““Chiếc xe kia muốn làm gì thế không biết?” Lâm Tử Mạn có chút kinh ngạc nhìn sang chiếc Lamborghini Trương Văn Trọng cũng hơi ngạc nhiên không rõ ý đồ của đối phương.

Rất nhanh cửa kính chiếc Lamborghini hạ xuống, bên trong xuất hiện một đôi nam nữ thanh niên khoảng trên dưới 20 tuổi. Cô gái trẻ ngồi ở bên ghế phụ dung mạo có chút thanh tú, dáng người cũng phi thường nóng bỏng, một thân trưng diện hàng hiệu. Cậu thanh niên ngồi ở ghế lái diện mạo tuấn tú, chẳng qua sắc mặt hơi nhợt nhạt, trên mi tâm phảng phất có màu đen sạm. Hắn quay đầu nhìn sang Trương Văn Trọng nhếch miệng cười, lớn tiếng nói: “Ha ha, người an hem, xe của anh rất tốt! Chúng tat hi đấu một rận xem ai chạy xuống chân núi trước hay không?”

“Không.” Trương Văn Trọng mỉm cười lắc đầu.

“Nhân sinh khổ đoản, nếu không tìm chút kích thích thì chẳng phải cuộc sống sẽ rất tẻ nhạt sao?” Gã thanh niên hiển nhiên không cam lòng buông tha Trương Văn Trọng, hắn lại khuyên nhủ tiếp: “Đến đây đi người an hem, làm thử một vòng, chạy xe trên đoạn đường núi này quả thật đúng là vô cùng phấn khích.”

“Thật xin lỗi, tôi không biết đua xe.” Trương Văn Trọng vẫn lắc đầu cự tuyệt như cũ.

Gã thanh nên tỏ vẻ thất vọng, hắn lắc đầu thờ dài nói: “Con người của ông anh đúng là nhát chết quá đi. Được rồi, hai người chậm rãi hửi khói ở phía sau nhé! Chúng tôi phóng trước đây, bye bye!”

Hắn đạp mạnh ga, ngay tức thì chiếc Lamborghini màu vàng xé gió lao đi, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.

Lâm Tử Mạn thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, líu lưỡi kinh hô: “Người kia lái xe ẩu như vậy không sợ gây tai nạn sao? Đây cũng không phải đường cao tốc mà là đường núi nha, chỉ cần hơi khinh suất một chút là lao ngay xuống vực.”

Trương Văn Trọng lắc đầu thở dài nói: “Lấy thể trạng của người này, nếu không gây tai nạn xe hơi, chỉ sợ cũng chẳng sống thêm được mấy năm nữa.”

“Tại sao?” Lâm Tử Mạn ngoảnh mặt nhìn sang Trương Văn Trọng kinh ngạc dò hỏi.

Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên từ phía trước truyền tới một chuỗi âm thanh “rầm rầm” rất lớn. Hắn và Lâm Tử Mạn sắc mặt đều biến đổi, cùng nhau kinh hô lên: “Thật sự đã xảy ra tai nạn rồi sao?”

Trương Văn Trọng vội vàng đạp mạnh chân ga, chạy nhanh tới chỗ xảy ra va chạm. Rất nhanh hắn và Lâm Tử Mạn đã nhìn thấy được hiện trường.

Vụ tai nạn phát sinh ở ngay khúc cua, khi chiếc Lamborghini chạy tới thì cũng không có giảm tốc độ, mà khúc cua này rất gấp khúc, cậu thanh niên điều khiển chiếc Lamborghini không hề nhìn thấy chiếc xe vận tải chuyên chở quặng ở phía đối diện cho nên hai bên đã đâm thẳng vào nhau.

Xe vận tải phần đuôi bị đụng lõm sâu vào, đầu chiếc Lamborghini cũng tứ phân ngũ liệt. Mấy thanh sắt trên thùng xe tải bung ra chọc thủng nóc mái che của chiếc Lamborghini khiến khoang xe biến dạng nhúm nhó thành một đoàn. Chứng kiến tình cảnh như thế, cho dù là Trương Văn Trọng cũng không dám khẳng định người bên trong xe đã chết hay chưa.

Trương Văn Trọng khẩn cấp dừng xe lại ven đường, cùng Lâm Tử Mạn bước xuống, nhanh chân đi tới chiếc Lamborghini đã hoàn toàn bị biến dạng.

Người lái xe vận tải sớm đã bước xuống bên dưới, đó là một người nam thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, mặc áo lót màu xanh lam, cả người đầy mồ hôi, cũng không biết là do khí trời nóng nực hay là do thảm hoạ tai nạn doạ cho chảy mồ hôi lạnh. Từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp qua vụ tai nạn khủng khiếp như thế này, nên không khỏi ngơ ngác đứng im tại chỗ, thần tình kinh hồn bất định, trong đầu chỉ còn lại một mảnh trống rỗng. Hoàn toàn không biết đến tột cùng chính mình phải nên làm cái gì nữa.

Trương Văn Trọng nhíu mày nhìn người thanh niên kia quát: “Cậu còn thất thần ra đó làm cái gì? Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương đi! Hắn là lái xe vượt quá tốc độ mà gây tai nạn, nếu truy tố ra pháp luật thì hắn sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, cậu còn sợ hãi cái gì?”

“Phải rồi, chuyện này là do hắn chịu toàn bộ trách nhiệm, tôi không có gì phải sợ cả!” Người thanh niên hoảng hốt nó, sau đó móc điện thoại trong túi quần ra cố gắng bấm số. Nhưng bỗng nhiên lại ngây người, nhăn nhó mặt nói: “A … số điện thoại của cảnh sát và cứu thương là bao nhiêu vậy? Tôi căng thẳng quá nên quên mất rồi.”

Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn đều không khỏi cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là do Lâm Tử Mạn gọi điện thoại báo, bình tĩnh đem địa chỉ phát sinh tai nạn báo cho cơ quan chức năng.

Trong lúc đó thì Trương Văn Trọng cũng chạy tới bên cạnh chiếc Lamborghini.

Bên trong chiếc Lamborghini, túi khí an toàn đã được phóng ra, đôi nam nữ trẻ tuổi còn chưa bị thiệt mạng, nhưng tình hình cũng không lạc quan cho mấy. Tình hình của cô gái có vẻ khá hơn, ngoại trừ mấy chiếc xương sườn bị gãy ra thì chỉ bị trầy da một chút. Chẳng quá là tinh thần hoảng sợ quá độ mà không gào khóc lên được mà thôi.

Nhưng tình huống của gã thanh niên thì trầm trọng hơn nhiều, hắn không chỉ toàn thân nhiều chỗ gãy xương, hơn nữa động mạch cổ đã bị kính vỡ cắt qua, máu tươi từ miệng vết thương phun ra xối xả. Nguyên bản sắc mặt của hắn đã tái nhợt, giờ càng trở nên tím tái hơn. Nếu không được cầm máu kịp thời, chẳng bao lâu hắn sẽ bị sốc vì mất máu quá nhiều, thậm chí cũng có thể tử vong.

Chỉ vì là một người thầy thuốc, Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào chết trước mắt mình. Hắn quan sát một hồi, vươn tay đám nát cửa kính, lần mò đến trước người của gã thanh niên trẻ tuổi. Sau đó lấy ngón trỏ điểm xuống vài huyệt vị ở trước ngực hắn, dùng phương thức này để áp chế lượng máu chảy ra khỏi động mạch, dần dần cũng bắt đầu giảm bớt chảy máu.

“Hoá ra là ông anh, may mắn vừa rồi ông anh không đua xe cùng tôi, nếu không tôi cũng đã hại chết ông anh rồi.” Gã thanh niên hai mắt đang nhắm nhiền, bỗng dưng cảm giác thân thể hơi khác thường nên mở mắt ra, trông thấy Trương Văn Trọng sơ cứu cho mình, liền cố hết sức nhếch miệng cười, dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Được rồi, đừng cứu tôi … dù sao tôi cũng chẳng sống được bao nhiêu lâu nữa, khồng bằng cứ để tôi chết như thế này đi.”

Đột nhiên Trương Văn Trọng nói: “Nếu tôi nói rằng, tôi có thể chữa trị được căn bệnh của cậu, như vậy cậu còn muốn chết nữa không?”

“Anh nói cái gì? Anh có thể chữa khỏi bệnh cho tôi?” Gã thanh niên có chút kích động, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu mỉm cười, nhẹ giọng thở dài nói: “Anh không cần phải đùa giỡn tôi, anh biết tôi mắc bệnh gì không? Căn bệnh này của tôi hiện giờ các chuyên gia nổi tiếng Âu Mỹ đều thúc thủ vô sách, làm sao anh có thể trị được chứ?”

“Người khác không trị đươc, đâu có nghĩa là tôi không trị được! Quan tọng nhất là cậu có để cho tôi chữa trị hay không thôi.” Khi Trương Văn Trọng nói ra những lời này, biểu tình cũng tự tin mười phần.

Ban đầu gã thanh niên hơi sửng sốt, sau đó lại cười điên dại: “Dám! Có cái gì mà không dám? Lão tử ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ lại đi sợ ông anh trị bệnh cho tôi sao?”

“Một khi đã quyết định như vậy thì bây giờ cậu ngậm miệng lại đi. Trước tiên tôi sẽ kéo hai người ra rồi tính sau.” Trương Văn Trọng nhắc nhở nói, trên mặt hắn vẫn tràn ngập nụ cười thản nhiên. Thật sự làm cho lòng gã thanh niên dâng lên một cảm giác vô cùng tính nhiệm.

“Ông anh này thật đúng là kỳ quái!” Gã thầm nghĩ, bất quá cũng dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng mà ngậm miệng lại dưỡng thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play