- A, ngài chính là đại nhân Khang Tư sao? Tại hạ là quan thị tòng của Tứ Điện hạ, Tứ Điện hạ đang chờ đại nhân trong hoàng cung.

Một người trung niên lễ độ thỏa đáng rất nhiệt tình hoan nghênh Khang Tư ở cửa thành.

Bên phía Tứ hoàng tử tự coi là đã rất khách khí, nhưng bọn người Tương Văn lại hết sức bất mãn, Tứ hoàng tử này còn làm cao giá, chỉ đợi trong trong hoàng cung muốn chủ thượng nhà mình đi vào bái kiến? Địa bàn chỉ có một hành tỉnh còn dám coi mình trở thành đại hoàng đế sao.

Nhưng mà Khang Tư mỉm cười đáp ứng, mấy người Tương Văn cũng không thể phát tác được.

Gặp mặt Tứ hoàng tử, biểu hiện ra ngoài là một đoàn hòa khí, ngoại trừ hai bên kinh ngạc tuổi trẻ lẫn nhau ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Chỉ là khi bên Khang Tư đưa ra yêu cầu kiểm điểm mười vạn binh mã Tứ hoàng tử cống hiến cho Liên minh thống nhất, Tứ hoàng tử vừa mới đáp ứng, sau đó dường như đã sớm có chuẩn bị tốt, vệ binh liền chạy theo sát vào báo quân thảo nguyên công thành.

Nếu chiến đấu đã bắt đầu, như vậy hội gặp mặt đương nhiên phải ngừng, các điều kiện khác cũng tạm không nói, có gì quan trọng hơn chống lại thế công của quân địch chứ, đây là đại sự, nếu không để quân địch đánh vào trong thành thì sao bây giờ? Cho nên đại nhân Khang Tư, phiền ngài dẫn binh hỗ trợ.

Bất quá bên Khang Tư cũng không phải ngu ngốc, bộ đội đường xa mới tới còn chưa kịp chỉnh binh, hơn nữa cũng chưa tiếp xúc quân thảo nguyên, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, lại mượn cớ đưa yêu cầu tự mình đi xem thủ thành.

Tuy nhiên người bên Khang Tư cũng bội phục Tứ hoàng tử dũng cảm, bởi vì không ngờ hắn dựng hoàng cung ở ngay tiền tuyến thành trì, hơn nữa trên các chiến tuyến thành trì, đảm nhiệm thủ thành đều là thân tín trọng thần của Tứ hoàng tử.

Tuy rằng như vậy cũng không phải Tứ hoàng tử bỏ được lương thần, nhưng cũng bởi Tứ hoàng tử cùng trọng thần thủ ở tuyến đầu, ngược lại để cho độ phòng thủ tiền tuyến, tài nguyên sung túc, cường độ quân đội đều là cực mạnh ở Tây Nam, có lẽ đây là nguyên nhân vì sao vốn quân thảo nguyên đột nhiên điên cuồng cũng phải dừng lại ở tiền tuyến này.

Chỉ là phương pháp này tập trung tất cả lực lượng Tây Nam dồn vào chiến tuyến, hậu phương phía sau một mảnh trống rỗng, nếu như Liên minh thống nhất bên Khang Tư không để ý đại cục đánh Tứ hoàng tử, sợ rằng địa bàn Tây Nam chỉ vài ngày sẽ còn sót mỗi thành trì này.

Mà điểm ấy tin rằng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất buộc Tứ hoàng tử từ khi biết Liên minh thống nhất đánh hạ hai tỉnh Trung Xuyên Trung Nhạc, để lãnh thổ nối liền với Tây Nam, liền lập tức phái ra sứ giả đồng ý gia nhập Liên minh.

Khang Tư mang theo thủ hạ thân tín cùng quan thị tòng Tứ hoàng tử, trong vòng vây một nhóm binh vác khiên che chắn leo lên thành. Tường thành này có chút quái dị, lại có kết cấu như một mái hiên.

Quan thị tòng kia là người cơ trí, thấy thần sắc Khang Tư lập tức giải thích:

- Thủ đoạn công thành của quân thảo nguyên rất kém cỏi, đều là trước hết cưỡi ngựa bắn cung...

Nói đến đây, có thể nghe thấy trên mái hiên vang lên một trận tiếng ồn đinh đinh đang đang, từ khiên chắn nhìn ra bên ngoài có thể thấy được mưa tên đang rơi xuống, người hiểu chuyện có thể nhìn từ mật độ mưa tên này liền đoán được bên ngoài thành có ít nhất hơn vạn cung thủ đang xạ kích.

- Sau đó ở dưới thành xây đồi đất, cuối cùng là theo đồi đất này xông lên tường thành.

Đối với mưa tên này, quan thị tòng đã sớm thành thói quen, tiếp tục giới thiệu:

- Chúng ta đều đã quen với công kích như vậy, trong lúc bọn họ bắn tên căn bản không phản kích, chỉ bảo hộ mình không trúng tên là được.

Bọn người Khang Tư trợn mắt, quân địch công kích lại đơn sơ như thế? Tương Văn không nhịn được hỏi:

- Quân thảo nguyên sao lại tiến công cứng ngắc như thế?

- Cứng ngắc? Đúng vậy, bọn họ thậm chí cứng ngắc đến ngay cả trụ phá cổng cũng không chuẩn bị, nhưng bọn chúng chỉ bằng vào ba chiêu này liên tục công phá ba tỉnh Tây Nam chúng ta.

Quan thị tòng có chút chua xót nói.

- Loại thế tiến công này cũng không đỡ được?

Một sĩ quan bên Khang Tư hỏi, tuy rằng ngữ khí không có khuynh hướng nào, nhưng vẫn có thể cảm thụ được ý coi thường và không hiểu nổi.

Quan thị tòng sắc mặt hơi đen cười lạnh nói:

- Có lúc càng đơn giản lại càng ưu việt càng khó chống, hiện giờ chỉ là quân thảo nguyên thử công kích, cho nên cảm thấy không có gì. Có biết quân thảo nguyên tổng tiến công là như thế nào hay không? Trên bầu trời là những cơn sóng mỗi lần mười vạn mũi tên không ngừng nghỉ rơi xuống đầu ngươi, dưới thành là hơn mười vạn kỵ binh đang đào đắp đất, dưới dạng mưa tên này yểm hộ, không có ai có thể đứng trên tường thành phản kích được.

- Mà khi đồi đất đắp lên cao ngang với tường thành, hơn mười vạn quân thảo nguyên liền chia thành từng đợt tấn công tường thành, hơn nữa trước mỗi lượt đều có một trận mưa tên yểm hộ quân tiên phong công kích.

- Đến lúc này, thành trì đó đã không cần phải thủ nữa, bởi vì không có ai có thể sống được dưới dạng tấn công không ngừng này.

- Vậy các người làm sao bảo vệ được nơi này?

Tương Văn hiếu kỳ hỏi.

- Đầu tiên là nâng cao tường thành, tin rằng lúc mọi người vào thành cũng thấy, tường thành chỗ chúng ta đều cao hơn bên kia, nâng cao tường thành cũng không phải chống đỡ cái gì, chỉ là tăng thời gian quân thảo nguyên đào đắp đất mà thôi.

- Kế đó là tìm cơ hội ra ngoài thành giải quyết đoàn quân thảo nguyên đắp đất, chỉ cần giải quyết được bộ phận binh lực này, quân thảo nguyên sẽ rút lui, sau đó đợi đợt tập kích tiếp theo.

Quan thị tòng nói thì dễ dàng, nhưng nhìn thần tình đau đớn của hắn cũng biết, ra khỏi thành giải quyết quân thảo nguyên cần hy sinh bao nhiêu.

Khang Tư vẫn nghe không nói chuyện, đột nhiên bước lên trước, sau đó thừa dịp mọi người không phản ứng kịp, từ trên khiên chắn phía trước rút ra một mũi tên.

Sau đó hắn vừa thưởng thức vừa hỏi:

- Bọn họ làm sao có được nhiều mũi tên như vậy? Hơn nữa tất cả đều là mũi tên sắt, không có một hệ thống công nghiệp quân sự khổng lồ, căn bản không thỏa mãn được hành vi bắn tên điên cuồng của bọn họ.

Mọi người ở đây đều chấn động, mưa tên cuồng bạo sẽ duy trì liên tục cho đến khi công tác đắp đất hoàn tất mới được đừng lại, cái này cũng không phải một hai giờ, ít nhất cũng phải mất mấy ngày mới có thể hoàn thành, nhưng cái dạng mưa tên không ngừng nghỉ này cần bao nhiêu mũi tên đây chứ?

Chiếu theo quan thị tòng nói, mỗi đợt mười vạn mũi tên, một ngày ít nhất cũng ba bốn mươi đợt, đồi đất đắp xong cũng phải hơn trăm, cũng là mấy ngàn vạn mũi tên, cái này gần như xếp thành một tòa núi lớn rồi.

Mà không nói mũi tên này không dễ làm ra được, chỉ cần mũi tên sắt sẽ không dễ sản xuất đơn giản được. Tương Văn nghĩ tới trước kia từng đi qua thảo nguyên, người ở đó phần lớn đều dùng tên xương hoặc tên gỗ, một cái mũi tên sắt đều là đồ gia truyền. Làm sao mới có mấy năm không gặp, người thảo nguyên đã xa xỉ đến mức mỗi lần công thành đều ném ra mấy ngàn vạn mũi tên sắt đây chứ?

Lần này trên mặt quan thị tòng cũng hiện ra vẻ mặt khó coi, hắn chỉ lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta cũng biết chỉ bằng vào năng lực quân thảo nguyên căn bản không cách nào có được nhiều vật tư tác chiến như vậy, tuyệt đối là một thế lực hết sức khổng lồ mới có thể duy trì nổi.

- Thế nhưng quân thảo nguyên cũng không phải chỉ một hai trận như vậy, mà là tất cả các thành trì bị công hãm đều bị đánh bằng chiến dịch tiêu hao như thế.

- Ngẫm lại ba tỉnh Tây Nam có bao nhiêu thành trì, thì có thể biết tiêu hao khổng lồ cỡ nào, dù là Đế quốc ở thời toàn thịnh cũng không làm được như thế.

- Mà xung quanh thảo nguyên căn bản không một thế lực nào có được năng lực như vậy, không cần nói nhiều tên như vậy, chỉ riêng phần mũi tên sắt đã có thể nhồi đầy một toàn thành trì rồi, ở gần đây đâu có quặng sắt lớn như thế.

Mọi người đều hiểu quan thị tòng nói đúng, lượng tiêu hao lớn như vậy, các thương nhân tuyệt đối sẽ chạy từ ngàn dặm tới thu gom mũi tên trở lại, bởi vì nó có thể bán ngang với giá vàng.

Thế nhưng người duy trì vật tư cho quân thảo nguyên lại tuyệt không làm như vậy, bọn họ sẽ tuyển chọn xây dựng xưởng công binh ở gần đây, bằng không mỗi lần công thành phải tiêu hao ngàn vạn mũi tên sắt, thương đoàn có lớn cỡ nào cũng không vận tải kịp, hậu cần tuyệt đối không theo kịp tiêu hao.

Quan thị tòng kia có lẽ quá kích động, đột nhiên rút bội đao tùy thân, động tác này làm những người xung quanh lập tức bao vây bảo vệ Khang Tư.

Hiển nhiên quan thị tòng cũng rõ mình quá thất lễ, nhưng ra vẻ không biết giả vờ xoa mặt đao một chút than thở:

- Thanh binh khí này có thể trực tiếp chém đứt ba thanh binh khí Tây Nam mà không sứt mẻ, quả thật có thể coi là thần binh, nhưng dạng bảo đao này chỉ là trang bị tiêu chuẩn của trong quân thảo nguyên mà thôi.

Nói rồi liền đưa binh khí cho Tương Văn.

Tuy rằng Tương Văn hiếu kỳ, nhưng cũng không nhìn kỹ, chỉ là kiểm tra một chút xem có bị bôi độc hay không, liền chuyển giao cho Khang Tư.

Khang Tư tùy ý thử một chút, sắc mặt cũng ngưng trọng:

- Quả thật là bảo đao, người thảo nguyên đã xa xỉ tới mức như vậy?

- Không rõ có xa xỉ như vậy hay không, cũng không biết người cung cấp trang bị cho quân thảo nguyên số lượng thế nào, duy nhất còn may mắn, là cung cấp quân hỏa chỉ có sản xuất bảo đao cùng tên sắt. Nếu như quân thảo nguyên được cung cấp nỏ tiễn cùng khí tài công thành, dựa theo công nghệ cùng năng lực chế tạo quân hỏa cỡ này, chẳng những Tây Nam chúng ta đã sớm rơi vào tay giặc, sợ rằng toàn bộ Đế quốc đều đã không còn mấy chỗ.

Quan thị tòng hết sức cảm khái.

Lời này khiến mọi người Khang Tư cả kinh, nhìn đối phương cung cấp hai dạng này cũng là dạng tiêu chuẩn chất lượng và có số lượng rất lớn, nếu như cung cấp khí tài công thành, vậy quân thảo nguyên thật là không ai chế phục được nữa.

Đang thưởng thức bảo đao kia, đột nhiên ánh mắt Khang Tư ngưng lại, bởi vì hắn phát hiện ở nơi chuôi đao cùng lưỡi đao tiếp hợp, phát hiện một cái đồ án, cái đồ án này cũng không biết dùng phương pháp nào in lên, cực kỳ chi tiết và tỉ mỉ, khiến cho hình ảnh tuấn mã trên đồ án hiện ra thần thái hùng hồn. Càng quá đáng hơn là nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy được từng sợi lông trên tuấn mã đều ấn ra.

Cái này cũng không coi như khiếp sợ, chân chính khiến trong lòng Khang Tư có chút sợ hãi, là đồ án này khiến Khang Tư có cảm giác quen thuộc. Khẳng định mình từng nhìn qua đồ án này ở chỗ nào, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được.

Thấy Khang Tư vẫn thưởng thức bảo đao, Tương Văn trực tiếp mở miệng:

- Thị tòng quan đại nhân, không biết cái chuôi đao này đại nhân có bỏ được yêu thích hay không?

Quan thị tòng đương nhiên thấy được Khang Tư yêu thích thanh đao kia, đang muốn mở miệng thì nghe vậy, ngoại trừ có chút ảo não sao mình không giành lấy lòng trước, cũng không có oán khí gì, ngược lại hào phóng cười nói:

- Không thành vấn đề, loại bội đao này chúng ta thu được không ít, để ta tặng cho đại nhân vài thanh chơi cũng được.

Quan thị tòng đặt đối tượng tặng lễ lên người Tương Văn, hắn không ngốc đến nỗi nói đưa cho Khang Tư, hắn cũng không muốn những người này nói người Tây Nam không hiểu lễ phép.

Kế tiếp do Khang Tư mãnh liệt yêu cầu, bên Tây Nam không còn cách nào khác mới đưa cho Khang Tư một bộ giáp toàn thân, sau đó do quân áo giáp bọc kín hộ vệ, mới cẩn thận để cho Khang Tư đi ra ngoài mái hiên tới đầu tường quan sát tình huống bên dưới thành.

Khi Khang Tư đứng ra đầu tường, tiếng ồn đinh đang do mũi tên dày đặc đập vào lá chắn làm cho không nghe được âm thanh khác, thế nhưng Khang Tư căn bản không chú ý tới những cái này, bởi vì tâm thần của hắn đều bị tình cảnh ngoài thành thu hút, bên ngoài thành đập vào mắt đều là bóng người rậm rạp.

Những người thảo nguyên này, trật tự chia làm ba bộ phận. Một bộ phận là xạ thủ thay phiên nhau bắn tên về phía thành trì, xem nhân số, có lẽ khoảng một Sư đoàn. Đồng dạng có một Sư đoàn đang đào đất cho vào bao tải, một Sư đoàn khác lại mang những túi đất này ném dưới tường thành.

Cứ thế không lâu, dưới tường thành đã đắp một đồi đất nhỏ, chỉ so sánh thử hiệu suất công tác cùng độ cao của tường thành, Khang Tư xem chừng nếu không tăng nhân thủ, ít nhất cũng phải tiêu hao năm ngày trở lên mới có thể đắp đến độ cao kỵ binh có thể nhảy qua vào thành.

Đương nhiên, điều kiện trước hết là trong thành không để ý tới.

Khang Tư lướt mắt nhìn, quả nhiên không phát hiện khí tài công thành, mà khiến Khang Tư có chút lạnh lẽo, là ba Sư đoàn tổng cộng hai mươi vạn binh mã triển khai công thành, thế nhưng ngoại trừ tiếng đào đất, tiếng vó ngựa, tiếng dây cung kéo căng cùng tiếng mũi tên xé gió ra, lại không có bất cứ một tiếng động nào khác!

Khang Tư lui về, sắc mặt trầm trọng hỏi quan thị tòng:

- Quân thảo nguyên là ác ma sao?

Lời này khiến mọi người ánh mắt co rút, quan thị tòng lắc đầu thở dài:

- Cũng không phải, bọn họ động tác linh hoạt, bị thương cũng sẽ chảy máu kêu thét, càng có thể bỏ chạy, nếu như nói bọn họ là ác ma, Tây Nam chúng ta đã sớm cầu viện khắp thiên hạ rồi.

Hắn cũng biết vì sao Khang Tư có nghi vấn như vậy, cho nên phía sau bỏ thêm một câu:

- Chúng ta cũng không rõ vì sao bọn họ lại có thể im lặng không tiếng động như thế, kỷ luật có nghiêm ngặt thế nào cũng không tới mức như vậy, nhưng mà khi bọn họ khởi xướng tổng tiến công, bọn họ sẽ điên cuồng gào thét một hồi, xem chừng là bọn họ chuẩn bị trước khi tổng tiến công để cho bọn họ trút hết hơi, sau đó không muốn nói nữa.

Nói đến đây, quan thị tòng không khỏi cười tự giễu.

Sau một phen trò chuyện, mọi người rời thành lâu, loại thủ thành khởi động này, căn bản không đáng để bọn họ phí nhiều tâm tư.

Hẹn buối tuổi sẽ gặp mặt, bọn người Khang Tư được tiễn tới tận quân doanh. Phần lớn bộ đội Khang Tư mang đến đều dàn xếp ở quân doanh ngoài thành, mà các sĩ quan cao cấp lại an bài ở quân doanh trong thành, loại thủ đoạn phòng bị này cũng không ai có ý kiến.

- Tương Văn, ngươi xem xem cái đồ án này từng thấy ở đâu rồi, ta cuối cùng vẫn thấy rất quen thuộc.

Trở lại nơi nghỉ, Khang Tư chỉ vào đồ án trên bảo đao kia nói với Tương Văn.

Tương Văn đã sớm phát hiện Khang Tư dị thường, chỉ là lúc đó không tiện hỏi mà thôi, hiện giờ đương nhiên lập tức tiếp nhận bảo đao xem xét.

Tương Văn vừa xem vừa thì thầm:

- Đúng là rất quen mắt, hình như thấy qua ở nơi nào đó, rốt cuộc là chỗ nào đây?

- Không cần sốt ruột, chậm rãi suy nghĩ, nếu hai người chúng ta đều thấy qua, như vậy nghĩ lại những tới trước kia chúng ta từng đi qua, nhớ kỹ lại lúc ở Đế đô chiêu mộ các ngươi đi biên cảnh, sau đó thảo nguyên xâm lấn, chúng ta không còn cách nào phải đi qua đại thảo nguyên quay về... A!

Khang Tư vừa nói đến đó, trong đầu chợt lóe sáng, vỗ mạnh đùi, cùng Tương Văn đồng thời hô lên:

- Thẻ đặt cược!

Thế nhưng hai người cũng đồng thời há to miệng, vẻ mặt thần sắc không thể tin nổi, không sai, đồ án trên bảo đao kia cùng với đồ án trên thẻ đặt cược dùng ở sòng bạc thảo nguyên giống nhau như đúc!

Nhưng đó chỉ là thẻ đặt cược Liên minh mã tặc làm ra, lúc nào loại dấu hiệu này có quan hệ tới thanh bảo đao thuộc kỹ thuật quân sự đỉnh cao trước mắt này chứ?

Lẽ nào duy trì quân giới quân hỏa cho quân thảo nguyên là Liên minh mã tặc? Không có khả năng, nếu như Liên minh mã tặc có được năng lực sản xuất cùng kỹ thuật như vậy, đã sớm thống nhất thảo nguyên hơn là mở rộng bên ngoài, cần gì phải làm công kiếm tiền cho tộc đàn thảo nguyên chứ!

Hơn nữa, nhà xưởng có thể sản xuất ra nhiều mũi tên tinh xảo và bảo đao như vậy không phải dễ xây dựng, không có đông đảo nhân viên kỹ thuật cùng tài liệu, thì có nhiều lao động cùng tiền tài cũng không dựng lên được, mà nhân tài cùng tài liệu tuyệt đối là tài nguyên thưa thớt trên đại thảo nguyên này, tộc đàn trên thảo nguyên căn bản đừng nghĩ tới chuyện đào tạo ra được, chỉ có thể dựa vào người ngoài hùng mạnh mới có thể.

Chỉ là người kia có được quân giới ưu tú như thế, bán cho ai cũng có thể kiếm lớn lời to, cần gì phải bán cho người thảo nguyên ngoại trừ gia súc ra cái gì cũng không có đây chứ?

Lẽ nào người kia cần gấp một số lượng gia súc khổng lồ? Thật là không hiểu nổi! Chí ít chỉ riêng hai dạng kỹ thuật cùng sản lượng này, trong kho hồ sơ mật vệ lập ra, căn bản không có một nhà quân hỏa nào có thể so sánh.

Dù là xưởng công binh lớn nhất Duy Nhĩ Đặc cũng không có khả năng này, tuy rằng xưởng công binh Duy Nhĩ Đặc có sản lượng rất lớn. Nhưng tuyệt đối không lớn đến mức đưa bảo đao thế này xếp cho mấy vạn Bách phu trưởng, bảo đao loại này ở các xưởng công binh đều là loại sản xuất có hạn trong năm.

- Mật vệ có thể tìm được vị trí nhà xưởng này hay không?

Khang Tư đột nhiên vuốt bảo đao hỏi, trong mắt sáng rực, Tương Văn biết, ham mê thích thu thập của chủ thượng nhà mình lại bắt đầu phát tác.

Nói đến cũng buồn cười, ưu điểm chủ thượng nhà mình rất là rõ ràng, nhưng đồng dạng khuyết điểm cũng rất rõ, chỉ là những khuyết điểm này, thủ hạ lại không cho là khuyết điểm.

Khuyết điểm thứ nhất là bao che, tuy nhiên loại bao che này cũng không phải không để ý nguyên tắc khư khư bảo hộ thủ hạ mình, mà là thuộc hạ vô duyên vô cớ bị người ta khi dễ, dù là xuất động đại quân cũng phải lấy lại công đạo, điểm này lại là chỗ các gia thần thích nhất.

Điểm thứ hai là thích thu thập các loại thư tịch, hơn nữa bất kể nội dung, chỉ cần chưa xem qua là được, cũng không quan tâm đây là nguyên bản hay là phục chế, cái này có lẽ không nên coi là khuyết điểm, mà hẳn là sở thích.

Đương nhiên, điểm này cũng được đám thuộc hạ yêu thích, bởi vì ngoại trừ liều mạng công tác ra, còn thêm một phương pháp nịnh bợ Khang Tư.

Hơn nữa bởi vì Khang Tư có sở thích này, theo số thư tịch Khang Tư càng ngày càng nhiều, làm cho đám thuộc hạ muốn vỗ mông ngựa thông qua phương pháp này, chỉ có thể đọc thật nhiều sách, bởi vì như vậy mới có thể tìm được loại sách Khang Tư cần, nhờ xem nhiều loại sách như vậy, tự nhiên khiến tầng lớp quan quân hệ thống Khang Tư trở nên học thức phong phú kiến thức rộng rãi. Không nói những người khác, chính Tương Văn hắn cũng có tàng thư chứa mấy ngàn quyển.

Hai khuyết điểm trên đều là danh tiếng hiển hách, người có chút lý giải Khang Tư hầu như đều rõ hai điểm này.

Mà khuyết điểm cuối cùng lại chỉ có dòng thân tín mới biết được, đó là thích thu thập nhân tài giống như thích thu thập thư tịch.

Chỉ là nhân tài này cũng không phải là nhân tài có thể thống trị địa phương dẫn dắt quân đội, mà là các nhân tài có thể tăng sản lượng lương thực, giảm thiểu nông hại, có thể trị liệu các chứng bệnh, có thể chế tạo thuyền kiểu mới, có thể điêu khắc tỉ mỉ sáng tạo ra các tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, có thể chế tạo ra quân giới kiểu mới, có thể phát minh ra các đồ vật cổ quái ngạc nhiên.

Đối với các sự tình được mất, Khang Tư đều không để ý gì, nhưng một khi để hắn biết được trong địa phương nào có nhân tài, hoặc là người có danh tiếng hiển hách còn chưa đầu nhập, không nói hai lời lập tức phái người bỏ lễ lớn chào mời.

Nếu như một nhân tài nào nghĩ tự cao tự ngạo không để ý tới, hắc hắc, trước tiên mật vệ sẽ điều tra chi li quan hệ giữa hắn với những người khác, sau đó mới động thủ một lần bắt lấy toàn bộ già trẻ cả nhà cùng tất cả toàn bộ gia sản trong nhà đó, không bỏ sót một cây kim.

Chuyện Tương Văn đắc ý nhất không phải là mang theo bộ đội tìm được Khang Tư, mà là đưa đủ các loại nhân tài do Khang Tư thu thập nhiều năm, toàn bộ chuyển sang dàn xếp phía Tam gia ở Liên minh Duy Nhĩ Đặc, để cho Áo Kha Nhĩ chiếm năm tỉnh Đông Nam, ngay cả một thợ thủ công hợp cách cũng tìm không ra.

Mà hiện giờ hiển nhiên chủ thượng nhà mình nhìn trúng thợ thủ công cung cấp quân giới cho quân thảo nguyên.

Đối với chuyện có thể bỏ công một lần liền thu được chủ thượng thỏa mãn, có thể suy yếu địch nhân, còn có thể tăng thực lực phe mình, nhiều lợi như vậy vô luận thế nào Tương Văn cũng sẽ toàn lực đi làm.

Tuy rằng mật vệ thẩm thấu đại thảo nguyên cực kỳ trắc trở, bởi vì hiện giờ người trên thảo nguyên ít ỏi không còn mấy, đi mấy ngày tìm không ra một bóng người, hơn nữa đại thảo nguyên mênh mông rất dễ bị lạc đường, muốn ở cái dạng địa phương thế này tìm một cái xưởng công binh thật là một chuyện hết sức khó khăn.

Chỉ là Tương Văn cũng có dự định của hắn, đầu tiên có thể bắt lấy sĩ quan trong quân thảo nguyên, bọn họ khẳng định biết những binh khí này từ đâu phân phối xuống, sau đó đi từng bước tìm hiểu nguồn gốc leo lên trên.

Đương nhiên, biện pháp này chủ yếu là dễ bại lộ ý đồ của mình, chỉ cần không phải ngu ngốc đều sẽ thấy nhân viên mất tích đều có liên quan đến quân giới, như vậy ai cũng biết xảy ra chuyện gì, đây là biện pháp bứt dây động rừng, nếu còn có thể sử dụng các biện pháp khác thì tuyệt đối không được vận dụng cách này.

Mặt khác còn có một phương pháp, chính là xem trên thảo nguyên chỗ nào là nơi các phương tiện thông nhau, gần với nguồn nước và mỏ quáng, hơn nữa nơi đó phải dễ thủ khó công, khoanh tròn các khu đó phái nhân thủ đi điều tra là được.

Biện pháp này cần thời gian. Nhưng mà hiệu suất và tính ngẫu nhiên rất cao, chỉ là nếu như không có bản đồ chi tiết đại thảo nguyên, làm như vậy chẳng khác nào mò kim biển rộng.

Thế nhưng ai bảo bên mình đã sớm từ mấy năm trước có được một phần bản đồ hạng nhất đây chứ? Trải qua mấy năm phái mật vệ thăm dò, bản đồ đã sớm càng thêm chi tiết.

- Xin chủ thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định tìm được xưởng quân công bí mật này cho ngài!

Tương Văn vỗ ngực cam đoan với Khang Tư, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng Khang Tư như đang có chút suy nghĩ, biết Khang Tư đang tự hỏi gì đó, cũng không vỗ ngực nữa, chỉ lẳng lặng đứng yên tại đó.

- Kỳ thật ta vẫn luôn hoài nghi đại thảo nguyên đã sớm bị Mật giáo thẩm thấu, thậm chí đại thảo nguyên có thể là tổng bộ Mật giáo.

Khang Tư đột nhiên nói ra một câu, làm trong lòng Tương Văn chấn động, tổng bộ Mật giáo ở trên đại thảo nguyên? Không có khả năng chứ? Không khỏi vội hỏi:

- Chủ thượng vì sao lại đoán như vậy, thuộc hạ cứ luôn cho rằng tổng bộ Mật giáo là ở bán đảo Phi Ba chứ, dù sao nơi đó xuất hiện ác ma nhiều nhất.

- Ha ha, bán đảo Phi Ba tuyệt đối không phải tổng bộ Mật giáo, nơi đó chỉ là căn cứ dược liệu của bọn họ mà thôi.

Sở dĩ Khang Tư dám có kết luận như thế, bởi vì Y Ti Na xác định bán đảo Phi Ba là địa phương kia. Lúc còn ở thời Khi Hồng quốc từng nghe trong tông nói ở gần Đế quốc Áo Đặc Mạn phát hiện một khu có dược liệu sung túc, có người nói Ngũ tông Mật giáo còn vì vậy mà phát sinh tranh đấu, cuối cùng là mỗi tông phái một Đại giáo chủ cấp bậc trưởng lão đi chủ trì công tác thu nhặt, từ điều này xác định bán đảo Phi Ba không có khả năng là tổng bộ Mật giáo.

- Sở dĩ ta hoài nghi tổng bộ Mật giáo ở đại thảo nguyên là có mấy lý do: đầu tiên, Mật giáo này truyền lưu ngàn năm cũng không để người đời biết tới, tin rằng chỉ có thể thiết lập tổng bộ ở địa phương hoang vắng mới không dễ phơi bày ra ngoài. Mà chỉ có đại thảo nguyên diện tích còn rộng lớn hơn Đế quốc, nhưng nhân khẩu chỉ có khoảng một ngàn vạn mới phù hợp với điều kiện này.

Khang Tư giơ một ngón tay.

- Thứ hai, mục dân đại thảo nguyên thông thường đều rất chất phác, có lẽ nói là ngu muội, cho nên những người này nếu phát hiện bí mật gì từ Mật giáo, chẳng những sẽ không hoảng hốt, ngược lại sẽ cho rằng là thần tích, cơ hồ tự động bảo hộ bí mật này. Đương nhiên, mục dân chất phác như vậy cũng là một tài nguyên tín đồ vô cùng tốt, ngẫm lại mục dân kiên định với tín ngưỡng của mình thì biết.

Khang Tư giờ ngón tay thứ hai.

- Thứ ba, độ xuất hiện ác ma trên đại thảo nguyên cực kỳ thưa thớt, có thể nghe được chỉ hai ba đợt, so sánh với Thiên Thủ Các cũng có mấy trăm sự kiện ác ma bộc phát mà nói, thật là quá ít làm cho người ta nghi ngờ.

- Cái đó và việc số lượng dân cư đại thảo nguyên nhiều ít không có quan hệ gì, ở các sơn thôn mấy vạn người cũng không xuất hiện được trăm ác ma? Bán đảo Phi Ba càng không cần nói, hơn ngàn vạn nhân khẩu, ác ma xuất hiện cũng có hơn trăm vạn.

Khang Tư giơ ngón tay thứ ba.

- Thứ tư, ngươi không cảm thấy quân thảo nguyên thật sự đã đánh mất lý trí sao? Dù là cừu hận không đội trời chung, dù là bị vàng bạc tài bảo mê hoặc thần trí, nhưng không có khả năng căn bản không quan tâm mạng người đánh thành trì chứ?

- Không lâu trước mật vệ truyền lại tình báo ngươi cũng xem qua, người thảo nguyên bỏ lại Tây Nam hơn trăm vạn thi thể. Ngươi cũng biết mỗi tráng đinh đều là tài sản quý của bộ tộc ở thảo nguyên, tráng đinh nhiều ít liên quan đến tồn vong một bộ tộc, ngươi nói những thủ lĩnh bộ tộc này vì sao chịu đổi tài vật ba hành tỉnh Tây Nam mà hy sinh trăm vạn tráng đinh?

- Tộc trưởng một bộ tộc hỏng đầu cũng được, nhưng không có khả năng trên dưới toàn tộc đều ngốc hết, trưởng lão bộ tộc không có khả năng không kiềm chế loại hành vi tự sát của tộc trưởng. Hơn nữa dù là toàn bộ một tộc đều điên rồi, cũng không thể nào toàn bộ người trên đại thảo nguyên cũng điên theo chứ? Nên biết nếu tiếp tục đánh như vậy người thảo nguyên sẽ tuyệt chủng.

Nói đến đây sắc mặt Khang Tư ngày càng nghiêm túc:

- Người thảo nguyên có tập tục hỏa táng, đốt thi thể thành tro, sau đó tro cốt sẽ do người thân kẻ chết mang theo bên người.

- Nhưng lần này người thảo nguyên tử trận hơn trăm vạn, thi hài lại vứt bỏ ngoài trận địa, chết rồi thì bỏ đó, có thể nói tùy ý để thi thể này hư thối. Bình thường người thảo nguyên có thể tùy ý để thi thể dân chúng Đế quốc hư thối, nhưng sẽ không để mặc cho thi thể đồng bạn mình hư thối được. Có người nói ba tỉnh Tây Nam đã biến thành khu ôn dịch rồi phải không?

Nói đến đây, lời Khang Tư đột nhiên chuyển đổi.

Tương Văn lập tức gật đầu:

- Đúng vậy, hiện tại mật vệ cũng không thể tiến vào khu vực kia, muốn thám thính tình báo thảo nguyên chỉ có thể đi đường vòng từ Tuyết quốc.

Nơi đó trải đầy mấy trăm vạn thi thể, đặc biệt một thành thị, thi thể chất đầy phế tích, hơn nữa khí trời nóng bức lại không ai xử lý, không phát sinh ôn dịch mới là lạ. Nghĩ vậy, Tương Văn không khỏi rất muốn thấy lúc đám quyền quý Liên minh thống nhất này biết đất đai khoáng sản bọn họ cực độ hy vọng lại là khu ôn dịch, sẽ có cái biểu tình gì.

Khang Tư xòe cả bàn tay:

- Lý do thứ năm, cũng là lý do quan trọng nhất, chúng ta đều biết ba tỉnh Tây Nam là khu ôn dịch, có thể nói cách ly với đại thảo nguyên, người bình thường không cách nào đi qua, như vậy, tiếp viện cho quân thảo nguyên này tiếp tục công kích Tứ hoàng tử là từ chỗ nào chuyển ra? Ta nhớ mật vệ từng báo cáo, những quân thảo nguyên này thường thường đi dạo một vòng quanh biên giới khu ôn dịch?

Tương Văn đột nhiên phát lạnh, lý do này thật sự là quá trọng yếu, làm sao mình lại không ngờ tới đây chứ.

Kỳ thật không cần phải nói chuyện khác, chỉ cần việc một người bình thường phát hiện phía trước có cường địch, phía sau có ôn dịch, chính mình đã không còn đường đào thoát, nếu không phải điên cuồng khởi xướng công kích tự sát, thì là trực tiếp đầu hàng, sao có thể như bây giờ đánh Tứ hoàng tử có qua có lại khí thế ngất trời.

- Chủ thượng, chúng ta lập tức đưa tin tức này truyền khắp thiên hạ được không? Triệu tập mọi người đánh vào đại thảo nguyên, diệt trừ cái sào huyệt Mật giáo chế tạo ác ma kia?

Tương Văn rất hưng phấn nói.

Tứ hoàng tử không tìm được viện quân, là bởi vì mọi người đều coi nơi này trở thành một trận chiến tranh giành bình thường, cho nên không ai để ý tới, còn ước gì Tứ hoàng tử sớm bị đánh gục.

Thế nhưng hiện giờ có chứng cứ, thả ra ngoài sẽ thu hút một đống viện quân? Mặc kệ tranh quyền đoạt lợi hay thế nào khác, đối mặt với vật như ác ma, khẳng định nhân loại có thể nhất trí đoàn kết.

Khang Tư lắc đầu:

- Những người khác sẽ không tin tưởng, ngược lại còn cho rằng chúng ta lấy lòng mọi người, cố ý bịa ra chuyện ác ma xâm lấn thu hút dân chúng thiên hạ ủng hộ. Các thủ lĩnh thế lực sẽ lập tức phản bác chúng ta.

- Nhưng mà chúng ta có chứng cớ mà?

Tương Văn hết sức kinh ngạc nói.

- Chứng cớ gì? Các thế lực thủ lĩnh kia chịu phái người tới khu giao chiến và khu ôn dịch coi chứng cớ sao? Dù là tất cả bày ra trước mắt họ, tư tâm của loài người vẫn sẽ khiến bọn họ coi như không thấy!

Khang Tư thở dài nói.

Tương Văn thật hết chỗ nói rồi, nhưng mà hắn nhanh chóng sôi sục nói:

- Tuy rằng không có được sự ủng hộ, nhưng thuộc hạ tuyệt đối tin tưởng chủ thượng có thể diệt trừ tổng bộ Mật giáo kia, chém tận giết tuyệt những tên chế tạo ác ma này.

Nghe nói như thế Khang Tư cười cười, tuy rằng không có trả lời, nhưng là Tương Văn cũng hiểu được ý của hắn, nói thì vô dụng, phải làm mới được.

Đang muốn đi phân công nhiệm vụ, Tương Văn đột nhiên hiếu kỳ hỏi:

- Chủ thượng, nếu tổng bộ Mật giáo giấu ở đại thảo nguyên nhiều năm như vậy chưa từng có người nào phát hiện, vì sao hiện giờ lại tự lộ tung tích, hơn nữa vừa xuất hiện liền hung hăng đến nỗi muốn diệt toàn bộ người trên đại thảo nguyên? Để cho người đại thảo nguyên chạy đến tử chiến với Đế quốc, còn hung tàn hơn là tự tay giết bọn họ.

Khang Tư như có chút suy nghĩ nói:

- Hay là cái này cũng không phải ý của Mật giáo?

Suy bụng ta ra bụng người, tự mình trốn thật là tốt, hơn nữa thời gian ẩn dấu dài như vậy, làm thế nào đột nhiên ý nghĩ nóng lên tự mình nhảy ra ca hát chứ.

- Lẽ nào có kẻ bức bách bọn họ?

Tương Văn vừa nói vậy liền cười tự giễu, dựa theo thực lực mà nói, Mật giáo ngàn năm này hẳn là thiên hạ đệ nhất rồi, nào còn ai có thể bức bách được bọn họ tự lộ sào huyệt chứ.

Nghĩ đến tình cảnh không lâu trước Ngả Lệ Ti táy máy thuốc Y Ti Na luyện chế, đem một đống lớn dược liệu trân quý biến thành rác rưởi, Khang Tư lẩm bẩm nói:

- Có lẽ là một sự cố bất ngờ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play