Ngay tại thời điểm bọn họ hết sức nghi hoặc chuẩn bị dò hỏi, thì đám dân chúng bị ngăn lại này, đột nhiên sắc mặt biến thành dữ tợn hét lớn một tiếng: “Sát!” liền theo đó từ trong lòng rút ra chủy thủ tấn công binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh ở trước mặt.
Đám binh sĩ này hoàn toàn không có đề phòng, gần như chỉ trong nháy mắt liền bị giết chết. Có thể nói vòng cảnh giới hơn một ngàn binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh, cứ như vậy ngã nhào xuống đất mà không hiểu vì sao mình chết. Hay là nói vòng đầu cảnh giới chỉ trong nháy mắt biến mất.
Đám người Khang Tư vừa nhìn thấy số tráng đinh hành động, không khỏi giật mình kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện tráng đinh cùng một lúc giơ cao chủy thủ tấn công đó không phải chỉ chừng một ngàn người như phỏng đoán lúc trước, mà ước chừng tới năm sáu ngàn người.
Nhìn đám người đông nghịt trước mắt giơ cao chủy thủ phóng vọt tới, thì biết số lượng tráng đinh này chỉ có hơn chứ không có ít!
“Chết tiệt! Không ngờ địch nhân tiến vào đại doanh nhiều như vậy, không có đồ quỷ bên trong trợ giúp thì tuyệt đối làm không được.
Tương Văn nghiến răng nghiến lợi lầm bầm nói.
Khang Tư hiển nhiên cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ: “Năm sáu ngàn địch nhân đã có thể coi như là quân địch, quân địch tới hai liên đội công khai tiến vào đại doanh đối phương. Rõ ràng loại chuyện vây công thủ lĩnh đối phương ngay tại hang ổ đối phương này chỉ khi nào một bên nảy sinh triệu chứng tan vỡ mới có thể xuất hiện.”
“Nhưng hiện tại trái ngược lại là bên thắng lợi bị lọt vào trường hợp này, quả thật là chuyện rất kỳ lạ.”
“Đầu tiên sự việc dân chúng chúc mừng này là do ai phát động, thực không tin không có người tổ chức mà dân chúng lại lũ lượt kéo tới, tụ tập nhiều người như vậy chạy đến đại doanh để chúc mừng. Tiếp nữa tinh binh hai tỉnh phòng vệ đại doanh bị ai xúi giục yêu cầu thỉnh cầu đi vào đại doanh chúc mừng, tin rằng nếu không có người giựt giây, dân chúng cũng không có hứng thú tiến vào doanh trại quân đội.”
“Kẻ xúi giục này hiểu biết rất rõ về mình, bởi vì hắn biết rõ mình sẽ đồng ý cho dân chúng vào đại doanh chúc mừng, biết rõ chỉ cần nhận được yêu cầu mình sẽ mở rộng cửa đại doanh, càng biết rõ mình sẽ đi ra gặp mặt dân chúng, đây là một địch nhân rất quen thuộc với mình.”
Khang Tư vừa đi vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên chợt nghĩ tới điều gì, đang định hạ đạt mệnh lệnh cho Tương Văn, tuy nhiên đột nhiên bên tai truyền đến một tràng tiếng kinh hô, hơn nữa Tương Văn cả kinh vội vàng rống to:
- Mau bảo vệ! Mau đưa chủ thượng vào trong công sự!
Khang Tư quay đầu lại nhìn, phát hiện nội vệ bên người cùng mật vệ đã đối chiến cùng mấy ngàn người kia.
Kỳ lạ là, hầu như mỗi một địch nhân đều dũng mãnh không sợ chết như nhau, tay đứt, chân rời, bụng bị chém lòi ruột ra ngoài cũng không thể làm cho bọn chúng ngừng công kích.
Thế nhưng bọn chúng cũng không phải là ác ma, chẳng những máu chảy ra màu đỏ, hơn nữa sẽ bởi vì vết thương đau đớn ảnh hưởng tới động tác, đồng thời phát ra tiếng gào thét thê thảm. Chỉ có điều vẫn như cũ bộ mặt dữ tợn công kích nội vệ và mật vệ.
Càng thêm khó tin là, nhìn động tác của đám địch nhân rõ ràng là cùng cấp với binh sĩ bình thường, vậy mà dưới toàn lực công kích của nội vệ và mật vệ vẫn có thể chống đỡ được một hai chiêu.
Đừng coi thường một chiêu hai chiêu này, dưới tình huống nhân số đông hơn, thế mà nội vệ cùng mật vệ cấp bậc không cao lập tức bị sóng người cuốn tới diệt gọn.
Tuy rằng nội vệ mật vệ dũng mãnh đến không còn như con người, nhưng bọn họ đúng thật là nhân loại bình thường. Đặc biệt là mật vệ, ở dưới tình huống không có tiến vào trạng thái ẩn thân ở trong khoảng sân không rộng lớn này, nội vệ hay mật vệ vẫn có thể bị địch quân giết chết.
Nhìn thấy nội vệ mật vệ bị đám địch nhân năng lực ngang nhau, hơn nữa dựa vào ưu thế nhân số mà còn bị rơi rụng nhiều như vậy, Khang Tư phẫn nộ dừng chân lại quát lớn:
- Đi cái gì? Địch quân không phải chỉ có hai liên đội thôi sao? Giết sạch bọn chúng đi!
Nói xong quay đầu lách mình ra khỏi vòng bảo vệ của đám người Tương Văn, đề đao phóng về phía đám địch nhân điên cuồng kia.
Đám người Tương Văn vừa nghe Khang Tư quát lên, còn chưa kịp có phản ứng, đã nhìn thấy Khang Tư phóng vọt về phía địch nhân rồi, cả đám cơ hồ bị dọa đến hồn vía lên mây.
Lúc này mà kéo Khang Tư lui về là không có khả năng, Tương Văn chỉ có thể hét lớn một tiếng phóng theo Khang Tư về phía quân địch.
Nội vệ và mật vệ bình thường cần phải hơn hai chiêu mới có thể chém rụng một tên địch nhân điên cuồng không thiết sống đó, thế mà Khang Tư, Tương Văn, và các cao thủ mật vệ hạng nhất đó, thì vẫn duy trì vinh quang của cao thủ! Một khi đụng mặt hoàn toàn không có bất kỳ một địch nhân nào có thể ngăn cản được một chiêu.
Đám người Khang Tư tham gia công kích, chỉ trong nháy mắt khiến cho trên mặt đất hiện ra biển máu cùng mảnh vụn phần còn lại của chân tay bị chém cụt, năm sáu ngàn quân địch tạo thành trận hình dày đặc, cũng trong nháy mắt bị mở ra một khoảng trống.
Nội vệ cùng mật vệ đã lọt vào trong biển người nhìn thấy chủ thượng lại tự mình rút đao tấn công giết địch tiến về phía bên mình, tất cả đều vừa cảm động, vừa kích động, vừa phẫn nộ, không cần phải nói bọn họ hoàn toàn bùng phát toàn lực, lập tức ở giữa vòng quân địch tạo thành một khoảng trống.
Khang Tư dẫn đầu một đường chém giết chẳng những ổn định lại tình thế. Tinh binh hai tỉnh vốn bởi vì thấy nội vệ và mật vệ phải bảo vệ Khang Tư mà chỉ lo lui vào công sự, khiến cho kinh hoàng lo sợ. Lúc này thấy tình hình biến chuyển tuy rằng đám tinh binh đó không có nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nhưng cũng theo đó tự phát bao vây công kích vào địch quân.
Tuy rằng vì thủ trưởng không có phát ra mệnh lệnh khiến trong lòng binh sĩ có phần thấp thỏm lo âu, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình là phòng thủ đại doanh, hiện tại thủ lĩnh đại doanh đích thân công kích quân địch, mình có công kích địch nhân cũng chỉ làm đúng chứ không có sai.
Càng quan trọng là... Xem bọn người kia đứt tay đoạn chân mà vẫn như cũ sát khí ngút trời, thì biết bọn chúng không phải là người bình thường, thậm chí rất có thể là ác ma! Cho nên có tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn là chuyện danh chính ngôn thuận.
Nếu như các sĩ quan cấp trên không biết vì mưu tính gì đó dám xử phạt mình, vậy thì vừa lúc mình lập tức đầu nhập vào điện hạ Khang Tư. Dựa vào công lao bán mạng của mình hiện tại, mà ở Liên minh thống nhất không cho mình làm một sĩ quan nho nhỏ thì thật sự là trời không có mắt! Cho nên loại chuyện một lần hành động thu được nhiều chỗ tốt như thế, sao có thể không làm chứ?
Có điều là đám tinh binh của hai tỉnh hưng phấn dị thường định kiếm chút tiện nghi, thế nhưng vừa chạm mặt chiến đấu với địch nhân lập tức chấn động cả kinh.
Bởi vì nhóm tinh binh hai tỉnh đầu tiên, gần như vừa đâm trúng địch binh, liền bị địch binh phản kích giết chết ngay, hơn nữa đám địch binh bị kích trúng căn bản không thèm để ý tới vết thương, vẫn hung tợn phóng vọt tới, lập tức đánh giết cho tinh binh hai tỉnh phải hô cha gọi mẹ.
Tinh binh hai tỉnh thống khổ dị thường, nhưng bọn họ cũng không có tan vỡ chay đi. Bất kể nói thế nào bọn họ cũng xuất thân là binh sĩ tinh nhuệ, có niềm kiêu hãnh của tinh nhuệ.
Hơn nữa nhân số bên mình đông hơn, sao có thể chỉ vì quân địch hơi mạnh một chút liền bỏ chạy đi được? Cho nên tuy rằng bọn họ bị tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn cắn răng công kích vào quân địch.
Tuy nhiên may mắn là nhận được tin tức binh lực tinh binh của hai tỉnh đã lần lượt kéo tới trợ trận, lúc này đám tinh binh mới tăng cao sĩ khí chiếm lại ưu thế.
Bốn năm nghìn địch binh tuy rằng dũng mãnh, tuy rằng hung hãn không sợ chết, nhưng ở đại doanh Liên minh thống nhất lúc này, không nói nội vệ mật vệ bên trong hộ vệ Khang Tư có bao nhiêu, ít nhất tinh binh hai tỉnh cũng có tới ba bốn vạn quân. Hơn nữa đối diện đại doanh là hoàng cung, hộ vệ của hoàng cung không có hai vạn cũng có một vạn tám, sau khi nhận được tin tức khẳng định cũng sẽ tiến đến tiếp viện.
Có thể nói kết quả cuối cùng của quân địch chỉ có chiến đấu đến chết.
Sự tình phát triển coi như bình thường, đầu tiên là nội vệ mật vệ trong công sự lao tới hộ vệ Khang Tư, hơn một vạn nội vệ lập tức bao vây chia cắt binh địch.
Tuy rằng tinh binh hai tỉnh tất cả đều xông tới nhưng không có cách nào giết địch bởi vì nội vệ như có như không cảnh giác và ngăn chặn lại, tinh binh hai tỉnh bọn họ cũng biết ở dưới tình huống địch ta khó phân như vậy, tốt hơn là không nên nhiều chuyện, cho nên hoặc là vây bên ngoài trợ uy, hoặc là bắt đầu tản ra khắp đại doanh lùng bắt dân chúng.
Tuy rằng địch binh bị nội vệ cùng mật vệ kết hợp chém chết càng ngày càng ít, Khang Tư cũng càng ngày càng nhẹ nhõm, Thế nhưng loại tâm tình thoải mái này không có kéo dài bao lâu, khi Tương Văn báo lên kết quả khám nghiệm tử thi, Khang Tư lập tức chán nản, tiêu tan nhuệ khí đi nhiều.
Nguyên nhân không là gì khác, đám ác ma này sử dụng binh khí thống nhất, hơn nữa quần áo bên ngoài tuy rằng là bên này sản xuất, nhưng quần áo lót bên trong ác ma chính là được dệt tại năm tỉnh Đông Nam.
Cái này không có khả năng nhận sai, bởi vì nghề dệt ở năm tỉnh Đông Nam đúng là do Khang Tư tự mình ra lệnh thành lập, sản phẩm mình cho dệt ra, nhìn tận mắt, sờ tận tay sao có thể không cảm nhận ra được.
Đám địch binh này vừa là xuất thân ở năm tỉnh Đông Nam vừa là xuất thân quân thảo nguyên, hai cái thế lực cách xa nhau vạn dặm như thế không ngờ lại phối hợp với nhau cùng một lúc phát động hành động ám sát, nếu nói bọn họ không có liên quan với nhau, thì thật là đầu óc có vấn đề rồi! Bởi vì sự tình này hoàn toàn không có khả năng trùng hợp đến như vậy.
Hơn nữa theo lý kẻ chế tạo ác ma căn bản không thèm để ý bị người ta biết thân phận của mình bởi vì thân phận của bọn chúng căn bản là không có gì đáng nói. Cho nên tuy rằng không dám khẳng định đám ác ma này là do Áo Kha Nhĩ phái tới, nhưng có thể xác định ác ma này là phát xuất từ năm tỉnh Đông Nam.
Ngẫm lại đặc tính của binh sĩ thủ hạ dưới tay Áo Kha Nhĩ và binh thảo nguyên giống nhau, nếu nói Áo Kha Nhĩ không có liên quan với kẻ chế tạo ác ma vậy thì cũng không có khả năng xuất hiện chuyện này.
Rất có thể là kẻ chế tạo ác ma vì theo ý Áo Kha Nhĩ muốn giải quyết Khang Tư để khỏi gây phiền toái cho hắn. Đương nhiên, cũng có thể Áo Kha Nhĩ không muốn vị đại ca kết bái Khang Tư này sống an nhàn trên đời.
“Từ khi long quyền phong cuốn mang đi rồi, ai nấy đều nghĩ rằng mình đã chết, Áo Kha Nhĩ có tự mình lên đường đi tìm kiếm cũng là chuyện rất thường tình. Nếu nói chính mình trở về đế quốc, Áo Kha Nhĩ làm như không có nghe được tin tức, bản thân mình cũng có thể không thèm để ý, bởi vì Áo Kha Nhĩ đã độc lập, đã tự nắm quyền bính trong tay không muốn thần phục người khác nữa, cũng là chuyện trong lẽ phải bình thường.”
“Nhưng nếu Áo Kha Nhĩ phái người đến ám sát mình, vậy thì không dễ dàng có thể xem là chuyện đơn giản nữa rồi.”
Khang Tư không phải quan tâm tới chuyện Áo Kha Nhĩ phản bội, mà ở trong lòng Khang Tư mối quan hệ huynh đệ trên dưới không phải như mọi người: Áo Kha Nhĩ dù có tự lập làm vua, thân là huynh đệ hắn chỉ biết chúc mừng mà sẽ không chèn ép, tuy rằng Áo Kha Nhĩ cướp đi cơ nghiệp năm tỉnh Đông Nam của mình, nhưng hắn cũng không phải không thể dễ dàng tha thứ.
Thế nhưng phái người đi ám sát mình, điều đó chứng tỏ sớm đã không còn tình nghĩa huynh đệ, điiều ấy ngược lại là nguyên nhân khiến Khang Tư buồn khổ chán nản.
Vốn Khang Tư còn tự giễu chính mình quả thật thất bại không biết cách hiểu người, nhưng không nghĩ tới đám địch binh này không ngờ lại có quân thảo nguyên, mà cũng từ đó Khang Tư mới nghĩ tới đặc tính tác chiến của quân thảo nguyên.
Về phần quân thảo nguyên muốn giết chết mình, Khang Tư nghĩ đó là chuyện rất bình thường.
“Không nói bản thân mình cho tuyên truyền khắp thế giới phải liên hợp với Tứ hoàng tử đối kháng binh thảo nguyên khiến cho binh thảo nguyên coi mình như cái gai trong mắt. Hơn nữa mấy năm trước trên thảo nguyên mình cũng đắc tội với không ít giới quyền quý thảo nguyên, bọn người kia sau khi biết tung tích của mình mà không tới báo thù mới đúng là kỳ quái.”
Nhìn thấy nét mặt Khang Tư lúc chán nản lúc giản ra, Tương Văn cũng phập phồng trong lòng, tuy rằng hắn không có hảo cảm với Áo Kha Nhĩ thậm chí hận trong lòng không thể lập tức phái người bắt Áo Kha Nhĩ hay ám sát chết đi cho xong chuyện. Nhưng vì tấm lòng chủ thượng thật quá tốt! Tương Văn cũng đành ủy khuất chấp nhận buông tha cho Áo Kha Nhĩ.
Đương nhiên, Áo Kha Nhĩ có thể buông tha, nhưng thủ hạ của hắn chính là đồng lõa thì tuyệt đối không thể buông tha, bằng không còn làm thế nào chấn nhiếp những kẻ có dã tâm khác trong hệ thống Khang Tư nhà mình chứ?
Ở tình huống Khang Tư không biết nội tình, Tương Văn đã sớm lợi dụng mật vệ giám sát chặt chẽ các quan viên và sĩ quan cao cấp trong hệ thống Khang Tư.
Tương Văn cho rằng loại chuyện này nhất định phải dự phòng trước, về phần chủ thượng nếu biết được có xử phạt mình, thì cũng phải chịu thôi!
Tương Văn lại nhìn thấy vẻ cô đơn chán nản trên mặt Khang Tư, không khỏi lập tức khuyên nhủ:
- Chủ thượng! Mặc kệ là nguyên nhân gì, đám ác ma này cũng không thoát được quan hệ tới Áo Kha Nhĩ. Cho nên chủ thượng cũng không cần vì tên phản nghịch Áo Kha Nhĩ mà suy nghĩ nhiều. Dù sao hắn cùng ngài đã trở thành địch nhân, chúng ta tốt hơn là dùng phương pháp đối đãi với địch nhân đối phó với Áo Kha Nhĩ đi?
Khang Tư cười khổ lắc đầu, nhìn địch binh chỉ còn lại có mấy trăm người, lại vẫn như cũ liều mạng phản kháng, sắc mặt hắn có hơi ngưng trọng nói:
- Tin rằng các thế lực khắp thiên hạ đã sớm biết nội vệ và mật vệ của chúng ta dũng mãnh, vậy mà còn phái ra chút binh lực như vậy, ngoại trừ muốn quấy phá chúng ta một chút cũng không mang đến cho chúng ta bao nhiêu nguy hiểm cùng tổn thất. Nếu như vậy, ngươi nói xem bọn họ vì cái gì còn phải từ năm tỉnh Đông Nam và đại thảo nguyên xa xôi ngàn dậm phái ra những người này đến đây tập kích ta vậy?
Bị Khang Tư hỏi như vậy, Tương Văn cũng nghi hoặc cả lên:
- Đúng vậy! Biết chắc chuyện lỗ vốn như thế bọn họ vì cái gì còn phải làm chứ? Nếu muốn quấy nhiễu chúng ta, thì cứ phân tán những tên này ở khắp nhân gian giết người bừa bãi, ngược lại càng khiến chúng ta sứt đầu mẻ trán đấy! Cần gì phải tụ tập nhiều người chạy đến đại doanh đi tìm cái chết như vậy chứ?
- Di dời tầm mắt, giương đông kích tây? Chỉ có cách giải thích này mới có thể tiến hành hành động chẳng khác nào đi chịu chết kia! Thế nhưng mục tiêu thực sự của bọn chúng là gì?
Khang Tư nhíu mày lẩm bẩm nói.
Tương Văn khổ sở suy nghĩ một hồi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ muốn dùng cách ám sát Khang Tư để giương đông kích tây, thật không biết mục đích chân chính của bọn người này là gì đây?
Toàn bộ hệ thống Khang Tư, còn không phải chỉ có Khang Tư trở thành là nhược điểm lớn nhất, bởi vậy chỉ cần diệt được Khang Tư, toàn bộ hệ thống sẽ tan vỡ. Không ngờ lại lấy loại nhược điểm này để làm mục tiêu giả, vậy thật sự là ai cũng không đoán ra còn có mục tiêu nào khác còn trọng yếu hơn so với Khang Tư.
Ngay tại thời điểm Khang Tư vừa miên man suy nghĩ,vừa chờ đợi mấy trăm tên địch binh kia bị giết sạch, phía sau bên trong nội doanh đột nhiên xảy ra biến hóa làm cho người ta kinh ngạc.
Tuy rằng đại bộ phận mật vệ cùng nội vệ đều tản ra khắp nơi công kích địch binh, nhưng phía trong nội doanh vẫn còn lưu lại một nhóm người bảo vệ Y Ti Na.
Về phần Ngả Lệ Ti, nàng từng làm Nữ vương, đến nơi đây liền thành lập một hội Liên Nghị phu nhân, thành viên toàn bộ đều là thê tử của quan viên quyền quý Liên minh thống nhất. Ngả Lệ Ti cả ngày triệu tập họ tụ hội đi du ngoạn nói chuyện phiếm, dưới sự cố gắng của nàng đã kết hợp lại toàn bộ gia quyến của giới quyền quý Liên minh thống nhất, cho nên hôm nay Ngả Lệ Ti cũng không ở lại trong đại doanh, mà đang ở trong một biệt thự trong thành.
Cho nên hiện tại bên trong nội doanh chỉ còn Y Ti Na. Vốn Y Ti Na không thích cảnh ồn ào náo nhiệt, chỉ có khi bị Ngả Lệ Ti lôi kéo lắm mới không thể không ra ngoài một hai lần.
Y Ti Na đang thoải mái ngồi lật xem công văn, tiếng gào thét giết chóc rung trời ở bên ngoài nàng dường như hoàn toàn không có nghe thấy. Kỳ thật đừng thấy nàng trấn định như thế, ngay từ đầu nghe nói mấy ngàn người vây công Khang Tư, nàng thật ra cấp bách đến chụp lấy một cái dao rọc giấy đã định xông ra ngoài, chỉ là bị mật vệ ngăn lại mà thôi. Đến sau đó biết Khang Tư dẫn thủ hạ dưới trướng bao vây quân địch rồi, lúc này nàng mới hồi phục thần thái thoải mái không quan tâm tới tình hình xáo trộn đó nữa.
Đương nhiên, Y Ti Na vẫn là bảo mật vệ cấp đặc biệt bên mình đi chiếu cố trợ giúp cho Khang Tư, đối với khu vực bên trong nội doanh, bên mình chỉ cần mười mật vệ bình thường cũng đủ để bảo đảm an toàn rồi.
Thế nhưng bất thình lình từ bên ngoài truyền vào mấy tiếng động khác thường khiến Y Ti Na đột nhiên cả kinh, nàng không phải là loại tiểu thư công chúa chỉ biết đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nên vừa nghe tiếng động nàng liền biết là tiếng người bị bịt miệng cắt đứt yết hầu.
Y Ti Na tuy rằng không cần thiết quan tâm rốt cuộc là mật vệ hộ vệ bị người giết, hay là mật vệ giết chết địch nhân lẩn vào, nhưng trước tiên nàng vẫn rút ra lưỡi dao sắc bén vừa trang bị không lâu, cảnh giác dòm chừng cửa phòng.
“Bốp bốp” vang lên mấy tiếng vỗ tay, tiếp theo một thanh âm có phần lạnh nhạt truyền vào:
- Thật là nữ nhân lợi hại! Tiếng động thật nhỏ như thế cũng có thể phát giác được. Không hỗ là Thánh nữ Nam tông chúng ta! Quả thực làm cho người ta bội phục nha!
Tiếng nói vừa dứt một thanh niên tươi cười khoe hàm răng trắng sáng như tuyết, phi thường ung dung thoải mái xuất hiện tại cửa.
Vừa nhìn đến thanh niên này, Y Ti Na thoáng giật mình kinh sợ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, thần thái lạnh nhạt nói:
- Không nghĩ tới là Thánh tử Nam tông Đa Nhĩ Mã các hạ đích thân tới. Quả thật làm cho người ta cảm giác bất ngờ sâu sắc.
Y Ti Na biết đối phương tường tận, nàng vung tay vứt binh khí qua một bên, tuy nhiên trong nháy mắt nương theo ống tay áo phất phơ nàng nắm lấy con dao rọc giấy trên bàn vào lòng bàn tay.
Đa Nhĩ Mã mỉm cười, tuy nhiên mặc dù khuôn mặt hắn vẫn lộ vẻ bình tĩnh sáng sủa như bình thường, nhưng hai mắt hắn toát ra ánh mắt lại tuyệt đối không phù hợp với nét mặt. Mà nhìn trên mặt hắn trong đó vẻ âm trầm, độc ác, căm hận, điên cuồng đủ thứ xen lẫn cùng một chỗ, thì có thể biết giờ phút này tâm tình của hắn tuyệt đối là không bình tĩnh.
Đa Nhĩ Mã bắt đầu dùng vẻ mặt trong sáng mà lại nói ra lời độc ác:
- Đúng vậy không thể tưởng được Thánh nữ cũng không biết liêm sỉ chạy theo nam nhân rong ruổi khắp thiên hạ, mà còn chìm đắm trong trụy lạc cùng người chia sẻ một chồng. May mà người ngoài tông không biết thân phận của Thánh nữ Nam tông, bằng không Nam tông chúng ta thật sự là không còn mặt mũi gặp người khác.
Y Ti Na hờ hững nhẹ nhàng cười:
- Ta sớm đã không xem mình là Thánh nữ! Ngươi lần này tới đây là muốn thay Nam tông chủ tuyên bố khai trừ thân phận của ta phải không? Thật ra ta chờ đợi ngày này đã lâu!
- Hừ! Đồ vong ân phụ nghĩa! Nam tông nhiều năm dưỡng dục ngươi như vậy, tất cả ơn nghĩa đều bị ngươi vứt đi nơi nào.
Đa Nhĩ Mã nghiến răng nghiến lợi nói.
Mỹ nữ phi thường thánh khiết trước mắt này vốn phải là thê tử của mình, phu nhân tông chủ Nam tông tương lai. Ai có thể nghĩ đến nàng được Nam tông coi trọng, không ngờ thời điểm Nam tông khởi sự lại thừa cơ mang theo kẻ đối đầu với Nam tông là Ngả Lệ Ti bỏ trốn mất dạng, hơn nữa từ đó liền toàn bộ mất tin tức, làm cho Nam tông muốn trừng phạt nàng cũng không thể thực hiện được.
Thời điểm đó, Đa Nhĩ Mã hận nhất không phải Y Ti Na, mà là Ngả Lệ Ti, Đa Nhĩ Mã cho rằng khẳng định là Ngả Lệ Ti dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ lôi kéo Y Ti Na đi theo.
Đa Nhĩ Mã đối với công chúa Ngả Lệ Ti cũng xem như là bạn học thuở ấu thơ, hai người cùng kiêu căng như nhau, lại là từ nhỏ hắn đã không thích cô nàng kiêu ngạo dị thường này.
Lúc trước Nam tông lựa chọn quốc gia lật đổ chính là Khi Hồng Quốc, để làm bàn đạp thực hiện mưu đồ xấu xa chiếm lĩnh toàn bộ đại lục Hi Nhĩ Đạt. Cho nên Nam tông đã hoạch định kế hoạch rất tinh tế, đương nhiên phải tạo mối quan hệ tốt cho Thánh tử, Thánh nữ của mình cùng với Công chúa Vương tử của quốc gia mục tiêu, cho nên đây cũng là một lý do Y Ti Na, Ngả Lệ Ti tiếp xúc chơi đùa với nhau từ nhỏ.
Chỉ có điều ai cũng bất ngờ ngoài ý muốn, tiếp đó chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, cộng thêm việc thiếu hụt bột phấn nguyên liệu, khiến cho Nam tông lại phải hao binh tổn tướng ảo não rời khỏi đại lục Hi Nhĩ Đạt.
Điều này cũng là vì sao trước kia Nam tông không có nhận được tin tức của Y Ti Na, chỉ vì Nam tông đều đang tiến hành chuyến di dời lớn.
Chờ đến khi Khang Tư quật khởi, Y Ti Na cùng Ngả Lệ Ti tìm được nơi nương tựa, sau đó Nam tông mới nắm được tin tức của Thánh nữ.
Chỉ có điều ở thời điểm Khang Tư khống chế Lôi gia, rồi Phủ Đại đô đốc Đông Nam đều vô cùng hùng mạnh, hơn nữa lại xui khiến bị Khang Tư một lần hỏa thiêu tiêu hủy cả trăm vạn ác ma. Đừng nói Nam tông ngay đến bốn tông kia cũng không có năng lực và hứng thú. Ở thời điểm mình còn chưa đủ mạnh đi trêu chọc thế lực cực kỳ hùng mạnh này chỉ có đường diệt vong.
Cho nên tuy rằng Đa Nhĩ Mã lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng nhẫn nại, duy nhất để hắn tự trấn an mình là, Khang Tư cùng hai mỹ nữ này vẫn còn không có tư tình.
Chỉ cần Thánh nữ còn giữ thân thánh khiết, như vậy chỉ cần Thánh nữ nguyện ý nhận sai, một lần nữa tiếp nhận lại làm Thánh nữ Nam tông. Chuyện cũng không phải không có khả năng.
Trong lịch sử Nam tông cũng đã từng xuất hiện mấy lần trường hợp như thế, nguyên nhân gây ra vì Thánh nữ không chịu nổi cô đơn hoặc không cam lòng trở thành một cái biểu tượng nên chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Nam tông. Điều này cũng là một trong các nguyên nhân vì sao Y Ti Na có thể cùng ở chung đánh bạn từ nhỏ với Ngả Lệ Ti, cũng vì thế sau khi thành niên ở lại Khi Hồng Quốc đảm nhiệm chức Đại thần quan, chính là vì để các Thánh nữ sẽ không vì quy điều của giáo tông mà cảm thấy cô đơn buồn khổ, tránh cho họ mang trong lòng ý phản nghịch.
Tuy nhiên cho dù các Thánh nữ tiền bối đó chạy trốn khỏi Nam tông, nhưng cuối cùng lại đều nhu thuận trở lại tông môn gả cho Thánh tử. Có người còn vì Thánh tử thực lực cường hãn mà trở thành tông chủ phu nhân, cũng vì thế Đa Nhĩ Mã còn có thể tự kiềm chế tâm tình của mình, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến.
Ở thời điểm xuất hiện trời phạt đó, tất cả ngũ tông đều bị bức bách phải ngưng mọi hành động. Lúc ấy Đa Nhĩ Mã tự mình tưởng tượng đến một màn: Khang Tư cả ngày ở trong nhà thường xuyên đối mặt với mỹ nữ như vậy, cho dù không có tình cảm, thời gian dần dần rồi lửa gần rơm cũng sẽ có ngày bốc cháy.
Tuy nhiên ngay tại thời điểm chấm dứt trời phạt lúc Đa Nhĩ Mã lo âu bất an hết chịu nổi, một tin tức truyền đến: Khang Tư bị long quyển phong cuốn mang đi rồi. Tin tức này thật khiến Đa Nhĩ Mã vui mừng mở cờ trong bụng ước chừng bảy tám ngày.
Tiếp đó Áo Kha Nhĩ chạy tới năm tỉnh Đông Nam cướp chính quyền, hướng Nam tông thỉnh cầu hỗ trợ. Đa Nhĩ Mã lập tức xung phong tỏ ý tình sâu nghĩa nặng nhận gánh vác nhiệm vụ này.
Chỉ có điều Đa Nhĩ Mã hưng phấn bừng bừng vội vàng đi vào năm tỉnh Đông Nam, thời điểm vừa mới chuẩn bị bố trí người bắt Thánh nữ, thì mới phát hiện: toàn bộ nhân viên chủ yếu ở phủ Đại Đô đốc Đông Nam lặng yên không tiếng động biến mất.
Vào giờ khắc này, Đa Nhĩ Mã mới biết hệ thống mật vệ của Khang Tư mạnh đến nỗi các tôn giáo ngàn năm của mình cũng đều cảm thấy kinh sợ. Hắn cũng hiểu được, vì sao các tông lại kiêng kị Khang Tư như vậy.
Tuy rằng rất thất vọng, nhưng Đa Nhĩ Mã không còn có tâm tình bất an không yên như trước kia.
Khang Tư đã mất tích, Đa Nhĩ Mã thật không tin Y Ti Na thân phận cao quý, hiểu biết sâu rộng như thế lại yêu thích người khác!
Chỉ cần tâm tình Y Ti Na không hề vướng bận vào người ở bên ngoài, Đa Nhĩ Mã có niềm tin một lần nữa đoạt lại Y Ti Na.
Về phần Y Ti Na lặng lẽ biệt tích, Đa Nhĩ Mã cũng không lo lắng.
Thế lực của năm đại tôn giáo trải rộng khắp thiên hạ, chỉ cần mình nguyện ý đưa ra chút ưu đãi, để bốn tông kia hỗ trợ lưu ý hành tung của Y Ti Na, căn bản không phải chuyện gì khó.
Ngay lúc Đa Nhĩ Mã ở Đông Nam hưởng thụ Áo Kha Nhĩ cung phụng, đột nhiên nhận được một tin tức khiến Đa Nhĩ Mã như bị sét đánh vào đầu cháng váng: Khang Tư chẳng những vẫn còn sống sót, hơn nữa trong thời gian cực ngắn đã chiếm một nửa Tuyết quốc, mà đám người bỏ chạy khỏi phủ Đại Đô đốc Đông Nam, mang theo hạm đội hải quân đã tìm được Khang Tư rồi.
Mấy tin tức này còn không tính cái gì, quan trọng là... Y Ti Na, Ngả Lệ Ti không ngờ đồng thời gả cho Khang Tư trở thành Khang Tư phu nhân.
Tuy rằng Đa Nhĩ Mã được Áo Kha Nhĩ hiếu kính mỹ nữ xinh đẹp bên người đã sớm quên Y Ti Na, nhưng chuyện Thánh nữ ở bên ngoài gả cho người khác, lại mang đến mối sỉ nhục cho Thánh tử hắn.
Đa Nhĩ Mã biết rằng, những người không hợp với mình nội tông sẽ mượn cơ hội này châm chọc khiêu khích mình như thế nào. Vì là Thánh tử lại không giữ được lòng trung thành của bạn đời mình, uy danh của hắn trong nội tông sẽ giảm xuống.
Đặc biệt một số trưởng lão bảo thủ, thái độ của bọn họ sẽ chuyển biến đối với mình, thậm chí một số tên lòng dạ bất lương có thể sẽ đề nghị tuyển chọn lại Thánh tử Thánh nữ.
Một khi mất đi danh hiệu chói lọi Thánh tử này, bản thân mình cũng chỉ là một người bình thường, giỏi lắm thì coi như là nhân viên trung tầng trong tông mà thôi, tùy tiện một tên Giáo chủ cũng có thể sai khiến mình đi tìm chết.
Mà cách để vãn hồi danh dự chính là xử lý Thánh nữ. Chỉ có điều đó là chuyện bản thân Đa Nhĩ Mã không làm được, không phải không muốn, cũng không phải không có năng lực, nếu như có thể, quả thật hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Y Ti Na.
Đa Nhĩ Mã biết mình không được phép làm bậy, Giáo hoàng và một số trưởng lão không hề lộ diện lần nào nhưng là quyền thế ngập trời đó, tuyệt đối sẽ không cho phép mình xử lý Y Ti Na.
Đám ngu ngốc trong tông nhìn thấy mình thờ ơ, không ngờ ở nơi nào đó kêu gào làm ầm ĩ, tuy nhiên không tới vài ngày sau, mấy tên đó đã bị phái đến chỗ điều chế đan dược đi làm phu khuân vác công việc gian khổ nhất. Đám ngu ngốc đó căn bản không biết, Thánh nữ Y Ti Na này hoàn toàn không giống như các Thánh nữ đời trước.
Trước kia Thánh nữ chỉ là cái chiêu bài, là chiêu bài để lôi cuốn tín đồ theo đuổi cái tốt đẹp. Chỉ cần bộ dạng xinh đẹp, biết diễn trò, thì chiêu bài Thánh nữ này có thể giao cho bất cứ một người nào.
Nhưng chức Thánh nữ của Y Ti Na lại không như thế. Đầu tiên, lúc nàng còn nhỏ sau khi bắt đầu biết xem sách trong kho nội tông, thời gian không bao lâu Y Ti Na thuộc làu toàn bộ sách trong kho.
Hơn nữa ở thời điểm mười tuổi Y Ti Na đã biết sử dụng những số liệu bán công khai này, nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc thiên sứ mới tinh, thiên sứ kiểu mới này chưa bao giờ xuất hiện trong mật giáo.
Thiên sứ này là một loại năng lực cùng cấp với ác ma, nhưng giữ được bản tính của người bình thường, hơn nữa dung mạo của thiên sứ sẽ trở nên tuấn tú thánh khiết, cùng với thiên sứ đầu gỗ bình thường trước kia chỉ có thể núp trốn trong khôi giáp không dám gặp người khác, thiên sứ này mới là chân chính đạo binh của trời, tuyệt đối là thần binh.
Phát minh này của Y Ti Na, khiến đại đầu lĩnh trong tông lập tức xem nàng như bảo vật, tất cả hồ sơ cơ mật đều được mở ra cho Y Ti Na nghiên cứu. Hy vọng nàng có thể làm tái hiện Thần dược trong truyền thuyết chỉ có ghi lại trong hồ sơ cao nhất của các tông, cũng chính là dược vật sáng tạo ra thần linh. Mấy vị đại đầu lĩnh có gan dám bỏ tiền vốn ra như thế là do biết Y Ti Na tại thời điểm đại bộ phận thời gian đều chơi đùa cùng Ngả Lệ Ti, chỉ rút ra khoảng thời gian rãnh rỗi mà đã phát minh ra thiên sứ mới này.
Hơn nữa mấy vị đầu lĩnh cũng không phải lấy tiền của ra đùa giỡn, đây là một chuyện chỉ có giới cao tầng đứng đầu các tông mới biết rõ: đó chính là Thần dược quả thật tồn tại.
Mặt ngoài các tông làm như vì thành lập Thần quốc mà cố gắng kiếm tiền tài, chiếm cứ địa bàn mượn sức người nhiễu loạn thiên hạ, kỳ thật mục đích chân chính chính là vì Thần dược này.
Y Ti Na quả thật không có để giới cao tầng trong tông thất vọng, sau khi nhận được tư liệu cơ mật dưới sự trợ giúp của nguồn vật tư nhân lực dồi dào, rất nhanh liền bắt đầu tiến vào giai đoạn chế tạo dược phẩm. Chỉ cần điểm ấy đã đủ để cho giới cao tầng trong tông mừng rỡ như điên rồi.
Vào thời kì đó, uy quyền của Y Ti Na trong nội tông nổi bật chỉ dưới Giáo hoàng, chính là chính hắn thân phận Thánh tử còn là vị hôn phu tương lai cũng chỉ có thể ở dưới nhìn lên.
Lúc ấy bản thân Đa Nhĩ Mã thực không hiểu, không phải không có làm ra thành phẩm sao, vì sao giới cao tầng lại dốc sức duy trì như thế?
Đến đoạn thời gian Y Ti Na bắt đầu thử nghiệm luyện chế kia, vô số vật tư trong tông đều ào ào chảy về tổng bộ sau đó giống như tưới nước trên sa mạc rất nhanh chóng tiêu biến.
Tới cuối cùng vì để hỗ trợ tiêu hao của Y Ti Na, nội tông thậm chí dùng tất cả dược vật cùng phương pháp có thể chế tạo Thiên sứ chân chính đó, cầm đến bốn tông kia đổi lấy vật tư.
Mãi đến khi một trưởng lão có quan hệ huyết thống với Đa Nhĩ Mã, trong một lần say rượu thố lộ sự việc, Đa Nhĩ Mã mới biết vì sao nội tông lại không tiếc tiền vốn hỗ trợ Y Ti Na như thế.
Bởi vì Y Ti Na tuy rằng vẫn không có luyện chế ra Thần dược đúng tiêu chuẩn. Nhưng Thần dược không đủ chuẩn đó lại có đủ công hiệu khiến cho thế nhân điên cuồng.
Những thứ phế phẩm đó có công hiệu không giống nhau.
Có khi là kéo dài sinh mệnh, lâu bao nhiêu năm thì không rõ ràng lắm, ngắn nhất theo Y Ti Na nói ít nhất thêm được mười năm, người dùng thuốc sẽ cảm thấy toàn thân mình chứa đầy sức sống.
Có khi là kéo dài dung mạo tuổi thanh xuân, người già sau khi dùng phế phẩm đó sẽ chậm rãi biến lại thành trung niên, người trung niên biến thành người trẻ tuổi, còn tăng thêm sức mạnh, gia tăng tốc độ, gia tăng trí lực. Hiệu quả sau khi dùng thuốc đều rất rõ ràng.
Lúc ấy chính Đa Nhĩ Mã cũng thật bị rung động đến toàn bộ đầu óc trống rỗng.
Y Ti Na này có phải là con người hay không chứ? Thứ quý báu như vậy cũng có thể luyện chế ra được.
Khó trách các đại đầu lĩnh trong tông hỗ trợ Y Ti Na như thế, nếu đổi lại là Đa Nhĩ Mã mình, khẳng định ngay cả khố cũng lột ra để đổi vật tư cấp cho Y Ti Na. (??? Có ai đổi không??? Hì hì! )
Đa Nhĩ Mã sau khi thanh tỉnh lại, lập tức tìm trăm phương nghìn kế muốn thu được một phần loại phế phẩm thần dược này, bất kỳ loại nào cũng được.
Chẳng qua quả thực loại dược vật này cực kỳ khó luyện, hơn nữa mỗi loại công năng đều được thí nghiệm một lần, phần nhiều không có bao nhiêu giá trị, trong đó có giá trị nhất là phế phẩm Thần dược kéo dài sinh mệnh, đều bị các đại đầu lĩnh trong tông ăn sạch.
Nhưng Đa Nhĩ Mã cũng không có mất mát nhiều, bởi vì Y Ti Na vẫn tiếp tục luyện chế, một ngày nào đó sẽ đến phiên mình, dù sao hắn cũng là Thánh tử.
Thế nhưng, ở thời điểm Y Ti Na trưởng thành, sau khi hao mất một lượng lớn vật tư, đột nhiên tỏ ý muốn ngưng việc luyện chế thất bại này lại. Nàng cần nghỉ ngơi một thời gian để thu thập thêm nhiều tri thức xem có thể chuyển biến tốt hơn hay không? Đồng thời ngỏ lời muốn tiếp nhận lời mời của Ngả Lệ Ti đến Khi Hồng Quốc làm Đại Thần Quan.
Phỏng chừng lúc ấy các vị đại đầu lĩnh nội tông cũng bị Y Ti Na khuyên can vì tiêu hao như sa mạc hút nước ép tới thở không ra hơi, nên nghe được Y Ti Na yêu cầu, không nói hai lời lập tức đồng ý, đồng thời còn thể theo yêu cầu của Y Ti Na, cho biết chuyện không có gì trọng đại tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy Y Ti Na.
Mà Đa Nhĩ Mã cũng bắt đầu vào thời điểm đó, chỉ có thể vào ngày nghi thức tôn giáo mỗi năm một lần được nhìn thấy nàng Y Ti Na càng ngày càng xinh đẹp.
Bởi vì Đa Nhĩ Mã cho dù là thân phận là Thánh tử, cũng không được phép đến quấy rầy Y Ti Na.
Theo thời gian trôi qua, không biết là vì sự tình quá mức bận rộn hay như thế nào các đại đầu lĩnh trong tông dường như đã quên bẵng Y Ti Na đi.
Hồi đó khi tin tức truyền đến biết Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na mất tích cùng một lúc, chỉ nhìn hành vi Giáo hoàng lộ lộ bộ mặt dữ tợn mắng chửi tổ tông mười tám đời Ngải Lệ Ti, đồng thời thiếu chút nữa cho người đào mồ mả vương thất Ngả Lệ Ti, thì có thể biết Y Ti Na vẫn luôn được nội tông coi trọng nhất.
Với lại Đa Nhĩ Mã tự mình còn biết rõ: các đại đầu lĩnh đều tự phái người đi tìm Y Ti Na. Tin rằng nếu Y Ti Na bị một vị trong đó tìm được, khẳng định sẽ bị bọn họ vừa lén lút vừa vui mừng giam cầm lại. Hơn nữa hắn biết rõ mỗi người bọn họ đều lén lút thử nghiệm chế tạo Thần dược.
Tuy nhiên không biết đám người đã ở bên cạnh trợ giúp Y Ti Na từ lần đầu tiên khởi đầu luyện chế đó, là ngu ngốc hay như thế nào, đừng nói thứ phế phẩm, ngay cả thuốc có tác dụng làm cho người ta tiêu chảy cũng không thể làm ra được. Toàn bộ tài liệu của họ biến thành phế phẩm không dùng được.
Sau khi bị hao phí mất rất nhiều vật tư, mấy đại đầu lĩnh đành phải đóng cửa công trình nghiên cứu Thần dược, tuy nhiên lại đều tự gia tăng hành động tìm kiếm Y Ti Na.
Chỉ có điều Y Ti Na thật sự rất giỏi né tránh, hoàn toàn không có một người nào thành công tìm được nàng. Dần dần, các đại đầu lĩnh cũng đành chịu dồn sức chuyển tới phương hướng khác.
Tuy nhiên khi tin tức Y Ti Na truyền ra, lúc đó Đa Nhĩ Mã cách gần Y Ti Na nhất, nên hắn lập tức nhận được tin tức từ đại đầu lĩnh truyền tới.
Đa Nhĩ Mã biết tầm quan trọng của Y Ti Na chẳng những không có giảm xuống mà ngược lại tăng lên rất nhiều. Cứ nhìn biểu hiện của các đại đầu lĩnh nguyện ý điều động người tinh nhuệ cho mình chỉ huy, đồng thời công khai không còn lo sợ Khang Tư nữa thì có thể biết.
Mà vị trưởng lão có cùng huyết thống với Đa Nhĩ Mã lén lút truyền tin tức cho hắn, nói cho hắn biết là phải giành trước những người khác gặp mặt Y Ti Na. Cho dù không thể giành lại được tình cảm của Y Ti Na, cũng có thể từ nơi nàng thu được một vài điều lợi ích.
Không có người nào lại tin, đầu óc Y Ti Na cơ hồ chẳng khác gì thần, qua nhiều năm im ắng như vậy mà không có sáng chế ra thứ gì tốt.
Cho nên Đa Nhĩ Mã trong lòng có mục đích theo đuổi, nên vừa nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của Y Ti Na, hắn liền đổi giọng điệu hòa hoãn nói:
- Muội cũng biết nếu đã tự mình lập gia đình, như vậy thân phận này không còn thích hợp đảm nhiệm Thánh nữ nữa. Tuy nhiên nội tông cũng khoan hồng độ lượng với muội, chỉ cần nguyện ý trở lại nội tông như vậy nội tông sẽ miễn xá hết thảy hành vi phạm tội của muội, đồng thời bổ nhiệm muội làm trưởng lão. Đến lúc đó ngược lại ta gặp mặt muội còn phải hành lễ nữa đấy! Mà hết thảy những chuyện này chỉ cần muội quay trở lại nội tông liền có thể nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT