Cùng với việc Trương Văn Trọng liếc mắt một cái đã nhìn thấu tu vi Hóa Thần đỉnh kỳ của hắn bất đồng. Mặc dù hắn đem toàn bộ thần thức phóng ra, nhưng lại không thể nhìn thấu nội tĩnh của Trương Văn Trọng. Chuyện như thế, trước nay chưa bao giờ từng xảy ra, khiến cho hắn không khỏi nhíu mày trầm ngâm. Bất quá, theo một chiêu “Thuần Dương Kiếm Pháp” kia xem ra, tu vi của Trương Văn Trọng sợ rằng chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn hắn.
“Mạc sư huynh, thằng tiểu tử này cổ quái lắm. Tuy rằng linh lực của hắn luôn duy trì ở mức độ Trúc Cơ kỳ tiêu chuẩn. Nhưng theo ta thấy, chỉ sợ hắn cũng là Hóa Thần đỉnh kỳ, thậm chí đã lên tới Luyện Hư kỳ rồi!” Thái Thuận Công điều chỉnh tâm tĩnh nói. Cách nhìn của hắn cùng Mạc Thiên thật ra cũng không sai biệt nhau bao nhiêu.
Mạc Thiên gật đầu: “Ân, ngươi nói không sai. Tu vi của tiểu tử này đích xác rất cao. Và còn nắm giữ trong tay một bộ kiếm pháp xuất thần nhập hóa, quả thực là một cái địch nhân đáng sợ. Ta phỏng chừng, cho dù hai huynh đệ chúng ta hợp lực, chỉ sợ cũng không đánh nổi hắn!”
“Cái gì?” Thái Thuận Công nghe vậy cả kinh, hiển nhiên không ngờ rằng Mạc Thiên lại xem nặng Trương Văn Trọng như thế. Bất quá, hắn cũng không dám nghi ngờ cái nhìn của Mạc Thiên, bởi vì bản thân hắn biết rõ. Trong Phù Bảo Tông, mặc dù hắn mang danh nghĩa tông chủ, nhưng Mạc Thiên mới xứng đáng là đệ nhất cao thủ tại đây! Nếu Mạc Thiên không say mê tu luyện, thì cái ngai vị tông chủ này, cũng sẽ không đến phiên hắn ngồi vào.
“Mạc sư huynh, hai chúng ta cộng thêm pháp bảo nhất phẩm, đều không thể đối phó được tên tiểu tử này. Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ đây? Cũng không thể mặc kệ tên hỗn đàn kia xách đầu nhị vị sư đệ lên Phù Bảo Tông giễu võ dương oai ah?” Thái Thuận Công vừa mới khôi phục dũng khí, nhất thời tỉnh thần chiến đấu lại trùng xuống. Từ lúc gặp Trương Văn Trọng nghênh ngang đi lên núi, tâm tình của hắn luôn luôn phập phồng không được thoải mái. Hoàn toàn đã mất hết phong độ chưởng môn ở trong thường ngày.
Thái Thuận Công kinh sợ dò hỏi, nhưng lại khiến cho một số đệ tử Phù Bảo Tông ở gần nghe thấy được. Nhất thời liền dấy lên một mảnh nhốn nháo, nguyên vốn đã bắt đầu suy giám ý chí chiến đấu, trong phút chốc lại rơi xuống trạng thái tôi tệ nhất. Nếu không phải Thái Thuận Công cùng Mạc Thiên vẫn còn ở đây, nếu không phải nơi này vốn là lãnh địa của Phù Bảo Tông, chỉ sợ bọn chúng sớm đã tan đàn xẻ nghé mất rồi.
Mặc dù tạm thời chưa xoay đầu bõ chạy, nhưng bọn chúng rõ ràng là không dám tiến lên tấn công. Thậm chí nhiều kẻ còn âm thầm đem Độn Thổ Phù ra, nấm chặt trong tay, một khi tình huống bất diệu, liền mau chóng sử dụng Độn Thổ Phù trốn chạy. Dù sao, tính mạng bản thân so với vinh dự thể diện đều quan trọng hơn. Chỉ cần bảo vệ được tính mạng, mấy thứ kia sẽ có thể tìm lại trở về. Nhưng nếu đã mất đi tính mạng, vậy thì mọi chuyện coi như sẽ chấm dứt.
Hành động mở ám của đám đệ tử Phù Bảo Tông, tự nhiên là không qua nổi ánh mắt sắc bén của Thái Thuận Công cùng Mạc Thiên.
Nhưng Thái Thuận Công lại không dám phát nộ, dù sao chuyện tình quẫy nhiễu lòng quân, là do bản thân hắn sai lầm, cũng Chẳng thể trách người khác. Giờ khắc này, hắn đã hết cách cứu vãn tĩnh thế, chỉ đành kí thác toàn bộ hi vọng lên trên người Mạc Thiên.
Qủa nhiên, Mạc Thiên không làm cho hắn thất vọng, kịp thời xuất ra một cái đề nghị: “Thái sư đệ, hay là khỏi động trận pháp trấn tông đi!”
“Khỏi động trận pháp trấn tông bởi vì tên tiểu tử này ư? Mạc sư huynh, không phải ngươi đang nói đùa đó chứ?” Thái Thuận Công hít sâu một ngụm lãnh khí. Bởi vì, nếu muốn khỏi động đại trận kia, hắn sẽ phải xuất ra một khoản lệ phí khổng lồ.
Muốn khỏi động đại trận trấn tông, cần phải hao tổn một lượng linh khí vô cùng cường đại. Khi trước. Phù Bảo Tông còn là môn phái tu chân đứng trong hàng Thiên Tự Hào, tự nhiên là thừa đủ năng lực để khỏi động trận pháp này. Nhưng hiện tại, theo Phù Bảo Tông trượt dốc, trong môn phái chỉ còn sót lại bốn cao thủ tu vi đạt ngoài Nguyên Anh kỳ. Đó là tính cả hai người mới bị chết dưới tay Trương Văn Trọng. Lấy lực lượng như vậy, muốn khỏi động trấn tông đại trận, nhất định sẽ phải bỏ ra vô số linh tài, mượn linh khí của chúng nó, mới có thể duy trì đại trận!
“Nếu chúng ta không vận khỏi đại trận, vậy thì Phù Bảo Tông nhất định sẽ rơi vào tĩnh cảnh diệt môn! Ta nghĩ, bên nào nặng nhẹ, Thái sư đệ tự nhiên cũng rõ ràng!” Trong lúc nói chuyện cùng Thái Thuận Công, hai mắt của Mạc Thiên vẫn luôn chăm chú nhìn Trương Văn Trọng. Thấy hắn đứng im không nhúc nhích, Mạc Thiên càng trở nên cảnh giác hơn. Cái loại tiếu tâm cẩn thận như thế, làm sao còn giữ nổi phong thái ung dung của Hóa Thần đỉnh kỳ cao thủ đây?
Bất quá, điều Mạc Thiên trăm triệu lần không ngờ được chính là. Sau khi liên tục sử dụng Vạn Yêu Đồ Sách cùng Thuần Dương Kiếm Pháp xong, linh lực trong cơ thể của Trương Văn Trọng đã muốn tiêu hao bảy tám phần, không thể nào tấn công được nữa. Giờ phút này, nương theo uy thế lúc trước của Thuần Dương Kiếm Pháp, Trương Văn Trọng đã thành công chắn nhiếp toàn bộ chúng đệ tử của Phù Bảo Tông. Hắn tự nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này, mau chóng ném một viên thượng phẩm đan dược vào trong miệng, bổ sung linh lực đã bị tiêu hao đi.
Thấy Trương Văn Trọng trầm ổn như thế, Thái Thuận Công cũng kinh nghi bất định. Giờ phút này hắn đã như chìm sợ cảnh cong, liền vội vàng run giọng: “Mạc sư huynh, ngươi nói không sai, hiện giờ đang là thời khắc gian nan nhất của Phù Bảo Tông. Cho nên chúng ta cũng sẽ khỏi động trấn tông đại trận!”
Dứt lời, hắn luồn tay vào trong ngực, móc ra một tấm hoàng kim lệnh bài. Vung tay ném thăng nó lên giữa không trung, trong miệng cấp tốc niệm độc chú ngữ.
Đột nhiên xung quanh nơi này xuất hiện một mảnh sương mù nồng đậm, vươn tay lên mặt, nhìn không rõ nổi năm đầu ngón tay. Dựa vào tầng sương mù che giấu, Mạc Thiên cùng Thái Thuận Công dẫn theo vài tên đệ tử tinh anh, lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào trong mật thất của Phù Bảo Tông, đem tất cả linh tài tích trữ bấy lâu nay, đưa Tới những phương vị nhãn trận, mục đích là muốn cung cấp đầy đủ linh lực cho nó. Còn mấy tên đệ tử tinh anh kia, thì mau chóng bảo hộ ở các phương vị bất đồng. Cũng bắt đầu vận khỏi linh lực, cung cấp thêm lực lượng cho đại trận trấn tông.
Hành động này, trước kia bọn hắn đã từng diễn luyện qua nhiều lần rồi. Cho nên, giờ phút này mặc dù rối ren, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn hoàn thành xong nhiệm vụ.
Trương Văn Trọng thân chìm trong tầng sương mù nồng đậm, tuy không có hoàng loạn, nhưng Trần Hi lại có vẻ kích động, vội vàng thất thanh kinh hô: “Tông chủ, tầng sương mù này dày đặc quá. Ngay cả năm đầu ngón tay gần trong gang tấc đều không nhìn thấy gì.”
“Nếu sương mù chướng khí dày đặc, vậy thì liền xua tan nó đi!” Trương Văn Trọng nói xong, lập tức triệu hồi Mình Xà từ trong Càn Khôn Hồ ra.
Mình Xà vừa hiện thân, nó liền điên cuồng phún xuất ra Đại Tảo Hung Hỏa. Ngọn lửa mãnh liệt, nháy mắt đã khiến cho nhiệt độ ở trong lòng núi gia tăng. Không chỉ làm cho người ta toàn thân ướt đẫm mồ hỏi, đồng thời còn khiến tầng sương mù dày đặc, bị hóa lỏng thành nước mưa. Cứ như vậy tan biến đi.
“Thượng cổ Ác thú Mình Xà?”
“Mình Xà yêu thú Hóa Thần kỳ ư?”
Thái Thuận Công cùng Mạc Thiên kinh ngạc hô lớn lên.
Lúc này. Thái Thuận Công đã ngừng thở, âm thầm tự nhủ: “Không ngờ tên hỗn đàn kia còn nuôi một con Mình Xà Hóa Thần kỳ. Bởi vậy có thể khăng định được, tu vi của hắn đã nằm ngoài Luyện Hư kỳ rồi! May mắn ta khỏi động trấn tông đại trận đúng lúc, bằng không..., hẳn là sẽ thám bại ở trong tay hắn.”
Còn Mạc Thiên lại cẩn thận nhắc nhở: “Đừng phân tâm nữa, mau chóng dùng toàn lực khỏi động đại trận thu thập gã tiểu tử kia đi!”
Thái Thuận Công không cần đợi cho Mạc Thiên phải nhắc lại. Tức thì liền cùng Mạc Thiên bắt đầu thúc dục linh lực thao túng đại trận.
Cùng lúc này, sau khi tầng sương mù dày đặc tiêu tán đi. Trần Hi rõ ràng trông thấy cảnh tượng trước mắt, cũng nhịn không được thất thanh kinh hô: “Lão thiên ah! Đây.., đây là có chuyện gì vậy?”
Giờ khắc này, toàn bộ cơ sở kiến trúc của Phù Bảo Tông ở trong lòng Băng Xuyên sơn. Đều đồng loạt biến thành một cái đại trận pháp khổng lồ! Nguyên bản, những bậc thắng đá, lối đi, phòng ốc đã không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng. Cướp lấy chính là những phiến rừng đao núi kiếm, mọc san sát nhau. Kiếm khí cùng đao khí lạnh thấu xương phát ra, làm cho ở sâu trong nội tâm con người ta dâng lên một cỗ dự cảm Chẳng lành, ở bên trong phiến rừng đao núi kiếm này, dường như có ẩn chứa muôn vàn nguy cơ hung hiểm quỷ dị, càng khiến cho con người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bất quá, nếu đứng nguyên tại chỗ cũng không tránh thoát khỏi hiểm nguy. Bởi vì..., theo sau một tiếng huýt gió chói tại..., bốn con mãnh thu mang diện mục dữ tợn, toàn thân tản mát ra khí thế khủng bố, liền xuất hiện ở trong đại trận. Chúng nó vừa hiện thân, nhất thời bầu không khí xung quanh nơi đây, đã tràn ngập một cỗ huyết tỉnh gây mũi.
Nhìn thấy bốn con mãnh thú này, không chỉ có Trần Hi, mà tựu ngay cả ngủ độc yêu cũng phải giật mình cả kinh.
“Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột....” sắc mặt của Trương Văn Trọng cũng khẽ biến, nhíu mày nói: “Đây là thượng phẩm tam giai tứ hung Tru Tiên Trận? Phù Bảo Tông này quả nhiên không hố danh là môn phái, năm xưa đứng trong hàng ngũ Thiên Tự Hào.”
Thái Thuận Công đứng trên nhãn trận, giờ phút này cũng đắc chí cười phá lên: “Tứ hung Tru Tiên Trận một khi phát động, cho dù ngươi có là Tán Tiên cao thủ cũng đừng mong chạy thoát.., ha ha ha....”
So sánh cùng biểu tình kích động của Thái Thuận Công, thì Mạc Thiên lại có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Trương Văn Trọng, lãnh đạm nói: “Thái sư đệ, đừng vội mừng. Gã tiểu tử này rất cổ quái, chúng ta mau thao túng Tứ Hung, thu thập hắn xong đi đã!”
Thái Thuận Công gật đầu: “Lời của sư huynh dạy rất phải. Chúng ta mau thu thập tên hỗn đàn này thôi.”
Dưới sự điều khiển toàn lực của hai người, Thao Thiết, Hỗn Độn. Cùng Kỳ, và Đào Ngột bốn con mãnh thú. Theo bốn phương hướng đông tây nam bắc, lấy khí thế hung hãn, rào rào đánh về phía Trương Văn Trọng!
Thao Thiết: Là mãnh thú hung Ác, có sức mạnh to lớn, là biểu tượng tham dục vọng, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, và thích nhất là ăn người. Thao Thiết tham tựa lang sói, thích tích lũy của cải, bốn mắt đen ngòm, cổ dài ngoẵng, nhanh như gió, là mối họa lớn. Vì quá tham ăn nên dần dần nó tự ăn cả chính mình khiến đầu và miệng ngày càng to, thân mình ngày càng nhỏ.
Cùng Kỳ: Ngày xưa là vị Tôn Đại Tiên được đặc cách sống gần Ngọc Hư Cung ở Hư Vô Thiên (tầng trời thứ 10), bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Để. Cùng Kỳ có hình dáng giống mãnh hổ nhưng được Ngọc Hoàng thương tĩnh ban thêm đôi cánh để gia tăng uy lực.
Đào Ngột: Một trong Tứ Hung Thú thời viễn cổ, vốn là con trai của Bấc Phương Thiên Để, tên Sùng Bá cổn, sau khi chết hoá thành oán khí, biến thành thú dữ đầu người. Sinh thời phóng đãng ngỗ nghịch, quấy nhiễu thiên hạ, dù Bấc Để nhiều lần cảnh cáo nhưng không chừa, cuối cùng ngài phải xử tử con mình. Vậy mà sau khi chết hắn vẫn còn tạo Ác khắp nơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT