Ngay tại thời khắc nguy cấp như chỉ mành treo chuông, Trương Văn Trọng đột nhiên bay ra ngoài, liều lĩnh thả người nhảy ra, hai tay nhanh như điện chụp lấy hai mắt cá chân của Thải Ny. Nhưng thân thể của hắn cũng đã vượt khỏi sân thượng, mắt thấy sẽ cùng Thải Ny rơi xuống dưới lầu.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, biến cố luân phiên nhau xảy ra bất thình lình làm cho tất cả mọi người đều đình chỉ hô hấp. Tuy rằng bọn họ đang há miệng thế nhưng cũng đã quên mất kinh hô và la hét. Một số người nhát gan đã dùng hai tay che mắt lại không dám nhìn một màn này.
Ngay lúc thân hình rơi xuống, Trương Văn Trọng vẫn bảo trì sự bình tĩnh cực độ.
Lực phản ứng siêu cường sau khi đề thăng tới Luyện Cốt cảnh, ở thời khắc then chốt này liền được hiển lộ ra hoàn mỹ nhất. Đồng thời khi hau tay bắt được hai mắt cá chân của Thải Ny, hắn đã dùng mũi chân móc vào mép sân thượng, do đó bảo trì được tư thế không bị rơi xuống.
“A …” Mọi người đang vây xem dưới lầu cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, đồng loạt phát ra một tiếng hét kinh hãi.
Phản ứng của Lý Triêu Dương và Đàm Thanh cũng không chậm, bọn họ nhào tới, mỗi người chụp lấy một chân của Trương Văn Trọng, dùng hết khí lực toàn thân muốn kéo hắn và Thải Ny lên.
Những cảnh sát còn lại rốt kịp cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Đàm Thanh quay đầu nhìn đám cảnh sát phía sau quát to: “Chạy đến xem náo nhiệt cái gì? Vài người chạy xuống lầu ba đón Thải Ny đi, động tác nhanh lên một chút!”
Lập tức có vài cảnh sát vội chạy xuống lầu ba, từ ngay vị trí ban công ở lầu ba thành công tiếp được Thải Ny, lập tức có nhân viên y tế chạy tới giúp nàng kiểm tra tình huống thân thể. Đồng thời nam sinh lúc nãy biểu lộ tình yêu với nàng cũng không để ý tới sự ngăn cản của cảnh sát lủi thẳng lên lầu ba, không kịp nói gì liền ôm chặt lấy Thải Ny, trên mặt hắn tràn đầy nước mắt trong suốt.
So sánh với nam sinh bị sợ hãi kia, Thải Ny lại bình tĩnh hơn nhiều. Ngay lúc nàng bị nam sinh ôm lấy, Thải Ny có chút luống cuống tay chân, vô ý thức muốn giãy ra khỏi lòng nam sinh, nhưng bởi vì nam sinh ôm nàng rất chặt, cuối cùng nàng cũng không giãy giụa nữa. Nhìn nam sinh khóc vì mình, trong lòng Thải Ny cũng cảm động, cảm giác tay chân luống cuống ban đầu cũng dần biến mất. Nàng cũng mở rộng hai tay ôm nam sinh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, ôn nhu an ủi: “Được rồi, em không sao, đừng khóc …”
Cùng lúc đó Trương Văn Trọng nhờ Lý Triêu Dương và Đàm Thanh trợ giúp thuận lợi trở lên trên hành lang lầu bốn.
“Trương ca, anh thật đúng là không sợ chết, tình huống như vậy mà anh cũng dám thả người nhảy ra. Cũng may trong lúc khẩn yếu anh còn kịp thời dùng mũi chân móc lên mép lan can, không thì …” Đàm Thanh lắc đầu nói.
Trương Văn Trọng cũng không trả lời, chỉ cười thừa nhận, kỳ thực trong lúc hắn thả người nhảy ra cứu Thải Ny cũng đã đem việc này dự liệu rồi. Tục ngữ nói đúng, tài cao mật lớn, hắn đối với thực lực hiện tại của mình cũng có đủ lòng tin.
“Trương tiên sinh.” Lý Triêu Dương đột ngột mở miệng, coi như ở thời khắc này thần tình hắn vẫn rất nghiệm trọng.
Nhìn thấy biểu tình của Lý Triêu Dương, Đàm Thanh nghĩ lầm hắn muốn trách cứ Trương Văn Trọng, vội vàng muốn giúp Trương Văn Trọng nói vài lời: “Lý đội …” Thế nhưng lời của nàng vừa mới ra miệng đã bị Lý Triêu Dương phất tay ngăn lại.
Ngay khi Đàm Thanh còn đang lo lắng, Lý Triêu Dương đột nhiên “ba” một tiếng đứng nghiêm, sau đó giơ tay phải lên trang nghiêm hướng Trương Văn Trọng hành một lễ quân đội, trầm giọng nói: “Cám ơn anh!”
Cử động bất ngơ fnày của Lý Triêu Dương không chỉ làm Trương Văn Trọng kinh ngạc, đồng thời cũng làm Đàm Thanh cùng những cảnh sát còn trên hành lang lầu bốn cũng rất kinh ngạc. Bởi vì Lý Triêu Dương nổi danh lạnh lùng và bất cận nhân tình trong hệ thống cảnh sát Ung Thành, thậm chí toàn tỉnh Thiên Nam.
Thế nhưng hiện tại, Lý Triêu Dương không ngờ lại hướng Trương Văn Trọng hành lẽ chào và nói cám ơn.
Trong từ điển của Lý Triêu Dương không ngờ cũng có hai chữ ‘Cám ơn’ này sao?
Đàm Thanh cũng đám cảnh sát còn đang khiếp sợ nhưng cũng tự đáy lòng cho rằng biểu hiện của Trương Văn Trọng vừa rồi đích thật xứng đáng với hai chữ ‘Cám ơn’.
“Ba” một tiếng, Đàm Thanh cũng đột nhiên đứng nghiêm, trang nghiêm cúi chào Trương Văn Trọng. Ngay khi Trương Văn Trọng còn lộ vẻ kinh ngạc, nàng mỉm cười giòn tan nói: “Cám ơn anh!”
“Cám ơn anh!”
Không đơi Trương Văn Trọng kịp mở miệng nói, toàn bộ cảnh sát trên lầu bốn cũng đều nghiêm túc chào, động loạt lên tiếng.
Trương Văn Trọng đối với đãi ngộ như vậy hiển nhiên có chút không quá thích ứng, trên mặt hắn mang theo tia mỉm cười ngượng ngùng, vội vàng xua tay nói: “Các vị đừng như vậy, đây đều là chuyện tôi nên làm!”
Nhìn thấy cử chỉ thần thái của hắn, Đàm Thanh cười khúc khích một tiếng nói: “Trương ca, vừa rồi không phải anh biểu hiện rất lãnh tĩnh sao? Thế nào hiện tại cũng luống cuống như vậy? Được rồi, chuyện ở đây cũng đã xong, tôi cùng anh xuống lầu thôi.” Nàng quay đầu nói với Lý Triêu Dương: “Lý đội, ở đây đành phiền anh, tôi bồi Trương ca xuống dưới trước.”
“Ừm, hai người đi đi.” Lý Triêu Dương gật đầu nói.
“Đi thôi, Trương ca.” Đàm Thanh cầm cái áo blouse trắng của Trương Văn Trọng trong tay một cảnh sát đưa cho Trương Văn Trọng rồi cùng hắn xuống lầu.
Dọc theo đường đi, toàn bộ cảnh sát khi thấy Trương Văn Trọng đi qua đều đứng nghiêm hướng hắn cúi chào, đồng thời phát ra tiếng nói từ nội tâm: “Cám ơn anh!”
Mỗi một lần, Trương Văn Trọng đều nhìn từng người mỉm cười ngượng ngùng.
Khi Trương Văn Trọng đi tới lầu ba, Thải Ny được vị nam sinh kia dìu đứng dậy, xuât hiện ngay thang lầu ba, nàng cũng bị cảnh sát đưa tới cục để thẩm vấn.
Thấy Trương Văn Trọng từ trên lầu xuống, Thải Ny vội vàng dừng lại, hướng Trương Văn Trọng khom người chào thật sâu nói: “Cám ơn anh, Trương ca ca. Tuy rằng anh không phải đại ca bên cạnh nhà em nhưng ân tình của anh đối với em cũng làm em vĩnh viễn khó quên. Không biết sau này còn có thể gọi anh là Trương ca ca không?”
“Đương nhiên có thể.” Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu.
“Cám ơn anh.” Giọt nước mắt đã sớm đảo quanh viền mắt Thải Ny, lúc này đã tuôn ra, làm đẫm ướt gò má nàng. Vị nam sinh đang dìu nàng vội vàng móc chiếc khăn ra cẩn thận lau nước mắt cho nàng.
Đàm Thanh nhìn vị nam sinh kia huy huy nắm tay, giả ra dáng hung thần ác sát, uy hiếp nói: “Sau này hảo hảo chiếu cố Thải Ny cho tốt, biết không? Nếu như cậy dám đối xử không tốt với cô ấy, cẩn thận tôi chỉnh cậu!”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đối tốt với cô ấy.” Nam sinh cúi đầu nhìn Thải Ny, vẻ mặt nhu tình như nước nói.
Trên mặt Thải Ny lại nổi lên vẻ e thẹn ửng đỏ.
Trương Văn Trọng nở nụ cười, hắn ngoắc vị nam sinh sang một bên, khẽ nói với hắn: “Sau khi lo xong chuyện này, nhớ đến phòng y tế của trường tìm tôi, tôi sẽ đơn thuốc cho Thải Ny, do cậu giám sát cho cô ấy uống. Mặt khác, khiến cho tinh thần Thải Ny thất thường là do sự khúc mắc trong lòng. Chỉ cần câu đối xử tốt với cô ấu, để tinh thần cô ấy thư sướng, hơn nữa tôi cho uống thuốc, như vậy cô ấy sẽ không bị tái bệnh.”
Nam sinh gật mạnh đầu, thành khẩn nói: “Tốt, tôi biết rồi, cám ơn anh. Đồng thời xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.”
“Tôi tin cậu.” Trương Văn Trọng gật đầu nói.
Khi Trương Văn Trọng có Đàm Thanh làm bạn đi xuống dưới lầu, mới kinh ngạc phát hiện, đoàn người vây xem tuy rằng không tán đi nhưng bầu không khí cũng có chút bất thường.
Nhân số vây xem có thể tới mấy trăm thậm chí hơn một ngàn. Thế nhưng vào lúc này lại là một mảnh yên tĩnh đến quỷ dị.
“Đây là chuyện gì xảy ra?” Bầu không khí quỷ dị tại hiện trường dù là người có kinh nghiệm phong phú như Đàm Thanh cũng kinh ngạc không giải thích được.
Ngay lúc này, khi Trương Văn Trọng xuất hiện, ánh mắt mọi người đều rơi trên người hắn.
Sau ba giây yên tĩnh, mọi người đều đồng loạt vung tay hoan hô. Bầu không khí trong nháy mắt được châm lên, rồi đột nhiên từ trong yên tĩnh trở thành ầm ĩ, mà Trương Văn Trọng chính là ngòi nổ.
Mấy phút sau, toàn bộ tiếng hoan hô đều tụ lại thành ba chữ vang dội: “Cám ơn anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT