Tại đại doanh Liên minh thống nhất đối diện với Hoàng cung, sau khi đại quân tuyên thệ xuất phát, cả doanh trại lập tức im lặng không một tiếng động. Tuy nhiên hai gã quyền quý đại biểu hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam, lại trước tiên chạy tới cửa bái phỏng Khang Tư.
Sau một phen nói chuyện phiếm, gã quyền quý đại biểu Thiểm Đông có hơi dè dặt hướng Khang Tư nói:
- Đại nhân! Hạ quan phát hiện ở tổng bộ Liên minh thống nhất sau khi đại quân xuất phát, cả đại doanh có vẻ vắng lặng lạ thường. Không nói gì khác ít nhất trạm canh gác, tuần tra, nhân viên hộ vệ cũng nhất định cần tăng số lượng, mới có thể biểu hiện uy nghiêm của Liên minh thống nhất. Như hiện tại trong liên minh tự do qua lại, một khi có người ngoài tới bái phỏng chỉ sợ sẽ coi thường Liên minh thống nhất chúng ta đấy!
Gã quyền quý đại biểu Thiểm Nam cũng lập tức nói:
- Đúng vậy đại nhân! Đại doanh này tiêu biểu thể diện của Liên minh thống nhất chúng ta, nhân viên hộ vệ đại doanh ít ỏi như thế làm thế nào có thể biểu hiện ra địa vị của tổng bộ trong liên minh được.
Ý của hai gã đại biểu tuy rằng không có diễn đạt thẳng ra, nhưng Khang Tư thực đã hiểu rõ có ý gì.
Khang Tư mỉm cười gật đầu nói:
- Tình trạng của Đại doanh quả thật có điểm giống như hai vị nói, nhưng hai vị cũng biết, quân đội trực thuộc liên minh gần như đều phái hết ra ngoài, thật sự là không còn người bảo vệ tổng bộ liên minh, không biết Thiểm Đông và Thiểm Nam có nguyện ý phái người tới hỗ trợ không?
Hai gã đại biểu tròng mắt trợn trừng gần như muốn lọt ra ngoài.
Mình không có nói ra miệng người ta lập tức đã nêu ra, nhưng bộ dáng Khang Tư dường như không hề quan tâm tới, chẳng lẽ hắn không biết cái này chẳng khác nào bị giám sát sao?
Hai gã đại biểu cũng bất chấp khó khăn muốn dò xét Khang Tư thử xem, bởi vì đám quyền quý của hai tỉnh đối với tinh binh hai tỉnh đều đưa vào Liên minh thống nhất trong lòng rất lo lắng không yên tâm, đều lo sợ Khang Tư lừa nuốt gọn số tinh binh đó để biến thành tư binh riêng của Khang Tư.
Hiện tại là liên hiệp ba bên ra ngoài tác chiến, ai mà biết Khang Tư có tà tâm muốn để cho toàn bộ tinh nhuệ của hai tỉnh trở thành vật hi sinh hay không?
Tuy rằng đa số quyền quý trong lòng đều biết Khang Tư nếu muốn chiếm lấy hai tỉnh, căn bản không cần phiền toái như vậy. Thời điểm vừa mới bắt đầu nếu muốn có thể thủ tiêu những người mình này là được rồi; còn không cứ việc giam đám người mình lại thì tự nhiên hai tỉnh sẽ rơi vào tay Khang Tư.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần trong tay Khang Tư có hệ thống mật vệ, hoàn thành chuyện như vậy khá dễ dàng. Hiện tại sở dĩ Khang Tư tự động đưa ra đề nghị cho quân tinh nhuệ hai tỉnh đến bảo vệ hắn, phỏng chừng cũng vì có mật vệ nên không thèm để ý tới tình huống bị giám thị hay không mà thôi.
Hai vị quyền quý hiểu được điều ấy lại càng chua xót, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn lướt qua nhau, tên Khang Tư này chỉ cần còn có hệ thống mật vệ, như vậy gần như không ai có thể thương tổn được hắn.
Có thể nói Khang Tư nhờ có hệ thống mật vệ mới có thể trong khoảng thời gian cực ngắn đã khống chế hai tỉnh, nhưng cũng vì năng lực của mật vệ làm cho giới quyền quý hai tỉnh đều vì sự tồn tại của mật vệ mà trong lòng run sợ, thậm chí sinh ra một loại kiêng kị, bởi vì ai cũng không muốn bản thân mình quanh năm suốt tháng bị bao phủ trong mối nguy hiểm mà mình không thể khống chế được.
Cũng vì mối lo lắng này, sau khi quân đội rời đi, mọi người mới dám mạo hiểm đến dò xét Khang Tư thử xem. Kết quả đương nhiên là may mắn, Khang Tư không phải là một người có dục vọng quá mức với quyền lực, bằng không một bạo quân tuyệt thế như vậy nhất định sẽ lên ngôi rồi.
Chỉ có điều hiện tại Khang Tư còn có thể sử dụng mật vệ một cách thận trọng, nhưng ai cũng không dám cam đoan về sau Khang Tư cũng sẽ vẫn như cũ sử dụng thận trọng như thế, lại càng không dám cam đoan người kế nhiệm Khang Tư cũng sẽ như thế.
Thế nhưng bởi vì mật vệ quá mạnh khiến mọi người hết sức lo sợ không dám hé răng, chỉ lặng lẽ ôm nỗi hoảng sợ này trong lòng.
Nếu Khang Tư không thể làm cho bọn họ tiêu tan nỗi sợ hãi này, sớm hay muộn sẽ có một ngày áp lực quá dồn nén phải bộc phát ra. Tuy nhiên có thể xác định, ở thời điểm mật vệ không có phản bội Khang Tư, loại áp lực này gần như không có cơ hội bùng nổ.
Mặc dù đã hoàn thành mục đích của mình tới đây, nhưng hai gã đại biểu quyền quý vẫn tâng bốc nịnh nọt Khang Tư một hồi mới rời đi. Nhưng sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, tinh binh ở hai tỉnh đã sớm chuẩn bị lâu ngày lập tức ào ào kéo tới đại doanh tổng bộ Liên minh thống nhất.
Tuy rằng ai nấy đều biết rõ hành vi bảo vệ này chẳng khác nào giám thị đại doanh Khang Tư, nhưng Khang Tư là mục tiêu bị giám thị cũng không hề có ý kiến gì, người bên trong hệ thống Khang Tư đương nhiên cũng không thể nói nhiều.
Bởi vì tất cả mọi người biết rõ ràng, Khang Tư để mặc cho bọn họ giám thị, chỉ vì muốn làm yên lòng đám quyền quý còn tư tưởng xấu lúc này chưa có hoàn toàn dung nhập vào liên minh.
Dựa vào lực lượng mật vệ, Khang Tư nếu muốn rời khỏi nơi này còn không phải chỉ là một câu nói thôi sao.
Cùng Khang Tư giống nhau, Tương Văn đối với đám vệ binh đó căn bản không thèm để ý, tới báo tin cho Khang Tư:
- Chủ thượng! Đúng như ngài đoán, đám quyền quý ở phía dưới đã lén lút bắt đầu bàn bạc sau chiến thắng làm thế nào chia cắt bốn phần lãnh thổ kia bán ra ngoài.
Khang Tư khinh thường lắc đầu, nói:
- Hừ! Lúc trước cho biết bốn phần đất đai bán ra ngoài, nhưng không có quy định hạn chế mua sắm, mục đích là tạm thời làm yên lòng bọn họ. Cũng không thèm nghĩ lại xem, không để đa số người ta nhận được chỗ tốt, dựa vào cái gì thu được thế nhân ủng hộ chứ?
- Chủ thượng! Có thể công bố bố cáo mới ra ngoài không?
Tương Văn hỏi.
- Ừ! Giờ có thể công bố ra ngoài được rồi! Tin rằng biết được phương án phân phối bốn phần chiến lợi phẩm kia, dân chúng hạ tầng cơ sở cùng quan viên cấp thấp hai tỉnh khẳng định sẽ tán thành, càng thêm hiểu biết về Liên minh thống nhất.
Tương Văn không nhịn được phì cười. Chủ thượng đưa ra bố cáo này tin rằng dân tâm hai tỉnh đều sẽ đầu nhập vào, tiếp đó khống chế được cơ sở quan viên khổng lồ của hai tỉnh. Giới đại quyền quý hai tỉnh nghĩ muốn ngăn chặn Liên minh thống nhất xâm nhập vào hai tỉnh, điều đó chẳng khác nào là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Về phần quân đội tinh nhuệ của hai tỉnh kia, mặc dù sĩ quan có nhiệm vụ theo sát, nhưng phần lớn binh sĩ tầng dưới chót đều xem Khang Tư như đối tượng nịnh bợ để đối đãi.
Dù sao quy củ liên minh công bố ra tới là ai nấy đều rõ ràng, quy củ của chiến lợi phẩm quân binh liên tổ có thể thu được khiến quân đội liên minh trở thành phú ông rồi.
Các binh sĩ tinh nhuệ bị hai tỉnh che dấu giữ lại, trong lòng đều uất nghẹn, bởi vì bọn họ không gia nhập quân binh liên tổ, cho nên không có tư cách được chia chiến lợi phẩm. Cũng vì thế, bọn họ tự nhiên nghĩ muốn biểu hiện một chút chính mình với lãnh tụ liên minh Khang Tư không có trên danh nghĩa này, hy vọng kế tiếp Khang Tư nhìn đến biểu hiện của mình, kéo vào quân đội liên minh.
Cũng bởi vì có chút tư tâm này, cho nên đám binh sĩ tinh nhuệ của hai tỉnh được phái lại đây bảo vệ Khang Tư, ngược lại biểu hiện so với ở trong hệ thống cũ càng thêm xuất sắc. Hành vi này quả thực khiến trong lòng đám quyền quý có một loại cảm giác như ăn trộm gà không được còn mất một nắm gạo.
Tuy nhiên bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt để giải quyết. Tuy rằng lương bổng của các binh sĩ tinh binh đó cao hơn rất nhiều so với Liên minh thống nhất, nhưng binh sĩ của Liên minh thống nhất lại có quyền lợi được chia phần chiến lợi phẩm, hơn nữa lãnh thổ công chiếm được cũng có tỉ lệ cố định thuộc về binh sĩ tham chiến. Mà hai điều ưu đãi này cho dù lương bổng nhiều mấy đi nữa cũng không cách nào thay thế được.
Cho nên dưới tình huống như thế, binh sĩ không nhắm vào lần biên chế kế tiếp của Liên minh thống nhất thì quả thực chính là đầu óc có vấn đề rồi. Còn đám quyền quý tuyệt đối không có khả năng xuất ra tài sản của mình chia cho các binh sĩ hộ vệ, thì chỉ có thể nhìn bọn binh sĩ giương to cặp mắt trông chờ lần tới được đầu nhập vào Liên minh thống nhất.
Nghĩ đến đây tâm tình Tương Văn khoái trá đi thi hành nhiệm vụ.
Cũng nghĩ như Tương Văn, các sĩ quan cao cấp trong quân đội tinh nhuệ của hai tỉnh tạm thời đóng tại đại doanh tổng bộ liên minh, tuy rằng biết rõ nhiệm vụ mình đang gánh vác, nhưng nhiệm vụ này tuyệt nhiên không thể công bố ra ngoài, cho nên ngay cả dùng quân lệnh để hạn chế chuyển biến của binh sĩ cũng không có khả năng làm được. Càng không nói tuyên bố nhiệm vụ gánh vác lần này với binh sĩ, chỉ có thể giống như các quyền quý, bất đắc dĩ nhìn bọn binh sĩ bên kia quấn quanh xu nịnh Khang Tư.
Đại doanh Liên minh thống nhất một lần nữa khôi phục lại tình trạng sâm nghiêm trước đây, nhìn đến tinh binh nhà mình không ngờ lại giống như một lòng một dạ với Liên minh thống nhất, hoặc là phải nói đã bán mạng cho Khang Tư, đám đại quyền quý kinh hồn bạt vía trốn ở một nơi bí mật gần đó bàn bạc biện pháp.
Nhưng các tiểu quyền quý thì lại cần phải có cái chỗ dựa vững chắc mới có thể sống qua thời buổi này, nên lập tức ào ào tới đại doanh, không phải tìm tới Khang Tư xin ý kiến thì tới để bái kiến.
Đối với các tiểu quý tộc mà nói, phía trên tranh quyền đoạt lợi như thế nào cũng không tới phiên mình đi tham dự, mà bất kể thế nào bản thân mình cũng phải đầu nhập vào một chỗ dựa vững chắc để làm chỗ nương tựa.
Nếu đã như vậy, đương nhiên là muốn đầu nhập vào người có thực lực bản thân hùng mạnh, hơn nữa chỗ dựa vững chắc đó chẳng những đồng ý ủy quyền mà còn có thể mang đến cho mọi người nhiều ưu đãi.
Đồng thời những người này trên danh nghĩa nương tựa càng không muốn quan hệ với kẻ phản bội, kẻ có ý muốn phá hư danh phận đại nghĩa của chế độ Liên minh thống nhất. Nếu đã không muốn bị lôi kéo như vậy đầu nhập vào Khang Tư chính là lựa chọn tốt nhất của mình.
Về phần sợ hãi với mật vệ, các tiểu quyền quý này đương nhiên cũng có, nhưng bọn họ nghĩ rằng: “Dùng mật vệ để động tới đám tôm tép mình... quả thực chính là chuyện bé xé ra to, hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa đám tiểu nhân vật bọn mình nhiều lắm chỉ là phạm chút chuyện nhỏ tội tham ô, ức hiếp dân chúng, cấu kết phe phái, cướp đoạt quyền lực. Còn những chuyện đại sự mưu đồ phản loạn chống đối Khang Tư đó căn bản không tới phiên mình đi dính dáng vào, nếu đã không dính dáng đến những chuyện đại sự, như vậy chính mình khẳng định không trêu chọc đến mật vệ tới cửa, nếu thế thì mình cần gì phải sợ mật vệ chứ.”
Khang Tư biết rõ số tiểu quyền quý đó ôm trong lòng ý tưởng gì, cho nên đương nhiên là không chút khách khí tiếp nhận bọn họ, đồng thời bắt đầu chuyển hướng bọn họ tới nắm giữ quyền lực của đám đại quyền quý hai tỉnh. Sau đó Khang Tư Trực tiếp truyền lệnh xuống đám tiểu quyền quý, nhận được mệnh lệnh, đám tiểu quyền quý đương nhiên bán mạng đi làm, sau một lần hai lần, đám tiểu quyền quý đều quen nếp tới báo cáo sự việc cho Khang Tư, cũng quen với việc nhận mệnh lệnh của Khang Tư.
Cứ như vậy dần dần chính quyền địa phương hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam rơi vào trong tay Khang Tư.
Đại quyền quý hai tỉnh không phải không có phát hiện tiểu quyền quý phía dưới tìm tới nơi nương tựa Khang Tư. Thế nhưng một là vì loại chuyện này người ta không thừa nhận ngươi căn bản không có cách nào khác xác định, không có khả năng động thủ lung tung khiến cho toàn bộ tầng lớp tiểu quyền quý phản cảm; hai là những người này đều câu kết với Khang Tư, giải quyết những người này, không thể không chọc đến Khang Tư. Cho nên ném chuột sợ vỡ đồ, nhóm đại quyền quý chỉ có thể cẩn thận chú ý tới hành động của thủ hạ.
Mà càng làm cho bọn họ không có tâm lực đi xử lý chuyện này nguyên nhân trọng yếu là: quân đội liên minh tấn công hành tỉnh Trung Nhạc hành động thế như chẻ tre, quân đội tỉnh Trung Nhạc bố trí ở biên giới đối mặt với quân liên minh, chỉ chống cự cho có lệ sau đó liền tan vỡ.
Tuy rằng về phương diện quân đội liên minh tấn công hành tỉnh Trung Nhạc này có hay không do thu mua nội gián khởi lên tác dụng, nhưng cũng do quân liên minh quá mạnh bằng không cho dù có mượn sức nhiều nội gián mấy đi nữa, mà sức chiến đấu lại yếu đến đáng thương, vậy thì kẻ nội gián cũng không có hứng thú phản bội.
Bởi vì môi hở răng lạnh tỉnh Trung Xuyên phái ra năm vạn đại quân, rõ ràng tỉnh Trung Xuyên đánh giá cao sức chiến đấu quân đội của mình, đặc biệt là đại quân năm vạn ở tuyến hai chuẩn bị tùy thời chi viện cho tiền tuyến, thế nhưng còn chưa kịp tiến quân lên hỗ trợ, quân Trung Xuyên đã bị sáu vạn thiết kỵ của Liên minh thống nhất đánh đuổi vỡ tan.
Khí thế của sáu vạn thiết kỵ khiến quân đội hai tỉnh trong nháy mắt mất đi chỉ huy này, hận cha mẹ không sinh cho mình nhiều thêm hai chân để chạy trốn.
Mà mười vạn đại quân giả dạng bình dân của Tam hoàng tử kia muốn kiếm tiện nghi, vừa mới nhận được tin Liên minh thống nhất đánh vào tỉnh Trung Nhạc, Tam hoàng tử còn chưa kịp hạ lệnh, đầu tiên lọt vào ổ ám sát.
Thích khách cũng không có gây tổn hại đến Tam hoàng tử, chỉ là làm cho Tam hoàng tử sợ tới mức từ đó về sau cần phải có vệ binh canh giữ ở bên giường mới dám ngủ. Mà càng khiến cho Tam hoàng tử vừa sợ vừa giận là, thích khách thần bí xuất hiện lại thần bí biến mất, muốn bắt hung thủ để tiết hận đều không thể làm được.
Cùng lúc Tam hoàng tử rơi vào cảnh đe dọa khiếp sợ, trong mười vạn đại quân từ các Tướng quân cao cấp cho tới sĩ quan cấp bậc Liên đội trưởng, toàn bộ lọt vào tập kích ám sát. Hành động của mật vệ làm cho cấp bậc Đại đội trưởng trong nháy mắt trở thành sĩ quan cao cấp nhất trong mười vạn đại quân.
Mười vạn đại quân do Đại đội trưởng chỉ huy, có kết quả như thế nào không cần nói cũng biết.
Tất cả binh sĩ đều trở thành ruồi bọ không đầu, gần như đều là lấy đại đội làm biên chế. Hoặc là chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, hoặc là nhanh chóng chạy trở về. Đương nhiên cũng có mấy Đại đội trưởng có uy vọng khá lớn kết hợp mấy đại đội lại, bắt đầu truy tìm bắt thích khách, thế nhưng hành động nhiệt huyết trung thành của Đại đội trưởng đó, ngược lại tăng nhanh thêm tốc độ tan rã của mười vạn quân.
Đã không còn đại quân Tam hoàng tử quấy phá kiếm tiện nghi, đại quân Liên minh thống nhất thoải mái đuổi đánh liên hợp Trung Xuyên Trung Nhạc, không phí chút công phu nào liền chiếm cứ hai tỉnh Trung Nhạc Trung Xuyên.
Vừa tạo ra tình thế này, đại quyền quý hai tỉnh Thiểm Nam Thiểm Đông lập tức đều phóng ánh mắt vào vùng đất vừa chiếm. Trong lòng đều thầm hận: theo chỉ thị của Khang Tư, những người mình phải hoàn toàn khống chế mọi mặt trên lãnh địa chiếm cứ. Hiện tại đương nhiên là phải tuân lệnh làm việc, lập tức phái người tới chiếm trước các loại quyền lực mọi mặt.
Quân Liên minh liên tiếp thắng lợi cùng mang chiến lợi phẩm thu được, khiến cho từ quyền quý cho tới tên khất cái, ánh mắt mọi người đều tập trung vào phương diện làm thế nào chia cắt chiến lợi phẩm này.
Chiến lợi phẩm thường thường phần lớn đều chỉ thuộc về nhân sĩ quyền quý, nhưng đất đai chiếm được được lấy ra bốn phần công khai bán ra ngoài, nên phần lớn ánh mắt người bình thường chính là nhắm vào điểm đất đai này.
Nếu như là trước đây, cho dù quan phủ tuyên bố lấy ra mười phần mười đất đai bán ra ngoài, ngay cả dân chúng bình dân cũng không có hứng thú chú ý tới, bởi vì ai nấy đều biết rõ những đất đai đó không phải lọt trong tay quyền quý thì cũng rơi vào tay đại thương nhân, đám tiểu dân bình thường như họ đừng nghĩ tới từ trong đó kiếm được miếng đất nào.
Nhưng với Liên minh thống nhất này thì khác.
Bởi vì sau khi Liên minh thống nhất xuất binh đã bổ sung thêm một bố cáo, đó là lại lần nữa nhấn mạnh: hai phần mười đất đai chia cắt chia đều cho thành viên liên minh, bốn phần mười tính toán thông qua công huân nhiều ít phân chia, xác định kỹ càng chu đáo quy củ bốn phần mười đất bán ra đó thuộc về thương mại đất đai.
Tuy rằng vẫn như trước là bất cứ người nào cũng có thể mua sắm những phần đất thương mại này, nhưng lại tăng thêm quy định: phàm là người có lĩnh giấy chứng nhận của Liên minh thống nhất phát ra có thể dùng giá một ngân tệ mua được năm mẫu đất hoang, hoặc dùng giá một kim tệ mua được một mẫu ruộng tốt, cũng quy định người nắm giữ mỗi cái giấy chứng nhận chỉ có thể mua được một loại.
Mà sau khi tất cả người nắm giữ giấy chứng nhận đều mua xong, đất đai còn thừa lại với đất hoang thì sẽ lấy một khoảnh* làm đơn vị, ruộng tốt thì lấy một trăm mẫu làm đơn vị, đỉnh núi lấy ngọn làm đơn vị: tiến hành bán đấu giá không quy định giá, ai trả giá cao thì được.
Bố cáo này vừa ra, tất cả mọi người trong phạm vi thế lực Liên minh thống nhất đều tim đập thình thịch.
Dân chúng trong địa giới quản hạt của Khang Tư, bao gồm các quý tộc Tuyết quốc đã có tước vị cùng đất phong, lập tức chạy đến các nơi quan phủ hỏi thăm giấy chứng nhận này có phải giấy chứng minh của mình hiện có hay không. Sau khi được xác định, các quý tộc Tuyết quốc lập tức dựa theo nhân số trong nhà thảy kim tệ ra, chứng tỏ bản thân mình đã sớm mua trước ruộng tốt của đế quốc. Đồng thời bắt đầu gom góp kim tệ chuẩn bị thời điểm bán đấu giá mua thêm mấy khu đất đế quốc cho gia tộc của mình.
Người Tuyết quốc, đặc biệt là quý tộc đều cảm thấy hứng thú mua mỗi người một mẫu đất, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì đó là đất đai nằm ở trong lãnh thổ đế quốc.
Phải biết rằng mấy năm trước đế quốc vẫn là đại quốc lớn thứ nhất trong thiên hạ, có thể có một khối sản nghiệp ở nội địa đại quốc lớn thứ nhất thiên hạ, điều đó nhất định là chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông và tạo phúc ấm cho con cháu đời sau.
Còn dân chúng hai tỉnh thì vội vàng chạy đến các nha môn, hỏi thăm giấy chứng nhận của Liên minh thống nhất là cái gì.
Sau lại mới biết được thì ra có một điều trước tiên cần tới nha môn địa phương khai ra chứng minh, sau đó mới có thể cầm đến tiểu nha môn thành lập ở các nơi tại Liên minh thống nhất giải quyết, nhận được một tấm da dê mặt trên ghi rõ tính danh, thân phận, địa chỉ của mình, đó là giấy chứng nhận được Liên minh thống nhất công nhận.
Đối với một tấm giấy nhỏ có thể dùng một ngân tệ mua được năm mẫu đất hoang, hoặc là dùng một kim tệ mua được một mẫu ruộng tốt, mọi người bao gồm cả khất cái, đều hai mắt phát sáng ào ào chạy tới các nha môn lớp xếp hàng thì xếp hàng, lớp lôi kéo quan hệ thì lôi kéo quan hệ, lớp đưa tiền lì xì thì đưa tiền lì xì, dù sao chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào phải kiếm cho bằng được tấm da dê chứng nhận kia.
Mà nhóm quyền quý thì đương nhiên đã sớm sử dụng quyền lực, trở thành đám thứ nhất nhận được giấy chứng minh thân phận của Liên minh thống nhất, hơn nữa cũng trước tiên tham dự hội nghị trao đổi để phán đoán lấy ra thứ gì mua bán.
Đám quyền quý có tư tâm sau khi tham dự, tuy rằng vẫn như cũ lấy bốn phần đất đai chiếm được ra buôn bán, nhưng cũng không phải như mọi người tưởng tượng đều là số đất đai hoang vu cằn cỗi, mà là một nửa đều là đất tốt, đặc biệt những đỉnh núi đó, nghe nói cố ý chỉ ra một số đỉnh núi có ẩn chứa mỏ vàng mỏ bạc quặng sắt các loại đem ra bán.
Sau khi tin tức này truyền ra, không nói kẻ có tiền trong nội bộ Liên minh thống nhất mọi người đều điên cuồng, chính là đại phú hào ở các tỉnh xung quanh cũng lén chạy tới lĩnh giấy chứng minh.
Đối như vậy chuyện cổ quái này, không ai hoài nghi là giả.
Bởi vì dựa theo quy củ xưa nay, quặng mỏ vàng bạc đều thuộc về Hoàng đế, cũng chính là thuộc về tư hữu của thủ lĩnh ba thế lực lớn Liên minh thống nhất, những người khác căn bản đừng nghĩ chiếm lấy.
Nếu như trước đây, giới quyền quý hai tỉnh chỉ mong sao tất cả thứ này đều thuộc về hoàng thất quản lý, bởi vì vật của Hoàng đế con rối chẳng khác nào vật cùng sở hữu của bọn họ, muốn vơ vét thế nào thì vơ vét thế đó.
Nhưng hiện tại hai vị Hoàng đế con rối đã có Liên minh thống nhất bảo hộ, tài sản hoàng gia cũng không thể tùy tiện tham ô chiếm dụng vơ vét như trước kia nữa.
Tuy nhiên nghĩ đến Hoàng đế cũng không có thể tùy tiện xâm chiếm tài sản của mình, nhóm quyền quý cũng an tâm hòa nhã chấp nhận sự thật này.
Chỉ có điều nếu không thể kiếm được chỗ tốt từ Hoàng đế, vậy thì đương nhiên phải suy nghĩ lo cho nhà mình.
Đặc biệt Liên minh thống nhất quy định điều kiện tiên quyết là tài sản tư nhân thần thánh không thể xâm phạm, vậy chỉ cần tài sản của mình về sau đều là hợp pháp là được, như vậy tài sản của mình có thể truyền lưu cho con cháu nhà mình hết đời này tới đời khác. Xuất hiện cơ hội tốt đầy hứa hẹn như thế mà không sử dụng thì thật đúng là não thấm nước rồi.
Vì có ý niệm này trong đầu, cho nên mới có nhiều khoáng sản ruộng tốt như vậy đưa ra gộp trong bốn phần chiến lợi phẩm bán ra, bởi vì chỉ có phương pháp này mới có thể hợp pháp, danh chính ngôn thuận chiếm lấy các quặng mỏ vàng bạc đó. Theo luật của Liên minh thống nhất, dù là Hoàng đế cũng đừng nghĩ đoạt lại quặng mỏ vàng bạc!
Phải biết rằng loại quặng mỏ vàng bạc này tương đương có thể bảo đảm giúp gia tộc của mình ngàn năm không suy thoái. Tất cả người có tư cách cạnh tranh nếu không muốn táng gia bại sản đều phải giành cho được những thứ này.
Dân chúng bình thường có lẽ không có khả năng nhìn tới thứ này, nhưng những người xuất thân gia đình giàu có, cho dù tự mình không nhận biết nhưng thủ hạ của họ khẳng định có người nhận định được, cho nên vô số nhân viên được họ phái tới Liên minh thống nhất, đều sôi nổi tìm hiểu phương pháp cùng quy củ về việc bán đấu giá.
Những phú hào vùng khác cùng các thế lực bên trong Liên minh thống nhất, đặc biệt không giống với phú hào của Tuyết quốc, bọn họ chỉ phái người đi tìm hiểu quan sát mà thôi.
Phú hào của hai tỉnh Thiểm Đông Thiểm Nam, đặc biệt là Tuyết quốc, bộ dáng phong trần chạy tới chỗ Khang Tư, trực tiếp mang theo chứng thư tín dụng khai ra tại ngân hàng địa phương. Một số có uy tín danh dự trực tiếp thỉnh cầu yết kiến Khang Tư; còn không đủ tư cách, chỉ có thể tìm các tiểu quan viên xuất thân Tuyết quốc tìm cách làm quen nhờ vả.
Phú hào ở vùng khác chỉ quan sát chờ đợi cũng không có gì lạ, bởi vì bọn họ căn bản không có khả năng dám thử kiểu như phú hào Tuyết quốc có lòng tin với Khang Tư như vậy.
Tuy rằng bọn họ thực rất khát vọng giành được những tài nguyên khoáng sản cùng đất đai tư nhân, nhưng bọn họ lại không rõ ràng lắm thực lực của Liên minh thống nhất mạnh cỡ bao nhiêu, nên đều e sợ mình vừa mới mua đất thì Liên minh thống nhất liền bị người ta tiêu diệt mất.
---------------
Nói về các thế lực, đừng nhìn Tứ hoàng tử hiện tại chỉ có một cái hành tỉnh, nhưng vật tư, tinh binh tinh nhuệ của tỉnh này tương đương với bốn tỉnh trước kia hợp lại.
Có cơ sở như vậy, hơn nữa xuất ra đại binh hai mươi vạn quân dũng mãnh cùng binh thảo nguyên chém giết, thực lực về quân sự hoàn toàn có thể đối kháng cùng hoàng Thái tử.
Tiếp theo chính là Áo Kha Nhĩ khống chế phủ Đại Đô đốc Đông Nam, chiếm cứ năm hành tỉnh đế quốc, cũng làm cho năm hành tỉnh quanh thân biến thành đất hoang, cũng có thể tính vào phạm vi thế lực của Áo Kha Nhĩ. Tương đương Áo Kha Nhĩ chiếm cứ mười hành tỉnh đế quốc, vì thế phủ Đại Đô đốc Đông Nam chính là thế lực lớn nhất đế quốc hiện nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT