu võ sĩ vừa nhìn là có thể nhận ra, dù là binh phòng vệ cũng không khó phân biệt, nhưng nông binh lại giống như dân chúng bình thường, căn bản không thể phân biệt được.
Nông binh chính là nông dân vừa cầm lấy vũ khí, chém giết đầu nông dân báo lĩnh thưởng hầu như là chuyện thành thói quen, không làm như vậy ngược lại sẽ bị thủ hạ oán hận, cũng sẽ bị đồng liêu cười nhạo là đầu đất.
- Nông binh không tính quân công, binh sĩ ta đều là võ sĩ, cướp thủ cấp nông binh có lợi ích gì? Ngược lại chỉ lãng phí tài nguyên nhân lực!
Khang Tư nhẹ nhàng nói một câu đầu tiên đã khiến các võ sĩ cùng binh phòng vệ của các thế lực ngày sau ngã nhào.
- Rõ! Chủ công anh minh. Trán Phí Nhĩ toát đầy mồ hôi.
Hắn không ngờ mình theo thói quen hỏi một lần, lại khiến những người bên dưới cần tốn hao vất vả hơn trước kia mấy chục lần mới thu được quân công.
Hẳn là không oán ta được? Đây chính là chủ công quyết định, hắn chần chờ một chút cẩn thận hỏi lần nữa:
- Chủ công! Bốn đẳng cấp này đúng thật là một quyết sách anh minh, chỉ là ngoại trừ đãi ngộ cấp thấp phải hành lễ với cấp cao ra còn có đãi ngộ nào khác?
Khang Tư suy nghĩ một chút gật đầu nói:
- Ừ! Như vậy đi, bộ đội cấp Giáp nộp lên trên hai thành chiến lợi phẩm, doanh chiến binh năm thành, doanh phụ binh ba thành; cấp Ất nộp lên trên năm thành, doanh chiến binh ba thành, doanh phụ binh hai thành.
Cấp Bính nộp lên trên bảy thành, doanh chiến binh hai thành, doanh phụ binh một thành. Về phần cấp Đinh cuối cùng, nộp lên trên chín thành, còn lại do doanh chiến binh cùng doanh phụ binh chia nhau nửa phần!
Đám gia thần lại choáng váng lần nữa, nhưng hầu như lập tức đám gia thần hai mắt sáng rỡ, hận không thể lập tức mang binh xuất chiến.
Trời ạ, bộ đội cấp Giáp lại chỉ cần nộp lên trên hai thành là được? Chỉ là bộ đội cấp Đinh vẫn phải giống như lệ cũ hiện giờ. Hắc hắc, đương nhiên sẽ không có ai muốn mình vẫn mãi đợi ở cấp Đinh.
Trong tiếng thở dốc kịch liệt, Phí Nhĩ lại kiên trì nói:
- Chế độ này của chủ công một khi phát xuống dưới, toàn quân trên dưới khẳng định lập tức biến thành mãnh hổ, mà anh hào thiên hạ tứ phương sẽ tới đầu nhập. Chỉ là, chủ công à! đẳng cấp càng cao nói rõ sức chiến đấu quân đội càng cao, mà đối lập, chiến lợi phẩm của bọn họ cũng càng nhiều. Ước chừng một thành thu vào của bộ đội cấp Giáp chẳng khác nào mười thành của bộ đội cấp Đinh, ngài xem có phải là...
Phí Nhĩ còn chưa dứt lời đã bị vô số cổ sát khí trên dưới trước sau hù dọa cho hoảng lên.
Khiến cho Phí Nhĩ vừa toát mồ hôi lạnh, một bên thầm nhủ:
“Chết tiệt! Có bản lãnh thì đẩy phía chủ công kìa, uy hiếp ta làm gì? Ta cũng muốn thăng quan phát tài thu được đất phong mà, khả năng để ta thực hiện được mục tiêu chính là tăng trưởng tiền tài cho Lôi gia! Ta có biện pháp nào nữa?”
Khang Tư cười nói:
- Không có gì, bộ đội cấp Giáp của chúng ta càng nhiều, nói rõ chúng ta càng cường đại, hơn nữa bọn họ mang đến cho chúng ta, so với bộ đội cấp thấp càng nhiều hơn.
Phí Nhĩ đương nhiên biết đạo lý này, ví như cùng đánh một thế lực, cần xuất động bốn đoàn bộ đội cấp Đinh mới chiếm lĩnh được toàn bộ, nhưng bộ đội cấp Giáp chỉ cần một là đủ.
Nếu như đem hao tổn, khen thưởng, tổn hại, trợ cấp vân vân hết thảy tính toán lại, thật đúng là bộ đội cấp Giáp so ra có lời hơn.
Phí Nhĩ hiểu rõ ràng điểm này, hơn nữa đồng liêu uy hiếp một bên, liền không lên tiếng nữa.
Thấy Phí Nhĩ đồng ý, mọi người đều đều thu hồi lại ánh mắt đằng đằng sát khí. Bọn họ đều bắt đầu huyễn tưởng tình cảnh tuyệt vời mình dẫn binh thu được lượng lớn tiền tài công trạng.
Áo Kha Nhĩ len lén đánh giá Khang Tư, hắn không rõ Khang Tư làm sao nghĩ ra được chế độ tăng sức chiến đấu quân đội như vậy.
Hỏi những người khác?
Không giống, xem bộ dáng bội phục của Tương Văn cùng Uy Kiệt, hẳn là hoàn toàn do hắn tự suy nghĩ ra.
Ài, người đại ca này thật làm cho mình mất đi dục niệm so sánh, võ lực cường hãn đến mức làm cho người ta uể oải, hiện giờ lại thêm một cái năng lực quân sự cường hãn.
Hy vọng đừng xuất hiện tiếp năng lực chính vụ cường hãn nữa, nếu thật như vậy, thật là đánh bản thân mình tới không còn đường đỡ rồi. Hắc hắc! Nhưng mà mặc kệ đại ca lợi hại thế nào, chỉ cần tập tính bao che khuyết điểm của hắn còn đó, vậy mình sẽ không thật sự mất đi lòng tin.
Khang Tư bắt đầu ban bố mệnh lệnh:
- Ừm! Hiện tại bộ đội trực thuộc của ta có năm vạn bộ binh, còn có năm ngàn kỵ binh. Như vậy đi, thành lập năm doanh chiến binh bộ binh, một doanh chiến binh kỵ binh, những cái khác đều sắp xếp doanh phụ binh. Công tác tổ chức giao cho Lôi Đặc, Lôi Khải, Áo Kha Nhĩ, Lão Đao mười một đại tướng các ngươi.
- Rõ! Thần lĩnh mệnh.
Áo Kha Nhĩ là người hưng phấn nhất trong số đó, thoáng cái liền thu được quyền lực tổ chức bộ đội, vậy khẳng định mình phải nhân cơ hội thành lập uy vọng cá nhân trong quân đội.
- Cung Tá Đôn! Ban hành cải cách quân chế vừa chỉnh lý này ra bên ngoài.
- Rõ! Thần lĩnh mệnh.
Tuy rằng Cung Tá Đôn không ghi chép, nhưng mấy văn thư trong góc phòng đều ghi lại đầy đủ những lời đối thoại.
Cuối cùng, Khang Tư vốn còn muốn nói gì, nhưng thấy đám gia thần bộ dáng nóng lòng muốn thử, hơn nữa Áo Khắc Đức lại nháy mắt ra dấu với mình, liền nhớ tới Áo Khắc Đức có chuyện cần bẩm báo, vì vậy vừa chuyển nói:
- Ừ! Nghe nói hiện giờ rất nhiều thủ hạ gia thần đều không có thần chúc của mình, rất nhiều công tác chỉ có thể dựa vào tự mình đi hoàn thành.
Mọi người hiển nhiên cũng không ngờ Khang Tư lại nói tới chuyện này, lập tức tim đập gia tốc, gật đầu “phải phải” hùa theo.
- Đương nhiên, ta cũng biết không phải là các ngươi không chiêu mộ nổi gia thần, chỉ là bộ đội trực thuộc của ta đãi ngộ quá cao, khiến cho các võ sĩ không muốn muốn nhận các ngươi chiêu mộ mà thôi.
Khang Tư nói lời này, khiến đám gia thần không biết nói sao mới được.
Nếu như nói không phải, chẳng khác nào tự tát tai; nếu nói phải, tức là oán hận chế độ gia chủ, cũng bằng tự tát mình, thật sự là khó mà.
- Như vậy đi, để giảm bớt gánh nặng cho các ngươi, cũng để các ngươi có thêm nhiều trợ thủ hoàn thành công tác. Hiện giờ hạn định năm đơn vị chiến lược bộ binh cùng một đơn vị chiến lược kỵ binh. Lãnh địa không khuếch trương diện rộng, cũng không tiếp tục chiêu mộ tân binh nữa.
- Cung Tá Đôn! Ban bố mệnh lệnh này ra ngoài. Đúng rồi! Nếu các ngươi phát hiện gia thần của mình là một nhân tài, đề cử lên trên, có thể thu được trọng thưởng.
- Rõ! Thần lĩnh mệnh!
Cung Tá Đôn lập tức đáp.
Đám gia thần đều vui mừng như lòng nở hoa, chỉ cần bộ đội trực thuộc chủ công đình chỉ thu nhận người, đám võ sĩ hoang kia chỉ có thể tiếp nhận mình chiêu mộ thôi.
Lần trước nhìn trúng một tên võ sĩ hoang, lần này hẳn có thể mời chào về dưới trướng mình chứ?
Hắc hắc! Nghĩ đến thủ hạ mình là võ sĩ dũng mãnh như thế, chém tướng, đoạt kỳ, tranh thủ công lao hết thảy không phải nói chơi, ngẫm lại thật là hưng phấn mà.
Về phần đề cử nhân tài thì trọng thưởng? Đám gia thần đều coi như không nghe thấy lời này, bởi vì không có kẻ nào ngu ngốc làm như vậy, ai sẽ đưa nhân tài đi kia chứ? Dù là gia chủ cũng không được, gia tộc mình cũng cần nhân tài mà.
Áo Khắc Đức đã sớm thương lượng trước chọn đúng thời cơ, quỳ xuống ra vẻ mặt đau khổ nói:
- Chủ công! Thần chỉ có bổng lộc hai trăm thạch cùng lương tháng năm chục xâu, vốn không chào mời được nhân tài kiệt xuất gì, không biết có công tác gì có thể thu được tưởng thưởng phong lĩnh địa hay không? Dù là phong lĩnh địa mười thạch cũng không sao.
Áo Khắc Đức là thân tín Khang Tư vừa nói lời này, đám gia thần lập tức ngừng thở, thậm chí cảm giác ngay cả tim đập cũng ngừng lại đợi Khang Tư trả lời.
Khang Tư cười nói:
- Ngươi đó! Khát vọng thu được phong lĩnh địa như thế sao?
Lập tức Áo Khắc Đức ra vẻ mặt khát vọng nói:
- Thân là gia thần không ai không hy vọng thu được phong đất, chỉ có thu được phong đất mới có thể truyền lại cho gia tộc đời sau, mà chỉ có gia tộc truyền thừa mới có thể đời đời làm gia thần của chủ công, cũng mới có thể trọn đời vì gia tộc chủ công hiệu lực.
Lời này của Áo Khắc Đức khiến đám gia thần cảm thấy thân thiết, đều gật mạnh đầu tán thành.
- Ừm! Điều này cũng đúng! Như vậy đi, dù sao các ngươi có thể chiêu mộ gia thần, cũng là quân tác chiến độc lập, ta chia các mục tiêu cần đánh chiếm làm ba loại: thổ hào, hương trấn, thành trì, sau đó dựa theo mục tiêu có thạch cao và binh lực để xác định, sau khi chiếm lĩnh sẽ ban thưởng phong đất. Lấy mục tiêu và ban thưởng ra làm thành danh sách nhiệm vụ, để các ngươi tự tuyển chọn. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, mặc kệ ngươi là chiêu hàng hay dùng võ lực phá thành, là hoàn thành độc lập hay liên hợp người khác hoàn thành, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ này là của ngươi rồi.
Khang Tư nói đến đây, khóe miệng hiện vẻ tươi cười.
Đám gia thần đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hai mắt tỏa sáng. Trời ạ! Định giá rõ ràng nhiệm vụ tác chiến?
Đánh thắng thì có phần thưởng? Cái này thật là quá mỹ diệu rồi, sao chuyện như vậy không xuất hiện sớm chứ!
Đám gia thần kích động muốn nhảy lên, bọn họ cố nén kích động lập tức quỳ xuống hô:
- Chủ công anh minh! Lôi gia ta võ vận trường tồn!
- Chủ công! Lúc nào sẽ tuyên bố nhiệm vụ vậy?
Chân chó Ni Nhĩ lập tức khôi phục thần thái hưng phấn.
- Ừm! Chờ tiếp kiến các gia tộc quyền thế cùng gia thần rồi nói lại.
Khang Tư nói.
Mọi người tuy biết không có gia tộc quyền thế tham gia không được, nhưng lại cảm giác hẳn là vứt đám gia tộc quyền thế một bên không để bọn họ tham dự là tốt nhất. Đương nhiên, không có kẻ nào ngu ngốc đề nghị như vậy. Bọn họ không còn cách nào chỉ có thể định tâm lại, tiếp tục cuộc họp.
- Chủ công! Thừa hành tiền tệ của An Tái Kháng đại nhân là công tác gì? Có phải chuyên môn phụ trách đúc tiền không?
Phí Nhĩ dò hỏi lần nữa, hắn đối với chuyện có quan hệ tới tiền rất mẫn cảm, đã sớm lưu ý chức Thừa hành tiền tệ của An Tái Kháng.
- Một là chuyên môn phụ trách chế tạo tiền tệ, hai là phụ trách công tác lưu chuyển đổi tiền.
Khang Tư nói xong, An Tái Kháng lập tức cười hì hì gật đầu nói với Phí Nhĩ:
- Phí Nhĩ đại nhân! Sau này còn cần ngài hỗ trợ nữa.
Hiện giờ An Tái Kháng rất là hưng phấn, bởi vì sau này công tác dùng tiền Lôi gia đổi sang tiền Đế quốc, chính là của mình rồi, ngẫm lại nhiều tiền tài như vậy do mình điều khiển, vậy đúng là tuyệt vời mà.
Kế tiếp thương nghị một chút công việc hạng mục vụn vặt, hội nghị kết thúc, đám gia thần như hỏa hoạn chạy vọt ra ngoài, bọn họ chuẩn bị trong thời gian ngắn nhất, đem tin tức bộ đội trực thuộc Khang Tư không nhận binh lính nữa truyền khắp lãnh địa, để mình có thể chiêu mộ võ sĩ nhanh nhất.
Bởi vì liên quan đến lợi ích tất cả gia thần, cho nên vô luận là công tác tuyên bố tin tức, lựa chọn binh lính, chỉnh lý thế lực tình báo đối địch, đều bằng tốc độ nhanh nhất tiến hành hoàn mỹ.
Tin tức truyền ra, đám võ sĩ hoang dõi mắt trông mong chờ đợi tiến nhập quân đội một mảnh xôn xao. Đương nhiên, bạo động thì không dám, bộ đội tinh nhuệ trực thuộc của Lôi gia ngay bên cạnh, ai dám tìm chết? Chỉ là cao giọng gào thét, chửi thiên khóc địa, đau lòng rên rỉ chảy nước mắt không tránh khỏi.
Thấy thời cơ đã tới, đám gia thần lập tức tìm tới các võ sĩ hoang mình nhìn trúng, bắt đầu chiêu mộ. Cánh cửa bộ đội trực thuộc đã đóng lại, đa phần các võ sĩ hoang đều tiếp nhận chào mời, chỉ là một ít nhân sĩ kiệt xuất gặp phải hai gia thần trở lên tranh đoạt, so với những người khác thoải mái hơn, ít nhất lương tháng so với những kẻ khác cao hơn rất nhiều.
Bộ đội trực thuộc nhận được thông cáo có liên quan đến mình rồi, bởi vì trở thành một gã phụ binh lương bổng vẫn như cũ, chỉ là chiến lợi phẩm thiếu đi, cho nên cũng không có ý kiến gì.
Nhưng cũng không vì vậy mà buồn phiền, tất cả đều xoa tay nắn cốt, bán mạng rèn luyện bản thân, hận không thể đem một mặt biểu hiện tốt nhất của mình ra ngoài, mong rằng có thể được chọn trước vào doanh chiến binh.
Trong lúc binh doanh cùng thành trì náo nhiệt cực kỳ, ở nội đình Khang Tư một mảnh yên tĩnh. Y Ti Na, Ngả Lệ Ti cùng Tiểu Cầm lúc này đang theo Tương Văn dẫn đường đi tới thư phòng Khang Tư.
Khi Y Ti Na cùng Ngả Lệ Ti và Tiểu Cầm đi vào thư phòng, dù là các nàng kiến thức rộng rãi cũng bị một màn trước mắt làm ngây người.
Đây còn là thư phòng sao?
Địa phương rộng mấy ngàn mét vuông, những giá sách chen nhau cao tới trần nhà, hơn nữa trên giá bày đầy sách.
Dù là phủ đệ Đại thần quan Y Ti Na trước đây cũng không có chứa nhiều sách như vậy.
Ngả Lệ Ti tiện tay từ trên giá sách rút một quyển sách, mở ra nhìn một cái, tất cả đều là chữ viết xa lạ, Y Ti Na đưa mắt nhìn, nói:
- Là chữ viết cổ quốc gia viễn đông. Tên sách là 'Thanh Sơn mạn du ký'.
Ngả Lệ Ti chớp chớp mắt, lắc lắc quyển sách, dùng ngữ khí có chút cao ngạo nói với Tương Văn dẫn đường:
- Đại nhân nhà ngươi biết chữ viết viễn đông? Những sách này sẽ không phải mang tới để trang trí chứ?
Tuy rằng Tương Văn bất mãn với công chúa cả ngày ra dáng cao ngạo này, nhưng nói thế nào cũng là bằng hữu đại nhân nhà mình, cũng ôn hòa nhã nhặn giải thích:
- Dưới trướng đại nhân nhà ta có một học giả viễn đông, đại nhân đã sớm học được loại chữ viết này. Những sách bày biện ở đây đều là đại nhân xem qua cất giữ lại.
Tuy rằng Tương Văn không tính toán, nhưng vẫn không nhịn được thêm một câu:
- Đại nhân nhà ta nắm thông thạo mười hai loại chữ viết thông dụng, có thể dùng năm loại ngôn ngữ nói chuyện.
Ngả Lệ Ti cùng Tiểu Cầm đều choáng váng, lúc này mới bao lâu, mới có mấy năm mà một cô nhi chưa từng đọc sách tới được mức này?
Y Ti Na tuy giật mình, nhưng cũng không đặc biệt kinh ngạc, dù sao nàng từng dạy qua Khang Tư, biết năng lực hiểu biết của Khang Tư, đặc biệt dục vọng khát cầu tri thức rất mạnh mẽ, một người như vậy một khi có điều kiện, có được thành tích như vậy cũng không kỳ quái.
Đồng thời, nàng cũng biết vừa rồi lời của Ngả Lệ Ti có điểm mạo phạm Khang Tư, hiện giờ không phải Khang Tư còn là thủ hạ Ngả Lệ Ti, mà là quân chủ độc bá một phương, cho nên vội vàng nói sang chuyện khác:
- Thu thập nhiều sách như vậy khẳng định giá trị không thấp phải không?
- Đúng vậy, như bản 'Thanh Sơn du mạn ký' kia là từ viễn đông đưa tới, chỉ một quyển mỏng như thế đã là 250 xâu rồi. Ở đây sách rẻ nhất đều từ 20 xâu trở lên.
Tương Văn ngữ khí bình thản nói, nhưng là ai cũng nghe ra trong đó mang mùi vị khoe khoang.
Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na nghe vậy đều không lên tiếng.
Dựa theo quyền thế cùng tài phú hiện tại của Khang Tư, chỉ cần hắn tỏ ý một chút, người bên dưới tự nhiên sẽ vì hắn mua sắm, thậm chí đem hứng thú này truyền ra ngoài, người bên dưới sẽ tiến cống lên sách quý hiếm.
Hơn nữa bằng xuất thân của hai người, các nàng cảm thấy dùng tiền so sánh với văn hóa là một chuyện rất mạo phạm, cho nên vốn không đáp lại.
Chỉ là Tiểu Cầm lại không thèm để ý tới những thứ này, Khang Tư lại là đại ca An Tái Kháng, Tiểu Cầm cảm giác quan hệ không đồng nhất hiếu kỳ hỏi:
- Như vậy quý giá nhất là loại nào?
Đã sớm đợi có người hỏi như vậy Tương Văn lập tức đắc ý lôi một quyển da dê ra nói:
- Quý nhất chính là cái 'Khung thương lộ' này. Đại nhân dùng hơn một ngàn xâu mới lấy được nó, có người nói nó miêu tả nguồn gốc thơ ca dân tộc đại thảo nguyên, chỉ riêng quyển da dê này đã có lịch sử mấy trăm năm rồi.
Y Ti Na lập tức hai mắt tỏa sáng nhìn quyển da dê kia.
Cũng không trách nàng thất thố như vậy, ở thời đại này, học tập văn hóa thuộc về đặc quyền của người thượng tầng, hơn nữa kỹ thuật giấy và in ấn lạc hậu, có thể dùng đóng sách đều là vật phẩm trân quý, người nhà quê có thể nhận được một trang giấy nhỏ có chữ đều coi là trân bảo.
Ngẫm lại lúc đầu Khang Tư hoàn toàn có thể dùng quân công cứu công chúa để mở đất phong vương, lại đi đổi lấy tư cách học tập văn hóa thì có thể thấy được.
- Được rồi! Chúng ta là tới tìm đại nhân nhà ngươi, những sách này về sau hãy giới thiệu.
Ngả Lệ Ti có điểm không nhịn được nói. Nàng không phải cố ý ngăn cản Y Ti Na xem quyển da dê, mà là bởi lòng bất an như lửa đốt.
Ngả Lệ Ti sở dĩ như vậy, là bởi An Tái Kháng vừa nói cho nàng, hắn cam kết đoàn Mân Côi điều tra tin tức Y Đạt đã có tin truyền về.
Y Đạt thế nào Ngả Lệ Ti vốn không để trong mắt, nàng lưu ý chính là Khi Hồng quốc bị Tử Tâm quốc, Hắc Nham quốc cùng nhị hoàng tử Hắc Nham quốc chia cắt, trải qua mấy năm nghỉ ngơi lại sức, dân chúng Khi Hồng quốc đã hoàn toàn quên đi có Khi Hồng quốc tồn tại.
Cái tin tức này khiến cho nàng lo lắng vạn phần, bởi vì nếu như không còn dân chúng duy trì, vậy còn phục quốc gì nữa?
Ngả Lệ Ti cho rằng, dân chúng quên đi Khi Hồng quốc, chủ yếu là không có quân đội hoạt động dưới lá cờ Khi Hồng quốc, chỉ cần có một cổ thế lực ở đó, dân chúng sẽ còn có thể nhớ rõ xuất thân của mình, chờ khi mình dương danh hào chuẩn bị phục quốc, dân chúng tự nhiên sẽ tụ hội lại.
Thế nhưng giờ mình một không tiền hai không người, làm thế nào để có một chi bộ đội hoạt động trong lãnh địa Khi Hồng quốc đây?
Trước đây sau khi nhận được tin tức, tự mình sẽ tìm An Tái Kháng, tuy rằng hắn tối đa chỉ cam kết mời lính đánh thuê đi tạo chuyện ồn ào, nhưng ngoại trừ An Tái Kháng cũng không có chỗ dựa nào nữa.
Chỉ là giờ bất đồng, hiện giờ có một chỗ dựa vào rất tốt, đó là Khang Tư thân là thành chủ thành Thanh Nguyệt, dựa theo tình cảm trước kia, xin hắn phái người lấy chiêu bài mình hoạt động một chút, hẳn không thành vấn đề.
Bởi sợ dân chúng quên mất mình, Ngả Lệ Ti lập tức vứt bỏ khỏi đầu ý niệm: không muốn để Khang Tư coi rẻ mình.
Nếu như Khang Tư đồng ý trợ giúp mình phục quốc, dù là mình hầu hạ hắn cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù thế nào, cuối cùng đều phải dựa vào cái vốn trời cho của mình để cầu trợ, so với đối diện với những người khác, còn không bằng dựa vào Khang Tư! Dù sao chính mình chỉ là một món hàng thấp hèn, để Khang Tư coi rẻ thì coi rẻ.
Bởi trong đầu có ý niệm này, cho nên sau khi Ngả Lệ Ti coi như Khang Tư không tồn tại hơn mười ngày, mới vội vàng kéo Y Ti Na tới cầu kiến Khang Tư.
Kéo theo Y Ti Na cũng không phải muốn nàng trở thành vốn giao dịch, mà là mong Khang Tư có thể xem tình cảm trước đây Y Ti Na đã dạy hắn đọc sách mà giúp chút việc.
Thấy thần thái cấp thiết của Ngả Lệ Ti, Y Ti Na thở dài, xem ra bạn tốt của mình cuối cùng chấp nhận thỉnh cầu Khang Tư rồi.
Ngay từ đầu còn tưởng rằng nàng không muốn để Khang Tư nhìn thấy bộ dạng nghèo túng của bản thân, xếp đặt hơn mười ngày còn không đưa ra lời bái phỏng Khang Tư nói cảm tạ, dù là Khang Tư lần trước tới thăm cũng chỉ lộ mặt nói chuyện vài câu liền lui xuống.
Thế nhưng Ngả Lệ Ti có thể là một lòng tình nguyện hay không?
Không nói Khang Tư có đồng ý chịu tiêu hao binh lực tài phú trợ giúp người khác hoàn thành tâm nguyện của người khác hay không. Dù là Khang Tư chấp nhận, hiện giờ chỗ này cách Khi Hồng quốc xa vạn dặm, đại bộ đội tới đó còn không có khả năng trực tiếp vào Khi Hồng quốc, Tử Tâm quốc đã bế quan tỏa cảng, dù là vào được Khi Hồng quốc rồi, vậy còn phải đối mặt với Hắc Nham quốc cùng với Nhị hoàng tử Hắc Nham quốc đã tự lập quốc gia.
Nói cách khác, nếu muốn đạt thành tâm nguyện phục quốc của Ngả Lệ Ti, vậy phải thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt.
Thế nhưng, tâm nguyện Ngả Lệ Ti là phục quốc, thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt xong phải một lần nữa phân chia lãnh thổ như trước kia xây dựng lại Khi Hồng quốc, mới tính là hoàn thành tâm nguyện của Ngả Lệ Ti. Như vậy, cho dù có bản lĩnh đó, người ta cũng sẽ không giúp Ngả Lệ Ti hoàn thành tâm nguyện.
Ai sẽ nguyện ý thống nhất thiên hạ xong lại phân chia một khối lãnh thổ để nàng thành một quốc gia độc lập, chiến tranh thống nhất này chẳng khác nào bỏ không.
Y Ti Na cũng không phải chưa phân tích với Ngả Lệ Ti, thế nhưng Ngả Lệ Ti căn bản không nghe, hiện tại mục tiêu cuộc sống của nàng chỉ đặt trên mặt phục quốc, cây trụ chống đỡ tâm linh sinh tồn của nàng chính là khôi phục quốc thổ. Y Ti Na từ khi rõ ràng điểm này cũng không khuyên nữa, để Ngả Lệ Ti ôm lấy một mục tiêu không cách nào thực hiện được mà sống sót đi.
Lời Ngả Lệ Ti nói không khách khí, khiến Tương Văn không khỏi nhíu mày lại, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói:
- Xin theo ta tới đây.
Theo Tương Văn đi qua một loạt giá sách, đi vào một căn phòng nhỏ không khí thoáng đãng, hoàn cảnh ưu nhã tĩnh mịch, bố trí rất thư thái, Khang Tư đang dựa vào một chiếc ghế dài lật xem sách, một con hắc lang thật lớn đang nhu thuận nằm dưới chân ngủ khì trên thảm.
Thấy bộ dáng thích ý của Khang Tư, trong lòng Y Ti Na rất thoải mái, nàng không hy vọng thấy bộ dạng Khang Tư bận rộn vì quân chính.
Ngả Lệ Ti lại nhíu mày lại, người này căn bản không có giác ngộ quân chủ, lại ở chỗ này nghỉ ngơi? Quốc quân đại sự đều ném sang một bên? Vạn nhất đánh mất quyền lực rồi, dù là hối hận cũng đã không làm kịp nữa!
Thế nhưng mình lấy cái thân phận gì khuyên bảo hắn đây?
Thủ trưởng trước đây? Hắn còn là ân nhân cứu mạng của mình, có thể bày đặt lên mặt sao?
Bằng thân phận bằng hữu? Cái này, hắn coi nàng là bằng hữu sao?
Vốn nữ tính đối với một hắc lang thật lớn như thế rất sợ hãi, nhưng ai bảo hắc lang lại có nhân tính đây chứ? Sau khi hắc lang khoe khoang, ba vị mĩ nữ đối với nó chẳng những mất đi sợ hãi, ngược lại cảm thấy rất khả ái.
Tiểu Cầm nhu thuận đứng phía sau Y Ti Na, theo tiểu thư hành lễ thăm hỏi với Khang Tư, ánh mắt của nàng luôn tập trung trên người hắc lang, tuyệt đối là bộ dáng nóng lòng muốn thử vuốt ve bộ lông sói hắc lang.
- A! Chào mọi người! Mời ngồi!
Khang Tư đứng dậy mỉm cười đáp lễ. Một bên Tương Văn đã sớm bắt đầu thao tác công cụ pha trà.
Nước trà còn chưa đưa lên, Ngả Lệ Ti đã nói thẳng:
- Khang Tư! Ta muốn ngươi hỗ trợ.
Không biết Ngả Lệ Ti tự mình hiểu lấy hay thế nào, sau lần gặp lại Khang Tư, nàng vốn không còn tự xưng qua là “bản cung” nữa.
- Mời nói, chỉ cần ta có thể làm được.
Khang Tư theo thói quen không muốn ôm nhiều chuyện.
Y Ti Na có chút khẩn trương, nàng biết Ngả Lệ Ti muốn Khang Tư hỗ trợ cái gì, là phục quốc hay là phái người náo loạn? Nàng cũng không phải lo lắng vấn đề Khang Tư có đồng ý hỗ trợ hay không, mà là sợ Ngả Lệ Ti không muốn nói ra giúp chuyện gì, ngược lại muốn Khang Tư nhất định phải đáp ứng trợ giúp trước.
Y Ti Na đã thấy không ít người buộc đối phương phải đáp ứng trước mới bằng lòng nói ra vấn đề.
Nếu như người yêu cầu có quyền thế cao hơn người phải đáp ứng, vậy không có vấn đề gì, nhưng nếu ngược lại, đó là vấn đề quá lớn, người quyền thế đều không muốn ưng thuận loại hứa hẹn này.
- Ngươi nhất định có thể làm được.
Lời này để Y Ti Na thở phào, nhưng lại bị câu tiếp theo của Ngả Lệ Ti:
- Ta muốn ngươi giúp ta phục quốc.
Lại khiến trái tim Y Ti Na treo lên cao, Khang Tư làm sao trả lời? Có thể đả thương trái tim mẫn cảm của Ngả Lệ Ti hay không?
Khang Tư ngẩn người, cùng lúc đó một tiếng leng keng, Tương Văn đánh rơi ly trà.
Tương Văn chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Ngả Lệ Ti, nàng cho rằng đây là cái chuyện gì? Phục quốc đó, lại dùng một bộ thần thái ngữ khí như là “giúp ta rót ly trà” đưa thỉnh cầu này!
- Ách! Công chúa điện hạ, ngài có phải là quá coi trọng ta không? Ta mới chỉ có năm doanh quân đội thôi, một chút người như thế làm sao giúp ngài phục quốc?
Vẻ mặt Khang Tư cười khổ nói.
- Ta mặc kệ, ngươi có đáp ứng hay không?
Ngả Lệ Ti có điểm ngang ngược nói, hiện giờ Ngả Lệ Ti rất sợ nghe được lời Khang Tư cự tuyệt, cho nên có chút bức thiết muốn Khang Tư đáp ứng, nàng cũng không quản Khang Tư có thể hoàn thành hay không, chỉ cần Khang Tư đáp ứng là được.
Khang Tư cười khổ sở, cái này làm sao hắn đáp ứng đây?
Không nói vấn đề binh lực không đủ, dù là đủ binh lực, quân đội dưới trướng mình cũng sẽ đặt ánh mắt ở thống nhất bán đảo Phi Ba, tuyệt đối sẽ không đồng ý bỏ qua các thế lực xung quanh có thể dễ dàng chiếm lĩnh này, ngược lại đi xa vạn dặm qua sông lội biển đi đánh đại lục Hi Nhĩ Đạt.
Dù là đợi sau khi thống nhất bán đảo Phi Ba, bọn họ nguyện ý viễn chinh Hi Nhĩ Đạt đại lục, vậy cũng không có khả năng may áo cưới cho người, đánh hạ lãnh địa còn phải trao tặng lại? Trên dưới toàn quân còn không tạo phản sao!
Tương Văn xem không nổi nói:
- Ta nói vị đại tỷ này, ngươi luôn mồm yêu cầu đại nhân nhà ta giúp ngươi phục quốc, không biết ngươi nguyện ý đưa ra cái giá nào? Bất luận đại nhân nhà ta có năng lực giúp ngươi hay không, nhưng làm sao cũng không thể vô duyên vô cớ đi giúp ngươi chứ? Ngươi sẽ không phải muốn đại nhân nhà ta không công không tích xuất binh đánh hạ Khi Hồng quốc xong, liền đem toàn bộ Khi Hồng quốc tặng cho ngươi chứ? Trên đời không có chuyện tốt như vậy đâu!
Ngả Lệ Ti bị Tương Văn mở đầu nói đại tỷ làm hai mắt bốc hỏa, cái này không phải ám chỉ mình lớn tuổi rồi sao?
Chỉ là nghe được câu kế tiếp, Ngả Lệ Ti liền lạnh xuống.
Đúng vậy, không ai sẽ làm chuyện không công như thế, mình có thể đưa thù lao gì đây?
Vừa nghĩ đến thù lao, khuôn mặt Ngả Lệ Ti không tự chủ được đỏ lên, miệng nàng run run vài lần, con gái ngượng ngùng rụt rè, thủy chung không thể để nàng nói ra thù lao.
Người ở đây đều thành tinh, thấy bộ dạng Ngả Lệ Ti kiều diễm ướt át, thần tình ngượng ngùng muốn nói lại thôi, còn có thể không nghĩ ra nàng chuẩn bị đưa thù lao gì sao?
Trong lòng Khang Tư chấn động, hắn cũng không có tâm tình kinh hỉ gì, ngược lại thở dài chua xót, nghĩ đến khi xưa Ngả Lệ Ti phong quang vô hạn, thần tình nắm lấy đại quyền, so sánh hiện tại, không khỏi vì Ngả Lệ Ti người kế thừa Khi Hồng quốc lại rơi xuống mức dùng thân thể làm thù lao phục quốc mà thở dài.
Nhưng thù lao như vậy có thể hấp dẫn được mấy người tới giúp nàng đây?
Khang Tư đã trở thành quân chủ cực kỳ rõ ràng, quân chủ hợp cách sẽ không thể vì tình cảm cá nhân mà làm chuyện lỗ mãng, hắn phải lo lắng toàn bộ sự tình từ trên xuống dưới của thế lực.
Trong lòng Tương Văn cũng run lên: “Ai nha mẹ của ta ơi, đại tỷ này không phải cho rằng dung mạo thân thể của nàng liền đáng giá hàng tỷ kim tệ chứ? Thật là uổng nàng cũng nghĩ ra được thù lao này! A! Bằng quan hệ của đại nhân cùng các nàng khẳng định không thể trực tiếp cự tuyệt, vẫn nên để ta là đầu mục thị nữ để cho đại tỷ này minh bạch cái gì là tự mình hiểu lấy!”
Nghĩ vậy, Tương Văn lập tức nói:
- Vị đại tỷ này! Nếu muốn giúp ngươi phục quốc, khẳng định phải thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt mới có thể hoàn thành mục tiêu này phải không?
Ngả Lệ Ti vô thức gật đầu.
Ai cũng biết đến chuyện này, ai bảo toàn đại lục Hi Nhĩ Đạt mới có ba quốc gia, mà hiện giờ Khi Hồng quốc đã bị hai quốc gia khác chia cắt, muốn Khi Hồng quốc phục quốc phải quét sạch hai quốc gia kia, đặc biệt là Tử Tâm quốc ngăn cản thuyền bè cập bến.
- Ừ! Nếu muốn thống nhất đại lục Hi Nhĩ Đạt, ít nhất phải có một trăm vạn binh sĩ tinh nhuệ. Bởi vì là tinh nhuệ, trang bị cùng quân lương khẳng định tương đối cao, cho nên mỗi binh sĩ ít nhất cũng phải hai trăm kim tệ, cái này là cộng gộp tính toán cả lương thực và quân lương một năm cũng không tính là đắt. Như vậy chỉ cần thành lập một trăm vạn quân đội duy trì một năm cần tới hai ức kim tệ!
Tương Văn vừa nói lời này, vốn Ngả Lệ Ti còn đang gật đầu lập tức choáng váng, Y Ti Na cùng Tiểu Cầm cũng bị con số khổng lồ này dọa cho hoảng sợ.
- Có quân đội còn chưa đủ, chúng ta còn cần tàu chiến vận chuyển quân đội này đưa tới đại lục Hi Nhĩ Đạt, mỗi con thuyền có thể chở một ngàn người, cái này cần một ngàn chiến thuyền đi biển, mà xuất phát từ nơi này, dùng thuyền nhanh nhất cũng cần thời gian hai tháng, ít nhất cần một ngàn kim tệ làm phí chuyên chở, cái này cần một trăm vạn kim tệ. Đồng thời nhiều tàu chiến vận chuyển như vậy còn cần tàu chiến hộ tống, ít nhất phải hai trăm chiếc chiến thuyền mới có thể bảo hộ chu đáo, chiến thuyền hộ tống giá càng đắt, mỗi chiếc cần năm ngàn kim tệ, ở đây lại một trăm vạn.
Tương Văn bấm ngón tay nói tiếp:
- Chỉ là so sánh với chi phí xây dựng quân đội thì phí dụng đó chỉ là chút lòng thành, chỉ thêm chi phí quân đội xuất phát, phí hao tổn vật tư, tiền thuốc men, tiền thưởng, phí trợ cấp người tử trận cùng phí hỏa táng, cộng dồn lại ít nhất cũng phải ba ức kim tệ mới có thể để quân đội hoàn thành nhiệm vụ.
Vẻ mặt Ngả Lệ Ti khiếp sợ cùng buồn bã, tự mình cũng biết phục quốc vô vọng, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới lại cần nhiều phí dụng như vậy!
Bản thân thật đúng là quá ngây thơ, lại cho rằng hy sinh bản thân là có thể đổi lấy phục quốc, chiếu theo phí dụng này, dù là quân chủ ngu ngốc nhất thiên hạ cũng sẽ không đồng ý. May là mình chưa nói ra thù lao, không thì tự đánh mất hết mặt mũi rồi!
Tương Văn không biết tâm lý biến hóa của Ngả Lệ Ti, lời chưa dọa chết người không ngừng, tiếp tục nói:
- Còn nữa, đây chỉ là phí tác chiến, còn không phải thù lao.
Nếu người ta đã xuất động nhiều quân đội như vậy, ít nhất cũng phải có một ức kim tệ làm thù lao chứ? Cái này là bốn ức kim tệ rồi. A! Kim tệ này nếu như chất đống lên cũng là một tòa núi lớn đấy, nếu như theo ta, có nhiều kim tệ như vậy còn phục quốc cái gì? Trực tiếp chào mời nhân thủ tự mình kiến quốc cho xong.
Thấy Ngả Lệ Ti sắc mặt tái nhợt muốn nói cái gì, Tương Văn lập tức gia tăng độ đả kích:
- Lấy lãnh thổ làm thù lao thì miễn đi, nếu như muốn có lãnh thổ, hoàn toàn có thể độc chiếm đại lục Hi Nhĩ Đạt, hà tất phải đem tặng cho người lãnh địa mình liều sống liều chết chiếm lĩnh, sau đó đợi đối phương cắt lấy một chút đất đai làm thù lao? Trên đời có quân chủ nào ngốc như vậy sao? Về phần dùng cái thứ gì đó coi là trân bảo làm thù lao, vậy càng không cần phải nói, có trân bảo nào giá trị tới bốn ức kim tệ đây chứ? Đương nhiên, có thể người nào đó nghĩ mình không bình thường, sẽ cho rằng thứ gì đó hắn lấy ra làm thù lao, giá trị hàng tỉ cũng không chừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT